Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89: Tuyên chỉ

Bởi vì mới vừa Nam Tuần trở về, ngày hôm sau lâm triều chậm lại hai khắc¹ so với bình thường.

[¹]Đơn vị đo thời gian thời xưa:

Từ sau năm 1645 (trừ các năm từ 1665 đến 1669), các chuyển đổi tương đương về thời gian trên đây là đúng. Nhưng trước năm 1645 (bắt đầu triều đại Thanh), ngoại trừ một số giai đoạn ngắn, chuyển đổi là như sau:

Chư vị đại thần lục tục bước lên thêm ngọc của Kim Loan Điện, thần tử lưu lại kinh thành và vùng lân cận đã lâu không thấy mặt thần từ tùy hỗ, hôm nay không khỏi hàn huyên nhiều hơn đôi chút, cảnh tượng trước cửa Kim Loan Điện đặc biệt náo nhiệt.

Chờ đến khi nghe được tiếng cung nhân tuyên triệu, lúc này từng người mới chấn hưng tinh thần, hợp lại tay áo, hậm rãi bước vào trong Kim Loan Điện. Vừa mới hành lễ xong, mới ngẩng đầu nhìn lên trên, tức khắc trong lòng mọi người lộp bộp một tiếng.

Trong tay An tổng quản nâng thánh chỉ màu minh hoàng, tư thế này rõ ràng lập tức sẽ ban chỉ, chẳng lẽ là……

Thần sắc của các đại thần đã nghĩ thông suốt hoặc không có quan hệ tới lợi ích không có gì biến hóa, Hoàng Thượng thích lập ai làm Hậu thì lập đi, chỉ cần không phạm vào kiêng kị sơ suất ho lớn của thiên hạ, đương nhiên bọn họ sẽ không vội vàng đi phản đối, sau đó hứng lấy mắt lạnh của Hoàng Thượng. Một bộ phận khác lại âm thầm kinh ngạc than tiếc, động tác này của Hoàng Thượng quá nhanh, vốn tưởng rằng mấy ngày nay khuyên can đã tốt một chút, đưa ra đủ loại chỗ không ổn khi lập vị Mô cô nương kia làm Hậu. Không nghĩ động tác của Hoàng Thượng lại nhanh như vậy, buổi đầu tiên lâm triều khi Nam Tuần trở về đã soạn xong thánh chỉ, rõ ràng ý tứ là không dung người khác xen vào.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của bọn họ, bắt đầu lâm triều, Tuyên Đế không chờ chư vị đại thần dâng tấu chương, trước tiên nói muốn ban bố thanh chỉ lập Hậu, cũng lệnh An Đức Phúc tuyên chỉ.

An Đức Phúc ho nhẹ một tiếng, thanh âm bén nhọn cực kỳ vang dội, cơ hồ vang vọng toàn bộ Kim Loan Điện, thế cho nên sau khi hắn đọc xong một lát mỗi câu mỗi từ vẫn còn tiếng vọng quanh quẩn trong điện.

“Trẫm duy càn khôn đức hợp, thức long hóa dục chi công. Nội ngoại trị thành, duật mậu ung hòa chi dụng. Điển lễ vu tư nhi bị, giáo hóa sở do dĩ hưng. Nữ nhi Mộ thị……” (Ed: k đỡ nổi xin cao nhân chỉ giáo>~<)

Tuy rằng thánh chỉ lập hậu cũng không có gì khác biệt lớn so với thánh chỉ lập hậu từ trước đến nay, chư vị đại thần vẫn ngưng thần nghe cẩn thận, sau đó tự giác tổng kết ra ý chỉ cường điệu ba trọng điểm: Một, trẫm và Mộ thị là giai nhân trời cho, long phượng chi duyên, duyên trời tác hợp, trừ Mộ thị không thể lập ai khác làm hậu; Hai, từ nhỏ Mộ thị bản tính đoan thục, nhu minh dục đức, có an chính chi mỹ, tóm lại phảm cách tốt đẹp của nữ tử nàng đều có, không ai có thể so được với nàng; Ba, Mộ thị là người trẫm yêu, có ai muốn phản đối đạo thánh chỉ này cứ việc tới, trẫm bảo đảm sẽ không để ngươi có ngày lành, a.

Nghĩ đến ý cuối cùng, có mấy người không nhịn run lập cập, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Hoàng Thượng uy hiếp bọn họ cũng uy hiếp đến quá mức trắng trợn táo bạo đi, kể cả hắn là Hoàng Thượng cũng…… Được đi, hắn là Hoàng Thượng uy hiếp này thật đúng là hữu dụng.

Ngày tốt cũng không biết từ khi nào đã để Khâm Thiên Giám chọn tốt, bọn họ còn có thể nói cái gì?

Huống chi hôm qua Mộ Đại học sĩ hồi kinh, nói vậy hôm nay có không ít người muốn đi Mộ phủ bái phỏng. Bọn họ cảm thấy Mộ Đại học sĩ rời kinh nhiều năm, Mộ thị lang lại không được Hoàng Thượng trọng dụng, cho nên cảm thấy phân lượng của vị nữ nhi Mộ gia này không đủ, hiện giờ vị Đại học sĩ này quay về, địa vị Mộ phủ xưa đâu bằng nay.

Lại nói tiếp Mộ Thị lang thật đúng là may a, trước có phụ thân tốt, sau lại sinh một nữ nhi tốt, kể cả hắn nháo ra một ít chuyện đủ làm người ta chê cười, cũng không chịu nổi nhân gia lập tức trở thành quốc trượng a!

Tức khắc Mộ Liên Thu đứng ở kia cúi đầu không nói thu được rất nhiều ánh mắt âm phóng tới, đã có không ít người tính toán chờ lát nữa hạ triều phải làm bộ giao hảo cụng vị quốc trượng này.

Chỉ là không nghĩ tới, kế tiếp Hoàng Thượng ban đạo thánh chỉ thứ hai, hoàn toàn đem bọn họ đánh ngốc.

An Đức Phúc tạm dừng một lát, tiếp tục cầm lấy đạo thánh chỉ thứ hai, “Công Bộ thị lang Mộ Liên Thu, nhậm Thị lang……”

Mới đầu là đếm kỹ những công tích mấy năm gần đây khi Mộ Liên Thu nhậm chức Công Bộ thị lang, tiếp theo là nói ra những sai lầm khi hắn ở trong nhiệm kỳ gian phạm phải, lại tiếp theo đó là những chuyện ngày xưa Mộ Liên Thu không tuân luật pháp Đại Tuyên do ngự sử dâng tấu, sổ con sủng thiếp diệt thê, thậm chí còn ngược dòng tới chuyện bảy năm trước Mộ Liên Thu trị gia không nghiêm, cuối cùng so sánh ưu khuyết điểm, kết quả là đem Mộ Liên Thu hàng hai cấp, từ Từ Nhị phẩm hạ xuống Từ Tam phẩm.

Ngày xưa Tuyên Đế đối với những sổ con ngự sử tố giác Mộ Liên Thu không thèm quản, hoặc chỉ là có trừng phạt nho nhỏ, các đại thần còn tưởng rằng Hoàng Thượng cố ý bởi vì Mộ Đại học sĩ và vị Mộ cô nương kia mà nhẹ tha Mộ Liên Thu, không nghĩ tới thế nhưng là chồng chất lại để dùng vào hôm nay.

Cho dù lúc trước có chút công tích, nhưng tội danh sau đó cùng nhau bị liệt kê, mặt Mộ Liên Thu đỏ tới mang tai, giống như bị mọi người trước mặt hung hăng quăng mấy cái tát. Mấy cái tát này lại còn cực kỳ vang dội, người ở đây có thể nghe được rành mạch, đặc biệt là một ít đồng liêu có bất hòa với hắn, chỉ sợ cũng qua mấy tháng nữa vẫn còn có thể đem chuyện này lấy ra dư vị trong lòng, sau đó vui vẻ a một chút.

Mới vừa rồi hắn bởi vì Tri Y được lập hậu có bao nhiêu mừng rỡ và vui vẻ, giờ phút này liền có bấy nhiêu túng quẫn nan kham. Sao Hoàng Thượng sẽ, sao sẽ hạ hai đạo ý chỉ như vậy chứ.

Huống chi đêm qua hắn vốn là bởi vì chuyện Trang thị và Tri Y bị Mộ Đại học sĩ trách cứ, quỳ trong từ đường một đêm, đến lúc lâm triều mới được buông tha, vốn dĩ thân mình có chút hư. Giờ phút này chịu đả kích nặng nêc, lại lay động vài cái, ngã về phía sau.

Vốn người phía sau Mộ Liên Thu có thể đỡ lấy hắn, nhưng không biết cố ý hay vô tình, ở nháy mắt hắn ngã, người đó nghiêng thân đi nói chuyện với người bên cạnh. Không có ai đỡ, Mộ Liên Thu không kịp thu chân, ngơ ngác bị quăng ngã, vừa lúc ngồi dưới đất.

Người khác kinh ngạc, “Sao Mộ đại nhân lại ngồi trên mặt đất?”

Ai cũng nghe được ra ý không tốt trong lời này, cái gọi là tường đổ mọi người đẩy cũng đại để cũng là như thế. Mọi người đều nhìn ra được ý Hoàng Thượng muốn chèn ép Mộ Liên Thu, hơn nữa, nói không chừng trong đó còn có ý để vị tiểu Hoàng Hậu sắp đại hôn hết giận. Rốt cuộc chút chuyện nhà của Mộ phủ kia không có gì là bí mật, đầu tiên là đích nữ thiếu chút nữa bị hai vợ chồng cùng nhau hại chết, sau đó là chính thê thiếu chút nữa bị tiểu thiếp hại chết, còn cả chuyện hòa ly, trò hay này tiếp nối trò hay kia, làm người căn bản nhìn không nổi.

Xem ra căn bản Hoàng Thượng không nghĩ muốn đem Mộ Liên Thu này làm quốc trượng, mọi người bừng tỉnh nghĩ thầm, cũng đúng, từ nhỏ vị Mộ cô nương kia đã ở trong cung, trừ còn tầng danh hào cha con mặt ngoài với Mộ Liên Thu, sợ là chẳng còn gì. Hiện giờ Mộ Đại học sĩ hồi kinh, kể cả muốn chân chính có thể chống lưng cho Mộ cô nương, cũng là Mộ Đại học sĩ và nhà ngoại không kém nhiều lắm kia.

Có lẽ là bởi vì mấy năm nay Mộ Liên Thu làm ra một loạt chuyện, thế nhưng không có mấy người cảm thấy Hoàng Thượng chia rẽ Mộ Liên Thu và đích nữ của hắn có cái gì không đúng. Cho dù có người nhận ra chỗ không ổn, lúc này cũng sẽ biết điều ngậm miệng không nói.

An Đức Phúc chậm rãi đi xuống, đứng trước mặt Mộ Liên Thu, khom người xuống, tươi cười đầy mặt, “Trên mặt đất lạnh, tuy rằng hôm nay trời rất nóng, Mộ đại nhân vẫn là không cần ngồi lâu cho thỏa đáng. Mộ đại nhân, tiếp chỉ đi?”

Mộ Liên Thu đầy mặt mồ hôi, “Thần, tạ chủ long ân.”

Trải qua đêm qua xử phạt, hắn biết mặc dù nhà mình phụ thân —— mộ đại học sĩ có năng lực này, chỉ sợ cũng sẽ không tại đây sự kiện thượng giúp chính mình. Nói cách khác, chỉ cần Hoàng Thượng còn bởi vì Tri Y nhớ kỹ hắn từng đã làm những cái đó sự, chỉ sợ đều vĩnh viễn sẽ không lại trọng dụng hắn, hắn con đường làm quan liền chỉ có thể ngăn ở nơi này.

Hắn vuốt vuốt trán, đôi tay tiếp nhận thánh chỉ, thành thành thật thật quỳ tại chỗ.

Đối với Tri Y, Mộ Liên Thu không phải không có áy náy, đặc biệt là sau mỗi lần khi thấy khuôn mặt tiểu nữ nhi hắn sẽ nhịn không được tưởng tượng một chút bộ dáng của Tri Y, cũng bởi vậy có khi sẽ không nhịn được đem phần yêu thương bị thiếu kia của đích nữ gia tăng cho tiểu nữ nhi. Chính là bởi vì phía trước những chuyện đó, còn có Thái Hậu từng buông lời tàn nhẫn ở Mộ phủ, hắn cũng thấy không ổn lắm khi tiến cung đón người trở về.

Nhưng có khi nghĩ lại, Mộ Liên Thu lại sẽ cảm thấy bản thân cũng không sai lầm gì lớn. Rốt cuộc ở chuyện phu thê, đầu tiên đúng là Trang thị phạm vào thất xuất chi tội- đố kị, cho nên hắn mới vắng vẻ nàng ta, hơn nữa sự kiện Tri Y bị đông lạnh trong tuyết kia trước đó hắn thật sự không biết, có thể nói trong chuyện này hắn cũng không sai lầm. Chỉ duy nhất lần Tri Y hồi phủ, hắn không có đủ kiên nhẫn, đi trách cứ và phạt nàng, đây là hắn không đúng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng là phụ thân Tri Y, nữ tử ở nhà từ phụ, với việc này, hắn cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Cho nên Mộ Liên Thu nghĩ nếu không có chuyện vì Tri Y bị đón vào trong cung, hai người không có cơ hội tiếp xúc, bọn họ nên sớm có thể thân cận giống như cha con bình thường.

Mất đi bao năm tháng làm bạn, không thể không nói hắn là không có tiếc nuối. Có lẽ đúng là bởi vậy, trời cao mới có thể tước đoạt cơ hội hắn có được nhi tử, mặc dù là con vợ lẽ, cũng không có cho hắn.

Không nghĩ tới hiện tại Hoàng Thượng cũng bởi vì vậy mà phạt hắn, trong đầu Mộ Liên Thu đần độn, trong chốc lát áy náy đối với đích nữ, trong chốc lát lại cảm thấy mình có chút oan uổng. Chính là Hoàng Thượng không phải Tiên đế, Tiên đế trọng tình, khả năng đi khóc lóc thảm thiết sám hối một phen còn hữu dụng. Ở nơi này của Hoàng Thượng, sợ là nước mắt còn chưa kịp chảy xuống đã bị thị vệ xách ra ngoài.

Trong lúc hỗn loạn, Tuyên Đế hạ triều khi nào Mộ Liên Thu cũng không chú ý tới. Chết lặng theo các triều thần rời khỏi Kim Loan Điện, đi xuống thềm ngọc, vốn dĩ mấy người chuẩn bị tới lôi kéo làm quen với hắn tất cả đều chạy tới chúc mừng Trang Thượng thư.

Sao Trang Thượng thư có thể không nhìn ra sóng ngầm tuôn chảy, nhưng chỉ cần trên mặt là tới chúc mừng, nhất nhất dùng gương mặt tươi cười nghênh đón, đồng thời suy nghĩ trở về phải đem trong phủ rửa sạch một phen mới được. Tuy rằng Trang phủ chỉ là nhà ngoại của Tri Y, cũng không thiếu bị người nào đó có tâm thông qua chỗ này để gian lận.

Ai —— thánh chỉ lập hậu này hạ xuống xem như đã xác định hơn phân nửa. Tuy rằng ông lo lắng cháu gái nhỏ không gánh được vị trí Hoàng Hậu này, cũng lo lắng thay đổi thân phận Hoàng Thượng sẽ có biến hóa, nhưng thánh chỉ hôm nay của Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng Hoàng Thượng.

Chờ những người khác đi đến cửa cung lên kiệu hoặc xe ngựa hồi phủ, Mộ Liên Thu mới chậm rì rì đi tới trước xe ngựa nhà mình, trong lúc phân tâm dẫm chân một cái, rầm rầm té xuống, răng cửa va vào phiến đá xanh, tức khắc miệng đầy máu.

Dường như mã phu bị dọa cho ngây người, sửng sốt một lát mới vội vàng nhảy xuống dưới, té ngã lộn nhào đuổi tới bên người Mộ Liên Thu, “Lão, lão gia, đều do tiểu nhân không đỡ ngài, tiểu nhân mang ngài đi y quán gần nhất đi, hay là hồi phủ tìm đại phu tới?”

Môi đương nhiên là bị đau, Mộ Liên Thu tùy ý giơ tay, lau máu, nhận thấy được bên môi bị rách da không khỏi liếm một cái, đầu lưỡi tức khắc nếm được nồng đậm chua xót và vị rỉ sắt.

“Thôi.” Hắn xua xua tay, nản lòng thoái chí một lần nữa dẫm lên, “Hồi phủ đi, chút vết thương nhỏ này không đáng ngại.”

“…… Vâng.” Mã phu lặng lẽ đưa mắt nhìn, thầm nghĩ hôm nay lão gia nhà mình sao lại ủ rũ như vậy, hoàn toàn không giống bộ dáng khí phách hăng hái trước kia, chẳng lẽ hôm nay bị Hoàng Thượng phạt?

Không nói đến khi Mộ Liên Thu hồi phủ một miệng toàn máu sẽ khủng hoảng thế nào, khi Tuyên Đế đến Kính Hòa Cung dùng cơm trưa thu được một cái “Kinh hỉ”.

Tri Y tâm huyết dâng trào, tự mình học xuống bếp làm cơm trưa vì Thái Hậu và hắn! Hơn nữa chỉ cho phép ngự trù ở bên cạnh chỉ huy, không cho bọn họ nhúng tay nửa bước.

Có lẽ là có đầu bếp cung đình dạy dỗ, đồ ăn nhìn qua vẫn là sắc hương đều đủ. Bày biện ra dáng ra hình, mùi hương xông vào mũi, làm ngón trỏ mọi người cũng có chút cảm giác muốn động đũa.

Bởi vì không để ngự trù động thủ, hôm nay cơm trưa rất đơn giản, chỉ có bốn món mặn một món canh. Canh là canh trân châu phỉ thúy, tức canh cải trắng đậu hủ*, Thái Hậu chọn món này uống hai ngụm, sau đó mỉm cười nói: “Ai gia ăn nhiều đồ ăn sáng, hiện giờ có chút chưa muốn ăn, cơm trưa chỉ có thể uống chút canh. Đây đều là Hàm Bảo Nhi vất vả làm một canh giờ mới được, Hoàng Thượng đừng cô phụ tâm ý của nàng, ăn nhiều chút.”

Tiểu cô nương liên tục gật đầu, mắt lấp lánh nhìn Tuyên Đế. Tuyên Đế nào chịu được cái thế công này, đương nhiên ôn nhu gật đầu, “Tri Y cũng ăn.”

“Ta không ăn.” Tri Y căng má, nghiêng đầu cười nhạt với hắn, “Lúc trước ăn nhiều điểm tâm, cũng có chút no, ta nhìn Hoàng Thượng ăn là được rồi.”

Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, cầm lấy bạc đũa nhẹ gắp khối thịt gà kho tàu, ừm…… Có chút tơ máu, rất bình thường, có lẽ là cách làm đặc thù.

Mặt không đổi sắc ăn xong, Tuyên Đế lại duỗi tay hướng một món khác, tiếp theo thử hai món ăn cuối cùng.

“Thế nào?” Tri Y chờ mong nhìn hắn.

“Tạm được.” Tuyên Đế muốn bảo trì sắc mặt bất biến, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thái Hậu mỉm cười không nói, cùng Tri Y lẳng lặng vây xem Tuyên Đế dùng bữa, ngẫu nhiên uống hai ngụm canh vị nhạt nhẽo, ngẫu nhiên lộ ra tưoi cười như lão ngoan đồng.

Khi Tri Y nấu ăn chính bà nhìn toàn bộ quá trình, đương nhiên biết mặt ngoài đám đồ ăn này là cái trình độ gì, cho nên trước khi đồ ăn toàn bộ được bưng lên đã ăn những thứ khác lấp bụng, vì chính giờ phút này có thể dù bận vẫn ung dung nhìn nhi tử nhà mình bộ dáng có khổ không thể nói.

Không phải nói không phải Tri Y không cưới sao? Nếu đến đồ ăn Tri Y làm đều ăn không vô, vậy có thể thấy được không phải thiệt tình.

Tuyên Đế nào biết thực tế hắn bị mẫu hậu nhà mình hố một phen, dưới ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Tri Y dùng hết ba chén cơm một chén canh, hơn nữa còn dùng hết phần đồ ăn dành cho hai người.

Nhìn trên bàn không còn thừa mấy đồ ăn, Tri Y rất vừa lòng, “Lần sau Tri Y còn làm……”

“Không cần.” Trước tiên Tuyên Đế ra tiếng ngừng, sờ sờ đầu tiểu cô nương nói, “Làm chuyện này quá mệt mỏi, hơn nữa nguy hiểm, trẫm không yên tâm.”

Tri Y chớp chớp mắt, ôm lấy tay hắn lộ ra má lúm đồng tiền, “Nghe Hoàng Thượng.”

Cuối cùng khi rửa tay dùng trà súc miệng, trong lòng Tuyên Đế hạ quyết định, chờ sau khi thành hôn, vẫn là đem Ngự Thiện Phòng làm cấm địa của Tri Y cấm địa đi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 88

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 90

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK