Chương 123: Đào hoa yến
Động tĩnh trong tẩm điện đã dừng lại, mấy người An Đức Phúc vội vàng đẩy cửa đi vào, còn phải giống như không có việc gì nói: “Hoàng Thượng, hình như vừa rồi nô tài mới nghe tiếng động, ngài và nương nương không sao chứ?”
Vừa mới triền miên một phen, động tác của Tuyên Đế cực kỳ quyến rũ, làm Tri Y càng cảm thấy thẹn thùng. Sau khi mang thai nàng thường thường không sử dụng đến tinh lực, sau khi lưu luyến đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt vẫn hồng nhuận, làm Tuyên Đế ôn nhu chăm chú nhìn hồi lâu, An Đức Phúc vừa dứt lời đã làm ra thủ thế im lặng, đưa người ra bên ngoài điện, “Đi truyền Ngô thái y.”
An Đức Phúc không kịp nghĩ lại, vội vàng vâng lệnh.
Tuyên Đế muốn hỏi loại bệnh trạng này Ngô thái y có phương pháp gì để giảm bớt hay không, tuy rằng hắn rất vui lòng dùng loại phương pháp này làm Tri Y thoải mái. Nhưng rốt cuộc không thể thời khắc làm bạn ở bên cạnh Tri Y, có thể giúp nàng giảm bớt chút gánh nặng đương nhiên không thể tốt hơn.
Đảo mắt đã đến tháng tư, cảnh xuân dần tàn, trong cung khắp nơi đều là mùi thơm phức của Quế lan hương1, oanh ca yến ngữ.
[1] Quế lan hương: Hoa lan quế lan hương hay thường gọi là lan quế có tên khoa học là Aerides odorata, là loài cây hoa thuộc họ lan Orchidaceae, chi Lan giáng hương (hay chi Aerides falcate). Sở dĩ loài này có tên là Quế lan hương bởi vì hoa của nó có hương thơm của quế đặc trưng. Màu hoa thì rất đẹp và đa dạng.
Tri Y cười khanh khách để cung nhân hầu hạ mặc váy lụa mềm nhẹ, áo choàng màu nguyệt bạch, chuyên chú vẽ mi kẻ mày trước lăng hoa kính. Mi nàng không thô không mảnh, cong như vầng trăng, khóe mắt hơn xếch lên, nhìn trên mặt dường như thường xuyên mang theo ý cười, cực kỳ kiều tiếu khả nhân.
“Đã lâu chưa làm, thấy mới lạ rất nhiều.” Nhìn gương hồi lâu, Tri Y khẽ cười một tiếng, “Vẫn để Liên Hương đến đây đi.”
“Chủ tử ngài thiên sinh lệ chất, diễm tuyệt kinh thành, kể cả không son phấn, người bình thường cũng không bằng ba phần dung mạo của chủ tử.” Liên Hương nói trôi chảy, động tác dưới tay vẫn trầm ổn cẩn thận, làm Tri Y không nhịn được hỏi ngược lại, “Diễm tuyệt kinh thành từ chỗ nào tới? Từ sau khi thành hôn với Hoàng Thượng, ta rất ít khi xuất cung.”
“Meo~” Từ ngoài của sổ Tuyết Bảo Nhi kéo một cành hoa mới nở xuống, Tích Ngọc đi đến hái hoa xuống cắm bên búi tóc Tri Y, “Lời này là do bá tánh trong kinh thành truyền đi, bởi vì Hoàng Thượng từng nói tuyệt đối không nạp phi, hậu cung của cần một mình ngài. Những bá tánh dó nghị luận sôi nổi, cảm thấy ngài đã là phượng nữ hạ phàm, tất nhiên dung nhan tuyệt thế, mới làm Hoàng Thượng một vị đế vương có thể chung tình với ngài đến mức này.”
“Tuy rằng những bá tánh đó thích đoán mò, nhưng lần này đoán cũng không tồi. Nhìn khắp kinh thành, ai có thể so sánh được với chủ tử ngài?”
Bên môi Tri Y ngậm ý cười không nói, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Hoàng Thượng chuẩn bị tốt chưa?”
“Đã xong từ sớm rồi ạ, đang ở ngoài điện chờ ngài. Lo lắng chủ tử ngài không muốn chờ, một mình xuất cung, nên vừa mới hạ triều Hoàng Thượng còn chưa thay triều phục đã chạy tới Phượng Nghi Cung. Hoàng Thượng không cần trang điểm, chắc đã đổi xong sang thường phục.”
“Vậy mau chút đi, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu.”
Bôi lên một tầng son môi nhàn nhạt, Tri Y được mọi người đỡ ra. Gió nhẹ phất qua mành, vừa vặn thổi mầm xuân xoay tròn đến bên tay áo, nàng cúi đầu vân vê, ánh mứt lưu chuyển “Hôm nay thời tiết rất đẹp.”
“Đúng vậy.” Tuyên Đế bước lên hai bước đỡ lấy, cúi đầu mỉm cười, “Hôm nay Hoàng Hậu rất đẹp.”
Má lúm đồng tiền hiện ra, Tri Y cười nhạt, ngước mắt nhìn lại, “Hoàng Thượng luyến tiếc để ta xuất cung sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” Hai người chậm rãi đi đến cửa điện, khi bước qua ngạch cửa Tuyên Đế dùng một tay dường như nửa ôm người đi qua, “Hoàng Hậu đẹp, người khác thưởng thức thế nào, chung quy cũng chỉ thuộc về trẫm.” Hắn cúi đầu thì thầm, giọng nói nặng nề trầm thấp theo gió lọt vào tai, “Huống hồ vẻ đẹp chân chính của Hàm Hàm, cũng chỉ có trẫm có thể nhìn thấy.”
Quả nhiên bị Tri Y đưa một con mắt hình viên đạn tới, bên môi Tuyên Đế dật ra tươi cười, cẩn thận dắt người lên xe ngựa.
Nếu là mười năm trước thậm chí là năm năm trước, có lẽ Tuyên Đế sẽ bởi vì dục vọng chiếm hữu mà không vui với chuyện này. Nhưng hiện giờ hắn đã là chủ nhân của tứ hải, thiên hạ chi quân, cũng sắp làm cha, loại khoan dung này không chỉ đến từ tâm thái thành thục của hắn, mà càng nhiều hơn nữa chính là tự thân cường đại và tự tin của riêng hắn.
“Nghe nói phủ quận chúa của Nghi Nhạc tỷ tỷ rất đẹp, cải biến từ một tòa biệt quán của trăm năm trước?” Cắn anh đào Tuyên Đế đưa tới, tinh thần Tri Y đã bay tới ngoài cung, muốn nghiêng người ra ngoài xe ngắm phong cảnh, lại nề hà thân mình cồng kềnh, người bên cạnh cũng canh giữ rất chặt chẽ.
‘Ừ, lúc trước trẫm vốn định thưởng chỗ đó cho Quý Vĩnh Tư, vừa lúc Đại trưởng công chúa coi trọng giúp Nghi Nhạc quận chúa. Lúc trước Quý Vĩnh Tư chủ động từ chối, không ngờ cuối cùng vẫn là ở chỗ đó.” Gần đây Tuyên Đế thường xuyên tìm một ít thần tử tuổi trẻ đàm luận chuyện nuôi dạy con cái, mấy triều thần đó sợ tới mức thiếu chút cho rằng Hoàng Thượng nhà mình bị thứ gì không sạch sẽ ám.
Tri Y quay đầu lại, “So với hành cung ở Vân Sơn của Hoàng Thượng đẹp hơn không?”
Tuyên Đế bật cười, “Một cung một phủ, sao so sánh được? Hôm nay phu thê bọn họ bày yến tiệc, trẫm sẽ ở sảnh ngoài, nàng và những nữ quyến đó ở hậu viện ngắm hoa, nếu có gì không khỏe hoặc muốn hồi cung, trực tiếp để cung nữ đến nói cho trẫm.”
“Vâng.”
Xe chạy rất chậm, quãng đường hai khắc lại dùng hết nửa canh giờ. Trước phủ quận chưa Nghi Nhạc và Quý Vĩnh Tư đã đứng chờ hồi lâu, một người mặc trường bào màu tím đậm, một người mặc váy hoa tím nhạt, bên môi giơ lên độ cung y hệt nhau, đúng là đôi phu thê vô cùng ân ái.
“Vi thần/Nghi Nhạc tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Tuyên Đế phất tay cho bọn họ đứng dậy, quay đầu cẩn thận đỡ Tri Y xuống giao cho Nghi Nhạc, “Trẫm giao Hoàng Hậu cho Nghi Nhạc quận chúa, nếu Hoàng Hậu có bất luận cái gì không ổn, trẫm sẽ chỉ hỏi ngươi.”
Nghi Nhạc mỉm cười gật đầu, “Hoàng Thượng yên tâm, Nghi Nhạc sẽ không phụ gửi gắm. Vĩnh Tư, những vị đại nhân đó cũng đợi lâu rồi, mau mời Hoàng Thượng vào đi thôi, ta mang Hoàng Hậu nương nương đến hậu viện.”
Lần này Từ ma ma không theo tới, nhưng có hai vị lão ma ma kinh nghiệm đầy mình bả hộ phía sau, hai mắt cẩn thận nhìn bốn phía, sợ có gì va chạm Hoàng Hậu.
Nghi Nhạc không thèm để ý, một khi không nhìn thấy Tuyên Đế, lập tức nàng ấy hoạt bát hẳn lên, mềm nhẹ kéo Tri Y, “Lần trước tiến cung nhìn bụng muội mới lộ một chút, không nghĩ tới giờ mới có tháng thứ năm mà đã lớn như vậy. Mới vừa rồi thấy dọa ta giật mình, sớm biết vậy đã không mời muội đến, nếu muội bị va chạm ở chỗ này của ta, Hoàng Thượng nhà muội sẽ ăn ta mất.”
“Đừng.” Ánh mắt Tri Y xẹt qua phong cảnh xinh đẹp quanh mình, cầu đỏ liễu xanh, làm tâm tình càng thêm thoải mái, không khỏi lộ ra tán thưởng, “Cả ngày ở trong cung, buồn muốn chết. Lần này các tỷ cử yến, ta năn nỉ hồi lâu mới để Hoàng Thượng cho đi đấy.”
Nghi Nhạc lại không tán đồng nàng như trước, nhìn bụng nàng năm tháng mà lớn như bảy tháng, rất lo lắng nói: “Muội mang song thai, bên trong có tiểu hoàng tử tiểu công chúa, đương nhiên không thể qua loa. Cũng may hôm nay vốn ý ta là ngắm hoa, đến lúc đó ta để cho những người đó cách xa muội một chút, lần này cô nương mấy phủ tầm mười bốn mười lăm, đang lúc ngây thơ hoạt bát, chỉ sợ va chạm với muội.”
Tri Y nghe vậy không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lại, Nghi Nhạc ngẩn ra, bỗng nhiên bật cười, “Thiếu chút nữa ta quên mất, Hoàng Hậu nương nương của chúng ta, hiện giờ mới gần nhị bát niên hoa thôi.”
Trong lúc cười nói, hai người đã đi đến hậu viện. Hậu viện phủ quận chúa là một mảnh rừng đào, thời tiết mùa xuân hoa đài nở rộ, cảnh sắc rất đẹp, đùng là “Mãn thụ như kiều lạn mạn hồng, vạn chi đan thải chước xuân dung”, cảnh xuân rực rỡ, đều ở trong đó.
Nghi Nhạc mệnh hạ nhân đặt tiểu án trên đất trống, khoanh chân ngồi, đúng là học theo tiền nhân thưởng thức ý cảnh của rừng đào. Hiện giờ Tri Y đã tới, đương nhiên không thể ngồi xếp bằng, toàn bộ thay thành bàn ghế vừa ngươi theo quy chế. Sau khi mệnh phụ quý nữ hành lễ xong, mỉm cười khiêm thuận nhìn về phía chủ vị, nói chuyện với Tri Y và một chút tâm đắc và thú vị khi mang thai, cũng không phải vì nàng còn niên thiếu mà khinh mạn, tóm lại vì ai cũng biết đương kim Hoàng Thượng si tâm ngưỡng mộ Hoàng Hậu nương nương.
Trong chiều thậm chí có lời đồn thú vị, đắc tội với Hoàng Thượng còn có cơ hội vãn hồi, còn nếu đắc tội với Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu và Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.
Vị Hoàng Hậu này được sủng ái như thế, ngoài dự kiến của mọi người, cũng làm mọi người thổn thức. Nếu lúc trước Hoàng Hậu không nháo một trận với Mộ gia, chỉ sợ cả tộc Mộ thị hiện giờ đã như mặt trời ban trưa, không ai có thể với tới. Cũng không biết, mấy vị ở Mộ phủ kia, hiện giờ đang nghĩ gì.
“Nương nương ngại các nàng quá ồn ào? Tuổi các nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, còn thỉnh nương nương khoan thứ, thần phụ sẽ nói các nàng giữ yên lặng.” Một vị phu nhân thấy ánh mắt Tri Y dừng lại lâu chỗ mấy thiếu nữ bên kia, tức khắc lo lắng lên tiếng.
Nghe cách nói, trong lòng Tri Y buồn cười, nàng cũng chỉ cảm thấy mấy người kia sàn sàn tuổi nàng, nhưng lại đã thành hôn với Hoàng Thượng còn mang thai năm tháng, có chút ngạc nhiên thôi. “Thiếu niên rực rỡ là nhân chi thường tình, phu nhân không cần lo lắng, bổn cung cũng không đến mức sẽ giáng tội vì chuyện này.”
“Hoàng Hậu nương nương khoan hồng độ lượng, săn sóc tỉ mỉ, thần phụ thực tâm kính trọng.” Phu nhân mỉm cười vẫy tay, một vị tiểu cô nương mượt mà đi đến, nhìn bộ dáng ước chừng mười ba, ngây thơ chất phác, dựa trong lòng ngực mẫu thân nhà mình có chút ngượng ngùng, nhìn về phía Tri Y ánh mắt hơi kính sợ, để mẫu thân nhà mình nói nửa ngày mới nhẹ nhàng gọi một câu, “Hoàng Hậu nương nương.”
Tri Y nhìn nàng ta rất thiên chân bộ dáng không biết thế sự, liền biết được bảo hộ cực kỳ tốt, không muốn làm tiểu cô nương này sợ, để người thưởng một mâm điểm tâm. Tiểu cô nương được mẫu thân nhắc nhở đứng dậy tạ ơn, bưng điểm tâm sang một bên gặm, hai má phình ra cực kỳ ngây thơ.
“Nô tỳ nhìn, vị cô nương này ngược lại hơi giống chủ tử khi còn nhỏ.” Tích Ngọc thấp giọng cười nói.
Tri Y tò mò lại nhìn lại một cái, “Khi ta còn nhỏ là như thế này sao?”
Nàng thường xuyên nghe Thái Hậu và Tuyên Đế kể chuyện khi mình còn bé, nhưng nói nhiều nhất là chuyện từ nhỏ nàng đã cực kỳ biết dỗ dành người khác, lại ngoan ngoãn đáng yêu, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người ta đầu óc choáng váng, nhưng chưa từng nói mình còn có thời điểm văn tĩnh cẩn thận như vậy.
Tích Ngọc gật đầu, nhớ lại nói: “Khi đó chủ tử còn chưa biết Thái Hậu và Hoàng Thượng, là lúc vừa được Thái phi chủ tử tiếp tiến cung. Cũng rất sợ người lạ, nhưng thật sự rất ngoan.”
Lại nghe Tích Ngọc nói ít chuyện thú vị, rốt cuộc Tri Y cũng có ấn tượng mơ hồ, nhớ lại ban đầu bản thân hình như có chút khiếp nhược sợ người, nhưng rất nhanh dưới sự quan tâm của vị a ma kia hoạt bát lên nhiều, thường xuyên ôm đùi của người không buông.
Trong khi chìm vào hồi ức, bên môi Tri Y không khỏi mỉm cười, phát ngốc hồi lâu, người khác cũng không dám quấy rầy. Cho đến khi ánh sáng bị vài đám mây che lấp, che lấp cả rừng đào, mang đến gió lạnh, nàng mới bị cung nữ gọi hồi thần.
“Hoàng Thượng phái nô tỳ tới nhắc nhở nương nương phủ thêm áo choàng. thời tiết thay đổi, đừng tham lạnh.” Cung nữ cẩn thận bẩm báo.
Dưới sự chú ý của mọi người, ai cũng có thể nghe được lời này, Tri Y lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, trên mặt vẫn tự nhiên cho cung nữ lui xuống, khoác thêm áo choàng.
Có mấy mệnh phụ không nhịn được nịnh nọt, đơn giản là Hoàng Thượng ngưỡng mộ Hoàng Hậu như thế nào linh tinh gì đó. Tri Y buồn bực lâu rồi, nghe thấy lời này thấy rất thú vị. Hơn nữa lên Hậu vị mấy năm nay, nàng đã sớm biết thế gian có nhiều loại người, hạng người a dua nịnh nọt này cũng không nhất định đáng giận, phải xem nàng nhìn bọn họ, dùng bọn họ như thế nào.
“Nương nương.” Vài vị thiếu nữ chạy bước nhỏ tới, hành lễ trước, “Hoàng Hậu nương nương, chúng thần nữ mới vừa làm vài bài thơ trong rừng đào, muốn chọn ra người làm hay nhất, nhưng ai cũng không tốt để chọn, chỉ có thể thẹn thùng tới cầu nương nương, bình xét giúp chúng thần nữ một chút.”
Tuổi tác các nàng cũng không khác Tri Y là mấy, mới đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biết vị Hoàng Hậu nương nương này tự nhiên hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nên cũng không quá câu nệ nữa.
“Nga?” Tri Y rất có hứng thú, sai người tiếp nhận thơ trình lên, “Bổn cung cũng không phải đại sư gì, bình xét chỉ là lời nhận xét của bản thân, nếu có cái gì không ổn, mọi người chớ trách.”
“Thần nữ vinh hạnh.”
Ở trong cung mười mấy năm, thơ từ của Tri Y được các thái phó chính thống của Thái Học Viện dạy dỗ, lại được Nam Dương quận vương và Tuyên Đế bên người mưa dầm thấm đất, đương nhiên trình độ không tầm thường. Tinh tế lật xem, lại bình phẩm từng câu thơ, rất nhanh đã lấy ra một bài mình thưởng thức nhất.
Lại có thiếu nữ đánh bạo nói: “Nếu là Hoàng Hậu nương nương bình xét, vậy khi chọn được người đứng thứ nhất, nương nương có thưởng không ạ?”
“Lạc Nhi, nói cái gì vậy!” Thiếu nữ được tán thưởng đang tươi cười, nghe vậy lập tức oán trách nhìn lại.
Tri Y cho rằng cũng không sai, vốn dĩ hôm nay là dự tiệc ngắm hoa thả lỏng, không cần nghiêm túc như vậy. Đang lúc nàng cân nhắc xem thưởng cái gì, chợt thấy Tuyên Đế bước lớn đi đến, nhưng chung quy vẫn chưa tiến vào nơi nữ quyến đứng, chỉ lệnh cung nữ đi vào gọi nàng.
Chỉnh sửa lại xiêm y, Tri Y được mọi người vây quanh chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thềm. Lại chỉ chớp mắt, đã thấy một vị thiếu nữ mắt đẫm lệ đứng trước mặt Tuyên Đế, trong tay còn ôm một con mèo, hai vai co rúm lại, dường như mới vừa bị quát một trận.
Chờ đến khi nàng chân chính đứng trước mặt Tuyên Đế, người đã bị mang đi. Tri Y không khỏi nghi hoặc, “Người nọ vừa rồi làm sao vậy? Chọc giận Hoàng Thượng?”
Tuyên Đế không đem chuyện này để ở trong lòng, đỡ người bên cạnh, “Chờ lên xe ngựa, trẫm sẽ nói cho nàng.”
Mệnh phụ quý nữ hành lễ cung tiễn, lần thứ hai Nghi Nhạc đưa người đến cửa, lưu luyến không rời cáo biệt.
“Lúc này Hoàng Thượng có thể nói chưa?” Tri Y nhàn nhàn liếc đi, đại khái đoán ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tuyên Đế cười, “Tri Y còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu gặp trẫm không?”
Tri Y chớp chớp mắt, “Có…… Là lúc ta bị đưa đến chỗ a ma?”
“Không phải.” Tuyên Đế chậm rãi lắc đầu, “Khi đó Tĩnh thái phi bệnh nặng, trẫm đi Tĩnh Từ Cung vấn an, còn chưa đi đến hành lang đã đụng phải một con mèo, sau đó…….lại đến một tiểu cô nương ngây thơ mờ mịt đụng tiếp.”
Tri Y im lặng thật lâu, bỗng nhiên bật cười, “Cho nên, vừa rồi là tái hiện lại tình cảnh đó sao?”
Hiển nhiên Tuyên Đế cũng cảm thấy buồn cười, “Nếu không phải động tác của người này quá mức rõ ràng, trẫm cũng sẽ không nhớ tới.”
“Chứng minh mị lực của Hoàng Thượng ngài rất lớn nha. Đào hoa yến này của Nghi Nhạc tỷ tỷ thật sự danh xứng với thực, quả nhiên đưa đào hoa tới cho Hoàng Thượng.” Tri Y trêu chọc, “Đến cả tình cảnh lần đầu ta gặp Hoàng Thượng mười mấy năm trước cũng hỏi thăm rành mạch, dụng tâm lương khổ nha. Người nọ còn giống ta vài phần?”
Trầm tư một lát, lần thứ hai Tuyên Đế lắc đầu, “Trẫm…… Không nhìn kỹ.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 122
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 124