Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60: Tâm sự

Do là ở trên thuyền mặc dù Tri Y giống như mèo nhỏ linh hoạt chạy trốn tới lui nhưng cũng không thể chạy khỏi ngũ chỉ sơn của Tuyên Đế được, cuối cùng bị kéo lấy cổ áo, đáng thương hề hề treo trên tay Tuyên Đế.

Cái mũi nhỏ nhăn lại, lông mi Tri Y nhẹ nhàng run lên, bộ dáng lã chã chực khóc, “Hoàng Thượng đánh đi, a ma không ở đây càng ngày Hoàng Thượng càng hung dữ……”

Toàn bộ hốc mắt đều hồng, thoạt nhìn rất đáng thương. An Đức Phúc cũng không nhịn được mở miệng, “Hoàng Thượng, cô nương còn nhỏ ——”

Tuyên Đế đưa lại một ánh mắt như có như không, An Đức Phúc tự giác im lặng. Thấy chủ tử nhà mình xách cô nương đi vào trong, vỗ ngực nghĩ mà sợ, chỉ cảm thấy bản thân đã ăn gan hùm mật gấu, thế mà lạ dám xen vào cách làm của Hoàng Thượng.

Tri Y không giãy giụa, cả đường khuôn mặt nhỏ chỉ gục xuống nhưng khi Tuyên Đế mới vừa đặt nàng xuống chỗ ngồi thì đã nhanh nhẹn ôm lấy cánh tay hắn, ủy khuất nói: “Hoàng Thượng đánh nhẹ một chút……”

Xem ra cũng biết chuyện vừa rồi mình làm là không đúng, rốt cuộc cũng đã ở Thái Học Viện cùng chơi đùa với một đóng nam tử lại lớn lên với nhau, cũng biết nam nữ khác biệt nên lại càng biết hành động vừa rồi của mình không phải có thể làm tùy tiện.

Tuyên Đế lại thất thần.

Bởi vì lúc trước ở trong thuyền nhảy nhót, ngọc quan Tri Y dùng để vấn tóc sớm đã rớt xuống, tóc đen nhu thuận khoác lên hai vai, đôi mắt nghịch ngợm linh động như cũ. Gương mặt mất vài giờ để hóa trang đã bị nước mắt rửa trôi, đem phần son phấn cọ rửa khuôn mặt nhỏ mấy phần là phấn mấy phần trắng, nhìn hơi buồn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ được tẩy rửa mông lung dưới ánh đèn lại mang vài phần trong suốt phấn nộn, ngũ quan vẫn có nét trẻ con, cũng không thể áp chế linh khí.

Mấy tháng trước, Tín Vương cũng từng đề xuất với Tuyên Đế, nói để tiểu cô nương như vậy không phải kế lâu dài, ngày sau người muốn cầu hôn nàng nhất định đạp vỡ của lớn Mộ phủ và ngạch cửa hoàng cung, còn vui vẻ nói nếu không thì đem Cảnh Thừa hoặc Cảnh Mân nhà bọn họ định ra với Tri Y.

Khi đó Tuyên Đế nhíu mày cự tuyệt, bởi vì trong lòng hắn Tri Y vẫn là một đứa nhỏ, sao đã đến thời điểm muốn đính hôn tìm nhà để gả? Huống chi mỗi lần nhớ tới lời thề son sắc của Tri Y muốn ở trong cung mãi với hắn và Thái Hậu, theo bản năng Tuyên Đế cảm thấy tiểu cô nương sẽ vĩnh viễn ở trong cung, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Chính là ngay trong nháy mắt Tuyên Đế bừng tỉnh, ý thức được thì ra tiểu cô nương đã hơn mười tuổi, rất nhanh sau đó sẽ là kim thoa, đậu khấu, cập kê, bích ngọc, xuất giá*……

Bảy năm thời gian, thoáng cái đã qua. Mắt đen Tuyên Đế nặng nề khẽ nhúc nhích, quét mắt nhìn Tri Y đang chăm chú nhìn hắn, tình cảm nơi đó vẫn như dĩ vãng, vẫn tràn ngập chân thành, hâm mộ và ỷ lại.

Mặc dù chính miệng nói sẽ gả cho hắn, muốn trở thành Hoàng Hậu của hắn, như cũ không hề thay đổi.

Dù Tuyên Đế chưa từng trải qua loại tình cảm này, nhưng cũng có thể xác định được tình cảm Tri Y dành cho hắn, cũng không phải là tình yêu nam nữ nàng vẫn nghĩ. Nàng có tình cảm với hắn, nhưng là tình cảm sùng bái lớn lên từ nhỏ không muốn rời xa mà thôi, tình cảm như vậy, căn bản không thể vượt qua được những việc mới mẻ cám dỗ trong quá trình trưởng thành, ví dụ như Thanh Chỉ tối nay…..

Đợi cho tiểu cô nương gặp được người mình thích, hiểu rõ tâm ý của bản thân thì sẽ như thế nào đây?

Kể cả là Cảnh Mân, cũng thích hợp hơn so với hắn.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tuyên Đế có một tia bực bội không rõ. Nhìn tiểu cô nương trước mặt, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt hắn, nhưng tất cả đều bị giấu sâu bên trong, căn bản Tri Y không thể phát hiện ra được.

Nàng còn lo lắng Tuyên Đế sẽ tiếp tục đánh mông mình, dứt khoát lấy ra tuyệt chiêu mà Nghi Nhạc đã dạy, ủy khuất muốn khóc mà không khóc nhìn Tuyên Đế.

Sau khi Tuyên Đế nhìn một lúc lâu, cũng không làm gì, cuối cùng chỉ sờ sờ đầu nàng, “Lần sau không được như thế.”

“Không thể hôn Hoàng Thượng sao?” Tri Y nghi hoặc.

“Đúng vậy.”

“Vì sao?” Tri Y buồn bực, rõ ràng từ nhỏ đến lớn đã làm như thế.

“Bởi vì……” Đôi mắt Tuyên Đế nheo lại, “Tri Y đã lớn, hành động đó chỉ có thể làm với người thương thôi.”

Tri Y chớp mắt, không rõ vì sao đột nhiên khí thế quanh thân Tuyên Đế đã thay đổi nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn, nghĩ lại điều Nghi Nhạc đã dạy và những điều được nhìn trong sách nói, “Hoàng Thượng chính là người thương của Tri Y, về sau Tri Y phải gả cho Hoàng Thượng.”

Ánh mắt Tuyên Đế chợt lóe, tuy rằng biết rõ suy nghĩ của Tri Y nhưng vẫn không nhịn được vì lời này của nàng mà xúc động, hắn bất động thanh sắc, “Tri Y biết thế nào là người thương không?”

“Biết.” Tri Y trả lời không do dự chút nào, “Là cả ngày sẽ nhớ đến người ấy, khi dùng bữa cũng nhớ, trong mộng cũng sẽ nhớ, gặp phải chuyện gì đi nữa cũng sẽ nhớ đến. Người ấy cười ta sẽ vui vẻ, nhíu mày ta sẽ lo lắng, người ấy chịu khổ ta hận không thể chịu thay, người ấy đối xử tốt với ta ta sẽ đối xử tốt lại gấp trăm lần.”

Nếu Nghi Nhạc nghe đoạn nói chuyện này của Tri Y và Tuyên Đế sẽ thấy Tri Y nói lại lời của Nghi Nhạc ngày đó không sai chút nào, mà Tri Y lấy đến cho mình dùng, dùng mà không chột dạ chút nào. Bở vì nàng vẫn luôn cảm thấy, tình cảm của mình dành cho Hoàng Thượng chính là loại tình cảm này.

“Ta đối với Hoàng Thượng chính là như vậy, cho nên Hoàng Thượng chính là người thương của Tri Y.” Tuy lời Tri Y nói như thế, nhưng xem ra tất cả trong mắt của Tuyên Đế cũng chỉ giống như lời biện hộ không phục của đứa nhỏ khi muốn bảo vệ món đồ chơi yêu thích thôi.

Đột nhiên hắn cười, nhưng nụ cười như sao băng giây lát đã lướt qua, hình như cảm thấy tiểu cô nương quật cường như vậy có chút đáng yêu. Rõ ràng không hiểu, nhưng một hai phải tỏ ra mình hiểu, muốn gả cho hắn như vậy sao?

“Nhưng trẫm không thấy vậy.”

Tri Y ngơ ngẩn, hình như chưa bao giờ Tri Y nghe qua ngữ điệu nói chuyện như vậy của Tuyên Đế, lúc trước vẫn luôn dung túng nàng lúc này đột nhiên nghe lời này không khỏi thấy kỳ lạ, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi ngửa đầu nhìn hắn.

“Tri Y có biết khi gả cho hắn, trở thành Hoàng Hậu, cần phải trả giá lớn như thế nào không?” Tuyên Đế vẫn ôn hòa đem tay đặt ở trên đỉnh đầu nàng, phun ra lời nói không hề khách khí.

Đôi mắt hắn hơi rũ xuống, tầm mắt chạm phải Tri Y. Tri Y vẫn nằm trước ngực hắn, nhưng cảm giác cái ôm ấm áp cũng trở lên lạnh hơn chút, độ ấm xung quanh cũng giảm xuống.

“Phải trá…cái giá lớn thế nào?” Tri Y lặp lại, nàng có nghe được, chỉ là những điều tốt khi trở thành Hoàng Hậu chứ chưa từng nghe giá lớn phải trả là thế nào. Bởi vì ở trong mắt của mọi người, có thể trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ là điều rất may mắn, về chuyện phải trả giá nho nhỏ này căn bản không tính là giá lớn gì.

Nhưng ở trong mắt Tuyên Đế, đối với Tri Y mà nói rất khác nhau.

“Trở thành Hoàng Hậu, đó là làm gương tốt cho tất cả nữ tử trong thiên hạ, là nhất quốc chi mẫu, từ đó không thể làm theo ý mình. Là cùng nắm tay trẫm nhìn thiên hạ, giúp trẫm quản lý hậu cung, ngôn ngữ cử chỉ không thể thất nghi, sự vụ trong cung ngoài cung cũng phải cẩn thận quản lý, không thể để xảy ra chút sai lầm nào. Không thể tùy ý vui cười, tùy ý đi chơi, cử chỉ vô độ, bởi vì làm Hoàng Hậu, muốn đối mặt không chỉ có trẫm, có Thái Hậu, mà là toàn bộ Tuyên triều, toàn bộ thiên hạ.”

Thấy bộ dạng mê mang của tiểu cô nương, trong mắt Tuyên Đế hiện lên vẻ không đành lòng nhưng vì Tri Y quá mức đơn thuần, tuổi càng nàng mà nàng vẫn ôm ý nghĩ như lúc trước, hắn không thể không đánh thức nàng.

Tuyên Đế cũng hy vọng tiểu cô nương vĩnh viễn bảo trì sự ngây thơ trong sáng, nhưng hắn cũng không thể để nàng sống mãi trong tháp ngà. Điểm này Tuyên Đế khác Thái Hậu, Thái Hậu cảm thấy có thể che chở cả đời cho Tri Y được nhưng trong lòng Tuyên Đế có tâm tư khác, hắn hy vọng Tri Y có thể tự mình lựa chọn.

Chỉ cần Tri Y hiểu rõ tất cả, tự mình lựa chọn, bất luận thế nào thì hắn cũng sẽ ủng hộ nàng. Có lẽ ngay cả Tuyên Đế cũng không biết vì sao mình có thể dung túng cưng chiều Tri Y như vậy.

Duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm Tri Y lên, tuy dùng lực đạo nhẹ nhàng nhưng bàn tay to đã hoàng toàn kiềm chế được, “Càng quan trọng là, gả cho trẫm, trẫm sẽ không phải là trưởng bối ôn hòa sủng ái ngươi. Mà là Hoàng Thượng của Tuyên triều, là một nam tử thành thục, lớn hơn mười chính tuổi có thể đã có thể bằng tuổi cha ngươi. Tri Y sẽ phải dùng độ tuổi mỹ diệu nhất ở bên cạnh trẫm, nhưng đến khi trẫm từ từ già đi, ngươi vẫn là ở độ tuổi niên hoa chính thịnh, Tri Y có thể chịu đựng được không?”

Biểu tình của hắn trầm trọng, ánh mắt ở dưới ánh đèn tối tăm có vẻ hơi lạnh lẽo thậm chí trông có vẻ nguy hiểm, giống như khôi giáp lộ ra hàn ý ở dưới ánh trăng lạnh lẽo cũng giống như thanh đao chém giết quân địch ở chiến trường xuất hiện trong những trang sách Tri Y đã từng tò mò tìm hiểu, tản ra hàn quang lạnh lẽo vô tận. Tri Y thấy trong ánh mắt này rất nhiều tình cảm và cảm xúc xa lạ, nàng cảm thấy hơi mờ mịt, vô thố…. Nàng còn quá nhỏ, đối với những thứ này đúng là ngây thơ mờ mịt.

Tuyên Đế lẳng lặng nhìn nàng, tiểu cô nương kiên trì như vậy, tóm lại là hắn muốn cho nàng biết hậu quả của việc kiên trì này.

“Hoàng Thượng…… Sẽ thay đổi sao?” Tri Y suy nghĩ nửa ngày, có chút ngốc nghếch nói, “Gả cho Hoàng Thượng, sẽ không thương Tri Y?”

Tuyên Đế có chút bất đắc dĩ, nói nhiều như vậy, tiểu cô nương chỉ bắt được một câu như vậy, để ý chính là thái độ của hắn đối với nàng. Tuy buồn cười, hắn vẫn dùng sắc mặt ôn hòa trả lời, “Sẽ không.”

Dường như hắn đã khôi phục bộ dáng lúc trước, Tri Y mất thời gian khá lâu để tiêu hóa lời hắn vừa nói, vẫn hỏi ra, “Vậy, Tri Y có phải là người thương của Hoàng Thượng không?”

Ánh mắt Tuyên Đế càng thêm thâm thúy, “Không phải.”

Nghe vậy tiểu cô nương như phải chịu một đả kích rất lớn, hiển nhiên rất thương tâm, chịu đựng không để nước mắt rơi xuống như trước, “Vì sao?”

“Bởi vì Tri Y cũng không hiểu rõ tình cảm đổi với trẫm là gì.” Tuyên Đế chăm chú nhìn nàng, “Nếu Tri Y xác định trước, Tri Y vẫn không rõ ràng, đối với Tri Y sẽ không tốt.”

Tuyên Đế hiểu rõ bản thân, nếu hắn mặc kệ bản thân, thật sự quyết tâm muốn xác định với tiểu cô nương. Lấy tính cách và thủ đoạn của hắn, kể cả cưỡng bách cũng sẽ đem người giam cầm ở bên cạnh. Mà nguyên nhân chính là vì thương tiếc Tri Y, hắn sẽ không dung túng bản thân, hắn cho bản thân và Tri Y cơ hội và thời gian.

Như vậy mặc kệ nàng tiếp tục hay suy nghĩ lại, đều sẽ tốt hơn.

Tri Y ngẫm lại, thay đổi phương thức hỏi, “Vậy hiện tại Hoàng Thượng có người mình yêu không?”

Tri Y thở dài một hơi.

Đêm nay Tuyên Đế giáo huấn cho nàng nhiều nội dung, nhưng tiểu cô nương chẳng biết rõ trọng điểm, lúc này tự giác sửa lại mấy cái quan trọng: Một là Hoàng Thượng lo lắng nàng lam Hoàng Hậu sẽ cảm thấy quá mệt mỏi; Hai là Hoàng Thượng cảm thấy bản thân quá già; Thứ ba là Hoàng Thượng rất muốn thích nàng nhưng bởi vì nàng không thích Hoàng Thương cho nên tạm thời Hoàng Thượng không thể thích nàng.

Loanh quanh lòng vòng trong đó đại khái đầu nhỏ này của Tri Y chỉ có thể tổng kết ra mấy cái này.

Suy nghĩ xong tiểu cô nương không tiếp tục uể oải nữa mà chống cằm trầm tư, đồng thời không quên để một tay kéo ống tay áo Tuyên Đế, sợ hắn nhân lúc này chạy mất.

Tuyên Đế cũng không vội, sai người đi lên bờ mua tới trà bánh đặc sản của Du Thành, hắn nhớ rõ tiểu cô nương còn chưa dùng bữa tối, vừa rồi trên hoa thuyền mới ăn vài miếng điểm tâm thôi.

Lúc Tri Y xuất thần, Tuyên Đế cảm thấy bộ dáng ngốc ngốc này của nàng rất thú vị, rõ ràng đang suy nghĩ nhưng vẫn chuẩn xác lấy điểm tâm ăn vụng, quai hàm phình phình, cũng không ngừng nhai trông rấ giống sóc con.

Thẳng đế khi thuyền vào bờ, đưa tiểu cô nương về chỗ ở vẫn không có phản ứng gì. Chờ khi Tuyên Đế giao người cho Liên Hương Tích Ngọc mới thấy Tri Y hoàn hồn nhìn hắn, đôi mắt cự kỳ kiên định, “Tuy rằng hiện tại Tri Y không có thích Hoàng Thượng, nhưng khẳng định về sau sẽ thích.”

Nói xong tự mình gật đầu trước, giống như tán đồng, “Bởi vì trừ Hoàng Thượng, Tri Y sẽ không có khả năng thích được người khác.”

Tuyên Đế ngẩn ra nhìn tiểu cô nương chạy như bay vào trong phòng, không nhịn được lắc đầu, cũng không biết đêm nay lời hắn nói tiểu cô nương có thể nghe vào không.

Tuy là nghĩ như thế, nhưng đến ban đêm khi rửa mặt khóe môi hắn vẫn luôn không kìm được hơi cong, làm đám người An Đức Phúc nhìn thấy tấm tắc bảo lạ.

Tâm tình tốt của Tuyên Đế tiếp tục duy trì đến sáng sớm ngày hôm sau, bời vì hôm nay muốn cùng ra ngoài, không khỏi nhìn tình hình Tri Y và mấy người Cảnh Mân Nghi Nhạc cùng đi đến.

Đôi mắt Tri Y hơi hồng, hiển nhiên tối hôm qua không thể ngủ ngon, Cảnh Mân vẫn luôn ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, luôn miệng hỏi muội muội dài muội muội ngắn, còn muốn thổi thổi mắt cho Tri Y.

Tiểu thiếu niên tiểu thiếu nữ đứng chung một chỗ cực kỳ làm cảnh đẹp ý vui, tướng mạo lại phi phàm, thoạt nhìn như Kim Đồng Ngọc Nữ.

Tuyên Đế nheo nheo mắt, nhìn cháu trai Cảnh Mân vây quanh Tri Y không được quan tâm và “động tay động chân” bỗng nhiên thấy tay lại hơi ngứa.

===========

*TỔNG QUAN GỌI TUỔI TẦNG LỚP – 岁 (Nguồn: Hậu Tam Cung)

Cưỡng bảo (襁褓 – Tã lót ) —— chỉ 1 tuổi

Hài đề (孩提 – Nhi đồng) —— chỉ 2~3 tuổi

Thiều niên (髫年 ) —— chỉ nữ hài 7 tuổi

Điều niên ( 龆年 ) —— chỉ nam hài 8 tuổi

Tổng giác ( 总角 – Tóc để chỏm) —— còn nhỏ gọi chung

Hoàng Khẩu (黄口 ) —— chỉ 10 tuổi trở xuống

Kim thoa chi niên (金钗之年 ) —— chỉ 12 tuổi ( nữ )

Đậu khấu niên hoa ( 豆蔻年华 – tuổi dậy thì ) —— chỉ 13 tuổi ( nữ )

Vũ chước chi niên (舞勺之年) —— chỉ 13~15 tuổi

Cập kê chi niên (及笄之年) —— chỉ 15 tuổi ( nữ )

Phá qua niên hoa (破瓜年华), bích ngọc niên hoa (碧玉年华) —— chỉ 16 tuổi ( nữ )

Vũ tượng chi niên (舞象之年) —— chỉ 15~20 tuổi

Đào lý niên hoa (桃李年华) —— chỉ 20 tuổi ( nữ )

Nhược quan (弱冠) —— chỉ 20 tuổi ( nam )

Hoa tín niên hoa (花信年华 – Thời kỳ trổ hoa) —— chỉ 24 tuổi ( nữ )

Mai chi niên (梅之年) —— chỉ đến xuất giá

Bán lão từ nương ( 半老徐娘 – Người đẹp hết thời ) —— chỉ đến 30 tuổi ( nữ )

Nhi lập chi niên (而立之年 – tuổi xây dựng sự nghiệp) —— chỉ 30 tuổi ( nam )

Bất Hoặc chi niên (不惑之年), cường tráng chi niên (强壮之年) —— chỉ 40 tuổi ( nam )

Niên du bán bách (年逾半百- Năm hơn năm mươi) , chi phi chi niên (知非之年) , Tri mệnh chi niên (知命之年) , ngải phục chi niên (艾服之年) , Đại diễn chi niên (大衍之年 ) —— chỉ 50 tuổi

Hoa giáp (花甲), Bình đầu giáp tử (平头甲子) , nhĩ thuận chi niên (耳顺之年), trượng hương chi niên (杖乡之年) —— chỉ 60 tuổi

Cổ hi (古稀) , trượng quốc chi niên (杖国之年) , trí sự chi niên (致事之年 ), trí chính chi niên (致政之年) —— chỉ 70 tuổi

Trượng triêu chi niên (杖朝之年) —— chỉ 80 tuổi

Mạo điệt chi niên (耄耋之年 ) —— chỉ 80~90 tuổi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 59

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 61

[Cổ đại] Đát Kỷ không phải họa quốc yêu phi- Ôn Tri Ngọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK