Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Tổ phụ tổ mẫu

Đứng yên hồi lâu, rốt cuộc Tri Y đi lên gõ nhẹ khóa cửa hai cái, khóa tròn mạ đồng ở tên cánh cửa gỗ lê cao lớn phát ra tiếng vang nặng nề làm người khác không tự giác trở nên khẩn trương.

Nhìn chằm chằm khóa hình đầu thú miệng rộng, Tri Y cũng không thấy có phản ứng gì bên trong.

Trang Trạch Khanh nhíu mày, kể cả Mộ Đại học sĩ có đi ra ngoài, hạ nhân trong phủ cũng nên ra giải thích một tiếng mới đúng. Mới nghĩ như vậy, đại môn kẽo kẹt một tiếng mở ra một lối nhỏ hẹp, lảo giả có bộ dáng quản gia đi ra, mỉm cười nói: “Lão gia nhà ta không ở nhà, phu nhân xin miễn gặp khách, bất luận chư vị đến vì ý đồ gì, cũng mời trở về đi.”

Thái độ tuy là có lễ, nhưng rất cường ngạnh, căn bản không để người xen vào, đảo mắt đã muốn đóng cổng lại một lần nữa.

“Từ từ.” Trang Trạch Khanh tiến lên một bước ngăn ở trước cửa, ngữ khí trầm xuống, “Có khách đến không hỏi ý đồ đã không tiếp, không nói nguyên do đã đóng cửa, nếu có chuyện quan trọng bị chậm trễ thì sao? Lấy nề nếp gia đình của Mộ đại học sĩ, sao lại để hạ nhân đãi khách như vậy.”

Tri Y không biểu hiện ra ngoài, sao Trang Trạch Khanh lại không nhìn ra nàng chờ mong. Mặt cũng chưa thấy đã bị cự tuyệt ở ngoài cửa, trong lòng tiểu biểu muội không biết có bao nhiêu thất vọng.

Âm thầm liếc liếc mắt một cái nhìn Tri Y, Trang Trạch Khanh lại chỉ nhìn thấy đôi mắt nàng rũ xuống.

Trực tiếp gọi ra tên “Mộ Đại học sĩ”, lời này làm trong lòng lão quản gia cảm thấy đã hiểu rõ, xin lỗi nói: “Không phải ta không hiểu tình lý, đây đều là do lão gia chúng ta phân phó, kể cả chư vị có việc muốn thay bẩm báo ta cũng không thể ra sức, lão gia đi phủ khác làm khách, không biết khi nào mới quay lại.”

Trang Trạch Khanh suy tư nói: “Mộ đại nhân không ở phủ, có thể để chúng ta cầu kiến Mộ lão phu nhân không?”

Lão quản gia kinh ngạc nhìn bọn họ liếc mắt một cái, vẫn lắc đầu, “Phu nhân có bệnh nhẹ trong người, không tiện gặp khách, xin lỗi chư vị.”

“Trường Du ca ca.” Tri Y mở miệng, xoay người, thanh âm mềm nhẹ không có gì lực, “Hôm nay vừa lúc không khéo, chúng ta đi thôi.”

Trong ngữ khí cũng không có cảm xúc mất mát, Trang Trạch Khanh hơi đau lòng, bất luận thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kết quả thế này. Căn bản hắn không tin lời quản gia nói gì mà lão gia ra cửa làm khác, nếu Hoàng Thượng để bọn họ tới, khẳng định đã để người điều tra rõ trước, biết Mộ Đại học sĩ giờ này có ở trong phủ Du Thành mới chịu đáp ứng.

Huống chi Hoàng Thượng giao việc cho hắn, nhưng không chỉ là để Tri Y tới liếc mắt tổ phụ tổ mẫu một cái mà thôi.

Trong lòng Trang Trạch Khanh vừa động, theo lời rời đại môn của Mộ phủ cùng Tri Y, mắt thấy quản gia khép cửa đại môn lại, bỗng nhiên hắn bay lên tường vây.

Tuy rằng không biết nguyên do vì sao Mộ Đại học sĩ từ chối tiếp khách, nhưng hắn vẫn muốn cho Tri Y một công đạo, hơn nữa chuyện Hoàng Thượng phân phó, đương nhiên không thể cứ như vậy trực tiếp quay lại hành cung.

Tri Y vẫn đang trầm tư bị hành động này của hắn hấp dẫn ánh mắt, thấy hắn nhẹ nhàng vài bước đã nhảy tới đầu tường của Mộ phủ, tức khắc cũng có chút ngo ngoe rục rịch.

Thị vệ âm thầm che chở hai người che mặt cúi đầu, ừm, bọn họ mới không phát hiện hành động giống kẻ trộm này của Trang thống lĩnh đâu………

“Người nào tới hại dân hại nước!” Đang muốn cúi người thăm dò, bỗng nhiên Trang Trạch Khanh nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, lập tức phản ứng nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, vừa vặn tránh thoát người tay không đánh tới. Chỉ trong nháy mắt giao thủ, một mảnh ngói đen đã lung lay sắp đổ vì hành động của hai người, lung lay vài cái, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người tất cả rơi hết xuống đất, phát ra thanh âm loảng xoảng thanh thúy, vỡ vụn bên chân Tri Y.

“Trường Du ca ca!” Tri Y lo lắng lên tiếng, xung quanh cũng đã được mấy thị vệ nháy mắt vây kín không kẽ hở.

“Thiếu gia!” Có một người khác đồng thời mở miệng, nghe vậy Tri Y nhìn lại, thấy là một gã sai vặt bộ dáng thiếu niên, hai người liếc nhau, lại đồng thời nhìn lên trên.

Nghe được câu nói kia Trang Trạch Khanh biết bản thân bị người hiểu lầm, giao thủ mấy cái qua lại ở trên tường vây, trong lòng hắn khen ngợi thân thủ người này. Hai người tâm hữu linh tê, lại đồng thời thu tay lại nhảy xuống khỏi tường vây.

Người tới đánh giá hắn vài cái, đem ánh mắt chuyển tới trên người tiểu cô nương bị vây quanh, buồn cười nói: “Tại hạ còn tưởng tên trộm nào lại có gan lớn như vậy, rõ như ban ngày còn muốn nhảy vào trong phủ, không biết mấy vị đến vì chuyện gì? Đại môn không đi lại đi trèo tường.”

Thì ra là Quý công tử vừa trở về từ bên ngoài.

Từ trong Nghi Nhạc Tri Y biết được vị Quý công tử này tên là Vĩnh Tư, lúc nhỏ cha mẹ đều mất, tổ phụ tổ mẫu cũng sớm qua đời, cho nên được Mộ lão phu nhân nuôi bên người, Mâu thân hắn là đại nữ nhi của tổ phụ, cũng chính là cô mẫu của nàng.

Khi biết được thanh niên trước mặt là người trong Mộ phủ, Trang Trạch Khanh hết sức vui mừng, nói ra ý đồ muốn gặp Mộ Đại học sĩ.

Quý Vĩnh Tư nghe vậy cười, hắn nhận ra Tri Y, đương nhiên cũng yên tâm về người đi đường này, chậm rãi mang người đi về phía bên đại môn nói: “Đã nhiều ngày thường có người tới phiền nhiễu ngoại tổ, nói vậy là lão nhân gia đã hiểu lầm các ngươi, cho rằng các ngươi là người của mấy người kia, cho nên mớ để quản gia ngăn các ngươi ở bên ngoài. Ngoại tổ vẫn chưa ra cửa, lúc này chắc là đang cùng bà ngoại ở trong vườn tưới hoa.”

Quản gia theo tiếng mở cửa, khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình đi cùng đoàn người vừa rồi vào phủ không khỏi kinh ngạc, Quý Vĩnh Tư cười nói: “Đây đều là bằng hữu của ta, quản gia hiểu lầm.”

Lão quản gia bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu liên thanh xin lỗi.

Nơi này của Mộ phủ rất đơn giản, chỉ là sân viện tam tiến, tuy khá rộng rãi nhưng rất nhiều góc đều ở trạng thái bỏ hoang. Mộ Đại học sĩ thích thanh tịnh, trong phủ trừ bỏ một quản gia một đầu bếp và một lão bà tử, thêm một thư đồng kiêm gã sai vặt của Quý Vĩnh Tư, Mộ phủ không còn hạ nhân nào khác.

Trên đường từ cửa trước đến hậu viện, một người nhìn thấy trên bàn đá và mặt đất bày đày mảnh vải, dây dù cùng nhiều cành trúc được vót không giống nhau, Quý Vĩnh Tư nhắc nhở nói: “Ngàn vạn lần đừng dẫm phải, đây là con diều ngoại tổ phụ ta muốn gửi cho tiểu biểu muội ở trong kinh.”

Nói xong, hắn còn có thâm ý khác âm thầm thoáng nhìn Tri Y.

Lập tức Trang Trạch Khanh phản ứng lại, không khỏi cảm thấy kỳ quái, giống như không chút để ý nói chuyện phiếm, “Nghe nói mấy năm nay Mộ đại nhân chưa trở lại kinh thành, không nghĩ tới yêu thương cháu gái ở trong kinh như vậy.”

Quý Vĩnh Tư vừa thu lại quạt xếp, cười nói: “Kia là đương nhiên, mỗi năm ngoại tổ phụ đều sẽ làm một con diều để người đưa vào kinh thành. Đây là tiểu biểu muội tự mình gửi thư, nói thích diều kiểu dáng khổng tước, đáng tiếc trong kinh không mua được ở đâu, vì thế ngoại tổ phụ lăn lộn mấy chục ngày, cuối cùng giờ mới làm ra. Bằng không các ngươi cũng thấy đấy, trong phủ toàn là mảnh vải với cành trúc làm diều.”

Tự mình gửi thư? Trang Trạch Khanh không khỏi nghi hoặc, rõ ràng Tri Y chưa bao giờ liên hệ với người bên Mộ gia, càng miễn bàn ở trong thư nói muốn cái gì mà diều khổng tước.

Nhưng những nghi vấn này đó không thể tự mình hỏi ra miệng vào lúc này, chỉ có thể chờ tri Y thấy vị Mộ Đại học sĩ này lại nói.

Tri Y không chú ý nghe cuộc nói chuyện của hai người kia, nàng đang tò mò đánh giá sân viện phòng ốc của Mộ phủ. Nói thật, so với hành cung lầu các nàng từng thấy, Mộ phủ này vừa không đại khí cũng không tinh xảo, lọt vào trong mắt cũng chỉ có hoa cỏ cây cối kia, nhưng cũng không phải được chăm chút tỉ mỉ ngay ngắn trật tự, càng giống như là sinh trưởng tự nhiên, cũng có vài phần hoang dã.

Trong đó có một cây đa treo lồng chim thưa thớt, nhưng tất cả cửa lồng đều mở rộng, chim chóc tự do bay tới bay lui, ríu ra ríu rít không ngừng nghỉ.

Chưa bao giờ Tri Y cố ý tìm hiểu cách làm người của vị tổ phụ này, chỉ nhìn từ chức vị Đại học sĩ này nàng phỏng đoán hẳn là văn nhân nhã sĩ giống như tiên sinh Nam Dương quận vương. Hôm nay vừa thấy, đúng là văn nhân nhã sĩ, nhưng một người là trường phái uyển chuyển, còn một người lại là hào phòng khó kiềm chế.

“Ngoại tổ phụ.” Quý Vĩnh Tư cung cung kính kính chào một tiếng làm lão giả đang ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi cùng lão phụ nhân mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cười nói, “Vài vị đúng là có chút bản lĩnh, thế nhưng có thể nói để cháu ngoại này của ta dẫn đường.”

Phụ nhân kia ngủ hơi sâu, vẫn chưa bị đánh thức, lão giả vẫn luôn không đứng dậy, ngồi tại chỗ làm gối dựa.

Mấy người Tri Y đồng dạng kinh ngạc, thì ra lão giản ày chính là vị gặp được trước cửa Mộ phủ, như vậy xem ra, vừa rồi bọn họ còn bị ông trêu chọc một phen.

Tuổi lớn như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc lừa người khác, cố tình còn có bộ dáng tiên phong đạo cốt như vậy, điều này làm cho hình tượng tổ phụ trong lòng Tri Y có chút sụp đổ.

Quý Vĩnh Tư không thể không giải thích lần thứ hai, “Ngài hiểu lầm, bọn họ không phải người của Tiết phủ.”

“Nga?” Mộ đại học sĩ nửa híp mắt mắt, dường như khí thế sắc bén chỉ chợt lóe qua, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng của một lão giả bình thường, hơi hơi mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt theo theo đó mà gia tăng, “Vậy đúng là lão phu đã hiểu lầm rồi.”

Sau khi nói một câu đơn giản, ông lại không mở miệng nữa, chỉ mỉm cười nhìn mọi người chăm chú, giống như đang đợi bọn họ chủ động nói ra.

Lão quản gia nhất nhất dâng lên trà xanh, trà rất bình thường, cũng không phải chủng loại gì đó quý báu, khi uống vào vị chua xót làm Tri Y không nhịn được mím môi, thẳng đến khi thấm vào cổ họng tràn ra dư vị ngọt lành mới làm mặt nàng thoáng giãn ra.

Mộ Đại học sĩ vẫn luôn ngưng thần quan sát mấy người này, chú ý tới chuyển biến biểu tình của tiểu cô nương giữa không khỏi mỉm cười, “Lão Trần.”

“Lão gia.” Lão quản gia lên tiếng.

“Đổi trà cho khách nhân, sợ là tiểu cô nương uống không quen trà đắng này.” Mộ Đại học sĩ hơi dừng một chút, rồi nói tiếp, “Mấy ngày trước lão phu nhân tự mình ngâm mơ, lấy tới cho vài vị khách nhân nếm thử.”

Tri Y nghe vậy nhìn về phía ông, vừa vặn đối diện với ánh mắt ôn hòa của lão giả, ngẩn ra, không tự giác nhẹ chớp chớp mắt.

Tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, cử chỉ thong dong có độ, nhưng ở trong mắt người có tuổi như Mộ Đại học sĩ tất nhiên không thể tránh khỏi còn tính trẻ con, nhưng cũng chính vì nguyên nhân trẻ con thiên chân vô tà như thế này mới làm lòng ông mềm mại. Suy nghĩ nếu vị tiểu cô nương này cũng tới thỉnh sư, không biết nên làm như thế nào để uyển chuyển cự tuyệt.

Trang Trạch Khanh nhìn tổ tôn hai người đối diện ngoài sáng trong tối, tay cầm ly trà run lên. Hình như trường hợp này hơi kỳ lạ…..Loại thời điểm này, hình như không thích hợp để nói thẳng ra thì phải.

Quý Vĩnh Tư càng nhìn càng nghi hoặc, hắn không thể xác định tóm lại vị Mộ cô nương này có phải biểu muội của hắn hay không, nhưng mấy người này đuổi từ hành cung tới Mộ phủ này, chính là vì nhìn mặt đối mặt với ngoại tổ phụ của hắn sao?

Bời vì chuyện ngoài ý muốn lúc trước, lúc này mấy thị vệ trực tiếp đi theo phía sau, mới đầu Mộ Đại học sĩ còn không chú ý đến, đến lúc chuyển ánh mắt mới phát hiện mấy thị vệ cũng có chút quen thuộc.

Mấy người này……Ông phỏng đoán chẳng lẽ Hoàng Thượng tới tìm ông vì chuyện của Tiết Hải, nhưng nếu là Hoàng Thượng, không thể nào chỉ phái tiểu cô nương này tới đi.

Hai bên đều rơi vào trầm mặc, cuối cùng Mộ lão phu nhân nghỉ dưới tàng cây cũng chậm rãi tỉnh lại, đột nhiên thấy một đám người trong viện còn hơi ngây người, đảo mắt cười nói: “Khách đến.”

Tức khắc mấy người Trang Trạch Khanh đứng dậy hành lễ với bà, Mỗ lão phu nhân lắc đầu nói: “Chúng ta đã sớm rời kinh, ở chỗ này không cần làm những lễ nghi phiền phức đó. Vị tiểu cô nương này nhìn có vài phần quen thuộc, là vị nào trong phủ ở phụ cận sao?”

Thần thái của lão phu nhân có vài phần bóng dáng của Thái Hậu và Trang lão phu nhân, nhưng có lẽ hoàn cảnh và trang phục khác biệt, giờ phút này nàng chỉ thấy đây là một lão phụ nhân bình thường, không có khí thế và kiêu ngạo, làm người khác không thể liên tưởng tới Mộ lão phu nhân uy danh ở kinh thành mấy năm trước.

Tri Y nhìn thần thái hai người, lúc trước còn nghĩ khi nhìn thấy tổ phụ và tổ mẫu nên có phản ứng gì, giờ phút này lòng hiếu kỳ bỗng nhiên phai nhạt rất nhiều.

Thật ra, nếu bọn họ không có cảm tình gì với nàng cũng là điều có thể hiểu, nói chung cũng là chưa bao giờ gặp mặt hay ở chung, chỉ có một tầng huyết thống như vậy. Kể cả là bản thân nàng, muốn tới gặ mặt một lần cũng chỉ bởi vì một chút không cam lòng và tò mò, tiên sinh từng nói “chính mình không muốn, đừng đẩy cho người khác”, bản thân còn không thể sinh ra cảm tình gì với tổ phụ tổ mẫu chưa từng gặp, làm sao có thể kỳ vọng bởi vì một cái xưng hô này thay đổi thái độ.

Tiểu cô nương nghĩ như thế, cúi đầu cầm một quả mơ, chua chua ngọt ngọt, rất mỹ vị.

Tích Ngọc ở bên cạnh lại vội muốn chết. lúc trước bộ dáng cô nương chờ đợi như vậy, hiện giờ đã gặp được sao lại giống như hũ nút thế này.

“Thấy mơ ngâm đường này thế nào?” Không biết từ khi nào lão phu nhân đã đi đến bên cạnh Tri Y, giọng nói mang ý cười.

Tri Y gật gật đầu, lộ ra má lúm đồng tiền cười, “Ăn ngon.”

“Vậy thì tốt.” Lão phu nhân cao hứng vỗ tay, “Khẩu vị ở tuổi này của tiểu cô nương các ngươi hẳn là không khác nhau lắm, hẳn là tiểu Tri Y cũng sẽ thích.”

Đột nhiên nghe được tên mình, mí mắt Tri Y nhảy một chút, thiếu chút nữa bị quả mơ làm sặc, “Tri Y?”

“Là tên tiểu chất nữ của ta.” Lão phu nhân ngồi xuống, bởi vì có hảo cảm với Tri Y từ ánh mắt đầu tiên, nói “Cũng lớn tầm tuổi của tiểu cô nương, chỉ là rất kén ăn, thích nhất là đồ ăn vặt điểm tâm không cần cơm nước. Nghe nói mơ của Du Thành nà nổi danh nhất, nên đã gửi thư muốn ta đưa người mang về chút, mà đơn giản lão nhân gia ta không có việc gì đã tự làm một chút, hiện giờ xem ra đã thành công, chỉ là đưa đi còn phải dặn dò để mỗi ngày Tri Y chỉ được ăn ba quả, ăn nhiều không tốt với cơ thể. Tiểu cô nương thích chứ? Nếu thích chờ lát nữa mang về một chút đừng ngại.”

Trong lời nói như là oán giận, nhưng dù ai nghe cũng biết bà yêu thương tiểu chất nữ này.

Tri Y nghe, cuối cùng cũng phát hiện điều không thích hợp. Nàng xác định khi ở kinh thành chưa bao giờ thư tín lui tới với tổ phụ tổ mẫu, vậy tổ mẫu nhận được thư là như thế nào? Chẳng lẽ Mộ phủ ở kinh thành, còn có ‘Tri Y’ thứ hai sao?

“Lão gia.” Bỗng nhiên quản gia lui ra một lát lại vội vàng chạy tới, mắt lộ vẻ khó xử, “Ngoài phủ bỗng nhiên có rất nhiều người tới, đã chặn từ đầu tới cuối nhã hẻm, nói là không gặp được ngài sẽ canh giữ luôn ở bên ngoài.”

“Tiết phủ?” Mộ đại học sĩ hỏi, nhưng ngữ khí rất là chắc chắn.

“Đúng vậy.”

Mộ đại học sĩ cười lạnh một tiếng, “Tổng đốc Tiết Hải này đúng là lợi hại, hôm nay phái người tới chặn ngõ nhỏ, nếu ta không gặp hắn, có phải hay không ngày mai có thể mang quan binh tới vây Mộ phủ lại không?”

Quản gia lắc đầu, “Lão gia, hình như những người đó cũng không phải cố ý chặn, nô tài đã nhìn ở bên ngoài một chút, hình như là đã mang quá nhiều lễ vật. Những người đó nói là ‘phụng mệnh hành sự, nếu không gặp được Mộ đại nhân, Tiết đại nhân không cho bọn họ trở về ’.”

“Mộ đại nhân ——” Trang Trạch Khanh lập tức đứng dậy, “Có cần tại hạ……”

Mộ Đại học sĩ xua tay, tuy rằng thân phận của mấy người Trang Trạch Khanh còn chưa báo ra nhưng ông cũng đoán được đại khái, “Không cần, ta tự mình ra ngoài một chút, xem hôm nay rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.”

“Vĩnh Tư, đi theo ta.”

“Dạ.”

Tri Y cũng muốn đi theo, nhưng bị Mộ lão phu nhân giữ chặt. Lão phu nhân vẫn bình thản, không thấy chút nóng nảy nào, ôn nhu lôi kéo tay nàng, “Những việc này bọn họ sẽ tự xử trí, một tiểu cô nương như ngươi đi cái gì. Người nhiều hỗn độn, những nam tử đó lộn xộn, không cẩn thận bị va chạm sẽ không tốt.”

“…… Vâng.” Tiểu cô nương sửng sốt chớp mắt một cái, rất nhanh đã ngoan ngoãn để mặc kệ lão phu nhân nắm tay, lại nghe bà đứt quãng nói quan hệ khá tốt với “chất nữ” tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng thường xuyên thư từ qua lại.

Trước đại môn Mộ phủ, mấy nam tử bộ dáng mưu sĩ đứng ở phía trước, ánh mắt sáng quắc đồng thời nhìn chằm chằm cửa gỗ lê nặng nề, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn xuyên thấu. Phía sau bọn họ là một loạt hộ vệ đứng chỉnh tề, mỗi thị vệ nắm cương một con tuấn mã, phía sau mỗi con ngựa là một rương gỗ dùng tơ hồng buộc lại, phía sau nữa còn ba chiếc xe ngựa, bên trên chất đầy bảo rương gỗ trầm tốt nhất.

Tuấn mã hí vang, theo đó đại môn mở ra, đột nhiên trong mắt những người đó tỏa ra ánh sáng, bước chân chỉnh tề tiến lên một bước.

“Mộ đại nhân ——”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 75

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 77

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK