Chương 64: Tuệ Giác
Nói thật ra, đàn vịt này đã biến tướng cứu một mạng mấy vạn người, nếu không phải chúng nó cố ý ngăn giữa đường bọn họ đã sớm đi đến Lô Hoa Thôn đang có dịch tả rồi, cho nên trong lòng không ít người đều có cảm giác kính sợ với đám vịt trời này.
Mà đám vịt trời chịu người kính sợ lại che chở một tiểu cô nương như vậy, rất có tư thế coi nàng là chủ, liên tưởng đến mười mấy con chủ động “hiến thân” cho tiểu cô nương được nếm tư vị vịt hoang, ánh mắt mọi người càng thêm kỳ diệu bí ẩn, lại không nhịn được ngó lên người Tri Y, rất muốn nhìn ra tiểu cô nương có chỗ nào đặc biệt.
Nếu nói lúc trước Tri Y bị hiện tượng kỳ lạ này làm cho sợ hãi một chút, lúc này lại được đàn vịt cấp cho thêm lá gan, má lúm đồng tiền cười nhạt, ngoái đầu nhìn về phía Tuyên Đếm thanh thúy lên tiếng, “Hoàng Thương, chúng nó cũng không cho ta đi.”
Bị vây quanh ở giữa một đám vịt trời, Tri Y tò mò mà sờ sờ đầu một con trong số đó, lập tức mấy chục con khác cũng đưa đầu tới, tiếng kêu trở nên cực kỳ kiều khí, giống như mời nàng tới sờ.
Tiểu cô nương này giống như bộ dáng bị tranh sủng mở rộng ‘hậu cung’ làm đôi mắt thâm thúy của Tuyên Đế cũng nhiều một tia bất đắc dĩ, kể cả hắn đọc nhiều sách vở như thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do tình cảnh nơi này. Có chúng nó chống lưng, hiển nhiên Tri Y rất tự tin, mà hắn cũng không có khả năng bởi vì nguyên nhân này trực tiếp để người đem đám vịt hoang này bắn chết.
Bá tánh Tuyên triều đều tin mệnh số, tin vạn vật có linh, giờ này khắc này, đàn vịt trời này đã cứu bọn họ nên vô hình trung đã trở thành một loại linh vật, mà có thể được linh vật ưu ái Tri Y càng làm người chú ý.
Tri Y không có gì tự giác, thấy Tuyên Đế không đuổi mình đi rất cao hứng, thấy Nghi Nhạc vẫy tay một cái chạy chậm qua.
Nghi Nhạc không đi quản đám kia vịt, mà là kinh ngạc nhéo nhéo khuôn mặt nộn nộn của Tri Y, “Tiểu Tri Y, muội không phải là vịt hoang biến thành chứ? Vịt tinh?”
Mới vừa nói xong nàng ấy lui hai bước, để Tri Y che ở phía trước, nhìn đám vịt hoang kia ngo ngoe rục rịch dở khóc dở cười, “Ta mới nói hai câu vui đùa, các ngươi đừng kích động, đừng kích động.”
Cảnh Mân nhìn xung quanh vài cái, chỉ vào nơi xa buông tay nói: “Cái này… Tri Y muội muội nổi danh rồi……” Bởi vì một đám vịt hoang đã nổi danh.
Đương nhiên, nửa câu sau chỉ có thể nói thầm ở trong lòng.
Đội ngũ tùy giá tuy dài, nhưng động tĩnh thật sự quá lớn, số lượng vịt hoang đông đảo, nên động tác mấy lần này đã bị tất cả đội ngũ chú ý hỏi thăm hai câu, truyền đến truyền đi, không biết khi nào đã biến thành chuyện ‘linh vật hộ chủ’, hơn nữa tin tức rất nhanh truyền khắp đại đội.
Nghi Nhạc không nhịn được vui vẻ, “Ba người thành hổ, những lời này bổn quận chúa đã hiểu.”
Đã tạm thời không thể để Tri Y rời đi, Tuyên Đế hạ vài đạo đại lệnh trước, đem nữ quyến trong đội ngũ, tiểu thiếu niên tiểu cô nương tưới mười lăm tuổi tách ra với mọi người, lại phái một đội thị vệ khác hộ tống bọn họ quay lại Du Thành.
Không có ai phản đối, những người chạm vào nước sông nhiễm bệnh dịch tả tỷ lệ rất nhỏ, nhưng hành động này của Hoàng Thượng không thể nghi ngờ là ổn thỏa nhất. Còn có mấy đại thần liên hợp thỉnh tấu Tuyên Đế lập tức rời đi, cho dù cách mấy chục dặm xa, nhưng trước mắt ai cũng không biết bệnh dịch tả này lây nhiễm như thế nào.
Tuyên Đế hơi lắc đầu, xuống liễn đi đến bên người Tri Y, nói cũng kỳ quái, đám kia hung mãnh với người khác nhưng khi đối mặt với hắn, lập tức giống như cừu con thấy sói, đầu gục xuống tự động nhường ra một con đường, mặc hắn đem tiểu cô nương ở giữa xách lên.
Hai người đều có đãi ngộ đặc thù, chẳng qua khác nhau một chút, Tuyên Đế trong lòng sinh nghi hoặc, nhưng sắc mặt không thay đổi, lập tức đem Tri Y trở về ngự liễn, lệnh thái y đem dược hoàn giải độc mang theo từ trước phân phát cho các đại thần.
“Hoàng Thượng không thể đuổi ta đi.” Trên mặt Tri Y có chút đắc ý nho nhỏ, vừa dứt lời đã bị Tuyên Đế gõ mạnh một cái, không khỏi đau hô một tiếng che đầu lại.
“Trẫm nói mà không nghe lời.” Ngữ điệu Tuyên Đế không tốt, hiển nhiên rất là bất mãn với tiểu cô nương ngỗ nghịch.
Tri Y bẹp miệng, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói: “Không muốn rời khỏi Hoàng Thượng.”
Vốn là Tuyên Đế cảm thấy Tri Y tuổi còn nhỏ thân mình không khoẻ mạnh bằng người trưởng thành, hơn nữa xác thật thân thể nàng bị suy nhược, tuy rằng hiện tại đã dưỡng tốt nhưng không ai biết được bởi vì vậy mà có chuyện ngoài ý muốn hay không, lúc này mới muốn đem người đưa đi trước, chỉ không nghĩ tới tiểu cô nương quật cường như vậy.
Lần đầu tiên tức giận với Tri Y, hiện giờ cơn giận đã chậm rãi lui đi, Tuyên Đế mới cảm thấy mới vừa rồi hơi quá. Lại trầm mặc sờ sờ đầu tiều cô nương, dừng một lát nói: “Còn đau không?”
“Đau ——” Tiểu cô nương kiều kiều nhược nhược chui vào lòng, “Vừa rồi Hoàng Thượng rất hung dữ.”
Tuyên Đế có chút đau lòng, “Chỗ nào?”
“Nơi này.” Tri Y ngẩng khuôn mặt nhỏ, chỉ chỉ bên trái lại chỉ chỉ bên phải, cuối cùng chớp chớp mắt nói, “Hoàng Thượng thơm thơm sẽ không đau.”
Tuyên Đế bật cười, thấy bộ dáng tiểu cô nương cầu an ủi, chung quy không thể ngăn cản được thế công, cúi đầu chạm nhẹ vào trán của tiểu cô nương, ánh mắt nhu hòa, “Được chưa?”
Cũng may hai người đã trở về trong ngự liễn, bằng không ở trước công chúng, để người khác nhìn thấy bộ dáng ôn nhu dễ nói chuyện như vậy của Tuyên Đế, tròng mắt chắc sẽ rớt đầy đất.
Tri Y ngơ ngác nhìn một lát, “Ngô…… Được?”
Trong mắt Tuyên Đế mỉm cười, ngây người phát ngốc nhìn tiểu cô nương như vậy.
Mới an tĩnh được non nửa canh giờ, đám vịt bên ngoài lại kích động, càng kích động hơn so với chúng nó chính là thị vệ, “Hoàng Thượng, Tuệ Giác đại sư cầu kiến! ——”
“Tuệ Giác đại sư” “Đại sư ——”
Đông đảo thanh âm thành kính vang lên, một vị mặc trường bào màu xám khuôn mặt tăng nhân hòa ái đứng ở cách đó không xa, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, bần tăng Tuệ Giác cầu kiến thánh giá.”
Thanh âm hùng hồn, nếu không được chính tai nghe, người khác tuyệt đối không đoán ra đây là xuất phát từ một vị tăng nhân đã qua cái tuổi xưa nay hiếm thấy.
Vài vị cao tăng của Tàng Vân Tự ở Bát Tiên Sơn dường như là tín ngưỡng của tuyệt đại đa số người Tuyên triều, từ trước đến nay hoàng thất cũng tôn sùng gấp đôi, địa vị này đương nhiên không gì sánh kịp. Trong đó Tuệ Giác nổi danh nhiều năm, nghe nói vẫn luôn vân du tứ hải, bố thí phật hiệu, ít có người thấy, không nghĩ tới thế nhưng sẽ xuất hiện vào giờ này khắc này ở nơi đây.
Sau lần phê mệnh cho mình lần đó, Tuyên Đế cũng chưa gặp lại Tuệ Giác, tuy rất ngoài ý muốn nhưng hắn kiềm chế suy nghĩ cuồn cuộn, trầm giọng nói: “Truyền.”
“Truyền cao tăng Tuệ Giác ——”
Tuệ Giác có thể tiến vào ngự liễn, hắn ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực hành lễ, “Từ biệt nhiều năm, Hoàng Thượng tử vân tận trời, long khí càng thịnh.”
Tuyên Đế bình tĩnh nhìn hắn, “Chuyến này của Tuệ Giác đại sư có ý gì?”
“Bần tăng xác thật có chuẩn bị mà đến.” Tuệ Giác đạm đạm cười, “Thật không dám giấu diếm, đàn vịt trời này là bần tăng cố ý dặn dò đến ngăn trở loan giá của Hoàng Thượng, may mắn chúng nó tới kịp thời, tránh được đại họa.”
“Chúng nó là do đại sư nuôi dưỡng?”
Tuệ Giác lắc đầu, “Cũng không phải là bần tăng nuôi dưỡng, chẳng qua lúc trước khi vân du đến Bình Phong Đảo ngẫu nhiên nhìn thấy chúng nó rất có linh tính, huấn luyện một chút, Hoàng Thượng hẳn là cũng phát hiện, chúng nó mơ hồ có thể hiểu tiếng người.”
Tri Y vẫn chưa nói chen vào, nhưng liên tục gật đầu, hình như lúc này Tuệ Giác mới phát hiện ra nàng, chắp tay với nàng một cái, “Tiểu thí chủ có lễ.”
“Đại sư có lễ.” Mấy năm nay Tri Y đi Tàng Vân tự vài lần, cũng hiểu một chút lễ nghi của Phật gia, lập tức thuần thục đáp lễ, thấy thế Tuệ Giác mỉm cười.
Tuyên Đế cũng gật đầu, “Như thế, còn muốn đa tạ đại sư.”
“Đây là bổn phận của bần tăng.” Tuệ Giác liếc ra bên ngoài một cái, thấy có mấy con run rẩy cánh nhìn phía bên này, không khỏi nói, “Vịt trời có linh tính, Hoàng Thượng lại là con trời, trong lòng ngài không tĩnh, tức giận lan tràn, chúng nó đều cảm giác được, cho nên giờ phút này cũng không dám tới gần xe ngựa.”
Tuyên Đế nhướng mày, “Sợ trẫm? Chỉ sợ lời này của đại sư sai rồi.”
Tuệ Giác nghi hoặc, được An Đức Phúc ở ngoài liễn giải thích mới biết được chuyện “Hộ chủ” vừa rồi phát sinh, rất giật mình, vẫn luôn khép nửa đôi mắt nhìn về phía Tri Y.
“Tiểu thí chủ có thể làm mẫu một lần được không?”
Nghe vậy Tri Y liếc mắt một cái nhìn Tuyên Đế, được câu trả lời khẳng định lúc này mới từ bên cửa sổ vẫy tay một cái ra bên ngoài, cười nói: “Vịt con, lại đây.”
Mấy con vịt hoang vẫn còn phát run lập tức vui sướng kêu hai tiếng, tranh nhau bay tới, ở bên cửa sổ cọ vào bàn tay nàng.
Giữa mày Tuệ Giác xuất hiện thêm vào khe rãnh thật sâu, cầm Phật châu chuyển động vài cái, giống như lầm bầm lầu bầu nhắc mãi, “Vạn vật hữu linh, phượng hoàng xuất thế……”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 63
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 65