Chương 95: Hình nhân
Giữa hè ngày dài, giờ Tuất đã đến nhưng bầu trời ở kinh thành vẫn chưa hoàn toàn tối. Mấy chỗ đại điện ở Kính Hòa Cung từ mái giác đến dưới hành lang điểm chút ráng chiều, một bên Thái Hậu chậm rãi uống canh giải nhiệt bổ khí dưỡng thân, một bên nghe aphuowng tổng quản quỳ gối cúi mặt mồ hôi đầy đầu trần thuật.
Phương tổng quản là người quản lý việc điều động chủ sự cung nữ nội thị của hậu cung, tháng trước hắn và chủ sự Bành tổng quản ốm bệnh nhẹ xin nghỉ, không nghĩ tới một thời gian ngắn như vậy hắn hơi sơ sẩy, phía dưới đã có người thọc một lỗ không lớn không nhỏ.
“Được rồi.” Tùy tay đưa chén sứ men xanh cho Nguyên ma ma, dùng khăn mềm nhẹ lau khóe môi, Thái Hậu híp đôi mắt không chút để ý nói, “Ai gia đã biết.”
“Thái Hậu nương nương.” Phương tổng quản còn một tia may mắn, “Việc này đúng là nô tỳ không biện hộ thay, đều do đám tiểu tử phía dưới nhất thời tham tài. Trở về nhất định nô tài sẽ nghiêm trị không tha, để bọn hắn không dám lại như thế, mong rằng Thái Hậu nương nương tha tội cho nô tài.”
Thái Hậu không nói chuyện, ánh mắt thậm chí cũng chưa từng rơi lên trên người hắn, chỉ tùy ý nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Liền tổng quản hừ nhẹ một tiếng, giọng the thé nói: “Phương tổng quản, ngươi ở trong cung đã mười lăm năm.”
“Đúng, đã mười lăm năm bảy tháng, Liền tổng quản, Thái Hậu nương nương, lần này thật sự là nô tài nhất thời sơ sẩy, tha chi nô tài một lần đi.”
“Mười lăm năm.” Liền tổng quản liếc xéo hắn, vốn là gương mặt âm nhu nhưng Phương tổng quản nhìn càng đáng sợ như rắn độc phun nọc, “Ngươi chẳng lẽ là còn không biết tính tình của Thái Hậu nương nương? Nếu trong cung ai cũng giống ngươi, phạm phải sai lầm là đẩy xuống cho người phía dưới, vậy còn cần mấy người chúng ta làm cái gì? Ngươi nói có phải hay không?”
Mồ hôi của Phương tổng quản nhỏ giọt như đậu, hắn biết từ trước đến nay Mộ cô nương từ là thịt đầu quả tim của Thái Hậu nương nương, nếu Mộ cô nương ra chuyện gì, hậu quả càng nghiêm trọng hơn so với việc trực tiếp làm Thái Hậu nương nương xảy ra chuyện. Cho nên từ trước đến nay hắn luôn cẩn thận nhìn Giáng Tuyết Hiên, đặc biệt là mỗi lần trong cung có đợt cho cung nữ đến tuổi xuất cung, mỗi khi trong cung thay đổi người lại càng cẩn thận hơn.
Không chút nào khoa trương nói, mặc dù là một cung nữ vẩy nước quét nhà ở Giáng Tuyết Hiên, ít nhất cũng phải tra rành mạch đến ba đời tổ tông. Nhưng cẩn thận nhiều năm như vậy, cố tình đến lúc chuẩn bị đến ngày đại hôn của Mộ cô nương và Hoàng Thượng, lại xảy ra sai lầm.
Hôm nay sau khi Mộ cô nương xuất cung, sủng vật Tuyết Bảo Nhi kia của nàng không biết từ nơi nào của Giáng Tuyết Hiên kéo ra một cái hình nhân bằng gỗ. Trên mộc nhân viết rõ ràng sinh thần bát tự của Mộ cô nương và tên họ, tru tâm nhất chính là trên ngực của mộc nhân có kim châm cắm chói lọi, không nhiều không ít vừa đúng chín cái.
Con mèo kia xem mộc nhân như món đồ chơi kéo túm đã lâu, mới bị cung nữ của Giáng Tuyết Hiên phát hiện, tức khắc liên tục kêu lên sợ hãi. Những cung nữ đó không dám giấu giếm, vội vàng đem việc này báo cho Từ ma ma, Từ ma ma trực tiếp báo cho Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu nương nương sấm rền gió cuốn, chỉ một canh giờ đã tra ra mộc nhân này là bị bỏ vào Giáng Tuyết Hiên mới từ hôm qua. Người bỏ mộc nhân không phải ai khác, đúng là cung nữ phụ trách chăm sóc hoa cỏ một tháng thủ hạ của tổng quản đổi vào Giáng Tuyết Hiên làm việc. Cung nữ kia dùng chút bạc hối lộ mấy tiểu nội thị thủ hạ của Phương tổng quản, vừa lúc ngày ấy Phương tổng quản trộm nửa ngày nhàn xuất cung, cho nên đại khái mấy người kia nhìn cũng chỉ nhìn gia thế lai lịch cung nữ kia đã đem người vào, hoàn toàn đã quên lời dặn dò của Phương tổng quản.
Rốt cuộc cung nữ trong cung muốn tiến vào Giáng Tuyết Hiên hầu hạ có một đống, mỗi năm có không ít người như vậy, bọn họ không hoài nghi quá nhiều.
Nghĩ lại, Phương tổng quản đã biết nhất định cung nữ kia nhân lúc mình xuất cung mới cố ý đi tìm mấy thủ hạ của hắn, không nhịn được hối hận liên tục, không nên để mấy thứ không nên thân như vậy giúp đỡ quản sự.
Thái Hậu nương nương lại tìm hiểu nguồn gốc, tra ra cung nữ này đã xem như lão nhân trong cung, tiến cung mười lăm, ở trong cung hầu hạ chín năm, một năm nữa là có thể xuất cung. Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, cung nữ này còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Mộ gia.
Sau này khi biết chuyện, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh của Phương tổng quản thi nhau chảy. Mộ gia chính là nhà mẹ đẻ của Mộ cô nương, nhưng chủ yếu là ở chỗ nó lại có quan hệ tới Mộ cô nương, nội tình trong đó không cần nghĩ cũng biết khẳng định sẽ liên lụy rất sâu, loại sự tình này phát sinh ở thủ hạ của hắn, thật sự là tâm muốn tìm chết cũng có.
Hắn nhìn chằm chằm mộc nhân kia, còn nghe đạo nhân Thái Hậu truyền tới giải thích. Nói loại mộc nhân này sẽ không làm hại tình mạng người khác, nhưng nếu trên mộc nhân có viết sinh thần bát tự ngày đêm ở gần người đó, nó sẽ dần dần hấp thụ tinh khí của người nọ, làm người cả ngày mệt mỏi, cho đến một ngày ngủ không thể tỉnh lại.
Trên mặt cưỡng chế trấn định, trong lòng Phương tổng quản đã run bần bật. Thái Hậu nương nương càng bình tĩnh, hắn càng sợ hãi, đặc biệt là…… Chờ lát nữa cô nương và Hoàng Thượng cũng sẽ hồi cung.
Hiện giờ, cũng chỉ cầu có thể giữ được đầu trên cổ mình. Phương tổng quản thầm nghĩ.
Trong lúc trầm mặc không nói gì, ngoài cung có nội thị cẩn thận tiến vào, ghé sát thì thầm vài câu với Liền tổng quản, Liền tổng quản tiến lên vài bước nhẹ giọng nói: “Chủ tử, Hoàng Thượng và cô nương hồi cung.”
“Ừ.” Thái Hậu mở mắt, “Phái người đi chỗ Hoàng Thượng, nói hôm nay ai gia bận bịu mệt mỏi, chờ lát nữa sẽ nghỉ ngơi. Để cô nương ở Thần Quang Điện nghỉ một đêm, đừng để nàng về Kính Hoà Cung.”
“Vâng.”
Thái Hậu hơi ngồi dậy, trong mắt gắn đầy hàn quang, “Tối nay phong tỏa Kính Hòa Cung, tra rõ cho ai gia! Bất luận là góc nào, kể cả trên nóc nhà cũng không được bỏ sót! Ngược lại ai gia muốn nhìn, trong Kính Hòa Cung này còn có bao nhiêu thứ dơ bẩn như thế này!”
“Vâng!”
Mới vừa rồi dưỡng thần một lát,giờ khắc này ánh mắt Thái Hậu sắc bén như ưng, nhất nhất đảo qua mấy người trong. Trừ bỏ mấy ma ma và Liền tổng quản cực kỳ tín nhiệm, những người khác không một ai không bị ánh mắt này uy hiếp, nhịn không được rụt cổ cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm ống tay áo, sợ tra đến trên đầu mình.
Trong lòng hiểu rõ vài phần, Thái Hậu thầm than một tiếng, dường như lại hồi tưởng lại lục đục nơi hậu dung khi lên ngôi Hoàng Hậu Đại Tuyên, quỷ quyệt gợn sóng.
Ích lợi, quyền thế vĩnh viễn động chạm đến tâm người như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào hoàn cảnh gì, đều không thể ngăn trở loại người trời sinh truy đuổi danh lợi này.
Nhưng không có quan hệ, trước khi Đế hậu đại hôn, chắc chắn bà sẽ vì Tri Y bình định hạng người bè lũ xu nịnh này.
……
“Thân thể Thái Hậu không khoẻ?” Nghe được nội thị hồi báo, Tuyên Đế hơi nhíu mi.
Nội thị âm thầm toát mồ hôi, cẩn thận nói: “Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nói hôm nay mệt mỏi, cho nên đi nghỉ sớm. Dặn dò cô nương hôm nay nghỉ ở Thần Quang Điện một đêm.”
Thần Quang Điện có vài thiên điện, trước kia Tri Y cũng không phải chưa từng nghỉ tạm ở đây, đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là, lấy bộ dáng lúc trước của Thái Hậu nửa vui đùa nửa nghiêm túc không cho Tuyên Đế ở cùng Tri Y, căn bản Tuyên Đế sẽ không tin tưởng cái lý do này.
Làm An Đức Phúc thưởng bạc, cho lui nội thị, Tuyên Đế truyền người dò hỏi hôm nay Thái Hậu ở trong cung làm gì. Đợi đến khi biết hôm nay Thái Hậu chỉ đi Ngự Hoa Viên một chuyến, căn bản không có làm chuyện gì khác, Tuyên Đế biết khẳng định đã xảy ra chuyện gì khác.
Trong cung có việc, đương nhiên Thái Hậu sẽ không giấu giếm Tuyên Đế. Trừ phi, bà là cố ý không muốn để tiểu cô nương nào đó bên cạnh Tuyên Đế biết.
Tâm tư Tuyên Đế vừa chuyển, rất nhanh nghĩ đến trong Kính Hòa Cung đã xảy ra chuyện, hơn nữa việc này có quan hệ với Tri Y.
Ánh mắt trầm xuống, nghĩ đến Tri Y còn đang chờ, khói mù trong mắt Tuyên Đế nhanh chóng tản đi, khôi phục biểu tình bình đạm ngày xưa đi đến.
Tri Y không hoài nghi chút nào, chỉ lo lắng có phải thân thể Thái Hậu có bệnh nhẹ hay không, vốn định lặng lẽ đi Kính Hòa Cung xem một cái, nhưng bị Tuyên Đế ngăn lại.
“Mẫu hậu không có việc gì.” Tuyên Đế khẽ vuốt nàng, “Ngày mai sau khi hạ triều trẫm sẽ đi cùng nàng tới Kính Hòa Cung.”
“Phải đợi ngày mai Hoàng Thượng hạ triều?” Khuôn mặt nhỏ của Tri Y do dự, “Ta muốn dùng đồ ăn sáng cùng a ma.”
Tuyên Đế cười, “Trẫm cũng muốn có người dùng bữa cùng, được không?”
Vốn tưởng rằng tiểu cô nương có thể đồng ý rất nhanh, nào biết lại nhận được một loạt ánh mắt kỳ quái cùng ghét bỏ, “Hoàng Thượng, a ma lớn tuổi mới càng cần người ăn cùng.”
Ngụ ý giống như là: Hoàng Thượng, chàng cũng lớn tuổi như vậy sao?
Đột nhiên bị tiểu thê tử tương lai tiểu giáng một đòn ngay tim, động tác tay của Tuyên Đế dừng lại, An Đức Phúc thấy thế thầm kêu không tốt, vội tươi cười hòa giải nói: “Hoàng Thượng, đã nhiều ngày ngài chưa dùng đồ ăn sáng, ngày mai nô tài sẽ đi phân phó Ngự Thiện Phòng một lần nữa, một lần nữa bắt đầu dâng thiện?”
Ăn uống không tốt? Tiểu cô nương có chút hoài nghi, nghĩ lại hành động nhiều ngày dùng bữa cùng Tuyên Đế, sau một lúc lâu vẫn là đau lòng chiến thắng một chút nghi hoặc, nắm ngón tay Tuyên Đế, “Được rồi, ngày mai sẽ chờ Hoàng Thượng.”
Nói xong Tri Y nhón chân lớn mật chọc vào sườn mặt Tuyên Đế, như tiểu đại nhân oán trách nói: “Hoàng Thượng thật là càng ngày càng để người nhọc lòng, hiện giờ đồ ăn sáng cũng không cần, đến lúc thành thói quen, ngự y điều trị cũng khó điều trị tốt.”
Trong lòng đáy mắt Tuyên Đế đều là ý cười, mặc kệ tiểu cô nương dĩ hạ phạm thượng mạo phạm tứ phía, “Cho nên trẫm mới muốn có người dùng bữa cùng.”
Tri Y ngẩn ra, bỗng nhiên cảm giác hàm ý ẩn chứa là: Trẫm muốn nàng dùng bữa cùng mới được.
Lông mi hơi chớp, nàng ngửa đầu nhìn nhìn Tuyên Đế, đáy lòng càng ngọt, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền càng thêm đáng yêu, cố ý khoanh tay nghiêng đầu đánh giá Tuyên Đế, chậm rì rì mở miệng, “Hoàng Thượng giống như tiểu hài nhi ba tuổi Tri Y gặp, ngày sau có phải còn phải để người ngủ cùng hay không?”
Tuyên Đế cười, bỗng nhiên đi tới bế Tri Y lên, đi về phía bồn tắm trong Thần Quang Điện, thấp thấp nói bên tai, “Đương nhiên, sau ngày 8 tháng 8, trẫm muốn tiểu Hoàng Hậu của trẫm ngày ngày ngủ cùng.”
Rõ ràng ánh mắt động tác của Tuyên Đế rất chính trực, Tri Y cũng không hiểu gì, nghe được lời này trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên rặng mây hồng. Tuy rằng, tiểu chủ nhân của rặng mây này cũng không biết rốt cuộc vì sao lại thẹn thùng.
Vào đêm, dùng bữa tối cùng Tri Y, sau khi biết được nàng đã đi ngủ, Tuyên Đế lệnh người canh giữ hầu hạ ở gian ngoài, xoay người dẫn người đi Kính Hòa Cung.
Tối nay trăng sáng sao thưa, ngẫu nhiên gió lạnh từ Vân Thanh hồ phất tới, cùng với tiếng ve ếch kêu ếch lên từng trận. Nhưng Tuyên Đế cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm, lộ trình gần hai khắc bị giảm xuống còn một khắc.
Nội thị mở đường, đại môn Kính Hòa Cung chậm rãi đẩy ra trước lúc Tuyên Đế bước vào, theo đó chính là khuôn mặt tất cung tất kính của thủ vệ cung nhân xuất hiện.
Quả nhiên, Kính Hòa Cung đèn đuốc sáng trưng, thật sự náo nhiệt.
Ánh mắt đảo qua sàn nhà ở gian ngoài mới được rửa sạch, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không trung, trong lòng Tuyên Đế càng trầm. Mẫu hậu đã rất lâu không có tức giận như thế, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắn quay đầu nói với An Đức Phúc: “Đi truyền Vương Cương tới gặp trẫm.”
Bên ngoài Vương Cương chỏ là một ngự tiền thị vệ bình thường, kỳ thật là người dẫn đầu Kim long vệ. Tuyên Đế mệnh thủ hạ Kim long vệ của hắn thủ Kính Hòa Cung, không có đại sự không cần bẩm báo. Mấy ngày gần đây Vương Cương vẫn chưa trình báo, cho nên hắn cũng không biết chuyện gì phát sinh trong Kính Hòa Cung.
Trên thực tế, kể cả Vương Cương cũng không biết được việc này. Cung nữ kia ở trong cung chín năm, từ trước đến nay an phận thủ thường, khi bỏ mộc nhân cũng chỉ tùy ý ném trong vườn hoa của Giáng Tuyết Hiên, nếu không phải Tuyết Bảo Nhi tò mò với mộc nhân kia kéo ra, còn không biết tới khi nào mới có thể bị phát hiện.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 94
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 96