Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Quý công tử

Tất nhiên Lâm Đại học sĩ không thể biết được cháu gái nhà mình quen biết tiểu tử này khi nào, hiện giờ ông ta đánh mất ý tưởng đưa Vân Huyên vào cung, nếu có tam môi lục sính* theo tập tục đến cầu hôn, có lẽ ông ta sẽ tương đối vừa lòng với tôn tế này. Nhưng tính toán này mới là chuyện của nửa khắc trước, cháu gái còn chưa biết, rất rõ ràng hành động này của cháu gái chính là làm trái ý ông ta, mà hành động này của Trang Trạch Khanh cũng chưa nói tới cái gì mà cầm lòng không đặng.

*Tam môi lục sính (tam thư lục lễ)

-Tam thư là chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư.

+Sính thư là giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn.

+Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật.

+Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

-Lục lễ gồm: Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).

Hội hoa đăng của Du Thành có bao nhiêu người tham gia, trong đó không thiếu quan viên tùy hỗ Nam Tuần, nếu bị bọn họ thấy, thanh danh cháu gái nhà mình không phải cột chung một chỗ với tiểu tử này sao? Lâm Đại học sĩ không phải thiếu nữ mười mấy tuổi dễ lừa như vậy, theo ông ta thấy Trang Trạch Khanh hoặc là rất có tâm kế, hoặc là hoàn toàn không cố kỵ khuê dự Vân Huyên nhà ông ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt Lâm Đại học sĩ xanh xanh trắng trắng thay đổi liên tục, có chút hối hận lần Nam Tuần này đã mang theo cháu gái, lại hận không thể không màng phong độ chạy đến tẩn cho tiểu tử này một trận.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là Lâm phu nhân tiến lên giải vây, ôn nhu nói mấy câu làm lửa giận của Lâm Đại học sĩ giảm xuống rất nhiều, mắt lạnh nhìn về phía Trang Trạch Khanh, “Ngươi, ngày mai giờ Thìn tới chỗ lão phu một chuyến.”

Ngày mai vẫn còn trong lúc nghỉ phép, Trang Trạch Khanh không chút do dự gật đầu.

Lại nhìn vài lần, lại nghĩ đến lão cáo già Trang Thượng thư kia, chung quy Lâm Đại học sĩ hừ một tiếng, quay đầu cáo lui với Tuyên Đế, tất nhiên là muốn mang cháu gái quay lại hành cung.

Không duyên cớ xem được một vở kịch, Tuyên Đế gật đầu đáp ứng. Trang Trạch Khanh hứng thú rã rời, nhưng tốt xấu gì cuối cùng Lâm Đại học sĩ cũng cho hắn một cơ hội, biết vừa rồi Tri Y cũng vụng trộm giúp đỡ mình, hắn cười với Tri Y, làm Tuyên Đế híp híp mắt, cảm thấy hành động này của Lâm Đại học sĩ cũng không phải là sai, đúng là tiểu tử này có chút không biết thu liễm.

“Đa tạ đại nhân tương trợ.” Trang Trạch Khanh chuyển hướng Tuyên Đế, vì hành động vừa rồi nói mấy câu.

Tuyên Đế xua tay, “Không có việc gì thì lui ra đi.”

Hắn âm thầm nắm chặt tay Tri Y đang muốn đi ôn chuyện với biểu ca, thẳng đến khi Trang Trạch Khanh đi xa mới đem ánh mắt nghi hoặc chiếu lên người tiểu cô nương, trấn định tự nhiên nói: “Lúc này Trường Du hẳn là muốn ở một mình, ngươi vẫn đừng nên đi quấy rầy hắn.”

Tri Y suy nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng nhìn ra được Trường Du ca ca có ý với cháu gái kia của Lâm đại nhân, nhưng hình như Lâm đại nhân rất bất mãn với Trường Du ca ca, cũng không lạ khi Trường Du ca ca rầu rĩ không vui như thế.

Trên đường quay về, Tri Y không khỏi hiếu kỳ nói: “Gia thế của Trường Du ca ca hẳn là xứng đôi với vị tỷ tỷ kia đi.”

Tuyên Đế trầm ngâm, “Cũng có thể xem như môn đăng hộ đối.”

“Thế vì sao Lâm đại nhân lại tức giận như thế?”

Tuyên Đế kiên nhẫn giải thích, “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hai phủ cũng không biết chuyện này, Trường Du lại tự mình mang Lâm cô nương ra ngoài cung, chuyện này không đúng phép tắc.”

Tri Y dừng lại, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tuyên Đế, ánh mắt kỳ quái làm Tuyên Đế không khỏi tự nhìn lại bản thân thấy nghi hoặc.

Tiểu cô nương nhìn, đảo mắt lại cười rộ lên, cũng không nói cái gì. Lúc vừa trở về hành cung đã để Liên Hương giúp đỡ cởi bỏ tơ hồng sau đó chạy về chỗ ở của mình, lưu lại đám người Tuyên Đế vẻ mặt mờ mịt.

Thẳng đến khi Hoàng Thượng nhà mình cũng cười bước vào trong phòng, An Đức Phúc cũng không hiểu ra sao, có tâm hỏi đám người Mặc Trúc hai câu, nghĩ đến Hoàng Thượng không thích người quá lắm miệng mới thức thời chạy vào chờ lệnh.

Một mình trở lại phòng, Tri Y nhớ tới Nghi Nhạc đáng thương bị cấm túc trong hành cung không được ra ngoài, xoay người phân phó cung nữ đem mấy món đồ chơi và điểm tâm mới mua đem qua tặng. Nghĩ từ trước đến nay ma ma kia quản giáo nghiêm túc, lúc này hẳn là Nghi Nhạc đã ngủ, không bằng sáng sớm mai lại đi xem nàng ấy.

Nhỡ kỳ phần tâm tư này, sáng sớm hôm sau Tri Y ăn mấy món điểm tâm đơn giản liền đi đến chỗ ở của Nghi Nhạc.

Chỗ ở hai người ở hai hướng khác nhau, một ở Đông Nam hành cung, một lại ở phía Tây Nam, khi xuyên qua hành lang dài, không nghĩ tới Tri Y gặp được một người tuyệt đối không nghĩ tới, là Quý công tử ngày đó gặp ở Lưu Hương Các.

Được hai nội thị dẫn đường, hình như Quý công tử không hề để ý đành giá phong cảnh bốn phía, không bao lâu cảm giác được hai người phía trước cùng dừng lại, cung kính cúi đầu.

Đối tượng bọn họ cúi đầu đương nhiên là Tri Y, dừng lại cũng là để nhường đường cho Tri Y. Quý công tử cũng dừng lại theo, cảm giác được có ánh mắt băn khoăn nhìn qua đỉnh đầu, dư quang khóe mắt cũng không nhịn được nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt hơi mang theo kỳ quái của tiểu cô nương.

Đây là…. hắn sửng sốt một cái chớp mắt, hiển nhiên đối với bộ dạng nữ hài nhi của Tri Y có chút xa lạ. Nhưng trí nhớ của hắn rấ tốt, rất nhanh nhận ra hai người Liên Hương Tích Ngọc ở sau lưng nàng, nhận ra đây là tiểu công tử gặp ở Lưu Hương Các ngày ấy.

Thì ra không chỉ có cùng tên với tiểu muộn, cũng vừa lúc là một tiểu cô nương……. Hắn không khỏi bật cười, ý cười ngừng lại trên mặt trong giây lát, hình như…..có chút vừa khéo.

Chính là cậu gửi thư từ trong kinh biết được sẽ không tùy hỗ Nam Tuần, đưng nhiên vị tiểu biểu muội kia cũng không nên xuất hiện ở hành cung mới đúng. Đè nén nghi hoặc trong lòng, ánh mắt Quý công tử không tự giác đuổi theo bóng dáng của tiểu cô cô nương.

“Quý công tử, Quý công tử?” Có nội thị gọi hắn, buồn cười nói, “Đừng nhìn nữa, cẩn thận để cung nữ bên người Mộ cô nương chú ý tới, hai người kia không phải là người dễ đối phó.”

“Vị Mộ cô nương kia là……?” Quý công tử không nhịn được lên tiếng dò hỏi.

Niệm tình hắn là khách quý của chủ tử nhà mình, đương nhiên nội thị cũng nói thêm vài lời, “Vị kia là Mộ cô nương được Thái Hậu nuôi dưới gối ở trong cung từ nhỏ, quyến củng rất sâu, nghe nói Hoàng Thượng cũng rất yêu thương, lần Nam Tuần này cũng đặc biệt mang nàng bên người, ngày thường cùng ra cùng vào với Hoàng Thượng. Nếu đụng chạm chỉ cần cẩn thạn có lễ chút, tuy rằng nội thị tỳ nữ bên người Mộ cô nương lợi hại, nhưng Mộ cô nương là người hiền lành sẽ không khó xử người.”

Quý công tử gật đầu, “Thì ra là thân thích trong tộc của Thái Hậu nương nương.”

Hai nội thị liếc nhau, nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: “Thế thì không phải, Mộ cô nương và Thái Hậu cũng không phải thân thích gì, nghe nói là đích nữ của cái gì Thị lang trong kinh, cũng không biết nguyên do vì sao được Thái Hậu coi trọng, vẫn luôn được nuôi ở trong cung. Những lờ này ngày thường không thể dễ dàng đàm luận, nhưng là Quý công tử ngài, lúc này bọn nô tài mới nhiều lời hai câu, ngài đừng nên loạn truyền khắp nơi.”

Quý công tử cười, tất nhiên là liên thanh cảm tạ, lệnh gã sai vặt bên người thưởng hai hầu bao bạc vụn làm nội tâm hai nội thị âm thầm gật đầu hài lòng, “Không sợ lại nói thêm với ngài một câu, dựa vào sự sủng ái của Thái Hậu và thánh thượng, thân phận của Mộ cô nương này so với công chúa chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên bất luận ai đụng phải cũng phải cẩn thận. Nghe nói lần trước ở trong cung một vị tiểu cô nương nhà tướng quân chỉ xa xa nói bóng nói gió với bóng dáng Mộ cô nương vài câu, quay đầu đã bị mời trở về phủ học lễ nghi quy củ, còn phái ma ma quản giáo nghiêm khắc. Thật sự là giống như long tôn, chạm vào không được cũng không được nói, hơn nữa đã nhiều ngày còn có lời đồn đãi nói vị này……”

“Khụ” Ý thức được đồng bạn muốn nói gì, một nội thị khác vội ho một tiếng ngăn lại, lời nói lập Hậu kia cũng không phải bọn họ có thể loạn truyền, những lời đó các đại nhân nói nói liền thôi, bọn họ là hạ nhân đàm luận bị nghe được nhất định sẽ bị trượng đánh.

Người mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt lập tức hiểu ý, câm miệng không nói, mặc dù Quý công tử luôn mãi dò hỏi cũng không nói.

Nhưng cũng coi như bước đầu biết thân phận của Mộ cô nương này, trong lòng Qúy công tử suy tư mấy phen, có chút ý vị trăm lần nghĩ cũng không ra, suy đoán này….trong kinh…hay còn có Thị lang họ Mộ thứ hai, hơn nữa cũng có đích nữ tên là “Tri Y”?

Nghi vấn luẩn quẩn trong lòng, nhớ tới phân phó của ông ngoại, tậm thời hắn vẫn nên tiếp tục đi theo nội thị đến gặp vị tôn đại nhân kia đi.

Tri Y tới chỗ ở của Nghi Nhạc, mới biết nàng ấy còn ăn vạ trên giường chưa dậy, nghe cung nữ nói là dì cả đến, đang đau đớn muốn chết.

Trước kia nghe Nghi Nhạc nói qua vài lần chuyện nữ tử sau khi lớn lên nhất định phải trải qua mỗi tháng, trong lòng Tri Y cũng có chút lo lắng, chờ nhìn thấy mặt mũi tái nhợt toàn mồ hôi của Nghi Nhạc thì trực tiếp kêu người đi truyền Thái Y nhưng bị Nghi Nhạc ngăn lại.

“Chỉ là hai ngày nay tham lạnh lại mặc ít xiêm y mà thôi, đau một hai canh giờ sẽ không sao nữa.” Nghi Nhạc ôm gối mềm dựa trên giường, khi nói chuyện còn tươi cười, chỉ là thường thường khóe miệng vặn vẹo một chút vì đau làm tiểu cô nương nhìn thấy trong lòng bất ổn.

Tri Y nghi hoặc nói: “Về sau lớn lên đều sẽ như thế sao?”

“Đương nhiên không phải.” Nghi Nhạc buồn cười xoa bóp mặt nàng, “Năm ấy lần đầu tiên tới cái đó ta không cẩn thận ăn đá bào nhiều chút, còn đi bơi lội với bằng hữu, vào lúc này mới để lại di chứng. Vốn dĩ mẫu thân đã sớm cho đại phu điều trị tốt nhưng phải chú ý giữ ấm nhiều ngày, bằng không sẽ bị đau như vậy. Tiểu Tri Y không cần lo lắng, khẳng định mợ và mấy ma ma kia sẽ giúp muội chú ý trước sau.”

Tri Y cái hiểu cái không gật gật đầu, giây tiếp theo đã thấy Nghi Nhạc ghé lại đây, “Nghe nói hội hoa đăng đêm qua có việc phát sinh, chuyện là như thế nào?”

Muốn nói tới “mạng lưới tình báo” của Nghi Nhạc cũng coi như phát đạt, người không đi ra ngoài cung, tin tức cũng có thể truyền vào trong tai, đáng tiếc nàng ấy chưa bao giờ dùng nó ở trong “chính sự”.

Trừ bỏ với mấy người thân cận, Nghi Nhạc cũng không phải người lắm miệng, Tri Y ngẫm lại, tìm từ ngữ châm chước nói ra chuyện Trang Trạch Khanh và cháu gái của Lâm Đại học sĩ vào đêm hội hoa đăng.

“Hội hoa đăng a…..” Hình như Nghi Nhạc có hoài niệm, “Nghe vậy, giống như biểu ca kia của muội và Lâm cô nương là lưỡng tình tương duyệt?”

“Hẳn là thế…….” Tri Y lại đem chuyện Lâm Đại học sĩ và Tuyên Đế nói ra.

Vừa nghe Nghi Nhạc đã sáng tỏ, “Tri Y ngốc, Hoàng Thượng nhà muội ở trước mặt thần tử có từng cố ý thân cận như vậy chưa?”

Tiểu cô nương căng má suy tư, “Giống như không có.”

“Vậy là được, vị Lâm cô nương kia mới vừa cập kê không lâu đúng không?”

“Ừm.”

Tuy Nghi Nhạc không phải lớn lên ở kinh thành, nhưng từ nhỏ cũng đã được nhiều lần nghe mẫu thân nhà mình nói về chuyện tranh đấu trong cung, lúc này từ vài câu miêu tả của Tri Y cũng đại khái đoán ra được ý tưởng mơ hồ giữa quân thần hai người.

Theo hiểu biết của nàng ấy, Tuyên Đế cũng không phải loại người không có chuyện gì lại khoe khoang tình cảm của bản thân trước mặt người ngoài, có thể làm ra được hành động này, chỉ có thể thuyết minh là hắn cố ý làm cho Lâm Đại học sĩ nhìn. Lại liên hệ đến phản ứng khi Lâm Đại học sĩ nhìn thấy cháu gái nhà mình và Trang Trạch Khanh ở bên nhau, còn có thần sắc của Trang Trạch Khanh, Nghi Nhạc có suy đoán gần như có thể tiếp cận được chân tướng.

Chỉ là những chuyện này cũng không cần thiết phải nói cho tiểu cô nương trước mặt, Nghi Nhạc nhìn đầu Tri Y thò tới ánh mắt tò mò, không khỏi duỗi tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại.

Đúng là tiểu Tri Y rất may mắn, có một người đặt nàng ở đầu quả tim như vậy, giúp nàng che mưa chắn gió, giống như chưa bao giờ để nàng gặp phải chút trắc trở nào. Mặc dù thật sự có vấn đề cũng sẽ tự giải quyết trong sáng hay ngoài tối, cũng không để những chuyện đó làm ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành tiểu cô nương.

Cũng không trách được đến nay Tri Y vẫn không biết ghen là gì, kể cả nàng có phần tâm tư này, Tuyên Đế cũng sẽ không cho nàng có cơ hội.

Vừa hâm mộ đồng thời trong lòng Nghi Nhạc cũng cảm thấy cao hứng vì phần “ngây ngốc” này của tiểu cô nương. Đối với địa vị nữ tử của hiện tại mà nói đúng là ứng với câu “Bảo vật vô giá thì dễ có, tình lang hợp ý thì khó tìm”, mà Tri Y không chỉ tìm được, mà còn là người chí cao vô thượng thật lòng với nàng, nàng ấy cũng cảm thấy vui vẻ.

Chuyển đề tài, Nghi Nhạc nói: “Tiểu Tri Y, muội còn nhớ rõ Quý công tử ngày ấy gặp ở Lưu Hương Các không?”

“Nhớ rõ.” Tri Y thầm nghĩ mới vừa rồi còn gặp đấy.

“Sau ngày ấy, ta phái người đi điều tra một phen, muội đoán ta tra ra cái gì?” Vẻ mặt Nghi Nhạc thần bí, lần đó nàng ấy cảm thấy có chút kỳ quặc, hoài nghi đối phương có chuẩn bị mà đến, cho nên xong việc để ngừa vạn nhất đã để người đi tra xét một chút, không nghĩ tới lại tra ra một kinh hỉ.

Đôi mắt Tri Y hơi đổi, “Có quan hệ với ta?”

“Tiểu cô nương nhạy bén.” Nghi Nhạc ngợi khen vỗ vỗ đầu nàng, đau đớn cũng hơi giảm bớt, ngồi thẳng người chút, “Vị Quý công tử kia khá được, tuổi còn trẻ đã vượt qua kỳ thi Hội, nhưng sau vì có sự cố nên bỏ lỡ kỳ thi Đình, qua chuyện này lại đợi thêm mấy năm, hiện giờ tạm thời nhậm chức thủ hạ của Tổng đốc Đông Giang. Khụ…… Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hiện giờ vị Quý công tử này đang ở Mộ phủ tại Nhã hẻm của Du Thành.”

“Mộ phủ?” Tri Y chớp mắt, tiếp tục chờ Nghi Nhạc giải thích.

“Là Mộ phủ.” Nghi Nhạc mỉm cười nhìn nàng, “Theo ta tra được, chù nhân Mộ phủ này, chính là Mộ Đại học sĩ của kinh thành về hưu hồi hương, mà Quý công tử này, đúng là cháu ngoại của ông ấy.”

“Nga?” Tri Y rũ mắt, lông mi thật dài cụp xuống, “Mộ Đại học sĩ a……”

Lúc trước Tuyên Đế mới nói qua, bị nàng mâu thuẫn cự tuyệt, không nghĩ tới hôm nay ở nơi này của Nghi Nhạc cũng nghe tới chuyện của vị tổ phụ này, trong lòng tiểu cô nương có chút loạn. Như vậy xem ra, vị Quý công tử kia thật sự đúng là biểu ca nàng.

“Tri Y muội…… Không nghĩ đi gặp tổ phụ tổ mẫu của muội sao?” Nghi Nhạc cẩn thận hỏi.

“Vì sao phải đi?” Tri Y đem tầm mắt dời về phía nàng ấy, giống như người trong lời nói kia không có quan hệ gì tới bản thân.

Khi chân chính hiểu được Tín vương phi không phải là mẫu thân của mình, tiểu cô nương cũng từng chờ đợi nhận được ôn nhu từ cha mẹ, nhưng mặc kệ đã nhiều năm qua đi, khi mỗi lần sinh thần chờ đợi không có kết quả lại thất vọng, đã sớm làm nàng có thói quen thân nhân của nàng chỉ có những người ở bên nàng từ nhỏ.

Nhưng tóm lại chỉ là một tiểu cô nương, ngoài miệng nói như vậy nhưng biểu tình lại không thể hoàn toàn che giấu suy nghĩ trong nội tâm. Nghi Nhạc nhìn bộ dáng nhỏ mạnh miệng của nàng, cũng nhớ tới cặp cha mẹ hoang đường vô tính kia của Tri Y.

Đây đâu phải là không muốn đi, rõ ràng là ‘không dám đi’.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 73

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 75

Pass [Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK