Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117: Ảo não

Hải Nguyệt mắt mị da trắng, có một loại khí chất độc đáo, là mỹ nhân hiếm có. Mắt nàng ta sáng quắc nhìn chăm chú Tuyên Đế, ý đồ muốn nhìn ra sự thật trong đó, hoặc là không nháy mắt vì bị dung mạo mình nhìn thấy mê hoặc, một lát sau vẫn chịu thất bại cúi đầu.

Căn bản trong mắt Tuyên Đế không có nàng ta.

Không khí trầm ngưng làm Tri Y ngước mắt nhìn người phía dưới một cái, ngay sau đó không thèm để ý nhuyễn thanh nói: “Hoàng Thượng, mau chút trở về đi.”

“An tâm một chút.” Tuyên Đế vỗ nhẹ nàng, xoay chuyển ánh mắt, lập tức An Đức Phúc ĩnh mệnh, lạnh giọng hỏi Hải Nguyệt dược này sau đó còn có ảnh hưởng gì hay không.

Thanh âm bén nhọn chỉ nội thị mới có làm Hải Nguyệt nhíu mày, ngay sau đó cong môi cười nhạt, “Hậu quả không tốt tất nhiên không có, Hải Nguyệt dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám làm chuyện bất lợi với Hoàng Thượng ngài. Nhưng loại hương này khá bá đạo, dược tính phải mất 5 ngày mới có thể hết, nhìn thân thể nhỏ xinh nhu nhược của Hoàng Hậu, Hải Nguyệt thật sự lo lắng cho Hoàng Hậu nương nương……” Sóng mắt lưu chuyển, mị nhãn hoặc nhân, “Nếu Hoàng Hậu nương nương không chịu nổi, nhưng thật ra Hải Nguyệt không ngại giúp ngài……”

An Đức Phúc cũng không nhịn được sinh ra cảm giác chán ghét, tốt xấu cũng là hoàng nữ một quốc gia, làm vẻ ta đây sao lời nói lại như một nữ tử phong trần như thế?

Lông mày Tri Y cũng lười nhúc nhích, càng đừng nói đáp lời. Ghen là một loại tình thú, không đại biểu nàng không hiểu biết tính cách Hoàng Thượng nhà mình. Sao Hoàng Thượng có thể đáp ứng cái đề nghị này, chỉ là…… Chẳng lẽ kế tiếp thật sự còn phải vượt qua bốn ngày sao?

Trong lòng thiếu nữ lạnh run, ánh mắt nhìn về phía Tuyên Đế vô cùng ai oán đáng thương.

Trong lòng Tuyên Đế cười thầm, lạnh mặt sai người áp giải Hải Nguyệt xuống “hầu hạ” cho tốt, sau đó truyền thái y đến chẩn đoán chính xác. Y thuật của Thái y tùy quân trác tuyệt, sau khi nghe hiệu quả mà Hải Nguyệt lập tức phản ứng biết là loại hương gì, ngược lại cũng không khác mấy lúc trước nàng ta đã nói, cuối cùng thái y hơi thấp thỏm nhìn về phía Tuyên Đế, chần chừ nói: “Nhưng……thân mình Hoàng Hậu nương nương nhu nhược, vốn lần đầu đã bị thương, kế tiếp càng phải tránh…… Phải tránh……”

Ho nhẹ một tiếng, Tuyên Đế hiểu rõ gật đầu, trầm giọng mở miệng, “Vậy khai chút dược cho trẫm, có thể áp chế dược tính xuống không?”

“Có có, đối với long thể của Hoàng Thượng tuyệt đối trăm ích mà không có một hại. Sau khi uống thuốc, Hoàng Thượng vẫn còn cảm giác dược tính sót lại, ngâm nước lạnh là có thể giải.”

Vừa nói thái y vừa rũ mắt, huyệt đối không thừa nhận trong lòng có chút buồn cười. Đây chính là Hoàng Thượng cùa Đại Tuyên bọn họ đứng trên vạn người, thế mà khi gặp vấn đề này…..còn phải dựa vào nước lạnh để giải quyết.

Thật sự muốn gạt nước mắt vì Hoàng Thượng bọn họ.

Tuyên Đế được thái y dành cho mấy giọt nước mắt chua xót kia tất nhiên không cảm giác được, kể từ khi khai trai đêm đó hắn giống như tự mình thông suốt. Mặc dù không thể chân chính làm cái gì, hắn cũng có hàng vạn cách làm Tri Y liên thanh xin tha.

Cho đến khi về, Tri Y cảm giác của những chỗ bị thương đã tốt hoàn toàn, trừ bỏ giữa hai chân, bàn tay và môi. Mỗi ngày đi đường đều giống như trẻ con được Tuyên Đế ôm vào lòng ngực, làm mỗi khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Tích Ngọc và An Đức phúc đều thấy xấu hổ giận dữ không thôi, mỗi lần hạ quyết tâm tuyệt đối không để Hoàng Thượng dỗ dành làm này làm kia, nhưng lần nào cũng chấm dứt bằng thất bại.

Lần thân chinh Hải Thanh quốc đường xá hữu kinh vô hiểm, trừ chuyện hẻm núi lúc ban đầu và Tuyên Đế trúng hương trong cung Hải Thanh, lần này Tri Y đi theo tác dụng còn có thể là không đánh mà thắng được ngọc tỷ Hải Thanh.

Ngọc tỷ đã bị Tuyên Đế sai người chế thành ngọc bội, dùng thằng lạc xâu lên đeo trên cổ Tri Y. Bởi vì thuộc tính đông ấm hạ mát, mỗi khi đến ban đêm, luôn bị Tuyên Đế tìm được một loại tác dụng kỳ lạ, mà tác dụng kia…… Thường thường sẽ làm Tri Y mâu thuẫn vạn phần.

“Hoàng Thượng cứ như vậy trở về?” Tri Y ăn vạ trong lòng ngực chán đến chết chơi nút tay áo Tuyên Đế, thỉnh thoảng được bón cho một ngụm điểm tâm, “Còn có Đại Thạch quốc?”

Tuyên Đế thanh thản lật sách, ánh mắt dừng trên trang giấy, một tay kia có thể chuẩn xác đưa điểm tâm, ngẫu nhiên mặt sắc thong dong đưa một ngón tay trêu đùa phấn lưỡi một phen, chờ đến khi Tri Y thở hồng hộc giống như muốn cắn người lại không chút hoang mang dời đi, “Trẫm đã giao cho Đàm Chi Châu, hắn ở Đại Thạch quốc làm quan ba năm, tất nhiên càng thêm quen thuộc.”

Mục đích hắn thân chinh đã đạt được, sẽ không cần tốn thêm công phu. Ba tháng qua đi, tần suất truyền tin của Tin vương càng ngày càng cao, nghĩ đến công văn tấu chương chồng chất đã không ít.

Sâu kín liếc xéo một cái, Tri Y nhẹ nhàng nghiến răng hừ một tiếng, lại ngại vì bên hông mềm mại vô lực không đứng dậy được. Ban đầu nàng cảm thấy Hoàng Thượng thích nhất là hai mắt của mình, hiện giờ mới phát hiện người này thích nhất lại là vòng eo mềm mại không xương.

Tri Y hạ quyết tâm, chờ sau khi hồi cung nàng sẽ dọn đến Kính Hòa Cung ở cùng Thái Hậu, sau mấy tháng lại nói……

Hành trình quay về chậm rãi, khi Tuyên Đế Tri Y rời khỉ kinh thành vẫn là cuối thu mát mẻ, trở về đã qua lập đông, người đi đường trên phố toàn bộ đã thay áo bông.

Trời giá rét không ngăn cản được bá tánh hưng phấn, ngày Tuyên Đế cử sư hồi triều, vạn người dân ngõ lớn hẻm nhỏ ở kinh thành sôi nổi tập trung ở con phố chính nghênh đón, thần sắc kích động.

Tuyên Đế sớm đã cho người thả ra lời phê ngôn của Tuệ Giác đại sư để Tri Y lên chiến trường đốc quân, mới đầu còn rất bình thường, chờ đến khi truyền đến bá tánh, không biết sao lại thành Hoàng Thượng bị thương nặng trên chiến trường, tình huống nguy cấp, Hoàng Hậu biết được lòng nóng như lửa đốt, tự mình đi Bát Tiên Sơn hái thuốc sau đó lao tới chiến trường cứu quân, phượng hoàng tự mình đưa tiễn, cho nên chỉ mất một canh giờ đã đến chiến trường.

Bá tánh Tuyên triều dường như đã hoàn toàn tin Hoàng Hậu của bọn họ thần kỳ có mệnh cách phượng nữ, phàm là truyền ra chuyện gì có quan hệ với Hoàng Hậu bọn họ luôn muốn có một phỏng đoán kỳ quái mới có thể thỏa mãn. Tuyên Đế không để ý nội dung cụ thể, tóm lại có lợi với Tri Y là được.

Gió lạnh rào rạt, cửa cung sơn hồng mở rộng, nghênh đón Đế hậu hai người chiến thắng trở về. Tình cảnh phảng phất giống như 5 năm trước khi hai người Nam Tuần trở về, ngay cả người nghênh đón trước cửa cung cũng không thay đổi chút nào.

Thái Hậu đã phủ thêm áo khoác, bên tóc mai lại nhiều thêm mấy sợi tóc bạc, tinh thần quắc thước như cũ. Vốn bà đang cười khanh khách nhìn xung quanh, lại bị Tri Y như chim yến lao vào lòng ôm ấm, ánh mắt cứng đờ, hơi không thể thấy liếc mắt về hướng Lâm ma ma.

Tinh tế xem mặt đoán ý, hồi lâu Lâm ma ma mới chậm rãi gật đầu.

Vốn là độ ấm không nhiều chỉ khi thoáng thấy thân thể này đã chậm rãi tăng lên, Thái Hậu không muốn nói nhiều, trầm mặc không lên tiếng ôm người về Kính Hòa Cung.

“Suốt đường đi Hoàng Thượng bắt nạt con?” Môi mỏng của Thái Hậu mím thành một đường thẳng tắp, yêu thương áy náy khẽ vuốt thiếu nữ hơi hiện vẻ tiều tụy trong lòng ngực, “Nói cho mẫu hậu, mẫu hậu làm chủ cho con.”

Nói một đường ủy khuất, lúc chân chính trở lại trong cung, Tri Y vẫn không muốn để Thái Hậu thấy Tuyên Đế và mình giận dỗi, sau một lúc lâu rầm rì mới thẹn thùng nói: “Không có, mẫu hậu.”

“Không có?” Thái Hậu ý chỉ vệt đỏ nhẹ nhàng giữa cổ nàng, “Đây là cái gì? Chẳng lẽ muỗi ở Hải Thanh rất nhiều?”

Ánh mắt ý vị thâm trường, giống như đang nói: Mẫu hậu là người từng trải, chẳng lẽ không nhìn ra các con đã xảy ra chuyện gì?

Tri Y không có biện pháp, chỉ có thể chậm rì rì đem toàn bộ chuyện phát sinh ngoài ý muốn ở Hải Thanh nói ra, luôn cường điệu đây chỉ là Hoàng Thượng không cẩn thận mắc mưu, không phải là cố ý.

Tuyên Đế nghe không sót một chữ câu môi, đi nhanh đến ôm người lại, thoải mãi hào phóng nói: “Là trẫm chưa làm được hứa hẹn với mẫu hậu, trẫm sai.”

Thái Hậu hừ nhẹ, cùng bà chơi chút tiểu tâm cơ này. Người đã bị hủy ăn vào bụng, thừa nhận thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ mình còn có thể để nhi tử không xuất hiên trước mặt Tri Y sao.

“Tri Y đã cập kê, ngược lại mẫu hậu cũng không nói được cái gì.” Thái Hậu từ từ mở miệng, “Nhưng Tri Y mới vừa đã nói, mấy tháng kế tiếp đều phải cùng ai gia ở tại Kính Hòa Cung, chút yêu cầu này…… Hoàng Thượng không đến mức không muốn đi?”

“Đương nhiên không vui.” Tuyên Đế thanh thản đặt tay bên hông thiếu nữ, ngay sau đó mỉm cười, “Mẫu hậu đã quên trẫm đã ước định với các đại thần? Còn có thánh chỉ làm chứng. Mẫu hậu đoạt Hoàng Hậu của trẫm đi rồi, Thái Tử từ nơi nào đến được?”

Thanh âm kéo dài không hiểu chút nào là thu liễm, mắt thấy cung nữ xung quanh đều không nhịn được mỉm cười, Tri Y trầm mặc không lên tiếng leo lên phía sau long bào, véo bàn tay đang đặt bên hông mình.

Thần sắc Tuyên Đế biến hóa một chút, nháy mắt khôi phục, bị Thái Hậu bắt giữ trụ lấy biểu tình kia, lập tức nhướng mày, lộ ra ý cười hiền hoà, “Lời này ngược lại cũng có lý, Tri Y cảm thấy thế nào?”

Rõ ràng, lời nói Tuyên Đế đã lay động tiếng lòng của Thái Hậu, cán cân đã lệch về phái Tuyên Đế bên kia. Phải biết rằng tiểu hoàng tử tiểu công chúa, là mong ước gần hai mươi năm của Thái Hậu, nếu nói nóng vội, không ai có thể so sánh được với bà.

Tri Y tự biết tứ cố vô thân, cũng không thể vô cớ gây rối, chỉ có thể mềm mại lẩm bẩm vài câu, “Nếu Hoàng Thượng có thể một lần thành công thì tốt rồi……”

Trong lòng Tuyên Đế cười thầm, chờ đến khi đem người dỗ dành về Phượng Nghi Cung cho lui hết cung nhân mới không nhịn được vỗ về bụng nhỏ của thiếu nữ nói: “Trẫm muốn gieo hạt giống ở chỗ này, cũng phải kiên nhẫn chờ mười tháng nẩy mầm. Hàm Hàm nóng nảy như thế, để ý làm sợ hắn, càng không dám tới.”

Tri Y chớp chớp mắt, đáng thương nhìn về phía hắn, môi anh đào kiều nộn tựa hoa, chọc người không nhịn được cúi người muốn hái.

“Hàm Hàm hẳn là…… Đã lớn.” Tuyên Đế nói lời như dụ dỗ, ngón tay thon dài xẹt qua góc áo, đai lưng, đẩy cổ áo, đường cong xương quai xanh rõ ràng thiếu nữ, hai nơi lốc xoáy nhợt nhạt đáng yêu động lòng người, làm người không nhịn được bị thu hút lần nữa, dấu vết vốn nhạt đi lại được phủ lên một tầng thật sâu.

Tri Y theo bản năng giữ chặt đai lưng, lắp bắp nói: “Còn, còn đau……”

“Kẻ lừa đảo, đêm qua rõ ràng trẫm……”

Đảo mắt đem người kéo vào nụ hôn dài, sắc mặt thiếu nữ đỏ bừng vì khó thở, thân thể mới bị yêu thương qua một đêm lại có chút mẫn cảm. Chờ thiếu nữ động tình, Tuyên Đế lại từ từ đứng dậy, sửa sang lại vạt áo của hai người, “Nhưng mẫu hậu nói đúng, tuổi Hàm Hàm còn nhỏ, đúng là trẫm nên chậm một chút.”

Nói xong đặt một nụ hôn lên trán Tri Y, gọi người vào điện hầu hạ.

Tri Y ở trên giường im lặng một lát, bỗng nhiên chui vào trong gối mềm ảo não, chỉ hận vì sao bản thân bị trêu đùa lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy mà vẫn mắc mưu.

Người này thật quá quá…… Quá đáng giận.

Tuyên Đế rũ mắt cong môi, Hoàng Hậu hắn tuổi nhỏ ngượng ngùng, bởi vì lần đầu tiên ngoài ý muốn coi việc nam nữ như mãnh hổ. Như thế đương nhiên hắn phải chuẩn bị cho tốt, chậm rãi dạy dỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 116

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 118

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK