Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Tình đậu sơ khai

Liễu Âm tấu xong một số khúc, rốt cuộc vị ở chủ vị kia lên tiếng có thể lui ra, trên đừng trở về phòng mới phát giác trên trán không biết khi nào có một tầng mồ hôi mỏng. Bên môi hắn xuất hiện một nụ cười khổ, mấy năm nay bản thân đã trải qua đủ biến cô, đã bao lâu cũng không thấy khẩn trương, hôm nay vì khuôn mặt không giận tự uy của người thanh niên ở chủ vị kia lại cảm thấy áp lực.

Cũng may vị này khách quý là thật sự vì nổi tiếng mà đến nghe khúc, nếu không có chuyện gì, Lưu Hương Các này của hắn sợ là khó có thể chống đỡ.

“Thất Lang.” Bước vào trong phòng, một nữ tử ước chừng ba mươi tuổi vẫn còn nét phong hoa tiến lên lau mồ hôi cho hắn cười nói, “Hôm nay đã gặp đại nhân vật gì thế, thế nhưng có thể khiến chàng dễ dàng ra ngoài, trở về còn một thân mồ hôi.”

Động tác chà lau ông nhu, nàng ấy lại gọi người dâng lên trà thơm, đây đúng là người trong lòng Liễu Âm cam tâm tình nguyên ký khế ước với nguyên chủ của Lưu Hương Các, hiện giờ hai người đã thành giai ngẫu.

Liễu Âm lắc đầu, “Tóm lại là khách quý, bất luận thân phận gì, chúng ta chỉ cần chiêu đãi thật tốt, không cần biết quá nhiều.”

Sắc mặt nghiêm nghị làm nữ tử hiểu ra vài phần, gật đầu đã biết, chậm rãi giúp hắn cởi áo ngoài, ngay sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

“Người nào?” Liễu Âm mặc lại áo ngoài, ý bảo nữ tử mở cửa.

Bên ngoài là mấy cái hộ vệ, người cầm đầu sắc bén liếc mắt một cái quét tới, khi chạm mặt Liễu Âm nhớ tới lờ chủ tử phân phó lập tức ôn hòa vài phần, “Liễu Đại sư.”

Động tác rất có lễ, thoạt nhìn cũng không có ác ý, Liễu Âm chậm rãi mở miệng.

“Đại sư không dám nhận, không biết vài vị là……?”

Nam tử tiến lên hai bước, ý bảo thuộc hạ đem hộp gấm dài mang lên, lấy ra đồ vật bên trong, xốc lên lụa bố, “Đây là “Đông Lôi” đứng đầu mười đại danh cầm, biết Liễu Đại sư là người yêu cầm, hẳn là biết được thật giả.”

“Này……” Liễu Âm sửng sốt, nháy mắt trở nên kích động, ngón tay mềm nhẹ phất qua mấy dây huyền (dây đàn) trên danh cầm cổ xưa, lắng nghe âm thanh rung động, cảm thụ xúc cảm khi ấn cầm huyền, thanh âm đều run lên, “Này đúng là…… Là ‘Đông Lôi’, không nghĩ tới kiếp này Liễu mỗ may mắn, lại có thể gặp được hai danh cầm của thế gian.”

“Hoa Ảnh” “Đông Lôi” đều là danh cầm không tồi trong mười danh cầm, nhưng một cái ở đầu một cái ở cuối, âm sắc Hoa Ảnh tuy tốt nhưng nổi danh vì hiệu quả thị giác mang lại, mà “Đông Lôi”, cứ nghe mặc dù là người không hiểu âm luật, dùng nó gảy lung tung vài cái cũng có thể nghe ra âm thanh mỹ diệu, đừng nói là rơi vào tay người hiểu cầm, có thể để tạo nghệ tăng thêm một cấp, nếu có thể tương thông với tiếng đàn có thể nghe ra đông lôi cuồn cuộn, thiên ngoại tin lành.

Thấy bộ dáng này của hắn, nam tử cười, “Xem ra Liễu Đại sư hẳn là người hiểu ‘Đông Lôi’, chủ nhân của tại hạ tới tìm ngài làm giao dịch, không biết Liễu Đại sư có thể đáp ứng không?”

“Nga?” Liễu Âm hơi bình phục cảm xúc, “Giao dịch thế nào?”

“Là như thế này, Liễu Đại sư cũng biết Hoa Ảnh càng thích hợp cho nữ tử đàn tấu hơn, cô nương trong phủ của tại hạ cũng là người yêu cầm, trùng hợp lại nhớ mãi không quên Hoa Ảnh. Chủ nhân muốn dùng Đông Lôi đổi Hoa Ảnh trong tay đại sư, việc này rất có lợi với Liễu Đại sư, không biết Đại sư có thể bỏ thứ yêu thích?”

Thì ra là việc này, tức khắc Liễu Âm nhẹ nhàng thở ra.

Đông Lôi trân quý không thể nghi ngờ, hắn cũng động tâm, nhìn tư thế của nam tử này, khẳng định chủ nhân của người này càng không thể khinh thường. Tuy rằng Liễu Âm trầm mê cầm nghệ, tốt xấu cũng là chủ nhân của Lưu Hương Các, rất nhanh suy đoán chắc là một người trong những khách quý hôm nay đến nghe khúc.

Hơi định tâm một chút, Liễu Âm tiếc nuối lắc đầu, “Liễu mỗ không phải không biết giá trị của Đông Lôi, nhưng Hoa Ảnh lại là vật đính ước của Liễu mỗ và tiện nội, có ý nghĩa phi phàm, thật khó bỏ những thứ yêu thích, rất xin lỗi, Liễu mỗ cáo tội với chủ nhân nhà ngươi.”

Nữ tử vẫn luôn đứng sau lưng im lặng khẽ động dung, đôi mắt ẩn tình liếc mắt nhìn Liễu Âm, cúi đầu cong môi.

Nam tử sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới mặc dù Liễu Âm ý thức được thân phận của bọn họ mà vẫn cự tuyệt, ngay sau đó cười to, “Quả nhiên Liễu Đại sư là người có cá tính, từ lâu chủ nhân đã dự đoán được chuyện này, cho nên còn có thỉnh cầu thứ hai.”

“Mời nói.”

“Chủ nhân sẽ dừng lại nơi đây mười ngày, hy vọng mỗi ngày từ giờ Thân đến giờ Dậu Liễu Đại sư có thể đến phủ đàn tấu cho cô nương của chúng ta, nếu cô nương có gì khúc mắc sẽ thỉnh giáo, mong rằng Đại sư đừng chối từ.” Khi nói lời này nam tử vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống vài phần, hiển nhiên không cho phép Liễu Âm cự tuyệt thỉnh cầu thứ hai này.

Nghe nói loan giá của thánh thượng lại trở về Du Thành, sẽ là vị vương công đại thần tùy giá nào đây. Liễu Âm phỏng đoán như thế, dân không đấu với quan, thỉnh cầu này cũng không quá mức, hắn cũng không phải người không thức thời như vậy chỉ tự hỏi một lát đã đáp ứng.

Tức khắc khí thế của nam tử kia hòa hoãn xuống, không để thuộc hạ đem Đông Lôi đi, “Đông Lôi tạm đặt ở nơi này của Liễu Đại sư mười ngày, nếu mười ngày sau Liễu Đại sư sửa lại chủ ý, thỉnh cầu thứ nhất vẫn có hiệu lực như cũ.”

Tác phong hành sự của nhóm người này nhanh chóng cường ngạnh, hành động dứt khoát, căn bản Liễu Âm không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn bọn đem Đông Lôi- danh cầm người người trong thiên hạ cầu mà không được tùy ý đặt lên bàn, liên tục cười khổ. Theo thái độ này bọn họ hẳn không có ý muốn lấy lại Đông Lôi, chỉ sợ đúng là Hoa Ảnh của hắn đã trêu chọc tới một nhân vật khó lường gì đó.

Cũng may vị đại nhân kia tuy rằng cường thế nhưng không bá đạo, nhìn dáng vẻ cũng không phải người lấy quyền thế ép người, cũng chỉ có điểm này làm Liễu Âm an tâm một chút.

Lúc này Tuyên Đế đã mang Tri Y quay lại loan giá, không tới một khắc đã có thị vễ dẫn người về thấp giọng bẩm báo với hắn, sau khi nghe xong Tuyên Đế khẽ gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng cho bọn họ lui xuống.

Tuyên Đế đã sớm đoán được Liễu Âm sẽ không lấy Hoa Ảnh đổi Đông Lôi, để hắn tới hành cung đàn tấu cho Tri Y cũng là nhất thời nảy lòng tham. Bởi vì Đàm Chi Châu gửi thư, một chốc một lát Tuyên Đế sẽ không rời Du Thành, mười ngày này để tránh tiểu cô nương sẽ theo Nghi Nhạc làm bậy, hắn phải tìm chút chuyện cho nàng làm mới tốt.

Vừa lúc Tri Y yêu thích Hoa Ảnh và cầm nghệ của Liễu Âm, hắn mới nghĩ ra phương pháp như vậy. Thật ra nói đến cùng vẫn là không nỡ để tiểu cô nương không vui, bằng không trực tiếp hạ lệnh cấm túc như Nghi Nhạc là được.

Tri Y không biết vì để bản thân “an phận” một chút, Tuyên Đế đã hao tổn tâm huyết như thế nào, nhìn người bên cạnh nàng tầm mặc không lên tĩnh, biểu tình vẫn nghiêm túc, rất không quen nhìn bộ dạng lãnh đạm như thế của Tuyên Đế, trong lòng rầu rĩ.

Gục xuống đầu, Tri Y cũng không biết nói cái gì mới tốt, nên nhận sai đã sớm nhận. Tuy rằng có khi nàng sẽ nghịch ngợm một chút nhưng phần lớn vẫn ngoan ngoãn, thời điểm không thể bướng bỉnh cũng sẽ không bướng bỉnh, cho nên giờ phút này thành thật ngồi bên cạnh thường xuyên liếc mắt nhìn trộm Tuyên Đế.

Bộ dáng cẩn thận này thành công làm Tuyên Đế bất đắc dĩ, trên mặt cũng không lộ ra, hắn ho nhẹ một tiếng, lập tức tiểu cô nương phản xạ nói: “Hoàng Thượng muốn uống nước không?”

Ước chừng chỉ có khi phạm phải sai lầm Tri Y mới có thể tinh tế tỉ mỉ như vậy, Tuyên Đế tiếp nhận ly mà tiểu cô nương cẩn thận bưng tới, nhìn nhẫn ngọc bao lấy ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực tiểu cô nương không tự giác cào nhẹ một cái lúc buông tay.

Cảm xúc mềm mại vừa lướt qua, mặc dù Tuyên Đế muốn làm mặt lạnh nhưng ánh mắt nhu hòa đã sớm bán đừng hắn, “Vì sao vừa rồi lại nhảy cửa sổ?”

“Bởi vì…… Sợ bị Hoàng Thượng phạt.”

“Trẫm vì sao lại phạt các ngươi?”

Tri Y nói nhỏ ngẩng đầu liếc nhìn hắn, “Không có nói cho Hoàng Thượng, đã cùng Nghi Nhạc tỷ tỷ trộm chuồn ra ngoài chơi.”

Tuyên Đế nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Nếu nói cho trẫm trước, mang đủ nô tỳ thị vệ, trẫm có phạt các ngươi không?”

“Hẳn là…… Không thể nào?” Tiểu cô nương có chút không dám xác định.

“Trước lúc trẫm mang ngươi Nam Tuần, đã đáp ứng trẫm cái gì?”

“Không thể tùy hứng, không thể không mang theo thị vệ một mình ra cửa, đi ra ngoài hành cung nhất định phải nói cho Hoàng Thượng, bên ngoài rất nguy hiểm.” Nói nói, giống như bản thân Tri Y cũng hiểu ra điều gì, cúi đầu, “Ta cho rằng mang theo Tích Ngọc các nàng và thị vệ là được, rất xin lỗi, Hoàng Thượng……”

Tuyên Đế để tiểu cô nương ngẩng đầu lên, “Tri Y cũng biết trẫm cho ngươi thị vệ võ nghệ như thế nào?”

“Hoàng Thượng nói một người có thể khống chế được hơn mười nam tử bình thường.”

“Vậy hôm nay các ngươi mang theo mấy thị vệ?”

“Bốn người.”

Đôi mắt Tuyên Đế sâu thẳm, “Nếu đối phương tới năm sáu mươi ngườ, thậm chí hơn trăm người, hoặc người tới có võ nghệ cực cao, sẽ như thế nào?”

Lúc trước Tuyên Đế mang Tri Y ra ngoài trừ bên ngoài có bốn năm người đi theo, trong đám người phía sau có hơn mười người còn có đông đảo Kim Long Vệ âm thầm bảo vệ. Ngày thường bên người Tri Y cũng luôn được Kim Long Vệ bảo vệ, chỉ là hắn vẫn không yên tâm, bởi vì hai ngày này có chuyện của Lô Hoa Thôn, vài tòa thành gần biển này luôn có người của Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc trà trộn, thân phận của Tri Y đặc thù, nếu để bọn họ hỏi thăm được gì, làm sao mấy thị vệ kia có thể ngăn cản được.

Tuyên Đế đang suy xét cấm biển một thời gian ngắn, nhưng cấm biển cũng là ngăn cản sinh kế của bá tánh, liên can trọng đại, tuy hắn cũng có nhiều điều cố kỵ. Vốn dĩ mới vừa nghĩ được cách ổn thỏa ra ngoài hít thở, đảo mắt đã thấy Tri Y chuồn êm ra ngoài còn nhảy cửa sổ chạt trốn, đương nhiên tức giận.

Tri Y há miệng thở dốc, trong lòng cảm thấy tình huống Tuyên Đế nói khả năng không lớn, nhưng cũng biết hậu quả khi cãi lại, cuối cùng không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, Tuyên Đế nhẹ nhàng xoa xoa nàng, ánh mắt xa xăm, “Tri Y, Hoàng Hậu tương lai của Tuyên triều cũng sẽ không tùy hứng như thế, cả ngày làm trẫm lo lắng. Hôm nay, ngươi làm trẫm rất thất vọng.”

Lời này vừa nói ra, Tri Y vẫn luôn cố gắng bảo trì trấn định tức khắc luống cuống, mũi nhỏ hít một hơi, nước mắt lạch cạch rơi xuống, lại bị ngón tay non nớt tùy ý lau đi, ngẩng đầu hai mắt mông lung đẫm lệ nói, “Hoàng Thượng, Tri Y không như thế nữa, không cần tức giận.”

Tiểu cô nương nói không lên lời cảm thụ trong lòng khi nháy mắt nghe thấy câu nói bình đạm của Tuyên Đế, chỉ cảm thấy chua xót, rất sợ hãi nhìn ánh mắt lãnh đạm của người đối diện, càng sợ hãi từ giờ trở đi hắn sẽ thất vọng với mình.

Nước mắt càng chảy mãnh liệt, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Tri Y vẫn nỗ lực nhìn Tuyên Đế, nức nở nói: “Tri Y sẽ không tùy hừng nữa, sẽ học trưởng thành, sẽ hiểu chuyện, sẽ phân ưu giúp Hoàng Thượng….”Nàng cẩn thận lôi kéo góc áo của Tuyên Đế, “Không cần không để ý tới Tri Y……”

Chưa bao giờ thấy bộ dạng hoảng loạn như vậy của tiểu cô nương, tâm Tuyên Đế cũng hơi đau xót một chút, nhẹ nhàng than một tiếng, đem người ôm vào trong lòng, “Đừng khóc.”

Hy vọng người trong lòng có thể thành thục hiểu chuyện một chút, lại không nghĩ để nàng biết được việc những chuyện đáng ghê tởm của thế gian này, làm sao Tuyên Đế không đâu lòng tiểu cô nương trong ngực.

Ôm cổ Tuyên Đế nửa khắc Tri Y cũng không dám buông tay, mặc dù nỗ lực nghe lời không khóc, những vẫn không ngừng nức nở. Tuy là như thế, tay nhỏ vẫn ôm rất chặt, thẳng đến khi loan giá trở về hành cung vẫn chui trong ngực Tuyên Đế, tư thế rất giống như khi còn bé.

Hoàn Tuyên Đế cổ, Tri Y nửa khắc cũng không dám buông tay, mặc dù theo lời nỗ lực không khóc, cũng còn ở không ngừng nức nở. Tuy là như thế, tay nhỏ như cũ bái thật sự khẩn, thẳng đến loan giá trở về hành cung còn như cũ súc ở Tuyên Đế trong lòng ngực, tư thế như nhau khi còn bé như vậy.

“Hoàng Thượng, tới rồi.” Thanh âm An Đức Phúc hơi bén nhọn làm Tri Y run một chút, nhớ tới lờ hứa hẹn mới vừa rồi đã nói, do dự một lát vẫn lưu luyến không muốn buông tay, lau lau đôi mắt hồng hồng, mềm mại nói, “Tri Y tự mình xuống xe……”

Tuyên Đế rũ mắt đã thấy hai mắt hồng như thỏ con của nàng, trong lòng không nhịn được có một tia hối hận, ôn thanh nói: “Không cần.”

Nói xong nhấc quần áo xuống xe ngựa trước, duỗi tay về phía tiểu cô nương đang ngây ngốc, “Tới.”

Nhìn thấy ý cười xuất hiện trong mắt Tuyên Đế, Tri Y nghe lời ngơ ngác đẩy màn che ra, sau đó không khỏi kinh hô một tiếng, bị Tuyên Đế chặn ngang bế lên, túm lấy vạt áo trước của Tuyên Đế, đôi mắt mở tròn xoe như mèo con bị chấn kinh, “Hoàng Thượng?”

Càng giật mình hơn không phải đương sự, mà là thị vệ và cung nữ xung quanh, vừa thấy hành động này của Tuyên Đế, bọn họ không kịp kinh ngạc, nháy mắt xoẹt xoẹt quỳ đầy đất, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, không dám trộm nhìn dù chỉ một cái.

Nếu nói trước kia là tư thế ôm tiểu hài tử chứng minh Hoàng Thượng rất sủng ái vị tiểu chủ tử này, lần này đã vượt qua giới hạn giữa trưởng bối và tiểu bối, tư thế này tượng trưng cho ý nghĩa càng đại biểu một loại chiếm hữu, là tuyên cáo độc chiếm của nam tử dành cho nữ tử.

Quả nhiên, Hoàng Thượng chuẩn bị để lời Tuệ Giác Đại sư trở thành sự thật sao…… Đây là ý tưởng của mọi người ở đây.

Cũng may xe ngựa ngừng ở trước tẩm cung, trừ bỏ nội thị và cung nữ liên can cũng không có ai khác nhìn thấy, nếu không sẽ lại là một hồi sóng to gió lớn. Phải biết rằng bởi vì lời mấy ngày trước Tuệ Giác Đại sư nói đã làm không ít triều thần tới tìm Tuyên Đế “tâm sự”, chẳng qua Tuyên Đế chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Tri Y mà thôi.

Nhất thời Tri Y không thể nghĩ được nhiều như vậy, lần đầu tiên bị Tuyên Đế bế bằng tư thế này, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác trầm ổn và an tâm, còn có một tia rung động vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nàng dựa vào trước ngực Tuyên Đế, dường như còn có thể nghe được tiếng tim đập hữu lực, xông vào mũi là hơi thở hàng ngày nàng cảm nhận được lúc này cũng giống như có cảm xúc xâm lược nói không rõ, nhưng nàng không thấy mâu thuẫn chút nào, ngược lại thấy khẩn trương.

Đại não của tiểu cô nương đình chỉ hoạt động, chỉ có thể ngửa đầu trợn mắt to nhìn Tuyên Đế, mặc dù chỉ nhìn thấy sườn mặt thâm thúy cùng hình dáng môi mỏng hơi gợi lên nhưng vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.

Tuyên Đế bước không nhanh, khoảng cách một hành lang dài cộng thêm một cái sân đu ước chừng trong nửa khắc, nửa khắc này tim hắn đập vẫn rất bình thản trầm ổn, có khí thế làm người an tâm, nhưng tim Tri Y đập dần dần nhanh hơn giống như nai con, thình thịch đâm loạn.

Thẳng đến khi bị đặt trên ghế dựa, Tri Y không tự giác che ngực ngơ ngẩn nói: “Giống như sinh bệnh……”

Cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh, độ ấm trên mặt cũng có chút cao, Tri Y không khỏi muốn dùng tay làm độ ấm trên mặt giảm xuống một ít, vừa đưa tay lên lại phát hiện ra tay vẫn đang nắm chặt vạt áo Tuyên Đế.

Nàng giống như bị bỏng buông tay ra, muốn rời đi ôm ấp ấm áp ngày thường thích nhất nhưng lại hơi luyến tiếc, trong lúc rối rắm vẫn vô ý thức chọc chọc khuôn mặt.

“Làm sao vậy?” Tuyên Đế nhìn khuôn mặt hồng rực của nàng nhíu mi, giơ tay qua muốn chạm vào, đầu ngón tay mới vừa chạm đến khuôn mặt, đã nghe thấy tiểu cô nương “Nha” một tiếng sợ hãi.

Tri Y giống như nháy mắt trở thành mèo con bị dọa co rụt lại, làm ngón tay Tuyên Đế dừng giữa không trung, thấy người trước mặt hơi mang theo nghi hoặc nàng cũng không biết nên nói gì.

Rõ ràng tiếp xúc như vậy là rất bình thường a…. bản thân tiểu cô nương cũng nghi hoặc, vừa rồi sao giống như bị cái gì đâm vào?

Tri Y không dám ngẩng đầu nhìn Tuyên Đế, dường như sợ hãi đối diện với hắn, sợ hãi đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia.

Trầm mặc kỳ dị lan tràn giữa hai người, các cung nữ căn bản không theo vào, An Đức Phúc cũng sớm thức thời đừng ở gian ngoài đợi lệnh, mặc dù biết rõ trong phòng chỉ có hai người là mình và Tuyên Đế, Tri Y vẫn cảm thấy mặt đỏ đến mang tai hận không thể vùi người vào trong chăn.

Bị bắt nhìn đỉnh đầu hồi lâu, Tuyên Đế cũng không bực mình, qua thời gian nửa khắc bỗng nhiên hắn ý thức được gì đó, ánh mắt vừa động, “Tri Y.”

“Dạ?” Thanh âm tiểu cô nương rầu rĩ nho nhỏ, không cẩn thận nghe căn bản nghe không được.

“Vì sao không dám nhìn trẫm?”

“Bởi vì……” Tiểu cô nương tùy tiện tìm cái lý do, “Hôm nay đã làm sai chuyện, không dám nhìn Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế thấp thấp cười ra tiếng, chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh Tri Y, “Trẫm đã không còn tức giận, biết sai là được.”

“Ừm……”

Thấy thế, ngón tay Tuyên Đế nhẹ gõ lên lưng ghế, lại cười nói: “Tri Y của trẫm muốn biến thành tiểu đà điểu sao?”

Tri Y của trẫm…… Ngữ khí tràn đầy sủng nịch này làm sắc mặt tiểu cô nương ngày càng hồng, cọ cọ nửa ngày mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi một câu, “Đà điểu là cái gì?”

Tuyên Đế nhẹ nhàng gõ một cái giữa trán nàng, ngữ khí vân đạm phong khinh nhưng động tác rất thân mật, “Chính là tiểu cô nương trước mặt trẫm không dám ngẩng đầu.”

Che trán lại, Tri Y ôm lấy khuôn mặt làm lộ ra vẻ phì nộn trẻ con, ủy khuất liếc mắt một cái nhìn Tuyên Đế, “Hôm nay Hoàng Thượng cũng lạ ạ……”

“Trẫm lạ như thế nào?”

“Chính là, chính là……” Nửa ngày nói không nên lời, Tri Y dứt khoát ảo não nhào vào vòng ôm ấm áp trước mặt vẫn luôn rộng mở với nàng, “Lúc trước mới nói Tri Y không được tùy hứng, vì sao Hoàng Thượng vẫn luôn cười với Tri Y?”

Lại còn có cười đẹp như vậy, tiểu cô nương buồn bực nghĩ, làm nàng muốn nhào tới cắn hai cái a, nhưng đã đáp ứng Tuyên Đế là phải hiểu chuyện, không thể làm chuyện thất nghi như thế này được.

“Bởi vì Tri Y biết sai và sửa.” Hàn ý của Tuyên Đế hoàn toàn biến mất làm ngũ quan cũng ôn nhu hơn vài phần so với ngày thường rất nhiều, “Trẫm thích tiểu cô nương. ngoan ngoãn”

“Ta không phải tiểu cô nương!” Theo bản năng Tri Y phản bác, cảm thấy lời này kéo giãn khoảng cách của hai người, vừa nhấc đầu, nhìn thấy cặp mắt làm nàng thích nhất cũng sợ hãi nhất kia, nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó nửa ngồi dậy, phấn môi nhẹ nhàng khắc trên đôi mắt thâm thúy kia.

Cảm giác được thân thể Tuyên Đế cứng đờ trong giây lát, trong mắt Tri Y hiện lên chút đắc ý, ngồi lại trên đùi, nghiêng người cười nhạt, “Ta đồng ý với Hoàng Thượng, sẽ không bao giờ nghịch ngợm tùy hứng nữa, Hoàng Thượng cũng không được coi Tri Y là tiểu cô nương.”

“Hả?” Hồi lâu, Tuyên Đế mới nói nhỏ một tiếng như vậy, dường như thanh âm trở nên ám ách, “Tri Y muốn chứng minh như thế nào?”

Nghĩ nghĩ, Tri Y vươn tay nhỏ, “Lấy thời hạn ba tháng, bắt đầu từ ngày mai, nếu trong ba tháng này ta lại có thời điểm tùy hứng không hiểu chuyện, thì….thì ba tháng Hoàng Thượng không để ý đến Tri Y.”

Tuyên Đế nghe vậy hơi bất đắc dĩ, suy nghĩ ước định này tóm lại là phạt tiểu cô nương trước mắt hay là phạt mình đây.

“Có thể chứ?”

Tri Y chờ mong nhìn hắn, chờ đợi trong mắt làm người không đành lòng cự tuyệt, Tuyên Đế trầm tư một lát, gật đầu đáp ứng.

Tiểu cô nương hoan hô một tiếng, lập tức lại cẩn thận nói: “Vậy Hoàng Thượng, trước khi ước định có hiệu lực, Tri Y có thể tùy hứng nốt một lần không?”

“Cái gì?” Tuyên Đế chăm chú nhìn nàng, lường trước tại hành cung cũng không làm ra được chuyện gì khác người, ngậm cười gật gật đầu, muốn nhìn một chút tiểu cô nương trước mặt muốn làm cái gì.

Ngay sau đó, hắn ngây người, trên môi truyền đến xúc cảm nhu nhuận và chút đau vì bị cắn nhè nhẹ truyền đến.

“Không thể trách ta, ai bảo Hoàng Thượng vẫn luôn cười đẹp như vậy……”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 68

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 70

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK