Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108: Đốc chiến

Giờ Tý vừa qua, Thái Hậu tỉnh dậy từ trong mộng sau một cái hoảng thần sâu kín, trong lúc lơ đãng phất tay làm áo choàng rớt xuống đất. Lâm ma ma đang híp mắt lập tức trông thấy, cúi đầu nhặt áo choàng lên, thấp giọng nói: “Chủ tử, đi lên giường nghi ngơi đi.”

Thái Hậu như không nghe thấy, chậm rãi nói: “Mới vừa rồi ai gia gặp ác mộng.”

Lâm ma ma ngưng thần nghe Thái Hậu kể rõ, “Ai gia mơ thấy Hoàng Thượng đắc thắng trở về, nhưng mà…… Bị thương.”

Lâm ma ma trấn an, “Phàm là trên chiến trường, chịu một ít thương tổn tất nhiên là bình thường. Thương nhỏ không quá đáng ngại, chỉ cần Hoàng Thượng đắc thắng, còn không phải là mộng đẹp, chủ tử nói ngược.”

Liên tục lắc đầu, Thái Hậu ngẩn ngơ, “Hoàng Thượng bị thương rất nặng, xe loan đều bị nhiễm hồng, ai gia hoảng sợ, hô to ngự y, nhưng ngự y còn chưa tới —— ai gia đã tỉnh.”

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Lâm ma ma biết, chung quy vẫn là cần Thái Hậu tự mình nghĩ thông suốt.

Tuổi tác càng lớn, càng sợ ly biệt, đây là chủ tử suy nghĩ quá nhiều.

“Hàm Hàm đâu? Trở về nghỉ ngơi chưa?”

“Chưa ạ, Hoàng Hậu nương nương đang ở cùng Hoàng Thượng canh ở cửa.”

Nghe vậy Thái Hậu vừa tức vừa buồn cười, “Thật sự phu thê một lòng, đây là dùng sức so xem ai gia sẽ đau lòng ai hơn?”

Nguyên ma ma cũng tỉnh lại, thắp thêm ngọn đèn, dâng trà nóng, khuyên nhủ: “Chủ tử ngài cũng đừng cứng rắn với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, lúc này nếu thu hồi theo lời ngài nói, chẳng phải để người chê cười Hoàng Thượng nói không giữ lời.”

Thái Hậu thật lâu chưa nói, sau một lúc lâu đứng dậy đi đến trước cửa điện, ánh vào mi mắt chính là cảnh tượng một đôi bích nhân ôm nhau chợp mắt. Tuyên Đế dùng áo choàng gắt gao bao lấy thiếu nữ trong lòng ngực, cằm để trên đỉnh đầu thiếu nữ, bộ dáng này làm Thái Hậu hơi hơi mỉm cười, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Tư thế như vậy, cũng không chê cộm.”

Quay về điện, nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy lên non nửa canh giờ, rốt cuộc Thái Hậu thở dài một hơi, “Phái người để Hoàng Thượng Hoàng Hậu quay về tẩm cung nghỉ đi, ngày mai dưỡng đủ tinh thần, lại đến nơi này của ai gia.”

Nhận được tin tức hai người Tuyên Đế kinh hỉ thế nào tất nhiên là không cần phải nói, hành động này của Thái Hậu nói rõ đã đáp ứng chuyện Tuyên Đế thân chinh ra trận. Thái Hậu thỏa hiệp, đương nhiên Tuyên Đế cũng không thể để bà quá lo lắng, định ra trong tháng 5 sẽ quay lại hứa tuyệt đối không đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm, rất nhanh đã tới ngày Tuyên Đế tự mình lãnh binh xuất chinh.

Trong lòng Tri Y cũng bức bối, không nghĩ đến cửa thành đưa tiễn, chỉ đành buồn bực nằm bên án, ngòi bút lông cừu vô ý điểm điểm trên giấy Tuyên Thành.

Ngoài thư phòng truyền tới âm thanh hành lễ, Tri Y lại quay đầu đi không nhìn, dùng cái gáy đối diện với Tuyên Đế vừa bước vào.

Tuyên Đế lắc đầu, mẫu hậu không cáu kỉnh, trước một khắc xuất chinh Hoàng Hậu của hắn lại bắt đầu giận dỗi.

Bước vòng qua án thư, Tuyên Đế đứng yên, “Tri Y, ngẩng đầu.”

“Không cần……” Tri Y thấp thấp trả lời, đầu cúi càng thấp, ngay sau đó bị người tới dùng ngón tay nâng cằm.

Mắt to hồng hồng như thỏ con trừng lên, Tuyên Đế mới ý thức được mới vừa rồi Tri Y đã khóc trộm, cứng rắn thoáng chốc mềm xuống, thanh âm mềm đến kỳ cục, “Sao lại khóc, khi còn bé cũng không thích khóc như vậy.”

Tri Y không cao hứng đánh vào ngực hắn, lại “Nha” một tiếng ăn đau rơi lệ. Vừa rồi Tri Y thất thần không nhìn cẩn thận, thì ra Tuyên Đế đã thay giáp trụ, kim loại lạnh băng ánh sáng lập loè, làm tiểu Hoàng Hậu đang sầu lo càng thêm buồn, nước mắt hiển nhiên không ngừng chảy xuôi, cố tình một chút tiếng vang cũng không có, làm người nhìn càng thêm đau lòng.

Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ướt át của tiểu thiếu nữ, Tuyên Đế ngồi xuống, lại đem người ôm ngồi lên đùi, giọng nói trầm thấp tràn đầy ôn nhu bất đắc dĩ, “Rất nhanh trẫm sẽ quay về, ước định với mẫu hậu là tháng 5, ước chừng ba bốn tháng là có thể quay về.”

“Ta biết.” Tri Y khẽ tựa vào bả vai hắn, thanh âm réo rắt ngày xưa bị nước mắt cọ rửa hơi khàn khàn, “Chính là luyến tiếc.”

Nửa câu sau nho nhỏ nhu nhu, trong nháy mắt Tuyên Đế nghĩ tới rất nhiều chuyện, từ khi Tri Y ba tuổi nghiêng ngả lảo đảo ôm đùi hắn, lại đến lúc trở thành Hoàng Hậu của hắn mỗi đêm chui trong lòng ngực hắn ngủ yên. Xung quanh hết thảy đều trở nên yên tĩnh, Tuyên Đế cúi đầu ôm hôn thiếu nữ trong lòng ngực thật sâu, nửa khắc sau thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, trẫm sẽ đắc thắng trở về, đến lúc đó lấy nửa giang sơn, đưa cho Hoàng Hậu của trẫm.”

Tri Y rầu rĩ theo tiếng, “Hoàng Thượng đã hứa, nếu ba tháng còn chưa về, Tri Y sẽ…… tự mình đi chiến trường tìm người.”

“Hồ nháo.” Nhẹ mắng một tiếng, đem người trấn an hồi lâu, cung nhân chờ bên ngoài phòng ngoại thúc giục Tuyên Đế mới đứng dậy, trước khi đi vỗ vỗ đầu nàng, “Trẫm không ở trong cung mấy tháng, xuất cung thì mang đủ thị vệ cung nữ, nhưng…… bớt hồ nháo cùng Nghi Nhạc, biết không?”

“Vâng.”

Cuối cùng buông đầu ngoan tay Tuyên Đế ra, Tri Y một lần nữa quay người không nhìn, làm Tuyên Đế thật sự vừa đau lòng vừa buồn cười, thiếu chút nữa phải thật sự “nói không giữ lời” từ bỏ thân chinh.

Tuyên Đế sấm rền gió cuốn, dựa theo ngày ban bố trong ý chỉ lập tức xuất chinh, vừa đi tám ngày, trong cung nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn.

“Tuệ Giác đại sư tới?” Thái Hậu ngạc nhiên, buông đồ thêu trong tay, đứng dậy chậm rãi dời đến thiên điện, “Đại sư tất có chuyện quan trọng, mau truyền.”

Tuệ Giác thích vân du tứ hải, hơn nữa lần này, chân chính xuất hiện ở hoàng cung Tuyên triều chưa quá ba lần. Lần đầu tiên phê mệnh Tuyên Đế trung hưng chi chủ, trước ba mươi không được thành hôn gần nữ sắc, lần thứ hai nói Tri Y có phượng mệnh và phúc tinh, làm mọi người không khỏi suy đoán trong lòng, lần thứ ba này…… Lại là chuyện gì đây?

Một thân áo bào tro, râu bạc trắng, bạch mi, vành tai rất lớn, tiên phong đạo cốt, bên ngoài Tuệ Giác không có gì khác biệt so với năm năm trước.

“Đi mấy năm, tinh thần đại sư vẫn quắc thước như cũ.” Thái Hậu mỉm cười, theo thường lệ nói vài câu Phật ngữ với Tuệ Giác, thấy thần sắc Tuệ Giác có chút lạ, “Đại sư lại tính được chuyện gì?”

Tuệ Giác chắp tay trước ngực, chậm rãi gật đầu, “Không tồi, Thái Hậu nương nương, lần này bần tăng tới đúng là vì chuyện Hoàng Thượng thân chinh.”

Tức khắc Thái Hậu đứng dậy, cúi người về phía trước, “Hoàng Thượng sẽ…… Xảy ra chuyện?”

Tất nhiên Thái Hậu chờ đợi Tuệ Giác sẽ phủ định lời nói này, đợi hồi lâu, âm thanh “Ừm” cực nhạt từ đối diện vang lên đánh vỡ ảo tưởng của bà, ngữ khí trở nên nôn nóng, “Sẽ ra chuyện gì? Sẽ nguy hiểm đến tánh mạng sao? Ai gia sẽ truyền tin đi……”

“Thái Hậu nương nương không cần kinh hoảng.” Tuệ Giác không nhanh không chậm lên tiếng, “Bần tăng tới, cũng là vì hóa giải chuyện này.”

Tàng vân tự được hoàng thất cung phụng nhiều năm, các vị cao tăng bên trong sớm được xem như nửa quốc sư Tuyên triều, Tuệ Giác có hành động này cũng không có gì kỳ lạ.

Thái Hậu cực kỳ tín nhiệm Tuệ Giác, nghe vậy tức khắc thả lỏng hơn phân nửa, “Đại sư có gì diệu pháp?”

……

Mưa to chợt ngừng lại, đảo mắt phong khinh vân đạm, cầu vồng đầy trời, giọt nước rơi xuống từ phiến lá xanh tươi, tiếng vang “Tháp tháp”. Thái Hậu tinh tế nghe xong nửa ngày, mới không lớn xác định nói: “Đại sư là nói…… Muốn cho Hoàng Hậu cũng đi theo đốc chiến?”

Bà không tán đồng nói: “Nhưng từ xưa đến nay, nào có nữ tử lên chiến trường? Huống chi là Hoàng Hậu một nước.”

Lời vừa nói xong Thái Hậu lại nhớ tới Đông Quách Ly mấy năm trước tự mình suất binh quay về Ngũ Bảo Quốc đánh hạ quốc quân báo thù, mất tự nhiên ho hai tiếng, nhưng vẫn nhíu mày như cũ.

Tuệ Giác không vội chút nào, chậm rãi nói: “Từ xưa đến nay, cũng chưa bao giờ có quân vương ba mươi tuổi thành hôn với Hoàng Hậu mười một tuổi.”

“Này……” Thái Hậu do dự, sáng tỏ ý tứ của Tuệ Giác, nhi tử của bà và Tri Y đúng là rất đặc thù, có khi bà tự mình nghĩ, đúng là không thể tưởng tượng, cuối cùng chỉ có thể quy về thiên mệnh chú định.

“Thái Hậu nương nương còn nhớ rõ bần tăng lúc trước phê ngôn cho Hoàng Hậu?”

Trầm mi suy ngẫm, đột nhiên ánh mắt Thái Hậu sáng ngời, lại kìm chế, hơi do dự, “Đại sư có không còn biện pháp nào khác?”

Chiến trường đao kiếm không có mắt, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhi tử đã làm bà cả ngày lo lắng, bà thực sự không muốn con dâu nhìn từ nhỏ đến lớn cũng đi theo để nàng hoảng sợ.

Tuệ Giác lắc đầu, cũng không sửa miệng, chỉ an ủi nói: “Thái Hậu sầu lo quá mức, Hoàng Hậu đi theo, chuyến này của Đế Hậu nhất định vô ưu. Nếu Thái Hậu không thể quyết định, không bằng mời Hoàng Hậu tới, thương nghị một phen.”

“Được.”

Tri Y không có việc gì đang ở trong điện điểm hương đánh đàn, ngắm trăng làm thơ tĩnh tâm, giống như có thể tạm thời gột rửa phiền muộn trong lòng.

Ngắn ngủn tám ngày qua đi, giữa mày nàng nhiều thêm vài phần thiếu nữ ưu tư, nga mi hơi chau, má thơm nhiễm sầu, như bức họa thiếu nữ tư quân dưới rèm châu, xúc động nhân tâm.

Nội tâm Từ ma ma thầm than một tiếng, đau lòng chủ tử nhà mình, nhẹ giọng nói Thái Hậu truyền triệu. Tri Y vô ý thức gật đầu, một lát sau mới đứng dậy, để Liên Hương khoác lên kiện sa mỏng lên phượng liễn đi về phía Kính Hòa Cung.

“Mẫu hậu.” Sau đó Tri Y ngẩn ra, “Tuệ Giác đại sư?”

Tuệ Giác gật đầu, đứng dậy hành lễ tiết Phật gia, “Hoàng Hậu nương nương, bần tăng có lễ.”

Tri Y cũng dùng Phật gia đáp lễ, “Đại sư.”

Thái Hậu không quanh co nhiều, lời nói thẳng vào trọng tâm, lặp lại ý Tuệ Giác mới vừa nói , chần chừ nói: “Tri Y cảm thấy…… Việc này như thế nào?”

Thái Hậu vốn tưởng rằng kể cả Tri Y lớn mật nhưng khi nghe đến chiến trường vẫn sẽ do dự, không nghĩ tới vừa mới nói xong, thiếu nữ vừa rồi còn giống cà tím héo tức khắc lên tinh thần, đôi mắt sáng ngời, “Thật vậy chăng, mẫu hậu?”

Tuệ Giác tiếp lời Thái Hậu, hơi hơi mỉm cười, “Hoàng Hậu ngài nguyện ý, không thể tốt hơn.”

Nghĩ đến ước định ba tháng, ánh mắt Tri Y lưu chuyển, vốn dĩ nàng hối hận lúc trước nói ba tháng lâu như vậy, hiện tại Tuệ Giác đại sư vừa vặn cho nàng lý do, đương nhiên nàng nguyện ý.

“Mẫu hậu không cần lo lắng.” Tri Y trấn an, “Ta không giống Hoàng Thượng, mặc dù ta đi, cũng tọa trấn trong trướng, có thể có nguy hiểm gì? Nếu bởi vì ta nhất thời sợ hãi, để Hoàng Thượng thật sự xảy ra chuyện gì, mới là hối tiếc không kịp.”

Thái Hậu bị mấy câu nói đó thuyết phục, liên tục gật đầu, nắm chặt tay Tri Y, “Được, được.”

“Chỗ này của bần tăng có ba túi gấm.” Tuệ Giác đưa đi, “Sau khi nhìn thấy Hoàng Thượng, nếu gặp chuyện khó xử, đầu tiên Hoàng Hậu hãy mở nó ra. Hoàng Hậu nương nương phúc duyên thâm hậu, mọi việc chắc chắn gặp dữ hóa lành, hợp lại với túi gấm này nhất định càng tăng thêm sức mạnh.”

Nhìn ba túi gấm này, cuối cùng tâm thần Thái Hậu cũng yên ổn, dặn dò Tri Y, hỏi: “Vậy đại sư, khi nào Hoàng Hậu nên khởi hành?”

“Để người chuẩn bị ngựa tốt có thể khởi hành, trong nửa tháng có thể đuổi theo Hoàng Thượng.” Tuệ Giác dừng lại, “Chuyện Hoàng Hậu nương nương xuất cung, Thái Hậu nói Hoàng Hậu đi Bát Tiên Sơn vì Hoàng Thượng cầu phúc, trên đường Hoàng Hậu thay đổi tuyến đường đi về phía nam.”

“Việc này ai gia sẽ sắp xếp tốt.”

An nguy của Tri Y là quan trọng nhất, Thái Hậu truyền cho Tín Vương tiến cung trước, để hắn điều một ngàn tinh binh che chở Tri Y chạy về phương nam. Mới đầu Tín vương phản đối, trước khi Tuyên Đế đi đã giao phó mọi việc cho hắn, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Thái Hậu và Tri Y, hắn không nghĩ để hoàng đệ nhà mình trở về tức giận chém mình.

Tín Vương cũng tin Tuệ Giác nói, nhưng hắn càng tin năng lực của Tuyên Đế. Lấy khả năng tác chiến của Tuyên Đế, hơn nữa mấy năm nay tướng sĩ Tuyên triều huấn luyện thuỷ chiến, hắn tự tin diệt Hải Thanh căn bản dễ như trở bàn tay. Tri Y tiến đến, ngược lại càng làm Tuyên Đế phân tâm.

Nhưng hai nữ tử tôn quý nhất Tuyên triều đều tin tưởng vững chắc lời Tuệ Giác nói, thêm Tín vương phi như có như không thổi gió bên gối. Tin Vương vẫn bất đắc dĩ cho đi, trước tiên phái người báo tin cho Tuyên Đế, tự mình chọn lựa hai ngàn tinh binh, để cho bọn họ nhớ kỹ, chuyến này chỉ có một nhiệm vụ: Bảo hộ Hoàng Hậu.

Sau khi Tuyên Đế suất binh rời kinh mười hai ngày, bá tánh cũng biết Hoàng Hậu của bọn họ cũng xuất cung đi Bát Tiên Sơn, nói là vì Tuyên triều, vì Hoàng Thượng cầu phúc.

Trong kinh một mảnh khen ngợi, đều khen ngợi phẩm hạnh của Hoàng Hậu, lại không biết Hoàng Hậu mới rời kinh trong miệng bọn họ, dẫn theo hai ngàn tinh binh, suốt đêm đến chiến trường lần này —— Sông Liêm.

Ngày Tri Y xuất phát, Tuệ Giác cũng theo sát rời khỏi hoàng cung, mang theo một tiểu tăng di đứng ở chỗ cao, lẳng lặng nhìn loan trượng của Hoàng Hậu chậm rãi đi về phía Bát Tiên Sơn.

“Sư phụ.” Tiểu tăng di hiếu kỳ nói, “Ngài thật sự có thể dự đoán việc tương lai sao? Bên trong ba túi gấm kia viết cái gì?”

Tuệ Giác sờ sờ đầu trọ của hắn, “Không có khả năng dự đoán, nhưng phỏng đoán hiện tượng thiên văn vào ban đêm thôi, trong túi gấm kia cũng không có cái gì.”

“A?” Tiểu tăng di kinh ngạc, “Vậy vì sao sư phụ lại muốn giao nó cho Hoàng Hậu nương nương?”

Tuệ Giác mỉm cười, “Hoàng Thượng thấy, sẽ tự hiểu dụng ý của vi sư. Huống chi vi sư đưa cho Hoàng Thượng không phải là túi gấm, mà là phúc vận.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 107

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 109

[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK