Chương 111: Tưởng tượng
Khoảng cách quá gần, hai người nhìn nhau chăm chú, Tuyên Đế chú ý tới thần sắc phức tạp nơi đáy mắt Tri Y, không nhịn được tò mò rốt cuộc tiểu Hoàng Hậu của hắn đang nghĩ gì.
Rốt cuộc vẫn là không muốn vạch trần thân phận quá sớm, ngược lại Tuyên Đế để ý đến vết bầm trên cổ tay, do hôm nay luyện võ gây ra, thần sắc không vui nói: “Thuốc mỡ trẫm phái người đưa đi không có tác dụng?”
Ánh mắt Tri Y càng kỳ quái, một tiểu binh luyện võ bị thương chút……sao đến nỗi Hoàng Thượng phải quan tâm như thế sao? Nói không có nguyên nhân gì đặc thù nàng cũng không tin.
Lắc đầu lại gật đầu, Tuyên Đế trầm tư sáng tỏ, “Trở về xoa chút lên tay, sáng sớm ngày mai tiếp tục luyện võ.”
Còn muốn luyện võ…… Bị những lời này dẫn dắt suy nghĩ, thần sắc Tri Y lập tức trở nên ủ rũ, khuôn mặt nhỏ hơi buồn rầu, nhìn thấy cảnh này Tuyên Đế hơi câu môi. Dáng vẻ này của Tri Y, làm hắn không nhịn được trêu đùa thêm một phen.
Ngâm đủ một khắc, đột nhiên Tuyên Đế đứng dậy, mang theo tiếng nước xôn xao, Tri Y không kịp phòng ngừa hạ giọng khẽ gọi lên tiếng, vội quay đầu ra ngoài trướng.
Tuyên Đế nghe được rõ ràng, lại cố ý nói: “Hình như vừa rồi có thanh âm?”
Tri Y liều mạng lắc đầu, gỡ xuống trung y mới màu tuyết trắng và khăn mềm từ trên bình phong đưa cho Tuyên Đế. Cũng may lần này Tuyên Đế không để nàng hầu hạ lau mình, Tri Y nhẹ nhàng thở ra, trên mặt sớm đã xuất hiện mấy rặng mây hồng, đợi đến khi được chấp thuận cho quay lại trướng vẫn còn cảm thấy một trận nóng rực.
Bờ sông trong bóng đêm cũng không yên tĩnh, ẩn có dòng nước cuồn cuộn, tiếng bước chân của binh lính tuần tra ban đêm làm người vô cùng an tâm.
Tri Y để Tích Ngọc dỡ dịch dung xuống, một chậu nước trong biến thành đen nhánh, khuôn mặt tuyết trắng thù lệ của thiếu nữ dần dần hiển lộ. Thả lỏng lại thở phào một hơi ngã vào giường, Tri Y vô ý thức chớp mắt, từ từ lên tiếng, “Tích Ngọc, ngươi ở trong cung có nghe qua lời gì về Hoàng Thượng không?”
Tích Ngọc kỳ quái nói: “Trong cung có thể nghe được không phải toàn là lơig về Hoàng Thượng Thái Hậu và chủ tử ngài sao?”
“Đương nhiên không phải lời nói tầm thường.” Tri Y nằm sấp ở bên giường, nửa tò mò nửa khẩn trương nói, “Ta nói chính là…… Tỷ như Hoàng Thượng có đam mê đặc thù đam mê linh tinh gì hay không?”
Trầm mặc một lát, Tích Ngọc nghĩ đến khi chủ tử nhà mình và Hoàng Thượng mới vừa thành hôn, kỳ thật trong cung luôn có vài lời đồn đãi trong tối ngoài sáng, đó chính là Hoàng Thượng thiên vị ấu nữ, cho nên tự mình nuôi chủ tử lớn, sau đó lập làm Hậu.
Khụ…… Làm người chứng kiến tình cảm Đế hậu hai người, đương nhiên Tích Ngọc biết không phải loại nguyên nhân này, nhưng thật sự nàng muốn đem loại lời nói không ra thể thống này nói cho chủ tử sao?
Tri Y luôn mãi truy vấn, Tích Ngọc ngăn không được, uyển chuyển đem chút chuyện bát quái này nói ra. Tri Y nghe xong thật ra cũng không thấy giật mình, chỉ nằm ở trên giường không tiếng động cười hồi lâu, sau đó ôm bụng nói: “Kỳ thật không chỉ có các ngươi…… Loại này lời nói này ta còn nghe mẫu hậu hỏi Hoàng Thượng.”
Lần đó trong lúc vô ý nàng nhìn lén được chuyện này, lúc ấy Hoàng Thượng mặt đen như đáy nồi, nếu không phải trước mặt là Thái Hậu, Tri Y tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ buột miệng thốt ra “Làm càn”.
Hiển nhiên không hỏi được gì từ Tích Ngọc, Tri Y cảm thấy vẫn là tự mình lại quan sát mấy ngày mới được. Tắm gội xong, nàng ôm tâm tư nặng nề đi vào giấc ngủ, thân thể mệt mỏi không thôi, khi đi vào giấc ngủ vô cùng say sưa.
Ban ngày chứng kiến khí thế bàng bạc của binh lính hò hét khi luyện võ cùng Tuyên Đế bày ra phong tư sắc bén vẫn còn xoay chuyển trong đầu, trong giấc mơ Tri Y nhìn thấy kỵ binh lưỡi mác, đế vương cao lớn vĩ ngạn cưỡi ngựa đi ra từ trong biển máu, trường thương chỉ về phía nàng, trong mắt tràn đầy lạnh lùng coi thường, phảng phất hoàn toàn không quen biết nàng. Tri Y từ trên ngựa ngã xuống, kinh hách làm mí mắt run rẩy, bỗng nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, giữa trán như ngọc điểm chút mồ hôi.
“Thì ra là mộng……” Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non, bên người truyền đến hô hấp nhàn nhạt của Tích Ngọc, nàng quay đầu nhìn lại, không khỏi cười.
Ban đêm ánh trăng lành lạnh, nhuộm lều trại thành một mảnh ngọc sắc ôn nhuận, tai Tri Y hơi hơi động, bỗng nhiên nghe được từng trận thanh âm không bình thường, dường như nghe thấy “Hoả hoạn” “Dập tắt lửa”.
Nháy mắt ngồi dậy, nàng lắc lắc Tích Ngọc gọi nàng ấy tỉnh lại, vội vàng nói: “Bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện, ta đi chỗ Hoàng Thượng nhìn xem.”
Vừa nói vừa tròng giày bó, lung tung buộc đai lưng phủ thêm áo khoác lao ra khỏi trướng. Tích Ngọc mê mang xoa xoa mắt, khi tỉnh táo lại đồng dạng nghe được tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài, nàng ấy nhớ tới cái gì vừa muốn nói “Chủ tử không cần phải đi, này……”
Nhưng mà Tri Y đã như mũi tên rời dây cung chạy ra, ngay cả nửa câu cuối cũng bị ném vào trong gió.
Động tác của Tích Ngọc dừng lại, biểu tình ngẩn ngơ, nghĩ đến đầu tóc đen giấu trong mũ của chủ còn chưa buộc lên, còn có khuôn mặt chỉ dựa vào cổ áo dựng thẳng lên để che lấp, thầm nghĩ xong rồi, chủ tử khẳng định sẽ bị Hoàng Thượng nhận ra.
Vội vã đuổi đến lều lớn của Tuyên Đế, bên trong không có một bóng người. Tri Y thấy trước trướng không có binh lính trông coi, người chung quanh đều hăng hái chạy vội vàng, trong lòng nhận định đã xảy ra chuyện, vừa nhìn trái nhìn phải, dứt khoát rút lấy một cây kiếm trông số kiếm treo đầy trong trướng. Tiếng bảo kiếm rào rào, lóe ra một đạo ngân quang hình cung.
Nàng nhớ Tuyên Đế nói, mặc dù không trợ lực được, nhưng ít nhất phải tận lực bảo vệ an toàn của bản thân không kéo chân sau của người khác.
Chạy vội theo phương hướng mà đám binh lính chạy, Tri Y mới phát hiện trên sông Lan mấy chục chiến thuyền, nơi nơi là ánh đuốc cháy râm ran. Nhưng chiến thuyền vẫn bỏ neo trên mặt nước, sóng nước lóng lánh cực kỳ trầm ổn. Ở giữa có một con thuyền lớn nhất đúng là nơi Tuyên Đế mặc áo giáp đang đứng, hông đeo trường kiếm, nhíu mi ngưng thần chú ý đến tướng sĩ đối chiến, không ngờ đột nhiên trong mắt có một đạo thân ảnh nhỏ xinh thâm nhập, đi thẳng về phía hắn.
Tri Y không có biện pháp chú ý tới những người khác, vì lo lắng an nguy của Tuyên Đế chỉ nghĩ đi đến bên cạnh hắn, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt kỳ quái của đám binh lính đang đối chiến.
Tuy có bóng đêm che dấu, nhưng dưới ánh trăng và ánh đuốc chiếu rọi, mấy người đứng trên chủ thuyền vẫn thấy rõ ràng khuôn mặt thiếu nữ nghênh diện mà tới. Tóc đen da tuyết, nga mi hơi chau, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, tóc đen tú dật phiêu đang trong đêm đen, nữ tử nhu mỹ và trường kiếm lạnh băng ở bên nhau dung hợp kỳ dị, mang đến mỹ cảm kinh tâm động phách, nhiếp nhân tâm.
Tuyên Đế vốn luôn trầm ổn như núi bước chân nhoáng cái, đi về hướng thiếu nữ đang chạy tới. Những người khác tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, vị này hẳn chính là Hoàng Hậu nương nương đến đốc chiến, thời cơ thật sự xảo diệu, chắc tình cảnh này đã làm Hoàng Hậu hiểu lầm, cho rằng bọn họ bị địch tập kích, lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng.
Rốt cuộc Tri Y bất chấp giấu tai mắt người khác, lập tức nhào vào lòng Tuyên Đế, được vòng tay chặt chẽ tiếp được, “Hoàng Thượng, chàng không sao chứ?”
Tay sờ soạng trên dưới chỉ sợ nhìn thấy miệng vết thương trên người Tuyên Đế. Tuyên đế không nói, cởi áo choàng lên người Tri Y, đem người nửa ôm ra khỏi làn nước sông lạnh lẽo.
“An Đức Phúc không nói với nàng?”
Tri Y chậm rãi định tâm, nghe vậy giật mình nói: “Nói cái gì?”
“Tối nay chỉ là một lần diễn tập, đã sớm đinh ra trước khi nàng đến.” Nét nghiêm túc trên mặt Tuyên Đế vẫn lộ ra một sợi ý cười, “Xiêm y cũng không có mặc cho tốt, đã chạy ra. Mặc dù thật là địch tập kích, người khó xảy ra chuyện nhất đó là trẫm, điều nàng nên làm trước tiên là bảo toàn bản thân, mà không phải là đến tìm trẫm.”
Tri Y cũng không lo lắng suy nghĩ vì sao Tuyên Đế lại nói là “Chạy ra”, suy nghĩ hoàn toàn đắm chìm trong lời Tuyên Đế nói sự kiện tối nay chỉ là chuyện trước đó bọn họ an bài tốt, như vậy, nàng mạo muội chạy ra chẳng phải ngược lại là quấy rối?
Nhìn bốn phía, phục sức của binh lính phân chia ranh giới rõ ràng, một hồng một đen, xác thật không phát hiện thương vong.
Mới vừa rồi vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ lập tức xoay thay đổi, ô một tiếng che mặt lại, từ khe hở ngón tay lộ ra thanh âm buồn rầu, “Ta sai rồi……”
Tuyên Đế không hề thấy không vui, tâm thần hắn đã sớm bị cướp đi khi nhìn thấy thiếu nữ đẹp đến kinh người trong bóng đêm, khi đó Tri Y, tràn đầy trong tâm trí trong mắt đều là hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn, phảng phất tất cả những thứ khác trong thiên địa không thể lọt vào tai đập vào mắt. Tình cảm nồng nhiệt như thế làm hắn xúc động không thôi, đột nhiên sáng tỏ vì sao Tri Y vừa nghe thấy Tuệ Giác nói đã không màng mệnh lệnh suốt đêm đi đến sông Lan.
Tiểu Hoàng Hậu của hắn chỉ là toàn tâm đối đãi với hắn, có gì sai?
“Hoàng Thượng ta sẽ trở về ngay, không quấy rầy……” Tri Y nghĩ muốn chuồn êm từ dưới tay Tuyên Đế, bị người bắt lấy.
Tuyên Đế gợi lên ý cười, “Việc đôn đốc giao cho người khác cũng không sao.”
Hắn gọi một tiểu binh tới, thấp giọng dặn dò vài câu, liền bế ngang Tri Y từ trong nước sông lên, giấu nàng chặt chẽ trong ngực, cũng không để mọi người chú ý đem người quay về trướng.
Phần dưới y phục Tri Y ướt đẫm, mới vừa đúng thẳng ở lều lớn, thảm dưới chân đã bị thấm ướt một mảnh.
“Cởi.” Tuyên Đế lời ít mà ý nhiều.
Tri Y nghi hoặc chớp mắt, không xác định nhìn lại, “Hoàng Thượng nói gì?”
Vốn ý Tuyên Đế chỉ là lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh, nghe được lời này mới biết tiểu thiếu nữ suy nghĩ nhiều, cố ý hạ giọng trầm thấp nói: “Như thế nào, muốn trẫm tự mình cởi cho nàng?”
……
Lập tức chạy tới sau bình phong nhanh như gió, Tri Y cắn môi do dự trong chốc lát, vẫn duỗi tay cởi đai lưng.
Mới đầu Tuyên Đế cũng không suy nghĩ gì, không ngờ đèn đuốc trong trướng sáng trưng, bình phong làm từ vải mỏng, dưới ánh sáng như thế, có thể thấy rõ ràng động tác của thiếu nữ sau bình phong.
Thiếu nữ chần chừ một lát ngượng ngùng tháo thắt lưng, chậm rãi cởi binh phục đã ướt một nửa, thân hình mạn diệu như ẩn như hiện, cùng lúc đó thanh âm cởi quần áo vang lên bên tai. Tai mắt song song bị kích thích nặng nề, hầu kết của Tuyên Đế không khỏi trượt lên trượt xuống, ánh mắt trở nên tối tăm.
Áo lót ống quần tất cả ướt nhẹp, Tri Y cúi người xắn lên, chậm rì rì ra khỏi bình phong, nhỏ giọng mềm mại nói: “Cái kia…… Hoàng Thượng đã đoán được?”
Tuyên Đế không đáp lời, ánh mắt dừng lại nơi mắt cá chân lộ ra khỏi y phục, chỗ đó thật sự quá nhỏ xinh tinh tế, tinh tế đến mức thậm chí hắn hoài nghi bản thân chỉ cần thoáng dùng một chút lực là có thể bẻ gãy. Nhưng mà hành động vừa rồi của thiếu nữ lại không một chỗ không cho người ngoài thấy, nàng cũng không nhu nhược giống bề ngoài như vậy.
“Tri Y cảm thấy sao?” Hồi lâu Tuyên Đế mới nặng nề nói.
“…… Hoàng Thượng đã nhận ra ta lúc tắm gội tối nay?” Tri Y có chút hoài nghi, rốt cuộc ý thức được những hành động đó có thể là cố ý trêu cợt mình.
Tuyên Đế lắc đầu mỉm cười, “Đêm qua khi để nàng khêu đèn.”
Chẳng phải là vừa tới đã bị lộ sao? Tri Y hồi tưởng, lúc này mới nhớ tới khả năng khi nghiêng người khêu đèn đã sơ ý để lộ, nàng có động tác nữ tử mới có, sau đó nghễnh ngãng để một viên vào vị trí độc đáo. Nếu nhìn đến mức đó, còn đoán không ra thân phận của nàng vậy không phải là Hoàng Thượng.
Rõ ràng nhận ra nàng, còn cố ý sai sử nàng như vậy….. Tri Y rất ủy khuất, không nhịn được nói: “Kể cả là nhận ra, Hoàng Thượng cũng không thể đuổi ta đi.”
Tuyên Đế lắc đầu, “Trẫm không đuổi nàng đi.”
Trải qua chuyện này, sao hắn có thể tàn nhẫn đuổi người đi.
Rất nhanh Tri Y phản ứng lại đây, ánh mắt sáng lên, kích động nhảy lên, hai chân quấn quanh hông Tuyên Đế, “Hoàng Thượng vạn tuế! Hoàng Thượng hiểu lý lẽ nhất!”
Vững vàng nâng lên nơi nào đó xúc cảm rất tốt, Tuyên Đế nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Không cho nàng lưu lại, là trẫm không hiểu đạo lý?”
Lấy lòng cười, Tri Y chạm vào môi Tuyên Đế, “Bất cứ lúc nào, Hoàng Thượng đều rất anh minh cơ trí.”
Tuyên Đế cũng không nhịn, thuận thế ngậm lấy phấn môi thủy nhuận của thiếu nữ, trong khi môi lưỡi thâm nhập rất có cảm giác muốn đem người hủy đi ăn vào bụng, tuy Tri Y sớm bị hắn dạy dỗ đến mức kinh nghiệm rất phong phú, cũng có chút ăn không tiêu.
“Hoàng Thượng, nô tài để người đưa nước ấm vào.” Thanh âm An Đức Phúc đúng lúc đó vang lên ngoài trướng.
Tri Y vội đánh lên lưng Tuyên Đế để hắn buông ra, Tuyên Đế chưa đã thèm, khi An Đức Phúc và một tiểu binh khác đi vào ánh mắt thập phần không tốt, làm hai người kia đồng thời rùng mình một cái.
Hình như nhìn Hoàng Thượng……mười phần là bộ dáng dục cầu bất mãn.
An Đức Phúc không dám liếc mắt một cái nhìn Tri Y nhàn nhã thích ý ngồi trên giường ở trong trướng, để người chuẩn bị xong nước ấm vội vàng rời đi.
“Trẫm đã truyền người để Tích Ngọc đưa quần áo tới, đi tắm trước một lát, đừng để cảm lạnh.” Nhẹ điểm thiếu nữ trong lòng ngực, trên mặt Tuyên Đế bất động thanh sắc, phảng phất như ánh mắt làm khó người khác lúc trước không phải hắn.
Tri Y ngoan ngoãn lên tiếng, lúc vào bồn tắm không yên tâm liên tục quay đầu, “Nhưng không cho Hoàng Thượng nhìn lén.”
Tuyên Đế đã cầm lấy sách lật xem, nghe vậy bên môi ngậm ý cười, “Đương nhiên, phi lễ chớ nhìn.”
Nói như thế, thực tế tâm tư đọc sách của Tuyên Đế đã chẳng còn, nửa ngày không thấy lật sang trang tiếp. Thanh âm đầu ngón tay thiếu nữ nhẹ nhàng gẩy nước vang lên rõ ràng, trước mắt phảng phất hiện ra bọt nước mượt mà trượt từ xương quai xanh của thiếu nữ xuống dưới, trải qua ngọn núi hơi phồng lên, lại đến vòng eo thon gọn.
Nếu như hắn tận mắt nhìn thấy phong cảnh này, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng cúi người, sau đó ôn nhu liễm đi giọt nước bên hông thiếu nữ, lại kiên nhẫn nhấm nháp từ dưới lên trên. Đến lúc đó thiếu nữ sẽ tự phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều như oanh đề mỹ diệu, trong lúc thở dốc hồng anh trước ngực sẽ hơi phập phồng theo động tác, dưới sự khống chế của hắn nhẹ nhàng run rẩy, bộ dáng kia, nhất định là cực kỳ đáng yêu……
“Hoàng Thượng?” Thanh âm nghi hoặc của Tri Y từ sau lưng vang lên, Tuyên Đế buông sách, thần sắc tự nhiên ngoái đầu nhìn lại, “Đã xong?”
Tri Y cảm thấy bộ dáng và ánh mắt của Tuyên Đế lúc này có chút kỳ quái, đảo mắt đã vứt ra sau đầu, má lúm đồng tiền nhẹ nhàng xuất hiện, “Vâng, khả năng lúc trước chạy đã mệt, nếu ngâm tiếp chắc sẽ ngủ quên ở bên trong.”
Tuyên Đế gật đầu, đứng dậy đi về giường, Tri Y theo sát sau đó nói nhỏ: “Hoàng Thượng, ngày mai sẽ không còn phải đi luyện võ nữa chứ?”
“Muốn đi?”
“…… Không muốn QAQ.”
Tuyên Đế cười khẽ, bế nàng lên giường, “Vậy không cần.”
Tri Y cười ôm lấy cổ hắn, phảng phất như thế nào cũng nhìn không đủ hôn một cái lại một cái, “Còn tưởng rằng thật sự phải theo Hoàng Thượng luyện hơn mười ngày.”
Dung túng mặc nàng treo ở trên, náo loạn một hồi lâu, Tuyên Đế mới sờ sờ đầu nàng, “Ngủ đi.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 110
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 112