Chương 92: Thăm hỏi
Tuyên Đế hạ triều liền đi đại doanh ở Tây Giao, đi theo có Công Bộ Thượng Thư và vài vị tướng quân. Chuyện khảo giáo này chủ yếu vì thành quả mấy ngày gần đây các tướng sĩ luyện binh, càng quan trọng là muốn kiểm tra một chút trước đám người tác chiến bằng chiến xa trên nước mấy tháng Công Bộ chế nghiên cứu ra.
Đi theo còn có một vị thanh niên cực kỳ đáng chú ý, khuôn mặt hắn trẻ hơn rất nhiều so với vài vị tướng quân và Hòa Thượng thư kia, lại sinh ra rất tuấn tú, khí chất ôn nhuận. Cái này làm cho người cảm giác hắn nên là ngồi ở họa lâu thư các đọc sách vẽ tranh công tử nho nhã, mà không nên xuất hiện địa phương như quân doanh này.
Người này đúng là Quý Vĩnh Tư,từ nhỏ Quý Vĩnh Tư sinh sống ở cùng sông nước Giang Nam, bơi rất giỏi. Hắn không chỉ có tài văn chương xuất chúng, lần này còn đưa ra đề nghị cực tốt trong việc chế tạo chiến xa và chiến thuyền cho Tuyên Đế, cho nên Tuyên Đế mới phá cách dẫn hắn cùng tới tuần tra quân doanh.
Nhận trước được tin tức, tướng sĩ ở đại doanh Tây Giao đã sớm chuẩn bị tốt nghênh đón thánh giá, chờ khi Tuyên Đế là tiếng hô rung trời, kích động đến mặt đỏ tai hồng. Đại doanh Tây Giao không phải là quân doanh huấn luyện duy nhất, nhưng Hoàng Thượng vừa lúc lựa chọn bọn họ để khảo giáo, đây là một loại vinh quang vô thượng.
Trong quân sớm có nghị luận nói Hoàng Thượng đã chuẩn bị qua mấy năm nữa sẽ gây khó dễ cho Đại Thạch quốc và Hải Thanh quốc, nếu bọn họ không an phận, vẫn còn ý đồ nhiễu loạn Đại Tuyên, vậy Tuyên triều sẽ làm bọn họ hoàn toàn an phận.
Lấy binh lực của Tuyên Triều, các tướng sĩ hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì khó khăn với bọn họ. Cho nên sắp đến chiến sự không chỉ có có thể vì Tuyên triều mở rộng lãnh thổ quốc gia, càng là cơ hội tốt cho bọn họ kiến công lập nghiệp.
Tuyên Đế hơi gật đầu ý bảo, chuẩn bị xong tướng đài, mấy tướng quân chờ lệnh qua liên tiếp rời đi, về trong đại đội, chuẩn bị bài binh bố trận.
Có một người khác bộ dáng quân sư đứng ở bên cạnh tùy thời giải thích.
Binh lính chủ quân là kỵ binh, sau hai bước, có chiến xa mũi tên nỏ thủ mấy vạn người, người có vòng râu quai nón đem quân xoay người lên ngựa, lập tức phóng ngựa đến bên sườn đại quân, giơ cao trường thương, trung khí mười phần nói: “Liệt trận ——”
Mấy vạn binh lính như thủy triều phân tán đến bốn phía, lại nhanh chóng xúm lại, kỵ binh tách ra, vừa lúc đem quân lính vừa rồi vây quanh ở bên trong. Bên ngoài cùng là bộ binh cầm trong tay nỏ tiễn, cơ nỏ đã chuẩn bị tốt, bên trong là kỵ binh giục ngựa ngẩng đầu mà đứng anh tư táp sảng và chiến xa binh, binh lính này đồng thời vây quanh quân vừa đến, vừa lúc hình thành một vòng tròn lớn hình thành trận hình. Hơn nữa khi bày trận động tác cực kỳ nhanh chóng, giống như là chỉ một khắc đã tự đứng vào vị trí của mình, không loạn chút nào.
Quân sư kia giải thích nói: “Hoàng Thượng, đây là Phạm Vi Trận, dễ thủ khó công, nếu chiến sự có biến, dùng trận pháp này để phòng ngự rất thích hợp.”
Tuyên Đế nhàn nhạt ừ một tiếng, những người khác cũng không nhìn ra rốt cuộc là hắn vừa lòng hay không hài lòng. Phải biết rằng Hoàng Thượng của bọn họ đã từng tự mình xuất chinh, đối với việc hành binh đánh giặc khác với đại bộ phận các đời lịch đại hoàng đế chỉ biết lý luận suông, cho nên không ít người trong lòng vừa khẩn trương lại hưng phấn, chỉ hy vọng có thể được Tuyên Đế tán thành.
Sau Phạm Vi Trận, lại thay đổi một đội tướng sĩ, lần này bày Trường Xà Trận. Trường Xà Trận giống rút dây động rừng, di chuyển giống như cự mãng xuất kích, cực kỳ tàn nhẫn. Đối với quân địch hơi yếu, trận này không chỉ có lực công kích mạnh, trên khí thế cũng có thể áp đảo đối phương, cũng có thể tính chiếm non nửa tâm lý chiến thuật. Nhưng Trường Xà Trận yêu cầu rất cao với kỵ binh, yêu cầu kỵ binh có thể phản ứng nhanh chóng, đầu tiên là dự đoán, kịp thời thay đổi phương vị, như vậy mới có thể bảo trì trận thế.
Tuyên Đế nhìn sự mãng trước mắt, lại nghe được quân sư giới thiệu, sau một lát ngưng thần quan khán đôi mắt trầm xuống, sắc bén vô cùng, nói: “Trận này không dễ thủ, cực dễ hỗn loạn, chỗ yếu quá mức rõ ràng, công thành không dễ, sửa.”
Quân sư gật đầu, Hoàng Thượng nói đúng chỗ. Bọn họ bày Trường Xà Trận chỗ yếu là ở chỗ kỵ binh, trong quân bính lính có thuật cưỡi ngựa tốt không phải không có, nhưng phần lớn chỉ biết phục tùng lĩnh quân mệnh lệnh hành sự, rất ít có thể tự mình căn cứ vào thực tế trên chiến trường thay đổi trận thế. Nhưng mà chiến trường thay đổi trong nháy mắt, lúc này bày trận tuy rằng bày tốt, nhưng nếu ở chiến trường bị quân địch bắt lấy điểm này, cố ý tiêu diệt từng bộ phận đầu đuôi của kỵ binh, đương nhiên Trường Xà Trận sẽ bị phá.
Kế tiếp còn có Yển Nguyệt Trận, Hạc Cánh Trận, Vẩy Xá Trận, phàm là trận pháp bọn họ cải biến được nhược điểm, phần lớn sẽ được Tuyên Đế tán thưởng vài câu. Mà mặt khác, cũng có thể bị nói trúng chỗ có vấn đề, chờ khi bày xong các trận pháp, đáy lòng đám tướng quân không khỏi càng thêm bội phục Tuyên Đế.
“Nhớ là khi diễn luyện trận pháp không thể nóng vội.” Phía sau Tuyên Đế là một loạt tướng quân phó quan, bước đầu xem qua bài binh bố trận, hắn đang dặn dò một ít vấn đề nhỏ, “Ngày thường khi thao luyện không chỉ cần phải hiểu được bày trận như thế nào, càng phải biết phá trận ra sao.”
“Đúng vậy.” “Đúng vậy.” Mọi người liên thanh trả lời.
Tuyên Đế lại nói vài câu, quay đầu nhìn về phía Quý Vĩnh Tư, rốt cuộc bên môi có độ cong, “Vĩnh Tư có gì kiến nghị?”
Đối với người mới chân chính, từ trước đến nay Tuyên Đế không tiếc khen ngợi.
Quý Vĩnh Tư ngơ ngẩn, sau một lúc lâu hơi ngượng ngùng cười, “Trước kia với chuyện bày binh trận pháp Vĩnh Tư chỉ là lý luận suông, mới vừa rồi thấy được, trừ bỏ bị uy vũ dũng mãnh của binh sĩ Đại Tuyên làm sợ ngây người, thật đúng là không nhìn ra được vấn đề gì, thật sự Hoàng Thượng đã xem trọng Vĩnh Tư.”
Tuyên Đế chuẩn bị chờ Quý Vĩnh Tư tham gia thi Hội sang năm sẽ chân chính trọng dụng hắn, cho nên hiện giờ Quý Vĩnh Tư còn chưa có một nửa chức quan nào, chỉ có thể tự xưng như thế.
Nghe vậy vài vị tướng quân cười ha ha, nhìn về phía Quý Vĩnh Tư trong mắt nhiều thêm vài phần thưởng thức, ngay cả Tuyên Đế cũng lộ ra ý cười, “Ai cũng có sở trường riêng, là trẫm sơ sót, Vĩnh Tư không cần tự hạ mình.”
“Đúng vậy, Tiểu Quý huynh đệ không cần khiêm tốn, nghe nói chiến xa trên biển kia vẫn là được ngươi cải tiến? Hiệu quả sau khi cải tiến quả nhiên dùng tốt hơn rất nhiều, ngày xưa khi ở trên thuyền thử dùng đều cảm thấy xóc nảy bất bình thường, hiện giờ đã vững vàng hơn rất nhiều, không thấy lung lay, sử dụng cũng càng dễ dàng hơn, thật sự là làm đám thủ hạ Tiểu Tể Tử kia của ta cao hứng hỏng rồi!” Hồ tướng quân cao hứng mà chụp bả vai hắn.
Hồ tướng quân lớn lên lưng hùm vai gấu, lực tay rất lớn, không nghĩ tới nhận một chưởng này của mà thần sắc của Quý Vĩnh Tư không thay đổi chút nào, ngược lại cười nói với hắn: “Hồ tướng quân quá khen, ta chỉ là dựa vào phần người trước đã làm tốt hơi cải biến chút, thật luận lên, công lao cũng không phải của ta. Hơn nữa Hồ tướng quân các ngươi từng vì Tuyên triều ta ở trên chiến trường biển máu giao tranh, da ngựa bọc thây, lập công lao hãn mã, các ngươi mới là nam nhi tốt của Tuyên triều chúng ta, cho nên những thứ này đều là điều mà người ở hậu phương chúng ta nên làm.”
Nói mấy câu đã làm các tướng quân tâm hoa nộ phóng, lúc trước có mấy người khinh thường bộ dáng tiểu bạch kiểm của hắn cũng lập tức sửa lại cái nhìn, cùng Quý Vĩnh Tư xưng huynh gọi đệ.
Tuyên Đế thấy mấy thần tử cùng thần tử tương lai nhanh chóng hoà mình, cũng chưa lên tiếng quấy rầy, chỉ hơi hơi mỉm cười. Quý Vĩnh Tư năng ngôn thiện biện, chỉ cần hắn có tâm, sợ là mặc cho ai cũng có thể kết giao rất nhanh, thật sự là nhân vật trời sinh thích hợp làm quan trong triều. Tuy rằng tính cách cũng khá khác biệt so với Mộ Đại học sĩ, nhưng từ lời nói đến cử chỉ, khẳng định được Mộ Đại học sĩ chỉ dạy không.
Tuần tra xong bài binh bố trận và xũ khí chiến xa thường dùng ngày xưa, còn có một số vũ khí tác chiến trên nước chế tác mấy năm gần đây, Tuyên Đế để mấy binh lính tạm nghỉ ngơi, chờ dùng cơm trưa xong lại xem kỹ bộ dáng ngày thường luyện binh của bọn họ.
Đại doanh Tây Giao được xây dựng cách kinh thành ba mươi dặm về hướng tây, giục ngựa chạy gấp cũng không hết bao nhiêu thời gian. Thánh chỉ đã hạ, Tri Y và vị trí Hoàng Hậu về cơ bản là chuyện ván đã đóng thuyền, đương nhiên cũng không ai dám mang nàng giục ngựa.
Nói giỡn, ai dám cưỡi cùng một con ngựa với người của Hoàng Thượng.
May mắn Tri Y cũng biết cưỡi ngựa, tuy rằng so ra kém Trang Trạch Khanh và đám thị vệ này, nhưng bọn hắn đương nhiên là theo tốc độ của nàng.
Tiêu phí thời gian gấp hai lần người khác, chờ đến khi Tri Y đuổi tới đại doanh Tây Giao, giờ cơm trưa cũng đã qua, tiểu cô nương cảm thấy có chút đói.
Đương nhiên Tri Y sẽ không ở thời điểm để người đi tìm đồ ăn cho mình, đang chuẩn bị chịu đựng. Bộ dáng này của nàng làm Trang Trạch Khanh không nhịn được cười, tiến lên đưa bao giấy dầu qua, nhẹ giọng nói: “Biết tiểu nha đầu muội sẽ đói, vô cùng lo lắng tới gặp Hoàng Thượng, đừng để Hoàng Thượng không gặp được, bản thâm lại đói đến hôn mê trước.”
Phồng quai hàm, Tri Y ai oán liếc nhìn hắn, vẫn duỗi tay tiếp nhận, bên trong đúng là bánh bột củ sen đường hoa quế mà đại đa số tiểu cô nương thích ăn, thơm ngọt mềm mại. Thời tiết này không có hoa quế mới mẻ, là dùng hoa quế trữ từ năm trước làm, vị mất đi một tầng, so với điểm tâm trong cung ngự cống lại càng không biết kém bao nhiêu. Nhưng Tri Y không lộ ra chút không vui nào, làm đáy mắt Trang Trạch Khanh cũng có ý cười.
Lúc trước ở thời điểm thánh chỉ mới vừa hạ hắn cũng không quen lắm khi ở chung với tiểu biểu muội này, rốt cuộc trước kia chỉ là hắn suy đoán Hoàng Thượng có ý tứ kia mà thôi, hiện giờ thành chính thức. Nhưng hiện tại xem ra đúng là hắn suy nghĩ quá nhiều, Tri Y cũng không phải loại người vì thân phận thay đổi sẽ thay đổi tính tình.
Trang Trạch Khanh đưa ra lệnh bài, mang Tri Y vào trong doanh tìm vị tướng quân mà hắn quen biết trước, dầu tiên giải thích thân phận của Tri Y. Rốt cuộc trong quân doanh dù thế nào cũng có chút loạn với Tri Y, trước để người chuẩn bị sẵn sàng cho tốt tránh đột nhiên xảy ra chuyện.
Tướng quân kia nghe được tin tức ngẩn ngơ một hồi lâu, nửa ngày mới dám thật cẩn thận liếc mắt một cái về phía tiểu cô nương phía trước đưa lưng về phía doanh trướng bọn họ đứng, nuốt nuốt nước miếng, “Trường Du, vị này thật sự là biểu muội kia của ngươi từ nhỏ bị Hoàng Thượng Thái Hậu liếc mắt một cái nhìn trúng sau đó cất giấu sâu ở trong cung nhiều năm? Là vị phượng nữ chuyển thế có thể chỉ huy phượng hoàng hơn nữa còn cứu mạng mấy vạn bá tánh, hai tháng trước Hoàng Thượng tự mình hạ thánh chỉ lập hậu kia?”
Trang Trạch Khanh:…… Nhiều hình dung như vậy là từ chỗ nào tới? Chỉ huy phượng hoàng lại là cái quỷ gì?
Nghĩ đến đám vịt trời ở trước mặt bọn họ thì bưu hãn bá đạo nhưng ở trước mặt Tri Y lại thuận theo như tiểu bạch thỏ, Trang Trạch Khanh quyết định vẫn là đem lời nói thật yên lặng nuốt vào, chừa cho vị tướng quân này chút ảo tưởng tốt đẹp đi.
Cam chịu, Trang Trạch Khanh miễn cưỡng nói: “Mang chúng ta đi chỗ Hoàng Thượng đi.”
Tướng quân hiểu rõ gật đầu, nghe nói vị tiểu Hoàng Hậu tương lai này và Hoàng Thượng cảm tình cực tốt, một khắc cũng không rời được, vậy khó trách.
Nhưng trong quân doanh đều là hán tử lỗ mãng, thật đúng là cần người cẩn thận bảo hộ, bằng không làm vị tiểu Hoàng Hậu kiều quý này không cẩn thận rớt một tóc, hắn sợ bị ánh mắt của Hoàng Thượng giết chết.
Có lẽ là chờ lâu rồi, Tri Y chuyển mắt hỏi: “Còn chưa được sao?”
Thanh âm như li điểu nhẹ nhàng truyền vào trong tai, lại bị khuôn mặt dù đã giả trang thành thiếu niên vẫn xinh đẹp như cũ kia đập vào mắt, tướng quân lập tức dời mắt đi, trong lòng nói cho bản thân: Đây là tiểu Hoàng Hậu tương lai, sao có thể lớn mật nhìn thẳng phượng nhan như thế.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn còn không nhẹ không nặng đánh mu bàn tay mình, khóe mắt Trang Trạch Khanh nhìn thấy cũng giật tưng tưng. Lúc trước giao hảo với vị tướng quân này nguyên nhân chính là bởi vì tính tình hắn thẳng thắn, tâm tính đơn thuần, hiện giờ xem ra, thật đúng là đơn thuần quá.
Thấy người này vẫn luôn cúi đầu không nhìn mình, còn đột nhiên hung hăng đánh xuống tay, tuy Tri Y cũng kinh ngạc nhảy mí mắt, ánh mắt nhìn về phía biểu ca nhà mình, thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Trang Trạch Khanh. Tiểu cô nương nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng nhướn mày bỏ quá.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 91
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 93