Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 119: Tính sổ

“Vi thần cả gan hỏi một câu, hôm qua Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đi nơi nào?” Thái y khám mạch tượng của hai người, thần sắc rất nghi hoặc, bệnh trạng phong hàn này, thấy thế nào cũng không tầm thường?

Từ trước đến nay mặt Tuyên Đế luôn không đổi sắc như băng trên núi Thái Sơn, đương nhiên giờ phút này cũng không hề khác thường, An Đức Phúc tiến lên nói: “Hôm qua thân thể Hoàng Hậu nương nương không khoẻ, Hoàng Thượng nghe xong kiến nghị của Mi thái y, mang nương nương đi Ngự Hoa Viên nửa canh giờ.”

Mi thái y đang cùng một thái y khác thương lượng phương thuốc, nghe vậy tay run thiếu chút nữa không cầm nổi bút, vội tới cáo tội, “Là vi thần sai, vi thần đã quên tuyết rơi đã nhiều ngày, đang là lúc lạnh nhất, nên trình bẩm trước tiên với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương mới đúng.”

Trong lòng ông cười khổ, sao có thể dự đoán được thân thể Hoàng Thượng và Hoàng Hậu yếu như vậy, đi ra ngoài một chuyến đã song song cảm lạnh, ông cũng thật trở thành tội nhân.

Tri Y ở một bên uống hớp trà nóng, nghe vậy buông ly, không dấu vết liếc liếc mắt một cái Tuyên Đế sắc mặt vẫn như thường, chậm rãi mở miệng, “Không thể trách Mi thái y, cũng là bổn cung và Hoàng Thượng không chú ý, Mi thái y không cần tự trách.”

Đầu sỏ gây tội chính là vị mà mọi người đang quỳ đấy, Tri Y thầm nghĩ. Nhưng da người này vẫn luôn dày như tường thành, đã sớm được rèn luyện, kể cả nói nguyên nhân thật ra chỉ sợ lông mày cũng sẽ không nhúc nhích, càng đừng nói đếnngượng ngùng.

Chúng thái y thương lượng một lát, cẩn thận khai một phương thuốc dược tính không mạnh không yếu, thái y cầm đầu chậm rãi nói: “Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đều nhiễm phong hàn, theo thần thấy, mấy ngày tới vẫn nên phân giường ngủ sẽ tốt hơn. Hoàng Thượng, mấy ngày tới ngài cũng nghỉ thượng triều để nghỉ ngơi cho tốt mới được, tuy phong hàn không quá đáng ngại, cũng không thể để bệnh tình kéo dài.”

Tuyên Đế nhíu mày trầm tư, “Trẫm sẽ suy xét.”

Các thái y đã sớm biết câu trả lời sẽ vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu.

An Đức Phúc đưa vài vị thái y ra điện, trên đường về có một vị thái y hơi trẻ tuổi rốt cuộc không nhịn được mở miệng, “Hôm qua Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đi bơi lội trong Vân Thanh Hồ đã kết băng nhưng không thành?”

“Khụ ——” Máy vị tháy y già lấy tiếng ho khan ngăn lại, đưa đi ánh mắt cảnh cáo, từng người trở về dược phòng.

“Hoàng Thượng nếm được đau khổ chưa?” Tri Y vê mứt hoa quả, hưởng thụ nheo mắt mèo, vị ngọt hòa tan vị thuốc trong miệng, “Còn liên lụy làm ta cũng bị cảm lạnh.”

Tuyên Đế không rên một tiếng, khó có khi tiểu hỗn đản bắt được cơ hội nói móc mình, Tri Y chớp mắt thấy lạ lạ, không khỏi thò đầu lại gần nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng đang nghĩ gì?”

Một lát sau Tuyên Đế mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Trẫm suy nghĩ một ít phương thức đã bỏ sót trong sách, nên thử nhiều mới được.”

“Hả?” Vẻ mặt Tri Y mờ mịt, không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận Tuyên Đế đã cong môi đột nhiên ôm thiếu nữ ôm vào lòng ngực, chạm nhẹ lên phấn môi, “Không tồi, ngọt.”

Tri Y cố ý đẩy cho hắn đầy mứt hoa quả, “Ngọt là cái này, nếu Hoàng Thượng thích thì ăn nhiều chút, dù sao trong cung có rất nhiều.” Nàng cười khanh khách lộ ra má lúm đồng tiền, “Còn có, thái y nói, mấy ngày tới ta và Hoàng Thượng cách xa chút mới được, bằng không ta cũng không khỏe không lên được, Hoàng Thượng cũng vậy.”

Nàng lủi đến một bên giường rất xa, vô tội nói: “Cho nên vì tốt cho cả hai ta, từ hôm nay trở đi Hoàng Thượng vẫn nên quay về Thần Quang Điện đi.”

Tuyên Đế bất đắc dĩ, chân dài vừa chuyển, nhẹ nhàng xách thiếu nữ giấu người bên trong ra, trầm thấp nói: “Không kiên nhẫn ở cùng trẫm như vậy?”

“Ngô…… Nếu Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng trước kia, ngược lại có thể……” Lời Tri Y nói chưa xong, ngoại điện đã vang lên tiếng thông dẫn.

Thái Hậu nện bước vội vàng, vừa buồn cười lại lo lắng nói: “Ai gia nghe nói hai người các con cùng nhiễm phong hàn, đây là có chuyện gì? Cung nhân hầu hạ đâu, sao lại không tỉ mỉ như vậy?”

Hai người đang ở trên giường cọ xát lập tức đứng dậy, “Mẫu hậu.”

Thái Hậu dừng bước chân, nổi lên ý cười, “Chẳng lẽ còn chưa sửa được tâm tính trẻ con, ngày mùa đông, hôm qua thật là chạy đến Vân Thanh Hồ bơi lội?”

Tuyên Đế không đáp, dưới ánh mắt sáng quắc của Thái Hậu thế nhưng lại hiện lên một tia mất tự nhiên, chưa cần nhìn qua, Tri Y vội vàng giải thích, “Mẫu hậu, hôm qua Hoàng Thượng thưởng mai với con, không cho bọn họ đến gần. Là con không thấy rõ một tuyết che bị quăng ngã, Hoàng Thượng đỡ lấy cũng bị ngã theo.”

“Nga?” Thái Hậu không tin tưởng lắm, thấy ánh mắt Đế Hậu hai người dao động không dám nhìn thẳng, trong lòng tức khắc có suy đoán.

Bà không khỏi buồn cười, Tri Y tuổi nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, thế mà Hoàng Thượng cũng làm bậy. Huống hồ lấy hiểu biết của bà với sự thay đổi gần đây của nhi tử, loại chuyện này đến tám chín phần là hắn chủ động, Tri Y không lay chuyển được hắn thôi.

“Thôi, ai gia cũng không phải đến để hưng sư vấn tội. Nhưng nghe nói việc này nên hơi lo lắng, nhìn bộ dáng này, chắc không quá đáng ngại.”

An Đức Phúc mỉm cười nói, “Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, vài vị thái y mới vừa đi, nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương chỉ là phong hàn nhỏ, vấn đề không lớn, tĩnh dưỡng mấy ngày là được. Thái y còn nói tốt nhất Hoàng Thượng nghỉ thượng triều vài hôm nghỉ ngơi một phen mới được, nhưng Hoàng Thượng…… Giống như không đồng ý lắm.”

“An Đức Phúc!” Tuyên Đế lạnh giọng ngăn lại.

“Không đồng ý cái gì?” Thái Hậu nhíu mày nhìn lại, “Hoàng Thượng cũng không phải hài tử, sao còn cố chấp như vậy. Kể cả vì Đại Tuyên, cũng nên chiếu cố bản thân mình cho tốt, thực sự có việc gấp cũng có thể gọi các đại thần đi Thần Quang Điện kiến giá, Tín Vương và mấy đại thần đó đang làm gì? Chuyện gì cũng đều phải để Hoàng Thượng tự mình làm, còn cần bọn họ làm cái gì?”

Thái Hậu trách cứ, Tuyên Đế cũng không thể không cúi đầu, “Mẫu hậu nói đúng.”

“Quay đầu con cũng đừng phạt An Đức Phúc, hắn lại có công, chờ lát nữa ai gia còn phải thưởng hắn đấy.”

“Vâng, mẫu hậu.”

Tri Y cười trộm, uy nghiêm như Hoàng Thượng, ở trước mặt mẫu hậu còn không phải như con chim cút nhỏ bé gọi dạ bảo vâng sao. Mới nghĩ như thế, nàng đã nghe Thái Hậu gọi mình, “Tri Y.”

Giật mình một cái, Tri Y vội vàng lên tiếng.

Mới nghĩ tiếp tục lấy uy nghiêm ra, nhưng đối diện với thiếu nữ nuôi từ nhỏ đến lớn, thanh âm Thái Hậu không tự giác hạ thấp, “Còn có con, cũng quá chiều theo ý Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nói cái gì là theo hắn làm cái đó. Hiện giờ con là thê tử của Hoàng Thương, Hoàng Thượng cũng có lúc phạm sai lầm, càng là thời điểm này, càng phải khuyên nhủ hắn, con biết chưa?”

Người khác chỉ nghĩ là Thái Hậu nói đến chuyện vừa rồi Tuyên Đế không muốn nghỉ thượng triều, Tri Y lại nhạy cảm phát giác sợ là Thái Hậu đã đoán được chuyện hôm qua, tức khắc đỏ mặt, nhuyễn thanh đáp, “Mẫu hậu, Tri Y đã biết.”

Thái Hậu vừa lòng gật đầu, đối với thiếu nữa một tay nâng niu lớn lên tóm lại không muốn nói nặng lời, từ trước đến nay Tri Y cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói một hiểu mười, không cần bà quá mức nhọc lòng.

“Nếu Hoàng Thượng và Tri Y đều nhiễm phong hàn, vậy thì không thích hợp lại ở Phượng Nghi Cung đi?”

Tuyên Đế đen mặt, Tri Y cười nhạt, “Mẫu hậu nói đúng, vừa rồi thái y cũng nói như vậy.”

Không ngoài dự kiến, một khắc sau Tuyên Đế đã bị mẫu hậu nhà mình và Hoàng Hậu đồng thời “đuổi” ra khỏi Phượng Nghi Cung. Gió lạnh ào ào, thân ảnh cô đơn có vẻ đặc biệt đáng thương.

“Hoàng Thượng, nếu không…… Nô tỳ đi làm đám thái y kia sửa lời?” An Đức Phúc cẩn thận nói.

Tuyên Đế nặng nề đưa tới ánh mắt bất thiện, cả người tản ra hơi thở “Trẫm rất không vui vẻ”, làm An Đức Phúc lập tức thức thời câm miệng.

……

Sau hơn nửa tháng, Tri Y rất sung sướng lăn trên giường một vòng, bộ dáng tràn đầy vẻ trẻ con, làm Liên Hương Tích Ngọc bật cười, “Còn may những người khác không ở đây, nếu không thấy bộ dáng này của chủ tử, sợ sẽ bị kinh ngạc rớt cằm, căn bản không thể tin được đây là Hoàng Hậu nương nương tràn đầy uy nghi.”

Tri Y cười không thèm để ý, Liên Hương Tích Ngọc lớn lên cùng nàng từ nhỏ, tình cảm chủ tớ không khác tỷ muội, loại vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục thế này cũng không hiếm. Thật vất vả nghỉ ngơi hơn nửa tháng, trong lúc này đều không có sói đuôi to quấy rầy, đương nhiên nàng rất vui vẻ.

“Mang thanh mai ướp lạnh đến.” Tri Y đứng dậy chỉnh tóc, không biết vì sao gần đây có thể ăn rất nhiều, bất luận chua hay ngọt đều không chê, vì thế người ở Ngự Thiện Phòng có thể nói là đào rỗng sở học làm các kiểu điểm tâm, Tuyết Bảo Nhi cũng dính không ít hào quang, lại béo thêm một vòng.

Mới đầu Tri Y và Liên Hương Tích Ngọc cũng hoài nghi có phải mang thai hay không. Bởi vì một lần cảm giác tạo thành chuyện xấu hổ, Tri Y cũng không truyền Thái y, rốt cuộc chỉ là có thể ăn nhiều hơn chút, cũng không coi là vấn đề gì.

“Ngày mai là ngày Nghi Nhạc tỷ tỷ và Quý Vĩnh Tư thành thân?” Tri Y uống một ngụm thanh mai, người khác nhìn nàng cũng thấy chua thay, “Ngày mai việc xuất cung chuẩn bị tốt chưa?”

“Đã sớm chuẩn bị tốt, chủ tử, chỗ Hoàng Thượng tự sắp xếp.” Tích Ngọc lại bưng tới một mâm bánh táo, “Chủ tử, ngày thành thân của Nghi Nhạc quận chúa và Quý đại nhân có phải hơi gấp không? Thành thân như vậy cũng không khỏi quá hấp tấp.”

Tri Y cười khẽ, căng má nói: “Bởi vì Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa gấp nha, Nghi Nhạc tỷ tỷ đã song thập niên hoa, tuy rằng thân phận cao quý, nhưng ở kinh thành so với đám nữ tử chờ gả đã hơi lớn tuổi. Mà Quý Vĩnh Tư tuổi còn trẻ đã đắc chí, mấy năm gần đây càng được Hoàng Thượng trọng dụng, ở kinh thành chạm tay là bỏng, nếu không nhanh định ra, chắc là Đại Trưởng công chúa lo lắng có người nửa đường cướp mất.”

“Hoàng Thượng tứ hôn cũng có người dám sao?” Tích Ngọc kinh ngạc.

“Sao không thể? Các đời lịch đại chuyện như vậy cũng không phải không có tiền lệ.” Tri Y nhẹ gõ đầu nàng ấy, má lúm đồng tiền mỉm cười, “Nói ngươi ngày thường đọc nhiều sách chút, bây giờ lại không biết đi.”

Liên Hương lắc đầu, Đúng là nô tỳ đã từng thấy trong sách, Tuyên triều chúng ta trăm năm trước có tập tục “đoạt phu”, nếu nam nữ chưa chính thức thành thân, nữ tử khác và người nhà chỉ cần không trực tiếp động thủ, là có thể dùng cách “đoạt phu”, nếu nam tử kia đồng ý, việc hôm nhân này có thể sửa đổi. Hình như là bở vì khi đó Tuyên triều mới vừa trải qua một trận đại chiến, nam tử chết rất nhiều, nam đinh khó khăn, để nữ tử có thể có được hôn phu mà định thành tập tục, có khi hai nữ tử nguyện ý hòa giải còn có thể đồng thời gả cho một nam tử.”

Tri Y gật đầu, “Khi đó còn đã xảy ra không ít chuyện thú vị, nghe nói còn có việc vương công quý tộc bị đoạt tới đoạt đi.”

Ngược lại nàng cười đến rung cả châu thoa, “Nếu Hoàng Tượng sinh ra ở thờ đó, không biết sẽ được hoan nghênh thế nào, cho dù mấy chục nữ tử đi đoạt chàng, ta cũng không thấy kỳ quái.”

“Chủ, chủ tử……” Liên Hương khó xử nhìn lại, “Phía sau. ngài.”

Tức khắc Tri Y cứng đờ, thầm nghĩ không ổn, sau tai phủ lên hơi thở quen thuộc, “Trẫm mới không tới có một ngày, sao Hoàng Hậu đã ở chỗ này tính kế trẫm thế?”

Liên Hương Tích Ngọc đồng thời cho nàng một ánh mắt đồng tình, lanh lẹ rời khỏi điện. Ngay sau đó Tri Y vạn phần hồ thẹn bị lột quần chụp mấy cái. người đánh nàng còn nghiêm mặt nói: “Tuổi Hoàng Hậu còn nhỏ, trẫm càng phải tận tâm dạy dỗ, tuy rằng mệt mỏi chút, nhưng vì bá tánh Tuyên triều, người lại cũng xứng đáng.”

Tri Y: “……” Lúc Hoàng Thượng ngài nói lời này tay có thể đặt ở đúng chỗ được không?

Bình tĩnh mà xem xét, hiện tại Tri Y đối với chuyện nam nữ cũng không mâu thuẫn như vậy, ngược lại dưới sự dẫn dắt của Tuyên Đế dần dần tìm được lạc thú trong đó. Nhưng góc độ hưởng thụ của nữ tử và nam tử thường thường bất đồng, Tri Y tuổi còn nhỏ đúng là hướng tới lúc ý thơ lãng mạn, ngẫu nhiên nhớ tới khi còn bé làm đủ loại chuyện với Tuyên Đế, hứng thú bừng bừng lôi kéo Tuyên Đế đi ngắm hoa ban đêm hoặc dạo bước trong mưa.

Nhưng hiện giờ, bất luận làm chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ bị Tuyên Đế dụ dỗ làm một ít chuyện phu thê thích hợp làm trên giường. Tri Y đối với sự biến hóa này nghĩ trăm lần cũng không ra, cũng như nàng vĩnh viễn không thể hiểu, vì sao mỗi lần nàng nhắm mắt hưởng thu ôn nhu khi Hoàng Thượng hôn môi thì tay Hoàng Thượng luôn đặt ở một số chỗ không nên đặt.

Tỷ như lúc này……. Tri Y nắm lấy bàn tay không thành thật của ai đó, thở phì phì trừng mắt. Vẻ mặt Tuyên Đế chính trực, giữa hai mày vẫn vô cùng trầm ổn như cũ, làm người không khỏi sinh ra tin phục, “Trẫm chỉ muốn xem nó gần đây thế nào thôi, rốt cuộc…….. bất luận thế nào cũng coi như trẫm một tay mang đến lớn.”

Sắc mặt Tri Y hồng rực, kinh ngạc khi bản thân đã hiểu những lời này chỉ trong nháy mắt, càng tức giận giống như con mèo nhỏ lung tung cào tới, trầm giọng lẩm bẩm, “Cái gì mà càng mang lớn, Hoàng Thương thật lưu manh, già mà không đứng đắn…….”

“Già mà không đứng đắn?” Tuyên Đế cân nhắc hai cái từ này, đột nhiên thần sắc trở nên nguy hiểm, đáy mắt thâm trầm, “Hàm Hàm cảm thấy, trẫm đã già rồi?”

“……” Tri Y pha trò, “Ta dùng sai từ Hoàng Thượng, là càng già càng dẻo dai, càng già càng dẻo dai……”

A— Tuyên Đế câu ra một mạt cười lạnh, ánh mắt như liệp báo bình tĩnh nhìn con mồi để nhìn Tri Y, cúi người tiến lên, đem tay tham nhập vào trong áo, cực kỳ thành thạo. Không bao lâu Tri Y liền cảm giác trên người buông lỏng, yếm đã bị người nào đó nhẹ nhàng cởi xuống.

“Xem ra trẫm nên để Hàm Hàm thử một chút, cái gì gọi là “càng già càng dẻo dai ’.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 118

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 120

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK