Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110: Hầu hạ

Trời chưa sáng, An Đức Phúc đã đứng ở ngoài trướng đánh thức Tri Y, nói Tuyên Đế đã thức giấc gọi “Tiểu Ngưu” vào hầu hạ. Mặt An Đức Phúc đầy lo lắng và áy náy, ngược lại giống như hắn làm sai chuyện, đúng là Tri Y có chút buồn ngủ, nhưng vẫn lên tinh thần dậy rửa mặt, Tích Ngọc giúp đỡ hóa trang.

“Trong quân không có xiêm y thích hợp?” Từ chỗ các tướng sĩ luyện binh trở vể Tuyên Đế nhìn một vòng quanh trướng, một khắc trước còn thong thả ung dung dùng cháo, thình lình phát ra tiếng làm Tri Y ngẩn ngơ, sau đó liều mạng gật đầu.

Nói như thế nào thì Tri Y cũng là một thiếu nữ mười lăm cái niên hoa, dáng người mạn diệu dần dần nảy nở, nếu không cố ý mặc xiêm ý rộng một chút, chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện sao.

Quét về phía góc áo đang bị nàng vò nhàu, Tuyên Đế không nói gì nữa, để người nhận lấy chén, gấp sách đứng lên, trầm giọng nói: “Lấy kiếm.”

Kiếm? Kiếm gì? Thiếu chút nữa Tri Y lên tiếng theo bản năng, dư quang kịp thời liếc đến bảo kiếm treo ở trong trướng, vội tiến lên gỡ xuống, vì xem nhẹ trọng lượng của thanh kiếm, nháy mắt bị lôi xuống, thiếu chút nữa bị đập vào mu bàn chân, cuối cùng khi đứng yên trong lòng may mắn thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên thu hồi mũi chân, Tuyên Đế nhíu mày, “Kiếm cũng lấy không xong?”

An Đức Phúc giật mình một cái, “Hoàng Thượng, nếu không để nô tỳ đến đi, tiểu binh này không hiểu chuyện cũng không có quy củ, đỡ chọc ngài tức giận……”

Thanh âm càng nói càng thấp, An Đức Phúc hiểu ý tứ trong mắt Tuyên Đế, không cần hắn làm điều thừa.

Hắn không nhịn được cân nhắc, chưa bao giờ Hoàng Thượng chú ý một tiểu binh như thế, nhìn tình hình này, sợ là tám phần đã nhìn ra đi? Chẳng qua nhìn bộ dáng Hoàng Hậu nương nương hứng thú bừng bừng, tựa hồ còn thích thú, cho rằng kỹ thuật diễn của bản thân rất tốt……

Ôm bảo kiếm theo Tuyên Đế đi đến bờ sông, phụ cận cách đó không xa có đông đảo tướng sĩ đang luyện bơi lội hoặc đối chiến trong nước. Gọi hai vị tướng lãnh tới, Tuyên Đế bắt đầu tỷ thí cùng bọn họ.

Hôm nay Tuyên Đế mặc một thân kính trang màu đen, thân hình thon dài hiện ra cảm giác sức mạnh cường đại, một chiêu một thức mười phần sức bật, anh tư táp sảng, làm người không nhịn được hoài nghi người thần sắc ủ dột thất thần ngày hôm qua có phải Hoàng Thượng hay không.

Mới qu một đêm đã khôi phục, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương đã khỏe lại?

Các tướng lĩnh không dám dò hỏi, chỉ cảm thấy hôm nay dường như Hoàng Thượng có sức lực bất tận, chiêu thức lui tới giống như…… Hoa lệ hơn so với mấy ngày trước đây một chút?

Không thích hợp a, Hoàng Thượng của bọn họ luôn luôn rất khí phái, khi nào sẽ để ý đẹp hay không đẹp.

Một số ít người khứu giác nhanh nhạy bắt đầu không dấu vết liên tiếp nhìn về phía Tuyên Đế, chú ý một chút đã thấy “tiểu than đen” bên cạnh.

Tri Y hết sức chăm chú nhìn Tuyên Đế luyện võ (biểu diễn), thình lình bả vai truyền đến áp lực, cả người người về bên trái. Người tới không nghĩ tiểu than đen này lại yếu đuối mong manh như vậy, kinh ngạc thu tay lại, sờ sờ mũi, “Bản tướng quân không chú ý lực đạo, không bị thương chứ?”

Bất động thanh sắc cách xa hai bước, Tri Y lắc đầu, kêu a a hai tiếng, người tới kinh ngạc nói: “Không nói được? Thế làm sao hầu hạ bên người Hoàng Thượng?”

An tổng quản miệng rất chặt, bọn họ còn tưởng sẽ tìm hiểu được một ít tin tức từ chỗ tiểu binh này.

“Tiểu Ngưu.” Bỗng nhiên Tuyên Đế mở miệng, đi nhanh về bên này, khuôn mặt còn có tảng lớn mồ hôi, tầm mắt giống như tùy ý quét về phía tướng quân làm việc không đàng hoàng kia, lập tức đối phương như bị kim châm liên thanh cáo lui, “Thần, thần đi luyện binh……”

Mặt trời chói chang được thân ảnh cao lớn ngăn trở, trước người xuất hiện hình bóng mông lung, trong lúc Tri Y ngước mắt nhìn Tuyên Đế thấy một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ thái dương, trượt xuống gương mặt sắc nét, chảy qua yết hầu xuống biến mất trong cổ áo, sau khi luyện võ hơi thở càng nặng nề rõ ràng vang lên bên tai, hơi thở nam tử thành thục nồng đậm ập vào mặt.

Bản thân Tri Y còn không ý thức được gì, đùng cái mặt như bị thiêu đỏ, may mắn có một tầng dịch dung màu đen ngăn trở, bằng không chắc chắn bị người khác phát hiện.

Vẫn còn đang ngẩn ngơ, Tuyên Đế lặp lại tiếng gọi lần thứ hai, người trước mặt hoang mang rối loạn vội vàng ngẩng đầu, há mồm a a hai tiếng.

Nhìn bộ dáng người trước mặt cực lực giả ngu, đột nhiên Tuyên Đế không nhịn được, trong mắt hiện lên ý cười, giơ tay muốn xoa đầu nhỏ của đối phương, ý thức được vấn đề thân phận nửa đường rút tay về đổi thành vứt kiếm qua, “Qua đi, luyện võ cùng trẫm, bên cạnh trẫm không cần người vô dụng.”

Luyện, luyện võ?? Vẻ mặt Tri Y mờ mịt ôm kiếm đi theo, dưới sự sai bảo của Tuyên Đế miễn cưỡng ra dáng ra hình múa may. Hơi nước bên bờ sông nhiều, một trận gió phất tới đem vài sợi tóc mai dính vào mặt sườn, Tri Y luống cuống tay chân vuốt lên, không biết từ khi nào thân ảnh có cảm giác tồn tại cực mạnh đã đi tới phía sau.

“Không thấy rõ động tác vừa rồi trẫm tỷ thí với các tướng sĩ sao?” Mặt Tuyên Đế không có biểu tình, sắc mặt nghiêm túc.

Trong trí nhớ Tri Y rất ít khi nghe được ngữ khí như vậy từ hắn, trong lòng càng hoảng, chỉ nhớ rõ liên tục lắc đầu.

Gương mặt lạnh băng như cũ, một tay Tuyên Đế nắm lấy chuôi kiếm, cách tay Tri Y chỉ có nửa quyền, thân hình cao lớn tới gần, như là đem người ôm vào lòng. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại quen thuộc như thế, Tri Y không khỏi có chút thất thần, bị thanh âm nghiêm khắc của Tuyên Đế làm cho hồi thần , “Làm theo động tác của trẫm.”

Nơi xa có mấy binh lính đối chiến dừng lại, nhìn về nơi này, thấy Tuyên Đế tự mình kiên nhẫn dạy dỗ một tiểu binh, trong mắt từng người lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ, đều tán thưởng tiểu binh này có vận khí tốt.

Không nghĩ tới đối tượng được bọn họ hâm mộ hoàn toàn không muốn ở chỗ này được Tuyên Đế “nhìn với con mắt khác”, luyện võ một canh giờ, Tri Y cảm thấy hai tay đã chết lặng, nhúc nhích ngón tay cũng thấy khó khăn, chân cũng sắp không thể sai sử, hoàn toàn đã quên động tác bình thường là như thế nào.

“…… Hoàng Thượng cũng quá nhẫn tâm.” Tích Ngọc đấm vai bóp chân cho nàng, đau lòng chủ tử mảnh mai nhà mình.

Thân thể bị liên luỵ, ngược lại trong lòng Tri Y thập phần cao hứng, mệt mỏi ban đầu qua đi, càng nhiều lại thấy hưng phấn cùng các tướng sĩ chuẩn bị đánh trận. Đôi mắt nàng rất sáng, nằm trên giường trong trướng nghiêng đầu cười nói: “Càng nhẫn tâm, mới càng chứng minh chủ tử nhà ngươi ngụy trang thành công, Hoàng Thượng hoàn toàn không nhận ra a.”

An Đức Phúc mới vừa đi đến ngoài trướng nội tâm phun trào, Hoàng Hậu nương nương ngài quá ngây thơ rồi, hoàn toàn rất có thể Hoàng Thượng chỉ là muốn mượn loại phương pháp này để ngài biết khó mà lui, chủ động rời đi.

“Khụ.” An Đức Phúc ho nhẹ, Tích Ngọc dưới sự phân phó của Tri Y đứng dậy ra ngoài, “Đây là thuốc mỡ Hoàng Thượng để ta đưa tới, có hiệu quả hoạt huyết tiêu ứ rất tốt.”

Tích Ngọc tiếp nhận, nghi hoặc nhìn chằm chằm một lát, nhận ra đây là thuốc mớ tốt nhất Thái Y Viện, hạ giọng nói: “Sao hiện tại Hoàng Thượng lại đưa dược này cho chủ tử?”

“Cái này…… thì không biết, có lẽ là ‘Tiểu Ngưu’ được lọt vào mắt Hoàng Thượng.” An Đức Phúc cố ý trả lời như thế, nội tâm gian tà giống y đúc chủ tử của hắn, ý muốn nhìn rốt cuộc đến khi nào Hoàng Hậu nương nương mới có thể phát hiện.

Quay đầu Tích Ngọc nói nghi hoặc trong lòng cho Tri Y, chưa bao giờ Tri Y hiểu rõ sinh hoạt bình thường, đương nhiên cũng không cảm thấy Tuyên Đế ban loại thuốc mớ này cho một tiểu binh có gì không đúng, không để ý lắm nói, “Từ trước đến nay Hoàng Thượng yêu dân như con, săn sóc cấp dưới. Hôm nay khi ta luyện võ bị không ít vết thương nhỏ, bởi vậy nên mới đưa.”

Chớp chớp mắt, Tích Ngọc cảm thấy chủ tử của mình nói cũng có lý. Bọn họ thấy thuốc mỡ này trân quý, nhưng đối với Hoàng Thượng mà nói hẳn là không đáng nhắc tới, tâm tình tốt sẽ tùy tiện ban thưởng xuống cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Tác dụng của thuốc mỡ rất tốt, Tri Y chỉ nghỉ trưa một lúc, lập tức tinh thần sáng láng trở lại trong trướng hầu hạ Tuyên Đế, nhưng vẫn bị Tuyên Đế bình đạm mang theo ánh mắt ghét bỏ nhìn lướt qua, “Luyện một canh giờ cũng nghỉ hết một canh giờ, thật sự quá yếu ớt.”

Tri Y nghẹn khí, trong lòng ủy khuất, cúi mặt, âm thầm tự niệm vài câu “Ghi nhớ ghi nhớ, đây là Hoàng Thượng, mình chỉ là tiểu binh thấp kém”, cuối cùng vẫn nhẫn nại không dậm chân.

Hơi chút thuần thục đi pha trà châm trà, cung kính dâng lên, biểu hiện như thế làm Tuyên Đế hơi nhướn mày khó nhận ra, có chút ngoài ý muốn nàng lại có thể trầm ổn như thế.

“Có biết viết không?”

Theo bản năng Tri Y muốn gật đầu nhưng đảo mắt nhớ đến Tuyên Đế rất quen thuộc với chữ nàng viết, gật một nửa lại uốn éo, lắc mạnh vài cái.

Cảm thán tiểu Hoàng Hậu nhà mình tâm cảnh giác rất lớn, Tuyên Đế hơi câu môi, miệng lại lạnh lùng nói, “Vừa không biết văn, cũng không biết võ, trong quân không cần người vô dụng như thế. Mặc dù đi Hải Thanh quốc với trẫm cũng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa.”

Đầu vẫn còn lắc chợt ngây người, Tri Y nhớ rõ ràng cách đây một giây Hoàng Thượng vẫn còn đang tươi cười tỏ vẻ tâm tình rất tốt, sao đảo mắt đã thành khuôn mặt băng sương rồi? Chẳng lẽ khi đối diện với người khác Hoàng Thượng sẽ lãnh khốc bất cận nhân tình như thế sao…..

An Đức Phúc vội vàng lên tiếng bổ cứu “Hoàng Thượng, hắn ban đầu hắn chỉ là một binh lính phụ trách củi lửa a….”

Ánh mắt Tuyên Đế liếc đến, nhàn nhạt nói: “Binh lính phụ trách củi lửa cũng cần có năng lực tự bảo vệ bản thân, đến lúc đó hắn sẽ như thế nào? Nấu cơm cho quân địch để bọn hạ buông tha sao?”

Xong, xem như An Đức Phúc đã hiểu, đây là biện pháp Hoàng Thượng nghĩ ra để đuổi người, hắn thức thời câm miệng lại.

Tri Y nóng nảy, sử dụng cả tay cả chân ra dấu, Tuyên Đế nhìn nửa ngày, chậm rãi nói: “Ý ngươi là, tất cả đều có thể học?”

Nhận được cái gật đầu khẳng định, Tuyên Đế suy nghĩ cũng không thể bức người quá, trầm mặc một lát sau gật đầu, lạnh lùng nói: “Cũng có thể, trẫm cho ngươi 5 ngày.”

Tri Y hoàn toàn đã quên tự hỏi làm một quân vương, vì sao Tuyên Đế sẽ kiên nhân, và “thân thiện” với một tiểu binh như thế. Thật vất vả có được cơ hội, thời gian kế tiếp nàng liền dùng sức biểu hiện, đến cả việc của An Đức Phúc cũng bị đoạt đi rất nhiều.

Thường thường cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Tuyên Đế, An Đức Phúc khóc không ra nước mắt, Hoàng Thượng thật sự không thể trách nô tài lười biếng a, còn không phải do ngài dọa Hoàng Hậu nương nương.

Một buổi chiều bận rộn qua đi, Tri Y đang bưng trà đổ nước, hầu hạ Tuyên Đế đọc sách, khi Tuyên Đế nghị sự cùng các tướng lĩnh thì canh giữ ở ngoài trướng, đến ban đêm còn phải xách nước ấm tới cho Tuyên Đế tắm gội.

Thùng xách nước dường như cao đến hông Tri Y, vô cùng nặng, nàng lung lay xách vào trướng, lảo đảo một cái suýt ngã sấp xuống đất, lòng bàn tay cũng bị thít đỏ bừng.

Mang tiếng là đang đọc sách, kỳ thật Tuyên Đế vẫn luôn dùng dư quang truy tìm thân ảnh nhỏ gầy kia, thấy thế trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Nghĩ thầm muốn nói ra thân phận của nàng, lại hi vọng không cần bản thân cưỡng chế, có thể dùng phương thức này để Tri Y chủ động hồi kinh.

Ra hiệu để Tuyên Đế đi tắm gội, Tuyên Đế thấp thấp đáp một tiếng chậm rãi đi đến trước người Tri Y tự nhiên mười phần dang hai tay ra.

Tri Y nghĩ nghĩ nhớ lại đây là muốn nàng hầu hạ thoát y, vì thế miễn cưỡng nhón chân vội tới vội lui quanh Tuyên Đế, đồng thời nghĩ thầm lần này Hoàng Thượng xuất chinh trừ An Đức Phúc cũng không mang theo ai sao? Sao tới tới lui lui cũng chỉ có mình nàng hầu hạ?

Tuy rằng dịch dung, như trên người Tri Y có hơi thở thơm ngọt của đồ ăn và hương thơm như hương rượu không thể hoàn toàn che dấu, hương thơm ngọt ngào sâu kín bay đến chỗ Tuyên Đế, ánh mắt hắn tối sầm lại, chỉ còn một kiện quần lót ngồi vào thùng tắm.

“Chà lưng cho trẫm.” Không bao lâu Tuyên Đế nhắm hai mắt lên tiếng.

Chà lưng?? Tri Y khiếp sợ liên tục chớp mắt, không xác định nhìn chằm chằm nửa thân trên để trần của Tuyên Đế, nhiệt độ trên mặt tức khắc tăng lên. Tuy rằng một năm trở lại đây hành vi thân mật cùng Hoàng Thượng càng thường xuyên hơn, cử chỉ cũng khác với hôn môi đơn thuần trước kia, nhưng trực tiếp đối diện với thân thể đối phương như thế, vẫn là ít có……

“Hửm?” Tuyên Đế trầm thấp một tiếng, Tri Y thu hồi suy nghĩ, bước chân phù phiếm tiến lên, tay cọ xát nửa ngày muốn ngừng ý run, rốt cuộc đưa tay đến tấm lưng dày rộng rắn chắc của nam tử.

“Quá nhẹ.” Mắt Tuyên Đế cũng chưa mở lên tiếng đánh giá, khi Tri Y tăng lực đạo lại nhàn nhạt nói, “Dừng lại lâu như thế, chỗ đó của trẫm có gì đặc biệt sao?”

Tri Y lắc đầu, ý thức được đối phương không nhìn thấy lại ngừng, chỉ có thể đỏ mặt đưa tay chậm rãi đi xuống xoa nắn lại nhanh chóng thu hồi, đến cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, coi như nhắm mắt làm ngơ.

Trong lúc nàng nhắm mắt, không biết từ khi nào Tuyên Đế đã im lặng không lên tiếng xoay người, nhưng đôi tay mềm mại kia vẫn không hề hay biết mà vuốt ve lung tung trên vai hắn, làm trong lòng hắn càng buồn cười.

Ngước mắt nhìn về phía trước người trước mặt, ánh mắt Tuyên Đế dừng ở cần cổ Tri Y lộ ra bên ngoài, màu da nơi đó khác hoàn toàn trên mặt, cần cổ trắng nõn mịn màng, tạo thành độ cong cực kỳ duyên dáng. Chắc là tiểu Hoàng Hậu của hắn quá sơ ý, khi xách nước không cẩn thận lau lên cổ, son phấn dịch dung nhạt đi cũng không hề phát hiện ra.

Hơi nước bốc lên, mờ mịt không nhìn rõ mặt người đối diện, Tuyên Đế không tự giác ngắm nhìn hồi lâu. Tri Y bị nhiệt khí hun có chút choáng vàng, mơ mơ màng màng trợn mắt, bọt nước ngưng kết trên hàng mi đang run rẩy, một lúc lâu sau mới phát hiện Tuyên Đế luôn nhìn chằm chằm mình.

Nàng hoàng hốt trong nháy mắt, nhưng ánh mắt không nhìn thẳng, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, động tác không tự giác dừng lại, càng thêm mềm nhẹ.

Hình như Tuyên Đế cũng phát giác ngẩng đầu, vânc là gương mặt không biểu tình khi đối diện với người ngoài, nhưng xuyên qua hơi nước mờ ảo, nhưng dường như Tri Y lại cảm thấy trong đó còn có chút nhu ý.

Hoàng Thượng như vậy, hình như lại là bộ dáng hoàn toàn khác. Tri Y thầm nghĩ, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa cổ tay bị Tuyên Đế bóp lại.

Tuyên Đế giống như tùy ý mị mắt, cực chậm rãi lên tiếng: “Hình như so với nam tử tầm thường, còn mềm mại hơn ba phần.”

Tri Y nhẹ nhàng giãy giụa, không buông ra, lại không dám dùng sức. Nghĩ mình còn đang giả làm người câm, càng không thể trực tiếp mở miệng giải thích.

Giằng co như thế một lát, rốt cuộc nàng phản ứng chậm nửa nhịp, dáng vẻ này của hai ngườ…… Hình như có chút ái muội?

Chưa kể lúc trước Tuyên Đế nhìn mình bằng ánh mắt khác, phản ứng đầu tiên của Tri Y không phải thân phận của mình bị lộ, mà là khiếp sợ nghĩ đến chuyện, Hoàng Thượng hắn, sẽ không có đam mê đặc thù gì đi?

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 109

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 111

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK