Chương 129: Phiên ngoại 1
Mọi người ở kinh thành đều biết, từ sau khi cưới Hoàng Hậu Hoàng Thượng của bọn họ thay đổi ngày càng lớn, ngày xưa là băng tuyết trắng xóa trên đỉnh núi cao giờ bị nhu hóa thành một vũng nước xuân. Đặc biệt là khi Hoàng Hậu một lần sinh hạ tam bào thai, để Hoàng Thượng một lần được hai trai một gái, trước sau có mấy vị đại thần tỏ vẻ đơn độc trình bẩm tới Hoàng Thượng thì không chỉ một lần thấy Hoàng Thượng không để ý, tinh thần bay xa.
Tuy có câu nói ‘mang thai ngốc ba năm’, nhưng nói là nữ tử mang thai, sao đến nơi này, hình như lại biến thành Hoàng Thượng?
An Đức Phúc nhìn thấu tất cả cười trộm trong lòng, thực sự các đại nhân không biết hiện giờ Hoàng Thượng vất vả cỡ nào. Từ sau khi các hoàng tử và tiểu chúa xuất thế, mỗi ngày Hoàng Thượng phải ứng phó với ba vị bảo bảo thơ ngây khả ái.
Đúng là mùa thu một năm nọ, mùa thu ở kinh thành đặc biệt kéo dài, mỗi lần đến mùa này, hai bên đường phố của kinh thành sẽ phủ lên một tần lá cây bạch quả hoặc lá phong, trong cung cũng bị bao phủ một mảnh lửa đỏ hoàng kim.
Tiết xử thử vừa qua, gió thu cũng thêm phần lạnh lẽo, Tuyên Đế ở Dao Quang Điện phê xong tấu chương, khi ra khỏi điện gió lạnh phất tới làm hắn không thể không dừng chân, ánh mắt xẹt qua xa xa nơi tường vàng mái giác, “Hôm nay đẻ người đưa quýt mật đi, Thái Hậu và Hoàng Hậu bên kia nói thế nào?”
“Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương rất yêu thích, nói là ngọt lành nhiều nước, không chua chút nào. Thái tử, Dự Vương và công chúa cùng dùng một chút.”
“Như thế rất tốt, nếu Thái Hậu và Hoàng Hậu thích, ngươi nói Tín Vương ngày mai lại đưa thêm tới.”
“Tuân lệnh.” An Đức Phúc cười thầm, luận ăn, Tín Vương là nhân tài kiệt xuất. Nghe nói Tín Vương còn thích hái quýt, mỗi mùa thu đến đều tự mình bỏ bạc cho khoái mã chạy tới phương nam vận chuyển một đám lớn về, cố gắng để giữ độ mới mẻ tươi ngon. Đoạt chỗ quýt này từ trong tay Tín Vương, không thể thiếu được nhìn biểu tình đau khổ của Vương gia.
Nhắc tới kiều thê ái tử ở Phượng Nghi Cung, bước chân của Tuyên Đế nện nhanh hơn, khi hai chân vừa bước qua ngạch cửa chính điện bị hai nhóc con đồng thời ôm lấy.
“Phụ hoàng ——” Thanh âm tràn đầy sức sống, không cần nghĩ cũng biết là đại nhi tử đã hơn ba tuổi của hắn, cũng là đương kim Thái Tử.
“Hoàng Hoàng ~ ” Thanh âm kiều kiều mềm mại đương nhiên là của tiểu công chúa, tiểu công chúa cực kỳ giống Tri Y, từ nhỏ đã kiều manh đáng yêu, trời sinh thích dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng tuổi còn nhỏ đã có không ít ý xấu, thường xuyên nàng ra chủ ý để Thái tử gánh tội thay. Về điểm này, nghịch ngợm hơn so với Tri Y không ít.
Tuyên Đế mỉm cười cúi đầu nhìn lại, vừa muốn mở miệng không khỏi cứng đờ. Chỉ thấy phía sau Đại nhi tử và tiểu nữ nhi nhiều thêm một thứ đuôi lông xù xù, chẳng qua một ngắn một dài, hơi hơi run rẩy theo thân hình chủ nhân di động. Đỉnh đầu Đại nhi tử bị tròng lên một chiếc mũ hổ sinh động như thật, hai bên má vẽ thêm vài vệt râu hổ. Trên đầu tiểu nữ nhi có hai cái tai mèo, hai tròng mắt sáng lấp lánh theo tai mèo động đậy, làm rung động tận tim.
Hắn ngước mắt nhìn lại, Nhị nhi tử ở trên giường đang được Tri Y cho ăn điểm tâm cũng đeo một đôi sừng hươu.
“Hoàng Hoàng~ A Đàm đẹp không?” Tiểu công chúa thiên chân nghiêng đầu, Tuyên Đế phảng phất nhìn thấy lông xù xù phía sau nữ nhi như đuôi mèo lắc lắc theo.
Sau một lúc lâu trầm mặc Tuyên Đế không thể không thừa nhận sáng vẻ này của nữ nhi thực sự……. quá đáng yêu.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, tiểu công chúa nhảy nhót hoan hô một tiếng, tung tăng chạy về phía mẫu thân nhà mình, mang theo cái đuôi lắc lư. Tiểu Thái Tử A Hiển thấy thế cũng vội vàng hỏi ra vấn đề y hệt, làm Tuyên Đế buồn cười, cố ý dừng một lát mới nói, “Hiện nhi là muốn đẻ phụ hoàng khen con và muội muội đáng yêu như nhau?”
Tiểu Thái Tử do dự một lát, hình như đã hiểu bản thân là một nam tử hán mà lại giống muội muội thì không tốt lắm, rối rắm nửa ngày, điểm tâm mà Tri Y coi là thứ trao cho người thắng đánh cược đã rơi vào bụng tiểu công chúa.
Tiểu Thái Tử gấp đến độ ô oa oa thẳng kêu, làm đệ đệ A Yến ở bên cạnh nhìn một lát, mới chậm rì rì nhét một khối bánh hoa quế vào miệng đại ca nhà mình.
Nếm được vị ngọt, tiểu Thái Tử chậm rãi dừng lại, từ trước đến nay hắn nhìn muội muội bá đạo đang được phụ hoàng và mẫu hậu ôm vào lòng dỗ dành, lại hơi ủy khuất nói: “Vẫn là A Yến tốt, A Đàm chỉ biết bắt nạt ta.”
Tiểu A Yến khinh phiêu phiêu liếc hắn một cái, phun ra một câu, “Đại ca…… rất vô dụng.”
Tiểu Thái Tử chịu đả kích lớn, đệ đệ A Yến tri kỷ từ trước đến nay cũng nói mình như vậy, từ trước đến nay phụ hoàng và mẫu hậu cũng thiên vị muội muội, hắn thật đáng thương.
Nhớ tới Nguyên Hàm ca ca từng nói qua “Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi”, tiểu Thái Tử lại đem nước mắt sắp rớt nghẹn trở về, phồng quai hàm tức giận liếc mắt một cái nhìn bên giường, thấy phụ hoàng mẫu hậu nhà mình vẫn không chú ý đến mình, lộc cộc bước chân ngắn nhỏ vô cùng nhanh chóng chạy ra ngoài điện.
Tri Y nhịn không được liếc mắt nhìn một cái, không khỏi lo lắng nói: “Đại bảo thật sự không vui.”
Tuyên Đế lắc đầu đè thê tử lại, “Trẫm phái người đi theo, không cần lo lắng. Hiện nhi từ nhỏ đã được sủng ái, lòng dạ quá thịnh, nghe nói hôm nay có thể vì một ít quýt mật nháo với Minh Dư, không sớm chút kìm hãm, ngày mai chẳng phải là có thể đánh nhau? Hắn là trưởng tử, nên có chút phong độ.”
Đương nhiên Tri Y biết điều này, từ nhỏ A Hiển đã được lập làm Thái Tử, xưa nay bên người không thiếu người xu nịnh lấy lòng. Thân là trữ quân Tuyên triều, dường như trước giờ hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn tuổi nhỏ đã bị dưỡng ra cái tính thật sự bá đạo, nếu không phải ở trước mặt mình và Hoàng Thượng còn có đệ đệ muội muội, có lẽ hắn có thể lên trời rồi.
Tri Y mang lòng của từ mẫu, vẫn cảm thấy A Hiển còn nhỏ, không nên bị giam cầm sớm như vậy. Nhưng có Tuyên Đế và Tín Vương phi mơ hồ nhắc nhở, nàng cũng biết, trước đây bản thân đã quá mức cưng chiều hài tử.
Trong lòng nàng cảm khái đồng thời cũng buồn bực, đồng dạng là được sủng ái, Đại bảo và Tam bảo đều càng ngày càng kiêu căng, sao Nhị bảo bảo lại càng ngày càng ngoan ngoãn làm người đâu lòng chứ?
Tiểu Thái Tử một đường chạy ra khỏi Phượng Nghi Cung nhanh như chớp, còn nghĩ sẽ có một đống người theo tới, cuối cùng khi quay đầu lại phát hiện thế mà ngay cả Tích Ngọc tỷ tỷ ngày thường thích mình nhất cũng chưa theo tới.
Hắn không nhìn thấy Kim Long Vệ ẩn trong tối, chỉ cảm thấy phụ hoàng và mẫu hậu nà mình đều hoàn toàn xem nhẹ mình, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, rốt cuộc vẫn nhịn ý muốn khóc xuống. Chỉ là không tới một khắc, hoa cỏ ở phụ cận đã bị đạp hư, Kim Long Vệ ở trong tối nhìn mà đau thịt, đây đều là chủng loại quý báu được chăm sóc tỉ mỉ, vị tiểu Thái tử này tính tình thực sự chẳng ra gì.
“Vì sao một mình ngươi ở chỗ này?” Thanh âm mềm mềm mại mại đột nhiên mang lên, sợ tới mức tay tiểu Thái Tử run lên, vòng hoa trên tay thiếu chút rơi xuống.
Hắn vừa quay đầu đã thấy tiểu oa nhi còn nhỏ hơn cả mình, nhìn qua hình như đi còn không xong, rung run rẩy rẩy đi về phía hắn làm tiểu Thái tử nhìn đến lo lắng, không nhịn được đi lên đỡ lấy, nhìn xung quanh trái phải, kỳ quá nói: “Phụ mẫu ngươi là ai? Sao ngươi lại ở một mình trong cung? Bên người cũng không có hạ nhân nào.”
Tiểu oa nhi nương theo tay hắn đứng vững, lộ ra tươi cười thật lớn, “Mẫu thân thấy ca ca đứng một mình ở chỗ này, để A Nhung tới chơi cùng ca ca, mẫu thân đây có người ở gần đây, không cần sợ hãi.”
Tuy tiểu oa nhi nhỏ, nói chuyện lại rất có trật tự, mồm miệng rõ ràng. Tiểu Thái Tử nhìn nửa ngày, mới phát hiện đây là một tiểu muội muội, khác hoàn toàn muội muội nhà mình. Tuy rằng bộ dáng muội muội nhà mình rất xinh đẹp đáng yêu, ai nhìn cũng nói là tiểu tiên đồng, nhưng trong lòng tiểu Thái Tử chính là tiểu hỗn đản thích trêu cợt mình. Mà tiểu muội muội trước mặt lại rất văn tĩnh ngoan ngoãn, chỉ cần hỏi sẽ thành thật trả lời.
Từ trong miệng nàng tiểu Thái Tử mới biết được mẫu thân nàng tên A Ly, là tiến cung gặp mẫu nhà mình. Hắn nhớ rõ tên này, Ly a di và mẫu thân tình cảm rất tốt, tiểu Thái Tử đoán tiểu muội muội trước mặt hẳn chính là nữ nhi A Nhung của Ly a di.
Hai nhóc con nói chuyện một lát, dường như là hận đã gặ nhau quá muộn, tiểu Thái Tử thích A Nhung an tĩnh ngoan ngoãn, A Nhung lại cảm thấy tiểu ca ca trước mặt chỉ lớn hơn mình một tuổi lại biết rất nhiều.
Chơi đến vui vẻ, hai đứa trẻ dứt khoát ngòi xuống giữa bụi hoa tiểu Thái Tử đạp hư, phía dưới là đám hoa lá bị đè bẹp.
Mặt trời dần ngả về tây, chờ khi hai đứa trẻ thấy đói bụng thầm thì đã thấy cuối cùng Tuyên Đế và Tri Y mang theo người tìm tới.
Vừa thấy cảnh hỗn loạn ở đây, Tuyên Đế tức đến vui vẻ, “Cảnh Hiện, đây là con muốn cho phụ hoàng và mẫu hậu nhìn? Hoa hải đường mẫu hậu thích nhất cũng bị con hái hết, hả?”
Tiểu Thái tử biết, mỗi lần phụ hoàng gọi tên đầy đủ họ tên của mình cũng là lúc mưa gió sắp đến, không có chuyện tốt, lúc này khẳng định phụ hoàng rất tức giận. Nhưng lần này hắn không sợ chút nào, ngược lại ngẩng đầy nhỏ nhìn lại, nhìn là phương hướng của Tri Y.
Làm mẫu thân, trước nay Tri Y đều là từ mẫu, rót cuộc đôi khi Tuyên Đế đã đủ nghiêm, nàng cảm thấy mặc dù Đại bảo thân là Thái Tử, cũng không nên trách móc hắn quá nặng nề. Nhưng lần này nàng không nói chuyện, chỉ đem ánh mắt đặt trên người tiểu Thái Tử, hiển nhiên cũng cảm thấy lần này Đại bảo có hơi quá.
Phải biết rằng Đại bảo mới hơn ba tuổi, nếu lúc này vừa không hài lòng đã trút giận lên đồ vật hay người xung quanh, vậy chờ đến khi hắn trưởng thành có càng nhiều quyền lực. chẳng lạ không phải tai ương sẽ không phải là cung nhân và bá tánh sao?
Thấy nhi tử không nói lời nào, Tuyên Đế càng tức, “Chỉ bởi vì đánh cuộc thua với muội muội, đã tức giận chạy đi một mình? Còn đạp hư hoa trong cung? Ngày thường trẫm dạy con như thế nào, thân là Thái Tử và huynh trưởng cũng chỉ có chút độ lượng như vậy sao?”
Kỳ thật một đóng câu hỏi liên tiếp này tiểu Thái Tử nửa hiểu nửa không, nhưng không thể ngăn cản hắn hiểu đây là phụ hoàng đang chỉ trích hắn, lập tức hốc mắt đỏ lên, ủy khuất trừng mắt một cái, lúc này không chạy, dứt khoát xoay người ngồi xổm xuống, thân ảnh hiu quạnh đặc biệt đáng thương.
An Đức Phúc nóng nảy, đau lòng không thôi mà xoay vòng vòng, muốn nói lại thôi, “Hoàng Thượng, này, này……. Thái Tử còn nhỏ………….”
Đông Quách Ly đứng yên ở bên cạnh, nhìn nữ nhi nhà mình không nói chuyện.
Đưng nhiên Tuyên Đế không muốn hung dữ với nhi tử như vậy, nhưng hắn càng hiểu đạo lý dạy dỗ từ nhỏ, đại nhi tử làm Thái Tử, càng cần phải nghiêm khắc hơn.
Bước chân còn chưa ra, tiểu oa nhi vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh đột nhiên động, nàng nện bước còn chua ổn lắm. vẫn nỗ lực bước từng bước đi đến, trong tay cầm hai vòng hoa một lớn một nhỏ, nhẹ giọng nói: “A Hiển ca ca không cố ý. A Hiển ca ca nói, hắn cũng cảm thấy bản thân không đúng, cho nên muốn bện vòng hoa cho mẫu thân và muội muội của hắn, mẫu thân hắn thích nhất hoa hải đường ở chỗ này. Nhưng A Hiển không biết làm nên mới làm cho lộn xộn, đây là A Nhung mới vừa cùng bện với A Hiển ca ca.”
Tiểu nữ oa liếc mắt một cái đã thấy nữ tử đẹp đẽ quý khí đứng bên mẫu thân nhà mình, lập tức thông minh đoán ra đây hẳn là mẫu thân của A Hiển ca ca, liền nện bước nhỏ đi đến, dâng vòng hoa lên, nỗ lực nở một nụ cười thật tươi, “A di, đây là A Hiển ca ca bện cho người.”
Tri Y động dung tiếp nhận vòng hoa, lại nhìn về phía đại nhi tử vẫn dùng mông nhỏ đối diện với mọi người, đương nhiên sáng tỏ mình đây là oan uổng nhi tử.
Tuyên Đế cũng hiểu được, đáy mắt hiện lên đau lòng, nhi tử nhỏ như vậy đã bắt đầu quật cường, vừa rồi nếu giải thích một tiếng, mình cũng không đến mức quát hắn lớn như vậy.
Góc áo khẽ động rất nhỏ, Tuyên Đế rũ mắt vừa thấy, đúng là tiểu nữ oa của Đông Quách Ly, mềm mại nói: “Thúc thúc, thúc đã trách oan A Hiển ca ca, A Hiển ca ca rất đau lòng, hẳn là thúc nên xin lỗi A Hiển ca ca.”
Cung nhân xung quanh đồng thờ hít khí, phải nghĩ tới vị tiểu nữ oa này gan lớn như vậy, dám kêu Hoàng Thượng xin lỗi nhận sai.
Mắt thấy một tiểu như oa mới vừa quen biết đã bảo hộ nhi tử nhà mình như vậy, trong mắt Tuyên Đế hiện lên vui mừng. Hắn chưa bao giờ là người không hạ được thể diện, ngừng hai tức, thật sự đi đến, một tay bế tiểu đoàn nhi co ro lên
Tiểu Thái Tử còn ngượng ngùng xoắn xít không nhìn mặt, Tuyên Đế cười khẽ một tiếng, “Là phụ hoàng trách lầm Hiện nhi, Hiện Nhi có thể tha thứ cho phụ hoàng không?”
Tri Y tiến lên nhéo mặt béo của nhi tử, “Được rồi, bảo bảo lại quật, sẽ để muội muội mới quen biết chế giễu.”
Tiểu Thái Tử vội vàng lên tiếng, lại liếc mắt nhìn tiểu A Nhung một cái nói: “Mẫu hậu, A Hiển đã trưởng thành, không thể gọi là bảo bảo.”
Tri Y kinh ngạc, liếc Tuyên Đế, trong mắt đều hiện lên ý cười. Nhi tử mới hơn ba tuổi, cũng đã không chịu bị coi là tiểu oa nhi.
Chuyện nuôi con a…… Thực sự không thoải mái a.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 128
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 2