Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51

Đàm Chi Châu bị tạm thời giam giữ vào Đại Lý Tự, vốn dĩ dựa vào tội hắn phạm phải, nên do Đại Lý Tự thẩm tra trước sau đó báo lên Hình Bộ, cuối cùng báo lại cho Tuyên Đế. Nhưng Tuyên Đế đem người ném vào nhà lao sau đó cũng không nói gì thêm, cũng không tỏ vẻ muốn xử trí thế nào, suy xét đến việc lúc trước Đàm Chi Châu được Hoàng Thượng coi trọng, người của Đại Lý Tự và Hình Bộ cũng tạm thời không có động tác gì.

Sau khi Nghi Nhạc biết được việc này từng muốn đi Đại Lý Tự tìm tòi nhưng bị người khiêm cung mời trở về. Qua lại sốt ruột xoay hai vòng thế nhưng khó có được ở trước mặt mẫu thân nhà mình thất nghi cắn ngón tay, bị Vinh Thọ Trưởng công chúa thoáng nhìn, từ từ nói: “Chỉ là một nam tử nhan sắc tốt chút sao đã làm cho con nhớ mong như vậy? Không nhớ Diệu An Diệu Hương nữa?”

“Mẫu thân.” Nghi Nhạc giống như thẹn thùng cười, “Mẫu thân suy nghĩ nhiều, chỉ là ta đang phát sầu vì lễ vật sinh thần của biểu ca.”

Trưởng công chúa vừa lòng gật đầu, “Vậy không cần lo lắng, ta đã sớm chuẩn bị tốt cho con. Ngày ấy con chỉ cần tỉ mỉ ăn diện, thuận tiện nhìn chằm chằm nữ tử trong phủ khác ở yến tiệc gần đến lúc tuyển hậu tuyển phi, nhớ đừng để sai sót.”

Nghi Nhạc gật đầu, kiêu căng nói: “Mẫu thân yên tâm, hai tháng này ngài không phải không phái người điều tra qua, khắp kinh thành có nữ nhi trong phủ nào có thể so sánh được với nữ nhi? Chỉ bằng mỹ mạo kế thừa từ mẫu thân, nữ nhi cũng sẽ sớm đem biểu ca mê hoặc mất hồn mất vía, nhưng dù sao biểu ca cũng là Hoàng Thượng, nên cần duy trì mặt mũi bởi vậy đến nay vẫn kiềm chế bất động.”

Biểu tình của nàng ấy cao ngạo cực kỳ, thật ra trong lòng lại đang điên cuồng chửi thầm, mẫu thân không phải con không nỗ lực, nữ nhi của ngài thiên tư quốc sắc, kiều diễm như hoa, mỗi ngày đều lượn đi lượn lại trước mặt hoàng thượng thế mà hắn lại thấy chướng mắt! Ngược lại cả ngày cùng Tri Y- một tiểu cô nương mới có tám tuổi tình chàng ý thiếp, nhão nhão dính dính, sở thích không giống nhau, nữ nhi thật sự bất lực a.

“Phải không?” Trưởng công chúa có chút hoài nghi nhìn nàng ấy, biểu hiện hai tháng nay của Tuyên Đế thật sự không làm bà ta nhìn ra hắn có chỗ nào bị nữ nhi mình mê hoặc.

“Đương nhiên.” Nghi Nhạc mỉm cười, “Mẫu thân còn không tin nữ nhi sao?”

Trưởng công chúa hơi nhíu mày, không lên tiếng, nhìn chằm chằm chén trà mới vừa cầm lấy đó là ly men sứ xanh bạch đế, thân ly vẽ phúc văn phức tạp nhìn qua cũng không có gì sai.

“Thường Thanh!” Đột nhiên bà ta mở miệng, ngữ khí không vui.

“Chủ tử, có nô tỳ.” Đại cung nữ Thường Thanh vội tiến lên.

“Không phải bổn cung đã phân phó trà không giống nhau phải dùng ly khác nhau sau, Quân Sơn Ngân Châm* hôm nay nên xứng với bộ ly sứ thanh trúc văn bạch kia. Ngươi theo bổn cung nhiều năm như vậy, sao còn không nhớ kỹ!”

*Quân Sơn Ngân Châm: là loại trà vàng nổi tiếng nhất Trung Quốc và trong lịch sử là loại trà cống triều đình xưa. Trà được sản xuất trên hòn đảo Quân Sơn ở hồ Động Đình. Có hương thơm của trái cây, thanh, tươi mát hương mía nhẹ. Nước trà có màu vàng hạnh nhân. Hương vị rất tươi, ngọt dịu và mềm.(Thông tin thêm có thể tìm hiểu tại: https://trankytra.vn/thap-dai-danh-tra/tra-quan-son-ngan-cham/)

“Chủ tử, trà này hôm nay không phải nô tỳ ngâm.” Thường Thanh thấp giọng giải thích, “Hình như là Hồng ma ma.”

Hồng ma ma là sau khi vào cung ở được Phủ Nội Vụ cấp, nghe nói ban đầu là người của Tĩnh Từ cung, Trưởng công chúa nghe vậy quăng ngã ly trà, “Quản bà ta là cái gì Hồng ma ma Lục ma ma, bổn cung phạt bổng một tháng để ghi nhớ cho kỹ.”

Theo Vinh Thọ Trưởng công chúa nhiều năm như vậy, Thường Thanh sớm biết tính nết của bà ta nên chẳng có chút ngoài ý muốn nào với kết quả này cũng đã sớm có thói quen bị phạt, dù sao ngày thường phụng dưỡng vị chủ tử này thưởng bạc cũng phong phú, về điểm này đã sớm không coi là cái gì.

“Lan Đồng.” Trưởng công chúa chuyển hướng sang Nghi Nhạc, “Con đừng có học theo hai ca ca kia của con, từ khi tới kinh thành cả ngày không biết lêu lổng ở đâu, đến bóng người cũng không nhìn thấy.”

“Mẫu thân yên tâm.” Nghi Nhạc hơi hơi mỉm cười, “Ngày thường không có việc gì con sẽ đi thỉnh an mợ.”

Lời mới nói xong, Thái Hậu đang ngồi bên cửa sổ nhỏ thưởng thức cảnh đẹp trong vườn ở Kính Hòa Cung đánh cái hắt xì làm Nguyên ma ma nhanh chóng đem trà nóng dâng lên, đóng cửa sổ nhỏ, lo lắng nói: “Trời bắt đầu chuyển lạnh, chủ tử không thể tham lạnh mà ngồi cả ngày bên cửa sổ được.”

“Nhỏ giọng chút.” Thái Hậu lắc đầu, “Đang ngủ đây.”

Tri Y được bà vỗ vỗ đang ngủ ngon lành, tiểu cô nương gối lên chân bà, gương mặt an bình, trong mơ cũng không quên lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu. Trên người đắp thảm lông dê nho nhỏ, hình như nghe được tiếng nói chuyện, nói mê vài tiếng, mơ hồ không biết đang nói cái gì.

Mười ngày sau là sinh thần của Tuyên Đế, Tri Y hao tổn tâm huyết vì lễ vật này, hỏi qua mấy người cuối cùng quyết định tự làm một kiện đai lưng. Vì thế đặc biệt chạy theo Nguyên ma ma học hồi lâu, lại học từ chỗ Nam Dương Quận vương vẽ một bản vẽ đẹp, chuẩn bị đem bức tranh cả nhà hưng thịnh của tiền triều “Lan Phong Tự” thêu bên trên.

Hạ lễ này chứa đựng tâm tư rất xảo diệu nhưng rất phí công phu. Thái Hậu nhìn tiểu cô nương khêu đèn thức mấy đêm, rất đau lòng, mấy lần bảo Nguyên ma ma hỗ trợ thêu nhưng bị lời lẽ chính đáng của nàng cự tuyệt nói như thế sẽ mất đi ý nghĩa.

Thái Hậu không có biện pháp chỉ có thể thương lượng với Tri Y chỉ cần thêu những cái chính tinh diệu còn lại không cần thêu nhiều.

Duỗi tay đầy nhẹ mấy sợi tóc che mắt Tri Y, tuy Thái Hậu vẫn không tin lời Đàm Chi Châu nói nhưng trong lòng lại có vài phần hi vọng bởi vì mỗi lần tiểu cô nương gặp phải chuyện liên quan đến Hoàng Thượng sẽ vông cùng để bụng so với a ma là bà còn tốt hơn.

Nhớ tới bà còn chưa bao giờ đem “lời nói đùa” của Đàm Chi Châu nói với Tuyên Đế đáy mắt Thái Hậu hiện lên ý cười đột nhiên có ý muốn trêu cợt tâm tư của nhi tử mình.

“Chủ tử, mới vừa rồi Ly công chúa đã tới, nghe nói cô nương đang ngủ nên đưa cái hộp này cho nô tỳ, nói nô tỳ chuyển cho cô nương.”

Thái Hậu gật đầu, “Đặt ở chỗ đó đi, đợi chút nữa trực tiếp đưa cho Hàm Hàm”

Bà tưởng tượng, nhịn không được nói: “Các ngươi cảm thấy vị công chúa Ngũ Bảo Quốc này như thế nào?”

“Nô tỳ nhìn thì thấy tính tình không tồi.” Lâm ma ma cười, “Không giống với đông đảo quý nữ ở kinh thành, có vài phần…. chí khí nam tử, chẳng lẽ chủ tử nhớ tới lời quốc sư của Ngũ Bảo Quốc nói?”

Nguyên ma ma nói tiếp: “Hoàng Thượng đã sớm nói qua không thể tin cái gì mà mệnh phượng hoàng, lúc trước Đàm đại nhân cũng nói cô nương như vậy chẳng lẽ dưới bầu trời này còn có nhiều mệnh cách không thành? Theo nô tỳ thấy quốc sư kia chỉ là lời nói hù dọa người khác.”

“Ai gia làm sao không biết.” Thái Hậu ôn nhu khẽ vuốt tóc Tri Y, “Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, Hoàng Thượng chưa từng có ý này, ai gia sao phải miễn cưỡng hắn. Chỉ là nhìn Đông Quách Ly sẽ không quay về nước nếu Hoàng Thượng không thu nàng ấy vào cung, tiểu cô nương tốt như vậy, cũng làm bạn với Tri Y mấy năm cũng nên vì……”

Nàng lời nói chưa nói xong, ngoài điện đã truyền đến tiếng thông báo, Tuyên Đế bước vào trong điện, “Mẫu hậu.”

Thái Hậu khẽ gật đầu, nhớ tới Đàm lão phu nhân hôm nay tiến cung bái kiến bà, môi khẽ nhúc nhích nhưng cũng không có nói ra. Nhi tử này của bà từ trước đến nay hành sự đều có nguyên nhân, bà lại không can thiệp vào việc triều chính, hơn nữa việc này Đàm Chi Châu có hơi quá mức nên đem lời định nói nuốt xuống.

Chuyện Đàm lão phu nhân tiến cung đương nhiên Tuyên Đế sẽ hiểu, thấy Thái Hậu không nói gì, hắn đã biết suy nghĩ của Thái Hậu. Mẫu tử hai người làm bạn nhiều năm, điểm này vẫn có thể biết rõ trong lòng.

“Hôm nay có mấy loại cúc quý hiếm được tiến cống, trong đó có Tử Long Ngọa Tuyết và Phượng Hoàng Hương Sơn mẫu hậu thích nhất, trẫm đã cho người đem hoa và hoa thợ đưa tới, đang ở bên ngoài chờ, mẫu hậu cần xem trước không?”

“Chờ chút đi, gọi người đặt vào phòng ấm, chút nữa phải dùng bữa.” Thái Hậu mỉm cười, nhẹ giọng chuyển hướng về phía người trong lòng nói, “Hàm Bảo Nhi ngủ lâu như vậy cũng nên tỉnh, bằng không ban đêm lại không ngủ được.”

Bà vỗ nhẹ tiểu cô nương trong ngực, Tri Y bất mãn rầm rì vài tiếng, xê dịch vị trí, ngược lại càng chui vào bên trong.

Động tác của Thái Hậu càng thêm ôn nhu, luyến tiếc quá mức thô bạo đánh thức người dậy, nhẹ nhàng như thế làm Từ ma ma nhìn không được, “Thái Hậu nương nương, cô nương ngủ rất sâu để nô tỳ đánh thức cô nương.”

“Nơi nào cần đến ngươi.” Thái Hậu cười, nhìn về phía Tuyên Đế, “Hoàng Thượng đến đây đi, Hàm Bảo Nhi nghe lời con nhất.”

Tuyên Đế bất đắc dĩ, ý ghen ghét nửa thật nửa giả trong lời nói của Thái Hậu đương nhiên hắn nghe ra được, từ khi có Tri Y tính tình mẫu hậu này của hắn biến hóa không nhỏ, có đôi khi rất giống tiểu hài nhi.

Hắn vừa định mở miệng, thoáng nhìn viền mắt Tri Y có mệt màu xanh nhạt, “Nhiều ngày Tri Y thức đêm ham chơi?”

“Không phải chơi.” Thái Hậu lắc đầu, nói dỗi, “Nhưng đúng là gần đây ngủ hơi muộn, Hàm Bảo Nhi không cho ai gia nói, Hoàng Thượng tự mình đoán đi thôi.”

Tuyên Đế hơi suy tư một chút, lại thấy ánh mắt Thái Hậu nhìn mình thay đổi liền khẳng định có quan hệ với sinh thần của mình. Bên môi không nhịn được mỉm cười, không biết là vui mừng hay là cảm thấy tiểu cô nương quá ngốc.

“Vậy để Tri Y ngủ nhiều hơn một lát đi.” Ánh mắt Tuyên Đế nhu hòa.

“Cũng đúng.” Thái Hậu nghĩ nghĩ, dứt khoát đem người đưa vào lòng Tuyên Đế, “Vừa lúc ai gia hơi mệt mỏi, Hoàng Thượng thay ai gia ôm một lát đi.”

Tuyên Đế ngẩn ra, bên cạnh nhiều ma ma như vậy, không nghĩ tới Thái Hậu trực tiếp đem người ném cho mình.

Hắn nào biết khi Thái Hậu đi đến bên cạnh nhìn hắn thay đổi thành tư thế thuần thục ôm tiểu cô nương cùng ma ma đang đấm vai cho bà trêu chọc nói: “Nhìn bộ dáng này, sợ là sau này tiểu hoàng tử tiểu hoàng nữ cũng không cần ai gia giúp đỡ bồng bế, xem Hoàng Thượng ôm khá tốt.”

Không đề phòng Thái Hậu đột nhiên nói lời này, các ma ma cũng không nhịn được cười tiếng.

Hoàng Thượng bế đứa nhỏ? Phốc ——

Thấy các ma ma cười thành như vậy, Thái Hậu cũng không trách tội, người khác không biết hoàng nhi này của bà nhưng bà còn không biết sao. Khi còn nhỏ Tri Y muốn cũng không chịu ôm, cho tới bây giờ còn không phải ôm thuần thục như vậy à.

Tri Y ở trong lòng Tuyên Đế mơ hồ “Y” hai tiếng, phát giác thay đổi người ôm, mí mắt hơi hơi động vài cái.

Tuyên Đế dừng một lát, đứng dậy đem người ôm về phía giường nhỏ, khi mới cúi người muốn buông ra đã bị ôm cổ, mắt nhập nhèm buồn ngủ chớp hai cái, “Hoàng Thượng tới.”

“Ừ.” Tuyên Đế ôn hòa lên tiếng, “Còn buồn ngủ?”

“Buồn ngủ.” Tri Y nói cọ cọ ở bên cổ hắn thanh âm người mới tỉnh ngủ mềm như bông, “Muốn ngủ cùng Hoàng Thượng.”

“Trẫm sẽ ở bên cạnh.” Tuyên Đế sờ sờ đầu nàng, “Ngủ thêm một khắc thì dậy dùng bữa, tối nay không được ngủ muộn.”

“Ngô……” Thanh âm của Tri Y càng ngày càng thấp, “Ngủ, Hoàng Thượng……”

Tuyên Đế cười nhạt, tay phải bị Tri Y ôm, hắn trực tiếp ngồi ở bên giường, không được bao lâu An Đức Phúc cẩn thận đi vào thì thầm nói mấy câu.

“Hả?” Tuyên Đế híp mắt, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, “Thật sự Nghi Nhạc làm như vậy?”

“Thiên chân vạn xác.” An Đức Phúc chắc chắn nói, “Là Hồng ma ma chính miệng nói lại.”

Tuyên Đế gật đầu, Nghi Nhạc này làm việc đúng là cho người khác có chút kinh ngạc, hắn vốn cũng cho rằng Nghi Nhạc chỉ có hứng thú nhất thời với Đàm Chi Châu, không nghĩ tới thế nhưng có thể vì Đàm Chi Châu làm được đến như vậy, xem ra mị lực của Đàm Chi Châu thật sự không nhỏ a.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 50

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 52

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK