Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Có thai

Sắc trời hơi âm u, trên dưới Phượng Nghi cung đã bắt đầu công việc đâu vào đấy. Đêm qua lại có một trận tuyết lớn, hành lang trong ngoài viện đều được phủ một màu trắng xóa, từng trận gió rét cuốn những bông tuyết từ trên cây bay xuống dưới chân, tụ thành những vệt nước không rõ ràng.

“Mau dọn sạch hành lang một chút, chờ lát nữa Hoàng Thượng và nương nương dậy rồi.” Liên Hương nhẹ giọng phân phó, vừa nói bên môi vừa tỏa ra sương trắng, hòa tan vào trong không khí.

Các cung nhân ngẫu nhiên xoa tay sưởi ấm, bộ dáng Tích Ngọc lại không chút sợ lạnh, vẫn mặc áo bông mùa thu, bộ dáng tùy tiện làm người nhìn thấy rất đố kỵ, “Hôm nay chủ tử và Hoàng Thượng sao còn chưa dậy?”

“Hôm nay nghỉ tắm gội, Hoàng Thượng cũng không cần thượng triều. Thái Hậu nương nương đã sợ lạnh nhiều ngày, cố ý dặn bảo chủ tử không cần thỉnh an, muộn chút có sao?” Liên Hương giận nàng ấy đại kinh tiểu quái, quay đầu nhẹ tay đẩy cửa đi vào, cẩn thận chuẩn bị tố đồ vật nên chuẩn bị.

Giường trong tẩm điện bị rèm trướng rất dày che lại, Đế Hậu chưa lên tiếng, cũng không có ai dám tới gần.

Hai người trên giường sớm đã tỉnh, giờ phút này Tri Y đang chui trong ngực Tuyên Đế lười biếng không muốn mở miệng, Tuyên Đế cũng mặc nàng nằm, một tay khé vuốt tóc.

“Liên Hương các nàng đã vào rồi.” Tri Y ngước mắt, thanh âm hơi khàn khàn, đầu ngón tay căm giận chọc hầu kết Tuyên Đế một cái.

Bởi vì đêm qua nhất thời nói lỡ, Tri Y bị “giáo huấn” đến hơn nửa đêm, sau giờ Dần mới chân chính được nghỉ ngơi, hiện giờ chân mềm vô lực, căn bản không muốn nhúc nhích.

“Hôm nay không cần thượng triều.” Tuyên Đế xoay người đem tay nhỏ đang vẽ vòng tròn trước ngực chặn lại, đặt ở bên môi nhẹ nhàng cắn một cái, “Đêm qua trẫm còn chưa hầu hạ Hoàng Hậu tốt sao?”

Tri Y hừ nhẹ, phối hợp nói: “Hầu hạ rất thoải mái, nhưng không nghe lời lắm, lúc bổn cung kêu dừng lại mắt điếc tai ngơ, làm ta rất tức giận.”

“Đó là bởi vì thật sự Hoàng Hậu có chút làm khó người khác.” Tuyên Đế mỉm cười, “Tên đã trên dây không thể không bắn, Hoàng Hậu chỉ lo bản thân vừa lòng mà xem nhẹ người khác, có phải…… không công bằng hay không?”

Lúc đấu võ mồm vĩnh viễn đấu không lại hắn, Tri Y dứt khoát ngậm miệng không nói, lười nhác vươn vai, lại rụt vào ngực đối phương, “Bên ngoài có vị tuyết, khẳng định đêm qua tuyết rồi, không muốn dậy.”

Tuyên Đế yêu thương xoa bóp cái mũi nhỏ của nàng, “Là trẫm cưới một con chó nhỏ sao? Đến cả vị tuyết cũng có thể ngửi ra được.”

Tri Y rầm rì trong chăn, Liên Hương nghe thấy giọng nói, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, đã dậy chưa ạ?”

Nàng ấy đứng tại chỗ ngưng thần yên lặng nghe, hình như nghe thấy tiếng Hoàng Thượng thấp giọng dỗ dành chủ tử nhà mình, mới tùy ý đáp một tiếng.

Tuyên Đế mặc xong trung y, ngay sau đó rèm trướng được chậm rãi kéo ra hai bên, hắn nhàn nhã để cung nhân đi ủng, xoay người mỉm cười vỗ khẽ lên đệm chăn, “Không phải nói đói bụng từ sớm sao? Lại không dậy nổi thì sẽ đến bữa trưa đấy.”

Lặng lẽ che che bụng, hai má Tri Y phồng lên không nói lời nào.

Tuyên Đế lắc đầu, ôn thanh nói: “Hầu hạ Hoàng Hậu rửa mặt, thân mình Hoàng Hậu không khoẻ, đem đồ ăn sáng tới tẩm điện.”

Liên Hương theo tiếng, thầm nghĩ khẳng định Hoàng Thượng lại muốn bón cơm cho. Công phu hầu hạ người của Hoàng Thượng kia …… Thực sự không dám khen tặng, cũng không biết chủ tử hưởng thụ chiếm đa số hay là chịu tội chiếm đa số.

Sau khi mặc quần áo rửa mặt, Tri Y uống một chén trà mật, thấy Tuyên Đế một bộ tư thế muốn bón cơm cho mình, vội vàng nhảy xuống khỏi giường dưới sự giúp đỡ của Tích Ngọc, “Vẫn là……” Lời nói đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

“Tri Y ( Chủ tử )!” Tuyên Đế cùng cung nhân khác đồng thời lên tiếng, một bước tiến lên đỡ được Tri Y đột nhiên bị ngất.

Nháy mắt Tích Ngọc hoảng thần, “Chủ tử, đây là……”

“Mau truyền thái y!” Tuyên Đế lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén làm mọi người rùng mình một cái, vội vàng không ngừng nghỉ lăn ra ngoài điện đi truyền thái y.

An Đức Phúc vội vàng phân phó người mở cửa sổ làm tan mùi huân hương trong phòng, dặn dò người mang tới một chậu nước ấm, vội vàng trong ngoài xong, chỉ có thể thấy Tích Ngọc giúp Tuyên Đế đỡ người nằm lại trên giường, thở cũng không dám thở mạnh.

Tuyết vừa rơi đường thật sự rất trơn, rất nhiều đường nhỏ cung nhân còn chưa kịp dọn dẹp, vài vị thái y đi vội rầm rầm té ngã. Bọn họ cũng không dám kêu một tiếng bò lên, mặc kệ quan bào ướt dầm dề chạy tới Phượng Nghi Cung.

“Hoàng Thượng, thứ tội thần tới muộn, kỳ thật sắc trời có ——” Người vừa đến, Tuyên Đế không kiên nhẫn xua tay, “Được rồi đừng nói nhảm nữa, mau bắt mạch cho Hoàng Hậu, trị không tỉnh Hoàng Hậu, trẫm lại trị tội các ngươi tội đến trễ!”

“Tuân lệnh.”

Vì để ngừa vạn nhất, Mi thái y cố ý mời mấy đồng liêu cùng tới. Mới vừa rồi ở Thái Y Viện nghe thấy người ta nói Hoàng Hậu hôn mê bất tỉnh, dọa bọn họ sợ quá mức, toàn bộ hậu cung tính cả Thái Hậu nương nương cũng chỉ có hai vị chủ tử, từ trước đến nay Thái Hậu nương nương đối xử với Hoàng Hậu giống như nữ nhi ruột thịt, trận bệnh này rất kỳ quặc.

Dưới ánh mắt của Tuyên Đế, ổn định thân hình miễn cưỡng đem ngón tay đặt lên cánh tay tinh tế lộ ra bên ngoài trướng, thái y run như cầy sấy nửa ngày, thần sắc trong mắt thay đổi liên tục do dự không ngừng. Cảm giác tức giận của Tuyên Đế ngày càng lớn, lại thấy bỗng nhiên thái y đứng dậy quỳ xuống, làm trong lòng hắn kinh hãi, lại thấy mặt thái y giãn ra kinh hỉ nói: “Hoàng Thượng, là hoạt mạch, đại hỉ, đại hỉ a!”

Tâm thần vừa bị cả kinh như từ trên trời hốt hoảng rơi xuống đất, Tuyên Đế thở phào một hơi, sau dó nhịn không được giận dữ đạp thái y một cái, “Là hỉ sao còn làm bộ làm tịch như thế!”

“Là vi thần sai, vi thần sai.” Thái y hì hì vò đầu, “Nữ tử mang thai thì Ngô thái y am hiểu hơn so với vi thần, Hoàng Thượng, vẫn là để Ngô thái y lại khám đi.”

Ngô thái y lĩnh mệnh tiến lên, sau một lúc lâu nghiêm túc suy tư, nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, mạch tượng Hoàng Hậu nương nương không ổn, có dấu hiệu động thai a.”

Mấy thái y khác nghe vậy quả thực muốn hộc máu, sao bọn họ lại quên Ngô Thái y làm người khô khan từ trước đến nay, luôn nói trực tiếp, xưa giờ không học được cách làm việc uyển chuyển. Nhưng người trước mặt là Hoàng Thượng, nói với Hoàng Thượng là Hoàng Hậu nương nương động thai, là muốn liên lụy bọn họ cùng chết sao?!

Quả nhiên Tuyên Đế giận dữ, “Sao lại thế?”

“Này……” Rốt cuộc Ngô thái y có chút do dự, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương có thai chỉ mới một tháng, chịu, chịu không được chuyện phòng the quá…… quá mức kịch liệt a.”

Tuyên Đế ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng, “Lúc trước trẫm không biết…… Sau này, sẽ chú ý việc này, nhưng phương pháp an thai không?”

Ngô thái y nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Thượng đáp ứng là tốt rồi, ông tiếp tục nói: “Trong nhà vi thần nhiều thế hệ đã nghiên cứu về lĩnh vực này, an thai cũng không thành vấn đề. Nhưng…… Vi thần còn có một chuyện muốn bẩm, tuy rằng Hoàng Hậu nương nương tháng nhỏ, nhưng vi thần có tám phần nắm chắc, trong bụng nương nương, cũng không chỉ có một thai.”

Mới vừa rồi ông do dự cũng là bởi chuyện này, đối với hoàng gia mà nói, song thai chưa chắc đã là chuyện tốt, hơn nữa tuổi của Hoàng Hậu quá nhỏ, nếu hoài song thai rất nguy hiểm.

Song thai…… Trong điện nhất thời lâm vào trầm mặc, sắc mặt Tuyên Đế cũng không tốt lắm. Đương nhiên hắn lo lắng không phải vấn đề kế thừa đại thống, mà là từ xưa nữ tử sinh dục, vốn chính là bước một chân vào quỷ môn quan, hơn nữa song thai, hắn nghe thấy hoàn toàn trở thành bùa đòi mạng.

Hắn không thể mạo hiểm.

Sau khi suy tư thật lâu, Tuyên Đế chậm rãi trầm giọng nói: “Các ngươi theo trẫm ra ngoài.”

“Hoàng Thượng……”

Tuyên Đế giơ tay, ánh mắt dừng ở cửa sổ nhỏ nơi xa, “Ngô thái y, đúng là không chỉ có một thai? Trẫm muốn không phải tám phần nắm chắc, mà là mười phần nắm chắc, ngươi có thể bảo đảm?”

“Vi thần……” Mồ hôi của Ngô thái y chảy không ngừng, cúi đầu trả lời, “Vi thần…… Nhiều nhất chỉ có thể nắm chắc chín thành.”

Tuyên Đế gật đầu, dừng một lát, “Vậy các ngươi cảm thấy, nếu là song thai, đồng thời bảo vệ Hoàng Hậu và trong bụng thai nhi không việc gì, nắm chắc mấy phần?”

Vài vị thái y thì thầm một phen, “Hồi Hoàng Thượng, nếu tuổi tác Hoàng Hậu nương nương hơi lớn chút, thần làm hết sức đều có tám phần nắm chắc. Hiện giờ…… Chỉ sợ chỉ có thể có sáu bảy phần.”

“Sáu bảy phần ?” Ánh mắt Tuyên Đế hung ác nham hiểm, “Trẫm nuôi đám các ngươi làm phế vật?”

Thái y đồng thời quỳ xuống không nói.

Tuyên Đế khoanh tay, thần sắc đáy mắt ủ dột, lưng thẳng dị thường, có thể mơ hồ thấy được gân xanh trong tay.

“Nếu cho thai ra ngoài, lại không muốn cho Hoàng Hậu phát giác, không hại gì với thân thể Hoàng Hậu, điểm này các ngươi có thể làm được không?”

“Thần không dám!” Các thái y cúi đầu càng thấp.

Hoàng tự quan trọng với Tuyên triều và Hoàng Thượng thế nào, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, cả nước từ trên xuống dưới đều trông ngóng. Nếu bọn họ dùng một chén thuốc cho thai ra ngoài, không nói người khác, chỉ sợ tâm đưa bọn họ xử tử Hoàng hậu nương nương cũng có.

Ngô thái y đánh bạo nói: “Hoàng Thượng, phá thai có nguy hại rất lớn với nữ tử, sẽ có bất lợi với chuyện sinh dục sau này. Tuy rằng tuổi của Hoàng Hậu nương nương còn nhỏ, nhưng kỳ trân dược liệu trong cung nhiều, các ma ma có nhiều kinh nghiệm, lại để chúng thần tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo phương pháp an thân giữ thai, có thể nắm chắc nhắc tới tám phần…… Cũng không phải không có khả năng.”

“Tám phần?” Tuyên Đế âm trầm nhìn ông, “Nếu có thể nâng lên thêm hai phần thì thế nào? Trẫm muốn chính là mười phần, ngươi hiểu không?”

Nếu thật sự vội vã muốn có hoàng tự, Tuyên Đế sẽ không ở sau đại hôn vì Tri Y không nạp hậu cung, lại đợi nàng thêm bốn năm mới chân chính viên phòng.

Hắn quý trọng chính là thê tử này của mình, mà không phải vì nàng có thể mang đến con nối dõi. Tuyên Đế không muốn dù chỉ là một tia nguy hiểm.

Ngô thái y trong tộc có nhiều thế hệ làm thái y Tuyên triều, đối hoàng thất trung thành và tận tâm, đương nhiên không muốn làm ra chuyện tự tay xóa sạch hoàng tự. Ông do dự mãi, hung hăng cắn răng, “Được, thần đồng ý với Hoàng Thượng, thề sống chết bảo vệ nương nương và hoàng tự bình an, nếu không mặc Hoàng Thượng xử trí!”

“Mệnh ngươi có ích lợi gì?” Một chân Tuyên Đế đá văng ông, “Nếu thực sự Hoàng Hậu có chuyện gì, trẫm tru cửu tộc ngươi cũng vô dụng!”

Mấy thái y khác hai mặt nhìn nhau, sau khoảnh khắc vẫn cùng nhau quỳ xuống đất lên tiếng, “Chúng thần nguyện lập quân lệnh trạng, bảo vệ Hoàng Hậu nương nương và hoàng tự bình an.”

Tuyên Đế hiểu rõ tâm tư bọn họ, đương nhiên hiểu bọn họ vì mình và Tuyên triều.

“Hoàng Thượng……” Mi thái y nhìn ánh mắt hắn, “Việc này liên quan đến hoàng tự, từ trước đến nay Thái Hậu nương nương cực kỳ coi trọng, lại là Hoàng Hậu nương nương mang thai. Theo vi thần thấy, không bằng Hoàng Thượng đi thương nghị trước với Thái Hậu nương nương còn có Hoàng Hậu, rồi mới quyết định?”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 119

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 121

[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 11

[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 19

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK