Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Thích

“Đàm đại nhân thật là có phúc khí, đang ở trong ngục cũng có mỹ nhân làm bạn.” Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước. Đàm Chi Châu chưa nhìn thấy mặt Nghi Nhạc quận chúa, không biết biểu tình trên mặt nàng ấy như thế nào, chỉ dựa vào giọng nói cũng không thấy tia oán hận nào chỉ có tràn đầy trêu chọc, làm hắn hơi yên lòng một chút.

“Còn ở trong ngục, mong Quận chúa thứ cho tội thần dung nhan không chỉnh, lễ nghi không chu toàn.” Đàm Chi Châu cao giọng trả lời, cùng với những lời này thân ảnh của Nghi Nhạc quận chúa cũng xuất hiện ở trước mắt.

Bộ dáng cũng không khác ngày thường là bao, mặc dù nghe nói hôm qua bị Vinh Thọ Trưởng công chúa giáo huấn một trận nhưng khí sắc cũng vẫn rất tốt, lúm đồng tiền như hoa, người so với hoa càng xinh đẹp hơn.

“Đàm đại nhân không cần hành đại lễ với ta.” Nghi Nhạc không nói ngục tốt mở khóa cửa nhà lao, cách song gỗ nói chuyện với hắn, “Huống chi từ lâu Hoàng Thượng đã xá ngươi vô tội, ba ngày sau có thể khôi phục nguyên chức quan, càng không phải tội thần như vừa nói.”

Đôi tay nhàn hạ của nàng ấy vòng quanh một sợi tóc đen, vẫn luôn cười khanh khách làm Đàm Chi Châu không nhìn ra nội tâm nàng ấy đang suy nghĩ điều gì.

“Nói đến việc này……” Đột nhiên Đàm Chi Châu nâng vạt áo quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu, “Đa tạ ân cứu mạng của quận chúa, Đàm Chi Châu không có gì báo đáp, sau này nếu quận chúa có gì phân phó, nhất định Đàm mỗ đạo nghĩa không từ.”

Không nghĩ tới hắn nói quỳ là quỳ, lại còn dùng đại lễ, Nghi Nhạc bị hoảng sợ, “Dưới gối nam nhi có hoàng kim, sao Đàm đại nhân có thể… có thể quỳ xuống, mau đứng lên đi.”

“Tích thủy chi ân dùng dũng tuyền để báo*, huống chi là ân cứu mạng.” Đàm Chi Châu vẫn quỳ, chỉ thẳng lưng trả lời, sắc mặt nghiêm nghị.

*ân nhỏ như giọt nước nhưng hồi báo bằng cả dòng suối

Chưa bao giờ gặp dáng vẻ này của hắn, trong ấn tượng của Nghi Nhạc quận chúa, từ trước đến nay Đàm Chi Châu là quân tử thong dong nho nhã, mấy ngày nay ở trong tai ương lao ngục làm hình tượng không còn nữa đến cả tính tình hình như cũng thay đổi đôi chút.

Không lẽ…… Có lẽ chỉ thay đổi với mình nàng ấy, Nghi Nhạc như suy nghĩ ra cái gì, ngược lại xì cười nói: “Đây tính gì là ân, vốn dĩ Hoàng Thượng cũng không tính toán muốn mệnh của Đàm đại nhân. Lại nói tiếp, hình như bổn quận chúa mới là người phải quỳ cảm tạ Đàm đại nhân, cảm tạ ân cứu mạng năm năm trước của ngươi.”

“Năm năm trước?” Đàm Chi Châu kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Nghi Nhạc.

“Đúng vậy.” Nghi Nhạc dứt khoát ngồi trên ghế ngục tốt mang đến, nhìn thẳng vào Đàm Chi Châu, bĩu môi, “Ta sớm biết Đàm đại nhân đã quên mất, tóm lại đến ta sau khi gặp ngươi mười ngày cũng mới nhớ ra. Chuyện kia với Đàm đại nhân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với ta lại là cứu một mạng.”

Đàm Chi Châu ngơ ngẩn nhưng dưới tình huống này không thể nào nhớ nổi.

Năm năm, năm năm trước hắn mới được khâm điểm làm Thám Hoa được Hoàng Thượng cắt cử rời kinh, rèn luyện khắp nơi, khi đó chẳng qua hắn chỉ một cái mao đầu tử tài học xuất chúng chút, ôm trong bụng nhiệt huyết là “Học văn học võ thành tài để cống hiến sức lực cho nhà đế vương”, hiện giờ cũng đã là ‘lão nhân’ trên quan trường thuận lợi mọi bề, khí chất bên ngoài biến hóa tất nhiên không cần phải nói.

Mà năm nay Nghi Nhạc quận chúa mười sáu, năm năm trước chỉ mới mười một tuổi, thiếu nữ mười tám thay đổi lớn, sao hắn có thể nhận ra đây.

Thấy bộ dáng suy nghĩ sầu khổ của hắn mãi không nhớ ra được, Nghi Nhạc cười hì hì, hình như muốn chê cười hắn, đợi hồi lâu mới nói: “Đàm đại nhân còn nhớ ngày của hoa ở Ôn Dương Thành năm năm trước ngươi tiện tay cứu một tiểu cô nương từ một tên buôn người không?”

Khi đó Nghi Nhạc còn nhỏ rất nghịch ngợm, ngày của hoa nhất định muốn chuồn ra ngoài sang Ôn Dương Thành ở bên cạnh chơi, bởi vì nghe nói Ôn Dương Thành vào ngày của hoa là xinh đẹp nhất, ra roi thúc ngựa cũng chỉ mất nửa canh giờ. Cho nên bên cạnh tiểu Nghi Nhạc lúc ấy chỉ dẫn theo vài thị vệ, nha hoàn bà tử gì đó cũng âm thầm lừa ở nhà. Sau đó không cẩn thận lạc mất thị vệ mà nàng ấy cũng không vội vã tìm người, một mình ở trên đường cái chơi vui vẻ vô cùng, cho đến khi bị một đại hán râu quai nón bắt lấy mới luống cuống, đại hán kia cùng người bên cạnh nói cái gì “Tuổi còn nhỏ đã mỹ mạo như thế, trang phục ra cửa như thế này sợ là phú gia cô nương, bán đi chỗ xa chút lại dạy dỗ cẩn thận sẽ trở thành hoa khôi đầu bảng.”

Đương nhiên Nghi Nhạc hiểu ý của tùe đầu bảng, những thanh lâu nữ tử đó người ở công chúa phủ cũng có nói qua, ngữ khí không phải đồng tình thì cũng là khinh thường, nếu nàng đường đường là một quận chúa bị bán đến loại địa phương kia, cuộc đời này coi như bị huỷ. Nàng sốt ruột khóc, chỉ hận vì sao mình lại muốn chạy đến Ôn Dương Thành, cứ ở nhà mình tại Lâm Thủy Thành cũng còn tốt hơn chút a.

Trong lúc hoảng loạn nàng cũng mơ hồ biết lúc này cũng không phải thời cơ tốt để nói ra thân phận của mình, bằng không kích động tâm tư tồi tệ hơn của người nọ càng không ổn. Mắt thấy mình sắp ngất đi, lúc trong lòng Nghi Nhạc tuyệt vọng có một thanh niên mặc áo tím đứng thẳng ở trước mặt mấy người, tay cầm một cây quạt xếp, mắt ngậm ý cười, mặt như quan ngọc, dáng vẻ tiêu sái.

Hình như hắn có chút hoài nghi về đại hán, sau khi hỏi mấy câu thì chuyển hướng sang Nghi Nhạc, “Tiểu cô nương, người này thật sự là thúc thúc của ngươi sao?”

Nghi Nhạc bị rót dược không thể mở miệng, đại hán nắm tay nàng rất dùng sức, cơ hồ đều muốn đem xương cốt nàng bóp nát, nàng rất sợ hãi, nhưng tưởng tượng nếu thật sự bị bán đi sợ là cuộc đời này sẽ vô vọng. Nhiệt huyết dâng lên, cũng không biết dũng khi từ đâu ra, dùng ủng tiêm hung hăng nghiền ngón chân đại hán kia, nhanh chóng cắn hắn thêm một ngụm, nhân lúc hắn bị đau không phòng bị dùng hết sức chạy vào trong lòng người thanh niên, mắt rưng rưng ô ô ô kêu to.

Kể cả muốn bán, bị mỹ tam tử dung nhan cực phẩm này bán cũng tốt hơn so với bị đại hán râu quai nón kia bán a!

Rõ ràng được tình huống, người thanh niên không hề do dự, trực tiếp ra lệnh cho hộ vệ ở bên cạnh bao vây mấy người này áp giải lên quan phủ.

Bởi vì Nghi Nhạc không thể nói chuyện, thanh niên cũng không hỏi ra cái gì, sau khi chọn phương thức lắc đầu gật đầu hỏi vài câu quyết định ở trên phố chờ cùng nàng, chờ người nhà của nàng ấy tới tìm.

Sau đó thị vệ tìm được bọn họ, đương nhiên là ngàn ân vạn tạ với thanh niên, hy vọng hắn có thể cùng đi đến Lâm Thủy Thành, phu nhân tất có trọng thưởng.

Người thanh niên dùng lời nói dịu dàng từ chối, chỉ nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Nghi Nhạc, nhìn tay nàng, lại nhìn lên mặt nàng, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương xuất thân tôn quý, mệnh đồ bất phàm, lần này tiểu kiếp đã qua, sau này tất có đại vận, không cần sợ hãi.”

Thị vệ cho là hắn đang an ủi quận chúa nhà mình lại cảm tạ mấy phen.

Nghi Nhạc chỉ có thể ngây ngốc nhìn thân ảnh của hắn rời đi, trong lòng nóng bỏng, hình như có chút rung động, từ đây khắc ghi dấu vết của người thanh niên này. Cho dù, nàng chưa nói một lời nào với người này thậm chí cũng không biết đại danh của hắn.

Từ đó về sau, nàng thích người có gương mặt đẹp, càng có hảo cảm với những thiếu niên có đôi mắt phượng, nhưng có tình cảm thì xin miễn vì theo bản năng nàng ấy cho rằng không ai có thể so sánh với hắn.

Cho đến khi gặp lại Đàm Chi Châu, hỏi thăm những nơi hắn đi lịch luyện thì càng xác định người cứu mình lúc trước đúng là Đàm Chi Châu, cũng không kỳ lạ lúc trước lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy hắn đã mê mẩn như vậy.

Sau khi Đàm Chi Châu nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra tiểu cô nương kia là quận chúa.”

“Đúng vậy.” Nghi Nhạc cười tủm tỉm nói, “Nghi Nhạc nhớ mãi không quên tư thế oai hùng của Đàm đại nhân khi đó.”

Khó có khi Đàm Chi Châu đỏ mặt, “Quận chúa lại giễu cợt Đàm mỗ……”

Nghi Nhạc lắc đầu, đứng dậy bước hai bước, mỉm cười nói: “Cho nên Đàm đại nhân cũng không cần canh cánh việc này trong lòng, bổn quận chúa cứu ngươi, cũng là do ân tình của nhiều năm trước, không có ý gì khác. Đến cả việc lấy long văn ngọc bài cứu ngươi, trong đó còn có nguyên nhân khác bên trong, nhưng không tiện nói với Đàm đại nhân.”

“Đàm mỗ hiểu.”

Nghi Nhạc dừng một chút, nói tiếp: “Nếu Đàm đại nhân sợ lời đồn đãi trong kinh làm mỹ nhân vừa rồi rơi lệ đến lúc đó cũng có thể trực tiếp nói với bổn quận chúa, ta sẽ giáp mặt chứng minh.”

Nàng ấy nói hiển nhiên là chuyện đang lưu hành rộng rãi gần đây trong kinh thành ‘Nghi Nhạc quận chúa coi trọng Đàm Chi Châu’.

“Không cần.” Đàm Chi Châu nghiêm mặt nói, “Ta với quận chúa chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức là tiểu ân, còn quận chúa đối với ta lại là đại ân, lấy chết tương báo cũng không đủ, sao có thể vì loại việc nhỏ này phiền toái quận chúa. Thanh giả tự thanh, lời đồn đãi ngăn với trí giả, việc này ta đã giải thích cho Xảo Toàn nàng ấy sẽ không hiểu lầm. Còn ý nghĩ của những người khác cũng không can hệ đến Đàm mỗ.”

Đôi mắt sáng ngời của Nghi Nhạc rất nhanh trở nên ảm đạm, “Đàm đại nhân quả nhiên rộng rãi, như thế bổn quận chúa không cần lo lắng.”

Đàm Chi Châu thông tuệ đến mức nào sao có thể không nhìn ra hôm nay Nghi Nhạc tới nói những lời này tất cả đều vì mình. Nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể để sau này tìm cơ hội báo đáp ân tình, lúc này nếu hắn để lộ một tia xúc động, với quận chúa hay , đối xảo toàn đều là bất công.

“Vậy……” Nghi Nhạc lui ra phía sau hai bước, ánh mắt mất tự nhiên nhìn hắn, “Trước tiên ta chúc ba ngày sau Đàm đại nhân bình yên ra tù, mong rằng sau này Đàm đại nhân hành sự có thể cẩn thận hơn một chút, không cần làm ra loại chuyện hồ đồ giống thế này.”

“Lời nói của quận chúa ta ghi nhớ trong lòng.”

Nghi Nhạc vội vàng rời khỏi đại lao, không quay về với mẫu thân nhà mình hiện tại nàng ấy còn chưa có hết tức giận đâu, mình tự trộm chạy ra nếu bị bắt được khẳng định sẽ phải bị giáo huấn một hồi. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ấydứt khoát đi tìm Tri Y chơi.

Tri Y không thêu đai lưng mà đang buồn rầu nhìn bức họa trong tay, vẫn cảm thấy còn có chỗ nào đó không thích hợp.

Nam Dương quận vương yêu thích vì nàng thiên phú với họa, mỗi lần giao bài tập cũng đều cổ quái xảo quyệt, làm nàng đau khổ suy nghĩ đến nửa ngày.

“Tri Y bảo bối ~” Bỗng nhiên Nghi Nhạc quận chúa tiến vào, chạy đến bẹp một ngụm hôn lên mặt Tri Y.

“Nha” Tri Y bị dọa nhảy dựng, bụm lại mặt trứng toàn nước miếng liếc nàng ấy, bộ dáng nhỏ xinh rất ngon miệng làm Nghi Nhạc hận không thể điên cuồng hôn thêm mấy chục cái.

“Đang vẽ tranh?”

“Ừm.” Tri Y rũ đầu nhỏ, vô lực ghé vào bàn, “Tiên sinh giao bài tập, rất khó nha……”

“Sợ cái gì.” Nghi Nhạc tùy ý cầm lấy một khối bánh hoa quế, không có chút hình tượng nào, “Không phải Hoàng Thượng nhà muội rất lợi hại sao? Để hắn chỉ điểm một chút không phải là được rồi sao.”

“Ngô……” Nghĩ vậy Tri Y cố nâng gương mặt, “Hoàng Thượng nói đây là làm rối loạn kỉ cương, không thể tùy tiện nói cho ta.”

“Đáng thương.” Nghi Nhạc đồng tình nhìn nàng, “Nếu không đai lưng kia muội cũng đừng đưa cho hắn, ta dạy cho muội, chuyển giao cho ta đi. Ta không sợ lớn, dù sao sửa chút là được.”

Tri Y nhíu nhíu cái mũi nhỏ nhìn nàng ấy, hiển nhiên cự tuyệt. Hai người kết bạn với nhau đã hơn hai tháng, cũng đại khái hiểu rõ tính tình của nhau, thường xuyên vui đùa nhau cũng không làm ảnh hưởng tới toàn cục.

“Nếu không ta dạy ngươi một chiêu.” Nghi Nhạc hứng thú, buông nửa khối điểm tâm đang gặm dở, “Muội đi cầu Hoàng Thượng nhà muội, khẳng định hắn sẽ đáp ứng.”

“Y, cầu thế nào?” Tri Y ngơ ngác nhìn nàng ấy.

“Khóc nha.” Nghi Nhạc cười khẽ, “Trước kia có người đã dạy ta, nam tử ấy à, sợ nhất là mỹ nhân rơi lệ. Ừm…… tuy rằng muội hơi nhỏ chút, nhưng Hoàng Thượng thương muội như vậy, hiệu quả cũng không sai biệt lắm.”

Tri Y nghiêng đầu, hiếu kỳ nói: “Đã khóc.”

“Như muội sao có thể kêu là khóc.” Nghi Nhạc xua tay, sửa sửa vật trang sức trên tóc và quần áo, “Nhìn ta, nước mắt mỹ nhân, vì sao nói là nước mắt mỹ nhân? Chính là bởi vì khi khóc lên cũng là một phong cảnh động lòng người, có thể chạm đến tâm của người nhìn, làm người không nhịn được mềm lòng, cảm thấy dù gì mỹ nhân cũng đúng, sau đó không nhịn được đáp ứng yêu cầu của mỹ nhân. Kiểu khóc oa oa như tiểu hài nhi của muội đương nhiên không được.”

Tri Y nghiêm túc gật gật đầu, tiếp tục nghe nàng ấy nói tiếp.

Nghi Nhạc nói, cúi đầu, lại chậm rãi ngẩng đầu, lúc này biểu tình trong mắt đã thay đổi, chứa đựng thâm tình vô hạn, muốn nói lại thôi, nàng ấy nhẹ giọng giải thích, “Đầu tiên, muốn cho hắn biết ủy khuất của muội, thỉnh cầu của muội, muội khao khát thỉnh cầu với hắn.”

Dần dần, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt chậm rãi ngưng kết, Nghi Nhạc nhu nhu nháy mắt, giọt lệ kia rơi vào lông mi dài mảnh, nước mắt đọng lại trên mi, nhu nhược động lòng người.

“Đây là bước thứ hai, cho hắn biết, không phải muội cố ý khóc ra, muội đang cố nén nước mắt, nhưng thật sự không nhịn được ướt hốc mắt.”

“Sau đó muội có thể chậm rãi nói ra nguyên do để tự hắn cân nhắc, không cần quá nhiều lời.”

Nàng ấy lại nháy mắt, nước mắt nóng bỏng rơi khỏi lông mi lướt qua khuôn mặt. Nàng ấy hơi hơi nghiêng mặt, biểu tình có vẻ ưu thương mà kiên định, trong miệng nhẹ nhàng cất lời, “Cuối cùngđừng nói gì, cũng không cần khóc lớn đại náo, bảo trì trạng thái như vậy. Nếu hắn không phản ứng, muội trực tiếp rời đi là được, hắn sẽ tự thấy áy náy khó xử, kể cả lần này không đáp ứng muội, lần sau nhất định sẽ bồi thường.”

Tri Y chớp chớp mắt, đột nhiên đi lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Nghi Nhạc, tay nhỏ nóng hầm hập tràn đầy ấm áp, lo lắng nói: “Nghi Nhạc tỷ tỷ thật sự muốn khóc sao?”

“Hả?” Nghi Nhạc vội vàng lau khô nước mắt, buồn cười nói, “Đây là ta làm mẫu a, tiểu ngốc tử.”

Biểu tình của tiểu cô nương hiển nhiên là không tin, nghĩ nghĩ, “Là vì Đàm thúc thúc sao?”

Tri Y cũng nghe lời đồn trong kinh, ngày hôm qua còn nghe Thái Hậu nói với ma ma chuyện Nghi Nhạc lấy ngọc bài cứu Đàm Chi Châu, nhưng không hiểu lắm cái gì mà tình yêu nam nữ ở trong đó, chỉ có thể suy nghĩ an ủi nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đàm thúc thúc đúng là rất xinh đẹp, Nghi Nhạc tỷ tỷ thích cũng không có gì sai.”

“Thích?” Nghi Nhạc nâng sườn mặt, “Đúng vậy, thích cũng không có gì sai. Nhưng là đồ vật mình thích mà không chiếm được? Từ nhỏ đến lớn bổn quận chúa nhỏ còn chưa bao giờ gặp chuyện đồ vật mà mình thích mà chưa có được.”

“Chính là a ma nói, đồ vật mình thích không phải nhất định phải ở trong tay mới là tốt nhất. Ví dụ như a ma thích hoa mẫu đơn, nếu ngắt xuống đặt trong lòng bàn tay, không ra bao lâu sẽ khô héo, chi bằng để nó vui vui vẻ vẻ ở trong vườn hoa.”

Nghi Nhạc cười, “Cái này đương nhiên ta biết, nhưng vẫn khác nhau.”

Tri Y nghi hoặc khó hiểu, đôi mắt thanh triệt làm Nghi Nhạc biết tiểu cô nương trước mắt non nớt cỡ nào.

Không biết là nhẹ nhàng hay là tiếc nuối nàng ấy thở dài, thấp giọng nói: “Nếu lúc trước gặp được sớm giữ hắn lại, không…… Nếu từ nhỏ ta ở trong kinh lớn lên quan biết hắn, vậy…… Chỉ có thể nói, hận bất tương phùng khi chưa gả đi.”

Đàm Chi Châu là người trong lòng của Nghi Nhạc có khả năng trở thành sự thật, nhưng sau khi biết từ nhỏ hắn đã có đính hôn hơn nữa cảm tình thâm hậu với thê tử chưa qua cửa, nàng ấy biết mình tuyệt không thể để loại tình cảm này biến thành chấp niệm.

Nếu vị Nghiêm Xảo Toàn kia ích kỷ chút nhưng ngược lại cố tình nàng ấy lại là một cô nương nguyện ý cùng đồng cam cộng khổ với Đàm Chi Châu. Nghi Nhạc tự nhận cảm tình của nàng ấy với Đàm Chi Châu không sâu như vậy, cũng không có khả năng mạnh mẽ để Đàm Chi Châu làm quận mã, sau này hai người chỉ có thể trôi qua những ngày tháng ‘tương kính như băng’.

Nàng ấy muốn thăm thú cảnh đẹp, thưởng thức mỹ nhân.

“Tri Y, nếu sau này muội có nam tử mình yêu thích.” Nghi Nhạc mỉm cười, “Nhất định phải cho hắn biết trước tiên, cũng phải thừa cơ bắt lấy hắn. Nếu không sau này hối hận đã không còn kịp rồi.”

“Nghi Nhạc tỷ tỷ nói thích……”

“Đương nhiên không phải loại thích này của muội.” Nghi Nhạc nhẹ gõ đầu nhỏ của nàng, “Là khi tình đậu sơ khai cả ngày sẽ nhớ người ấy, khi dùng bữa cũng nghĩ đến hắn, khi đi ngủ cũng mơ đến hắn, bất luận gặp phải chuyện gì trong đầu cũng sẽ hiện ra thân ảnh của hắn. Nếu hắn cười muội sẽ vui vẻ, hắn nhíu mày muội sẽ lo lắng, hắn chịu khổ muội sẽ hận không thể lấy thân chịu khổ thay, nếu hắn đối tốt với muội, muội sẽ hận không thể đối tốt với hắn gấp trăm lần, nếu hắn đối với muội không tốt……”

Nghi Nhạc đổi sắc mặt, hung dữ nói: “Nếu đối với muội không tốt, vẫn là trực tiếp để Hoàng Thượng nhà muội làm thịt đi. Loại người này giữ lại trên đời sẽ àm bản thân khó chịu tại, không bằng sớm kết sớm tan, không cần thiết chà đạp bản thân.”

Tri Y nghe rất nghiêm túc, cảm giác mỗi ý đều phù hợp với thân ảnh trong đầu, khuôn mặt non nớt trẻ con suy tư một lát, “Nhưng a ma nói, ba năm sau Hoàng Thượng phải thành hôn, vậy Tri Y mười một tuổi có thể gả cho Hoàng Thượng không?”

Nghi Nhạc:……???

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 54

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 56

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK