Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Khóc

Tri Y ngủ một giấc đã ngủ tới tận giờ Tuất. Tuyên Đế tạm thời đi ra gian ngoài nói chuyện với Thái Hậu, Tuyết Bảo Nhi nghiêng đầu nhìn chằm chằm tiểu chủ nhân trên giường, nhẹ nhàng nhảy lên, cách chăn mỏng ghé vào ngực Tri Y, vươn đầu lưỡi thân mật liếm khuôn mặt, đuôi to mềm xốp ngoe nguẩy tới lui, thỉnh thoảng xoay người dùng nó để quấy rối tiểu cô nương đang ngủ say.

Trong mộng tiểu cô nương nhíu nhíu mày, nỗ lực mở mắt ra, cảm giác ngực bị tảng đá không nhẹ không nặng đè ép, chờ nhìn thấy cặp mắt dị sắc kia mới phản ứng lại, mềm mại lên án, “Tuyết Bảo Nhi ngươi lại nặng hơn rồi, đi xuống……”

“Meo meo meo?” Tuyết Bảo Nhi làm bộ nghe không hiểu, không chỉ không đi xuống còn cọ cọ cổ Tri Y, bộ lông mềm mại làm Tri Y cảm thấy hơi ngứa, bị cọ ngứa không chịu được cất tiếng cười khẽ.

Liên Hương Tích Ngọc canh giữ ở cạnh cửa nghe thấy thanh âm vội tiến vào giúp đỡ ôm mèo nhỏ đi, cười nói: “Cô nương tỉnh, Tuyết Bảo Nhi không thấy ngài nên không chịu ăn gì, không nghĩ tới còn cơ linh chạy vào tìm ngài.”

Tri Y che miệng ngáp một cái nhỏ, đôi mắt buồn ngủ chưa hoàn toàn thanh tỉnh đảo qua chung quanh, nghi hoặc không thôi, “Hoàng Thượng?”

Nàng không xác định được lúc trước nhìn thấy Hoàng Thượng là ở trong mộng hay là thật.

“Hoàng Thượng đang nói chuyện cùng Thái Hậu nương nương.” Liên Hương hầu hạ nàng sửa sang lại xiêm y, “Hai vị chủ tử còn chưa dùng bữa, đang chờ cô nương ngài đó.”

Tri Y đáp lời xỏ chân vào đôi ủng nhỏ chạy ra ngoài, hoàn toàn không nghe thấy Tích Ngọc kêu to ở phía sau, “Chủ tử tóc ngài còn chưa buộc!”

“A ma, Hoàng Thượng.” Tri Y lặng lẽ chạy tới chỗ Thái Hậu và Tuyên Đế đang ngồi nói chuyện, đột nhiên mở miệng, thanh âm réo rắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tiểu cô nương mặc áo ngắn váy xanh an tĩnh đứng dưới trụ đèn, khuôn mặt mới tỉnh ngủ hơi hồng, hai con mắt sáng như chứa ánh sao, ngọt mềm cười nhạt, tóc dài mềm mại tới eo phủ phía sau lưng, dưới ánh nến mông lung lại thấy dáng người có vài phần nhu mỹ của thiếu nữ.

Tuyên Đế ngẩng đầu nhìn lại, mắt đen sau như u đàm hiện lên tia ngoài ý muốn, bừng tỉnh phát hiện mấy tháng nay tiểu cô nương cao lên không ít, lúc trước khi ôm nàng còn không có phát hiện, hiện giờ đứng ở đây so sánh với ban ngày thật sự có khác biệt không nhỏ.

“Sao không để Liên Hương Tích Ngọc buộc tóc cho, lỗ mãng hấp tấp chạy tới đây rồi?” Trong ngữ khí của Thái Hậu có chút oán trách nhưng cũng tràn đầy yêu thương đem người kéo tới bên cạnh tự mình động thủ búi tóc cho Tri Y, “Lâm ma ma, đi lấy hai sợi dây cột tóc tới.”

Tuổi này của Tri Y mà dùng trâm thoa thì hơi sớm quá, trông sẽ già dặn nên Lâm ma ma thuận đường lấy lại hai dây buộc đính hoa và bướm, lúc mang lên sẽ sinh động như thật làm Tri Y ngoan ngoãn lại thêm vài phần linh động.

Sau khi buộc xong Thái Hậu để Tri Y nhẹ nhàng xoay một vòng, cảm khái nói: “Ngày xưa Hàm Bảo Nhi mới cao đến hông của a ma giờ đã lớn thế này rồi, qua mấy năm nữa sẽ không giữ được.”

“Giữ được.” Tri Y để bà khẽ vuốt tóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Tri Y sẽ không rời khỏi a ma.”

Thái Hậu hơi hơi mỉm cười, tuy rằng biết rõ đây chỉ là lời nói trẻ con của tiểu cô nương nhưng vẫn vui mừng.

“Lần sau A ma không cần chờ ta.” Tri Y đỡ bà ngồi xuống, “Thái y nói a ma không thể dùng bữa quá muộn, để tránh bỏ ăn.”

“Lại là thái y nói.” Thái Hậu lắc đầu, ôn nhu gõ trán nàng, “Sau này con sẽ thành Thái y của a ma.”

Tri Y thè lưỡi cười, lại nghịch ngợm tự mình mời Tuyên Đế vào bàn, chia thức ăn cho hai người, An Đức Phúc cười tủm tỉm không lên tiếng ngăn cản, đây là điều thú vị khi cô nương ở cùng Thái Hậu Hoàng Thượng hắn cũng không phải là người không biết điều.

Bữa tối ấm áp mà an bình, trong bữa tiệc ba người rất ít khi mở miệng, nhưng không khí ấm áp trên bàn ăn ai cũng có thể nhìn ra được. Nếu là người khác thấy một màn như vậy chỉ sợ sẽ không thể tin được nơi đây là hoàng cung nơi xảy ra tranh đấu tàn khốc nhất.

Sau khi dùng bữa xong trời đã tối đen, tối nay thời tiết sơ lãng, trong không trung thỉnh thoảng có vài tia chớp nghịch ngợm, Tri Y vừa hỏi hôm nay ngày bao nhiêu sau khi biết được đột nhiên nhảy lên như lửa đốt đến mông, kêu lên một tiếng kinh hãi chạy ra ngoài nhưng bị Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.

“Mới dùng cơm xong.” Tuyên Đế nhíu mày, “Chạy cái gì.”

Tri Y vội vàng nắm ồng tay áo hắn, cũng không biết là đẩy hay là kéo, “Lần trước Trường Du ca ca tặng ta một chậu hoa quỳnh, hoa thợ nói tối nay giờ Hợi hoặc giờ Tý sẽ nở hoa.”

Tiểu cô nương chỉ xem miêu tả hoa quỳnh nở rộ ở trong sách trong sách nào cũng miêu tả không phải là thanh lệ tuyệt tục thì cũng là trắng hơn tuyết linh tinh nói chung toàn những từ ngữ cực kỳ tôn sùng, làm nàng tò mò không thôi, đã sớm muốn xem thử một chút loại phù dung sớm nở tối tàn này.

Thấy dáng vẻ khao khát này của nàng, lời đến khóe môi Tuyên Đế cũng thu hồi, tuy rằng lúc trước nói nàng tối nay phải đi ngủ sớm một chút nhưng hôm nay là hoa quỳnh nàng chờ đợi từ lâu, đêm nay không cho nàng thấy, chỉ sợ mấy ngày sau cũng sẽ không ngủ được.

“Ở nơi nào?”

“Giáng Tuyết Hiên.” Tri Y chuyển sang nắm vạt áo hắn, trong mắt rực rỡ lung linh, “Hoàng Thượng muốn cùng ta xem sao? Nhưng ngày mai Hoàng Thượng còn phải vào triều mà?”

Khi Tuyên Đế bận rộn chính sự nhất có mấy ngày liên tục không chợp mắt cũng có thể bảo trì tinh thần phấn chấn, một đêm không ngủ với hắn mà nói chỉ là chút lòng thành thôi, “Không có việc gì.”

“Ai gia tuổi lớn chờ không được.” Thái Hậu ôn nhu mở miệng, “Nếu Hoàng Thượng nói như vậy, ngươi liền bồi Hàm Bảo Nhi đi xem đi, bên cạnh nếu không có ai nhìn, tiểu nha đầu này hứng thú lên không chừng sẽ nhìn từ khi hoa nở nhìn đến lúc hoa tàn.”

“A ma lại không tin ta.” Tri Y bưng mặt, “Rõ ràng lúc trước mới nói ta ngoan nhất.”

“Ngày thường ngoan ngoãn, nhưng chạm vào đồ vật yêu thích, có khi nào ngoan đâu?” Thái Hậu mỉm cười hỏi lại, sau đó xua tay, “Đi thôi, khéo lại bỏ lỡ canh giờ.”

Lời này vừa ra, Tri Y vội vàng cáo lui, lôi kéo Tuyên Đế chạy đến Giáng Tuyết Hiên.

Tri Y đem hoa quỳnh đặt ở cửa sổ phòng ngủ, có khi nửa đêm bừng tỉnh sẽ trừng hai mắt nhìn một cái sợ thời khắc hoa nở bị mình bỏ qua lúc nào không biết.

Người ở Giáng Tuyết Hiên vốn đang chờ nàng, không nghĩ bỗng nhiên một trận gió ào vào đúng là chủ tử mà bọn họ đang vất vả chờ, phía sau còn có Tuyên Đế làm đám người Lâm Toàn Nhi cả kinh, vội nhún người hành lễ.

An Đức Phúc theo sát phĩa sau, chờ Tuyên Đế đi vào quay đầu lại dặn dò một câu, “Chuẩn bị trà và điểm tâm, Hoàng Thượng và cô nương sẽ thức để chờ hoa quỳnh nở.”

Hắn không trực tiếp vào cửa, mà canh giữ ở phòng ngoài cùng Liên Hương Tích Ngọc, Từ ma ma còn đang thêu hoa thấy người đi vào kinh ngạc đứng lên, “Hoàng Thượng đây là……”

“Từ ma ma tới.” An Đức Phúc cười, “Cô nương không phải có một bồn hoa quỳnh sao, nghe nói tối nay sẽ nở, Hoàng Thượng tới chờ cùng cô nương.”

Từ ma ma giật mình hoảng hốt, thần sắc phức tạp nhìn vào trong phòng, bên trong Tuyên Đế đứng trước trước mặt cô nương giúp nàng phủ thêm áo choàng, thân hình cao lớn đĩnh bạt càng tôn lên vẻ yêu kiều ôn nhu của tiểu cô nương, càng giống như người bảo hộ ở bên cạnh nàng.

Nhìn một lát, Từ ma ma hoàn hồn nói, “Được, kia…… Cửa kia đừng đóng lại đi, miễn cho Hoàng Thượng và cô nương kêu chúng ta không nghe thấy.”

“Ai, được rồi.”

“Hoàng Thượng nhìn thấy hoa quỳnh chưa?” Tri Y nhìn không chớp mắt chậu hoa, không quên nói chuyện phiếm.

“Nhìn thấy.” Có lẽ là do bóng đêm, giọng nói của Tuyên Đế trầm thấp nhu hòa như nước, “ Khi trẫm còn niên thiếu cũng từng giống ngươi, trắng đêm chờ ở bên cạnh.”

“Chính là nhìn được vào khi đó?”

“Không phải.” Nhớ tới chuyện khi đó, bên môi Tuyên Đế khẽ kéo thành nụ cười mỉm, “Trẫm chờ ba đêm cũng chưa nhìn thấy, sau mới biết bồn hoa ấy không phải là hoa quỳnh. ““Y” Tri Y kinh ngạc chớp mắt, quay đầu lại, “Có người lừa Hoàng Thượng sao?”

Tuyên Đế khẽ gật đầu, “Là Tín Vương.”

Lúc ấy Tuyên Đế mới bốn tuổi, tuy rằng từ nhỏ đã nghiêm túc chút, nhưng lòng hiếu kỳ của hài tử không giảm. Tín Vương trêu cợt hắn, cho hắn một chậu Quân Tử Lan, nói với hắn đây là hoa quỳnh hơn nữa mấy ngày tới sẽ nở hoa, làm Tuyên Đế chăm chút như bảo bối ba ngày, chờ ba ngày, cuối cùng mới biết được bị vị đại ca không đứng đắn này trêu chọc……

Không nghĩ tới Hoàng Thượng không gì không làm được trong suy nghĩ của nàng cũng gặp phải chuyện này, Tri Y thấy hứng thú, nàng rất ít khi nghe Tuyên Đế nhắc đến chuyện trước kia, quấn lấy hỏi: “Vậy Hoàng Thượng chính thức nhìn thấy là khi nào?”

“Hình như là……” Tuyên Đế nhẹ giọng kể lại, khó được có phân nhàn tâm này đem chuyện thú vị khi còn nhỏ nói với Tri Y.

Ngày trước không phải Tuyên Đế không có thời gian trôi qua nhẹ nhàng, nhưng đó đều là lúc Ly phi chưa tiến cung. Từ nhỏ Tín Vương đã có nhiều chủ ý chơi xấu, vào lúc Tuyên Đế không biết đã hắn trêu đùa bao nhiêu lần, nhưng đều là chút chuyện vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, xong việc sẽ dùng phương thức khác để nhận lỗi. Tuyên Đế không phải người thích cáo trạng, cho nên khi đó Thái Hậu cũng không biết những việc này.

Tri Y nghe nghe, chống cằm nhìn Tuyên Đế, biểu tình cực kỳ phong phú, thỉnh thoảng nhíu mày, mặt giãn ra, chớp mắt, nghi hoặc……

“Trách không được có khu Nguyên Hàm muốn trêu cợt ta.” Tri Y cơ linh cười, “Nhưng là tóm lại sẽ bị Ly tỷ tỷ phát hiện ra trước, dạy ta cách trả đũa lại.”

Tuy rằng không có cha mẹ làm bạn, nhưng bên người Tri Y chưa bao giờ thiếu người, trong cung có Tuyên Đế và Thái Hậu còn có Đông Quách Ly, ngoài cung có cả nhà Tín Vương, trong Thái Học Viện càng có nhiều đồng học đối đãi với nàng cực tốt, ngẫu nhiên có buồn phiền cũng sẽ được hóa giải rất nhanh.

Tính ra, từ ngày vào cung tiểu cô nương trôi chảy may mắn đến kỳ cục. Cũng vì nguyên nhân như thế nên lúm đồng tiền ngọt ngào mới có thể thường xuyên treo ở hai má, làm người khác nhìn vào thấy rất thoải mái.

Nghe vậy trong mắt Tuyên Đế hiện lên ý cười, “Lần sau Cảnh Mân lại như thế, nói cho trẫm.”

“Sau đó Hoàng Thượng giúp ta trêu cợt cha hắn sao?” Tri Y hì hì hỏi, sau khi có câu trả lời khẳng định trừng lớn đôi mắ tròn xoe, làm như không nghĩ tới Hoàng Thượng từ trước đến nay đứng đắn nghiêm túc cũng sẽ có một mặt như vậy.

Bỗng nhiên tiểu cô nương lại thở dài như người lớn, vô ý thức niết khuôn mặt non nớt của mình, “Nếu Tri Y cùng lớn lên với Hoàng Thượng thì tốt rồi……”

Chỉ nghe nàng nói đã cảm thấy thật thú vị, nhưng hiện tại trừ bỏ khi ngẫu nhiên nhàn rỗi, nàng chỉ có thể trộm nhìn Tuyên Đế phê tấu chương tiếp kiến đại thần.

Tuyên Đế lắc đầu, không hy vọng như nàng mong muốn. Khi hắn còn nhỏ hoàng cung khác biệt rất lớn so với hiện tại, nếu Tri Y sinh sống ở thời điểm đó, chỉ sợ đã sớm không còn ngây thơ hồn nhiên như hiện giờ nữa.

Hai người đứt quãng nói chuyện đến giờ Tý, hoa quỳnh vẫn không có động tĩnh, làm Tri Y buồn ngủ mà không được nhắm mắt, lông mi run đến lợi hại.

Rõ ràng buồn ngủ cực kỳ nhưng mỗi lần đầu nhỏ gục xuống vài cái vẫn tự bừng tỉnh, sau đó nhìn xung quanh khắp nơi một phen, tiếp tục nhìn chằm chằm hoa quỳnh. Dáng vẻ này làm Tuyên Đế không nhịn được câu môi, đưa tay khẽ vuốt đỉnh đầu làm tiểu cô nương hưởng thụ mà híp mắt như mèo con, mơ màng sắp ngủ dưới bàn tay dày rộng ấm áp của hắn.

“Chợp mắt một lát.” Tuyên Đế ngắn gọn nói, “Chờ hoa nở trẫm kêu ngươi.”

Tri Y không biết nghe rõ hay không nghe rõ, lung tung gật đầu vài cái dựa vào bên cạnh không biết lúc nào đã rơi vào vòng ôm ấm áp của Tuyên Đế. Tuyên Đế duỗi tay vòng lấy để nàng ngủ càng thêm an ổn.

Ngoài cửa mấy cung nữ ma ma và An Đức Phúc lại rất có tinh thần, thấy tình hình này Liên Hương nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng đối xử với cô nương của chúng ta cũng thật tốt, trừ bỏ ở trước mặt cô nương ta chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng ôn nhu như vậy.”

“Cũng không phải không đúng.” An Đức Phúc như lão tăng nhập thiền, so với mấy cung nữ thong dong hơn nhiều, “Ít thấy việc lạ, chuyện càng làm cho các ngươi giật mình còn ở phía sau đấy.”

Vài tiếng ong ong nhỏ nhẹ không truyền vào tai Tuyên Đế, tiểu cô nương ngủ say lúc sau hình như cảm thấy tư thế thay đổi không lớn, ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui, mắt thấy áo choàng cũng không lấn át được, hắn duỗi tay chuẩn bị đem người giữ lại đã bị một đôi tay nhỏ nháy mắt nắm lấy.

Tay Tuyên Đế có chút hơi lạnh của ban đêm, tiểu cô nương lại ấm hồ hồ. Ở trong mơ nàng đưa tay chộp tới đặt dưới má như bảo bối, hơi thở nhè nhẹ ấm áp phả trên tay Tuyên Đế trong khoảng khắc cả bàn tay đều ấm lên. Chỉ cần vừa động tay Tuyên Đế có thể chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say kia, nếu nhẹ nhàng chọc vài cái, tiểu cô nương sẽ cảm thấy ngứa, sau đó lộ ra lúm đồng tiền say lòng người, có lẽ còn sẽ nói mê vài tiếng, lên án hắn là người xấu nhưng vẫn không chịu buông tay hắn ra.

Chăm chú nhìn đến xuất thần, ngón tay không tự giác động đậy xúc cảm ấm áp non mềm truyền đến từ đầu ngón tay, thấm tận vào tim làm trong mắt Tuyên Đế lóe lên một tia cảm xúc khác thường, nhưng cảm giác lóe lên rồi mất đi quá nhanh làm hắn căn bản không thế bắt giữ, cũng không nghĩ lại.

Có lẽ người trong ngực quá mức mềm mại thoải mái, có lẽ những ngôi sao ngoài cửa quá mức rực rỡ, vốn Tuyên Đế đáp ứng Tri Y nhìn hoa quỳnh thế nhưng khi nhìn Tri Y đang ngủ cũng nặng nề rơi vào mộng.

Mà ngay sau khi hắn nhắm mắt nửa khắc, cánh hoa quỳnh* trước mắt run lên bắt đầu chậm rãi nở rộ.

Hình như là vì không cảm giác được ánh mắt của hai người phía trước nên nó không hề ngượng ngùng như lúc trước, ống hoa chậm rãi nhếch lên, màu tím bao vây mấy chục cánh hoa trùng trùng điệp điệp, cánh hoa trắng hơn tuyết từ từ bung nở bằng tốc độ cực kỳ chậm, vây quanh lẫn nhau, tràn ra hương khí say lòng người. Đóa hoa hơi rung động, không có gió cũng phấp phới, nhu nhược động lòng người, như tiểu cô nương mới bước vào đời không hiểu thế sự làm người trìu mến,

*Hoa quỳnh

Và vấn đề nói đề ở đây là, mấy người ngoài cửa không nhìn thấy cảnh này nên không thể kịp thời gọi Tuyên Đế Và Tri Y dậy được.

Màn đêm giây lát đã lướt qua, hoa quỳnh nở sau một canh giờ cũng dần tàn lụi, Tri Y thoải mái trong lòng Tuyên Đế ngủ một đêm nên tỉnh sớm nhất.

Vừa mở mắt đã thấy hoa quỳnh héo tàn, Tri Y ngẩn ra, trong lúc mơ hồ mới nhớ tới ngày hôm qua mình muốn chờ xem hoa quỳnh, kết quả một giấc ngủ dậy thế mà trời đã sáng hoa cũng nở xong rồi.

Nàng ngốc một lát, chờ khi Tuyên Đế mở mắt đã thấy tiểu cô nương lã chã chực khóc nâng bông hoa đã héo, trầm giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Hoàng Thượng, hoa nở mất rồi……”

Giọng nói vui vẻ ngày thường trở nên rất ủy khuất, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tuyên Đế, bẹp cái miệng nhỏ phảng phất ngay sau đó sẽ khóc lớn tiếng.

Tuyên Đế: “……”

Không được tự nhiên khụ một tiếng, “Trẫm cũng ngủ quên mất.”

Tiểu cô nương nghe vậy bổ nhào vào trong lòng hắn oa oa khóc lớn lên, thực sự rất ủy khuất, thật cẩn thận chờ nhiều ngày như vậy, vừa lúc hoa nở thì ngủ quên, hoàn mỹ bỏ qua, tư vị uổng phí tâm huyết đương nhiên không dễ chịu.

Rõ ràng cảm giác được nước mắt Tri Y làm ướt ống tay áo, khó có khi Tuyên Đế không biết phải làm sao chỉ có thể không ngừng vỗ nhẹ nàng, “Là…… Trẫm không đúng.”

Tri Y vẫn còn khóc, quả thực chưa từng thương tâm như vậy, tính cả lúc trước khi luyện cưỡi ngựa bắn cung bị ngã từ trên ngựa xước hết cánh tay cũng có thể bảo trì gương mặt tươi cười an ủi mọi người, thế mà lúc này bởi vì bỏ qua thời khắc hoa quỳnh nở mà khóc đến mức không màng đến hình tượng.

Quả thực Tuyên Đế bị nàng khóc cho rối loạn tâm thần, dùng ống tay áo làm khăn lau nước mắt cho tiểu cô nương, ôn thanh nói: “Là trẫm sai, hôm nay lại cho người đưa cho ngươi một chậu hoa quỳnh mới……”

“Hoàng Thượng gạt người QAQ.” Tri Y ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, rõ ràng cảm giác Tuyên Đế cô phụ sự tín nhiệm của mình.

“Đây là làm sao vậy?” Thái Hậu bước vào cửa, “Sao sáng sớm đã khóc?”

Trong giọng nói của bà không phải không có ngạc nhiên, phải biết rằng Tri Y rất ít khi khóc, càng đừng nói khóc lớn như vậy, khóc đến mức làm tim lão nhân gia là bà cũng xoắn lại.

“A ma” Lập tức Tri Y như chim yến nhào vào trong lòng bà, quay đầu lại hai mắt đẫm lệ lên án, “Hoàng Thượng gạt người, Hoàng Thượng bắt nạt ta……”

Đã bao nhiêu năm những cũng chỉ biết dùng từ ‘bắt nạt’ này để cáo trạng……

Thái Hậu nghe vậy hơi nhướn mi, mắt sáng như đuốc quét từ trên xuống dưới Tri Y một lần thấy cũng không có gì sai mới nhẹ nhàng thở ra.

Sợ tới mức nàng còn tưởng rằng nhi tử này nhịn nhiều năm, rốt cuộc khụ……cái gì kia quá độ.

Tiếp thu tầm mắt chứa đầy thâm ý của mẫu hậu nhà mình chuyển tới, Tuyên Đế chỉ có thể “……”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 51

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 53

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK