Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62: Đen tối

Tuyên Đế trầm mặc một lát, ban đầu còn cảm thấy là bản thân suy nghĩ nhiều, từ trước đến nay Tri Y được bọn họ bảo hộ rất tốt, sao có thể hiểu được những việc đó, hắn đạm thanh mở miệng, “Hả?”

Tiểu cô nương biết mình nói lỡ miệng, giả vờ trấn định, “Cho nên Hoàng Thượng vì Tri Y và a ma, nhất định phải tự chiếu cố tốt cho bản thân.”

Lời nói lập loè, ánh mắt đảo quanh, Tuyên Đế nhìn qua là biết nàng đang hoảng loạn. Sắc mặt chưa thay đổi, hắn đem tay đặt trên đỉnh đầu tiểu cô nương, “Cái gì không được?”

“Ngô……” Tri Y không tự giác động hai cái, bị Tuyên Đế cố định, cười hai cái lấy lòng, “Bởi vì lớn tuổi, không phải có rất nhiều thứ cũng không được…… Sao?”

Thanh âm càng nói càng nhỏ, Tri Y trộm liếc Tuyên Đế vài lần, bộ dạng chột dạ làm Tuyên Đế buồn cười.

Không cần hỏi, hắn cũng biết nàng nghe cái này là từ trong miệng của ai. Trừ Nghi Nhạc quận chúa, làm gì có ai dám dạy mấy cái thứ đó cho Tri Y.

Khẳng định Tri Y đối với việc này cái biết cái không, ngây thơ mờ mịt, cho nên mới có thể không cố kỵ nói ra như thế. Tuyên Đế âm thầm lắc đầu, cũng không đem chuyện tiểu cô nương mạo phạm đặt ở trong lòng, chỉ âm thầm ghi một bút cho Nghi Nhạc.

Hắn hơi dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng gõ trán Tri Y, ngữ điệu trầm ổn, “Ngày mai vòng đi Tô Châu, phải ở trên ngự liễn nhiều ngày, cũng không được đi đâu.”

Nghi Nhạc rất hồ nháo, tuy rằng chỉ là chút nghịch ngợm không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng Tuyên Đế vẫn không nghĩ để tiểu cô nương cả ngày ở cùng nàng ấy quậy phá với nhau.

“A, ngày mai sẽ đi sao?” Tri Y cả kinh nói, tức khắc đã quên chuyện khác, vẻ mặt tiếc hận, “Du Thành còn có rất nhiều nơi thú vị chưa được đi chơi đâu, nghe nói trừ hoa thuyền ban đêm ở Liên Hồ, sắp đến Tết Đoan Ngọ đua thuyền ở sông Vân Dương cũng đặc biệt thú vị.”

“Cái đó Tô Châu cũng có.” Tuyên Đế xoa xoa nàng, “Ngày mai giờ Thìn, có thể thức dậy không?”

“Không dậy được.” Tri Y cọ vào trước ngực hắn một cái, ngửa đầu mắt trông mong nói, “Đẻ Tri Y ngủ ở nơi này của Hoàng Thượng, có thể thức dậy.”

Tuyên Đế môi mỏng hơi câu, lại cự tuyệt không chút do dự.

“Không cần ngủ một giường với Hoàng Thượng.” Đôi mắt Tri Y vừa chuyển, “Ở bên trong lại thêm một giường nhỏ, cũng không được sao?”

“Không được.”

Biết lại là vì vấn đề tuổi tác của bản thân, Tri Y nhụt chí rũ đầu xuống, lần đầu tiên cảm thấy lớn lên cũng không phải tốt. Nhìn vẻ mặt này của Hoàng Thượng thì biết đã không thể quyết định, kể cả nàng có làm nũng cũng sẽ không thay đổi.

“Vậy được.” Tiểu cô nương cọ tới cọ lui nhảy xuống đất, “Vậy Hoàng Thượng nghỉ ngơi sớm một chút, không thể đọc sách đến khuya.”

Mấy chuyện nhỏ như vậy nhưng cứ nhắc mãi, Tuyên Đế cười nhạt, “Trẫm biết rồi.”

“Vậy Hoàng Thượng…… Tri Y trở về?” Tiểu cô nương lưu luyến bước từng bước, còn nghĩ Tuyên Đế có thể lên tiếng vãn hồi.

“Ừ, ngày mai giờ Thìn canh ba khởi hành, chú ý canh giờ.”

Nhìn bóng dáng Tri Y lưu luyến không rời, ý cười của Tuyên Đế vẫn luôn hiện hữu. An Đức Phúc tính toán canh giờ cho người vào phòng thu thập bàn ăn, thấy vẻ mặt Hoàng Thượng ôn hòa cũng không có ý trách cứ bọn họ. Nói chung mỗi lần cô nương ở đây, cơ bản sức mặt Hoàng Thượng sẽ không quá kém.

“Hoàng Thượng, cần phải tắm gội?”

“Ừ.” Tuyên Đế đứng dậy, để nội thị hầu hạ cởi áo, trong đầu lại đột nhiên hiện lên hai chữ “Không được” mà tiểu cô nương nói lúc trước.

Thời trẻ đối với chuyện nam nữ hắn cũng không có nhiều hứng thú, sau đó lại có phê ngôn của Tuệ Giác đại sư nên câm dục hơn mười năm, đúng là thanh tâm quả dục. Kể cả phản ứng bình thường mỗi sáng sớm của nam tử, mỗi ngày hắn tỉnh lại cũng chỉ cần tĩnh tâm không đến một khắc là có thể khôi phục lại bình thường.

Huống hồ… hắn nhìn Tri Y lớn lên, dù vì đủ loai nguyên nhân hắn có thể để Tri Y trở thành Hoàng Hậu, sủng ái nàng cả đời. Nhưng Tuyên Đế không có biện pháp tưởng tượng mình sẽ làm chuyện nam nữ với Tri Y, tóm lại bất kể là ai đi chăng nữa, chỉ sơ cũng rất khó có phản ứng gì với tiểu cô nương mình nhìn lớn lên. Nói như thế hình như cũng giống như lời tiểu cô nương, thật sự ‘không được’…..

Trong lúc cân nhắc, sắc mặt Tuyên Đế càng ngày càng đen, làm nội thị sợ tới mức tăng nhanh động tác, thở cũng không dám thở mạnh, đại khái chỉ có An Đức Phúc tinh mắt, bình tĩnh, hắn cũng sớm quen sau khi cô nương rời đi Hoàng Thượng miên man suy nghĩ thần sắc hỉ nộ vô thường.

Có lẽ là suy nghĩ quá nhiều chuyện, một đêm này Tri Y ngủ không được tốt, giờ Thìn ngày hôm sau mơ mơ màng màng bị hai người Liên Hương Tích Ngọc giúp mặc quần áo rửa mặt, lung tung uống mấy miếng canh đã bị dắt lên ngự liễn.

Tuyên Đế mới bàn giao mấy lời với đám đại thần, quay đâu đã thấy tiểu cô nương tự giác chui vào ngực hắn. Cảm thấy hơi lạnh còn trực tiếp xốc áo ngoài chui vào, nói mớ hai tiếng, “Hoàng Thượng, ôm……”

Cũng may những đại thần đó đã lui ra, bằng không chẳng cần Tuyên Đế lên tiếng, bọn họ là có thể đem Tri Y mắng tỉnh trước.

Từ Du Thành đi Tô Châu phải đi đường bộ hai ngày, đi thêm một ngày đường thủy, ba ngày kế tiếp đều ở trên đường, Tri Y chưa làm dịch dung, khuôn mặt nhỏ thoải mái thanh tân, váy áo thiếu nữ, búi tóc cũng cực kỳ ngắn gọn, hơn phân nửa đều xõa sau người. Sa mỏng mềm nhẹ, xúc cảm khi chạm vào cực kỳ rõ ràng.

Tay Tuyên Đế nhấc lên lại buông xuống, cuối cùng vẫn là để An Đức Phúc cầm thảm mỏng phủ thêm cho Tri Y.

Có đệm thịt người đương nhiên rất thoải mãi, lay động trên đường cũng không thể làm tiểu cô nương tỉnh, co thành một cục nằm gọn trong lòng Tuyên Đế. Mỗi khi có người cách mành báo cáo cho Tuyên Đế, mặc dù có tâm ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng chỉ có thể thấy một làn tóc đen bay bay.

Trang Trạch Khanh làm thống lĩnh thị vệ đi theo hộ giá, mơ hồ có thể nhìn thấy tình cảnh trong ngự liễn, mày rậm chói chặt, ngày thường trên mặt thường mang ý cười không kiềm chế được nay đã bị thay thế bằng ý cười suy nghĩ sâu xa.

Hắn xoay người đánh ngựa đi phía sau, vì mệnh lệnh của Tuyên Đế, An Đức Phúc vẫn chưa lên liễn hầu hạ, mà ở trên xe ngựa phía sau đợi mệnh.

“An tổng quản.”

An Đức Phúc làm vẻ thụ sủng nhược kinh, “Trang đại nhân, không biết tìm nô tài có chuyện gì?”

“Ta……” Trang Trạch Khanh châm chước lời nói, “Hàng năm An tổng quản hầu hạ Hoàng Thượng, cảm thấy Hoàng Thượng……”

Hắn dừng lại, lại cảm thấy nói thẳng ra tên Tri Y không được tốt. Rốt cuộc nói thế nào cũng là tiểu cô nương, xung quanh còn có nhiều thị vệ như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến khuê dự của tiểu biểu muội.

Trang Trạch Khanh là từ bên liễn của Tuyên Đế đi tới, lại ấp a ấp úng, thần sắc dao động không chừng, An Đức Phúc cũng coi như là nhân tinh, đại khái đoán được ra hắn muốn hỏi cái gì, lại nói: “Nô tỳ chỉ là hạ nhân hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ biết hầu hạ người, nào biết chuyện khác, bất luận Trang đại nhân muốn hỏi cái gì, chỉ sợ đã hỏi sai người.”

Cáo già! Trang Trạch Khanh trong lòng nói, nhưng nghe lời này cũng biết không hỏi được cái gì, chỉ có thể che giấu nghi ngờ, trở về tiếp tục canh giữ.

An Đức Phúc hãy còn cân nhắc một lát, cảm thấy người nhìn ra Hoàng Thượng và cô nương không bình thường càng ngày càng nhiều, kia Hoàng Thượng…… Rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?

Tóm lại nếu Hoàng Thượng không nghĩ gì, dù cho là ai cũng sẽ không nhận ra được.

Đội ngũ không nhanh không chậm từ từ di chuyển.

“Hoàng Thượng.” Có thị vệ ở ngoài mành bẩm báo, “Nghi Nhạc quận chúa muốn bỏ kiệu cưỡi ngựa.”

Sớm biết Nghi Nhạc không chịu ngồi yên, Tuyên Đế lạnh lùng nói: “Để nàng ấy an phận một chút, thân là quận chúa, như thế còn ra thể thống gì.”

“Tuân lệnh.”

Nhận được câu trả lời, Nghi Nhạc tức giận đến mức quăng ngã gối mềm, trong miệng lầm bầm “Tiểu nhân, tiểu nhân, đây khẳng định là trả thù! Đêm qua nhất định là bị tiểu Tri Y giễu cợt.”

Cung nữ ở bên cạnh khuyên giải an ủi, “Quận chúa nghỉ một lát đi, bên ngoài toàn là thị vệ, Hoàng Thượng cũng là muốn tốt cho ngài.”

Nghi Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý.

Ở một chỗ khác, Tuyên Đế mới nói xong, cúi đầu đập vào mắt là hia tròng mắt thanh tỉnh của tiểu cô nương, chớp hai cái, “Hoàng Thượng cố ý, Nghi Nhạc tỷ tỷ sẽ buồn chết.”

Tuyên Đế không tỏ ý kiến, Tri Y đứng dậy, tóc dài mềm mại phất qua cằm Tuyên Đế, nàng xoa xoa đôi mắt, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên ngự liễn đong đưa một hồi, chắc là bên ngoài con ngựa bị chấn kinh bỗng nhiên ngừng lại.

Bảo vệ Tri Y, chờ xe ngựa ổn định, mấy cái ly rơi xuống từ án nhỏ phát ra tiếng vang, bên ngoài lập tức có thị vệ lên tiếng, “Hoàng Thượng không có việc gì chứ ạ?”

“Không có việc gì.” Tuyên Đế vỗ nhẹ tiểu cô nương trong lòng, “Phát sinh chuyện gì?”

Cũng không có thanh âm đao kiếm, chắc không phải là thích khách.

Trình Cương tiến đến dở khóc dở cười, trả lời: “Hoàng Thượng, chuyện là……Bỗng nhiên phía trước có đàn vịt trời rất lớn chặn đường, ngang dọc đan xen, ngựa bị chấn kinh không chịu đi về phía trước, vi thần lập tức dọn đường, chỉ là phải mất trên dưới một khắc.”

“Vịt trời?” Tri Y thò đầu ra, “Chính là vịt trời như trong sách nói sao?”

Đương nhiên Trình Cương nhận ra giọng nàng, theo bản năng trả lời: “Đúng vậy.”

Tri Y thấy tò mò, sửa sửa búi tóc, nháy mắt vén rèm lên mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy phía trước đứng đầy vịt trời kết bè kết đội, hoặc là bay thấp hoặc đi thong thả, đang nghỉ ngơi ở mảnh đất trống rộng lớn bên hồ, liếc nhìn thì bầy vịt trời này không thể nhìn hết, không biết được số lượng bao nhiêu. Đám gia hỏa này cũng không sợ người, nhiều ngựa xe ngừng ở phía trước như vậy, cũng không chiu di chuyển dù là một bước, vẫn theo lẽ thường nên ăn thì ăn, nên bay thì bay.

Mới ra khỏi mảnh rừng nhỏ nhìn thấy tình cảnh này, thị vệ trở tay không kịp, mấy con ngựa cũng hí vang không chịu đi về phía trước. Có thị vệ muốn dùng tiếng ngựa để làm chúng nó bay đi nhưng cũng không có tác dụng lắm, nhìn tình hình chỉ có thể xuống ngựa đuổi đi dần dần.

Tuy Tuyên Đế cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, hắn im lặng nhìn một lát, xem xét kỹ càng địa hình phụ cận.

Trình Cương cúi đầu nói: “Nơi này vẫn thuộc đại phận sộng Vân Dương, nhưng đã ra khỏi Du Thành, Du Thành gần biển, sông Vân Dương có nhánh sông đổ ra biển. Vi thần từng nghe nói phụ cận có một đảo giữa biển cũng khá gần cửa sông, trên đảo khí hậu độc đáo, có đông đảo động vật hoang dã, thôn dân phụ cận gan lớn sẽ đến đó săn bắt, nghĩ đến vịt trời này là từ kia bay tới, ngừng ở nơi này.”

Tuyên Đế trầm tư một lúc, “Phụ cận có thôn xóm nào không?”

“Có, cách đây hai mươi dặm về hướng đông có Lô Hoa Thôn, thôn xóm nằm ở hạ du sông Vân Dương hướng ra cửa biển.” Trình Cương lập tức hiểu ý, “Hoàng Thượng muốn đi truyền mấy thôn dân tới hỏi chuyện?”

“Ừ.” Tuyên Đế giữ chặt Tri Y đang nóng lòng muốn thử nghĩ nhảy xuống xe ngựa đi xem kéo trở về trong liễn

“Hoàng Thượng, việc này tất có kỳ quặc, ta đi giúp xem xét một phen.” Vẻ mặt tiểu cô nương nghiêm túc nói xong câu đó, gấp không chờ nổi muốn chuồn đi, bị Tuyên Đế giữ chặt cổ áo, chân nhỏ quơ vài cái, chỉ có thể quay đầu lại, “Hoàng Thượng……”

Đương nhiên Tuyên Đế biết là nàng ham chơi, cười như không cười nhìn vài cái, Tri Y bị bại trận, chui vào lòng ngực đánh nhẹ một cái, “Hoàng Thượng, ta đi xem……”

“Để điều tra rõ rồi xem.” Tuyên Đế xốc màn xe lên, nhíu mày, rất nhanh Trang Trạch Khanh dẫn người tiến đến bẩm báo, “Hoàng Thượng, cũng không có gì lạ, chỉ là một đám vịt trời bình thường, chỉ là không biết vì sao đột nhiên dừng lại ở nơi đây rất nhiều.”

Trang Trạch Khanh nghĩ trăm lần cũng không ra, đám vịt trời này đuổi đi cực kỳ khó khăn, lại vừa vặn lấp kín đường đi, thấy thế nào cũng giống như muốn bọn bọ thay đổi tuyến đường.

Người đương thời tin thiên mệnh, vận số, bằng không cũng sẽ không có nhiều người kính ngưỡng mấy vị cao tăng trên Bát Tiên Sơn như vậy. Sau khi cân nhắc xong, Trang Trạch Khanh nói ra suy đón của bản thân, “Hoàng Thượng, đây có phải là……”

Còn chưa nói xong, Tuyên Đế giơ tay, “Không thể vọng ngôn, điều tra rõ lại nói.”

Tri Y muốn xuống xe không được, chỉ có thể ghé vào bên cửa sổ nhìn ra xa, đàn vịt trời này thật sự rất xinh đẹp, hoặc xám hoặc đen, màu lông rất thuần, cánh chim xõa tung. Tri Y nhìn một lát, cảm thấy đám vịt trời này dù là cố ý hay vô tình đều nhìn về bên này, chờ khi nàng nhìn thẳng vào, chúng nó lại đồng loạt sửa sang lại lông vũ, cúi đầu kiếm ăn.

Y, là ảo giác của nàng sao?

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 61

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 63

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK