Chương 57: Sinh thần
Thái Hậu đang triệu kiến các tổng quản các cung cùng Tín Vương phi, bỗng nhiên nói: “Hoàng Thượng đi xa chưa? Bỗng nhiên ai gia nghĩ đến một chuyện còn chưa nói với hắn.”
“Sớm đã đi xa ạ.” Liền tổng quản nhận được tin tức trả lời, “Nghe quận chúa nói còn thuận tiện đem cô nương đi cùng, cung trang cho yến tiệc tối nay còn chưa thay.”
“Phải không?” Thái Hậu hơi lộ ra ý cười, lơ đãng nói, “Vậy quên đi.”
“Mẫu hậu.” Tín Vương phi cầm danh sách hơi chau mi, “Tối nay Dung Thân Vương cũng sẽ mang gia quyến cùng tham yến, nếu để vị trí vốn nên cách một bàn với bàn của Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa, nhưng hình như công chúa có chút hiểu lầm với Dung Thân Vương, có nên điều chỉnh lại chỗ một chút không ạ?”
Thái Hậu gật đầu, “Đúng là nên điều chỉnh.”
Tính nết hai người đều không được tốt, vạn nhất thật sự nháo loạn trong yến tiệc sinh thần của Hoàng Thượng sẽ rất khó coi.
Ở trong Kính Hòa Cung an bài công việc đâu vào đấy, Tuyên Đế mang theo Tri Y trở lại Thần Quang Điện, sớm có đám người Mặc Trúc chờ từ trước, phía sau có một hàng cung nữ duyên dáng yêu kiều bưng khay gỗ bên trên có dải lụa choàng, vòng ngọc, huân hương và ngọc bội trang sức.
Tri Y cầm lấy một khóa ngọc tinh mỹ trên khay, tò mò nhìn ngắm, An Đức Phúc cười giải thích, “Đây là lần trước Hoàng Thượng cố ý chế tạo ‘Trường Ninh khóa’ vì cô nương, ngụ ý mong cô nương một đời yên vui trường ninh.”
Tri Y chớp chớp mắt, cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng là sinh thần của Hoàng Thượng sao ngược lại Hoàng Thượng đưa lễ vật cho nàng?
Ngoan ngoãn để mấy người Mặc Trúc tắm gội lần thứ hai, tóc dài rối tung thưởng thức ngọc văn hoa điểu sơ trong tay. Thần Quang Điện là nơi ở Tuyên Đế, vốn không nên có mấy thứ này đương nhiên đều là chuẩn bị cho nàng.
“Có cần điểm chút son môi cho cô nương không?” Mặc Lan cười khẽ, lệnh người bày một bàn son môi đủ màu sắc mùi hương, “Tất cả đều được điều chế từ hương liệu tự nhiên, mùi hương khác nhau, có Tô Hợp hương, Linh Lăng hương, Bạch Đàn hương…… Cô nương thích loại nào?”
Tri Y động động cái mũi nhỏ, say mê ngửi từng mùi hương một, buồn rầu nói: “Lúc dùng bữa không cẩn thận ăn vào làm sao bây giờ?”
Mặc Trúc cười khẽ, cài một trâm cài hình con bướm lên búi tóc nàng, “Cô nương không cần lo lắng, cái này ăn vào cũng không sao. Ngài biết không biết, Mặc Lan nàng ấy a, không có việc gì còn tự ăn son môi ngoài miệng của mình đấy……”
Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã bị Mặc Lan đấm nhẹ một cái, sắc mặt đỏ bừng, “Ai cho ngươi nói bậy ở trước mặt cô nương.”
Tri Y thè lưỡi, để mặc các nàng dặm thêm một tầng phấn mỏng và thêm ít son môi, trang phục lộng lẫy thong thả ung dung đi đến trước mặt Tuyên Đế.
Trong lúc ấy Tuyên Đế đã đổi thành trường bào mặc kim, cổ tay áo nạm long văn ngọc khấu, bên dưới vẽ hoa văn ngũ bảo tường vân, đầu đội ngọc quan, sắc mặt trầm ổn, khí chất sơ lãng, lúc này nội thị đang sửa sang lại đai lưng.
“Hoàng Thượng.” Tiểu cô nương nhảy nhót nhảy đến trước người hắn, nhẹ nhàng xoay một vòng, làn váy có hoa văn bách hoa điệp vũ sinh động như thật, giống như có trăm điệp bay múa vờn quanh Tri Y.
“Đẹp không?” Tri Y nghiêng đầu chờ mong nhìn Tuyên Đế.
Không thể không nói mấy người Mặc Trúc rất khéo léo lại hiểu biết ánh mắt của Tuyên Đế. Tiểu cô nương được trang điểm rất thanh lệ, vài món ngọc bội trang sức đơn giản điểm xuyết làm nổi bật sự hoạt bát ở tuổi này của nàng, không quá nặng nề, cũng không đến mức đơn giản.
Sau khi đưa người tới, Mặc Trúc và đám người An Đức Phúc thức thời lui ra phòng ngoài chờ đợi phân phó, Tuyên Đế hơi cúi người, chỉnh lại trâm cài con bướm của Tri Y, hơi mang ý cười, “Đẹp.”
Không biết có phải do hôm nay là sinh thần không thần thái của Tuyên Đế hơi khác so với ngày thường, thanh âm cũng ôn hòa hơn vài phần, ghé vào bên tai Tri Y trầm thấp nói hai chữ mang theo từ tính đặc trưng của nam tử làm tiểu cô nương ngây người ngẩn ngơ, cảm thấy cảm giác vừa rồi không giống như trong dĩ vãng. Nhưng cụ thể không giống nhau ở chỗ nào, nàng cũng không biết.
Trên mặt Tri Y có hai đám mây nhàn nhạt ửng đỏ, là Mặc Trúc đánh phấn hồng cho nàng càng làm nổi bật màu da tuyết trắng trong suốt. Tuyên Đế duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào lúm đồng tiền lộ ra trong lúc vô ý thức của nàng, cầm lấy tay nhỏ mang theo tiểu ngốc tử còn đang ngẩn người lên ngự liễn.
Trong điện đèn đóm rực rỡ muôn màu, ăn uống linh đình, phù hương mù mịt, mọi người ngươi kính ta ta kính ngươi, đang lúc hàn huyên nghe được tiếng thông báo Hoàng Thượng giá lâm, còn chưa kịp đứng dậy, dư quang đã liếc thấy vị tiểu cô nương tầm 8-9 tuổi bên cạnh Hoàng Thượng.
Vị tiểu cô nương này bọn họ rất quen thuộc, dù sao mỗi năm trong cung yến ngày tết đều có thể thấy, biết nàng là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu. Nhưng, nhưng lúc trước không phải cùng tham yến với Thái Hậu, nâng Thái Hậu sao? Sao lần này lại đi cùng Hoàng Thượng, hơn nữa…… Chỉ bước sau Hoàng Thượng nửa bước?
Nội tâm chư vị đại thần hít sâu một hơi, thân thể vẫn hành lễ như bình thường nhưng trong lòng đang cân nhắc ý tứ của Hoàng Thượng. Nếu vô tình thì chỉ là sủng ái khen ngợi vị cô nương này thôi còn, sợ là sợ…… Khụ khụ khụ khụ, cái ý tưởng này thật sự quá hoang đường.
Mang theo tâm tư khác nhau ngồi xuống, người nghĩ đơn giản thì đảo mắt không để trong lòng còn người nghĩ nhiều thì tim gan cồn cào ánh mắt không nhịn được nhìn vị trên long ỷ muốn biết Hoàng Thượng của bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Di, chỗ ngồi của vị Mộ cô nương kia thế mà được đặt ở sau Hoàng Thượng?
Ân…… Hoàng Thượng quay đầu lại nói chuyện cùng Mộ cô nương, Mộ cô nương vươn tay nhỏ, Hoàng Thượng đưa cho nàng ngọc bội bên hông của mình, ách……
Hoàng Thượng lại quay đầu lại? Lần này là tự mình đem ly của mình đưa cho Mộ cô nương, Mộ cô nương nếm một ngụm, bị cay nên trả lại…… Hoàng Thượng tiếp được lại uống luôn???
Mộ cô nương chỉ xuống phía dưới, là muốn xuống dưới chơi sao? Nhưng bị Hoàng Thượng cự tuyệt, Mộ cô nương cảm thấy ủy khuất? Biểu tình kia của Hoàng Thượng đang an ủi sao??
Mộ cô nương……
Hoàng Thượng……
……
Trong điện có ít nhất một nửa số đại thần không có tâm tư hàn huyên với người bên cạnh, đang âm thầm chú ý động tác của hai người phía trên, Cảnh Mân thấy biểu tình của bọn họ không thích hợp, thấy vui vẻ đẩy đẩy ca ca Cảnh Thừa ở bên cạnh, “Đại ca, ngươi nhìn ánh mắt bọn họ có giống gà chọi lúc trước chúng ta đi xem không?”
Lão thần Cảnh Thừa uống hớp trà, thuận tiện lấy điểm tâm lấp kín miệng đệ đệ, “Nương nói để ngươi nói ít đi.”
Cảnh Mân căm giận cầm lấy điểm tâm, tàn nhẫn cắn một ngụm, “Còn không phải là hoàng thúc đối xử tốt với muội muội chút sao, cũng không phải chuyện lạ, bọn họ còn chưa thấy thời điểm hoàng thúc dỗ dành Tri Y muội muội ngủ đâu.”
Nói xong bị Cảnh Thừa cười gõ một cái, “Điểm tâm cũng không chặn được miệng ngươi?”
“Chặn, chặn được……” Cảnh Mân túng, hắn sợ nhất là mẫu thân và đại ca nhà mình, quả thực đại ca kế thừa hoàn mỹ tính cách của mẫu thân, hổ mặt cười……
Trận phong ba nho nhỏ này kéo dài tới khi Thái Hậu khoan thai tới muộn mới chậm rãi yên ổn trở lại, nên Tri Y ngồi vào bên cạnh Thái Hậu.
Đại thần mang theo nữ nhi cháu gái nhà mình cũng không cố ý muốn lộ mặt trước Thái Hậu và Hoàng Thượng như lúc trước nữa, đây cũng đều là những người đã thành tinh, chỉ cần có một biểu hiện không đúng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Người quan trọng đã đến đông đủ, yến hội bắt đầu khai tịch, Tháu Hậu cười khanh khách ứng đối với đám người mệnh phụ Vương phi đi lên kính rượu, nhẹ giọng nói với Nguyên ma ma ở bên cạnh: “Sao ai gia thấy bầu không khí này không đúng cho lắm? Lúc ai gia chưa tới Hoàng Thượng đã xử lý ai à?”
“Cũng không xử lý ai ạ.” Nguyên ma ma mỉm cười, đem chuyện Tuyên Đế tự mình mang Tri Y vào điện kể lại, “Sợ là bị Hoàng Thượng dọa, đang đoán ý tứ của Hoàng Thượng.”
Thái Hậu buồn cười, không nhanh không chậm uống ngụm nước, “Hiện giờ Hoàng Thượng, càng ngày càng biết chơi xấu.”
Nói xong bà lơ đãng thoáng nhìn xuống trông thấy Trường Ninh khóa trước ngực Tri Y liền sửng sốt, “Hàm Bảo Nhi.”
“Nha?” Tri Y ngẩng đầu nhỏ, trong miệng ngậm hai quả nho căng phồng hai má, giống như bị kinh hách hai con mắt trừng lớn tròn xoe, mồm miệng mơ hồ nói, “A ma?”
Thái Hậu hơi cúi người, nhẹ nhàng cầm khóa ngọc trước ngực nàng lên, ôn nhu nói: “Đây là hôm nay Hoàng Thượng để người đeo lên cho Hàm Hàm?”
Tri Y gật gật đầu, thật vất vả nuốt quả nho xuống, vì cao hứng lộ ra má lúm đồng tiền, thanh thúy nói: “Hoàng Thượng nói đây là ‘Trường Ninh khóa’.”
“Trường Ninh…… Một đời an bình.” Thái Hậu suy tư mấy chữ này, giống như đã hiểu ra vài phần tâm tư của con trai này, cẩn thận để ngọc khóa lại chỗ cũ, “Đây là lễ vật Hoàng Thượng đưa cho Hàm Bảo Nhi của chúng ta, cần phải cẩn thận giữ gìn, không thể ném.”
Tri Y nghiêm túc đáp lời, ngữ khí nghiêm túc làm Thái Hậu bật cười, vỗ vỗ nàng không nói.
Đương nhiên bà nhận ra được Trường Ninh khóa này, đúng là khóa Trường Thọ Tuyên Đế đeo một thời gian dài khi còn nhỏ, còn từng chắn một mũi tên bắn vào ngực cho hắn, nếu mũi tên kia bắn trúng không đến mức mất mạng nhưng cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian. Sau đó ngọc khóa kia bị Tuyên Đế gỡ xuống, Thái Hậu còn tưởng rằng là đồ vật trân quý của hắn, không nghĩ tới hôm nay đem nó chỉnh sửa nho nhỏ một chút làm thành ‘Trường Ninh khóa’ chuyển giao cho Tri Y.
Chờ các đại thần đều dâng lễ vật không sai biệt lắm, Tuyên Đế ở long ỷ phía trước nghiêng người quay lại, nhẹ nhàng cười, mày kiếm giãn ra, “ Ngày xưa mẫu hậu thích nhất uống quả nho nhưỡng, mấy bình này là trẫm phái người dùng khoái mã mang tới từ Ngũ Bảo Quốc, trầm nhưỡng ba tháng, thực sự mỹ vị.”
Thái Hậu khẽ gật đầu, thấy bộ dáng buồn cười ít khi thấy của hắn cười nói: “Hoàng Thượng say.”
“Mẫu hậu nói giỡn.” Sắc mặt Tuyên Đế như thường, giống như rất trầm ổn, “Sao trẫm say được.”
Thái Hậu nhướng mày, nhớ lại chuyện cũ hình như chưa thấy nhi tử uống say bao giờ, nhưng nếu không phải là say sao sẽ có tình trạng này?
Tri Y cũng quay lại đây, nằm ở bên ghế căng má nhìn Tuyên Đế, quan sát một lát khẳng định nói: “Hoàng Thượng say.”
“Sao?” Tuyên Đế rũ mắt nhìn nàng, trong mắt giống như có hứng thú, thay đổi dáng ngồi, ngăn trở tầm mắt những người bên dưới ung dung đối diện với tiểu cô nương , “Tri Y nhìn từ chỗ nào thấy trẫm say?”
Tri Y cơ linh chớp mắt, “Cái này tiên sinh đã dạy ta, chỉ cần hỏi Hoàng Thượng mấy vấn đề, xem đáp án thật giả là có thể xác định Hoàng Thượng có say hay không.”
Tuyên Đế nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngón tay thon dài quét đi vụn bánh hoa quế dính bên mép Tri Y, “Hỏi đi.”
Đôi mắt Tri Y quay tròn, nhìn bộ dạng tò mò của những người xung quanh, dứt khoát để Tuyên Đế cúi đầu nói nhỏ bên tai dò hỏi, Tuyên Đế cũng thấp giọng trả lời. Thanh âm quá nhỏ, kể cả An Đức Phúc đứng ở chỗ gần nhất cũng không nghe rõ, làm hại mọi người dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, Thái Hậu cũng không ngoại lệ.
Hai người ngươi hỏi ta đáp vài lần, không biết Tri Y nói đến cái gì, Tuyên Đế bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó mặt mày mỉm cười, thanh âm hơi khàn khàn, “Kia đương nhiên là……”
“Là cái gì?” Tri Y vội vàng mà thò lại gần, hơi thở mềm nhẹ phả vào sườn mặt của Tuyên Đế, làm hắn câu môi nổi lên ý xấu, không có trả lời lại mà bỗng nhiên đứng dậy, “Chư vị ái khanh.”
Trong điện nháy mắt an tĩnh lại, sắc mặt mọi người khác nhau nhìn lại, chỉ thấy mặt Tuyên Đế hơi hồng, ánh mắt vẫn thong dong như bình thường, “Trẫm nhất thời mê rượu, cảm thấy không khoẻ, muốn rời tiệc trước. Hôm nay chư vị tới chúc mừng trẫm nên thoải mái chè chén tận hứng vui đùa mới đúng đừng vì trẫm mà mất hứng thú.”
Mọi người đua nhau nói, “Không dám không dám, long thể Hoàng Thượng quan trọng, chúng thần tất không phụ sở vọng.”
Tuy rằng nói là sinh thần Hoàng Thượng mà Hoàng Thượng rời tịch trước cũng có điểm khó nói. Nhưng Hoàng Thượng chưa bao giờ đã làm loại chuyện này, lại khó có được lúc tận tình giải thích một lần, bọn họ cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên sẽ không xen vào nhiều hơn.
Tuyên Đế hơi gật đầu, đi nhanh ra ngoài điện, An Đức Phúc và Mặc Trúc cũng đi theo.
Tuy Tuyên Đế lui nhưng Thái Hậu và đám người Tín Vương vẫn còn ở, không khí yến hội không đến mức lạnh lẽo.
Được Thái Hậu đáp ứng, Tri Y nhân lúc mọi người không chú ý trộm chạy ra ngoài, chạy chậm một đường mới đuổi theo được Tuyên Đế ở cửa Thần Quang Điện.
Tiểu cô nương thở hồng hộc nắm y phục của Tuyên Đế, Tuyên Đế cũng mặc kệ nàng. Chờ nàng vất vả ổn định hơi thở, nhìn hắn, “Vừa rồi Hoàng Thượng còn chưa trả lời xong đâu.”
“Trả lời cái gì?” Tuyên Đế biết rõ còn cố hỏi.
Tri Y dậm chân một cái, thở phì phì, “Hoàng Thượng chơi xấu.”
“Phải không?” Tuyên Đế vừa nói dứt lời bỗng nhiên ôm lấy tiểu cô nương bế lên giống như khi nàng còn nhỏ, làm Tri Y theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi đưa tay ôm lấy cổ hắn, sau đó vỗ vỗ ngực, “Hoàng Thượng làm ta sợ muốn chết.”
Tuyên Đế cười, cảm giác thân thể nho nhỏ này vẫn mềm nhẹ như mấy năm trước, thậm chí hắn không cần dùng chút sức nào, cũng bởi vậy, hắn càng có thể cảm nhận được bản thân khác với tiểu cô nương kiều kiều nhược nhược trước mặt này.
Lời Đàm Chi Châu nói vào lần thứ hai tiến cung bái kiến còn rõ ràng bên tai, “Hoàng Thượng là quý nhân của Mộ cô nương, chú định Mộ cô nương không bao lâu sẽ gặp nhiều tai ương, có mệnh chết yểu, nếu không gặp được Hoàng Thượng, chỉ sợ sớm đã…… Hiện giờ Mộ cô nương nhiễm tử vân, phúc trạch thâm hậu, cũng không thoát được quan hệ đến Hoàng Thượng, nếu ngày sau……”
Lại sau này, Tuyên Đế bán tín bán nghi.
Hắn lớn hơn Tri Y mười chín tuổi, thời gian mười chín năm cũng đủ để biến hắn từ lúc phong hoa tráng niên thành một lão già, cũng có thể làm Tri Y từ một đứa trẻ ngây thơ lớn thành một cô nuoeng đang độ xuân hoa. Đây là khác biệt của hai người, khác biệt này nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng chẳng phải lớn, có thể xa như trời với đất nhưng cũng có thể một bước sẽ qua.
Từ khi còn niên thiếu trải qua chuyện của Ly phi, đối với chuyện tình cảm nam nữ Tuyên Đế nhìn bằng ánh mắt rất lãnh đạm, cho nên vẫn không có hứng thú với chuyện tuyển hậu phi, càng đừng nói đến chuyện có tâm tư khác thường gì với một tiểu cô nương như Tri Y.
Tuyên Đế tự nhận đối với Tri Y chỉ có tình cảm yêu quý nhưng nếu đúng như lời Đàm Chi Châu đương nhiên hắn đương nhiên cũng sẽ không thấy mâu thuẫn với kết quả đã định kia.
Nhưng tất cả vẫn phải xem ý nguyện của Tri Y.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 56
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 58