Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78: Tâm nguyện

Từ khi bắt đầu chân chính có ký ức, Tri Y đã sống bên người Thái Hậu Tuyên Đế cùng những người sủng ái nàng. Ngay cả Thái phó khắc nghiệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng cũng không tự giác lộ ra nụ cười mỉm. Mặc kệ trong đó có sự tác động của hoàng quyền hay không, từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành như bây giờ tất cả những thứ nàng trải qua đích xác là thứ làm cho tiểu cô nương luôn nở nụ cười tự tin và có lòng nhiệt tình với mọi thứ trên thế gian.

Cho nên Tri Y cũng sẽ không tự ti, khi gặp chuyện cũng rất ít tự oán trách, khi nàng cảm thấy bản thân thích Tuyên Đế cũng nghĩ muốn cùng hắn vĩnh viễn ở bên nhay liền trực tiếp nói với Tuyên Đế, chưa bao giờ lo lắng bản thân có xứng với vị trí Hoàng Hậu hay không, đây là tự tin của nàng và sủng ái Tuyên Đế cho nàng- độc nhất vô nhị.

Thân sinh phụ mẫu chẳng qua cũng chỉ là một cái xưng hô và vấn đề về danh phận, Tri Y vốn tưởng cha mẹ trên thế gian tất cả đều giống như vợ chồng Tín Vương đối với Cảnh Thừa Cảnh Mân, mà tổ phụ tổ mẫu cũng nên giống như Thái Hậu đối với nàng. Lúc biết thì ra cha mẹ lãnh đạm với mình như vậy, trong lòng tiểu cô nương ngoại trừ chút khó hiểu chỉ có tò mò, khó hiểu là vì sao cha mẹ lại lãnh đạm thậm chí chán ghét mình như vậy thậm chí suýt làm nàng mất mạng, còn khó hiểu là do sự sủng ái được tích lũy qua nhiều năm, bởi vì Thái Hậu thườn nói nàng là tiểu cô nương ngoan ngoãn nhất đáng yêu nhất, căn bản không ai có thể lạnh mặt với nàng, cho nên đương nhiên nguyên nhân đều là ở trên người cha mẹ kia của nàng, bất luận là Thái Hậu hay là Tuyên Đế đều nói với nàng, không cần để ý.

Tri Y cũng không để ý đến cái người gọi là cha mẹ này.

Lần Nam Tuần này ngoài ý muốn gặp được tổ phụ tổ mẫu, làm nàng nghĩ đến bộ dáng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đối xử với Trang Trạch Khanh và Trang Ấu Dung. Nguyên nhân cha mẹ lãnh đạm với nàng còn có thể giải thích vì tình cảm hai người đã tan vỡ, không vui khi thấy nữ nhi có huyết mạch của bên còn lại, như vậy thì tổ phụ và tổ mẫu thì sao? Mặc kệ nhiều năm qua không hỏi, bọn họ cũng rất chán ghét nàng sao?

Nếu chưa bao giờ gặp, có lẽ vĩnh viễn Tri Y sẽ không nhắc tới chuyện tìm tòi nghiên cứu vấn đề này. Nhưng hiện tại bày ra trước mắt, tuổi của tiểu cô nương cũng không phải luyện được tâm cứng như đá, tò mò và không cam lòng thậm chí ẩn ẩn chờ mong đương nhiên rất bình thường, Tuyên Đế cũng biết điểm này mới chịu để nàng một mình đi tìm đáp án.

Hiện giờ dường như đáp án đã bày ra trước mắt, chưa bao giờ tổ phụ tổ mẫu làm lơ thậm chí chán ghét nàng như nàng tưởng, ngược lại, bọn họ rất yêu thương nàng. Giả sử nàng lớn lên dưới gối bọn họ, bọn họ hẳn cũng yêu thương nàng giống như ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đối với Trường Du ca ca và Ấu Dung tỷ tỷ. Mà những điều này nàng chưa từng được cảm nhận qua, chỉ bởi vì bọn họ bị che dấu và lừa gạt mà thôi.

Đám án này vốn nên làm người ta nhẹ nhàng thở phào, nhưng tiểu cô nương không nghĩ như vậy, chỉ có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là nguyên do này, thế mà là nguyên do như vậy.

Cho nên giờ phút này thần sắc của nàng vẫn chưa thay đổi gì, trên mặt vẫn còn tươi cười nhợt nhạt như cũ, không có nửa phần kích động, một chút cũng không giống tiểu cô nương mười tuổi đến nhận thân.

Mộ lão phu nhân đứng dậy khỏi ghé, nhìn bộ dáng của nàng càng thêm khiếp sợ, thật lâu không thể nói lời nào.

“Ngươi nói, ngươi là…… Tri Y?” Lão phu nhân thất thần thì thầm, ánh mắt chuyển đến đôi mắt thuần triệt kia của Tri Y, giống như muốn từ đó phân biệt lời nói vừa rồi là thật hay giả, hoặc là muốn từ đó tìm kiếm điểm tương đồng với con trai.

Có lời nói vừa rồi, lại cẩn thận nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy trên người tiểu cô nương trước mắt có bóng dáng của con dâu. Cặp mắt mèo to tròn trong veo, hai má ẩn hiện núm đồng tiền, giống như đều là chứng cứ.

Tiểu cô nương cũng không lấy ra bất kỳ chứng cứ gì, nhưng dựa vào tiếp xúc ban đầu với tiểu cô nương và thời gian ở chung ngắn ngủi cùng một phen đánh giá khuôn mặt có điểm trùng hợp, hoài nghi trong lòng lão phu nhân ngày càng mờ nhạt, lúc trước bà luôn tự hỏi tại sao vẫn có cảm giác quen thuộc và sự yêu thích không lí do với tiểu cô nương, nhưng có lời này, hình như trừ bỏ bất ngờ chính là nghi hoặc.

Giờ phút này hẳn chất nữ đang ở kinh thành chứ, sao đột nhiên lại chạy tới Du Thành? Còn có vừa rồi nàng nói về thân thế của mình……..

Tri Y nhìn vị lão phu nhân hiền từ đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn dưới khóe mắt không thể giấu được, nhẹ nhàng gật đầu, tùy ý bước nhỏ đến bên cửa sổ, ngoài đầu nhìn lại, thiên chân nói: “Nếu trong kinh không có Mộ phủ thứ hai, Mộ thị lang thứ hai, cùng người tên “Mộ Tri Y” thứ hai, thì theo như lời lão phu nhân, hẳn chính là ta.”

Mặc dù đã làm rõ thân phận, nàng vẫn gọi là ‘lão phu nhân’, điều này làm cho Mộ lão phu nhân cảm thấy có loại cảm giác hốt hoảng không nói thành lời, tầm mắt dừng trên thư tín vừa rồi lấy ra.

Tri Y nhìn theo, chớp chớp mắt, “Nhưng không có chứng cứ gì, hẳn là lão phu nhân không tin tưởng lắm đi.”

Lão phu nhân trầm mặc không nói, giữa mày hơi chau lại như đang ngẫm nghĩ lời nói lúc trước của Tri Y.

“Tri Y.” Bỗng nhiên Trang Trạch Khanh từ tiền viện chạy tới, nhìn thấy lão phu nhân ở đây cũng gật gật đầu, “Mộ lão phu nhân.”

“Ngươi là?”

“Gia tổ là Lễ Bộ Thượng Thư Trang Duẫn Đức, tiểu bối tên Trạch Khanh, tên tự là Trường Du, lão phu nhân trực tiếp gọi tên là được.” Trang Trạch Khanh còn nghĩ lâu như vậy Tri Y hẳn cũng đã sớm nhận thân xong với lão phu nhân, bởi vậy không chút do dự nói ra tên họ, “Phía trước có chút loạn, hôm nay những người đó sợ là không có thiện ý, Mộ đại nhân đang giải quyết, Quý công tử mới vừa để người đi báo cho Tri phủ Du Thành, lão phu nhân và Tri Y chờ ở chỗ này không cần đi tiền viện. Ta đã sớm phái người trở về hành cung bẩm báo, nói vậy người của Hoàng Thượng không đến một khắc sẽ đuổi tới.”

Mộ lão phu nhân nghe vậy không khỏi nói: “Các người là đi cùng Hoàng Thượng Nam Tuần sao?” Ánh mắt vẫn giằng co trên người Tri Y, nhưng tiểu cô nương đã thăm dò nhìn ra bên ngoài, dường như tâm trí đã bị lời nói vừa rồi của Trang Trạch Khanh hấp dẫn, hoàn toàn không để ý chuyện “nhận thân” vừa rồi.

Tích Ngọc nhìn trái nhìn phải, giống như không đoán được thái độ sau khi chủ tử nói ra, cuối cùng tiến lên một bước, “Cô nương, có cần phải ra ngoài thư phòng hít thở không khí không?”

Trang Trạch Khanh ngơ ngẩn, “Tri Y chưa nói với ngài?”

Giờ phút này lão phu nhân đã tin đến chín phần, dư lại một phần là khó hiểu với những tin tức thu thập được mấy năm gần đây. Bà lắc lắc đầu, nhìn thân ảnh đứng cạnh cửa của tiểu cô nương, trong lòng nổi lên đau đớn nhè nhẹ. Nếu những lời này là sự thật, cũng không trách được thái độ hiện giờ của tiểu chất nữ lại lãnh đạm như vậy, bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, làm sao có tình cảm với bên này.

Tuy rằng trước mắt còn chưa biết ngọn nguồn của những thư tín trước kia, nhưng bị lừa bịp nhiều năm, gián tiếp trở thành ‘đồng lõa’ vứt bỏ chất nữ. Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ, bất luận như thế nào cũng không thể đền bù và thoái thác được sai lầm này, không phải chỉ dùng câu “không biết chuyện” là có thể giải thích được.

Chỉ là hôm nay nếu Tri Y đã chủ động tìm tới để nhận thân, có phải chứng tỏ trong lòng chất nữ cũng có một tia chờ mong với bọn họ?

Mắt thấy Tri Y ra khỏi thư phòng, lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng dò hỏi Trang Trạch Khanh, “Trường Du, ta có vài chuyện muốn hỏi.”

Trang Trạch Khanh thấy cử chỉ thần thái của Tri Y, dường như cũng hiểu vài phần tâm tư của tiểu cô nương, giờ phút này khẽ gật đầu, “Lão phu nhân cứ hỏi.”

“Theo lời Tri Y lúc trước chưa gặp cha mẹ, ở ….ở bên người khác lớn lên là chuyện như thế nào?”

Thấy thần sắc của lão phu nhân, Trang Trạch Khanh sắp xếp lại từ ngữ, tận lực tránh không đánh giá Mộ phủ, “Dượng và cô mẫu bọn họ….có oán trách lẫn nhau, không rảnh bận tâm đến Tri Y. Thái Hậu nương nương thương tiếc, từ nhỏ dưỡng Tri Y ở trong cung, mấy năm qua chưa từng quay về Mộ phủ, cũng không gặp qua song thân.”

Đột nhiên lão phu nhân ho kịch liệt, làm Trang Trạch Khanh hoảng sợ, tự bà thuận khí, cười nói: “Không có việc gì, bệnh cũ, ngươi nói tiếp đi.”

Bà biết chất nữ được Thái Hậu sủng ái, thường xuyên ở lại trong cung, nhưng bà lại không biết vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong cung, chưa bao giờ quay lại Mộ phủ. Nghĩ đến mấy năm đều có người tới bái phỏng, bỗng nhiên Mộ lão phu nhân tức giận đến phát run, những người đó đến từ kinh thành, mà loại tin tức này sao có thể không biết. Còn có những người được phái đi kinh thành hàng năm đưa lễ vật, trở vè cũng chưa bao giờ nói qua việc này, bà cũng không biết nghịch tử kia có bản lãnh này từ khi nào.

Trách không được thư gửi tới thường nói để cho bọn họ dưỡng bệnh ở Giang Nam cho tốt, không cần vội hồi kinh, nếu nhàn rỗi chắc chắn sẽ tự mang Tri Y tới gặp bọn họ.

“…… Lão phu nhân có dược phòng thân không?” Trang Trạch Khanh thấy thế hỏi, tổ mẫu trong nhà hắn cũng thỉnh thoảng sẽ có loại bệnh trạng này, cũng sẽ chuẩn bị sẵn thuốc viên. Lão phu nhân ý bảo hắn lấy thuốc viên từ trên giá ở bên cạnh, giúp đỡ ăn vào mới nói, “Chuyện sau đó cũng không có gì, Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng đều rất thương yêu Tri Y, trong kinh không ai không biết.”

Không ai không biết…… Đúng vậy, trong lòng lão phu nhân càng chua xót, chỉ có thân tổ mẫu là bà lại không biết.

Tri Y ở bên ngoài thư phòng, kỳ thật đối thoại của hai người đều mơ hồ nghe được, sau khi nghe xong còn nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cũng sinh ra nghi hoặc giống như Mộ lão phu nhân.

Nghe nói tổ phụ nàng thân là Đại học sĩ, môn sinh trải khắp thiên hạ, mặc dù đã về hưu thoái ẩn ở Giang Nam, nhưng không phải ngay cả những tin tức này cũng không nhận được chứ?

Nhưng, chuyện này cũng không quan hệ lớn tới nàng, mặc dù truy cứu cũng không có ý nghĩa gì với nàng.

Trong lòng ngoại trừ có tia thất vọng bị xem nhẹ, càng là cảm giác thả lỏng khi tâm nguyện đã được hoàn thành.

Nàng có chút Hoàng Thượng và a ma ở trong cung.

Đi dạo hết hành lang ngắn, Tri Y đi đến bên hoa viên nhỏ cỏ dại la tràn trước mắt, ngón tay vừa muốn chạm tới bướm trắng đậu trên cành hoa nhỏ, bỗng nhiên bên tai truyền tới âm thanh đao kiếm đánh nhau. Ngay sau đó một tiếng vang lớn, nàng theo bản năng run lên, bướm trắng thoáng chốc sợ quá chạy mất, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, dường như có không ít người chạy chậm đến bên này.

“Cô nương ——” Tiếng gọi kinh ngạc của Tích Ngọc làm Tri Y ngẩng đầu, ánh vào mi mắt lại là người mới vừa rồi còn nghĩ trong lòng.

Tuyên Đế nhìn qua phong trần mệt mỏi, chau mày đi nhanh tới, chờ đến khi ánh mắt nhìn thấy tiểu cô nương nhớ thương trong lòng tức khắc chân mày giãn ra, thanh âm như dĩ vãng trầm thấp nhu hòa, “Tri Y.”

“Hoàng Thượng ——” Tức khắc Tri Y vứt bỏ cỏ dại trong tay, chạy về phía Tuyên Đế, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh hỉ.

Không quá phận được mấy canh giờ ngắn ngủi, lại giống như đã qua vài ngày.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 77

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 79

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK