Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Bắt nạt

Sau khi nghe xong mặt không biểu tình, bên môi Tuyên Đế lại lộ ra y cười. Ý cười này khác hoàn toàn với sự ôn nhu trước mặt Tri Y, mang theo lãnh khốc và khinh thường đặc trưng của thượng vị giả, ánh mắt nhìn Mộ Thính Sương giống như đang nhìn một vật chết.

Tín Vương và An Đức Phúc nhìn nhiều cũng đã quen, Hoàng Thượng của bọn họ từ trước đến nay đều không phải người lương thiện. Trừ khi đối xử với tiểu hoàng hậu, cho nên căn bản sẽ không có “hảo tâm” như Mộ Thính Sương nghĩ.

Ngày hè nóng bức mà Mộ Thính Sương rùng mình một cái, giương mắt nhìn lên, lại không rõ vì sao biểu tình của người xung quanh lại như vậy.

Chẳng lẽ…. nàng ta nói có gì sao sao?

Vốn Tuyên Đế không nghĩ sẽ đi quản gia sự của Mộ gia, cả nhà kia hiện tại không có quan hệ gì tới Tri Y. Nhưng nếu Mộ Thính Sương đã chủ động, đưa hắn một lý do để trừng trị Mộ gia, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.

Gọi An Đức Phúc tới thấp giọng dặn dò vài câu, Tuyên Đế chuẩn bị ra sau bình phong mang Tri Y chạy lấy người. Mộ Thính Sương thấy thế quýnh lên, còn nghĩ rằng bọn họ không muốn quản chuyện này, nhắm mắt mãnh liệt nhào lên muốn ôm chặt chân Tuyên Đế.

Nhưng lần này thị vệ đã sớm có đề phòng, che trước người Tuyên Đế một chân đá tới, không chút lưu tình, làm Mộ Thính Sương ho mạnh vài cái, không buông tay hét lớn: “Hoàng Thượng, ngài không thể cố ý bao che! Chẳng lẽ bởi vì tỷ tỷ thành Hoàng Hậu của ngài, là có thể để mặc Mộ gia làm việc ác sao?”

Lời vừa nói ra, nháy mắt mặt An Đức Phúc cũng trầm xuống, làm một thủ thế để người kéo Mộ Thính Sương không biết tốt xấu này ra đường. Đi theo vài bước, nhìn từ trên cao xuống bộ dạng chật vật của Mộ Thính Sương, giọng điệu kỳ quặc, “Lời này của Mộ cô nương nói làm nô tài nghe không thể hiểu, ngài họ Mộ, bản thân ngài —— còn không phải người Mộ gia sao?”

Không chờ đối phương mở miệng, hắn lại tiếp lời: “Huống chi vị Lâm di nương kia chỉ là một thị thiếp mà thôi, thiếp là gì? Nhiều nhất chỉ là nô tỳ làm ấm giường cho chủ tử, người hạ tiện như vậy, chủ nhân muốn đánh muốn giết tùy ý. Phàm là đi hỏi bá tánh Tuyên triều một chút, nhà nào bởi vù một thị thiếp chết mà đi tố cáo chủ nhân với quan phủ? Nhưng thật ra ngài, thân là con cháu Mộ phủ, nữ nhi của quan to tam phẩm, không chỉ đi cáo ngự trạng, quấy nhiễu thánh giá, còn không có hiếu, tuổi nhỏ đã độc ác như vậy. Cũng vì thế, Hoàng Thượng cũng theo lời ngài vừa nói, sẽ trừng trị Mộ gia một phen.”

Ngừng nghỉ đúng lúc, ngữ điệu trầm bổng, An Đức Phúc nắm cực chắc, giống như hát tuồng. Mộ Thính Sương nhớ tới ngày trước nghe diễn trong nhà, những người diễn cũng có bộ dáng như vậy, làm người hận nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là một hoạn quan, cũng dám nói di nương là nô!

Vài thị vệ đưa mắt nhìn, không nghĩ tới ngày thường An tổng quản am hiểu nhất là lộ gương mặt tươi cười nghênh đón hôm nay nói chuyện giống như dao nhỏ có độc, thọc một đao có thể thấy tận xương.

Nào biết cũng vì An Đức Phúc nhìn Tri Y lớn lên, tình cảm yêu thương nàng cũng không ít hơn so với Tuyên Đế Thái Hậu. Vốn dĩ hắn cũng rất không thích Mộ gia, Mộ Thính Sương còn cố ý nhắc tới quan hệ của Tri Y và Mộ gia, đương nhiên hắn thực sự giận rồi.

Dựa theo phân phó của Tuyên Đế, mấy thị vệ đơn độc nhận thê bài ‘đưa’ Mộ Thính Sương về Mộ phủ.

Mộ phủ vẫn là bộ dáng ngay ngắn trật tự, căn bản chưa phát hiện ra nhị cô nương nhà mình chuồn êm ra ngoài. Chờ khi một đội thị vệ cao lớn uy vũ đeo đao đưa người đến cửa lớn, quản gia mới vội vàng đi bẩm báo chủ tử.

Lúc này trong phủ cũng chỉ có một mình Mộ Liên Thu đang nghỉ tắm gội, khi đi vào viện nhìn lướt qua nghi hoặc hỏi” “Không biết các vị đây là……”

Tùy ý đem người đẩy sang một bên, thị vệ đứng đầu học bộ dáng An Đức Phúc đến tám phần, dùng ngữ khí tức chết người không đền mạng liếc xéo nói: “Mộ đại nhân, ngài đúng là nuôi một nữ nhi tốt a!”

“Này……” Mộ Liên Thu buồn bực, “Đây là ý gì?”

Đem chuyện Mộ Thính Sương va chạm thánh giá còn không biết sống chết chủ động nói toạc ra thân phận của Hoàng Thượng, thị kệ đặc biệt kỹ càng tỷ mỉ kể chuyện Mộ Thính Sương hiên ngang lẫm liệt cáo trạng ba vị chí thân trước thánh giá, cuối cùng cười tổng kết, “So ra chúng ta kém Mộ đại nhân, càng kém hơn nữ nhi của ngài, có thể chạy tới trước mặt Hoàng Thượng cáo ngự trạng. Tất nhiên chuyện nội trạch của ngài Hoàng Thượng sẽ không quản, nhưng Mộ cô,nương có nói ra một ít chuyện khác, ngược lại làm Hoàng Thượng lắp bắp kinh hãi, cho nên đặc biệt phái tại hạ và vài huynh đệ tới Mộ phủ điều tra xác minh một phen, miễn cô phụ phần quyết đoán “đại nghĩa diệt thân” của Mộ cô nương.

Phàm là làm quan vị nào chẳng có chút sai phạm nhỏ và nhược điểm không thể để ai biết, Mộ Liên Thu cũng không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng mấy thị vệ này nói như vậy, còn mang theo lệnh bài khâm thưởng của Hoàng Thượng, hắn cùn chỉ có thể trơ mắt nhìn một đội quan binh mới chạy tới ngoài cửa, cầm bội kiếm, không chút khách khí lật tung Mộ phủ.

Xét nhà cũng chỉ như thế mà thôi, quả thật là vô cùng nhục nhã.

Trong lòng Mộ Liên Thu có một cục tức, nuốt không xuống phun chẳng ra. Hắn là người rất coi trọng mặt mũi, lúc trước ở trong triều bị giáng chức răn dạy, trừ xử lý chính vụ ngày thường, cơ hồ hắn không còn lui tới với bạn đồng liêu thân thiết ngày trước, chuyện lần này không thể nghi ngờ, lập tức toàn bộ kinh thành sẽ biết, quả thật, quả thật——

Trong lòng buồn bực khó nhịn, đột nhiên Mộ Liên Thu kịch liệt ho khan vài tiếng, hắn vươn tay che lại, nhưng từ khe hở ngón tay vẫn là tràn ra vài giọt máu.

“Phụ thân…… Phụ thân?!” Mộ Thính Sương trừng lớn mắt, bị một màn này sợ tới mức hồn cũng ném đi một nửa.

Thế mà phụ thân bị hộc máu? Hẳn là, hẳn là không phải bởi vì việc này đi, nàng ta nhớ lúc trước khi bị giáng chức thân thể phụ thân vẫn luôn không khỏe lắm……

Tự an ủi mình, Mộ Thính Sương hoàn toàn không biết biểu tình của mình hoảng hốt thất thố như thế nào. Mộ Liên Thu liếc nàng ta một cái, thất vọng cực điểm với nữ nhi đã đặt hết nửa tâm huyết, lại tức giận không khỏi hung hăng tát một bạt tai, “Đồ hỗn trướng!”

Máu trong tay theo một cái tát này ném tất cả lên sườn mặt Mộ Thính Sương, dường như má trái sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy. Nàng ta ngẩn ra, cảm giác răng cũng lung lay, hốc mắt đông đày lệ, bụm mặt quỳ xuống nhỉ giọng nức nở, “Phụ thân dứt khoát đánh chết ta đi! Dù sao các ngươi cũng muốn thay đổi biện pháp hại chết di nương, không bằng đánh chết luôn cả ta đi. Tỷ tỷ làm Hoàng Hậu, đương nhiên các ngươi phải làm bộ cho nàng xem, cũng chú định ta và di nương sẽ không có ngày lành trong phủ….”

Mộ Liên Thu nghe được trong ngực càng thêm buồn bực, ông ta chưa bao giờ bạc đãi nữ nhi, đối với Lâm di nương và nàng ta luôn là hữu cầu tất ứng. Ngay cả mẫu thân nói không cho người quản Lâm di nương sống hay chết, ông ta vẫn trộm phái người đi biệt trang, nhưng ông ta đối xử tốt với đôi mẹ con này để rồi nhận được gì?

Lại nghĩ đến Tri Y dùng thái độ làm lơ với mình, một thứ nữ khác lại dùng ánh mắt sợ hãi lãnh đạm để nhìn ông ta, lúc này Mộ Liên Thu mới bừng tỉnh ý thức được, cả đời này của ông ta, chỉ có ba nữ nhi, thế nhưng không có một ai chân chính coi ông ta là phụ thân!

Thân thể Mộ Liên Thu lay động hai cái, sau đó Mộ Thính Sương chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, giống như có thứ gì ầm ầm ngã xuống. Tỳ nữ đừng dưới hành lang kinh hoảng hét lên, tiếng hét bén nhọn như đâm thủng màng nhĩ, “Lão gia! Lão gia ——”

Mộ phủ vô cùng náo động Tuyên Đế không nhìn thấy tận mắt, nhưng cũng đại khái đoán được ra. Bên trong thành quá ầm ĩ, hắn và Tri Y ra khỏi cửa thành đi dạo ở sông đào bảo vệ ở ngoài thành, bọn thị vệ cách năm bước cẩn thận tùy hộ.

Tri Y nghe hắn chậm rãi nói xong, nhưng thật ra cũng không thèm để ý cười cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, “Tuy rằng ta không nhớ rõ người phụ thân này, cũng không có biết ông ta, nhưng thực ra ta phải cảm tạ ông ta.”

“Hả?” Tuyên Đế nhướn mày, nghe nàng nói tiếp.

“Bởi vì nếu không phải ông ta nhẫn tâm như thế, Tri Y sẽ không có cơ hội tiến cung, càng đừng nói được Hoàng Thượng và mẫu hậu nuôi lớn.” Tri Y nắm tay Tuyên Đế dừng lại, nhẹ giọng nói, “Cổ văn có câu ‘nhập bào ngư chi tứ, cửu văn nhi bất tri kỳ xú’, lại có ‘gần mực thì đen’. Nếu ta lớn lên ở Mộ phủ, có lẽ ta cũng không sẽ không hơn muội muội kia bao nhiêu.”

Tuyên Đế cười, “Tính cách trời định, mặc dù Tri Y của trẫm ‘nhập bào ngư chi tứ’, cũng là u lan trong đầm, hương thơm cũng không thể bị lẫn áp.”

“Hoàng Thượng càng ngày càng biết khen người.” Tri Y ngửa đầu cười nhạt, sau đó được Tuyên Đế nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực. Thị vệ đi sau thấy thế, lập tức thức thời lắc mình, nháy mắt biến mất không thấy, cũng không biết trốn đi nơi nào.

An Đức Phúc đột nhiên không kịp phòng bị cũng bị mang theo bay lên trên cây, chống eo già nơm nớp lo sợ bám chặt cành cây, nhìn trái nhìn phải, lại thấy mấy người này đang bừng bừng hứng thú nhìn chằm chằm bên dưới, run rẩy đưa tay chỉ, “Các ngươi…… Chẳng lẽ không biết phi lễ chớ coi sao? Huống chi đây là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, không sợ Hoàng Thượng biết sẽ phạt các ngươi?”

“An tổng quản nghiêm trọng.” Một người trong đó nghiêm túc nói, “So với an nguy của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, chúng ta chịu chút phạt nhỏ tính cái gì.”

An Đức Phúc: “……” Thế nhưng không có lời nào để nói.

Nơi này phong cảnh rất đẹp, lại có bóng cây che lấp mặt trời, tiểu cô nương phía trước mặt như phù dung, nụ cười như hoa đào, vô cùng thanh lệ, làm Tuyên Đế không nhịn được cúi đầu, thấp thấp nói: “Hàm Hàm ——”

Ngữ khí mờ ám, Tri Y phát hiện gần đây nàng càng ngày càng dễ đỏ mặt, đúng như lúc này. Bởi Hoàng Thượng hôn quá mức ôn nhu lại rất nóng bỏng, mặc dù nàng nhắm hai mắt, cũng có thể cảm nhận ánh mắt trên đầu ngày càng nóng lên.

Chậc chậc chậc…. thị vệ phân chia tránh ở vài ngọn cây cảm thán vạn phần, kể cả Hoàng Hậu nương nương còn nhỏ cũng không tính là gì, Hoàng Thượng cũng có rất nhiều phương thức a.

Bọn họ chính là đang nói hành động Tri Y được Tuyên Đế ôm ngồi trên cây, cây kia hơi cao, rất to lớn, một cành cây cũng đủ để hai người Tri Y và Tuyên Đế cùng ngồi.

Tuyên Đế thò lại gần nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Tri Y lại càng hồng, hạ giọng nói: “Bọn họ…..thật sự có thể thấy sao?”

Nhận được cái gật đầu khẳng định, Tri Y chỉ đành ngồi lên chân Tuyên Đế, bị đôi tay chặt chẽ vay lại. Phía sau là không trung, tiểu cô nương hơi không yên tâm nhéo vạt áo trước của Tuyên Đế, thanh âm khẽ run nói: “Ngàn vạn lần Hoàng Thượng đừng buông tay…..”

Thanh âm có chút sợ hãi, dường như càng đáng yêu hơn. Đôi mắt Tuyên Đế nheo lại, theo đó chính là sự lưu manh trời sinh của mỗi nam tử, âu yếm nữ tử giống như thỏ con bị chấn kinh co vào trong ngực, đúng là rất khó chống cự.

Cúi đầu chạm nhẹ vào phấn môi tinh xảo, Tuyên Đế mỉm cười, “Đừng sợ, như vậy là bọn họ không thể nhìn thấy.”

Mấy thị vệ tai cực kỳ thính nghe thấy lời Tuyên Đế: “…..” Hoàng Thượng ngài vì dụ dỗ Hoàng Hậu nương nương mà thật sự dùng bất kỳ thủ đoạn nào a, tính cách lãnh khốc vô tình từ trước đến nay của ngài đâu a?

Đang chuẩn bị đổi vị trí quan sát tốt hơn, đột nhiên có một thị vệ trong đó như bị ma xui quỷ khiến nhìn thấy ánh mắt sắc như dao lạnh như băng của Tuyên Đế xuyên qua tán cây phóng tới, trong lúc nhảy lên thiếu chút nữa rơi xuống.

“Lui lui lui.” Hắn nhỏ giọng la hét, “Lui xa chút.”

Cũng không giải thích với ai,lóe cái đã trốn xa cách mấy trượng, lau mồ hôi thở phào một hơi.

“Hoàng Thượng quá gầy.” Tri Y xê dịch chân, nhỏ giọng nói, “Ngồi không thoải mái.”

Tuyên Đế buồn cười, “Là ai khi còn bé cả ngày muốn trẫm ôm, ngồi trên đùi?”

Tri Y chớp mắt giảo biện, “Khi đó còn nhỏ, không phân biệt rõ.”

Tuyên Đế cũng không nói, chỉ giống như không cẩn thận lung lay hai tay, tiểu cô nương sợ tới mức lập tức ôm chặt hắn, “Hoàng, Hoàng Thượng…… Có phải chàng không có đủ sức, ôm cũng không xong a?”

“Tâm tình của trẫm không tốt, đương nhiên không có sức lực.”

“Vậy Hoàng Thượng muốn như thế nào mới có tâm tình tốt?”

Tuyên Đế chỉ chăm chú nhìn nàng thật sâu, Tri Y lập tức lĩnh hội, mặt đỏ thầm nghĩ: Nghi Nhạc tỷ tỷ nói quả thực không sai, bất luận dạng nam tử nào, cũng ẩn giấu tính lưu manh, mặc dù Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ.

Nhắm mắt nhoài lên, Tri Y dùng phương pháp học từ Tuyên Đế đêm qua, ngượng ngùng thâm nhập, giao hòa, sau đó bị phản công, trốn tránh, lại bị bắt được tùy ý bắt nạt một phen. Tiểu cô nương thở hồng hộc không cao hứng, cuối cùng nhân lúc Tuyên Đế không phòng bị dứt khoát oán hận cắn một cái trên môi mỏng.

Tê —— Tuyên Đế dật ra ngâm khẽ, giống như không nghĩ tới có một ngày tiểu cô nương trong lòng ngực còn như mèo con duỗi móng vuốt cào mình.

Nhưng móng vuốt này không chỉ không có hại, còn đáng yêu vô cùng, cào ra một chút vệt đỏ dưới ánh nhìn của hắn cũng chỉ là ấn ký nhỏ không ảnh hưởng toàn cục.

Vì thế tiểu cô nương giãy giụa, lại bị đè ở trong lòng ngực ‘bắt nạt’ thật tốt một phen.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 105

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 107

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK