Chương 113: Chạy trốn
Tuyên Đế suất lĩnh chiến trường vừa mới ra biển, tiền tuyến liên tục truyền đến tin chiến thắng. Biết được Tuyên Đế thân chinh, lại biết vốn là bản thân mình mạo phạm, căn bản Hải Thanh quốc không có ý chí chiến đấu. Hải chiến¹ vốn nên là lĩnh vực bọn họ am hiểu, lại bị Tuyên quân được tỉ mỉ huấn luyện đánh đến liên tiếp bại lui.
[1] Chiến đấu trên biển
Theo chiến báo mới nhất, mới mười ngày, bọn họ đã đánh binh lính Hải Thanh lên bờ, bắt đầu tiến công nội thành.
Tốc độ này thực sự ngoài dự kiến của Tuyên Đế, người ở hậu phương còn chưa tới, phía trước cũng đã công hạ mấy thành trên bờ. Mặc dù ít khi nói cười như hắn cũng không nhịn được nói mấy chữ “Tốt”, để người truyền lệnh cho mấy tướng lãnh tham chiến trực tiếp để cho bọn họ không cần cố ý chờ mình, đến thời cơ thích hợp tiến quân thần tốc, thẳng tới thủ đô của Hải Thanh.
Một đường đi không gặp thêm chút nguy hiểm nào như ngày đầu tiên, Tri Y vẫn như trước trực giác ngẫu nhiên giúp đỡ trốn khỏi mấy phiền toái nhỏ, chọc đến tướng sĩ toàn quân mỗi lần nhìn thấy nàng ánh mắt dị thường nhiệt tình, dường như mỗi sáng sớm nhìn thấy nàng đều hận không thể xông lên hỏi một câu “Hoàng Hậu nương nương, ngài xem hôm nay có thích hợp đi ra ngoài không? Muốn cẩn thận tính một quẻ hay không?”
Quả thâth Tri Y dở khóc dở cười, sao lại đem nàng trở thành đạo sĩ rồi. Bất đắc dĩ trốn vài lần, cuối cùng oa ở trong lòng Tuyên Đế câu lấy cổ hắn oán giận, làm Tuyên Đế hưởng thụ đồng thời cũng không kìm được câu môi, “Tướng sĩ của trẫm đều bị nàng chiều hư.”
Tri Y không thể tin được chớp mắt, “Chẳng lẽ không nên nói cho bọn họ sao?”
Tuyên Đế đem người đứng đối diện mình, ngưng mi nói: “Không trải qua sóng gió tôi luyện, sao có thể xưng là Tuyên quân? Từ hôm nay trở đi, bọn họ hỏi cái gì cũng không cần đáp lại.”
Tri Y hơi suy tư, “Nếu là có trực giác giống ngày đầu tiên?”
“Vậy……” Tuyên Đế mỉm cười, “Vậy không có biện pháp.”
Tri Y cười ra tiếng, chuyển mắt nhìn về phía đoàn thuyền chiến mênh mông cuồn cuộn, trời biển một đường, gió mang theo hơi nước ướt át ập vào mặt, tức khắc đứng dậy trước cửa sổ thanh nhàn ngắm nhìn.
Nói đến lần này theo quân xuất chinh, tuy có tiếng là đốc chiến, nhưng trên thực tế nàng còn chưa làm cái gì. Những binh lính lướt qua xung quanh không nói, cả ngày cùng Tuyên Đế nhàn thoại đánh cờ, ngược lại làm nàng cảm thấy mình là đang cùng Tuyên Đế đi du ngoạn mà không phải chinh chiến.
Nhưng tưởng tượng là vậy nhưng khi nàng bước chân lên quốc thổ của Hải Thanh quốc lập tức tan thành mây khói.
Không giống với Tuyên quốc, Hải Thanh thực sự rất nhỏ, tổng cộng không đến 50 thành. Nhưng sinh hoạt phụ thuộc vào biển cả có biển cả làm chỗ dựa, lại thêm vị trí trung tâm mấy nước, giao thông tương đối tiện lợi, bá tánh sinh hoạt còn tính là giàu có.
Đây đều là Tri Y miễn cưỡng căn cứ vào nguyên cảnh trong thành nhìn ra, cho nên nàng thực sự nghĩ không thông, nếu lúc trước là tình hình này, vì cái gì mà quốc quân Hải Thanh quốc còn cùng Đại Thạch quốc hợp mưu đi tính kế Tuyên triều đây?
Rõ ràng lấy trứng chọi đá, ý tưởng kỳ lạ, kể cả bọn họ có cái lá gan này, cũng không nghĩ ở tình huống tài lực vật lực nhân lực và binh lực toàn bộ đều kém, sao có thể ăn được quái vật lớn hơn mình mấy lần đây.
Đối với thắc mắc này Tuyên Đế chỉ có một đánh giá —— “Lòng người không đủ rắn nuốt voi”.
Tuy rằng Tuyên Đế có dã tâm, khi quốc lực thịnh cường cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động xâm phạm mấy tiểu quốc này. Nếu không phải bọn họ không biết tự lượng sức mình, hắn cũng không nghĩ đến việc thống nhất, rốt cuộc chiến sự nổ ra, khổ nhất chính là bá tánh mà không phải là người mà thân ở địa vị cao.
Cho nên lần chiến sự này, chủ ý của Tuyên Đế là đánh tốc chiến tốc thắng.
Mới vừa hội hợp cùng đại quân tiền tuyến, Tuyên Đế phái Kim Long Vêj tinh nhuệ tùy thân bảo hộ Tri Y, đảo mắt cả ngày chui vào cùng các tướng quân nghị sự.
Tuyên Đế sai người đối xử tử tế với bá tânh trong thành, tuyệt đối không thể bắt nạt bọn họ. Tốt xấu Tri Y cũng có cái tên trên danh nghĩa là “Đốc chiến”, không có việc gì đơn giản phái một đội người giúp Tuyên Đế trấn an bá tánh bị kinh hoảng bên trong thành.
Bởi vì lúc trước thành chủ ngoan cố, liều chết không hàng, Tuyên quân không thể không mạnh mẽ đánh hạ thành trì, thủ đoạn có chút thô bạo, đến bây giờ đại bộ phận địa phương trong thành vẫn đang ở trạng thái bị tổn hại. Phần lớn bá tánh không có chỗ ở, sau khi Tri Y hỏi qua Tuyên Đế liền phái người dựng lều cho bọn họ, mỗi ngày phát cháo, khi phát cháo cho bọn họ sẽ nói một câu, “Từ hôm nay trở đi, các ngươi là bá tánh Tuyên triều ta. Hoàng Thượng yêu dân như con, chỉ cần các ngươi thành tâm quy thuận, nhất định Hoàng Thượng sẽ đối xử tử tế với mọi người.”
Không bao lâu, bá tánh trong thành đều đã biết, nguyên lai sai không ở chỗ Tuyên triều tấn công bọn họ, mà là quốc quân Hải Thanh quốc của bọn họ chủ động đi chọc giận đối phương, mới đưa tới kết cục như thế. Mà hoàng đế Tuyên triều không chỉ không đưa bọn họ coi làm tù binh, ngược lại không so đo hiềm khích trước đây, cho bọn họ cơ hội thành tâm quy thuận.
Chờ khi An Đức Phúc biết lời truyền miệng của bá tánh địa phương nói cho Tuyên Đế, Tuyên Đế chỉ trầm tư một lát không nhịn được cười lắc đầu.
Tiểu thê tử của hắn vẫn thông tuệ nhạy bén như vậy, việc thu mua dân tâm đã giúp hắn làm tốt trước tiên.
Tìm được chuyện để làm, Tri Y cũng không thấy nhàm chán, ngược lại hứng thú ngang nhiên, mỗi ngày ra cửa đều là tinh thần sáng láng, cũng không dính lấy Tuyên Đế, đến mức có đôi khi Tuyên Đế cũng cảm thấy khó nói thành lời.
Ngày này có người bẩm báo cho Tri Y, nói là có binh lính trong quân ở trước mặt mọi người bắt nạt bá tánh địa phương, không chỉ có đem chén cháo đánh nát, còn ngang ngạnh đánh trọng thương bá tánh vô tội kia.
Loại sự tình này lúc mới đầu cũng không hiếm thấy, đều là một đám nam nhi nhiệt huyết, những người biết Hải Thanh đã từng muốn tính kế Tuyên triều thập phần xúc động phẫn nộ, sau khi vào thành căn bản không tính toán đem bá tánh Hải Thanh quốc không xem là người. Nếu không phải Tuyên Đế nghiêm lệnh cấm, bá tánh chỉ càng thảm hại hơn.
Lúc Tri Y đến người nọ đang bị đồng liêu lôi kéo, biểu tình gian đối khinh miệt bá tánh địa phương tràn đầy, chuyển mắt thấy thân ảnh Tri Y vừa đến lập tức cứng đờ, chậm nửa nhịp so với người xung quanh, “Hoàng, Hoàng Hậu nương nương.”
Tri Y gật đầu, sai người đem bá tánh kia dẫn đi chẩn trị, mới truyền tiểu binh kia tiến lên hỏi chuyện.
“Trong nhà ngươi từng có người bị Hải Thanh quốc gây thương tích?”
Vẻ mặt Tri Y ôn hoà cũng không có một tia trách cứ, tiểu binh kia vẫn có chút bất an, “Không, không có……”
“Hó là từng có tranh chấp với bá tánh Hải Thanh quốc, làm ngươi ghi khắc đến tận bây giờ?”
“Không có.”
“Nếu chưa từng ân oán, vậy vì sao ngươi lại hà khắc với một đám bá tánh tay không tấc sắt như thế, thậm chí vung tay đánh họ?”
Tiểu binh phẫn uất, “Bởi vì bọn họ có ý đồ thương tổn bá tánh Tuyên triều chúng ta, phạm uy quốc gia của ta. Nếu đã bị chúng ta đánh bại, chính là một đám nô lệ vong quốc mà thôi, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương hà tất phải đối xử tốt với một đám nô lệ vong quốc như vậy?”
Tri Y lắc đầu, “Hoàng Thượng đã chính miệng nói, chỉ cần bọn họ nguyện ý quy thuận, từ đây chính là bá tánh Tuyên triều, sao có thể nói là nô lệ vong quốc?”
Tiểu binh nghe vậy cũng không phục, lại không dám tranh luận tiếp.
Tuổi tác hắn còn nhỏ, thu liễm sát khí vốn có trước mặt Tri Y, liền hiện ra một cỗ non nớt. Nghĩ đến là một thiếu niên nghe sự tích của Tuyên Đế lớn lên, hãy còn có một cái mộng anh hùng.
Tri Y không bị xúc phạm tức giận, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu, “Ngươi là tới cùng Hoàng Thượng, hay là tới trước?”
Tiểu binh ngẩn ra, không nghĩ tới đề tài đột nhiên bị chuyển, “Là cùng Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương ngài đến.”
Tri Y gật đầu, “Nói như thế, hẳn ngươi cũng không tham dự công thành, cũng không thấy bộ dáng bá tánh trước kia.”
“Đó…… Có quan hệ gì sao?”
“Ta hỏi ngươi, quốc quân Hải Thanh quốc lúc trước mạo phạm Tuyên triều, là do bá tánh sai sử sao?”
“Đương nhiên…… Không phải.”
“Như vậy nếu ngày sau Hải Thanh cũng muốn bởi vậy mà báo thù, bọn họ nên tìm, là tướng sĩ Tuyên triều, hay vẫn là bá tánh chúng ta đây?”
“Quan hệ gì tới bá tánh? Đương nhiên là tìm chúng ta, khi dễ bá tánh chúng ta tính……” Nói tới đây, dường như tiểu binh ý thức được cái gì, lúng ta lúng túng không nói.
Tri Y ôn thanh nói: “Nghĩ đến hẳn ngươi cũng hiểu ra rồi, lúc trước bá tánh này an cư lạc nghiệp, chỉ là bởi vì quốc quân Hải Thanh quốc quyết nghị mà gặp tai bay vạ gió. Ở lúc chúng ta tới bá tánh cũng chưa bao giờ chống cự, thậm chí mang ơn đội nghĩa, bọn họ chỉ là người thường giãy giụa cầu sinh, đầu sỏ gây tội còn đang đợi ở kinh đô Hải Thanh. Tội của quân, có thể một mực luận là dân có lỗi sao?”
Tiểu binh cúi đầu.
Tri Y ôn nhu mệnh hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục nói: “Huống chi lúc trước ngươi vẫn chưa tham gia công thành, trong đoàn người chân chính đem tòa thành này công bại, không bao gồm ngươi. Sở dĩ ngươi có thể ở đây bắt nạt bá tánh trong tòa thành này, chẳng qua ỷ vào quân uy của đồng liêu tương trợ, nếu chỉ lẻ loi một mình, ngươi cảm thấy những bá tánh đó sẽ còn chết lặng mặc ngươi bắt nạt sao?”
Tiểu binh nhìn lại khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy không ít ánh mắt phẫn hận âm thầm liếc tới.
“Cho nên hành động này của ngươi, đúng ra mà nói chỉ là dựa thế ra vẻ ta đây thôi, đối tượng lại là bá tánh hoàn hoàn vô tội, hành vi như vậy, không coi là có nghĩa khí, càng không được coi là anh hùng.” Tri Y thấy mặt hắn đã đỏ bừng, cơ hồ không chỗ dung thân, khẽ cười một tiếng, “Nếu chân chính muốn lập công, muốn để người ngoài biết được quốc uy của Tuyên triều chúng ta, phương hướng đao kiếm của ngươi nên chỉ, là chỗ đó, mà không phải là bá tánh vô tội này.”
Tri Y chỉ hướng kinh đô của Hải Thanh và Đại Thạch quốc.
Tâm thần tiểu binh chấn động, lớn tiếng đáp “Dạ!”, Liền cáo lui với Tri Y, ngẩng đầu bước trở lại trong đội.
Tích Ngọc ở phía sau yên lặng nghe thật lâu, lúc này tiến lên dâng nước, “Nô tỳ cũng không biết, chủ tử lại nói những lời này.”
Tri Y chớp mắt, quay đầu lại cười nhạt, “Có lẽ đi theo Hoàng Thượng lâu rồi, tự nhiên biết.”
Nàng cố ý hạ giọng, “Ngày xưa mấy lời lừa dối Hoàng Thượng nói không ít.”
Nói xong, chủ tớ hai người đồng thời cười ra tiếng.
Màn đêm buông xuống Tri Y kể lại chuyện hôm nay cho Tuyên Đế nghe, mang một ít đắc ý cầu ngợi khen, Tuyên Đế ôm người, lại cố ý nói, “Khiêm tốn trên hết, Hoàng Hậu đã quên?”
Tri Y hừ nhẹ một tiếng, “Hoàng Thượng keo kiệt, luyến tiếc những bảo bối mới vừa có được đó.”
Tuyên Đế chỉ có thể bất đắc dĩ cười, “Cả người trẫm đều là của Hoàng Hậu, đương nhiên toàn bộ đồ vật cũng thuộc về Hoàng Hậu, đâu ra nói đến keo kiệt?”
Bỗng nhiên hắn cúi người áp xuống, thấp thấp cười nói: “Huống chi mấy ngày nay, mỗi đêm Hoàng Hậu đều phải để trẫm giao nộp lương thực nộp thuế một lần, còn chưa đủ sao?”
Tri Y mờ mịt nhìn một lát, nửa ngày sau mặt giống lửa đốt, chỉ vào Tuyên Đế thấp giọng nói: “Kia rõ ràng, rõ ràng là Hoàng Thượng bức ta làm, hiện tại còn…… Thật là, cực kỳ vô sỉ.”
Tuyên Đế cũng không giảo biện, chỉ hơi hơi mỉm cười, cúi người thuần thục hôn xuống, động tác trong tay cũng chưa dừng lại, chỉ chốc lát sau thiếu nữ dưới thân hàm kiều lời nói nhỏ nhẹ, hồng triều tăng lên, mắt như thu thủy thẳng tắp nhìn về phía hắn.
“Hàm Hàm, giúp trẫm.” Tuyên Đế thấp thấp thở dốc cực kỳ mê người, mỗi lần đều làm thiếu nữ mơ mơ hồ hồ, bất tri bất giác đã dựa vào lời nói của hắn hành sự.
Tình cảnh như vậy phát sinh vài lần, Tri Y một đường trấn an phát cháo đi trước, trong mơ hồ đã trợ giúp Tuyên Đế miễn đi rất nhiều tâm sức thu phục dân tâm, chỉ nửa tháng, đại quân trực tiếp công kích trực tiếp vào kinh đô Hải Thanh.
Bá tánh ở kinh đô không biết từ chỗ nào biết được tin tức Tuyên quân sẽ đối xử tử tế với bọn họ, chòe đến đêm thứ hai đại quân đến, thế nhưng canh lúc tướng sĩ thủ thành lơ là trộm mở cửa thành thả Tuyên quân vào thành.
Bất quá nhiều nhất lại quá hai ngày, liền có thể công phá. Đây là Tuyên Đế nguyên lời nói.
Cơ hồ không cần tốn nhiều công sức đã vào được kinh đô Hải Thanh, tất nhiên toàn quân vui mừng khôn xiết. Tri Y nghe Tuyên Đế nói hoàng cung ở kinh đô Hải Thanh kiến tạo kỳ lạ, tường cung cực cao lại cứng rắn vô cùng, dễ thủ khó công. Hoàng thất Hải Thanh dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, mặc dù thấy bọn họ đã đánh tới trước cửa cung cũng không chịu đầu hàng, nương vào một vạn thủ vệ cuối cùng trong cung, chống cự hai ngày.
Tri Y tin tưởng năng lực Tuyên quân, đối với chuyện này cũng không lo lắng. Tuy rằng Hoàng thất còn chống cự, bá tánh bên ngoài cũng đã yên ổn lại dưới sự điều phối của binh lính Tuyên triều, trừ bỏ đúng giờ giao nộp lương thực cho Tuyên quân, mặt khác cùng ngày thường ngược lại không có gì khác nhau.
Bởi vì xung quanh là biển cả, Hải Thanh hơi có chút phong tình dị quốc, Tri Y có Tích Ngọc làm bạn, mang theo mấy binh lính hộ vệ bên người, tùy ý bước chậm trên đường phố kinh đô Hải Thanh.
Nơi này trên đường phố cũng thích trồng cây, lá cây cực lớn, một gốc cây thường thường cũng che trời, nhìn qua cực kỳ mới lạ, Tri Y dừng dưới một tán cây, nhịn không được tò mò nhón chân ngóng nhìn.
Quần áo nàng cũng không đặc thù, người khác thấy cũng rất khó đoán ra thân phận của nàng, ngẫu nhiên sẽ có người qua đường thoáng nhìn dung mạo Tri Y dừng chân, rất nhanh cũng sẽ bị binh lính trừng mắt vội vàng rời đi.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận ầm ĩ, Tri Y còn không có phản ứng lại, một binh sĩ đột nhiên nhảy đến trước người đẩy nàng, rút kiếm bổ ra bay tới, “Chủ tử cẩn thận!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đẩy mạnh một cái, Tích Ngọc chưa kịp tiếp được, Tri Y té ngã trên đất, trâm cài rơi xuống.
Qua trận rối loạn lơ đãng nhìn thoáng cảnh này, lại không ngờ nhìn thấy đôi mắt hàm chứa thủy quang lấp lánh, hắn sửng sốt trong chớp mắt, còn nghĩ là Tri Y bị binh lính bắt nạt nên mới có bộ dáng này. Do dự một lát, hắn cắn răng một cái, bay tới bên này, kéo Tri Y chạy ra ngoài thành.
Mấy tử sĩ che chở hắn tức khắc trừng lớn mắt, chủ tử…… Chạy trốn cũng không quên mang theo mỹ nhân?
Vẻ mặt Tri Y ngốc nhiên, chớp mắt đã bị người ôm eo dắt tay bay ra ngoài thành, này…… Người kia là ai a?
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 112
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 114