Chương 59: Ngoài ý muốn
Người lên hoa thuyền thân phận phức tạp không thể rõ ràng, sớm tại lúc Tri Y kéo Tuyên Đế lên thuyền đã có hai thị vệ nhanh nhảy tới đi phía sau hai người, làm hộ vệ đi lên thuyền. Hai người mặc thanh y, eo đeo bội kiếm, người trên hoa thuyền cũng không dám ngăn cản.
Hoa thuyền của Liên Hồ cũng có chỗ tương tự hoa thuyền của nơi khác nhưng cũng không phải hoàn toàn giống nhau, bố cục thuyền hoa tinh xảo xem trọng chi tiết trang trí. Người cũng như tên, Lệ nương trang trí hoa thuyền có một vòng hoa trắng nhỏ quanh thân thuyền, trong thuyền không phải là hương thơm ngào ngạt mà ngược lại có mùi thơm thanh thuần cực nhạt.
Thuyền chia làm ba tầng, hai người Tuyên Đế được dẫn đến trung tâm tầng một, hai bên là hai cửa sổ nhỏ khắc hoa làm từ mộc hương, bốn phái treo đèn lưu ly đủ màu sắc, ở giữa đặt tám bàn nhỏ, trên bàn đặt điểm tâm tinh mỹ. Bên trên bày một bình phong là hàng thêu Hồ Nam, mơ hồ nhìn về phái sau nhưng không có người, hai bên điêu khắc hai con chim há miệng cực lớn ngậm dạ minh châu lưu động lóng lánh, ánh sáng ôn nhuận làm mấy khách vào đều lên tiếng ngợi khen.
Một hoa thuyền nho nhỏ có thể có tài lực như thế, hiển nhiên người đứng sau cũng không đơn giản, đây cũng là nói cho người lên thuyền biết đừng gây sự bừa bãi.
Tuyên Đế và Tri Y ngồi xuống, chung quanh cũng dần dần bị các công tử du hồ ngồi đầy, mặt ngoài nhìn thấy ai cũng có gia thế bất phàm, phía sau ít nhất có một vài tôi tớ theo hầu. Nhưng hộ vệ đeo đao đi sau vẫn là số ít, bàn này của Tuyên Đế không khỏi thu hút được vài ánh mắt mờ mịt nhìn đến.
Từ nhỏ Tri Y đã tham gia rất nhiều buổi cung yến, đương nhiên sẽ không khiếp đảm, lúc này đang cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt kích động đỏ bừng, ánh mắt sáng quắc nhìn phía sau bình phong.
Tuyên Đế không có hứng thú với việc này lắm, chỉ muốn đi cùng Tri Y. Khi ở ngoài cung hắn có vài phần lười biếng, giúp Tri Y lột vài trái cây, tầm mắt không chút để ý đảo qua người đang nhìn bọn họ làm người kia thu hồi ánh mắt, trong lòng lo sợ, người này khí thế bức người cũng không biết có thân phận gì, chẳng lẽ là vương công quý tộc theo Hoàng Thượng Nam Tuần.
“Thanh Chỉ có lời chào đến chư vị công tử.” Phía sau bình phong có một thân ảnh thướt tha yêu kiều cúi người phúc thân, nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn, thanh âm nhu mị biết ngay nhất định là một mỹ nhân, đúng là Thanh Chỉ cô nương nổi danh ở Liên Hồ.
Mọi người sôi nổi trả lời: “Thanh Chỉ cô nương đa lễ.”
“Biết ý đồ chư vị đến dây, Thanh Chỉ sẽ không nói nhiều lời dư thừa.” Thanh Chỉ chậm rãi ngồi xuống, lệnh tỳ nữ trong thuyền châm trà cho mọi người, “Mới vừa rồi Lệ nương cũng đã giải thích với mọi người, nhưng lần này Thanh Chỉ muốn không phải chỉ là phi hoa lệnh đơn giản.”
Thấy không có người xen vào, Thanh Chỉ cười, “Lệnh này, Thanh Chỉ muốn chính là phi hành chiết diệp lệnh.”
“Sao…… Phi hành chiết diệp lệnh*?” (*ed cũng không hiểu lắm, thỉnh cao nhân chỉ giáo)
Thanh Chỉ nhu nhu trả lời: “Không lá làm sao có hoa? Tên đã nói lên ý nghĩa, nơi này là nơi bắt đầu phát diệp lệnh, tiếp theo sẽ là hoa lệnh, cụ thể như thế nào, có Tiểu Phù sẽ giải thích cho chư vị.”
Tỳ nữ đi ra từ sau bình phong, không nhanh không chậm giải thích. Thì ra là lấy cơ sở là trò phi hoa lệnh nhưng trình tự có hơi sai khác một chút. Trong thuyền có bảy bàn, ví dụ Thanh chỉ ra đề mục, đề thứ ba bàn thứ sáu thì bàn thứ sáu sẽ đáp đề, trong một thời gian quy đinh đáp hai câu thơ, từ thứ ba trong câu thơ đầu tiên phải là từ diệp, hoa ở sau lá (diệp), câu thứ hai từ thứ tư phải chứa hoa. Qua hai câu phải làm thêm một câu chứa cả hai từ “hoa” và “lá”. Nếu quá thời gian mà không đáp được hoặc đáp sai sẽ bị phạt ba ly rượu. Nếu bàn thứ sau đáp đúng sẽ được một hoa một lá, cứ như vậy.
Cuối cùng người thắng sẽ là người được nhiều hoa lá nhất, nếu hai người có tổng số lượng hoa lá bằng nhau thì người có số lá nhiều hơn sẽ thắng nếu vẫn bằng nhau thì hai người sẽ chơi thêm một vòng nữa.
Trò này đúng là khó khăn hơn so với Phi hoa lệnh nguyên bản, nhưng người chân chính đọc qua đủ mọi thi thư cũng sẽ không bị làm khó. Nhưng thời điểm này người tới hoa thuyền du ngoạn, tài tử chân chính có rất ít, cho nên vừa ra luật lệ trò chơi nháy mắt đã có mấy bàn nhíu mày, chỉ hận không thể mang theo mấy tham mưu tới.
Trong đầu Tri Y nhanh chóng nhớ lại mấy bài thơ nhắc đến hoa lá cỏ cây cảm thấy cũng không phải quá khó, ánh mắt chuyển sang nhìn Tuyên Đế ở bên cạnh, thấy hắn đang rũ mắt nhìn mình không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Đình Chi ca ca nhìn ta làm gì?”
Tuyên Đế mỉm cười, “Đang nhìn một con mèo hoa nhỏ.”
Nói xong dùng ngón trỏ lấy đi nước sốt chấm điểm tâm dính trên má Tri Y, động tác mềm nhẹ, làm Tri Y tức khắc đỏ mặt. Khi còn nhỏ nàng ăn điểm tâm chẳng bao giờ mất hình tượng nhưng vừa rồi nghĩ thơ quá nhập tâm nên không chú ý.
Đôi mắt hơi đổi, Tri Y lấy một khối điểm tâm, chấm tương xong cười như một tiểu hồ ly xảo trá, “Đình Chi ca ca.”
Tuyên Đế ngẩn ra, nhưng vẫn hé miệng để nàng bón cho, quả nhiên bên môi cũng bị nước sốt dính vào, hắn không khỏi bật cười, tiểu cô nương thật đúng là sĩ diện.
Mấy bàn bên cạnh nhìn động tác của hai người, tuy có kinh ngạc nhưng cũng không rõ ràng, hai người nhìn giống như huynh đệ thân mật một chút cũng có thể nói là tình cảm huynh đệ tốt.
An Đức Phúc cười khanh khách dâng khăn lên, Tri Y tiếp nhận, lại dùng đầu ngón tay cầm lấy, giống như đáng tiếc nói: “Tương này không biết là ai làm, ngọt mà không ngấy, cứ như vậy bị Đình Chi ca ca lãng phí.”
Nói xong muốn cúi đầu liếm đi, bị Tuyên Đế tay mắt lanh lẹ ngăn lại, hắn trầm mặt không biết là vội hay là giận, gõ nàng một cái không nhẹ không nặng, tự mình cầm khăn tay lau cho nàng, “Chút nữa nhớ rửa tay.”
Tri Y để mặc hắn lau, chớp mắt nghi hoặc nhìn hắn, không biết vì sao Tuyên Đế lại có phản ứng lớn như vậy, thầm nghĩ nàng chỉ muốn trêu đùa Hoàng Thượng một chút mà thôi.
Chí có An Đức Phúc đứng phía sau hai người thấy sắc mặt hơi ửng đỏ của Tuyên Đế, âm thầm lắc đầu, từ trước đến nay hình tượng Hoàng Thượng vững như Thái Sơn, không đổi sắc mặt không sớm thì muộn sẽ bị hủy trong tay cô nương.
Cũng may rốt cuộc Thanh Chỉ bắt đầu ra đề mục, trong thuyền an tĩnh lại, chỉ nghe tiếng nói nhu mị đến tận xương của nàng ta, “Đề năm, bàn thứ hai.”
Không biết là Tri Y thấy may mắn hay tiếc hận mà thở ra một hơi, bọn họ là bàn thứ ba.
Bàn thứ hai là một công tử thanh tú mặc bạch y, phía sau y chỉ có một tùy tùng, hắn rất tự ti, nhẹ lay động quạt xếp, chỉ hơi nhíu mày đã đọc ra mấy câu thơ.
“Lạc nhập hoa bồn diệp tác trần
Nhất đinh yên vũ hạnh hoa hàn”.
Sau bình phong trầm mặc một lát, Tiểu Phù khom người nói tiếp: “Là Tiểu Phù sai, mới vừa rồi Tiểu Phù chưa nói rõ quy tắc, Thanh Chỉ cô nương phân phó, trong hai câu thơ không được cùng có hai từ “hoa “lá”.”
Công tử kia nhíu mày, rất nhanh đã giãn ra thay đổi thành câu:
“Ân cần tạ hồng diệp, hảo khứ đáo nhân gian.”
“Có thể.”
Bạch y công tử mỉm cười, thong dong đọc ra mấy câu thơ chứa từ hoa lá, cửa này đã qua, được một hoa một lá. đọc đề tiếp theo, “Bàn năm, đề thứ hai.”
Phi hoa chiết diệp lệnh được triển khai khí thế hừng hực ở trong thuyền, Tri Y như nguyện được đáp hai lần, đều nhẹ nhàng được thông qua, trên bàn bọn họ có hai hoa hai lá. Nhưng theo canh giờ ngày càng muộn, những câu thơ dễ dàng đều đã được nói ra, thời gian suy nghĩ của mọi người ngày càng dài.
Tri Y lại là bộ dáng đã biết trước như vậy, mỗi lần cũng đều thong dong đáp đề, chủ chốc lát sau trên bàn đã có nhiều hoa lá nhất bảy bàn, làm người khác phải ghé mắt nhìn lại. Bàn bọn họ đáp đề chỉ có một mình Tri Y, Tuyên Đế chưa bao giờ mở miệng, làm bọn hắn hơi hoài nghi lại không tin tưởng lắm, trong lòng nghĩ tiểu tử nhỏ như vậy cũng nghĩ đến ưu ái của Thanh Chỉ cô nương.
Khi bàn thứ bảy đáp đề, Tri Y nhìn mấy công tử bàn bên hoặc nhiều hoặc ít có men say, hình như chỉ có mình chưa thấm men rượu.
Lần này là đề thứ ba, đầu nhỏ của Tri Y lóe lên, há miệng đáp lời, “Đường lê diệp lạc yên chi sắc.”
Vừa xong đã có người nói, “Không được không được câu dưới là “kiều mạch hoa khai bạch tuyết hương” có chứa hoa, đổi, đổi.”
Tri Y sửng sốt, theo bản năng nói: “Lãnh hồng diệp diệp hạ đường thu.”
Mọi người ồn ào, “Câu này càng không được, ba bốn đều có ‘diệp ’.”
Bọn họ cũng không phải là có ác ý, thuần túy là nhìn Tri Y tuổi còn nhỏ lại có đầy bụng thơ từ cảm thấy rất ngạc nhiên, cho nên mới làm khó nàng như vậy. Thanh Chỉ ở sau bình phong không lên tiếng, giống như cam chịu cách nói của mọi người.
Hai lần bị bác bỏ, Tri Y hơi nóng nảy, trong đầu càng nghĩ càng phát hiện rất nhiều câu thơ có chứa lá cũng đều chứa hoa, mắt thấy sắp toát mồ hôi, rốt cuộc Tuyên Đế ở bên cạnh mở miệng, “Thùy liễu phúc kim đê, mi vu diệp phục tề.”
Những người ở đây đều sửng sốt, khi bọn họ nhìn về phía bàn này đều vô tình hay cố ý tránh người này đi, chỉ nhìn vị tiểu công tử xinh đẹp kia, qua mấy khắc thiếu chút nữa đã quên bên cạnh bị tiểu công tử này còn có một nam tử ánh mắt thanh lãnh, phong tư xuất chúng.
Ánh mắt Tri Y sáng lên, kích động lập tức ôm lấy cổ Tuyên Đế hôn lên mặt hắn một cái, “Cảm ơn Đình Chi ca ca!”
Tiếng vang thanh thúy còn quanh quẩn, Tuyên Đế hơi kinh ngạc, nhưng không đen mặt giống như lúc trước, chỉ bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng, “Ngồi xuống.”
Trong mắt mọi người cũng chỉ nghĩ đây là ấu đệ làm nũng với huynh trưởng thôi, thiện ý ồ lên cười, nghe Tri Y tiếp tục đáp đề.
Sau khi cảm xúc trở lại bình thường, Tri Y không vội, không chút hoang mang nói: “Nguyệt lung lung, nhất thụ lê hoa tế vũ trung.”
“Lục vân tiễn diệp. Đê hộ hoàng kim tiết. Chiêm đoạn hoa trung thanh dự, hương dữ vận, lưỡng thanh khiết. Thắng tuyệt. Quân thính thuyết. Thị tha lai xử biệt. Thí khán tiên y do đái, kim đình lộ, ngọc giai nguyệt.”
Lại có hoa lá đến tay, đến bây giờ trên bàn Tri Y đã có bảy hoa bảy lá, nhất thời toàn bộ tầng một của hoa thuyền trở nên yên tĩnh, Tiểu Phù đi ra sau bình phong nói nhỏ với Thanh Chỉ, một lát sau mọi người phát hiện Thanh Chỉ đứng dậy đi lên tầng ba của hoa thuyền, tức khắc tất cả ánh mắt hâm mộ đều nhìn sang phía Tri Y.
Tiểu Phù ý mừng đầu mặt đi tới, “Vị tiểu công tử này, lần Phi hoa chiết diệp lệnh này người thắng là bàn thứ ba, xin hỏi ngài hay vị công tử kia sẽ gặp cô nương chúng ta đây?”
Đương nhiên là Tri Y sẽ đi, Tuyên Đế thấy nàng có hứng thú nên không ngăn cản, chỉ phân phó một thị vệ đuổi kịp. Sau khi chờ Tri Y theo lên, Lệ nương xuất hiện lần nữa, cũng mang đến các nữ tử dung mạo kiều mỹ khác, nói không có duyên gặp mặt khác nên để các nàng uống rượu cùng các vị công tử mấy bàn còn lại.
Đến nơi này của Tuyên Đế bởi vì thần sắc của hắn quá lạnh lùng, hơn nữa thị vệ bên cạnh cũng là bộ dạng của thần bảo vệ nên chẳng ai dám tới gần.
Tầng thứ ba của hoa thuyền nhỏ hơn tầng thứ hai, bên trong bố trí thành khuê phòng của nữ tử, ở giữa có lô huân hương Tô Hợp thanh đạm, khói nhẹ lượn lờ, bay thẳng vào gian trong, Tri Y được dẫn đến bàn nhỏ ở bên ngoài chờ, lần này càng lại gần Thanh Chỉ cô nương hơn một chút, chỉ là cách một tầng rèm châu nhưng vẫn không nhìn rõ bộ dáng như cũ.
“Tiểu công tử đúng là tài thơ văn khó có được, tài hoa hơn người, Thanh Chỉ bội phục.” Trong giọng nói của Thanh Chỉ chứa ý cười, tay ngọc tinh tế cầm một trang giấy trắng truyền ra, “Tiểu công tử có thể đem tên viết xuống được không?”
Tri Y nghĩ nghĩ đặt bút viết xuống ba chữ, Thanh Chỉ ôn nhu thì thầm: “Cảnh Nguyên Hàm, tên hay.”
Tri Y nhe răng cười, đang định nói cái gì đã thấy rèm châu từ từ đẩy ra, khuôn mặt Thanh Chỉ có người muốn dùng cả thủ đoạn để được nhìn một lần hiện ra trước mắt. Ánh mắt Tri Y sáng ngời, cuối cùng đã hiểu vì sao trong thơ viết “Vân kế phiêu tiêu lục, hoa nhan y nỉ hồng”
Nữ tử trước mặt tròng mắt như thu thủy, mười ngón tay xanh mướt ngọc ngà, đôi mắt chỉ thoáng nhìn qua đã khiến cho Tri Y đắm chìm vào cảnh đẹp bên trong.
Thanh Chỉ thấy nàng cũng sửng sốt, che miệng cười khẽ, “Thanh Chỉ còn nói là sao lại may mắn được một vị tiểu công tử bùng đầy kinh luân ưu ái, thì ra là gỡ trâm cài để đội mũ nam nhi, là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
Tri Y nhe răng cười nhạt không nghĩ tới bị người liếc mắt một cái đã nhận ra, tự nhiên hào phóng nói: “Thanh Chỉ cô nương không cần tức giận, ta chỉ tò mò, cũng không có ác ý. Nếu Thanh Chỉ cô nương muốn tính toán, thì….”
“Đương nhiên sẽ không.” Thanh Chỉ đứng dậy làm một làn gió thơm ngát đánh úp lại, xinh đẹp cười khẽ, “Khi ra đề mục Thanh Chỉ cũng không quy định chỉ có nam tử mới có thể tham gia, mặc dù là tiểu cô nương, thắng là thắng. Nếu để những người bên dưới biết được, không chừng còn thấy hổ thẹn.”
Có lẽ bởi vì thân phận của Tri Y, ngược lại nàng ta càng cảm thấy nhẹ nhàng tự tại, nói rất nhiều lời, làm Tuyên Đế chờ bên dưới cảm thấy không bình thường, An Đức Phúc đi hỏi Lệ nương, lại thấy Lệ nương ý vị thâm trường mỉm cười, “Công tử đừng vội, thời gian càng lâu a, chứng tỏ Thanh Chỉ cô nương càng vừa lòng với tiểu công tử. Tuy rằng tiểu công tử hơi nhỏ tuổi một chút nhưng….”
Lời còn chưa nói xong, Tuyên Đế đứng phắt dậy đi lên tầng ba của hoa thuyền, làm Lệ nương cả kinh nói: “Công tử ngài không thể đi, Thanh Chỉ cô nương nói chỉ có người thắng….”
Vừa tiến đến ngăn cản đã bị thị vệ cầm đao ngăn trở, An Đức Phúc đưa cho Lệ nương một thỏi bạc, ôn hòa nói: “Lệ nương đừng vội, chủ tử cũng không phải muốn làm gì, chỉ là trong phủ còn có việc, tiểu công tử không thể ở lâu, chủ tử chỉ đi gọi người về thôi.”
Tuyên Đế nện bước vững vàng nhưng tốc độ rất nhanh, Tiểu Phù còn không kịp kinh ngạc đã thấy một trận gió thổi qua, người đã đi tới tầng ba mở cửa nhỏ ở trong phòng, Tri Y đang ngồi trên ghế thêu nói chuyện, mà Thanh Chỉ đang cúi người giống như muốn hôn Tri Y.
Nghe được thanh âm hai người đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc chưa kịp phản ứng lại, nháy mắt sau đó Tri Y chạy tới phía sau Tuyên Đế, Thanh Chỉ vẫn duy trì tư thế hơi cúi, có vẻ rất xấu hổ.
Vẻ mặt Tri Y đầy dấu chấm hỏi, bị Tuyên Đế đặt ở dưới cánh tay, “Đình Chi ca ca?”
Thanh Chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng, đứng dậy như không có việc gì vuốt vuốt sợi tóc, “Công tử có ý gì?”
“Vô tình.” Tuyên Đế nhìn cũng không nhìn nàng ta, mang theo Tri Y đi xuống dưới, lấy tư thế xách trẻ con làm tiểu cô nương cảm thấy rất thẹn thùng, không chịu được giãy giụa, “Đình Chi ca ca, ngươi thả ta xuống ——”
“Ta và Thanh Chỉ tỷ tỷ cũng chưa làm cái gì a…… Ai nha”
Tuyên Đế làm như không nghe thấy, chờ ra ngoài hoa thuyền mới đánh một cái vào mông Tri Y, cả giận nói, “Nếu trẫm không đi, thì không nhất định.”
Đến cả ‘trẫm’ cũng nói ra, hiển nhiên đã hơi tức giận.
Tri Y trừng đôi mắt tròn xoe, che mông lại không nghĩ tới thế mà Hoàng Thượng đánh mông mình. Còn chưa cảm khái xong, lại thêm một chưởng nữa, Tri Y không rảnh lo tức giận, chỉ thấy xấu hổ buồn bực, chân nhỏ đạp tới đạp lui muốn xuống đất, nhưng chút lực đạo này so với Tuyên Đế đúng là lấy trứng chọi đá châu chấu đá xe, không chút sứt mẻ.
Để An Đức Phúc thuê một hoa thuyền loại nhỏ khác, Tuyên Đế mang theo người đi lên, để thị vệ ở khoang lái, An Đức Phúc ở bên ngoài nhìn, vào trong thuyền, hắn mới buông người xuống.
Đôi mắt Tri Y quay tròn hiện tại lại không bực tức, thấy thần sắc Tuyên Đế đi đến gần cười khanh khách nói, “Hoàng Thượng tức giận?”
Thấy trên mặt nàng có tro bụi loang lổ, Tuyên Đế dùng lòng bàn tay lau nhẹ, không trả lời, nhưng thần sắc rất rõ ràng là “Trẫm tức giận, nhìn xem nên làm như thế nào thì làm đi.”
Nghĩ đến mới vừa rồi thảo luận với Thanh Chỉ về vị “huynh trưởng” này, Tri Y làm theo thói quen định đi lên lấy lòng hôn lại hôn một cái, không nghĩ tới Tuyên Đế vừa vặn nghiêng đầu, môi mềm mại vừa vặn chạm vào khóe miệng, Tri Y cũng không dừng lại, Tuyên Đế lại ngây ngẩn cả người.
Môi còn đặt ở chỗ cũ, hai người đối diện nhau, cũng không biết Tri Y suy nghĩ cái gì, lát sau lại vươn đầu lưỡi liếm một vòng, “Ngô…… Ngọt? Hoàng Thượng ăn vụng điểm tâm?”
Cả người Tuyên Đế chấn động, mắt thấy sắc mặt càng ngày càng trầm, đen đến mức sắp có thể nhỏ ra mực. Tri Y giật mình run lên một chút, dùng tốc độ trước giờ chưa từng thấy nhảy ra, chạy trốn ra bên ngoài, “Hoàng Thượng ta sai rồi đừng đánh ta ——”
“Mộ – Tri – Y.” Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp tràn ngập lửa giận làm An Đức Phúc không nhịn được run cả người, đỡ lấy tiểu chủ tử bên cạnh để ngừa nàng rơi vào trong hồ, tiện thể cân nhắc, đây là cô nương lại làm cái gì a?
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 58
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 60