Chương 71: Hậu vị
Một ngày chầm chậm trôi qua vì tiêu hao chút thể lực mà một đêm này ngủ ngon hơn bình thường rất nhiều. Cho dù cách hai mảnh bình phong, tiểu cô nương ngủ trên giường nệm cách vài thước cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực cách vài thước ngoài kia, từng hơi thở từng tiếng từng tiếng đều có thể làm người có cảm giác thư giãn thả lỏng, làm nàng ngoài an tam cũng không có cảm xúc gì khác.
Ngày hôm sau khi Tri Y còn chưa tỉnh, Tuyên Đế đã đứng dậy rửa mặt chải đầu đi thư phòng, hắn cho các cung nhân hầu hạ động tác hết sức nhẹ nhàng không một tiếng động, làm tiểu cô nương ngủ yên trên giường không hề phát giác.
“Cô nương.” Thật lâu sau, Tích Ngọc nhẹ nhàng đánh thức Tri Y, “Ngài đã ngủ năm canh giờ, lại quá một canh giờ rưỡi nữa là tới buổi trưa.”
“Ôm……” Thanh âm mềm mại kéo dài mèo con làm nũng, theo bản năng Tri Y tìm gối mềm ôm trên giường, cọ hai cái lại nhắm mắt.
Ai nha cô nương của chúng ta sao lại đáng yêu như vậy. Tích Ngọc không khỏi yêu thích, nhịn nhẫn ngón tay ngo ngoe rục rịch rồi nói tiếp: “Cô nương để trưa rồi ngủ tiếp, tốt xấu gì cũng nên dùng đồ ăn sáng, tối hôm qua ngài phân phó bánh hoa đào đã trình lên rồi.”
“…… Được” Nhập nhèm trợn mắt, Tri Y che miệng ngáp nhỏ, để các nàng ấy hầu hạ mặc quần áo, khi xuống giường nhìn lướt qua bình phong bên kia, không ngoài dự kiến đã là người đi giường trống.
Liên Hương cười nói: “Hoàng Thượng nói, buổi tối sẽ đến bồi cô nương dùng bữa, sau khi để cô nương dùng đồ ăn sáng sẽ đi dạo trong sân một lát, giờ Thân Liễu Âm Liễu đại sư sẽ mang Hoa Ảnh tới đánh đàn cho cô nương.”
“Liễu đại sư?” Tức khắc Tri Y thanh tỉnh rất nhiều, giọng nói mang theo kinh hỉ.
“Nô tỳ còn tưởng rằng tối hôm qua Hoàng Thượng đã nói rồi.” Liên Hương giúp nàng buộc dải lụa lên tóc, giải thích nói, “Là hôm qua Hoàng Thượng đặc biệt phái người đi mời, thời gian ở lại Du Thành Liễu đại sư đều sẽ đến, nếu cô nương không thích thì không gặp cũng không sao.”
Đem Đại sư cầm nghệ đương đại Liễu Âm truyền đến tùy thời đánh đàn tìm niềm vui, trừ bỏ một ít vương công đại thần quyền cao thế lớn chỉ sợ cũng không ai có thể dễ dàng làm được. Nhưng Tri Y lớn lên ở trong cung, được Tuyên Đế và Thái Hậu sủng ái nuôi lớn, không bao giờ gặp phải chuyện gì không thể làm được hay khó khăn nên chỉ gật gật đầu chờ buổi chiều tới.
Kỹ xảo và phong cách đàn tấu của Liễu Âm hoàn toàn khác với cầm nghệ của Nam Dương quận vương dạy nàng, Tri Y rất muốn xem thử một chút, chờ ngày sau khi tiên sinh kiểm tra nàng sẽ làm tiên sinh kinh hỉ một phen.
“Nghi Nhạc tỷ tỷ đang làm cái gì?” Cầm một khối bánh hoa đào, cuối cùng Tri Y cũng nhớ tới tiểu đồng bọn.
Liên Hương cong môi, đặt muỗng canh nói: “Hoàng Thượng ra lệnh cấm túc với quận chúa, nhưng nghe nói quận chúa bị ma ma bên người nàng ấy trông giữ. Ma ma kia là Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa phái tới, có Đại Trưởng công chúa chống lưng, quận chúa cũng chỉ có thể thành thật nghe theo.”
Trong lòng Tri Y không khỏi đồng tình một lát cho Nghi Nhạc, ma ma kia nàng cũng gặp qua, sinh ra cực kỳ cao lớn, hàng năm lại xụ mặt ít khi nói cười, ba câu không rời khỏi “Quy củ”, so sánh với Từ ma ma quả thực cách biệt một trời. Nghĩ nghĩ, nàng quyết định vẫn là thành thành thật thật ở nơi này của Hoàng Thượng không đi đâu hết.
Thời gian mấy canh giờ thoảng qua, sau giờ ngọ nghỉ ngơi một khắc, Tri Y đứng dậy đi đến Thính Phong Lâu, đó là nơi Tuyên Đế chọn cho nàng để nghe khúc học cầm.
Liễu Âm được nam tử ngày đó thương nghị dẫn đến bên trong hành cung ở Du Thành, sau khi xuống kiều đi bộ thêm một khắc, lại nói chuyện với người ở đây đôi ba câu ngắn gọn hắn mới biết thỉnh hắn tới không phải vương công quý tộc bình thường gì mà là đương kim thánh thượng.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong nháy mắt Liễu Âm thấy khẩn trương, rất nhanh nhớ tới lúc trước giao ước sẽ đàn tấu cho một vị cô nương, chỉ là không biết lúc này Hoàng Thượng có ở đó hay không. Hắn hít sâu một hơi, để gã sai vặt bên cạnh ôm Hoa Ảnh, từ từ nện bước đi theo thị vệ kia.
Thính Phong Lâu ở phía Đông Nam của hành cung, những cơn gió mùa hạ từ đây thổi tới, phía trước là một mảnh rừng trúc nhỏ, bên trái có hồ nước. Gác mái làm theo kiểu dáng của tiền triều, sảnh ngoài không có cửa sổ, bên trong đặt vài tiểu án, bình phong ở giữa lúc ban đầu bị thu hồi chuyển thành một loạt rèm châu uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trong sảnh tứ giác đều có cung nhân cúi đầu tùy thời nghe lệnh, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ là vài pho tượng.
Mới vừa vào lâu, Liễu Âm tự giác cúi đầu, nhìn xuống mặt đất hành lễ cách rèm châu, được thị vệ đề điểm, hắn cũng gọi là “Mộ cô nương.”
“Liễu Đại sư không cần đa lễ.” Phía sau bức rèm truyền đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ, giọng như thanh tuyền, có thể nghe ra tuổi không lớn, nhưng ngữ điệu vững vàng thong dong, là người ở lâu trên vị trí cao mới có.
Liễu Âm không dám ngẩng đầu nhìn kỹ, cách rèm châu Tri Y lại có thể đánh giá thần thái tư thế của hắn, trầm ngâm một lát, “Khi Liễu đại sư đánh đàn thích huân Bạch Chỉ Hương*, đem hương hiện tại mang đi.”
Tạm dừng một chút, nói tiếp: “Án cao cũng không đúng, Liễu đại sư thích ngồi xếp bằng, thay đổi. Đúng rồi, không biết Liễu đại sư thích loại trà nào?”
Vài câu phân phó có trình tự làm mất một chút không vui trong lòng Liễu Âm, tuy rằng ngày ấy ở Lưu Hương Các chỉ thoáng nhìn vội một cái, nhưng hắn đã đoán cô nương ngồi sau bức rèm chính là tiểu công tử bên cạnh người ngồi ở chủ tọa ngày ấy. Không thể nghĩ được vị Mộ cô nương này lại cẩn thận như thế, chỉ một chút đã biết mấy thứ hắn yêu thích, nghĩ khí không kiêu ngạo không xu nịnh, ngược lại rất có lễ, làm Liễu Âm bị xem như nửa cưỡng chế mời đến có thêm vài phần hảo cảm.
“Tiểu dân cũng không có sở thích đặc biệt với trà, tùy ý là được.”
Tri Y gật đầu, đôi mắt nhẹ chớp, hé ra một chút tươi cười. Kỳ thật hôm qua nàng quan sát trên người Liễu Âm, đều là bởi vì Nam Dương quận vương. Khi Nam Dương quận vương dạy nàng đánh đàn có mấy thứ cổ quái, trong đó bao gồm huân hương, bày biện phòng trong và độ cao thấp của giá để cầm, cho nên theo bản năng nàng mới có thể chú ý chuyện này vài phần, không nghĩ tới thật đúng là cần dùng tới.
Liễu Âm cũng coi như là đại gia một phương, khẳng định là có vài phần ngạo khí và tính nết, chỉ vì thân là chủ của Lưu Hương Các lại có ái thê ở bên, nên không thể không cố kỵ nhiều thứ. Hiện giờ Tri Y cho thấy thái độ thiện ý và khiêm tốn thỉnh giáo, đương nhiên hắn đàn tấu cũng càng tận tâm thêm vài phần. Nghe nói vị Mộ tiểu cô nương này cũng đang học đàn, chỉ riêng chuyện này, tiết tấu khi gảy dây đàn hắn cũng làm chậm nửa nhịp so với ngày thường, càng giống như dạy nghệ một cách biến tướng mà không phải đơn giản là tìm niềm vui.
Trước mặt Tri Y cũng bày một cây cầm, cũng không phải là Đoạn Thủy, nhưng cũng là một cây cầm tốt khó có được. Ở phía sau bức rèm che lẳng lặng nghe hồi lâu, khi đến một âm bội kết thúc nàng không nhịn được nhẹ nhàng nhấc tay gảy một nốt, một tiếng “đinh” làm bừng tỉnh bản thân khỏi dòng suy nghĩ.
Tri Y trước mặt cũng bày một trận cầm, cũng không phải đoạn thủy, nhưng cũng coi như khó được hảo cầm. Với phía sau bức rèm che lẳng lặng nghe hồi lâu, ở một cái âm bội kết thúc khi nàng tay không khỏi nhẹ nhàng nhắc tới, ở cầm huyền thượng tùy ý một bát, “Đinh” một tiếng bừng tỉnh chính mình suy nghĩ.
Bừng tỉnh hoàn hồn, Tri Y ngượng ngùng cười nói: “Nghe đến mê mẩn, không cẩn thận làm phiền Liễu đại sư.”
Liễu Âm hơi hơi mỉm cười, “Không có việc gì.”
“Mời Liễu đại sư tiếp tục.”
Dứt khoát đặt cầm xuống. một tay Tri Y chống cằm ngồi ở bên án, trong lòng không tự giác đem Liễu Âm ở bên đối lập với Nam Dương quận vương.
Liễu Âm gảy ba khúc, hết non nửa canh giờ. Nhân lúc hắn nghỉ tạm, Tri Y nghĩ mấy vấn đề cần chỉ giáo, cách rèm châu đưa câu hỏi, sau cảm thấy như vậy quá phiền toái, dứt khoát ra khỏi rèm châu, dù sao xung quanh còn có một đống cung nữ nội thị, lại không có cửa, dù sao cũng chỉ là thỉnh giáo cầm nghệ, cũng không sợ ai lời ra tiếng vào.
Đã sớm được phân phó, đương nhiên đối với lời thỉnh giáo của nàng Liễu Âm tận hết sức lực, đồng thời cũng không khỏi nổi lên tâm yêu người tài, cảm thấy tiểu cô nương trước mặt rất có linh tính, kiến thức cơ sở vững chắc, điều khó có được là tâm tính vưu giai (SH:??). Nội tâm hắn tiếc hận, đáng tiếc với thân phận của vị cô nương này không có khả năng bái nhập môn hạ của hắn.
“Cầm, cũng gọi là “tình”, nếu trong lòng không có tình thì không thể lý giải được ý tứ của khúc này, cảm xúc không tương thông với ý cảnh, tài nghệ có cao đến đâu cũng chỉ như tiếng mộc thạch khô khốc, không thể nào nói là một “khúc”.” Nhắc tới lĩnh vực yêu thích nhất cả đời này, Liễu Âm chậm rãi nói, “Tuổi của Mộ cô nương còn nhỏ, tài nghệ đã đạt được trình độ này, trong khúc cũng có thêm hai phần ý cảnh, theo Liễu mỗ thấy, đã là đáng quý. Nếu muốn nâng lên một tầng, không bằng ngày thường luyện cầm ra ngoài nhiều hơn, đàn tấu trước hoa cỏ mây trời, cảnh trí non nước khi đó cảm xúc sẽ khác biệt.”
Tri Y gật đầu, “Tiên sinh nói cũng đúng.”
Hai người trao đổi với nhau hồi lâu như hai người bạn lâu năm, Liễu Âm chỉ điểm cũng có chỗ giống với Nam Dương Quận vương đã dạy, cũng có chỗ độc đáo. Đây cũng được coi là nửa ân sư, Tri Y chủ động đem tên họ nói ra, chân thành khen ngợi: “Quả nhiên Liễu đại sư danh bất hư truyền.”
“Người tài ba của Tuyên triều xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Liễu mỗ chỉ là một chiếc lá nhỏ trong cánh rừng ấy mà thôi.” Liễu Âm khiêm tốn nói, “Mới vừa rồi cô nương nói tên là Tri Y, chính là…hai chữ Tri Y trong ‘Sinh nhi tri chi, y lưu’?”
“Đúng vậy.” Tri Y hiếu kỳ nói, “Có gì không đúng sao?”
Liễu Âm bật cười, “Thật không có, chỉ là trùng tên trùng họ với cháu gái nhỏ mà một lão bằng hữu của Liễu mỗ thường xuyên nhớ thương, cảm thấy có chút ngạc nhiên thôi.”
Hắn bổ sung nói: “Lão bằng hữu kia của Liễu mỗ cũng họ Mộ, hắn thường xuyên nhắc bên tai Liễu mỗ cái tên này, cho nên mới nhớ kỹ.”
“Nga?” Tri Y cũng cảm thấy có chút trùng hợp, ngày đó ở Lưu Hương Các gặp vị Quý công tử kia nói có biểu muội cùng tên với nàng, hôm nay bạn tốt trong miệng của Liễu đại sư cũng có cháu gái trùng tên trùng họ với nàng.
Y, chẳng lẽ tên nàng tầm thường như vậy sao? Tiểu cô nương hãy còn đang cân nhắc hết nửa ngày.
Thảo luận tên họ nữ tử chung quy có chút thất nghi, tuy rằng tuổi của tiểu cô nương trước mặt không lớn, nhưng Liễu Âm vẫn cảm thấy không thích hợp. Vội vàng đem chuyển đề tài, hắn nghỉ tạm đủ rồi tiếp tục đàn, nhưng lúc này đã thay đổi phương thức, ngẫu nhiên sẽ dừng lại giảng giải cho Tri Y hàm nghĩa trong mỗi đoạn và tiết tấu nhanh chậm của từng làn điệu.
Như thế nửa đàn nửa dạy, rất nhanh hai canh giờ qua đi, bất tri bất giác giờ Tuất đã đến, sắc trời chuyển tối, mặt trời lặn một tia ánh chiều tà cuối cùng dần dần ẩn dưới mái cong kiều giác.
Liễu Âm uyển chuyển cự tuyệt hảo ý lưu lại dùng bữa tối của Tri Y, trong nhà còn có người chờ, vội vào rời khỏi hành lang hòa vào bóng đêm rời đi.
Hai canh giờ Tri Y cũng chưa vận động, lúc này cuối cùng cũng có thể đứng dậy, Liên Hương tiến lên bóp vai cho nàng cười nói: “Hôm nay cô nương có mười phần tư thế chủ nhân.”
“Phải không?” Lập tức đôi mắt của tiểu cô nương híp lại vì kinh hỉ, hơi giảo hoạt nói, “Bởi vì Thái phó và tiên sinh đều thường dạy dỗ ‘không thể thất lễ với người trước’, huống chi là nhân vật như Liễu đại sư.”
Ngày thường ở cùng Tuyên Đế và Nghi Nhạc đều là người quen thuộc trước mặt, đương nhiên nàng có thể không màng chuyện khác, tính trẻ con chút cũng không sao. Nhưng trước mặt người khác, Tri Y vẫn là rất thủ lễ, cũng sẽ nhớ kỹ không thể mất dáng vẻ nên có , phải biết rằng tất cả những thứ này chính là Từ ma ma lải nhải mười mấy ngày trước khi Nam Tuần.
Không thể tự mình theo tiểu chủ tử Nam Tuần, đương nhiên trong lòng Từ ma ma rất lo lắng. Không chỉ có cho Tri Y làm đủ công khóa, hai người Liên Hương Tích Ngọc càng bị bà ân cần dạy bảo dặn dò hồi lâu, sợ một chuyến Nam Tuần tiểu chủ tử sẽ bị Hoàng Thượng dung túng sủng nịch đến không ra bộ dáng.
Tiểu cô nương nói xong vẫn hơi lo lắng, trước sau nhìn ngắm bản thân, “Liên Hương, thật sự hôm nay ta không có không nào không ổn chứ?”
“Thật sự không có.” Tích Ngọc cười khẽ, hầu hạ nàng rửa tay, “Nếu Thái Hậu nương nương nhìn thấy bộ dáng hôm nay của cô nương cũng muốn khen ngợi một phen.”
Lúc này Tri Y mới nở nụ cười, tinh quang trong mắt dường như lớ lên khi thấy thân ảnh của Tuyên Đế xuất hiện.
“Hoàng Thượng ——” Sớm đã thấy thân ảnh hắn, Tri Y hô lên chạy đi, dừng lại trước mặt người đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Hoàng Thượng rất đúng giờ.”
“Trẫm khi nào nói lỡ?” Tuyên Đế mỉm cười hỏi lại, thấy mười ngón tay nàng phiếm ửng đỏ, trong lòng hiểu rõ, “Có thích an bài buổi chiều không?”
“Thích.” Tri Y gật gật đầu nhỏ, theo hắn nện bước đi trước, “Liễu đại sư chỉ điểm ta rất nhiều, còn dạy ta một bí quyết nhỏ. Chờ ngày sau đi học cầm ở chỗ tiên sinh, nói không chừng còn có thể dùng chiêu này gây khó dễ cho tiên sinh.”
Tuyên Đế yêu nhất bộ dáng hoạt bát vui vẻ tràn đầy sức sống này của nàng, bị tiểu cô nương kéo khuỷu tay, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ Tri Y nói, ngẫu nhiên gật đầu, chỉ đến lúc nghe chuyện có người cùng tên mới không khỏi nhướng mày.
“Hoàng Thượng, hai chữ ‘Tri Y’ rất phổ biến sao?” Tiểu cô nương ngửa đầu hỏi hắn, trên mặt có vài phần buồn bực.
“Đương nhiên không phải.” Tuyên Đế mỉm cười, “Là trẫm sơ sót một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tri Y mờ mịt nhìn lại.
Chuyện này đương nhiên là về lão hữu họ Mộ trong lời của Liễu Âm hôm nay. Nếu không có hôm nay, chỉ sợ Tuyên Đế thật đúng là không nghĩ ra, hiện giờ tổ phụ tổ mẫu của tiểu cô nương đang ở Giang Nam dưỡng lão.
Ban đầu tổ phụ của Tri Y làm đến Đại học sĩ nội các, chủ trì ba kỳ khoa khảo đồng thời cũng là người soạn ra cuốn “Đồng Lâm Văn Sử”, học trò trải khắp thiên hạ, thành tự rất lớn. Lúc trước Mộ Thị lang có thể một đường thăng tiến trôi chảy trong đó có một phần không nhỏ của Mộ Đại học sĩ.
Đáng tiếc Mộ Đại học sĩ không tham luyến quyền thế, vừa đến tuổi lập tức cáo lão hồi hương, mang theo Mộ lão phu nhân đến vùng Giang Nam tĩnh dưỡng, nghe nói Mộ lão phu nhân có bệnh cũ, chỉ có ở vùng sông nước ôn nhu này mới có thể điều dưỡng tốt. Vừa đi đã mấy năm Mộ Đại học sĩ chưa một lần quay lại kinh thành, hơn nữa từ sau khi Tri Y bốn tuổi cũng không để nàng quay lại Mộ phủ, thiếu chút nữa Tuyên Đế quên mất nàng còn có một vị tổ phụ như vậy.
Hôm nay còn có đại thần mơ hồ nhắc tới vấn đề thân phận của Tri Y, trong lời nói cũng có mấy lời nghị.
Đám thần tử đó tốt xấu cũng đã theo Tuyên Đế gần mười năm, tâm tư của hắn ít nhiều cũng nhìn ra được vài phần, biết Hoàng Thượng nhà mình hẳn là muốn lập vị Mộ gia cô nương này làm Hậu nên các phương diện cũng suy nghĩ thật lâu. Tính tuổi tác xác thật không xứng cho lắm, nhưng nếu có Tuệ Giác đại sư ra mặt, hơn nữa còn có lời “phượng nữ” kia của hắn, lại còn chuyện công lao giải độc ở Lô Hoa Thôn lần trước, đây không phải là vấn đề; xét về thân phận, cha ruột Mộ Liên Thu của Tri Y là Nhị phẩm Công Bộ Thị lang, chức quan này nói ra cũng là rất lớn, nhưng ở nơi vương hầu nhiều như cẩu ở kinh thành, thực sự chưa là gì, nhiều phủ Thái phó Đại học sĩ như hổ rình mồi với hậu vị như vật đột nhiên nhảy ra nữ nhi của quan nhị phẩm, kể cả có phê ngôn kia khẳng định cũng không ngăn được tin đồn nhảm nhí.
Muốn thân phận xứng với hậu vị những người này đề nghị để Tuyên Đế thăng quan cho Mộ Liên Thu. Đáng tiếc thực sự Tuyên Đế không vừa ý Mộ Liên Thu lắm. người này có tài hoa, nhưng từ chuyện tề gia có thể nhìn ra tâm tính thiếu quyết đoán, huống chi chỉ vì hắn ta hồ đồ sơ dẩy thiếu chút nữa đã làm Tri Y mất mạng, vô luận là công hay tư, Tuyên Đế cũng sẽ không đề bạt người này.
Trong lòng Tuyên Đế đã sớm tách Tri Y khỏi Mộ phủ, mang theo tiểu cô nương lâu như vậy đã sớm coi nàng là người của mình, bỗng nhiên chuyện lập hậu dính dáng đến Mộ Liên Thu một lần nữa, hắn không vui cho lắm.
Lần này nhân Tri Y nói mấy câu làm hắn nhớ tới Mộ Đại học sĩ, Tuyên Đế không thể nói không kinh hỉ, trên mặt không lộ mảy may, trong lòng cũng đã gợn sóng.
Bởi vì quan trọng nhất, nguyên quán của Mộ Đại học sĩ hình như chính là tại Du Thành.
“Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì?” Tri Y phồng má, nhìn khuôn mặt trầm tư của Tuyên Đế.
Hai người đã trở lại trong phòng, Tuyên Đế xách một cái đã đem người nhấc lên trên đùi, mặt mày thanh thản, “Tri Y có biết, tên của mình là do người nào đặt không?”
“Không phải…… Cha sao?” Tri Y có chút khó mà nói ra xưng hô này, cái danh hiệu này quá xa lạ với nàng.
Tuyên Đế cười khẽ lắc đầu, “Cũng không phải.”
Tri Y nghiêng đầu, “Kia còn ai vào đây?”
“Là tổ phụ của ngươi.” Tuyên Đế tùy ý dựa vào lưng ghế, để mặc Tri Y thưởng thức bàn tay mình, việc này là Thái Hậu nói cho hắn. Tên Tri Y xác thật không phải Mộ Liên Thu lấy, là Mộ Đại học sĩ trước khi đến Giang Nam đã để lại hai cái tên, để dành cho cháu đích tôn và đích tôn nữ.
“Tổ phụ……” Tri Y lẩm nhẩm lại từ ngữ càng xa lạ hơn này, nàng ở trong kinh thành có ông ngoại bà ngoại, mấy năm nay cũng thân cận một chút, nhưng vẫn không thể so được với Thái Hậu và Hoàng Thượng. Đến nỗi tổ phụ tổ mẫu này, hình như cũn chưa nghe nói qua.
Nghĩ đến cha mẹ mơ hồ trong trí nhớ, theo bản năng tiểu cô nương sinh ra mâu thuẫn với tổ phụ tổ mẫu chưa bao giờ gặp này, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cũng không lên tiếng.
Nhận thấy được cảm xúc của nàng, Tuyên Đế thu lại ý cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ cúi gằm ở trước mặt, “Mộ lão phu nhân có bệnh cũ, hành động không tiện, nói vậy tổ phụ ngươi mới nhiều năm chưa quay lại kinh thành.”
“Cũng chưa bao giờ từng gởi thư……” Tiểu cô nương nhỏ giọng bất mãn nói thầm.
Tuyên Đế cười nhạt, “Nếu có gởi thư, cũng là đi Mộ phủ, đương nhiên không phải là hoàng cung.”
Tri Y nghĩ nghĩ, giống như thật là như vậy……
“Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên nhắc tới tổ phụ của Tri Y?”
Chuyện lập hậu gặp nhiều vấn đề nhưng đương nhiên Tuyên Đế sẽ không nói với tiểu cô nương vào lúc này, chỉ mỉm cười nói: “Nếu trẫm nói, hiện tại tổ phụ tổ mẫu của Tri Y đang ở tại Du Thành, Tri Y có muốn đi gặp bọn họ không?”
Tức khắc Tri Y ngây người, vô ý thức chớp chớp mắt, giống như không kịp phản ứng với ý tứ của những lời này, nửa ngày mới do dự nói: “Thật sự muốn…… Muốn đi gặp sao?”
Đôi tay nàng còn nắm bàn tay Tuyên Đế, đâm thọc hai hạ, thanh âm như muỗi kêu, “Vẫn là không cần đi.”
Ở trong lòng tiểu cô nương, cơ hồ phạm vi thân nhân phạm không bao gồm Mộ phủ- vốn nên là thân mật nhất. Xem nhẹ nho nhỏ khát cầu dưới đáy lòng, nàng vẫn có chút khiếp đảm lựa chọn cự tuyệt.
Tuyên Đế trầm mặc một lát, biết bản thân có chút nóng vội. Tuy rằng ấn tượng với Mộ Liên Thu chỉ có một lần khi còn nhỏ như vậy, nhưng đã để lại bóng ma trong lòng tiểu cô nương, đột nhiên muốn nàng tiếp thu một tổ phụ, đúng là quá mức đường đột.
“Được, không đi thì không đi.” Tuyên Đế nhẹ dương khóe môi, “Tối nay Du Thành có hội hoa đăng, có muốn đi xem chút không?”
“Hoa đăng.” Tri Y nhớ lại, “Là hội Nghi Nhạc tỷ tỷ đã từng nói qua sao?”
“Có phải thế không.” Tuyên Đế nhẹ nâng mặt nàng, “Đi xem liền biết.”
Đương nhiên Tri Y sẽ không cự tuyệt, vừa nhảy nhót đi vào phòng trong thay quần áo, An Đức Phúc rút từ trong trong tay ra phong thư vội vàng dâng lên, “Hoàng Thượng, là trong cung gởi thư, hẳn là Thái Hậu nương nương.”
Hai ngày trước mới vừa nhận được thư, thư thứ hai đến nhanh như vậy. Tuyên Đế hơi chau mày, xé mở phong sáp, dưới ánh đèn sáng ngời nhanh chóng đọc, khe rãnh giữa mày càng ngày càng sâu, động tác chuyển động ngọc ban chỉ* ở ngón cái cũng càng lúc càng nhanh, môi mỏng mím chặt, hơi thở lạnh băng quanh thân giống như có mưa gió sắp đến.
Trong thư tuy rằng ngữ điệu của Thái Hậu bằng phẳng nhưng sự tình lại làm người hãi hùng khiếp vía. Mộ phủ trong kinh không biết đã xảy ra chuyện gì, Trang thị vẫn luôn an ổn đột nhiên nháo đến mức tự sát, tử chí chuẩn xác, nếu không phải Thái Hậu phái đi Thái y có y thuật trác tuyệt, lúc này Trang thị đã thành một sợi u hồn.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 70
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 72