Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: Phụng trà

“Chủ tử, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương tới.” Nguyên ma ma từ bên cửa sổ trở về, mặt đầy không khí vui mừng.

Thái Hậu đang ngồi ở vị, nghe vậy hơi gật đầu. Không bao lâu ngoài điện vang lên tiếnh cung nhân hành lễ, giọng thiếu nữ trong trẻo tới trước, “A ma ——”

Khóe môi Thái Hậu mới vừa lóe lên vẻ tươi cười, đã thấy Tuyên Đế nhéo tay Tri Y, tiểu cô nương lập tức sửa lời nói: “Mẫu hậu ——”

Lâm ma ma ho nhẹ ra tiếng, phòng ngừa Tri Y lại giống bình thường nhào qua, trực tiếp lệnh tiểu cung nữ dâng khay trà lên, nhắc nhở nói: “Hoàng Hậu nương nương, nên phụng trà.”

Có tiểu cung nữ khác cẩn thận dâng lên, Tri Y cười khanh khách phụng trà. Tuy mặt mũi Thái Hậu nghiêm trang, nhưng trong mắt ôn hòa sớm tràn ra ngoài, một tay tiếp nhận chung trà, nâng ly lên uống, chờ đến lúc hạ xuống nước trà đã cạn một nửa.

“Đước.” Sai người đem khay phủ vải đỏ trình lên, lấy ra một đôi kim trâm bảo thạch hồng ngọc,rốt cuộc Thái Hậu trút xuống vẻ uy nghi, mỉm cười tự mình cài lên cho Tri Y, “Đế hậu hòa thuận, ân ái không dời, đó là điều ai gia mong muốn nhất, các con đã hiểu chưa?”

“Nhi tử ( Tri Y ) hiểu.”

Hai người ấn chế tiếp tục làm xong lễ, cuối cùng Tri Y mới có thể thả lỏng, ngồi vào bên cạnh ôm cánh tay Thái Hậu nói: “Mẫu hậu.”

Thái Hậu nhẹ chạm vào trán nàng, “Nhưng xem ra biết sửa miệng, một tiếng ngoài điện mới vừa rồi kia, thiếu chút nữa không dạo sợ ai gia .”

“Lần sau sẽ không.” Tri Y ngượng ngùng cười, Tuyên Đế ngồi bên sườn cười nhìn mẫu hậu nhà mình thì thầm với tiểu Hoàng Hậu.

Nói vài câu, Tuyên Đế đứng dậy tạm thời đi nơi khác, trong điện lục tục có đông đảo nữ quan và tổng quản nội thị đi vào, bên cạnh có người bưng khay đi theo, cùng hành lễ.

Thái Hậu liếc mắt nhìn một cái, quay đầu chụp tay Tri Y, “Kim sách kim ấn, đã sai người thu chưa?”

“Dạ.” Tri Y chuyển mắt băn khoăn một vòng, trong lòng có suy đoán, không khỏi kinh ngạc, “Mẫu hậu?”

“Đừng vội.” Thái Hậu ôn hòa ý nói nàng ngừng lại, “Trước kia chưa bao giờ ai gia dạy con cái gì, đương nhiên sẽ không một lần buông tay. Nhưng tóm lại ai gia không thể luôn quản giúp con, từ hôm nay trở đi, bất luận như thế nào, cũng phải học một ít, ngẫu nhiên cũng quản một chút. Nếu có người dám vì con tuổi nhỏ lừa trên gạt dưới hoặc cố ý sơ sẩy, không cần nói cho Hoàng Thượng và ai gia, trực tiếp xử trí là được.”

Dưới sự chú mục của mọi người, hiển nhiên lời này của Thái Hậu không phải nói cho Tri Y nghe, mà là gõ vào những nữ quan nội thị tổng quản đang cúi đầu trong điện. Được Thái Hậu và Hoàng Thượng sủng ái cùng với tự mình có quyền thế tóm lại cũng có chỗ bất đồng, người khác sẽ vì Tri Y được sủng ái mà lấy lòng nàng, nhưng không nhất định sẽ chân chính kính trọng nghe theo nàng.

Trước kia Thái Hậu không nghĩ tới tiểu cô nương từ nhỏ ôm vào trong lòng ngực nuông chiều có một ngày sẽ trở thành Hoàng Hậu Đại Tuyên, cho nên vẫn chưa cố ý dạy dỗ ở phương diện này. Mà hiện giờ bước đầu tiên này, cũng phải chậm rãi làm.

Tri Y gật đầu, lại nói: “Chấp chưởng cung vụ là trách nhiệm của con dâu, nhưng tóm lại những cung nhân này quen mẫu hậu quản chế, hơn nữa con dâu cũng không có kinh nghiệm về chuyện này. Đến lúc đó ngẫu nhiên có người sơ sẩy cũng không tránh được, nên điều tra rõ nguyên nhân trước sau đó lại phân trách xử phạt mới được, bằng không hậu cung đang tốt lành quản lý trong tay mẫu hậu, lại đến chỗ con dâu quản lý khiến ai cũng sợ hãi, đó là con dâu thất trách.”

Vui mừng lên tiếng, Thái Hậu biết Tri Y đã lĩnh hội ý tứ của mình.

Chuyện lập uy và thu mua nhân tâm, biện pháp đơn giản nhất không có gì hơn một người đánh một người xoa, đánh một gậy lại cho viên đường là không thể thiếu.

Nghiêng đầu dặn dò hai câu, lập tức Nguyên ma ma đứng bên cạnh nâng mi dương mục, cất cao giọng nói: “Các vị đều đem danh sách theo thứ tự cũ trình lên đi, chớ quên báo ra tên gọi và chức vụ cho Hoàng Hậu nương nương.”

Mọi người cùng lên tiếng tuân lệnh, sau đó theo thứ tự ngay ngắn tiến lên.

“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ tên Ứng Kỳ, chưởng quản Tư Y Cục.”

“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ tên Hiểu Mộng, chưởng quản Trữ Tú Cung.”

“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ tên Nhạc Linh, chưởng quản Vũ Nhạc Tư.”

……

Tri Y trầm mi ngưng thần, đối ứng với chúng nữ quan và nội thị, sau đó ghi nhớ mặt mũi bọn họ.

Giằng co như thế ước chừng một khắc, Lâm ma ma đem danh sách dọn xong, trình cho Thái Hậu đọc. Thái Hậu gọi Tri Y, lại nhất nhất dạy nàng làm sao để phân rõ cung vụ các Tư các Cục cung liên hệ với nhau, mỗi ngày hội hiến tế lại nên điều phối cung nhân như thế nào, dạy cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận, làm cung nhân dâng sổ sách chờ bên dưới nhịn không được giật mình.

Thật sự là Thái Hậu nương nương yêu thương vị Hoàng Hậu này đến tận xương tủy, dĩ vãng phàm đến lúc chuyển giao quyền cung vụ quyền là lúc có một bên tham luyến quyền thế sẽ đem bộ phận nắm lại trong tay. Thái Hậu nương nương của bọn họ thì khen ngược, nếu không phải bởi vì Hoàng Hậu nương nương không quen, xem tư thế này sợ là sẽ trực tiếp buông tay.

Nếu không phải hậu,cung của Tuyên Đế không người, cần phải có người xử lý cung vụ, mấy năm nay Thái Hậu đã không muốn quản. Phải biết rằng nửa đời trước của bà đã làm đủ chức vị Hoàng Hậu, đó là lúc ngươi tranh ta đoạt cung quyền với phi tần hậu cung, hiện giòe Tri Y vi hậu, bà chỉ chòe cánh chim của tiểu cô nương cứng cáp, sẽ đi hưởng thanh nhàn.

Hành động này làm chúng cung nhân biết được, tuy nói sau này do Thái Hậu và Hoàng Hậu cùng xử lý cung vụ nhưng chỉ một thời gian sau, tất cả sẽ do Hoàng Hậu nương nương làm chủ. Cũng đại biểu cho bọn họ biết chủ tử chân chính mà bọn họ phải trung thành phục tùng sau này đã thay đổi.

“Đã nhớ chưa?” Lại lặp lại một lần, Thái Hậu ôn thanh hỏi.

Tri Y hồi tưởng lại, “Nhớ chín phần ạ.”

“Hả?” Thái Hậu biết từ trước đến nay tiểu cô nương ghi nhớ lợi hại, nhưng cũng có chút hoài nghi chỉ nghe hai lần đã có thể đem ghi nhớ hầu hết, có tâm muốn khảo giáo một phen, vẫy lui cung nhân sau đó mới nhẹ giọng dò hỏi.

Tri Y suy nghĩ bay bổng, thường thường Thái Hậu mới nói một nửa vấn đề đã nói ra đáp án, cuối cùng làm Thái Hậu cao hứng vừa buồn cười nói: “Tiểu Hàm Bảo Nhi của ai gia thật thông minh.”

“Khụ khụ” Nhắc nhở chính là Lâm ma ma, bà là người cẩn thận nhất.

Thái Hậu ý thức được mình nhất thời lỡ miệng nói nhầm, dừng một chút liếc mắt nhìn Tri Y, hai người thăng cấp thành mẹ chồng nàng dâu đồng thời cười ra tiếng.

Kỳ thật xưng hô có thay đổi như thế nào thì đối với bọn họ cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là vấn đề thói quen mà thôi.

Lảng tránh thật lâu, rốt cuộc Tuyên Đế cũng trở về đại điện. Đế hậu đại hôn, triều thần nghỉ tắm gội mười ngày, cũng không cho dâng tấu chương, cho nên mấy ngày tới là thời gian thanh nhàn nhất của hắn.

Lập tức ngồi xuống cạnh Tri Y, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay tiểu cô nương đang rũ xuống bên người, bộ dáng không e dè làm Thái Hậu hơi thấy nhướng mày.

“Hoàng Thượng đi đâu vậy?” Tri Y thuận miệng hỏi.

Thái Hậu tựa nhớ tới nói: “Lại nói tiếp, ngày gần đây trong cung hoa quế tựa hồ cũng khai, đêm qua ai gia đều còn nghe không biết nơi nào bay tới quế hương.”

“Tùy ý đi dạo trong cung một chút.” Bởi vì đại hôn, mặt mày Tuyên Đế luôn nhiễm nhu ý, những cung nhân đó lén nói gần đây dường như Hoàng Thượng không còn đáng sợ như trước.

Tuyên Đế nói tiếp, “Trong vườn mai bên Vân Thanh hồ có vài cây quế, mẫu hậu thích bánh hoa quế, vừa lúc hoa quế đang nở rộ, mới vừa rồi trẫm đã phân phó Ngự Thiện Phòng.”

Thái Hậu buồn cười nói: “Lời này của Hoàng Thượng giống như ngày thường ai gia tham ăn lắm vậy, làm người chê cười.”

Tri Y đưa mắt muốn nói giúp Tuyên Đế cái gì, đã bị Thái Hậu mỉm cười làm bộ nhẹ nhàng đẩy, nghiêng sang bên cạnh, vừa lúc được một đôi tay dày rộng tiếp được, “Hôm nay thời tiết tốt, các con cũng đừng ngốc ở trong Kính Hòa Cung này của ai gia, đi ra ngoài dạo một chút đi.”

“Mẫu hậu ghét bỏ chúng ta……” Tri Y ủy ủy khuất khuất nói.

Thái Hậu xua tay giả vờ đuổi người, “Còn không phải sao, hai người lớn như vậy, còn ăn vạ ở chỗ này của ai gia thì thành cái dạng gì. Phụng trà xong rồi thì giải tán đi, đêm qua ai gia nghỉ ngơi không tốt, lúc này cảm thấy mệt rồi.”

Lại định mở miệng, trong chớp mắt người đã ra tới ngoài điện.

Đứng dưới hành lang, Tri Y lén nhìn Tuyên Đế, ánh mắt phức tạp, “Đáng lẽ ra chỉ một mình Hoàng Thượng bị mẫu hậu ghét bỏ, hiện tại liên lụy đến cả Tri Y.”

An Đức Phúc nhịn cười, lời này của Hoàng Hậu nương nương …… Hoàng Thượng của bọn họ cũng thật ủy khuất.

Một đường dạo hết các hoa viên trong cung, vì đại hôn của Đế Hậu trang trí của các nơi còn chưa gỡ xuống, ngay cả vài chuông gió treo trên cây quế cũng chưa tháo xuống, hoa nhẹ màu vàng nhạt lay động theo gió, thỉnh thoảng có tiếng chuông vang lên hòa quện trong gió.

Một tháng trước trong cung đã treo lên, nghe nói có rất nhiều cung nữ đến dưới tàng cây cầu nguyện, chòe mong một mối nhân duyên tốt.

“Nghe nói Hoàng Thượng sai người bày Thủy Lưu yến ngoài cung?”

Tuyên Đế gật đầu, lòng bàn tay có một cánh hoa quế rơi xuống, vốn định phất xuống, lại giống như ma xui quỷ khiến đặt lên chỗ ngọc trâm kia của Tri Y.

An Đức Phúc bổ sung nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, đúng vậy. Hoàng Thượng sai người bày Thủy Lưu yến, từ thẳng cửa đông kéo dài đến ba con phố, tới cửa tây kinh thành, liên tục sáu ngày sáu đêm, bất luận là đại quan quý nhân hay là bình bân bá tánh, đều có thể tiến vào.”

“Ta và Hoàng Thượng cũng có thể đi sao?”

An Đức Phúc nhếch miệng, “Hoàng Hậu nương nương nói đùa, ngài và Hoàng Thượng thân thể ngàn vàng, thân phận khác biệt, không thích hợp cho lắm.”

Tri Y cũng không nói gì, nghĩ cũng biết ở đó tiếng người ồn ào, thật sự rất loạn.

“Muốn xuất cung?” Ngược lại Tuyên Đế không có ý kiến gì, dù sao mười ngày này hắn cũng không có việc gì, đều sẽ ở cùng tiểu Hoàng Hậu của hắn. Tiểu Hoàng Hậu muốn đi chỗ nào, đương nhiên hắn sẽ đi theo chỗ đó.

Nhìn ra băn khoăn của Tri Y, hắn cười nhạt nói: “Né qua mấy con phố kia là có thể đi được.”

Tri Y nghe xong cũng không hề rối rắm, chỉ có đám cung nhân xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này mới là ngày đầu tiên sau đại hôn, Hoàng Thượng mang theo Hoàng Hậu nương nương chuồn êm xuất cung, này…… Thích hợp sao?

Không thể trái lệnh, từng người trình lên thường phục, hầu hạ hai người Đế hậu thay.

Nếu đã thành hôn, đương nhiên Tri Y phải sửa lại búi tóc. Ba ngàn tóc đen vấn lên, xứng với các kiểu châu thoa hoa lệ, trên vành nhỏ nhắn tinh xảo Tuyên Đế đích thân lựa chọn cho nàng cặp khuyên tai huyết ngọc san hô, khác với vẻ trang trọng đại khi như hôm qua, hôm nay càng có vẻ kiều sắc thanh lệ dành riêng cho tiểu nữ nhi.

Nơi đầu tiên đến khi xuất cung chính là Tín Vương phủ, qua mấy con đường lớn náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên không dứt bên tai, làm Tri Y nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước, không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tuyên Đế chuyển mắt ý dò hỏi, Tri Y nghiêng đầu nghịch ngợm nói: “Hoàng Thượng còn nhớ lần đó mang Tri Y xuất cung nhưng lại không mang theo bạc không?”

Sao có thể quên được, đó quả thực là một trong những chuyện xấu hổ nhất của Tuyên Đế trong nửa đời này, mà mỗi lần cảnh tượng như thế phát sinh đều có sự xuất hiện của tiểu cô nương. Tuyên Dế bất đắc dĩ nhếch môi, “Tất nhiên là không quên được.”

“Vậy lần này Hoàng Thượng có mang bạc không?”

Tuyên Đế thoáng nhìn An Đức Phúc, Tri Y nhìn theo, An Đức Phúc lập tức thức thời nói: “Mang theo, ngân phiếu bạc vụn đều có, hai vị chủ tử yên tâm.”

Hắn âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ lúc này nếu lại quên, mình mất mặt là chuyện nhỏ, làm Hoàng Thượng mất mặt mới là tội không thể tha thứ a.

Theo phía sau thông thường có một đội thị vệ đeo đao, bá tánh bình thường thấy cũng tránh từ xa. Nhưng lúc này, khi Tri Y xoay người nói chuyện với Tuyên Đế vẫn có một người vội vàng đi về phía trước, cũng không nhìn rõ tình hình trước mắt, lập tức đi về phía Tri Y. Nếu không phải Tuyên Đế phản ứng nhanh ôm lấy vai Tri Y kéo về bên mình thì thiếu chút nữa bị đụng phải.

Cuối cùng người nọ trực diện va phải chuôi kiếm của thị vệ, thị vệ theo phản xạ “keng” một tiếng một nửa thanh kiếm đã rút khỏi vỏ.

Người này bị ánh sáng phản xạ từ lưỡi kiếm làm cho hoàn hồn, thoáng nhìn thanh kiếm sáng lòa trước mắt, đồng cũng không nâng vội vàng xin tha, “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, không phải ta cố ý.”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người mới phát giác người này là một tiểu cô nương tuổi không lớn. Phía trước mang mũ choàng, trong khi cúi đầu ngẩng xin tha mũ có rèm chấn động rớt xuống, lộ ra một mái tóc dài đen nhánh hơi hỗn độn. Chắc là đi được quá vội vàng, búi tóc bên trong đã sớm tuột ra.

Tuyên Đế nhíu mày, một tay che chở Tri Y, im lặng không lên tiếng lui về phía sau hai bước.

An Đức Phúc lĩnh hội tiến lên, đạm thanh nói: “Đã là vô tình, thì đi nhanh đi thôi, chủ tử của chúng ta hảo tâm, sẽ không trách tội.”

Tuy hắn đã có ý trầm giọng nhưng cũng bị người nghe ra chút bén nhọn nhè nhẹ đặc trưng của nội thị trong cung. Ý thức được điểm này, nàng ta không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía hai người được đám thị vệ vây quanh nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái, đã thấy khuôn mặt không biểu tình của Tuyên Đế, mà khuôn mặt được hắn bảo hộ trong ngực kia, lại càng làm nàng ta kinh hoàng trừng lớn mắt.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 103

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 105

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK