Chương 66
Tiếng vịt trời kêu làm mọi người hoàn hồn, mới đầu chỉ có mấy con dẫn đầu trở về, nhưng cách đó không xa trên không trung một mảnh đen nghìn nghịt. Chúng vỗ cánh phành phạch đáp xuống bờ sông, lông chim xám đen bay xuống lả tả, một trận gió thổi qua, những thị vệ đứng gần đó bị lông dính đầy lên người. Nhưng không ai dám ghét bỏ, vì nói cho cùng đám vịt trời này đã lập công lớn.
Không chỉ không ai ghét bỏ, càng có người nóng lòng muốn mang hai con như vậy trở về nuôi, người có thể nghe hiểu vài câu ngôn ngữ của động vật không ít, có thể huấn luyện được, nhưng loài có linh tính đến mức có thể giúp người giải nạn thì vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đáng tiếc chúng nó rất nhạy bén, hơn nữa Tuệ Giác đại sư đã giải thích chúng nó trời sinh dã tính khó thuần, mặc dù mạnh mẽ bắt về cũng sẽ buồn bực mà chết, lúc này mới làm mấy người kia đánh mất chủ ý.
Thị vệ tiến lên nhặt hết những thảo dược được đặt ở bờ sông, bởi vì có Tri Y ở bên cạnh, lần này đàn vịt trời rất ngoan ngoãn, từng con từng con đặt thảo dược xuống sau đó tự lui về.
Lúc này sắc trời đã tối, Tuyên Đế hạ lệnh hạ trại tạm nghỉ ở bờ sông, dù sao trên đường Nam Tuần cũng không phải lần đầu tiên hạ trại nghỉ ở bên ngoài. Nữ quyến tương đối mảnh mai đều được đưa về Du Thành, trừ bỏ tỳ nữ ở lại hầu hạ cũng chỉ còn Tri Y lưu lại trong đội ngũ.
Các thái y thu thập đủ dược thảo, mặt đầy ý cười, được đàn vịt trời hỗ trợ, vốn chuyện thôn dân Lô Hoa Thôn trúng độc rất khó giải quyết đã trở nên dễ dàng. Hơn nữa trong đội ngũ mơ hồ truyền đi những cách nói đó, bọn họ cũng không ngốc, khi hồi bẩm lại với Tuyên Đế tận hết sức lực tán dương và cảm tạ Tri Y một phen, cái gì mà Mộ cô nương phúc vận thâm hậu được trời cao hậu ái, đặc biệt phái nàng tới giải nạn cho bọn họ, cho nên đám vịt trời mới nhất nhất nghe lời như thế.
Tuyên Đế nghe thấy có chút buồn cười, hắn không biết những khuôn mặt đôn hậu của mấy thái y còn có thể nói như vậy.
Mới vừa vào đêm, lần thứ hai đi tìm hiểu Trình Cương trở về, biết được là độc không phải dịch bệnh hắn mới dám tới gần đội ngũ, mang đến một tin tức không biết là tốt hay xấu: Khương huyện nới gần Lô Hoa Thôn nhất cũng có một bộ phận người trúng độc.
Chỉ là Khương huyện Huyện lệnh kia cũng không biết đây là độc, cho rằng là bệnh dịch tả lan tràn tới trong huyện thành, hoảng loạn hạ lệnh trực tiếp đem đám bá tánh nhiễm bệnh kia vào nơi cách ly, chuẩn bị đồng loạt đưa đến Lô Hoa Thôn thiêu chết.
Nói đến việc này lòng Trình Cương tràn đầy căm phẫn, “Năm trước Huyện lệnh kia mới đến nhậm chức, có lẽ là vì công tích, sợ mình mới nhậm chức mà đã có dịch bệnh xảy ra, cho nên vội vã dùng dao sắc chặt đay rối, giấu tai mắt người khác, căn bản không nghĩ sẽ báo lại chuyện này cho Tri phủ Tổng đốc. Hoàng Thượng, người này táng tận thiên tâm không có nhân đức, căn bản không xứng làm quan, không lập tức xử trảm không đủ để giảm bớt căm phẫn của bá tánh!”
“Là ai tiến cử hắn?”
Trình Cương cúi đầu, “Là Tổng đốc Đông Giang Tiết Hải.”
Giữ chức vị Tổng đốc của Tuyên triều chỏ có hơn mười người, vừa nhắc đến tên, trong lòng Tuyên Đế lập tức hiện lên đủ loại lai lịch của người này. Xuất thân của Tiết Hải không thấp, cũng là danh môn ở kinh thành, công danh trong người, lại nói chức Tổng đốc cũng không phải Tuyên Đế trực tiếp ban cho hắn ta, nhưng quả thật thánh chỉ là Tuyên Đế ban. Tổng đốc Đông Giang và Tổng đốc Nam Giang là quản hạt của khu Dư Thành và Cốc Thành thêm mười thành thuộc địa phận, phân chia thành hai khi Đông- Nam, trong đó Tổng đốc Nam Giang nhạc Điển còn kiêm thêm chức Đô ngự sử, hai người kiểm tra giám sát lẫn nhau.
Quyền chức Tổng đốc không nhỏ, quản lý tất cả sự vụ trong quân đội và dân chúng, quản hạt văn võ, khảo hạch quan lại, đề bạt một quan huyện nho nhỏ không thành vấn đề, chỉ cần kịp thời trình đưa một phần công văn vào kinh được. Nhưng nếu chuyện hắn dìu dắt quan viên bị bại lộ, đường làm quan của người được đề bạt kia sẽ bị ảnh hưởng lớn và đương nhiên bản thân hắn cũng không thoát được quan hệ.
Cho nên Tiết Hải có biết chuyện Lô Hoa Thôn lần này hay không, còn phải chờ thương thảo.
“Trước tiên không cần báo cho Tiết Hải.” Anh mắt Tuyên Đế sâu thẳm, không biết nghĩ tới cái gì, “Chờ sau khi dân chúng Khương huyện và thôn dân Lô Hoa Thôn trị liệu ổn thỏa, đem áp giải huyện lệnh tới, để Thường Anh và Quách Bác đích thân thẩm vấn, tra xem có nội tình khác hay không.”
Một người là Hình Bộ Thượng Thư, một người là Đại Lý Tự Khanh, đều là triều thần tùy giá Nam Tuần lần này, chỉ sợ Khương huyện Huyện lệnh kia bất luận thế nào cũng không nghĩ tới bản thân chỉ là quan nhỏ lại may mắn được hai vị quan to tự mình thẩm vấn.
Trình Cương hơi kinh ngạc, rất nhanh đã nghĩ thông suốt, cúi đầu lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi doanh trướng.
Lúc này Tri Y đang ở bên ngoài nướng cá, Liên Hương Tích Ngọc hầu hạ bên cạnh, có thị vệ hướng dẫn. Đội thị vệ này là do Tuyên Đế phái tới bảo vệ nàng, với kỹ thuật hành quân dã ngoại mỗi người đều tinh thông, nướng món ăn hoang rất thành thạo, còn vui đùa nói: “ Thật ra vịt hoang nướng càng thêm mỹ vị, đáng tiếc……”
Hắn nhìn về nơi cách đó không xa, chỗ đó bày rất nhiều bồn chứa đầy cá nhỏ, một đám vịt trời vui vẻ thoải mái mổ cá, liếc mắt một cái nhìn sang bên này, ánh mắt tràn đầy linh tính làm thị vệ này lập tức quay đầu lại.
Ánh mắt lại tập trung lên tiểu cô nương vẻ mặt chờ mong nhìn giá nướng ở giữa, cảm xúc trong lòng mấy người này rất phức tạp, bọn hò đều là người đã theo Tuyên Đế mấy năm, đương nhiên trung tâm là điều không cần nói. Nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, theo lời Tuệ Giác đại sư để lộ ra, hình như tiểu cô nương bọn họ nhìn lớn thế nhưng sẽ là Hoàng Hậu tương lai.
Hoàng Thượng hắn thật sự hạ thủ được sao……Ánh mắt thị vệ không nhịn được mơ hồ, hơn nữa nghe nói Thái Hậu nương nương vẫn luôn coi vị Mộ cô nương này là cháu gái, chỉ chớp mắt cháu gái trở thành con dâu, chênh lệch này không thể nói là không lớn, lão nhân gia bà có thể chịu nổi sao.
“Hiện tại có thể ăn được chưa?” Giọng thiếu nữ mềm nhẹ làm mấy người hồi thần, Tri Y xoay chuyển giá gỗ, “Hai bên đã nướng chín vàng rồi.”
Lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương quá nhiều, năm rồi đi săn cũng chưa tự mình thử qua con mồi, lần này muốn nếm thử một chút, trừ bỏ nội tạng là thị vệ dã rửa sạch, mặt khác đều là đi theo dặn dò đi bước một tới, không được bên cạnh nhúng tay.
“Còn không được.” Thị vệ nói, duỗi tay chỉ mấy cái bình nhỏ bên cạnh, “Hiện tại là lúc thêm gia vị, khẩu vị của cô nương như thế nào, thích cay hay ngọt? Đây là các kiểu nước sốt ngự trù mới vừa đưa tới, nhưng lúc ngài rải gia vị nhớ chú ý lực đạo, nếu rải không đều hương vị sẽ kém ngon mấy phần.”
“Vậy các ngươi rải đi.” Tri Y buông tay, dù sao nàng đã làm được gần thành công rồi, một bước cuối cùng mà thất thủ thì quá đáng tiếc, “Ừm… Thế này chỉ cần rải chút muối và quét một tầng tương là được, khẩu vị của Hoàng Thượng tương đối thanh đạm.”
Thì ra là nướng cho Hoàng Thượng, thị vệ ra vẻ bình tĩnh mà đáp lời, tay theo bản năng run lên một chút, muối rải hơi nhiều, đồng liêu khác ngồi bên cạnh ánh mắt vui sướng khi người gặp họa “Ngươi muốn xúi quẩy” mặt không đổi sắc, thừa dịp Tri Y không chú ý nhanh chóng đổi một con cá khác, nhanh chóng đổi một con cá khác, rải lại gia vị một lần nữa lúc này mới yên tâm.
Thành phẩm cuối cùng có màu hoàng kim gia vị vừa ăn, mùi hương mê người, Tri Y chớp mắt nhìn vài cái, “Thật là lợi hại.”
“Cô nương quá khen.” Mấy thị vệ không khỏi buồn cười, “Chúng ta chỉ là người thô bỉ, không làm được gì tinh tế, trừ bỏ bảo hộ các vị chủ tử, cũng chỉ có phân tay nghề này còn có thể lấy ra.”
“Nhưng dù sao cũng rất giỏi.” Tri Y mỉm cười, hàng mi dài cong vút run nhẹ như quạt hương bồ, hình dáng khuôn mặt dưới chiếu vào ánh lửa càng nhu mỹ, đôi mắt đen nhánh ướt át, xinh đẹp kinh người, tuy nhìn qua vẫn chỉ là thiếu nữ chưa trưởng thành, lại đã có thể thu hút ánh mắt người khác.
Tất nhiên bọn thị vệ không có chút tà niệm những cũng không tự giác ngây người ngẩn ngơ.
“Khụ” An Đức Phúc theo Tuyên Đế ra thấy một đống người vây quanh tiểu chủ tử không khỏi thấp giọng nhắc nhở, mỗi thị vệ tai thính mắt tinh, bá bá bá nửa quỳ một mảnh.
“Đứng lên đi.” Mới vừa xử trí tốt một loạt sự vụ, đôi mày nhíu chặt của Tuyên Đế rất nhanh đã giãn ra, thị vệ cẩn thận phát hiện, tự giác thối lui đến nơi cách đó mấy trượng.
“Hoàng Thượng ăn chưa?” Tri Y giống như hiến vật quý đem mấy con cá mới nướng vừa rồi trình lên, cá nướng được đặt trong đĩa sứ trắng, sắc thái tương phản cực kỳ mê người.
Cá nướng đã phái người thử độc trước, không có vấn đề gì.
Tuyên Đế nhận một con nếm thử, Tri Y lại gần hỏi: “Ăn ngon không?”
Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, “Vì sao không tự mình thử xem?”
“Cũng đúng.” Tri Y lộ ra hàm răng trắng, do dự trong chớp mắt, nhẹ nhàng cắn một miếng cá trên tay Tuyên Đế, sau đó ánh mắt sáng ngời, mang theo đắc ý nho nhỏ nói, “Ăn ngon, xem ra ta còn có thiên phú nướng cá.”
Tuy rằng hai người đều biết, có đám thị vệ đó nhìn, kể cả không có thiên phú trù nghệ cũng không khó ăn đến mức nuốt không trôi.
Mấy người vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này thấy thế đồng loạt cúi đầu, bọn họ không phát hiện Hoàng Thượng và Mộ cô nương ăn chung một con cá đâu.
Tuyên Đế khen ngợi lại bón cho mấy miếng, nhưng trước đó Tri Y đã ăn điểm tâm, nếm mấy miếng thì dừng lại, Tuyên Đế cũng không ghét bỏ chút nào, lấy về tiếp tục giải quyết.
“Hoàng Thượng có phải đói bụng hay không?” Tri Y hơi lo lắng mà nhìn con cá trên tay Tuyên Đế.
Tuyên Đế mỉm cười, “Có chút.”
“Ta lại giúp Hoàng Thượng nướng thêm hai con.” Tiểu cô nương nóng lòng muốn thử cầm lấy một con cá đã xiên sẵn, Tuyên Đế cũng không ngăn cản, biết nàng hứng thú liền dung túng, chỉ ở bên cạnh thỉnh thoảng chỉ điểm lật mặt cá và rải gia vị.
Cá nướng khác những món ăn hoang dã cần nướng lâu khác, canh giờ phải nhìn chuẩn, một bên Tuyên Đế phân phó An Đức Phúc và mấy người Mặc Trúc, một bên còn có thể đúng lúc nhìn chằm chằm để nhắc Tri Y lật cá.
“Hoàng Thượng rất quen tay.” Tri Y quay đầu lại nhìn hắn, tay cũng không ngừng, trong mắt hơi tò mò, “Lúc trước mỗi lần đi săn, cũng không có thấy Hoàng Thượng tự mình nướng a.”
“Đều là nhiều năm trước khi xuất chinh đã học được.” Tuyên Đế thấp thấp nói, thấy động tác của Tri Y có chút lạ, dứt khoát nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn non mịn, tự mình dạy nàng nướng thế nào.
Chỉ là cứ như vậy, vị trí hai người ngôi liền không khỏi phát sinh biến hóa, Tri Y bất tri bất giác ngồi vào Tuyên Đế trong lòng ngực. Này ôm ấp nàng từ nhỏ đợi cho đại, đã sớm cực kì quen thuộc, tự phát mà thay đổi cái tư thế, nghiêng đầu cười nhạt, “Kia Hoàng Thượng tới nướng đi.”
“Ừ.”
Nướng nướng lại thành Tri Y chỉ huy Tuyên Đế nướng cá.
“Ai nha cần tiêu, Hoàng Thượng mau lật.”
“Cho một chút tiêu vào ăn ngon, Hoàng Thượng nướng thêm một lát.”
“Nên rải muối.”
……
Ban đêm gió không lớn, nhưng vẫn đem những lời nói nhẹ nhàng này đến tai mấy thị vệ ở nơi xa, đầu mọi người rũ rất thấp, lỗ tai lại dựng rất thẳng, thầm giật mình với độ sủng ái của Hoàng Thượng với Mộ cô nương đồng thời cũng không khỏi miên man bất định trong lòng. An Đức Phúc cười như không cười quét một vòng, thấy thần sắc bọn họ khác nhau, cũng không biết mấy hán tử cao lớn thô kệch này tâm tư phong phú như thế, vừa lúc cười gian, Tuyên Đế khẽ nâng đầu mặt không cảm xúc liếc tới, một ánh mắt làm An Đức Phúc ho một tiếng thật mạnh, “Các vị, cá không đủ.”
“A?” Có người nghi hoặc nhìn thùng đựng đầy cá ở bên cạnh, làm an Đức Phúc đảo mắt nói càn, “Canh giờ quá dài, cá đó đã không còn tươi mới.”
Rõ ràng còn tung tăng nhảy nhót a…… Có thị vệ không nhịn được chửi thầm, nhưng bị đồng liêu đẩy một chút, lập tức phản ứng lại, “Là, là…… chúng ta đi liền.”
“Vậy, phiền toái các vị, lại vất vả một phen.”
Mấy người lĩnh mệnh, cầm theo công cụ đi về phía bờ sông, được giáo huấn mỗi người đều lên tinh thần, không dám lại nhìn về phía Hoàng Thượng. Nhưng lúc đi ngang qua, vài thanh âm vẫn ẩn ẩn bay lại đây, thì ra Hoàng Thượng đã ôm Mộ cô nương bắt đầu nói về các ngôi sao, mọi người không khỏi âm thầm khâm phục ở trong lòng.
Vẫn là Hoàng Thượng của bọn họ lợi hại a, nhuận vật tế vô thanh, vô thanh vô tức, Mộ cô nương cũng đã tự giác chui vào trong lòng. Trách không được nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhắc đến chuyện lập Hậu, thì ra là vẫn đang nuôi chứ đâu.
Lại tự mình nướng cá rồi kể chuyện xưa, trừ bỏ vị Mộ cô nương này, ai còn có thể có được sự sủng ái đến mức này.
Tuy rằng cô nương nhỏ như vậy có vẻ Hoàng Thượng của bọn họ cầm thú chút, nhưng lại ở phương diện khác chứng minh chỗ cường đại của Hoàng Thượng cường đại chỗ a.
Ừ, không hổ là Hoàng Thượng, cưới vợ cũng không giống người thường.
Tuyên Đế không biết thị vệ theo mình nhiều năm tâm tư lung lay, chỉ như vậy một lát, ngay cả chuyện từ lúc Tri Y mới vừa tiến cung đã bị hắn coi trọng cũng nghĩ tới.
Tuy Tuyên Đế đọc nhiều sách vở, các loại đều có đọc qua, nhưng không phải cái gì cũng tinh thông, với phượng diện về thiên văn chỉ hiểu chút mặt ngoài thô thiển, nhưng dùng để dỗ Tri Y cũng đủ.
Quấn lấy hắn nói xong về mấy ngôi sao, Tri Y lại tò mò chuyện lúc hắn xuất chinh nhiều năm trước, “Nghe ma ma nói, trong quân rất vất vả, mấy ngày không thể ngủ và tắm gội đều là chuyện bình thường, nếu có tình huống đặc thù, còn sẽ phải ăn cả cây cỏ, Hoàng Thượng cũng như vậy sao?”
Tuyên Đế cười nhạt, “Trẫm không ăn cây cỏ, nhưng lúc hành quân thì lương thực và nước cực kỳ trân quý, tắm gội xác thật ít có. Nếu chiến sự vội, mấy ngày không ngủ cũng là chuyện bình thường.”
Ngữ điệu thong thả bình đạm, không phải là miệng lưỡi dỗ tiểu hài nhi, điểm này làm Tri Y rất cao hứng, nàng nghĩ nghĩ, “Trên người Hoàng Thượng có rất nhiều vết thương phải không?”
Tuyên Đế mỉm cười lắc đầu, lúc ấy hắn tự mình xuất chinh không tồi, nhưng trừ bỏ vài lần đấu tranh anh dũng cực nhỏ, phần lớn sẽ tọa trấn trong quân ủng hộ sĩ khí. Rốt cuộc lấy binh lực của bọn họ so với Đa La, bắt lấy Đa La cũng không khó khăn, không cần hắn lấy thân phạm hiểm. Khi đó hắn xuất chinh, càng là một loại uy hiếp và quyết tâm, không chỉ có đối với Đa La, càng là đối với một đám lão thần của Tuyên triều.
“Hoàng Thượng gạt người.” Tiểu cô nương rất chắc chắn, “Phía sau lưng Hoàng Thượng rõ ràng có sẹo, lớn bằng đồng tiền.”
“Sao?” Tuyên Đế ý vị không rõ lên tiếng, rũ mắt nhìn Tri Y, “Sao Tri Y biết?”
Lời nói vừa rồi chỉ là buột miệng theo bản năng thốt ra, Tuyên Đế vừa hỏi, Tri Y cúi đầu thè lưỡi, biết đã lộ chuyện, vội vàng linh hoạt mà chui khỏi vòng ôm, “Hoàng Thượng ta…… Ta đi cho mấy vịt con kia ăn.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 65
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 67