Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Đề nghị

Mộ lão phu nhân đầy cõi lòng chờ mong mà đến, nửa mang hy vọng mà về, khi ra khỏi Giáng Tuyết Hiên quay đầu lại nhìn Tri Y vài lần, trong mắt toàn là không nỡ.

Đợi thân ảnh bà hoàn toàn không thấy, Tri Y cầm lấy đá bào giải nhiệt, trong lúc ăn không tự giác cầm muỗng bạc phát ngốc. Tích Ngọc tiến lên quạt cho nàng, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương đã đáp ứng Mộ Lão phu nhân?”

Lắc đầu, Tri Y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tùy tay khảy hai cái lên chuông vàng nhỏ treo ở phía trên, tiếng chuông thanh linh dễ nghe, Tri Y nghiêng đầu lắng nghe một lát, không nhịn được lộ ra nụ cười mỉm hơi mang tính trẻ con.

Cung nữ khác còn chưa tiến vào, bên người chỉ có Liên Hương Tích Ngọc, Tri Y nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi cảm thấy Mộ lão phu nhân là kiểu người thế nào?”

Tích Ngọc nghĩ một chút, nhanh miệng nói: “Nô tỳ cảm thấy nhìn qua rất đáng thương, đối với cô nương cũng là thiệt tình yêu thương. Lời Mộ Lão phu nhân nói đúng là rất có đạo lý a, hơn nữa cô nương……Chuyện mấy năm nay, nếu Mộ Lão thái gia và Lão phu nhân thật sự không biết, hình như…… Cũng đúng là…… trách không được bọn họ.”

Nàng ấy nói hơi do dự, có chút sợ mình nói khiến cho tiểu chủ tử phản cảm. Trước khi Tích Ngọc vào cung tổ mẫu và ngoại tổ mẫu vẫn còn, tuy rằng chỉ là tiểu phụ nhân ở phố phường, cũng có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không ngăn được Tích Ngọc nhớ kỹ chút từ ái các bà đối với nàng ấy. Suy bụng ta ra bụng người, nhìn thấy Mộ lão phu nhân lão nhân ôn hòa hiền từ như vậy bộ dáng cẩn thận lấy lòng tiểu chủ tử nhà mình, Tích Ngọc nhìn cảm thấy chua xót, nếu cô nương nhà mình cũng có thể được thân nhân yêu thương thì tốt rồi.

Tri Y chớp mắt, “Ta cũng không trách bọn họ nha.”

Tích Ngọc thè lưỡi, “Nô tỳ biết tiểu chủ tử không có ý tứ này, chỉ là nói chút mà thôi.”

Chờ Tri Y tự hỏi một lát Tích Ngọc nói, Liên Hương mới bước lên vài bước giúp  Tri Y phủ thêm áo choàng sa tanh mát lạnh, ôn nhu nói: “Cô nương cũng không nên bị lời Tích Ngọc nói ảnh hưởng, nàng ấy người này từ trước đến nay tâm nhãn lớn, lúc trước cô nương nghĩ như thế nào thì làm thế ấy. Thoạt nhìn Mộ Lão phu nhân thiệt tình yêu thương ngài, đúng là cố ý đền bù cho ngài, nhưng cô nương thông tuệ, cũng tất nhiên nhìn ra ý đồ của Mộ lão phu nhân đến không chỉ có như thế, nô tỳ chỉ là một hạ nhân không nên nói thêm cái gì, chỉ là nếu cô nương thật muốn hạ cái quyết định gì, nô tỳ cảm thấy hay là nên nghe một chút Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng nói, bọn họ có lẽ còn có khác an bài?”

Bị Liên Hương ghét bỏ như vậy, Tích Ngọc cười hắc hắc, sờ sờ đầu không nói chuyện nữa. Luận tâm tư tế đúng là nàng ấy không bằng Liên Hương, đối với việc cân nhắc nhân tâm cũng không nghĩ nhiều như Liên Hương, rốt cuộc trước kia trong cung Tĩnh thái phi cực kỳ đơn giản, sau đó đi theo bên người cô nương, cũng chưa bao giờ trải qua chuyện gì lục đục với nhau. Nhưng Kính Hòa Cung thì khác, nàng ấy nghe Liên Hương nói qua, trong cung không có ai, chỉ có hai chủ tử lớn nhất là Thái Hậu và Hoàng Thượng, cho nên những cung nữ nội thị Kính Hòa Cung đó tâm cơ ám toán sau lưng cũng không ít, bởi vì ai cũng muốn lột vào mắt Thái Hậu, trở thành hồng nhân trong Kính Hòa Cung.

Liên Hương có thể để Thái Hậu nhìn với con mắt khác còn được ban cho cô nương , đương nhiên chính là người xuất sắc trong đó.

Tri Y gật đầu, “Vốn là tính toán như vậy.”

Nói, nàng hơi dựa vào bên cửa sổ, giống như lẩm bẩm: “Ngô……Lúc này Hoàng Thượng đang làm cái gì?”

“Nghe nói hôm nay Hoàng Thượng đi đại doanh ở Tây Giao khảo giáo các tướng sĩ, không sai biệt lắm giờ Dậu mới có thể trở về.” Liên Hương mang theo tia ý cười, “Đêm qua cô nương mới ở Thần Quang Điện đợi đến qua giờ Hợi mới quay về, chẳng lẽ là đã nhớ Hoàng Thượng rồi?”

“Đúng rồi.” Tri Y căng má đáp, không chút nào mặt đỏ nói, “Một ngày không thấy như cách ba thu, ta và Hoàng Thượng chia lìa năm sáu canh giờ, tính ra cũnh hai thu không thấy, đương nhiên thật là tưởng niệm.”

Liên Hương Tích Ngọc đều che miệng cười khẽ, sao cô nương của các nàng lại thẳng thắn thành khẩn như vậy. Tiểu cô nương nhà khác nói đến loại chuyện này còn muốn nhịn không đỏ mặt nói giận hai câu, chỉ có cô nương của các nàng, từ nhỏ đã đem lời ngon tiếng ngọt nói ra giống như uống nước bình thường.

Nhưng nếu là các nàng, nếu có thể mỗi ngày nghe có người nói những lời này với mình, khẳng định cũng thoải mái cực kỳ.

“A ma chắc đã dậy đi?”

“Canh giờ này, Thái Hậu nương nương hẳn ở đình trong Ngự Hoa Viên hóng gió, cô nương muốn đi sao?”

Tri Y ừ một tiếng, “Tùy ý búi cái song hoàn đi, vừa lúc đem chuyện vừa rồi nói với a ma.”

Tri Y hành động nhanh chóng, không bao lâu cũng đã vào Ngự Hoa Viên. Hành lang gạch xanh hai sườn toàn hương thơm của hoa tràn đầy, mùa hè nhiều hoa nở, nở cực kỳ diễm lệ, nên nhụy hoa cũng tỏa ra hương thơm nồng đậm, ngẫu nhiên đón gió phấp phới, mê người mà không tự biết.

Thái Hậu nghỉ trong Ngọc Tuyền đình, trước đình có hai chỗ được làm thành suối phun nước nhỏ, trong đình sử dụng hàn ngọc khó có được làm sàn, hai chân bước vào nơi này lập tức có thể cảm nhận một chút không khí mát mẻ từ dưới thổi lên.

Lại nói tiếp, trong cung có rất nhiều cung điện xây dựng xa hoa lãng phí để hưởng thụ. Tuyên Đế cũng không thích phiền hà lãng phí nên chỉ đơn giản thừa hưởng của người đi trước, một công đôi việc.

“Hàm Bảo Nhi tới.” Thái Hậu vẫy tay với nàng, “Đến chỗ a ma, mát mẻ.”

Mới vừa rồi đã có người bẩm báo với bà chuyện Mộ Lão phu nhân tiến cung tìm Tri Y, nhưng Thái Hậu không vội, nửa chữ cũng không hỏi, chỉ chờ Tri Y tự mình mở miệng.

Tri Y theo thường lệ dựa vào trong lòng Thái Hậu một lát, một lát sau chậm rãi mở miệng, “A ma, hôm nay Mộ Lão phu nhân tới tìm ta.”

“Ừm?” Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng trấn an, ý bảo Tri Y tiếp tục.

Tầm mắt giằng co một đóa hoa đang nở rộ ngoài đình, Tri Y ăn nói nhỏ nhẹ đem chuyện hôm nay nói lại, Liên Hương Tích Ngọc nghe, cảm thấy quả thực là một chữ cũng không thiếu. Cũng đúng, từ trước đến nay trí nhớ của cô nương tốt, thứ tự xếp hạng khi học ở Thái Học Viện cũng trước vài vị, việc lặp lại một đoạn đối thoại hoàn chỉnh tất nhiên là không khó.

Thái Hậu mỉm cười lắng nghe, bất luận nghe được chuyện gì thần sắc cũng chưa thay đổi, cuối cùng thầm nghĩ Mộ Lão phu nhân này đến là Giang Nam đã lâu, không còn nhuệ khí của đương gia chủ mẫu như xưa. Hiện giờ lấy chút vẻ đáng thương để tranh thủ tình cảm với một cái tiểu cô nương Tri Y, làm vẻ ta đây…… đúng là bà thấy có chút chướng mắt.

Trong lòng chướng mắt cách làm của Mộ Lão phu nhân, Thái Hậu lại không nói ra. Tri Y tính tình lương thiện chân thành, trừ khi còn bé gặp đại nạn kia, cơ hồ chưa từng phải trải qua chuyện gì khó khăn, có đôi khi khó tránh khỏi dễ dàng mềm lòng. Hôm nay Mộ Lão phu nhân đi chuyến này, rõ ràng đánh tới thẻ bài “Đánh động tình cảm”, có vẻ nơi chốn là suy nghĩ vì Tri Y, lại nói cẩn thận đáng thương như vậy, cũng trách không được tiểu cô nương trong lòng ngực dao động.

Không nói lời nào đánh giá Mộ lão phu nhân, Thái Hậu ôn thanh nói: “Hàm Bảo Nhi, có một việc con đã nghĩ sai rồi.”

Tri Y nghi hoặc nhìn lại, nghe Thái Hậu giải thích, “Lời đồn đãi trong dân gian đương nhiên sẽ có tổn hại thanh danh của hoàng gia, nhưng con cảm thấy, loại lời đồn đãi này đối với a ma và Hoàng Thượng mà nói, thật sự có thể thành vấn đề sao?”

Tri Y nghĩ lại một chút, liền sáng tỏ ý tứ của Thái Hậu. Phàm là người hiểu chút tâm tư đế vương sẽ minh bạch, bá tánh thông thường đều là bị dẫn đường, bởi vì bọn họ biết quá ít, cần phải để người khác tới báo cho, mà người này, là người thân ở địa vị cao. Tục ngữ có câu “Bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ”, kỳ thật không chỉ là muốn để bá tánh ít có ý kiến, càng nhiều hơn là chỗ để đế vương phải hiểu được như thế nào là tâm tư khống chế thống trị điều tiết bá tánh, để cho mọi việc bọn họ đều có thể suy nghĩ theo hướng có lợi cho mình, để nói.

Những điều này, thái phó không nói với nàng, nhưng từ sớm Tuyên Đế đã thông qua những thứ như có như không dạy dỗ nàng.

Giống như khi nàng hồi kinh, trong kinh bàn tán về phượng mệnh của nàng và một ít chuyện thần kỳ, còn có duyên trời tác hợp với Hoàng Thượng truyền đi ồn ào huyên náo. Đây không thể nghi ngờ đều là do Tuyên Đế phái người âm thầm dẫn đường, những người lòng dạ khó lường muốn truyền đi lời đồn đãi, cũng rất nhanh sẽ bị Tuyên Đế áp xuống.

Suy từ chuyện này ra, đến lúc đó mặc dù thực sự có loại đồn đãi vớ vẩn như Mộ lão phu nhân lo lắng, nếu Thái Hậu và Tuyên Đế có tâm, đem lời đồn đãi hơi dẫn đường, đổi phương hướng, quả thực dễ như trở bàn tay. Lại hoặc là, cũng sẽ giống như khi nàng còn nhỏ vậy, cũng không để nàng tiếp xúc với những nhàn ngôn có khả năng thương tổn đến nàng.

Ngày thường vốn dĩ Tri Y cũng hiểu những đạo lý này, chỉ là rơi trên người mình, có chút bị lá che mắt.

“Tri Y đã biết.” Tri Y cong mắt nhìn Thái Hậu, làm Thái Hậu cũng cười nhạt, lại nói, “Kỳ thật chuyện Mộ Lão phu nhân nói, a ma và Hoàng Thượng đã sớm thương lượng qua.”

“Y?” Tri Y kinh ngạc, “Trước nay a ma cũng chưa nói với con.”

“Rốt cuộc còn sớm, chờ tất cả đều bố trí tốt lại nói với Hàm Bảo Nhi cũng không muộn.” Thái Hậu thân mật xoa bóp cánh mũi nhỏ thanh tú của nàng, “Hàm Bảo Nhi của chúng ta chỉ cần thanh thản ổn định chờ, làm tiểu tân nương, tiểu Hoàng Hậu xinh đẹp nhất Tuyên triều là được.”

Trải qua hai tháng này, dường như Thái Hậu cũng tiếp nhận chuyện Tri Y phải gả cho Tuyên Đế, nhưng ngày thường vẫn sẽ thường thường đột nhiên làm khó dễ Tuyên Đế một chút, Tuyên Đế cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

“A ma và Hoàng Thượng tính toán thế nào?” Tri Y nghi hoặc nhìn lại.

Thái Hậu nhịn không được nhẹ chọc khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bóng loáng, “Đến lúc đó Hàm Bảo Nhi sẽ từ phủ của Nguyên Hàm ca ca con gả đến hoàng cung, được không?”

Tín Vương phủ? Đúng là nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lúc trước suy đoán nhiều lắm là Trang phủ.

Hình như nghĩ đến cái gì, Thái Hậu nói tiếp: “Là ai gia sơ sót, sau này nên sửa lại xưng hô, cũng không thể giống như trước kia gọi bậy như vậy.”

Trầm ngâm một lát, Thái Hậu ngăn không được ý cười, “Về sau……Trực tiếp gọi tên Nguyên Mậu Nguyên Hàm đi, đến cả dì con bọn họ, đã có thể nên gọi hoàng huynh và hoàng tẩu……”

Nghe vậy tức khắc đôi mắt Tri Y mở tròn xoe, giống như mèo nhỏ bị chấn kinh. Gọi Tín Vương là hoàng huynh, Tín Vương phi là hoàng tẩu, Nguyên Mậu ca ca và Nguyên Hàm ca ca thành chất nhi của nàng, ách……

Bị bộ dáng đáng yêu này của nàng chọc cười, mấy ma ma trong đình đều mắt mày cong cong, “Chủ tử nói đúng, ngày sau về việc xưng hô, cô nương ngàn vạn không thể gọi sai.”

“Kia dì……” Tri Y dừng lại, tạm thời vẫn là không có thể đem xưng hô kia gọi ra khỏi miệng, “Tín Vương phi bọn họ đồng ý sao?”

Thái Hậu đem sợi tóc cài ra sau tai nàng, mỉm cười nói: “Đương nhiên, bọn họ yêu thương Hàm Bảo Nhi như vậy, còn chuẩn bị để Hàm Bảo Nhi thập lí hồng trang* thành hai mươi dặm đấy.”

*mười dặm hồng trang

Tích Ngọc không khỏi líu lưỡi, cúi đầu thật nhanh, sợ bị Từ ma ma thấy được biểu tình không trang trọng của mình.

Tri Y chống cằm tự hỏi, Thái Hậu cũng không nhiễu nàng, qua hồi lâu mới nói: “Nhưng chuyện này, a ma và Hoàng Thượng sẽ theo ý nguyện của Hàm Bảo Nhi. Nếu con muốn quay về Mộ phủ, cùng Mộ lão phu nhân một đoạn thời gian cuối cùng, đương nhiên chúng ta sẽ không can thiệp.”

Mình muốn quay về Mộ phủ sao? Tri Y biết, đương nhiên là không muốn. Căn bản Mộ phủ không có người nàng thân cận, lúc trước sẽ suy xét đề nghị của Mộ lão phu nhân, càng nhiều là bởi vì bà nói đến chỗ bất lợi, còn có khả năng ảnh hưởng đến đại hôn cùng Hoàng Thượng.

Nhưng là ý tứ Thái Hậu biểu hiện, rõ ràng căn bản không cần lo lắng.

Mộ Lão phu nhân lo lắng người khác sẽ cảm thấy Tri Y là dựa vào sủng ái của Thái Hậu và Hoàng Thượng sống qua ngày, trong lời nói còn ám chỉ có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, mặc dù về sau sủng ái của bọn họ nhạt đi cũng có thể có một vị trí nhỏ. Nhưng Tri Y cũng không sẽ có loại lo lắng này, người khác cảm thấy thiên gia vô tình, nàng lại là lớn lên trong cung từ nhỏ, Thái Hậu và Hoàng Thượng đối xử với mình như thế nào, đương nhiên nàng là người hiểu rõ nhất.

Nghĩ thông suốt, Tri Y không rối rắm, “Nghe a ma và Hoàng Thượng.”

Thái Hậu cười, đối với quyết đinh của Tri Y rất là vui mừng, không quên trêu chọc nói: “Chỉ sợ dư hai chữ ở giữa đi, hẳn phải là nghe Hoàng Thượng, a ma đoán đúng không?”

Tiểu cô nương không thuận theo không nhịn được nhẹ cào một cái lên áo Thái Hậu, nhăn cái mũi nhỏ, “Lại giễu cợt con, a ma hư.”

Một già một trẻ ở trong đình hóng gió thì thầm một lát, ôn nhu tẫn hiện, đó là bầu không khí khác hẳn khi Tri Y gặp Mộ Lão phu nhân. Ma ma các cung nữ hầu hạ bên cạnh bất luận ánh mắt là thiệt tình hay giả ý, trong lòng đều thập phần hâm mộ. Thân tình hòa hợp như vậy, mặc dù ở nhà người phố phường bình thường cũng không xuất hiện nhiều, cho nên khi nó xuất hiện ở thiên gia, càng có vẻ thêm trân quý.

“Đúng rồi, sao hôm nay Hàm Bảo Nhi không nhắc đến tìm Hoàng Thượng?” Mặt mày Thái Hậu tràn đầy ý cười, “Dính nhiều ngày như vậy, rốt cuộc phai nhạt rồi? Vậy phải làm sao bây giờ, còn chưa tới ngày đại hôn đâu.”

Hiện giờ Thái Hậu tóm được cơ hội sẽ phải trêu chọc một lát, Tri Y phồng quai hàm nhìn, “Không phải hôm nay Hoàng Thượng phải đi đại doanh ở Tây Giao sao.”

“Chỉ là đi xem mà thôi, cũng không phải đại sự gì.” Ngược lại những việc này Thái Hậu biết rõ ràng, khẽ cười nói, “Trừ ngày xưa săn bắn mùa thu, Hàm Bảo Nhi đã nhìn bộ dáng động võ của Hoàng Thượng chưa?”

Tri Y nghĩ nghĩ lắc đầu, ngày thường bọn họ đi ra ngoài đều có một đống thị vệ che chở, nàng cũng không thấy Tuyên Đế luyện võ. Thái Hậu nhắc tới như vậy, đúng là nàng muốn biết Hoàng Thượng trừ bỏ bắn tên cưỡi ngựa, có thể giống những tướng quân thị vệ kia cầm trường thương bảo kiếm tư thế oai hùng ào ào bức người hay không.

“Biểu ca Trang Trạch Khanh kia của con hiện giờ đang ở trong cung, ai gia cho con lệnh bài, để hắn mang con đi đại doanh ở Tây Giao.” Thái Hậu nhẹ chớp mắt, “Nói không chừng có thể nhìn thấy bộ dáng không giống ngày thường của Hoàng Thượng.”

Tri Y cũng chớp mắt, kỳ quái sao a ma sẽ đưa ra kiến nghị như vậy, theo lý mà nói đại doanh không phải là không thể tùy tiện đi sao? Nhưng……Đúng là nàng động tâm.

Các loại bộ dáng của Hoàng Thượng, nàng đều muốn biết.

Sao Thái Hậu không nhìn ra, cười khẽ vuốt đầu nhỏ, “Đi thôi, đừng quên thay đổi y phục, bằng không trong doanh xuất hiện tiểu cô nương xinh đẹp, Hoàng Thượng sẽ không cao hứng.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 90

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 92

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK