Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Đức Phúc không biết vì sao Thái Hậu lại hỏi những lời này, nhưng sao khi nghe mấy lời này lại cảm thấy….. Thái Hậu muốn để hắn trăm ngàn lần đề phòng Hoàng Thượng có cái đam mê bất lương gì chứ?

Trăm mối tơ vò không thể được giải đáp, An Đức Phúc nhất nhất trả lời nhưng trong lòng vẫn buồn bực, chẳng lẽ cách làm người của Hoàng Thượng vẫn không làm Thái Hậu nương nương yên tâm sao? Mà nói đến đam mê bất lương gì thì đầu tiên chính là dung túng Tín Vương gia làm bậy a.

Trong khi hai người nói chuyện, Tri Y ở trong lòng Tuyên Đế chơi cung tên, Nguyên ma ma đưa cho nàng mũi tên giả, cổ họng hầm hừ nửa ngày cũng không bắn được một mũi, lại toát ra một tầng mồ hôi.

Tuyên Đế đưa ra một bàn tay, nhẹ nhàng lôi kéo giúp nàng đem cung tên kéo căng, làm cho ánh mắt Tri Y sáng lên, xoay lại “Bá” một tiếng thơm lên mặt hắn, mùi hương ngọt ngào tràn đầy trong lòng. Tuyên Đế dừng cước bộ, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, tiếp tục đi phía trước, trong lòng ấm áp mềm mại như bông, bất tri bất giác làm khí lạnh quanh thân hắn đều tản đi.

Đã qua nhiều ngày, kinh thành cũng ấm lên. Xuân đến tuyết tan, nước chảy róc rách, cỏ mọc trên đường mòn, cây cối trong Ngự Hoa Viên cũng đâm chồi nảy lộc. Mái ngói lưu ly của Kính Hòa cung được ánh mặt trời chiếu rọi như tỏa ánh hào quang, ngoài điện hồng mai rơi đầy đất, khắp nơi đều là cảnh tượng sống động.

Hiện tại, tâm tình của Thái Hậu đang rất tốt, giống như đã hiểu rõ được câu hỏi trong lòng, sau khi vào điện liền vẫy tay với Tri Y, “Hàm Hàm, đến chỗ A Ma.”

Tri Y khó xử, nhìn Tuyên Đế, lại nhìn Thái Hậu, mặt nhỏ vẫn do dự một lát, nhưng vẫn với tay về phía Thái Hậu. “A Ma~”

Tiểu cô nương nhảy nhót chạy đi, trong lòng Tuyên Đế bỗng thấy trống rỗng, không có lò sưởi nhỏ dính vào, cũng cảm thấy lạnh lẽo không ít.

Thái Hậu hiền hòa đáp một tiếng, vũng vàng tiếp nhận Tri Y, xoa bóp mặt nàng đỏ bừng, nói với Từ ma ma: “Ngươi cũng quá mức cẩn thận rồi, gần đây trời cũng ấm dần lên còn để cho Hàm Hàm mặc áo dày như thế, không bị lạnh mà lại nóng đến sinh bệnh thì không tốt.”

Từ ma ma nhìn lên, thấy cổ của tiểu chủ tử có tầng mồ hôi. Tiểu chủ tử của bà rất nhu thuận lại nghe lời, nghe xong lời dặn dò của bà cũng không làm loạn cởi áo khoác, lúc này làm bà vừa vui lại đau lòng, “Ai, là nô tỳ sơ sót, đáng phạt.”

Tri Y ngồi ở trên ghế, nghe vậy cũng không biết hiểu hay không, ôm lấy tay Từ ma ma dài giọng nói: “Không phạt ~ Từ ma ma “

Thái Hậu không còn nghiêm mặt, hơi lộ ra ý cười, “Được, không phạt, có Hàm Hàm che chở ai dám phạt đây?”

Sau đó cho người bưng nước ấm đến lau mặt cho Tri Y, cởi áo ngoài cho nàng, bên trong cũng chỉ mặc áo đơn màu bột củ sen.

Tri Y được đặt lên tháp nhỏ quen thuộc, làm nàng không nhịn được lăn qua lăn lại, đem mình quấn thành một cục, cuối cùng ngẩng đầu dậy “nha” một tiếng để mọi người chú ý.

Nguyên ma ma dẫn đầu cười ra tiếng, “Cô nương đem mình quấn thành như vậy, làm thế nào đi ra đây?”

“Y?” Tri Y cúi đầu nhìn lại, hai tay đều bị bao quá chặt chẽ, cũng không phải là không thể động đậy. Nguyên ma ma tiến lên đem tiểu cô nương nâng dậy, lại có chút ý xấu không giúp nàng cởi bỏ, Tri Y rất cao hứng, bước hai chân ngắn về phía trước, tụt xuống tháp rơi vào thảm nhung trải trên nền .

Trong phòng im lặng một lát, sau đó đồng loạt cười vang, ngay cả Thái Hậu cũng không nhịn được cười, cười đến sắp nước mắt đều chảy, chỉ vào khối nhỏ bị bao trong chăn không nói lên lời.

Lúc trước khi Cảnh Mân ở đây, Thái Hậu và mấy ma ma luôn chê cười khi hắn bị Tri Y vô tình “bắt nạt”, Tri Y lúc đó cũng ngốc nghếch cười theo. Không nghĩ đến bây giờ Cảnh Mân hồi phủ, người bị chê cười biến thành Tri Y.

Tuy Tri Y còn nhỏ, thời điểm này cũng biết cảm giác ủy khuất. Chờ Tuyên Đế bước đến, kéo chăn ra, còn chưa thấy mặt của tiểu cô nương, đã bị kéo một cái.

Tay ngắn của Tri Y không ôm được thắt lưng, liền kéo đai lưng hắn, đầu chôn trong ngực hắn, giống như mèo con meo meo meo meo lên án, “Ma ma, người xấu, người xấu.”

Lời còn chưa dứt, mấy người Thái Hậu càng không nhịn được. Vốn là định bận tâm da mặt tiểu cô nương mỏng nên không cười nhưng vừa thấy khuôn mặt ủy khuất của nàng, quả nhiên là vừa đáng thương lại càng đáng yêu.

Tuyên Đế khóe môi nhếch lên, nhưng nhanh chóng áp chế. An Đức Phúc ở phía sau nhìn tiểu cô nương hôm nay đem Hoàng Thượng của bọn họ trở thành núi dựa, dựa trước ngực Hoàng Thượng, ủy khuất nói: “Không cần, A Ma, không cần, ma ma…”

An Đức Phúc vụng trộm nở nụ cười, đang muốn tiến lên giúp chủ tử nhà mình giải vây, đã thấy Tuyên Đế không chút không kiên nhẫn nào, vươn một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ tiểu cô nương trước ngực, giống như bất đắc dĩ nói với Thái Hậu, “Mẫu hậu.”

Thái Hậu ho nhẹ hai cái, cũng hiểu được bản thân đã từng tuổi này còn có tâm tư trêu chọc vãn bối quả thật không được. Bà vốn là người tính tình nghiêm túc lạnh lùng, không nghĩ có tiểu bảo bối này ở đây, lại càng ngày càng lụn bại.

Bà nâng tay, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm, xiêm y còn không có mặc, đến đây…”

Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy tiểu cô nương chúi càng nhanh, ngay cả đầu đều không muốn lộ ra chui thẳng vào lòng Tuyên Đế, rầm rì nói: “Không cần, A Ma…”

Thái Hậu ngẩn ra, bật cười, “Mới vừa rồi rõ ràng còn thân thiết với ai gia, đảo mắt đã nói không cần.”

Tri Y không có nghe hiểu những lời này, còn đang cố gắng chui, còn kém chui vào đụng trúng khuỷu tay Tuyên Đế, bị tay kia của hắn ngăn trở, thoải mái đè lại.

Tiểu cô nương chưa bao giờ giận dỗi các bà như thế, Thái Hậu nhìn, cố ý đuổi người, “Thôi, nếu Hàm Hàm không thích A Ma, vậy thì đi theo người khác đi thôi.”

Nói xong, lại thật sự nói Tuyên Đế đi ra ngoài cửa. Tuyên Đế bất đắc dĩ đành ôm người trong lòng đi ra ngoài, mấy ma ma bên trong dài cổ nhìn ra ngoài, không nghĩ tới tiểu cô nương không rên một tiếng, chạy theo Hoàng Thượng rồi.

Từ ma ma: “… Nô tỳ đi đem cô nương ôm trở về.”

“Không cần.” Thái Hậu xua tay, khôi phục thần sắc ngày thường, trong mắt một mảnh nhu hòa, “Để cho Hoàng Thượng mang nàng đi một lát cũng tốt, ai gia rời đi từng đó thời gian, Hoàng Thượng nhất định là chỉ biết phê tấu chương .”

Nàng cũng nhìn ra Tuyên Đế thật có chút yêu thích Tri Y, bằng không làm sao như vậy dễ dàng ôm tiểu cô nương không buông, không nói người bên ngoài, mức đãi ngộ này kể cả thân chất nhi là Cảnh Mân cũng không chiếm được.

Đây là một chuyện, Tri Y dễ dàng theo Tuyên Đế lại là một chuyện. Thoáng chút trong lòng Thái Hậu lại không khỏi phiền muộn, “Lại nói tiếp, ai gia cũng ở cùng Hàm Ham bao lâu nay, sao nàng lại dính Hoàng Thượng như vậy đây?”

Nguyên ma ma an ủi bà, “Có lẽ đây là thường nhân hay nói là ‘Mắt duyên’ đi, kỳ thật cô nương thân cận với Hoàng Thượng, cũng giống như thận cận với chủ tử ngài, người nào không phải cũng đều giống nhau sao?”

Thái Hậu vuốt cằm, “Nhưng thật ra. Đoạn thời gian này ai gia có thói quen có Hàm Hàm bên cạnh, tách ra không đến nửa khắc, đã cảm thấy trong lòng vắng vẻ .”

Vài cái mẹ đều cẩn thận khuyên giải an ủi.

Ở một nơi khác, không giống sở liệu của Thái Hậu, Tuyên Đế mang Tri Y về lại tiếp tục một lòng phê duyệt tấu chương. Cũng may sự vụ mấy ngày trước đều đã xử lý ổn thỏa,  rảnh một ngày cũng không phải không được.

Tri Y bị bao trong thảm, vừa ra khỏi Kính Hòa cung liền “nha” cái thò đầu ra, làm sao còn thấy bộ dáng ủy khuất vừa rồi, rõ ràng là học xấu từ Cảnh Mân, qua mắt Thái Hậu và mấy ma ma.

Nhưng chờ đến khi nàng chui ra, xung quanh đều đã là cây cối hoa cỏ, Tri Y nghi hoặc kêu hai tiếng, không biết sao lại không thấy tăm hơi A Ma cũng mấy ma ma đâu.

Mặc Trúc ôm nàng ôn hòa nói: “Cô nương sao lại chui ra, bên ngoài gió lớn, lập tức sẽ đến Thần Quang Điện .”

Tri Y ngơ ngác nhìn nàng ấy, hiển nhiên là có ấn tượng, chỉ là không rõ chính mình đi ra ngoài như thế nào.

Thấy thế An Đức Phúc chạy lại, ý cười trong suốt nhỏ giọng nói: “Cô nương đừng sợ, Hoàng Thượng đi ngay ở phía trước.”

Theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy thân ảnh Tuyên Đế ở phía trước, Tri Y an tâm, không hề nghĩ đến chuyện mình ra đây như thế nào, chỉ liên tục mềm nhũn gọi vài tiếng, “Hoàng Thượng”, cũng không thấy người phía trước quay lại. Nàng thấy kỳ quái, nhưng cũng không nháo, ngoan ngoãn để Mặc Trúc ôm.

An Đức Phúc biết được nguyên nhân bên trong, không khỏi cúi đầu nở nụ cười.

Đợi đến khi đến Thần Quang Điện, mọi người không chút hoang mang mặc xiêm y cho Tri Y, chải đầu cho nàng, Mặc Trúc còn vẽ một đóa hoa đào nhỏ giữa trán, hợp với xiêm y màu hồng phấn, trông cực kỳ đáng yêu.

Tuyên Đế vốn định mang nàng đi Ngự Hoa Viên chơi một chút, không ngờ có nội thị nói mấy đại thần đã chờ hai khắc ở Cần Chính Điện, có chuyện quan trọng bẩm báo.

Tuyên Đế để hai người Mặc Lan Mặc Trúc mang Tri Y ra ngoài điện chơi, lại truyền mấy đại thần đến Thần Quang Điện.

Mặc Trúc trầm ổn, tính tình Mặc Lan tương đối hoạt bát, thấy bên ngoài trời đẹp, đem xúc cúc đến, cười nói: “Cô nương, nô tỳ dậy ngài chơi tiểu cầu  này được không?”

Tri Y nhìn tiểu cầu, thấy bộ dáng hứng thú. Chẳng qua nàng tuổi còn nhỏ, chân lại ngắn, khẳng định là đá không được, hai người Mặc Lan ném cầu về phía nàng.

Tri Y chơi vui vẻ, chân ngắn chạy trốn sung sướng, chạy theo tiểu cầu, chờ khi tiểu cầu lăn xuống bậc thềm, nàng vén váy chân ngắn bước xuống tìm.

Vừa nhặt được cầu lên, chỗ rẽ lại đụng phải người, nàng y một tiếng xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

Nam tử vội vàng đi tới mặc quan phục màu tím lúc này mới chú ý tới dưới chân có một tiểu bất điểm, cúi đầu tùy ý nhìn, giống như nhìn ra cái gì, nhưng đảo mắt Tri Y đã được Mặc Trúc ôm lên, hành lễ với hắn rồi mang người đi.

Nam tử quay đầu nhìn, không nhịn được nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Lâm đại nhân, ngươi biết tiểu cô nương kia là ai không? Sao ta nhìn lại thấy có chút quen thuộc.”

Lâm đại nhân hoàn toàn thất vọng: “Chắc là vị đại nhân nào dẫn gia quyến đến yết kiến Thái Hậu nương nương, Mộ đại nhân đi nhanh đi, cũng không thể để cho Hoàng Thượng đợi lâu.”

Mộ Liên Thu gật đầu, không hề suy tư về điều này nữa, đi theo đồng nghiệp cất bước vào Thần Quang Điện.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 19

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 21

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK