Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53: Tuyển hậu

Náo loạn ra chuyện mất mặt, Thái Hậu cũng thấy xấu hổ, không biết vì sao lúc ấy tự nhiên trong lòng bà toát ra cái loại ý tưởng này. Tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng bằng độ nhạy bén của nhi tử mười phần thì tám chín phần là đã đoán được.

“Hoàng Thượng đáng ghét, a ma giúp ngươi phạt hắn được không?” Bà ôn nhu khuyên giải an ủi.

“Không cần.” Tiểu cô nương ở trong lòng bà phủ quyết, giọng vẫn nức nở, rõ ràng vừa rồi còn cáo trạng, đảo mắt đã đau lòng cho Tuyên Đế rồi, “Hoàng Thượng bận rộn như vậy, lỡ ngủ mất cũng không thể trách hắn……”

Thái Hậu dở khóc dở cười, “Vậy để Hoàng Thượng bồi thường một chậu, lần sau tiếp tục xem cùng Hàm Bảo Nhi?”

“…… Vâng.” Tri Y xoay người, đôi mắt bị nước mắt tẩy rửa càng thêm sáng ngời, trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng, hình như ngượng ngùng với hành động ấu trĩ của bản thân, chớp chớp nhìn Tuyên Đế.

Mày kiếm của Tuyên Đế hơi giãn ra, hơi thở quanh thân như gió xuân ấm áp, đứng dậy xoa xoa đầu nàng, “Là do trẫm sai, nên phạt.”

Thái Hậu cười khẽ, “Canh giờ không còn sớm, dùng chút đồ ăn sáng trước rồi hãy thượng triều, trở về rồi nói sau.”

“Vâng.”

Bị Tri Y lại gần một đêm, thân thể Tuyên Đế ở bộ phận nào đó hơi cứng đờ, không có biện pháp tùy ý duỗi thân, khi thượng triều biểu tình có vẻ túc mục hơn so với ngày thường vài phần làm mấy đại thần bẩm tấu ai cũng kinh hồn táng đảm còn lo nghĩ không biết đã nói lời nào chọc giận thánh thượng.

“Hoàng Thượng.” Ngự sử mới vừa lui ra, có một thần tử khác khom người tiến lên, “Thần có chuyện quan trọng thỉnh tấu.”

Cảm giác được vài đạo ánh mắt mơ hồ bắn tới từ bốn phía, trên người hắn không nhịn được ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không thể không căng da đầu mở miệng.

“Khanh có chuyện gì?” Ngữ khí Tuyên Đế tương đối bình thản, “Cứ nói đừng ngại.”

“Hoàng Thượng sắp ba mươi, ngày đại hôn đã gần đến.” Thần tử cẩn thận nói, “Chúng thần có chút ý kiến, có phải Hoàng Thượng nên bắt đầu tuyển hậu tuyển phi? Để tránh đến lúc đó vội vàng, tổn hại thiên gia uy nghi.”

“Chúng thần?” Mắt Tuyên Đế đảo qua mọi người dưới điện, “Chư vị cũng nghĩ như thế?”

Rất nhiều người mịt mờ liếc nhau, sôi nổi quỳ xuống đất, “Chúng thần tán thành, thỉnh Hoàng Thượng tuyển phi ——”

Một lần quỳ này, người đứng ở trong điện không còn mấy ai, Tuyên Đế liếc về phía Tín Vương, Tín Vương ngẩn ra, sờ sờ mũi, buông tay nói: “Đây là việc của Hoàng Thượng, thần không thể can thiệp, không can thiệp.”

“Lời này của Tín Vương gia sai rồi!” Một vị lão thần râu bạc trắng trầm giọng nói, tuổi tuy lớn nhưng tiếng vẫn như chuông đồng, “Chuyện tuyển phi thú thê của Thánh thượng sao có thể giống người thường, còn liên quan đến con nỗi dõi của hoàng gia quan hệ đến vận mệnh quốc gia và quốc uy của Tuyên triều ta, chuyện thú thê của Hoàng Thượng không chỉ là gia sự của Hoàng Thượng quan trọng hơn nữa là đại sự hàng đầu của quốc gia! Thân là thần tử, sao có thể khoanh tay đứng nhìn chỉ cầu an nhàn đây?”

Người này là lão thần hai triều Cừu Đại học sĩ, Tín Vương không cãi lại, hì hì cười, giống như tùy ý nhìn trời nhìn đất, trái ngược hoàn toàn với người ở đối diện hắn, bộ dáng cà lơ phất phơ này làm Cừu Đại học sĩ thầm than trong lòng, khi nào Tín Vương gia mới có thể ổn trọng hơn một chút đây.

Thấy nhiều người đồng lòng chờ lệnh như vậy, trong mắt Tuyên Đế hiện lên quang mang, hình như có chút lay động nói: “Vậy theo ý kiến của chư vị, hậu vị và vị trí của tứ phi, người nào có thể đảm đương?”

Vừa dứt lời, tức khắc trong điện đồng thời vang lên thanh âm của hơn mười vị thần tử, ầm ầm lộn xộn. Những người này mỗi người mỗi ý, còn Tuyên Đế cũng chưa nói thêm đièu gì, thiếu chút nữa tranh luận mặt đỏ tai hồng.

Tuyên Đế tùy tiện điểm danh một người, Hộ Bộ Lâm Thị lang, “Lâm khanh, ngươi cảm thấy trẫm tuyển người nào vào hậu vị là tốt nhất?”

Lâm Thị lang đỏ bừng mặt, kích động nói: “Theo thần thấy, Nghi Nhạc quận chúa thích hợp nhất. Mẫu thân Nghi Nhạc quận chúa là Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa, địa vị tôn quý, cũng có quan hệ gần gũi với Hoàng Thượng. Bản thân Nghi Nhạc quận chúa cũng là hoa dung nguyệt mạo, nhàn thục điển nhã, có……”

“Lời này của Lâm đại nhân không đúng rồi, ai chẳng biết Lâm gia ngươi đồng tông với phò mã của Trưởng công chúa, lời này không khỏi có hơi bất công. Hoàng Thượng, theo ý của vi thần vẫn là cháu gái của Lý Thái phó càng thích hợp hơn, vị này mới là quốc sắc thiên hương lại huệ chất lan tâm, nổi danh là tài nữ khắp kinh thành, lấy gia 0hong của Lý Thái phó, tất nhiên sẽ vì Hoàng Thượng……”

“Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy……”

“Hoàng Thượng……”

Nói còn chưa dứt lời lại có người khác đưa ý kiến làm không khí náo nhiệt hẳn lên, tình cảnh này làm Tín Vương không thể mừng rỡ nổi, đưa mắt ra hiệu về phía Tuyên Đế trên ghế rồng, làm như trêu chọc, nhưng bị Tuyên Đế một cái ánh mắt nhàn nhạt áp bách trở về, lập tức không dám giễu cợt tiếp nữa, nhưng vụng trộm vui vẻ khẳng định là không thiếu được.

“Lời nói của các vị ái khanh đều rất có lý, trẫm cũng thật khó nói là lấy hay bỏ.” Tuyên Đế vẫn chưa đề cao thanh âm, nhưng ở nháy mắt khi hắn mở miệng đại điện lập tức an tĩnh lại, “Như Cừu học sĩ nói, chuyện tuyển hậu không phải là nhỏ, cần thận trọng cẩn thận, lúc trước Thái Hậu cũng từng thương nghị qua với trẫm.”

Nga? Cùng Thái Hậu nương nương thương lượng qua, mọi người lập tức dựng lỗ tai chuẩn bị nghe Tuyên Đế.

Tuyên Đế nói tiếp: “Chư vị đem những người hôm nay làm thành danh sách trình đến Kính Hòa Cung, Thái Hậu sẽ phái một vị ma ma đi mỗi phủ để khảo sát đức dung công mạo của người này, lấy kỳ hạn một năm, một năm sau nếu nữ tử ấy không được tuyển sẽ được bồi thường, trẫm và Thái Hậu sẽ tự mình chỉ hôn cho vị tiểu thư này, chư vị ái khanh cảm thấy ý này được không?”

Một năm, không được tuyển còn có thể có Thái Hậu và Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, đây cũng vẫn có thể xem là một loại vinh quang. Mọi người trầm tư sau một lúc lâu, cũng cảm thấy biện pháp này thật sự thích hợp nhất nhưng tóm lại mất công bọn họ nói ba hoa chích choè, cuối cùng tuyển người vẫn là Hoàng Thượng và Thái Hậu không phải sao.

Chỉ cần Hoàng Thượng chịu tuyển, là được. Đây là ý của đại đa số người ở đây, cũng không trách bọn họ yêu cầu quá đơn giản kỳ thật là nhiều năm như vậy Hoàng Thượng không thành hôn, cũng không gần nữ sắc, còn có thể lạnh lùng bình tĩnh mười năm như một ngày, bọn họ thật sự sợ hãi Hoàng Thượng chịu đựng trong thời gian dài như vậy sẽ bị nghẹn a!

Vạn nhất lại không có hứng thú gì với nữ tử chính là đại nạn của Tuyên triều bọn họ.

Hiện giờ nhắc tới như vậy, Tuyên Đế nhả ra cũng đã tốt hơn dự kiến của bọn họ, cho nên vui còn không kịp đâu, nào rảnh đâu để phản đối.

Nào biết Tín Vương đang ở sau lưng nói xấu bọn họ, bị Hoàng Thượng lừa một vố cũng không tự biết. Phải biết rằng hiện tại trong kinh có rất nhiều nữ tử tới tuổi nhưng cũng chưa nghị thân đính hôn, chính vì chờ đợt tuyển tú cho hậu cung của Tuyên Đế lần này. Tín Vương cũng hiểu biết ít nhiều về tâm tư vị hoàng đệ này, hắn không muốn trắng trợn chậm trễ nhiều nữ tử đang độ tuổi hoa nên mới nghĩ ra kế này, cuối cùng sẽ được Thái Hậu Hoàng Thượng tứ hôn nên không có khả năng sẽ phản đối, đến lúc đó muốn kéo dài cũng không thể kéo thêm.

Quan trọng nhất chính là…… Tuyên Đế chưa nói một năm sau nhất định sẽ tuyển ra Hoàng Hậu cùng tứ phi a.

Đây xem như là kế hoãn binh, nhưng thật ra Tín Vương rất thông cảm. Giống hắn lúc trước rất chán ghét bị bức bách thành thân, dựa vào sự vô lại của bản thân mới kéo dài được nhiều năm như vậy, nếu không phải như thế, làm sao hắn có thể gặp được nữ tử mình yêu nhất cả đời này.

Trong lòng hiểu rõ nhưng đồng thời trong lòng Tín Vương cũng rất tò mò, hoàng đệ này sẽ thích kiểu nữ tử nào đây? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy cũng không gặp được một người mình ái mộ? Một năm sau rốt cuộc có thể tuyển ra Hoàng Hậu hay không?

Trước mắt không thể biết hêtd những điều này nên Tín Vương chỉ có thể suy đoán lung tung trong lòng.

Sau khi hạ triều cũng không có đại thần nào muốn tìm Tuyên Đế đơn độc bẩm báo, hắn chuẩn bị về Thần Quang Điện đổi thường phục trước. Lúc này có nội thị tới báo, nói Nghi Nhạc quận chúa đã đợi hồi lâu ở Cần Chính Điện, muốn cầu kiến Hoàng Thượng.

Cuối cùng cũng tới. Tuyên Đế híp lại đôi mắt, vòng đi Cần Chính Điện.

Trong Cần Chính Điện, lòng bàn tay Nghi Nhạc đầy mồ hôi, gắt gao nhéo một tấm ngọc bài hình tròn kia, bên trên đúc ngũ trảo rồng bay, ngọc này là Hi thế bảo ngọc Hoà Thị Bích, là vị tổ hoàng đế thứ hai của Tuyên triều chế ra. Đây cũng là ngọc bài do phụ hoàng của Tiên đế- Thừa Quang Đế ban cho Vinh Thọ Trưởng công chúa. Thời trẻ Thừa Quang Đế thời trẻ có Vinh Thọ Trưởng công chúa, sủng ái cực điểm, nên khi Tiên Đế là Thái Tử cũng muốn tránh đi mũi nhọn.

Thừa Quang Đế lo lắng sau khi Thái Tử đăng cơ bất kính trưởng tỷ, cũng lo lắng ngày sau trong cung sẽ có tranh chấp quyền lực nên long văn ngọc bài vốn dĩ chỉ có Hoàng đế mới có thể có phá lệ ban cho Vinh Thọ Trưởng công chúa. Lúc cần thiết ngọc bài này có thể hiệu lệnh cho cấm vệ quân trong cung và Đại doanh tam quân của kinh thành, cũng có thể làm kim bài miễn tử, mặc dù phạm vào tội lớn ngập trời cũng có thể dùng nó để hóa giải.

Đương nhiên, đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hoàng tộc Tuyên triều vẫn luôn có một đội Kim long vệ huấn luyện bí ẩn, đương nhiên do đương kim đế vương khống chế. Nhưng, nếu đế vương không có long văn ngọc bài này cũng chỉ có thể có được một nửa quyền khống chế Kim Long Vệ.

Nghe nói này đội Kim Long Vệ này cực kỳ quan trọng, trong tay có mạng lưới tình báo cực kỳ cường đại, rất nhiều bí tân đều trong vòng khống chế này, nhân thủ an bài ở khắp mọi nơi Tuyên triều. Từ khống chế bí dược hay trung tâm như một với hoàng thất chỉ nhận ngọc tỷ và long văn ngọc bài.

Ách…… Tuy rằng Trưởng công chúa có thể sử dụng nó hữu hạn số lần, hơn nữa có hai lần đã dùng ở chỗ không quan hệ.

Tất cả chuyện này đều là Vinh Thọ Trưởng công chúa nói cho Nghi Nhạc khi say rượu, khi đó trừ kinh ngạc cảm ghán ra cũng không có gì, lúc này mới hiểu rõ vì sao mẫu thân có thể có ngạo khí như vậy ngay cả khi tổ phụ và cữu cữu qua đời, sau đó tiến cũng không giảm. Nhưng đồng thời nàng ấy cũng hiểu rõ một chút chuyện, biết nếu mình và mẫu thân không hồi kinh còn tốt, một khi hồi kinh tất nhiên sẽ rước phải sự kiêng kị và tính kế của vị biểu ca này.

Lần này hành sự, nàng ấy không phải lỗ mãng xúc động mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cũng biết mình đây là binh hành hiểm chiêu, nếu một khi làm không thỏa đáng, ngược lại sẽ làm thành kiến của Tuyên Đế càng sâu.

Cho nên chuyện lần này của Đàm Chi Châu đã cho nàng ấy cơ hội.

Huống chi, thực sự Đàm Chi Châu đã có ân với nàng ấy.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 52

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 54

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK