Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128: Hoàn chính văn

“Chủ tử, vừa mới có phải Đại hoàng tử…… lên tiếng gọi ngài hay không?” Liên Hương vừa mừng vừa sợ, thần sắc kích động nhìn về phía Đại bảo bảo ở giữa giường.

Tri Y làm theo kiến nghị của thái y và các ma ma, từng người dùng đồ vật bảo bảo thích nhất đê khắp nơi trêu đù bọn chúng bò. Đại bảo bảo sinh động nhất căn bản chẳng cần thứ gì, chỉ cần là chỗ Tri Y vừa đứng, lại vỗ tay cười với hắn, hắn sẽ sử dụng cả tay lẫn chân mở miệng a a bò đi, rất nhiều lần Tri Y bị hắn đâm lui về sau.

Mới vừa dùng chè khen thưởng bảo bảo, đã nghe thấy đột nhiên hắn kêu lên một tiếng không rõ, “Nha…… Nương”, Tri Y còn cho là mình bị ảo giác, nghe Liên Hương nói như vậy mới ý thức được bảo bảo đã tới tháng học nói chuyện.

Bảo bảo bình thường sớm nhất cũng là 10 tháng mới chậm rãi học nói chuyện, đại bảo bảo hiện giờ vừa vặn tám tháng, tính ra vừa lúc.

Tri Y cao hứng đem Đại bảo bảo đã trở thành tiểu béo bế lên, hung hăng hôn một cái, mắt cong cong: “Bảo bảo, lại kêu một tiếng, kêu nương.”

“Nương, nương…… Nha, nương……” Đại Bảo rất phối hợp, nhảy nhót vung tay nhỏ ở trong lòng Tri Y động hăng say, nhoài lên hôn tới hôn lui, nước miếng dính đầy trên mặt Tri Y.

“Đại hoàng tử của chúng ta cũng thật thông minh.” Từ ma ma vui vẻ khó có được, ngày thường Đại Bảo Bảo sinh động nhất, cũng là chủ tử làm cung nhân rầu thúi ruột nhất, tục ngữ nói “Hài tử biết khóc có đường ăn”, so với Nhị Bảo Bảo văn tĩnh và tiểu công chúa ngoan ngoãn, các nàng không khỏi phải chú ý vạn phần với Đại Bảo Bảo.

Đại Bảo Bảo này vừa lên tiếng, tức khắc chúng tinh củng nguyệt, thành tâm điểm mọi người ngắm nhìn, cái gì mà thiên tư thông minh, long tử hoàng tôn lời nói nịnh hót nào cũng đều được dùng. Dưới không khí náo nhiệt, vốn Nhị Bảo Bảo đang lẳng lặng phát ngốc và tiểu công chúa đang yên lặng bò trên giường đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về bên này.

“Y y, nha nha……” Tiểu công chúa bất mãn phất tay, gương mặt toàn thịt nhăn nhó, đôi mắt đen nhánh như hạt đậu đảo qua một vòng, cũng chậm rì rì mồm miệng mơ hồ gọi ra, “Nương……”

“Nha, tiểu công chúa của chúng ta cũng biết nói chuyện rồi.” Tích Ngọc mừng đến đôi mắt đều cong thành một đường chỉ, ôm tiểu công chúa đi, “Chủ tử ngài nghe một chút, đây là tiểu công chúa không vui khi ngài vẫn luôn ôm Đại hoàng tử, ghen tị đó, chủ tử ngài cũng ôm một cái đi.”

Dứt lời, tiểu công chúa được buông ra bò vào chỗ mẫu thân nhà mình, tay chân cùng dùng đẩy đại ca bá đạo ra, trong miệng cũng không biết ô ô oa oa đang nói cái gì. Đột nhiên Đại bảo bảo chỉ còn lại có nửa cái ôm, hiển nhiên rất không vừa lòng, cũng bắt đầu oa oa nha nha tranh luận, hai nhóc con kích động dị thường quơ chân múa tay, đáng tiếc ai cũng không hiểu bọn chúng cãi cọ cái gì.

Nhị bảo bảo nhìn một lát, đôi mắt như hắc diệu thạch biểu lộ cũng không giống lắm tiểu công chúa thiên chân sáng rọi, tuy cũng ngây thơ, nhưng bộ dáng an an tĩnh tĩnh rất có phong thái khí định thần nhàn nhất phái thong dong. Chờ Đại bảo và tiểu công chúa “tranh sủng” một hồi lâu, hắn mới há mồm phun ra, “Nương ~”

Mồm miệng phát âm lại dị thường rõ ràng, nãi thanh nãi khí có một loại cảm xúc rất manh. Thả hắn cũng không bò, ngồi tại chỗ dùng con ngươi đen lúng liếng nhìn mẫu thân nhà mình, thấy Tri Y nhìn ra, chậm rãi chu chu cái miệng nhỏ, mở tay nhỏ cầu ôm.

Tri Y chịu không nổi nhất chính là ánh mắt này của hắn, lập tức dùng một tay bế Nhị bảo bảo lên, thân thể mềm mại tràn ngập hương sữa, ánh mắt bảo bảo an tĩnh và tràn ngập ỷ lại.

Nàng vẫn luôn biết, Nhị bảo bảo nhà mình hẳn là đứa thông tuệ nhất trong ba đứa trẻ. Vì nguyên nhân này, từ trước đến nay hắn biểu hiện “rộng lượng” nhất, khi Đại Bảo và tiểu công chúa tranh nhau ôm và hôn môi cũng không tranh đoạt, luôn chờ sau đó mới đuổi đến, tuy rằng hắn lườ nhất nhưng bất luận là học ngồi hay học bò, đều là học được tốt nhất.

Rõ ràng tính cách Nhị Bảo không giống nàng cũng không giống Tuyên Đế, Tri Y lại cảm thấy đau lòng, mỗi lần nhìn lão Nhị an tĩnh nhìn mình đôi mắt thuần triệt sẽ không nhịn được thiên vị hắn vài phần.

“Nương ~” Nhị bảo bảo lại khẽ gọi một tiếng, tay nhỏ để trước ngực Tri Y, thuận thế dụi vào vị trí tốt nhất, nhìn thấy hai đứa nhóc còn lại đang trong cơn giận dữ, lòng đầy căm phẫn muốn bò đi, đảo mắt đã bị tay một người nhấc lên.

Tuy rằng Đại Bảo và tiểu công chúa khá béo, hai đứa đúng là danh xứng với thực, nhưng trọng lượng này đối với Tuyên Đế cũng dễ nhu trở bàn tay. Thấy ba con đều muốn chui vào ngực ái thê, lo lắng Tri Y không ứng phó được, hắn dứt khoát nhấc hai đứa tương đối nghịch ngợm lên.

Đột nhiên bị treo lên, hai bảo bảo không sợ chút nào. Quay đầu nhìn thấy là phụ hoàng nhà mình, lập tức hung hăng oa oa lên tiếng, đáng tiếc âm thanh non nớt không có chút lực uy hiếp nào, huống hồ kêu nửa ngày Tuyên Đế cũng không hiểu đại nhi tử và con gái nhỏ kêu cái gì.

Nghe nửa ngày, thật ra hắn cũng nghe được chữ “nương”, không khỏi kinh ngạc nói: “Có thể nói?”

Tri Y mỉm cười gật đầu, mang theo tia đắc ý nho nhỏ, “ Tiếng đầu tiên các bảo bảo gọi đều là ‘nương’, Hoàng Thượng, chàng để cho bọn chúng gọi ‘cha’ hoặc ‘phụ hoàng’ thử xem?”

Quả nhiên Tuyên Đế chuyển mắt trêu đùa hai đứa nhóc, nhưng thật ra tiểu công chúa rất phối hợp, có lẽ rất nhiều người gọi “Hoàng Thượng”, nàng cũng học theo ba ba kêu “Hoàng Hoàng”, dưới sự kiên nhẫn sửa lại cho đúng của Tuyên Đế lại biến thành “Điệp Điệp”. Mà ngày thường Đại bảo bảo không phục nhất là sự quản giáo của Tuyên Đế, ngao ngao ô ô nửa ngày cuối cùng bị Tuyên Đế nhéo khuôn mặt mũm mĩm và cánh tay mập mạp như củ sen mới rớt nước miếng kêu “Phu… Phu……”

Trong lòng Tuyên Đế rất vui mừng, nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt gật đầu, “Ừ, tạm được.”

Tri Y tức giận liếc mắt, biết tính tình Hoàng Thượng nhà mình, cũng không chọc thủng. Nhị bảo bảo trong lòng lại đã buồn ngủ, thân mình nho nhỏ cuộn thành một đoàn, hai tay nhỏ bé kéo xiêm y Tri Y, vừa lúc đặt ở nơi nào đó. Tuyên Đế thoáng nhìn, lập tức đi ôm nhóc con xuống dưới, ho nhẹ một tiếng, “Đã buồn ngủ, thì để các ma ma ôm đi xuống.”

Dứt lời, Nhị bảo bảo mở đôi mắt đen nhánh, trong đó lại lộ ra ý vị ghét bỏ, làm Tri Y cười đến mức má lúm đồng tiền hiện rõ, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng thật ấu trĩ, đến cả dấm của các bảo bảo cũng ăn.”

Mất tự nhiên ban đầu qua đi, Tuyên Đế đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên, thê tử của trẫm, trừ trẫm, bất luận ai cũng không thể quá thân cận.”

Tri Y chỉ có thể cười khẽ chịu thua.

“Ai nha, Hoàng Thượng mau, mau ngăn lại, đại bảo bảo muốn bò xuống, Tích Ngọc, ma ma……” Ánh mắt Tri Y hơi hoảng, bỗng nhiên quýnh lên, thì ra mới vừa rồi Tuyên Đế buông hai đứa nhóc xuống, chúng được tự do hưng phấn bò tới bò lui, thậm chí Đại bảo bảo đã bò tới méo giường, trên gương mặt nhỏ tòan là tương cười ngây thơ hưng phấn.

Bọn chúng học bò đã nhiều ngày, hiện giờ kỹ năng này đã rất thành thạo, tốc độc còn rất nhanh. Tuyên Đế cất bước tới, trong lòng ngực kẹp Nhị Bảo không buông, hai tay còn lại cực nhanh xách Đại Bảo và Tam Bảo lên.

Đại Bảo và Tam Bảo không an phận múa may cẳng chân, bị Tuyên Đế đặt trên đầu gối, Nhị Bảo mở cái miệng nhỏ xinh ngáp một cái, một chút cũng không ngại tư thế đang bị kẹp bên hông bây giờ.

Vốn Tri Y định đi hỗ trợ, có thể thấy được trên người Tuyên Đế treo ba bảo bảo tư thế lúng túng khó có được, lập tức quay đầu che miệng, không được bao lâu không nhịn được nhẹ nhàng xì một tiếng, cười khẽ, đầu vai run run.

“Ô…… Bá ~” Đây là âm thanh tiểu công chúa tự đắc thổi bong bóng.

“Nha nha, nương, phu phu……” Đây là từ Đại bảo bảo vận dụng mới vừa được học, đồng thời tứ chi ngắn nhỏ hữu lực kiên trì giãy dụa không ngừng, Tuyên Đế hơi buông lỏng tay, hắn lập tức sôi nổi bò về phía Tri Y, sau đó lại quay lại. Lặp lại như thế vài lần, Đại Bảo còn không mệt, ngược lại Tuyên Đế lại cảm thấy cả thế xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi.

Đại nhi tử này của hắn…… Tinh lực đúng là quá tốt.

“Hoàng Thượng, để bọn nô tỳ giúp ngài đi.” Từ ma ma mặt đầy ý cười tiến lên, nhìn tình cảnh trước mắt rất vừa lòng.

Từ lúc ban đầu lo lắng Tuyên Đế sinh ra tình cảm không nên có với tiểu chủ tử nhà mình, cho tới bây giờ thường xuyên ở trước mặt Tri Y bảo vệ Tuyên Đế, tâm tình Từ ma ma không thể không nói có chút mơ hồ của “mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt”

Tuyên Đế đối xử với Tri Y thế nàng, bà là ma ma theo Tri Y từ nhỏ tới lớn, tất nhiên nhìn rõ ràng. Vốn dĩ bà nên sớm xuất cung dưỡng lão, trước kia là vì Tri Y nên không muốn rời đi, hiện giờ lại nhớ thương tiểu hoàng tử tiểu công chúa, tâm tâm niệm niệm muốn xem các chủ tử lớn lên.

Tri Y sớm coi bà là nửa a ma, cũng không coi Từ ma ma là cung nhân mà sai sử, ở trong Phượng Nghi Cung kể cả là Liên Hương Tích Ngọc cũng phải quan tâm đến Từ ma ma. Tĩnh tình của Từ ma ma cũng chưa bao giờ thay đổi, mặc dù được Tri Y coi trọng như thế, nhưng cũng chưa bao giờ cậy già mà lên mặt, mỗi ngày chỉ một lòng hầu hạ nàng và tiểu hoàng tử tiểu công chúa.

“Hơn một tháng nữa là đến tiệc các bảo bảo một tuổi.” Chờ khi các bảo bảo được mang đi nghỉ ngơi, Tri Y cầm danh sách cung nhân vừa dâng lên xem xét một lần, “Hoàng Thượng nhìn xem, còn có bỏ sót ai không?”

Tuyên Đế nhận cả danh sách cả người, đọc nhanh như gió dùng bút son thêm vài nét, “Còn có hai người Cảnh Thừa và Đông Quách Ly.”

Tri Y ngơ ngẩn, ngay sau đó vui mừng, “Cảnh Thừa đã về rồi? Còn có Ly tỷ tỷ, không phải Hoàng Thượng phong Ly tỷ tỷ làm nữ hầu sao? Hoàng Thượng cho nàng ấy rời khỏi đất phong?”

“Sao trẫm lại không thể đồng ý?” Tuyên Đế nhướng mày, “Cảnh Thừa gửi thư riêng cho trẫm, nếu trẫm không cho Đông Quách Ly hồi kinh, hắn sẽ ở lại với nàng ấy ở đất phong. Cảnh Thừa là Thế tử của Tín Vương, nếu hắn ở đó không về kinh, trẫm tìm Thế tử ở đau cho Tín Vương?”

Từ nhỏ Cảnh Thừa đã thông minh, cũng không để Tín Vương Thái Hậu nhọc lòng, mà Cảnh Mân suốt ngày gây họa lớn họa nhỏ không thể so sánh với hắn. Không ngờ sau khi lớn lên, Cảnh Thừa vẫn luôn an phận lại làm ra chuyện càng kinh ngạc, dám trực tiếp dùng vị trí Thế tử uy hiếp phụ vương nhà mình và hoàng thúc, lúc Tuyên Đế nhận đực thư cũng không biết nên cười hay nên giận.

Cũng may Đông Quách Ly được phong nam nữ hầu, nhưng đây là xã hội nam tử vi tôn. Nàng ấy lại có lòng biết ơn với Tuyên Đế và Tri Y, nên không có khả năng làm ra chuyện mưu phản, mặc dù để nàng ấy hồi kinh thành thân với Cảnh Thừa, để huynh đệ chưởng quản đất phong thay cũng không phải không được.

“Người ngày thường thành thật một khi gây chuyện mới làm cho người khiếp sợ.” Tri Y cười khẽ, cố ý nói, “Cho nên nói, Hoàng Thượng nên bớt trêu đùa những người này, bằng không …..người nào đó bùng nổ sợ là sẽ dọa Hoàng Thượng nhảy dựng.”

Trong lòng biết Tri Y đang nói đến bản thân, Tuyên Đế nắm bàn tay mềm mại hôn lên, trầm giọng mỉm cười, “Trẫm không dám, thế nhân đều biết đưng kim thánh thượng sợ vợ, chẳng lẽ Hàm Hàm không cảm thấy, nàng nên đối xử với trẫm tốt hơn chút sao?”

……

Ngày bảy tháng chín, trời đã se lạnh, trong cung vẫn là một mảnh yên bình như cũ, ánh mặt trời lặn phủ lên khuôn mặt vui mừng của các quan viên tới lui. Hôm nay là ngày mở tiệc mừng hai nam một nữ của Hoàng Thượng tròn một tuổi, sớm từ lúc ba bào thai ra đời, Hoàng Thượng bọn họ đã đại xá thiên hạ, bở vậy có thể thấy mức độ coi trọng của Hoàng Thượng với ba hoàng tử hoàng nữ.

Từ trước đến nay trong cung luôn là mẫu bằng tử quý, nhưng hai tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đầu thai vào bụng Hoàng Hậu nương nương thật sự không biết là phúc phận tu mấy đời. Hơn nữa Hoàng Hậu có hai nam một nữ bàng thân, từ đây đế sủng càng sâu, địa vệ càng được củng cố.

Dù sao cũng là chuyện đại hỉ, yến hội hôm nay tề tụ đủ mọi người, dường như là quan viên văn võ có phân phượng cả triều đều tới. Mộ Đại học sĩ và Mộ lão phu nhân cùng với mấy người Trang phủ được an bài ngồi ở hàng đầu, một nhà Tín Vương cũng được mọi người chú mục, mà mục tiêu là nữ hầu đầu tiên từ khi Tuyên triều khai quốc tới nay- Đông Quách Ly.

Mặc dù đã truyền ra tin đính hôm với Thế tử Tín Vương, ít ngày nữa sẽ thành hôn, thoạt nhìn vẫn lưu loát giỏi giang như cũ, vẫn chưa nhiều phần thẹn thùng của tiểu nữ nhi, chỉ có khi ánh mắt chạm phải Cảnh Thừa đấy mắt sẽ nhiều thêm vài phần ôn nhu.

Mọi người đều nói Thế tử Tín Vương thiện văn nhược võ, vị nữ hầu này lại được đồn đãi là kiêu dũng thiện chiến, anh tư táp sảng, xem ra ngày sau kinh thành lại nhiều thêm một vị Thế tử sợ vợ.

Cảnh Thừa mặc kệ cái nhìn của người khác, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười nhàn nhạt. Từ nhỏ hắn đã lế thừa trọng trách trên vai, lần tùy hứng duy nhất này hắn không hối hận, hơn nữa cha và nương cũng thông cảm cho hắn. Hắn lúc này, chỉ có hạnh phúc.

Sau khi có tiếng thông truyền, mọi người thấy Tuyên Đế và Hoàng Hậu dìu Thái Hậu đi đến, đồng thời cúi người vấn an. Ba vị tôn quý nhất Tuyên triều đứng cùng một chỗ, phía sai là vài vị ma ma trên tay ôm ba đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu.

Có người tò mò không nhịn được lén nhìn lên, nhất thờ không phân biệt lớn nhỏ, nhìn thấy ba bảo bảo mượt mà đáng yêu, miệng mang tươi cười, nhìn qua khỏe mạnh thông minh, không ngừng tán thưởng trong lòng.

Đã là yến tiệc mừng tròn một tuổi, đương cũng sẽ có lễ chọn đồ vật đoán tương lai của hai vị tiểu hoàng tử và tiểu công chúa. Trong bồn đặt những đồ vật ngụ ý cát tường, bất luận bọn chúng bắt phải cái gì, lễ quan cũng có thể kịp thời nói ra một chuỗi lời hay, chọc cho Thái Hậu cười liên tục, nói liền mấy chữ tốt, thưởng lại thưởng.

Sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Tuyên Đế để An Đức Phúc mang ra thánh chỉ minh hoàng, mọi người thấy thế toàn bộ an tĩnh lại, trong lòng đã có suy đoán.

Không ngoài sở liệu, thánh chỉ này đúng là thánh chỉ ban phong cho hai vị tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, Đại hoàng tử ban tên Hiện, phong làm Thái tử; Nhị hoàng tử ban danh Yến, phong làm Dự Vương; tiểu công chúa phá lệ ban tên Đàm, phong làm Minh Dư công chúa.

Mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng không đổi, hiển nhiên đã sớm thương nghị tốt với Hoàng Thượng. Đương nhiên quần thần cũng không có gì dị nghị, lúc trước mỗi ngày bọn họ can gián là nước không thể không có trữ quân, hiện giờ trữ quân đã lập, Hoàng Thượng một lần được hai trai một gái, bọn học cũng không cần nhọc lòng cả ngày.

Tuyên xong thánh chỉ, mọi người đều dập đầu. Tuyên Đế liếc mắt quét tới, vừa lòng gật đầu, tự mình nắm tay tri Y trở lại chủ vị, “Bày tiệc, nhạc cũng có. Tối nay chư vị không cần cố kỵ, không cần giữ lễ tiết, cần tận hứng mà về, trẫm và Hoàng Hậu, cùng kính mọi người một ly.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Tri Y cùng nâng chén, chỉ nhấp môi uống một ngụm đã bị Tuyên Đế tiếp nhận, một ngụm uống hết. Nàng rũ mắt cười, mọi người cũng hiểu ý cúi đầu.

Đế hậu đồng tâm, không có hậu cung ba ngàn lại như thế nào? Huống hồ cảm tình như vậy, không phải là thứ mỗi người bọn họ không thể cầu sao? Nếu Hoàng Thượng Hoàng Hậu đã làm mẫu cho bọn họ, bọn ho không chỉ không nên ngăn trở, còn coi đây làm gương, nỗ lực nhiều hơn mới đúng.

Trong cung một mảnh ăn uống linh đình, hương thơm tỏa bốn phía, Tri Y nhìn cao hứng, để người mang ba cái bảo bảo ôm lên ngồi cạnh chủ vị, cùng Tuyên Đế Thái Hậu mỗi người ôm một đứa, nhẹ dỗ dành trêu chọc.

Dưới tịch Mộ Đại học sĩ cảm khái vạn phần, nói với Trang Thượng thư: “Thấy Hoàng Thượng Hoàng Hậu như thế, ta cũng không cần lại buồn bực mãi chuyện cũ.”

Trang Thượng thư vuốt râu cười dài, “Đúng vậy, Mộ huynh, chuyện đã qua chỉ nên nhớ lại, không thể cứ mãi để trong lòng. Đời người không biết thế nào, nếu cứ đắm chìm trong đó, chính là bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh tốt.”

Mộ Đại học sĩ lãng cười, “Nói đúng lắm.”

Cuối cùng ông liếc nhìn cháu gái và chắt trai trong lòng cháu trai, cong môi ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Con đường phía trước còn dài, quân cần chậm rãi nhìn. Đợi đến ngày hoa nở, hương thơm sẽ tỏa khắp chốn.

—————————————— HOÀN CHÍNH VĂN ——————————————

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 127

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK