Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Đêm tân hôn

Trên người Tri Y chỉ có một kiện ti y tinh xảo vây quanh, hơi nước bốc lên thành một màn sương mù mờ ảo, có thể mơ hồ thấy một đôi chân non nớt thẳng tắp trong nước.

Mắt Tuyên Đế nhìn thẳng, hơi lắc đầu, chụp khăn xuống sau đó cúi người bế tiểu Hoàng Hậu của hắn từ trong bể lên. Đột nhiên rời khỏi ôn trì, Tri Y đang ở trong mộng co chân lại, Tuyên Đế thuận thế nhìn lại, thoáng nhìn mười ngón chân mượt mà đáng yêu và mắt cá chân tinh xảo, phảng phất như mỹ ngọc không tì vết, làm người muốn thưởng thức một phen.

“Hoàng Thượng……” Mơ hồ mở mắt lên tiếng, Tri Y kéo vạt áo trước của Tuyên Đế, mông lung đảo mắt nhìn xung quanh, “Không cẩn thận ngủ mất……”

Hai chân uớt dầm dề còn đang nhỏ nước, nhiệt độ không khí xung quanh thích hợp, theo bản năng Tri Y co vào trong lòng ngực Tuyên Đế, “Giờ là giờ nào?”

“Còn sớm.” Chúng cung nữ trong Phượng Nghi Cung cúi người, Tuyên Đế một đường ôm Tri Y đến trên giường, cho lui mấy người còn lại, lấy khăn mềm tự mình lau đi mấy giọt nước còn đang nhỏ giọt giúp Tri Y.

Tất nhiên là Tri Y vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng, thấp thấp kêu một tiếng “Hoàng Thượng” lại phải thu hồi, lại bị một tay Tuyên Đế cố định, “Đừng động.”

Ánh nến lách tách, Tri Y bị kéo về ngẩn người suy nghĩ, nhìn về bên án. Bên trên bày đầy trái cây và một đôi nến long phượng rất lớn mà tinh mỹ, một giọt sáp chảy xuống thân nến, ánh nến hơi hơi lập loè, đan xen cùng ánh sáng của kỳ trân dị bảo trong điện, đẹp không sao tả xiết.

Cảnh tượng xa lạ làm nàng nhớ tới đây không phải Giáng Tuyết Hiên mình từng ở, cũng không phải Thần Quang Điện, mà là Phượng Nghi Cung của Hoàng Hậu.

Hôm nay nàng đã gả cho Hoàng Thượng, trở thành Hoàng Hậu của hắn.

Dần dần tĩnh tâm, Tri Y rũ mắt nhìn về phía Tuyên Đế. Động tác của hắn rất ôn nhu cẩn thận, giống như đang tỉ mỉ chà lau bảo vật cực kỳ quý báu, làm người không nhịn được tò mò bảo vật này rốt cuộc có bao nhiêu kỳ lạ, có thể làm người thân là vua của một nước như hắn trân trọng yêu thích đến như vậy.

“Mặc dù là ngày hè, cũng không thể tham lạnh như thế.” Thanh âm của Tuyên Đế cực kỳ nhẹ, buông khăn mềm nháy mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tri Y vẫn luôn nghiêng đầu cười nhạt nhìn hắn, thần sắc không khỏi càng thêm nhu hòa, “Đói bụng không?”

“Vâng.” Âm thanh mềm mại của tiểu cô nương ngọt mà không ngấy, “Ngủ một giấc, càng đói bụng.”

“Trẫm cho người làm chén canh trứng, nếu không đủ thì dùng chút điểm tâm, ban đêm đừng ăn quá nhiều.”

“Hoàng Thượng thì sao?”

“Trẫm đã dùng cơm.”

Tri Y gật đầu, khi Tuyên Đế xoay người cầm chén tìm kiện áo ngoài màu xanh nhạt phủ thêm, cởi xuống vấn tóc lúc trước ba ngàn sợ tóc đen rơi xuống, đuôi tóc hơi ướt, có vài sợi nghịch ngợm dính vào bên má.

“Lần sau tắm trong bể tắm để các cung nữ ở bên hầu hạ.” Tuyên Đế thấy thế nói.

Nếu chỉ không cẩn thận ngủ bên cạnh bể thì không có việc gì, chỉ sợ ngày nào đó mấy cung nữ quên vào xem kỹ, ngủ ngủ người trôi vào đáy bể, cũng không tránh được chịu khổ. Tuy rằng loại chuyện này có tỉ lệ phát sinh cực nhỏ, Tuyên Đế cũng không nhịn được lên tiếng dặn dò.

Tri Y ngượng ngùng cười lấy lòng, “Hôm nay là tình huống đặc thù, bởi vì thực sự quá mệt mỏi, đến bây giờ tay còn đau, sợ là muỗng cũng không cầm nổi.”

Biết lời này của tiểu cô nương là đang làm nũng, Tuyên Đế vẫn lĩnh hội ý này, chủ động cầm muỗng.

Bởi vì đại hôn, chén sứ cũng là màu đỏ vui mừng, đáy chén khắc một vòng mây trắng men gốm. Canh trứng thêm chút táo đỏ, được hầm rất mềm mại, vô cùng thơm ngọt.

“Hoàng Thượng cũng nếm một ngụm.” Tri Y giơ tay Tuyên Đế, đẩy về hướng bên môi hắn, ánh mắt trong trẻo.

Tuyên Đế cười, cúi đầu lướt qua, hắn cũng không thích đồ ngọt như vậy, nhưng mỗi lần qua tay Tri Y như vậy, có thể thêm chút hương vị không giống nhau.

“Ngọt không?” Tri Y cười hỏi.

Cố ý trầm ngâm một lát, Tuyên Đế mới nói: “Tạm được.”

“Hả?” Tri Y chớp mắt, nửa quỳ thẳng người, “Rõ ràng rất ngọt nha.”

Nàng hoài nghi liếc mắt một cái, dứt khoát ghé sát vào mặt Tuyên Đế, nhẹ nhàng nhích lên liếm khóe môi, nhẹ như lông chim phất qua. Nếu không phải rõ ràng thấy đôi mắt sáng ngời của tiểu cô nương và hàng mi dài khẽ chớp, hắn cho rằng là mình bị ảo giác.

“Rõ ràng rất ngọt mà.” Tri Y xoay người, biểu tình vẫn như bình thường, “Ta còn tưởng rằng muỗng cho Hoàng Thượng ăn có cái gì khác.”

Tuyên Đế bất đắc dĩ, thật sự là đại hôn nên gan càng lớn sao?

Chỉ là hắn biết, Tri Y làm hành động này, thuần túy chỉ là bởi vì tò mò và thân mật của hài tử, không giống một chút nào với hắn chờ đợi.

Mà hắn sở chờ đợi, đương nhiên sắc thái mịt mờ mà ái muội, nhưng giới tuyến này là thứ mà trước mắt bọn họ không thể vượt qua.

“Hàm Hàm đừng nháo.” Vỗ nhẹ đầu tiểu cô nương, thanh âm mới vừa nói ra đã biểu lộ cảm xúc Tuyên Đế giấu giếm vài giờ, thanh tuyến hơi khàn cho thấy hắn cũng không bình tĩnh như hắn biểu ra mặt như vậy.

Rốt cuộc cấm dục mười mấy năm, người trước mặt lại là tiểu Hoàng Hậu hắn mới vừa nghênh thú, có chút tâm tư khác thật sự hết sức bình thường. Huống chi hiện giờ Tri Y là thiếu nữ choai choai, như trái cây ngây ngô, tuy rằng chưa thành thục, nhưng chỉ cần nghĩ đến mỹ vị sau này, vẫn là làm người không nhịn được động ngón trỏ.

Cho nên mặc dù Tuyên Đế tự nhận không có đam mê kỳ quái, cũng thực sự có chút không chống đỡ được hành động nửa ngây thơ nửa cố ý này của Tri Y.

Chỉ là sớm tại trước khi thành hôn trước Thái Hậu đã nghiêm minh quy định hắn, trước lúc Tri Y cập kê, tuyệt đối không thể có bất luận hành động gì vượt rào. Cũng tức là nói, tuy rằng hiện giờ bọn họ đã là phu thê, nhưng Tuyên Đế vẫn là…… Tiếp tục chờ.

Không hề biết tiếng lòng của Tuyên Đế, Tri Y nghe vậy có chút ủy khuất, người khác đều nói sau khi thành hôn phu thê nhất thể, nên càng thêm thân cận, hiện tại chẳng qua nàng chỉ hôn Hoàng Thượng một cái, Hoàng Thượng đã nói nàng đừng nháo, còn không bằng lúc chưa thành hôn.

Từ nhỏ Tri Y đã lớn lên bên người Thái Hậu, nếu không phải bởi vì có Nghi Nhạc thường sẽ dạy dỗ hai câu, đối với việc nam nữ hiểu biết của nàng gần như bằng không. Đúng là vì điểm này, mấy năm nay cái gù nên làm cái gì không nên làm lúc đại hôn, đương nhiên tạm thời Thái Hậu sẽ không nói với nàng, ngược lại nói bóng nói gió với Tuyên Đế, cuối cùng thậm chí có thể nói một hơi độ dài lên tới ba trang sách.

Từ xưa có thể để bà bà* giữ gìn đến mức như vậy, ước chừng cũng chỉ có một mình Tri Y.

*mẹ chồng

“Hoàng Thượng không thích sao?” Tri Y đem đầu dựa vào trước ngực Tuyên Đế, sợi tóc thuận thế rũ ở xuống bàn tay dày rộng, gương mặt hơi phồng lên, dường như không hiểu lắm.

“Nên đi ngủ.” Tuyên Đế nói phải trái, “Ngày mai giờ Mẹo đã phải dậy, nếu không ngủ sẽ muộn.”

Nói xong ôm tiểu cô nương vào trong giường, buông màn che, che lại ánh nến ở ngoài giường, bên trong càng tối tăm. Tuyên Đế ngược sáng, Tri Y chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng hắn, Tuyên Đế lại có thể thu hết biểu tình của tiểu cô nương vào mắt.

Nương theo ânh sáng mơ màng quay đầu gối lên trên đùi Tuyên Đế, Tri Y nhuyễn thanh nói: “Mới ngủ một giấc, không ngủ được.”

Tuyên Đế đỡ lấy nàng, tránh đầu lệch về một bên, bất đắc dĩ lại dung túng nói: “Hàm Hàm muốn làm gì?”

“Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, thế mà Hoàng Thượng còn ngủ được.” Tiểu cô nương không cao hứng, cũng mặc kệ lời này từ đâu đến, thích hợp dùng vào lúc này hay không.

“Vậy trẫm nên làm gì?” Tuyên Đế hỏi lại, ngược lại thần sắc có vài phần nghiêm túc.

Tri Y bị hỏi ngây ngô nửa ngày, cuối cùng nói: “Vấn đề vừa rồi ta hỏi Hoàng Thượng còn chưa trả lời.”

“Hỏi gì?” Ánh mắt Tuyên Đế tối đi, nhưng bị giấu dưới ánh sáng mờ mờ căn bản tiểu cô nương trước mặt không thể nào phát hiện.

“Hoàng Thượng không thích Tri Y thân cận chàng sao?”

“Không thích.” Tuyên Đế quyết đoán trả lời làm Tri Y sửng sốt, thế nhưng không phải nên làm ra phản ứng gì, theo bản năng trên mặt hiện ra vài phần mất mát.

Ngay sau đó Tuyên Đế dùng một tay chế trụ gáy Tri Y, thanh âm trầm thấp vang vọng trong bóng đêm, “Bởi vì trẫm muốn, không phải loại thân cận này.”

Hơi thở chậm rãi tới gần, Tri Y càng giật mình, vẫn ngơ ngác nói: “Đó là loại nào?”

Thở dài một tiếng, đôi mắt Tuyên Đế hoàn toàn tối đi, chỉ có thể phá lệ một lần.

Phủ lên phấn môi hắn mơ ước đã lâu, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, Tri Y vốn đang cả người căng chặt cũng dần thả lỏng. Giữa răng môi còn có cỗ hơi thở thơm ngọt, Tuyên Đế rất kiên nhẫn trấn an, dùng môi lưỡi mềm nhẹ cạy ra tìm kiếm vào bên trong.

Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng né tránh qua lại, một lát sau vẫn bị Tuyên Đế ôn nhu bắt được, môi răng giao hòa, hoạn nạn nâng đỡ, hết sức lưu luyến.

Ước chừng qua một khắc, Tri Y mới nhẹ thở phì phò bị Tuyên Đế buông ra, mềm nhũn trong lòng ngực hắn, hai má đỏ ửng thật lâu chưa hết, phấn môi cũng bị người hôn lâu lắm vẫn luôn khẽ sưng. Bộ dáng này quá mức đáng yêu mê người, biểu tình mê mang hỗn loạn của thiếu nữ mới quen với tư vị hôn sâu, làm Tuyên Đế không nhịn được lại phủ lên lặp lại thêm mấy lần.

“Ngô……” “Ngô……”Nửa ngày sau Tri Y rốt cuộc không nhịn được hơi hơi giãy giụa, cẳng chân nhẹ đạp, bị một tay Tuyên Đế nắm lấy, khẽ vuốt, buông ra.

Thời gian dài hôn sâu, khóe mắt Tri Y nổi lên một mạt đỏ bừng cùng chút lệ quang, cùng với biểu tình ủy ủy khuất khuất, giống như thật bị khi dễ. Tuyên Đế liếc mắt một cái, một cổ tình triều xa lạ lại quen thuộc nháy mắt vọt tới, tức khắc đã biết mình làm hơi quá mức rồi.

“Hiện tại biết trẫm thích là loại thân cận nào chưa?” Lòng bàn tay lau đi chút chỉ bạc ở khóe môi Tri Y, ngữ khí Tuyên Đế mơ hồ.

Thấy không rõ biểu tình của hắn, nhưng Tri Y có thể nhạy bén nhận thấy loại cảm giác nguy hiểm và khát vọng phát ra từ quanh thân người trước mặt, lại vì việc vừa rồi sinh ra ngượng ngùng.

Lần đầu tiên biết, thì ra nam nữ hôn chân chính là như vậy…… Lưu luyến tinh tế như vậy.

Cúi đâu đến mức thấp không thể thấy lên tiếng, Tri Y mới vừa động chân để yên quá lâu có chút tê mỏi, đã phát giác không thích hợp, duỗi tay đi xuống tìm kiếm, “Hoàng Thượng này……”

Tay mắt lanh lẹ bắt được tay tiểu cô nương, cuối cùng thần sắc Tuyên Đế xuất hiện một tia mất tự nhiên, “Nên ngủ.”

Nghi hoặc nhìn tay đang bị đè lại, lại nhìn về phía Tuyên Đế, Tri Y thập phần tò mò, “Ở chỗ này của Hoàng Thượng thả cái gì?”

Đỉnh ở trên đùi, có chút cộm đến hoảng.

Ho một tiếng, Tuyên Đế chỉ phải giải thích, “Chắc là trái cây dưới đệm chăn mắc lên đây.”

“Phải không?” Liên tục chớp mắt.

Tuyên Đế gật đầu, sờ sờ đầu nói: “Lại không ngủ, sẽ ngủ không đủ bốn canh giờ.”

Tiểu cô nương lập tức khẽ kêu một tiếng, “Đã trễ thế này a, sáng sớm ngày mai còn muốn đi thỉnh an a ma.”

Nhẹ chạm vào chóp mũi Tri Y, Tuyên Đế lại cười nói: “Vừa rồi Hàm Hàm mới gọi gì?”

“A ma a ——” Tri Y dừng lại, ý thức được vấn đề, ấp úng nửa ngày, dưới ánh mắt chờ mong của Tuyên Đế vẫn nói ra “Là mẫu hậu”.

“Ừm, ngày mai đừng gọi sai.”

Tri Y thè lưỡi, “Gọi theo thói quen, ngày mai Hoàng Thượng nhớ nhắc nhở ta.”

Tuyên Đế theo tiếng, vỗ tóc dài của Tri Y, xác định đuôi tóc đã khô mới ôm tiểu cô nương trong lòng ngực ra, đặt trên gối mềm, “Cảm giác như thế nào? Có thích không?”

“Dạ.” Tri Y hé ra má lúm đồng tiền, “Ta không lạ giường.”

Khẽ cười một tiếng, Tuyên Đế nằm xuống theo, một tay xuyên qua dưới gáy Tri Y. Tiểu cô nương thuận thế lăn vào ngực hắn, hai người ôm nhau ngủ.

Lặng im một lát, lại không ai buồn ngủ, Tri Y lặng lẽ ngẩng đầu, mới phát hiện Tuyên Đế vẫn luôn chăm chú nhìn mình.

“Hoàng Thượng.”

“Ừ.”

“Tối nay, là đêm đầu tiên.”

“Hửm?”

Tri Y câu lấy ngón út Tuyên Đế, giải thích nói: “Tối nay là đêm đầu tiên Tri Y gả cho Hoàng Thượng nha.”

Tuyên Đế không tiếng động dương môi, “Đúng vậy.”

“Sau này còn sẽ có rất nhiều ngày đêm.” Tri Y nhẹ nói, thanh âm mềm mại trong bóng đêm đặc biệt dễ nghe, “Tri Y sẽ luôn ở cùng Hoàng Thượng.”

“Đương nhiên.” Tuyên Đế lật ngược nắm lấy tay nhỏ của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, “Hàm Hàm là thê tử của trẫm, đương nhiên phải luôn ở cùng trẫm.”

Không biết trong giọng nói chỗ nào làm Tri Y xúc động, nàng ôn nhu cụp mi rũ mắt, nhẹ cọ trước ngực Tuyên Đế, an tâm nhắm mắt lại, “Ừm, Hoàng Thượng nói đúng.”

Từ trước đến nay tiểu cô nương đều biết, may mắn lớn nhất cuộc đời này của nàng, đó là có thể gặp được a ma và Hoàng Thượng.

Từ nhỏ ở trong cung, làm bạn dưới gối, lúc trước vô tâm trồng hoa, lại kết thành quả đẹp nhất.

Chuyện tốt đẹp nhất thế gian không gì hơn —— chàng cùng ta lớn lên, chúng ta cùng nhau, chậm rãi già đi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 102

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 104

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK