Chương 127: Mèo hoang
Bị ba bảo bảo hấp dẫn, sau bữa tối Cảnh Mân lì lợm la liếm như thế nào cũng không muốn hồi phủ, Tín Vương không chỉ không giáo huấn còn hùa theo, làm Tín Vương phi tức giận thiếu chút nữa không cố kỵ hình tượng ôn nhu từ trước đến nay cầm cái phất trần đuổi theo. Thái Hậu cười đến mức nếp nhăn trên mặt hiện ra, liên tục xua tay, “Được, hậu cung cũng không có người khác, để Nguyên Hàm ở lại một đêm cũng không có vẫn đề gì, Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Đương nhiên Tuyên Đế tỏ vẻ không ngại, trời biết vô số lần hắn muốn đem đôi phụ tử đã “khinh bạc” tiêu công chúa bảo bối của mình néo khỏi hoàng cung. Tri Y ở bên cạnh lặng lẽ chọc vào eo hắn một cái, cười xấu xa chớp mắt, Tuyên Đế bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhéo nhéo mũi nàng để giáo huấn.
Các bảo bảo náo loạn một trận sớm đã mệt mỏi, sau khi bà vú cho uống sữa đều đã ngoan ngoãn đi ngủ, khuôn mặt say ngủ đáng yêu làm mấy trưởng bối cùng nhìn không chớp mắt một hồi lâu mới lưu luyến không rời để người ôm quay lại tẩm điện.
“Nguyên Mậu đâu? Đã nhiều ngày ai gia không thấy hắn.” Bỗng nhiên Thái Hậu nhớ tới mấy tháng gần đây không thấy bóng dáng đại tôn tử đóng cửa đọc sách, không khỏi trong lòng tò mò, “Không phải ai gia nói, Nguyên Mậu cũng đến tuổi này, lại đã thi đậu công danh, nên để hắn nghỉ ngơi một chút. Tín Vương con khi còn bé không thích đọc sách, cả ngày trêu mèo chọc chó, giờ thì tốt rồi, bản thân không được lại bức tôn nhi của ai gia, có xấu hổ hay không?”
Kể cả có bảo dưỡng tốt, mấy năm nay tóc mái Thái Hậu cũng nhiễm một tầng sương trắng, thần thái không còn cao cao tại thượng và lạnh nhạt như mười mấy năm trước Tri Y tiến cung, hiện giờ thường xuyên cười vui vẻ ôm cháu trai chái gái, nhìn qua cũng không khác với mấy lão thái thái hiền từ của gia đình bình thường.
Da mặt Tín Vương dày, chưa bao giờ để ý những lời này, cười hì hì trả lời: “Mẫu hậu oan uổng nhi tử, bản thân Nguyên Mậu giỏi văn, từ nhỏ đã ôm sách không muốn buông tay, sao có thể nói là nhi tử bức hắn? Huống chi gần đây hắn cũng không phải nhốt mình trong phủ, hiện giờ tôn nhi tốt của ngài cánh cứng, bản thân đã tự bay rồi.”
“Lời này là có ý gì?” Thái Hậu kinh ngạc, “Các con cũng chưa nói chuyện này với ai gia, nói nhanh đi, Nguyên Mậu đi đâu vậy?”
“Nhi tử cảm thấy việc này còn chưa nhất định có kết quả, chờ có kết quả lại nói cho mẫu hậu ngài cũng không muộn. Tiểu tử Nguyên Mậu kia, không rên một tiếng để lại phong thư……”
Thừa dịp Tín Vương bắt đầu dong dài, Tuyên Đế im lặng kép thê tử nhà mình đang hóng chuyện đi, phướng hướng đúng là Ngự Hoa Viên. Bọn họ đi nhanh, cả An Đức Phúc cũng không nhìn thấy, giờ phút này xung quanh không có một cung nhân thị vệ nào, hình như đây là lần đầu tiên.
Tay phải Tri Y bị nắm chặt lấy, mi mắt cong cong nhìn sường mặt Tuyên Đế, không biết đây là hắn muốn làm gì. Bước chân hai người càng lúc càng nhanh, đi đến con đường nhỏ Tuyên Đế dứt khoát bế Tri Y lên, nghe thấy tiếng kinh hô khóe môi không nhịn được gợi lên.
“Đã lâu trẫm không ôm Hàm Hàm như vậy.” Vừa đi vừa rũ mắt nhìn về phía kiều thê trong lòng ngực, bước chân Tuyên Đế vững vàng, tim đập hữu lực, Tri Y nghiêng đầu nằm trong khuỷu tay, nghe vậy cười khẽ, “Bởi vì gần đầy toàn ôm bảo bảo sao?”
Tuyên Đế trầm ngâm một lát, “Trẫm chỉ muốn ôm Hoàng Hậu của trẫm.”
Tri Y hơ hướng về phía trước khẽ cắn một ngụm lên cằm Tuyên Đế, giảo hoạt nói: “Ta mới không tin lời ngon tiếng ngọt của Hoàng Thượng, rõ ràng có Tam bảo bảo đã quên ta.”
Tuyên Đế bật cười, mắt thấy đã đi đến chỗ sâu trong Ngự Hoa Viên, xung quanh toàn là lục liễu, mùi hương đưa vào mũi, hắn cẩn thận đặt người lên tảng đá lớn, nhân lúc Tri Y chưa chuẩn bị hôn một cá nhẹ nhàng lên cái trán tú khiết kia, “Bởi vì tiểu công chúa của chúng ta rất giống Hàm Hàm, mỗi lần trẫm nhìn thấy nữ nhi sẽ nghĩ đến Hàm Hàm khi còn bé.”
“Lại nói bậy.” Tri Y không cao hứng dùng đầu ngón tay nhẹ chọc Tuyên Đế một cái, “Khi lần đầu tiên Hoàng Thượng nhìn thấy ta, rõ ràng ta đã bốn tuổi, đây là mẫu hậu chính miệng nói, hiện giờ Tam bảo bảo còn chưa đến một tuổi.”
“Đây đúng là chỗ tiếc nuối của trẫm.” Tuyên Đế cùng ngồi xuống, lại nhẹ nhàng để người ngồi trên chân mình, “Bỏ lỡ Hàm Hàm thời gian ba năm lúc ban đầu, là điều trẫm muốn bù đắp.”
Nếu có thể, hắn hy vọng có thể từ lúc Tri Y xuất hiện trên đời này liền đem người đưa đến bên cạnh. Hắn sẽ vì bảo bối của hắn dân lên tất cả trân bảo trên đời, sủng ái nàng, nuông chiều nàng, để nàng chân chân chính chính không có một tia sầu lo hay tiếc nuối lớn lên.
Nhìn trong mắt Tuyên Đế, Tri Y có thể cảm nhận rõ ràng được quý trọng trong đó, lòng nàng rung động, nhẹ nhàng dựa vào vai Tuyên Đế, “Mọi việc không thể hoàn mỹ vô khuyết, huống chi sự tiếc nuối này của Hoàng Thượng cũng không tính là thực sự tiếc nuối.”
“Hả?”
“Bởi vì…… trong lòng Hoàng Thượng còn tiếc nuối, cho nên mới càng thêm quý trọng bảo bối của chàng nha.” Tri Y thò lại gần nhẹ hôn một ngụm, trên eo bị một đôi tay to ôm lấy chặt chẽ, nàng cũng không lo lắng sẽ bị té ngã, “Chẳng lẽ không phải sao?”
Đầu tiên Tuyên Đế ngẩn ra, sau đó mỉm cười, “Hàm Hàm nói đúng, nhân sinh ai mà không có chuyện tiếc nuối.”
Ngay sau đó cúi đầu hôn lên phấn nộn như nhụy hoa kia, triền miên thật sâu. Sau khi Tri Y sinh, vốn là thân hình phát dục tốt càng thêm lả lướt hấp dẫn, eo nhỏ lượn lờ cơ hồ Tuyên Đế chỉ cần một tay đã ôm hết, băng cơ ngọc cốt thường xuyên thấm ra hương rượu hoa quả, thơm ngọt, làm Tuyên Đế càng thêm mê muội với thân thể kiều nộn điềm mỹ này.
“Ừm……” Tri Y hơi hơi ngửa đầu, lộ ra một đoạn cổ tinh tế trắng nõn, nhịn không được nhíu mày nhẹ kêu, “Đau…… Hoàng Thượng……”
Tuyên Đế nhẹ nhàng thả lỏng, tay ngược lại chậm rãi xoa eo cho Tri Y, thấp thấp thở dốc nói: “Trẫm không chú ý, gần đây…… Còn đau không?”
“Dược của Ngô thái y rất hiệu quả, đã tốt hơn rất nhiều.” Tri Y mới phát hiện đai lưng đã buông ra không biết từ khi nào, vốn nàng định giận liếc mắt một cái, nhưng xung quanh yên tĩnh không người, lại có bụi hoa cao cao vây quanh, làm sự ngượng ngùng của nàng nhạt đi rất nhiều, cũng không kháng cự nữa.
Từ sau khi sinh xong tình trạng chướng đau của Tri Y càng nghiêm trọng hơn, có khi sẽ bị đau, Tuyên Đế không để ba bảo bảo bú sữa của nàng, tóm lại tự mình nuôi ba bảo bảo sẽ rất tiêu hao tinh thần. Nếu thật sự khó chịu Tuyên Đế sẽ dùng biện pháp trước kia tự mình ra trận, sẽ đỡ hơn rất nhiều, đây là việc không thể giải thích. Cho tới bây giờ Tuyên Đế đã coi việc này thành phúc lợi của bản thân.
Hương vị rất nhạt, mang theo chút mùi tanh, đối với người trưởng thành thì cũng không hay ho gì, nhưng vì Tri Y, Tuyên Đế thường xuyên trầm mê trong đó không thể tự kiềm chế. Giống như giờ phút này, rõ ràng Tri Y đã hết khó chịu, hắn vẫn nửa dụ dỗ giở trò cũ.
Chậm rãi nằm xuống tảng đá lớn, đôi mắt Tri Y chứa đầy sao trời, nghĩ đến xung quanh chẳng có gì che đậy ngoài mấy bụi hoa, nàng vẫn không nhịn được cảm thấy hơi bất an. Thân thể theo bản năng có chút kháng cự đều bị Tuyên Đế hóa giải. Xúc cảm của thân thể rõ ràng như thế, tiếng vang phát ra trong ở nơi yên tĩnh thế này trở nên vô cùng rõ ràng, Tri Y không nhịn được xuất hiện một cảm giác khát vọng, cảm xúc quen thuộc dâng lên, thân thể nàng hơi vặn vẹo, thủy quang trơn bóng lấp lánh trong mắt, nhu nhu liếc đi.
Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, tay chỉ nhẹ nhàng câu một cái: “Hàm Hàm, nàng động tình.”
Tri Y cắn môi, ánh mắt vừa như giận dỗi vừa như câu dẫn, nhìn Tuyên Đế đến mức tâm thần rung động, đang định tiến thêm một bước, xung quanh lại truyền đến tiếng bước chân, làm hắn không thể không dừng lại.
“Ngươi…… Ngươi xác định sao?” Nghe tiếng là một cung nữ không lớn tuổi, “Hôm nay Tín Vương ở trong cung, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương bọn họ đều đã đi Kính Hòa Cung của Thái Hậu, sao lại có người ở Ngự Hoa Viên lúc tối tăm này? Có phải ngươi nghe lầm hay không?”
Một thanh âm khác càng non nớt hơn run rẩy vang lên, “Uyển, Uyển Nhi tỷ tỷ, ta vừa mới đứng ở xa xa, nghe thấy phụ cận có tiếng kêu sợ hãi, cho nên mới, mới……”
“Khẳng định là ngươi nghe lầm, trong cung có mấy con mèo hoang, chắc là bạn bè với sủng vật của Hoàng Hậu nương nương, có lẽ ngươi đã gặp phải con nào đó.” Thanh âm cung nữ kia trấn định hơn chút, “Đừng tự dọa mình, trong cung chúng ta có thể có thứ gì? Hậu cung trừ bỏ Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương cũng không có ai.”
Thì ra là hai tiểu cung nữ, các nàng nhìn kỹ ngoài bụi hoa, nghe thanh âm chắc cũng không tới nơi này. Tuyên Đế lấy lại tinh thần, thoáng nhìn ánh mắt chấn kinh như nao con của Tri Y, đột nhiên trong lòng toát ra một ý tưởng cực kỳ hư hỏng.
Tri Y không nghĩ tới buổi tối ở Ngự Hoa Viên cũng sẽ gặp phải cung nữ, tuy rằng cảm giác đã bị khơi mào, nhưng nghĩ lúc này bất luận thế nào cũng nên dừng lại, bằng không nêud thật bị phát hiện sẽ rất xấu hổ. Nàng còn chưa kịp làm ra ý bảo, động tác của người bên trên càng thêm lớn mật, nàng không khỏi trừng lớn mắt, thấy Tuyên Đế mỉm cười nhìn nàng nhỏ giọng thủ thỉ, thân thể vừa động, thế nhưng thật sự tại đây, ở nơi tùy thời có thể bị người phát hiện……
Ước chừng sau một canh giờ, hai người Đế Hậu song song sắc mặt ửng đỏ đi ra từ Ngự Hoa Viên, cuối cùng làm mấy cung nhân cầm đèn đi tìm nhẹ nhàng thở phào.
“Hoàng Thượng, ngài và nương nương ra tản bộ, kể cả không muốn bọn nô tài đi theo, tốt xấu cũng phải dặn dò một tiếng với nô tài.” An Đức Phúc khoa trương vỗ ngực, “Quay đầu không thấy ngài và Hoàng Hậu, lại không biết đi nơi nào, trong lòng nô tài lo lắng. Lại trễ một khắc không thấy ngài a, nô tỳ sợ là sẽ bị hù chết.”
Tri Y xì cười ra tiếng, hai chân giấu dưới váy áo mềm nhũn, được Tuyên Đế im lặng đỡ lấy, cũng may không để người nhìn ra manh mối, trên mặt nàng đỏ lên, bên môi vẫn như không có việc gì nhẹ nhàng nói, “An tổng quản, thật ra ta và Hoàng Thượng không phải, lần sau nhất định sẽ thông báo cho ngươi một tiếng.”
An Đức Phúc cúi đầu cười, “Nương nương đừng nói vậy, là do bọn nô tài vụng về, không đủ tỉ mỉ, ngài và Hoàng Thượng rời đi lúc nào cũng không biết, nên phạt, nên phạt.”
Chơi đã một trận, Tuyên Đế lên tiếng ngăn nói: “Được rồi, trẫm và Hoàng Hậu chỉ muốn thanh tĩnh một chút, ngươi không phải nói nhiều. Hoàng Hậu mệt mỏi, đi truyền liễn quay lại Phượng Nghi Cung, cho người chuẩn bị tốt bể tắm và canh nóng, chờ lát nữa trẫm và Hoàng Hậu cùng tắm.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Hữu kinh vô hiểm né qua tình cảnh xấu hổ, Tri Y thả người vào trong liễn, Tuyên Đế lại nghiêng tai cười khẽ, “Thật sự nghĩ mấy người An Đức Phúc không nhìn ra?”
“…… Chẳng lẽ đã nhìn ra?”
Thấy bộ dáng Tri Y thấp thỏm lại thẹn thùng, Tuyên Đế cố ý không trả lời ngay, bị Tri Y gấp đến độ nhéo eo cũng không nói một lời, thẳng đến khi hai người cùng đi vào bể tắm mới ôm kiều thê đang xấu hổ đến che mặt vào trong lòng ngực cười nhẹ, “Trẫm lừa nàng thôi, An Đức Phúc lại không phải có hoả nhãn kim tinh, ban đêm có thể nhìn ra cái gì?”
Tri Y tỉnh ngộ, tức giận đến ngao một ngụm cắn trên đầu vai Tuyên Đế, mồm miệng không rõ ràng oán hận nói: “Đình Chi hư, ngày mai các bảo bảo ghét bỏ chàng, ta không bao giờ giúp chàng nữa.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 126
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 128