Chương 49: Dạy dỗ
Chuyện Vinh Thọ Trưởng công chúa hồi kinh cũng không làm cho kinh thành gợn sóng bao nhiêu, trong mấy tháng cũng có mấy phủ mời Trưởng công chúa hoặc Nghi Nhạc quận chúa tới tham gia yến tiệc nhưng đều bị cự tuyệt không có ngoại lên. Ít nhiều mọi người cũng hiểu tính nết vị công chúa này nên cũng chỉ nói thầm hai câu rồi thôi.
Mà theo năng lực và tính tình của Trưởng công chúa lâu như vậy không làm ra chuyện vì bởi vì bà ta cảm giác được trong khoảng thời gian này Nghi Nhạc đều dựa theo sự phân phó của bà ta ở chung với Tuyên Đế rất tốt cho nên tâm tình cũng tốt. Bà ta nào biết nữ nhi của mình gần đây đều do công lao của vị mỹ nhân Đàm Chi Châu này giúp Tuyên Đế tránh được kiếp nạn.
Đàm Chi Châu không ngốc, gần đây Tuyên Đế truyền hắn tiến cung thường xuyên hơn nhiều, mà mỗi lần đều có một Nghi Nhạc quận chúa trên mặt rụt rè nhưng hai mắt lại ở bên cạnh nhìn lăng lăng, nếu hắn còn chưa hiểu thì đúng là người gỗ.
Khó nhất là ải mỹ nhân a…. Đàm Chi Châu định nói một câu như vậy nhưng mà…….
Không lên tiếng liếc mắt nhìn tiểu cô nương chơi cờ cùng Tuyên Đế ở đình hóng gió phía trước, Đàm Chi Châu hơi hơi giật cái cổ bị nhức mỏi, “Quận chúa, ngài vẽ được chưa?”
“Không có, còn sớm mà.” Nghi Nhạc nhanh chóng liếc mắt một cái, lại cúi đầu chuyên chú vẽ tranh, trong tay cầm bảy tám bút vẽ lớn nhỏ khác nhau, màu là được làm từ thuốc nhuộm và nước hoa trộn lẫn. Nghe nàng ấy nói đây là phương thức học được từ một cao nhân đã thoái ẩn, dùng để vẽ sẽ rất sinh động, giống y như thật.
Đàm Chi Châu đã đứng nửa canh giờ, hắn không nhìn thấy tranh, nhưng theo ánh mắt cung nhân thỉnh thoảng nhìn trộm lộ ra tia kinh ngạc cũng có thể đoán phần nào, năng lực vẽ tranh của Nghi Nhạc quận chúa nhất định rất xuất sắc.
Theo yêu cầu của Nghi Nhạc, bọn họ đứng ở trong bụi hoa Ngự Hoa Viên, hoa cẩm chướng vờn quanh, hương thơm thấm vào không khí. Mây tháng nay giờ Đàm Chi Châu mới lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Nghi Nhạc, chuyên tâm đến nỗi có một con bướm đậu trên vai nàng cũng chưa phát giác. Hắn không khỏi hơi hơi mỉm cười, thế mà lại cảm thấy bộ dáng như vậy của Nghi Nhạc có chút đáng yêu, mâu thuẫn trong lòng nhạt đi vài phần.
Đại khái hắn cũng có hiểu biết chút ít về tâm tư và tình tình của Nghi Nhạc quận chúa, do được nuông chiều lớn lên, tâm tư đơn giản. Yêu thích hắn chẳng qua do vẻ bề ngoài thôi, người ở địa vị giống như nàng ấy hứng thú sẽ chẳng duy trì được bao lâu, nhưng hắn lại không thể để vị quận chúa này dây dưa như vậy.
Phải biết rằng lần này hắn hồi kinh còn có một chuyện lớn đó là thành thân, hôn ước mấy năm trước đã định ra, là nữ nhi của bằng hữu thân giao với phụ thân- Đại Lý Tự Khanh Nghiêm Chỉnh, tên là Nghiêm Xảo Toàn. Xảo Toàn và hắn là thanh mai trúc mã, lúc trước là do hắn phải ra ngoài rèn luyện, hơn nữa Xảo Toàn tuổi còn nhỏ, mọi người đều luyến tiếc nàng ấy chịu khổ nên rời hôn kỳ lại. Hiện giờ hắn đã về kinh, hôn sự không thể lại kéo dài hơn nữa.
Gần đây hắn tiến cung nhiều lại bị người khác nhìn thấy hắn ở gần Nghi Nhạc quận chúa, ngẫu nhiên có tin đồn nhảm nhí bị truyền ra, nghe nói Xảo Toàn đã có chút thương tâm. Hơn nữa gần đến hôn kỳ, Đàm Chi Châu không thể dây dưa cùng vị quận chúa này như vậy được, hắn đang cân nhắc tìm thời cơ thích hợp để nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Vừa hồi thần hắn không khỏi lại bắt đầu nghĩ tới đại hôn hai tháng sau, tưởng tượng Xảo Toàn mặc áo cưới đỏ thẫm, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Một màn này bị Nghi Nhạc nhìn thấy vội đem vẽ lên giấy cũng không nghĩ nhiều chỉ cho là Đàm Chi Châu ngắm hoa quá mê mẩn.
Trong đình hóng gió, trong tay Tri Y cầm quân cờ bạch ngọc, do dự không hạ cờ, trong chốc lát đặt một chỗ, thỉnh thoảng liếc mắt một cái xem biểu tình của Tuyên Đế muốn nhìn ra sơ hở. Nhưng trừ khi Tuyên Đế cố ý nếu không làm sao nàng sao có thể nhìn ra cái gì.
Thấy Tri Y nửa ngày không có động tác, hắn cũng không thúc giục, chỉ không nhanh không chậm thưởng thức ly trà, mắt mang ý cười nhìn vẻ mặt buồn rầu của tiểu cô nương.
Tri Y chọc khuôn mặt, khi nhìn Tuyên Đế xong vội vàng đem ánh mắt chuyển hướng sang An Đức Phúc đứng bên cạnh, An Đức Phúc cũng vội làm thủ thế, ý bảo nàng hạ ở nơi nào.
Được ám chỉ, Tri Y cao hứng cong mắt cười với hắn lại nhìn sang Tuyên Đế cười cực kỳ đáng yêu.
“Nghĩ kỹ rồi sao?” Tuyên Đế ra vẻ không biết động tác nhỏ của hai người bọn họ.
“Nghĩ kỹ rồi.” Tiểu cô nương thanh thúy nói, sau đó không chút do dự đem quân cờ hạ ở phía dưới bên phải, làm An Đức Phúc thiếu chút nữa quên hoàn cảnh kêu ra tiếng, thật vất vả nuốt tiếng kêu trở về, lại liều mạng ở phía sau Tuyên Đế làm mặt quỷ.
Ngoài đình hóng gió các cung nhân nhìn dáng vẻ này của hắn, khóe miệng đều trừu trừu, không nghĩ tới ngày thường An tổng quản đứng đắn như vậy nhưng mỗi lần ở trước mặt Mộ cô nương đều là bộ dáng như vậy, thực sự làm mọi người mở rộng tầm mắt.
“Di” Tri Y nghiêng đầu, thay đổi vị trí để mình nhìn rõ hơn, vô tội nói, “Hoàng Thượng, ta không cẩn thận đặt sai rồi.”
Đem quân cờ thay đổi chỗ, An Đức Phúc lại lắc đầu, Tri Y lại đổi, Tuyên Đế không nhẹ không nặng khụ một tiếng, “An Đức Phúc.”
“……Có nô tài!” An Đức Phúc nháy mắt thay đổi thành gương mặt tươi cười tiến lên, “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
“Ồn ào.” Tuyên Đế đầu cũng không quay lại, “Đi đến chỗ quận chúa, nhìn xem nàng còn có yêu cầu gì.”
“…… Vâng.”
An Đức Phúc vừa đi, trong đình hóng gió cũng chỉ còn hai người Tuyên Đế và Tri Y, Tri Y ủ rũ, đáng thương vô cùng nói: “Hoàng Thượng cố ý.”
“Chơi cờ không nói.” Tuyên Đế dùng quạt xếp gõ đầu nàng một cái, “Đặt cờ không hối hận.”
Tri Y ôm lấy gương mặt, “Chính là a ma nói, đặt cờ bất hối phi nữ tử*.”
*đặt cờ không hối hận không phải nữ tử.
Tuyên Đế hơi trầm tư, còn đang hồi tưởng mẫu hậu nhà mình nói vậy khi nào đã thấy tiểu cô nương đẩy bàn cờ chạy qua chỗ hắn.
“Chơi cờ quá mệt mỏi.” Tiểu cô nương chạy đến, nhuyễn thanh lấy lòng nói, “Ta đấm vai cho Hoàng Thượng.”
Tuyên Đế bật cười, còn lâu hắn mới mệt , bao nhiêu lâu hắn mới đi một nước thời gian còn lại toàn là nhìn Tri Y vắt hết óc mà suy tư, mệt làm sao được.
Tri Y đấm đấm một lúc lại chui vào trong ngực nhỏ giọng nói thầm: “Nếu Hoàng Thượng biết ít một chút thì tốt rồi.”
“Vì sao?” Tuyên Đế cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
“Bởi vì……” Đôi mắt Tri Y nháy nháy, “Tri Y không có thông minh như Hoàng Thượng, không phải loại nào cũng có thể học được.”
Tuyên Đế đỡ nàng, nghe vậy cảm thấy rất là thú vị, “Trẫm biết, ngươi đều học?”
Tri Y gật gật đầu, “Tiên sinh nói qua, nếu hai người làm bạn, cần phải có sở thích giống nhau, nếu một người muốn nấu tuyết pha trà, dâng hương đánh đàn, một người khác lại thích lăng la tơ lụa, châu thoa lệ sức, vậy thì hai người vĩnh viễn không thể toàn tâm toàn ý làm bạn.
Tuyên Đế nhíu mày, “Đây là lời Nam Dương quận vương nói?”
“Vâng.” Tri Y nghiêm túc nói, “Tri Y học được mọi thứ thì bất kể Hoàng Thượng muốn làm cái gì, đều có thể làm cùng Hoàng Thượng nha. Hơn nữa chờ về sau khi Hoàng Thượng lớn tuổi giống a ma, thấy không rõ sách Tri Y có thể đọc sách cho Hoàng Thượng nghe, không cầm được cờ có thể giúp Hoàng Thượng chơi cờ, cưỡi không được ngựa cũng có thể mang theo Hoàng Thượng……”
Tuyên Đế giơ tay nàng, hơi bất đắc dĩ nói: “Kể cả trẫm già rồi, cũng sẽ không đến nỗi vô dụng như vậy.”
Tri Y lộ ra má lúm đồng tiền, ngượng ngùng cọ cọ trong ngực Tuyên Đế, “Đây là so sánh, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không như vậy.”
“Vậy những thứ Tri Y học có thứ gì thực sự yêu thích không ?”
“Ngô……” Tri Y bẻ đầu ngón tay đếm, “Thích đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh……”
Mỗi khi nghe một loại, Tuyên Đế lại nhìn ánh mắt nàng một chút, không khỏi duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ, “Vậy học những thứ đó là được.”
“Y, kia Hoàng Thượng……”
Tuyên Đế gõ nàng một cái, “Lời nói của Nam Dương quận vương lời nói, đúng nhưng cũng không đúng. Bất luận là nấu tuyết pha trà, hoặc lăng la tơ lụa, không phải là hứng thú hai người khác nhau mà là ở việc hai người có thật tình muốn nói chuyện với đối phương hay không.”
“Là như thế sao?” Tri Y nghi hoặc nhìn hắn.
“Ừ.” Tuyên Đế thấp thấp theo tiếng, loan môi, “Cho nên không cần vì trẫm mà học, biết không?”
“Vâng!” Tri Y nhảy nhót trả lời, mi mắt cong cong, ngửa đầu hôn lên cằm Tuyên Đế, “Thích nhất Hoàng Thượng.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 48
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 50