Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Sở quốc.

Tiểu cô nương trắng như tuyết được người khác ôm chạy trên núi phủ đầy tuyết.

"Cha, chúng ta đi đâu đây?" Tiểu cô nương nhu mì đặt câu hỏi, tuyết trắng rơi xuống đọng lại trên hàng lông mi cong dài của nàng hóa thành hơi nước. Nàng khẽ run đôi mi làm tuyết rơi xuống đất.

Nam nhân trung niên đang ôm nàng thở dài: “Tiểu Ca, sau này con phải nghe lời, không được tùy hứng biết không?”

"Cha?"

Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Tế Tư thần điện đã gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng không nỡ bỏ nữ nhi của mình lại ở thần điện lạnh lẽo này, nhưng... không còn cách nào khác cả.

“Là An gia cô nương?” Có người đợi sẵn ở trong núi.

Người trung niên gật đầu, đặt tiểu cô nương xuống đất, thay áo trên người nàng bằng áo choàng: "Tiểu Ca nhớ kỹ, phải nghe lời cha mới có thể tới thăm con."

Tiểu cô nương nửa hiểu nửa không nhìn ông: "Cha không cần con nữa sao?"

Đôi mắt người trung niên chợt đỏ lên: "Cha sao có thể không cần con chứ, con ngoan nghe lời, cha mới có thể đến thăm con."

"Vì sao cha không cần con nữa? Là do An Ca không nghe lời sao?" An Ca cắn chặt môi muốn khóc:

"An Ca về sau sẽ không nghịch ngợm nữa. Cha đừng bỏ con lại, con sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ nghe lời cha, sẽ không chọc phá ca ca và cha nữa, cha đừng bỏ con lại nhé."

Người trung niên đã hạ quyết tâm đẩy An Ca ra, chắp tay chào người bên trên, sau đó quay lưng rời đi.

An Ca đuổi theo ở phía sau nhưng chân tay nàng nhỏ bé làm sao theo kịp, rất nhanh nàng đã không thấy bóng dáng cha mình đâu nữa.

Nàng ngã trên tuyết, khóc tới tan nát ruột gan.

Lúc An Ca được dẫn tới thần điện, nàng vẫn còn đang khóc, người bên cạnh không có cách nào dỗ được nàng.

"Bây giờ phải làm sao..."

"Để ầm ĩ đến tai Tế Tư thì chúng ta sao có thể đảm đương nổi."

"Bà cô của ta ơi, đừng khóc nữa, ngươi nhìn xem ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, còn rất thú vị nữa.”

Một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh An Ca dỗ dành nhưng chẳng có kết quả gì.

“Sao lại ầm ĩ vậy?”

Ngoài cửa, một nam nhân thân trắng như tuyết nhìn vào bên trong, đằng sau hắn là tuyết trắng mịt mùng, dường như là màu sắc duy nhất trong núi.

Những người ở đây không ai dám ngước mắt nhìn hắn, cúi đầu hành lễ.

"Tế Tư đại nhân."

"Là An gia đưa đến, chúng tôi không dỗ được nàng."

An Ca đột nhiên ngừng khóc, nghẹo đầu dò xét nam tử, nàng giãy xuống đất, chạy nhào tới người nam tử: "Ca ca, người thật là đẹp."

Bên trong nổi lên một trận khí lạnh, có người muốn lên trước kéo An Ca trở về.

"An Ca?"

Một người tiến lên, cung kính trả lời: "Vâng."

"Các người lui xuống đi."

Những người còn lại nhìn nhau không dám nói gì, lần lượt lui ra ngoài.

Người ấy ôm lấy An Ca, đặt nàng trên ghế trong phòng: "Ta tên Linh Yển, về sau là sư phụ ngươi, ngươi cần phải học làm sao để bảo vệ được Tây Sở."

An Ca lắc chân, giọng nói giòn tan: “Ca ca người thật là đẹp, so với ca ca của ta còn đẹp hơn.”

Linh Yển sửng sốt, một lúc lâu hắn thở dài, vẫn là còn quá nhỏ.

Từ ngày đó về sau, người của thần điện cũng biết Tế Tư của bọn họ thu nhận một đồ đệ. Tiểu đồ đệ An Ca xưa nay không gọi hắn là sư phụ, chỉ suốt ngày kêu ca ca, ăn ngủ đều dính lấy hắn.

Lúc ăn thì còn đỡ, lúc ngủ An Ca cũng bò lên giường của hắn, Tế Tư cũng chẳng biết phải làm gì.

"An Ca, ngươi không thể ngủ ở đây."

"Vì sao muội không thể ngủ ở đây?" An Ca ngây thơ vô tội nhìn hắn:

“Lúc dưới núi đều là ca ca ru muội ngủ.”

Linh Yển: "..."

Hắn thở dài: "Ngủ đi."

An Ca nằm trên chiếc giường lớn, mở to mắt nhìn Linh Yển: "Ca ca, nơi này của huynh lạnh quá."

"Ừ, ở đây là nơi cao nhất của Tây Sở, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành."

"Huynh trước đây đều ở một mình không thấy tẻ nhạt sao."

"Cũng tốt."

"Có phải muội từ nay về sau cũng không thể rời khỏi nơi này không?"

"Ừ." Linh Yển dừng một chút: "Mỗi năm đều có cơ hội được xuống núi."

"Ồ..." An Ca hiển nhiên cảm thấy mất mát:

"Nhưng muội rất muốn gặp cha với ca ca, cha nói nếu muội nghe lời thì có thể được gặp cha. Ca ca, muội sẽ nghe lời huynh."

Linh Yển xoay người đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi một bên đọc sách.

An Ca nhìn hắn, đột nhiên vươn bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay áo hắn: "Về sau muội sẽ chăm sóc ca ca."

Linh Yển ghé mắt nhìn nàng thở dài: "An Ca, trong lòng ngươi nên có là thiên hạ chúng sinh."

An Ca không hiểu: “Thiên hạ chúng sinh là cái gì?”

Linh Yển lắc đầu, xoa đầu nàng: "Ngủ đi."

-

An Ca là người được chọn làm Tế Tư tiếp theo, điều nàng cần học rất nhiều. Ngoại trừ mấy ngày mới tới Linh Uyển cho nàng thích ứng cuộc sống trên núi, về sau mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ.

An Ca thích chạy nhảy, nàng không thích ở lì một chỗ, thường là học được một lúc là không kiên nhẫn được.

Linh Yển đành phải bỏ thời gian tự mình dạy, trông coi nàng học xong mới cho nàng rời đi.

Thời gian này rất buồn tẻ, cũng không biết trôi qua bao lâu nhưng tính tình An Ca vẫn hết sức hoạt bát làm cho không khí của thần điện không còn lạnh lẽo.

Đến năm An Ca có thể xuống núi, Linh Yển lúc xuống núi đều mang theo nàng. Mỗi lúc như vậy, An Ca đều rất vui bởi vì nàng có thể gặp cha và ca ca mình.

Nhưng cha và ca ca thấy nàng lại không dám vô lễ tiến lên, chỉ có thể cung kính đứng ở một bên gọi một tiếng thiếu Tế Tư.

Đúng vậy...

Nàng là thiếu Tế Tư của thần điện.

Thân phận của nàng tôn quý hơn so với họ.

Sau này An Ca cũng rất ít xuống núi, nàng bắt đầu hiểu việc Linh Yển nói về bảo vệ Tây Sở, bảo vệ thiên hạ chúng sinh. Nàng không thể ở bên cạnh người nhà là vì nàng có nhiệm vụ quan trọng hơn.

Nàng không thể phụ lòng kỳ vọng của bọn họ.

Trên núi gặp rất ít người, tâm tư của An Ca đối với Linh Yển cũng không che giấu. Ban đầu là vì tuổi nhỏ, không gọi Linh Yển là sư phụ, sau lại bởi vì cố chấp nên không gọi là sư phụ.

Sau đó Linh Yển phát hiện, nói với nàng hai lần nhưng An Ca vẫn cứ làm theo ý mình, lại càng lúc càng lớn mật, dần dần người của thần điện cũng phát hiện ra.

Linh Yển bắt đầu trốn tránh nàng, ngày thường dạy dỗ cũng đều giao cho những người khác truyền đạt.

An Ca lại càng ngày càng không có quy củ, tuổi càng lớn, lá gan cũng lớn theo, tìm cách gây chú ý với hắn.

“An Ca..."

Người trên giường lộ ra ánh mắt cười giảo hoạt: "Ca ca."

"Xuống đi."

An Ca từ trên giường tụt xuống: "Bài tập hôm nay muội đều hoàn thành rồi. Ca ca, có phải huynh nên thưởng cho muội không?"

"Đây là việc ngươi phải làm."

An Ca chu mỏ: "Nhưng muội đã rất cố gắng."

"Mỗi người đều rất cố gắng."

An Ca đi tới ôm lấy cánh tay Linh Yển lắc lắc: "Muội mặc kệ, huynh phải thưởng cho muội mới được, nếu không ngày mai muội không còn sức lực học nữa đâu."

Là do một tay mình nuôi lớn, Linh Yển đã sớm quen với việc nàng làm nũng nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không biết phải làm gì.

"Vậy ngươi muốn được thưởng cái gì? Đừng quá đáng."

An Ca che miệng cười, đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên mặt Linh Uyển.

Không đợi Linh Yển phản ứng, An Ca đỏ mặt nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Linh Yển đứng ở trong phòng một lúc lâu rồi đưa tay chạm lên nơi đó, đáy lòng bắt đầu nổi lên một cảm giác rung động.

Chuyện An Ca hôn Linh Yển, không biết làm sao bị người khác nhìn thấy, truyền đến tai người phía dưới.

Linh Yển bị gọi xuống núi, hôm sau trở lại, ngay cả An Ca cũng không gặp, chỉ dặn dò vài câu rồi rời khỏi thần điện.

Chờ An Ca hoàn thành bài học đi ra, Linh Yển đã sớm rời đi.

"Ca ca đi đâu rồi?"

"Thiếu Tế Tư, ngài phải gọi là sư phụ." Người bị hỏi sửa lại cách gọi của nàng cho đúng.

An Ca kỳ lạ nhìn hắn: "Nhưng ta trước đây..."

"Thiếu Tế Tư, ngài không thể tùy ý được." Người nọ lắc đầu.

"Ngài là thiếu Tế Tư, là Tế Tư tương lai."

An Ca trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Khoảng thời gian tiếp theo, dù An Ca có hỏi ai, cũng không ai nói cho nàng biết Linh Yển đi đâu rồi.

Thần điện yên tĩnh hơn trước đây, An Ca không có tâm tư gì học tập nữa.

Nàng thuận tay bắt lấy một người, trong giọng nói đã có vẻ uất ức: "Khi nào ca ca trở về?"

"Thiếu Tế Tư, ngài phải gọi là sư phụ." Đối phương có vẻ bất mãn.

"Ta tại sao phải gọi là sư phụ?" An Ca đỏ mắt.

"Ta sẽ không gọi."

Người kia hiển nhiên cũng tức giận, lớn giọng: "Thiếu Tế Tư, ngài thực sự không biết Tế Tư đại nhân vì sao phải rời khỏi thần điện?"

An Ca vội vàng hỏi: "Vì sao?"

Đối phương hiển nhiên là vô cùng tức giận: "Thiếu Tế Tư, dù ngài có tâm tư gì với Tế Tư, cũng không nên biểu lộ ra, càng không nên vi phạm, chính ngài đã làm cho Tế Tư đại nhân đi bị phạt, ngài còn không biết sai sao?"

"Cái… gì?" An Ca thấy người này thường ngày đối xử với mình vô cùng tốt, đột nhiên tức giận như vậy, nàng thấy mơ hồ.

"Ta, chỉ là... thích ca ca."

Người kia hít sâu một hơi: "Từ thời khắc ngài đặt chân lên thần điện, ngài đã định phải một thân một mình, không thể thích bất cứ ai, ngài hiểu chưa?"

An Ca như là không nghe thấy đối phương nói: "Ngươi nói ca ca đi chịu phạt, huynh ấy chịu phạt ở chỗ nào? Ngươi nói cho ta biết..."

Đối phương lắc đầu, đi cực nhanh.

Trong thần điện không ai nói cho nàng biết, trong lòng An Ca thấy dày vò. Nàng len lén chạy xuống núi tìm cha nàng, hung hăng quấy phá hỏi rất nhiều ngày.

Cuối cùng ca ca của nàng không đành lòng, nói cho nàng biết Tế Tư đang ở thần đàn.

Thần đàn là nơi hàng năm tế tự.

Nhưng thần đàn của Tây Sở quốc ở trên ngọn núi cao nhất, nơi đó quanh năm tuyết phủ, người thường căn bản không có cách nào ở trên đó quá lâu.

An Ca mới chỉ tới đó một lần.

Nàng tìm được ngọn núi kia dựa vào trí nhớ, từ chân núi leo đến đỉnh núi.

Đỉnh núi tuyết bay, An Ca nhìn thấy phía trên thần đàn có một nam nhân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quỳ gối giữa thần đàn, tóc và lông mi hắn đều nhiễm sương lạnh, giống như một pho tượng lẳng lặng quỳ ở đó.

Cả thế giới dường như đều biến thành hai màu đen trắng, vô biên vô tận chìm vào yên tĩnh.

Nam tử lạnh lùng như tiên kia, lúc này lại phải quỳ gối trên thần đàn.

Trong tận đáy lòng An Ca đau đớn không thôi.

An Ca tập tễnh đi tới.

"Ca ca..."

Nam tử từ từ mở mắt ra, thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước đây: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Là muội thích huynh, vì sao huynh lại bị phạt?" An Ca muốn kéo hắn đứng lên.

"An Ca, không được làm loạn." Linh Yển quát lớn.

"Đây là thần đàn, mau rời khỏi đây."

"Muội không đi." An Ca cố chấp.

"Huynh không làm sai, dựa vào cái gì phạt huynh, muốn phạt thì phạt muội được rồi!"

"An Ca, ta là sư phụ ngươi, ta giáo dục ngươi, ta có trách nhiệm." Linh Yển thấp giọng nói:

"Trở về đi."

Dù An Ca nói như thế nào, Linh Yển cũng không di chuyển. Linh Yển mặc dù sở hữu sức mạnh Tế Tư, nhưng ở trên thần đàn đầy gió tuyết này cũng chỉ giống như người bình thường, càng chưa nói đến việc hắn còn phải che chở An Ca.

Người của hoàng thành vội vã chạy đến, muốn mang An Ca đi.

Nàng bị lôi khỏi thần đàn, An Ca đột đẩy bọn họ ra, quỳ gối dưới thần đàn, đầu đập xuống tuyết: "Sư phụ..."

Nàng gọi sư phụ.

-

Từ ngày đó về sau, Linh Yển chỉ là sư phụ nàng, An Ca không dám sinh ra chút tâm tư nào, nàng sợ mình lại liên lụy tới Linh Yển.

Nàng đau lòng vì hắn, hắn không nên quỳ gối trên thần đàn như vậy.

Hắn nên nhìn xuống thiên hạ.

Bầu không khí tại thần điện thật kỳ lạ, An Ca giống như chưa tỉnh, cả ngày trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, nàng tránh mặt Linh Yển.

Nàng sợ khi nhìn thấy hắn, lại không nhịn được...

Lại nảy sinh tìm cảm khác.

Một năm trước khi nàng trưởng thành, nàng chọn bế quan.

Trước khi bế quan, An Ca do dự đi tới trước cửa phòng của Linh Yển gõ cửa: "Sư phụ, ta muốn bế quan."

Trong phòng không có tiếng trả lời.

Sau khi bế quan ra ngoài, nàng đã trưởng thành, nàng có thể tự mình chủ trì tế tự, còn Linh Yển sẽ từ từ giao quyền lợi thần điện lại cho nàng, sau đó thoái vị...

Lúc nào Tế Tư thoái vị, chẳng có ai biết, dường như lúc bọn họ thoái vị sẽ có người chỉ dẫn bọn họ nên đi đâu.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài từ bên trong truyền tới: "Đi đi."

An Ca hít vào một hơi: "Sư phụ, bảo trọng."

An Ca xoay người rời đi, nàng nghe tiếng cửa mở phía sau, kìm nén không quay đầu lại nhưng cuối cùng nàng vẫn quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy nam tử kia đứng ở cạnh cửa, lặng lẽ nhìn nàng, cũng như năm đó nàng lần đầu bước đến thần điện.

An Ca không ngờ đây là lần cuối cùng thấy hắn.

An Ca bế quan đi ra, thiên hạ đại biến, Linh Yển bị trấn áp, vô số người hô hào đòi giết chết người đã từng là Tế Tư đại nhân bảo vệ cho bọn họ.

An Ca bị ép trở thành Tế Tư mới, mà nàng phải chủ trì giết chết Linh Yển...

Ban đầu An Ca không biết gì cả, thật vất vả mới biết rõ chân tướng của chuyện này.

Nàng muốn gặp Linh Yển, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng đang nghĩ biện pháp cứu hắn.

Nhưng là không thể, bên người nàng mỗi ngày đều có vô số người vây quanh, nàng có rất nhiều việc phải làm.

Bọn họ tìm tới một cô gái, bỏ vào bên trong quan tài được chế tạo bằng thần mộc xung quanh thần đàn, đặt quan tài ở phía trên nơi chôn sống Linh Yển, bốn phía trưng bày một số bảo vật chứa đựng thần lực.

Bọn họ muốn triệt để tiêu diệt Linh Yển.

Mặc dù chính Linh Yển yêu cầu chôn sống mình, sẽ không còn có nguy hiểm phát sinh nhưng bọn họ cũng sẽ không bỏ qua hắn.

Bọn họ buộc nàng giết hắn.

An Ca cực sợ, nàng không thể để cho Linh Yển chết.

Không cần biết hắn là cái gì, với nàng vẫn là Linh Yển, là ca ca của nàng, là sư phụ của nàng, là Linh Yển… của nàng.

An Ca phải chủ trì trận tàn sát này, cho nên nàng bị giám sát rất chặt chẽ. Nàng từ từ để mình bình tĩnh lại, để cho bọn họ tin tưởng mình đã suy nghĩ rõ ràng.

Tuy người trông coi nàng vẫn rất nhiều, nhưng An Ca đã có nhiều cơ hội hơn.

Rốt cuộc vào buổi tối trước khi cử hành nghi thức, An Ca tìm được cơ hội. Nàng ép buộc người của thần điện giả trang mình ở ngoài, còn nàng thì chạy vào nơi trấn áp Linh Yển.

Cô gái kia nằm trong quan tài được làm bằng thần mộc, vẻ mặt yên bình.

An Ca biết Linh Yển nằm ở phía dưới.

"Ca ca..."

Không ai đáp lại nàng.

An Ca kìm nén nước mắt, mang cô gái đang nằm trong quan tài ra, tự mình mặc áo cưới nàng mang đến lên người rồi nằm vào trong quan tài.

Nàng sửa lại bùa trấn hồn trong quan tài, chỉ cần bùa trấn hồn không có hiệu quả, Linh Yển sẽ không có việc gì.

Mà không có nàng...

Không ai có thể chủ trì trận tàn sát này.

An Ca sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, mở ra trận pháp.

Đêm hôm đó, toàn bộ Tây Sở quốc đều thấy phía tây bắc có ánh sáng phóng lên cao.

Linh Yển ca ca, rất nhiều năm sau, huynh sẽ lại thấy ánh sáng một lần nữa.

Nàng không có cách nào chuyển thế, cho nên hy vọng lúc Linh Yển đi ra, có thể thấy hình ảnh nàng mặc áo cưới.

Từ thời khắc Tế Tư đặt chân lên thần điện, đã định phải một thân một mình, không thể thích bất cứ ai. Nhưng thời khắc nàng bước trên thần điện kia, thì nàng đã thích hắn. - An Ca

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK