Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Đế quân xuất hiện, làm sự tình phát sinh chuyển biến.

Tốt xấu gì Tứ vương gia cũng là con của người, bị người ta đánh thành dáng vẻ này, thế nào đế quân cũng phải lấy lại công bằng cho con mình.

Trước khi tới, ông đã hiểu qua sự việc, cốc chủ Tuyệt Hồn cốc làm người khác kiêng kỵ, nhưng hoàng thất cũng không thể để cho người khác tùy tiện xem thường.

Nhưng mà đế quân còn chưa kịp bày tỏ sự tức giận, đột nhiên Thanh Trần đứng trên lưng sư tử đá, trong nháy mắt đứng cao hơn mọi người, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Trong đám người dường như có tiếng hít khí.

Bất kể lúc nào, Thanh Trần đều có thể làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.

Hắn giống như kính vạn hoa, mỗi một lần đều có vẻ đẹp khác biệt.

Đối với lần này, Thanh Trần rất hài lòng, nở nụ cười nhạt: "Đế quân, ta đến cáo trạng."

Đế quân liền nhíu mày, sao Túy Hoa các cũng ở đây?

Vừa nãy, Thanh Trần nằm trên đá sư tử, đế quân chỉ chú ý Minh Thù căn bản sẽ không thấy hắn.

"Thanh Trần công tử có lời gì muốn nói?" Đế quân trầm ngâm nói.

Tuyệt Hồn cốc, Túy Hoa các... Đều không phải dạng hiền lành.

Đôi mắt tà mị của Thanh Trần, đảo qua người ở chỗ này, từng chữ rõ ràng dễ nghe:

"Tứ vương gia giấu giếm binh lính riêng, ý đồ tạo phản."

Lời này vừa ra, mọi người ồ lên.

Sắc mặt đế quân dù không thay đổi, nhưng trong mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh.

Điều mà một đế vương không cho phép tồn tại nhất, chính là tạo phản.

"Thanh Trần, ngươi nói bậy gì đó?"

Tứ vương gia nổi điên trước tiên, nhưng hắn bị Minh Thù đè xuống, không thể động đậy, chỉ có thể gào to hơn:

"Bổn vương và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi phải vu oan bổn vương? Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không hai lòng, người đừng nghe người ngoài gây xích mích."

Ánh mắt đế quân tối sầm, nhìn Tứ vương gia nói với Thanh Trần, ẩn chứa uy hiếp:

"Thanh Trần công tử biết mình đang nói cái gì không?"

Lão già này còn muốn uy hiếp lão tử.

Thanh Trần đè nén kích động muốn mắng người xuống, tiếp tục nói:

"Đương nhiên, nếu đế quân muốn chứng cứ, Túy Hoa các cũng có thể cung cấp."

Đế quân nháy mắt với người bên cạnh, đối phương lập tức hiểu rõ, bắt đầu đi điều tra.

Bạch gia chủ dẫn Bạch Yên Nhiên theo, đi cũng không được, không đi cũng không được. Rõ ràng là người lấy lại công đạo cho Yên Nhiên, sao cuối cùng lại phát triển thành Tứ vương gia tạo phản?

Sư phát triển này... Cũng quá nhanh rồi.

"Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ dừng bước." Đế quân mở miệng.

Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ liếc nhau, lại nhanh chóng rời tầm mắt. Trước tiên, Bạch gia chủ cho người mang Yên Nhiên về trị thương, sau đó đứng sang một bên với Tiêu gia chủ.

Mọi người nhanh chóng tản đi, chỉ còn mấy người.

"Lão Tứ, con có lời gì muốn nói sao?"

Đế quân nhìn Tứ vương gia chật vật, giọng uy nghiêm vang bên tai, không nghe ra tâm tình gì.

"Phụ hoàng, người tin tưởng con, con tuyệt đối không có mưu đồ."

Tứ vương gia lên tiếng giải thích.

Phụ hoàng của bọn họ là người thế nào, trong lòng Tứ vương gia hiểu rõ nhất. Hôm nay nếu như không thể xóa bỏ nghi ngờ trong lòng phụ hoàng, e là kết cục của hắn...

"Thanh Trần công tử có chứng cứ gì, bây giờ có thể lấy ra."

Đế quân không để ý đến nhi tử nhà mình, trái lại hỏi rõ chứng cứ của Thanh Trần:

"Trẫm nhắc nhở Thanh Trần công tử một câu, hậu quả khiêu khích hoàng thất rất nghiêm trọng."

"Không nhọc lòng đế quân nhắc nhở."

Thanh Trần từ bên hông lấy ra một cái còi nhỏ cỡ cái xương, đặt bên môi thổi một cái, không có âm thanh gì phát ra, nhưng rất nhanh thì có người dùng khinh công đi đến, đưa mấy thứ đồ cho Thanh Trần.

Có người xông vào cung môn, người bên ngoài lại không hề phát hiện, trái tim đế quân cũng trĩu nặng.

Túy Hoa các này, càng ngày càng làm người ta khó có thể nắm bắt.

Túy Hoa các của Thanh Trần treo bảng thanh lâu, cũng thu thập một chút tin tức cướp của giết người. Không phải hắn khoác lác, mấy chuyện mờ ám của các thế lực lớn trên thế gian, ít nhiều gì hắn cũng biết đôi chút.

Thanh Trần giao chứng cứ cho đế quân, Tứ vương gia vẫn bị Minh Thù ấn xuống, không thấy rõ rốt cuộc Thanh Trần giao cái gì cho đế quân, rướn cổ lên nhìn, trong lòng vừa lo lắng, vừa phẫn nộ.

Cái tên yêu tinh Thanh Trần này, vì sao cũng muốn chen một chân.

"Người đâu!"

Đột nhiên đế quân hét một tiếng, ý đồ không rõ liếc Tứ vương gia, hạ lệnh:

"Lục soát Tứ vương phủ."

"Phụ hoàng..."

Rốt cuộc Thanh Trần đưa cái gì cho đế quân: "Phụ hoàng, nhi thần không có mưu phản, người phải tin tưởng nhi thần, đều là bọn họ hãm hại nhi thần."

Đế quân hừ lạnh một tiếng, không để ý Tứ vương gia.

Thanh Trần lấy quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt gian xảo như hồ ly, liếc nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười theo thói quen, lập lòe ánh nắng nhạt nhòa trong ánh mắt, linh động lại vui vẻ.

Nhưng mà ngoại trừ chút tâm tình ấy ra, cũng không thể thấy tâm tình khác của nàng.

Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn chưa ăn xong, để Lưu Phong giữ Tứ vương gia, bản thân đi sang một bên ăn, trong lúc đế quân liếc mắt nhìn nàng, hình như có chút bất mãn, nhưng cuối cùng không lên tiếng, khoanh tay đứng ở bên kia trầm lặng nhìn cung môn.

So với một người chỉ biết ngăn cản trở ngại cho bản thân mình, hành vi trợ Trụ vi ngược (*) này của Thanh Trần, hiển nhiên càng được lòng Minh Thù.

Người đế quân phái đi nhanh chóng trở về. Lần này mang về hơi nhiều đồ, chẳng những có long bào đã được làm tốt, còn có mấy thuộc hạ bị bắt, dưới hình tượng uy nghiêm của đế quân, cúi đầu nhận tội.

Tứ vương gia có ý đồ ngăn cản, nhưng sự thực trước mắt, bất luận hắn ngăn cản hay giải thích thế nào, chắc chắn cũng đều vô dụng, cuối cùng tức giận đến ngất đi.

"Lão Tứ, ngươi làm trẫm quá thất vọng."

Đế quân lắc đầu, gương mặt uy nghiêm của người lộ ra chút đau xót, chợt bị phẫn nộ thay thế: "Giam Tứ vương gia lại."

Đế quân như có như không, liếc nhìn Bạch gia chủ một cái.

Bạch gia chủ chợt như đối mặt với đại dịch.

Hôm nay, đế quân giữ hắn cùng lão bất tử Tiêu gia kia lại là vì gõ núi dọa hổ... Tuy Đế quân lớn tuổi, nhưng trong lòng người lại sáng như gương.

Người cũng có thể mắt không chớp xử lý Tứ vương gia, đương nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó mấy gia tộc, nhiều năm nay đã có ý muốn vượt lên trước hoàng thất.

Lưu Phong bắt Tứ vương gia không có ý muốn buông tay, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Thanh Trần nhanh chóng cất tiếng:

"Đế quân, tại hạ còn có một thỉnh cầu."

Ngoài miệng Thanh Trần nói thỉnh cầu, giọng nói kia lại không có chút ý thỉnh cầu nào.

Trong lòng đế quân không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt không thể xé rách da:

"Thanh Trần công tử, mời nói."

"Mong đế quân giao Hoành Diên cho Chức Phách cô nương xử lý, tốt xấu gì hắn đã từng là người Tuyệt Hồn cốc, giao cho cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý là hợp tình hợp lý."

Người bên cạnh đế quân ghé vào tai người thì thầm hai câu.

"Trẫm có thể đồng ý với ngươi, bắt người này giao cho... Cốc chủ Tuyệt Hồn cốc xử lý. Thế nhưng, trẫm mong sau này Thanh Trần công tử không nên nhúng tay vào chuyện hoàng thất."

"Người cho là ta rất rảnh rỗi sao?" Thanh Trần không nhịn được liếc một cái.

"Thanh Trần công tử nói cái gì?"

Thanh Trần lập tức nâng khóe môi: "Không có gì, chuyện hoàng thất đế quân yên tâm, ta không có hứng thú."

"Thanh Trần công tử hãy ghi nhớ lời hôm nay."

Đế quân liếc mắt nhìn Minh Thù còn đang ăn, hừ lạnh một tiếng dẫn người rời đi.

Lưu Phong nhận được mệnh lệnh của Minh Thù, buông Tứ vương gia nhưng Minh Thù lại đứng dậy, đánh rụng một cái răng cửa của Tứ vương gia trước mặt những người này. Nàng lắc lắc nắm tay, vẫy tay:

"Dẫn đi đi."

Mọi người: "..."

Đế quân người mau trở lại, nữ nhân này muốn lên trời rồi!

Trên mặt tê liệt của Lưu Phong cũng có chút xúc động, nếu tiểu thư cùng vị các chủ Túy Hoa các này liên thủ, hắn sẽ không hoài nghi, toàn bộ Đại Lục cũng không đủ cho bọn họ chơi.

Bạch gia chủ và Tiêu gia chủ mỗi người mang theo tâm tư riêng, không có ai muốn ở lại, cũng xoay người rời đi. Lúc đi gần Minh Thù, ánh mắt Bạch gia chủ có chút không tốt.

(*) Trợ Trụ vi ngược: Giúp Trụ Vương làm càn.
---
Mọi người tản ra, không còn náo nhiệt để xem nữa, sự tình giải quyết xong, Minh Thù ôm đồ ăn chuẩn bị rút lui.

Thanh Trần bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, mùi thơm quái dị xông vào mũi.

Mùi hương trên người một đại nam nhân thành thế này, có cần chút mặt mũi không.

Minh Thù ôm chặt túi đồ ăn theo bản năng, lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm con bướm hoa đó:

"Làm gì?"

Đột nhiên xông ra, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?

Thanh Trần buồn cười: "Sao cô lại giống con thú nhỏ kia vậy?"

Đều bảo vệ thức ăn như thế.

Minh Thù muốn phản bác gì đó, nhưng lời đến bên miệng thì nuốt vào:

"Không có việc gì, thì đừng cản đường."

Thanh Trần bước sang một bên, nhường đường cho Minh Thù:

"Chức Phách cô nương, hôm nay ta giúp cô vài chuyện, cô thực sự không cân nhắc trị bệnh cho ta sao?"

"Ta lại không xin ngươi."

Chính mình cũng có thể giải quyết, ai bảo đột nhiên hắn ra tay, cản trẫm giả ngây giả dại.

"Bất kể như thế nào, kết quả đều là ta giúp cô, không phải sao?"

Thanh Trần không biết xấu hổ, nhận hết công lao về mình.

Minh Thù liếc hắn một cái, hiếm thấy không phản bác.

Bởi vì Thanh Trần nói đều là sự thật.

Minh Thù không thích nợ ân tình, dù cho ân tình này không phải là nàng muốn, nhưng đối phương cho cũng đã cho rồi.

Thế nhưng...

Nàng thực sự, không muốn chữa bệnh cho bướm hoa giành đồ ăn với nàng.

Minh Thù không hé răng, cúi đầu đi về phía trước.

Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng sự kích động muốn sụp đổ, đuổi theo Minh Thù.

"Chức Phách cô nương, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng xem bệnh cho ta?"

Thanh Trần níu giữ Minh Thù: "Xem bệnh khó khăn như vậy sao?"

Hắn chỉ là muốn xem bệnh.

Chỉ đơn giản như vậy!

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ta, trên thế giới này có nhiều người xem bệnh như vậy, ngươi tìm người khác rất khó sao?"

Minh Thù kéo y phục của mình lại.

Thanh Trần tiếp tục níu: "Thế nhưng bệnh của ta chỉ có cô mới có thể trị."

Minh Thù kéo lại: "Bệnh gì?"

"Bệnh tương tư."

"..."

Thanh Trần thốt ra, cuối cùng cảm thấy sai sai, nhưng lời cũng nói ra rồi, hắn chỉ có thể nở một nụ cười, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

"Cho nên cái bệnh này, chỉ Chức Phách cô nương có thể trị."

Đuổi nàng tới tay, còn sợ nàng không chữa bệnh cho mình sao?

Lão tử thực sự là thiên tài mà!

"Hay ngươi quay về chờ chết đi." Minh Thù kéo theo y phục của mình rời đi.

Bệnh tương tư ông nội ngươi!

Hắn có bệnh muốn chết mới đúng!

Thanh Trần: "..."

Có câu chửi chẳng biết có nên nói hay không.

Thanh Trần điều chỉnh tốt tâm tình, lộ ra nụ cười yêu mị dụ dỗ:

"Chức Phách cô nương muốn vong ân phụ nghĩa?"

Vong! Ân! Phụ! Nghĩa!

Minh Thù rất muốn ném vẻ mặt vong ân phụ nghĩa của hắn.

Minh Thù bỏ hai miếng điểm tâm vào miệng: "Có thể trị bệnh cho ngươi, sau khi chữa lành không được xuất hiện trước mặt ta, đời này cũng không cho phép."

"Được thôi." Thanh Trần mỉm cười, đồng ý một tiếng.

Cho rằng lão tử muốn nhìn thấy ngươi sao?

Nếu không phải vì nhiệm vụ này, hắn đã sớm ra tay bóp chết nàng.

...

Minh Thù lấy dụng cụ sớm đã phủi tro bụi ra, ngồi trong viện như tượng đá, rất có khí chất thần y.

Thanh Trần ngồi đối diện nàng, bầu không khí giữa hai người kỳ lạ, không ai phá vỡ sự yên lặng, giống như là so xem ai có thể cười lâu hơn.

Hồi Tuyết đứng bên cạnh, nhìn tiểu thư nhà mình, rồi lại nhìn sang Thanh Trần.

Đây là đang làm gì?

So xem ai cười đẹp hơn à?

Không cần phải nói, khẳng định là tiểu thư đẹp!

"Chức Phách cô nương."

Thanh Trần không nhịn được phá vỡ sự yên lặng, cười thêm chút nữa, mặt hắn cũng cứng đờ luôn: "Bắt đầu đi."

Tính toán gì với bệnh thần kinh, hắn phải rộng lượng.

Nghe vậy, Minh Thù từ túi tiền bên cạnh, lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, mạnh mẽ phất tay áo, ý bảo Thanh Trần đưa tay ra.

Thanh Trần đột nhiên có hơi lo lắng, cẩn thận đưa tay qua.

Tay Minh Thù thật ấm áp, cảm giác nàng cho người khác cũng giống vậy.

Trên người nàng toát ra một tầng ánh sáng, thân hình bị bao phủ trong mông lung mê ly.

Ấm áp biến mất rất nhanh, Thanh Trần ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đối diện, nữ nhân mỉm cười, hỏi:

"Ngươi cảm thấy mình bị bệnh gì?"

Thanh Trần: "..."

Rốt cuộc ai mới là người bệnh?

Có đại phu hỏi người bệnh, ngươi cảm thấy mình bị bệnh gì sao?!

Có sao?

Nếu hắn biết mình bị bệnh gì, còn cần tới đại phu làm gì?

Có chút đạo đức nghề nghiệp được không?

"Gia tộc di truyền."

Cha hắn không sống quá hai mươi sáu, năm đó hắn mới năm tuổi, trơ mắt nhìn ông ấy chết trước mặt mình. Bây giờ hắn tựa như còn có thể thấy bộ dạng đau đớn của ông ấy.

Nghe nói gia gia của hắn, cũng chết lúc hai mươi sáu tuổi, cho nên nhà bọn họ có một quy định bất thành văn, sau khi thành niên bắt buộc phải thành thân, để đảm bảo sự nối dõi huyết mạch.

Nhưng mà hắn nghĩ sự đau đớn như vậy, kéo dài đến đời sau không nên tồn tại, cho nên vi phạm quy định, vẫn chưa thành thân.

"Chức Phách cô nương có cao kiến gì?"

Căn bệnh này của hắn cũng mời không biết bao người xem bệnh, nhưng mà phần lớn mọi người đều nói hắn không thể cứu.

"Không có cao kiến gì."

Minh Thù chống cằm: "Có lẽ là ngươi trúng độc."

Thanh Trần suýt chút nữa phun một ngụm nước muối lên người Minh Thù, tin tưởng vững chắc gia tộc di truyền nhiều năm như vậy cũng chỉ là trúng độc? Còn có lẽ, có thể có chút đáng tin cậy hay không?

Đây không phải là lang băm? Hay là nàng muốn thừa dịp giết mình?

"Độc gì?" Hắn cũng muốn xem thử nàng có thể nói ra cái gì.

Minh Thù nhếch miệng cười: "Không biết."

"Phụt..."

Đừng cản lão tử, lão tử muốn bóp chết tên bệnh thần kinh này.

"Chức Phách cô nương!"

Thanh Trần giống như nghiến răng, một lát sau mới trở lại bình thường, không có ý tốt cười nói:

"Xem ra Chức Phách cô nương rất muốn nhìn thấy ta, không phải là thích ta chứ?"

"Không thích."

Minh Thù cười đến xán lạn: "Suy cho cùng thân thể ngươi mảnh mai yếu ớt, có thể không lăn lộn được."

Cả người Thanh Trần dựng tóc gáy.

Thanh Trần nỗ lực ngăn chặn tâm tình hung bạo: "Thật sự là ta trúng độc?"

Gia tộc di truyền mấy đời, đột nhiên biến thành trúng độc, cảm thấy tộc nhân của hắn đều sống uổng phí.

Còn có độc gì trâu bò như vậy, từng đời từng đời truyền nối, tự cho mình là bảo vật gia truyền à?

"Có lẽ thế."

Thanh Trần nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên đứng dậy, chống bàn nghiêng người tới gần Minh Thù: "Cô trị được?"

"Chắc được." Giọng nói không phải rất chắc chắn.

Trẫm cũng là lần đầu tiên làm thần y, nghiệp vụ còn không thạo, có sai lầm gì đó cũng có thể lý giải.

Một bệnh nhân hỏi đại phu ta mắc bệnh gì.

Đại phu nói chắc là ngươi trúng độc.

Bệnh nhân nhịn.

Bệnh nhân lại hỏi đại phu, bệnh của ta có thể trị hay không.

Sau đó đại phu ung dung trả lời chắc là được.

Chắc là... Được?

Có nghĩ tới bóng ma tâm lý của bệnh nhân không? Trách nhiệm của thầy thuốc đâu?

Khỉ thật, gặp đúng lang băm.

Thanh Trần còn ở bên kia cân nhắc trong chốc lát, vỗ bàn nói: "Trị."

Hắn ngoại trừ trị, căn bản cũng không có lựa chọn khác.

"Trị thì trị, ngươi đập bàn làm gì."

Minh Thù cầm túi mứt hoa quả vào tay, thiếu chút nữa làm đồ ăn vặt của trẫm rớt xuống:

"Ngươi đừng quá kích động, sẽ chết đó."

Ngươi mới sẽ chết đó!

Thanh Trần giữ bình tĩnh thu tay về, khôi phục bộ dạng mỹ nhân tú bà bướm hoa:

"Khi nào chúng ta bắt đầu trị?"

Trị không hết, liền bóp chết tên lang băm này.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời: "Mấy ngày nữa đi."

"Vì sao?" Nhìn trời làm gì?

Minh Thù chỉ cười híp mắt liếc hắn một cái, ôm đồ ăn vặt đứng dậy rời đi.

Một viên bánh trôi đủ mọi màu sắc từ trong tay áo nàng rơi ra, bánh trôi lăn vài vòng trên mặt đất, đẩy ra trứng màu xù lông đi theo Minh Thù, dường như đang kháng nghị.

"..."

Để hắn chết đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK