Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này rất náo nhiệt, nhiều người chơi tụ họp lại khiếu nại.

Game Master không còn cách nào, chỉ có thể đăng bài giải thích trên diễn đàn.

Dựa theo cách nói của công ty, ban đầu bọn họ chỉ tuyên truyền ra mức chênh lệch lớn nhất và phương pháp đơn giản nhất của trận đấu, nhưng bọn họ chưa từng nói chỉ có một cách mở ra trận đấu.

Bởi vì ban đầu có người chơi đốt cây, kích thích phương pháp ẩn mở ra trận đấu, cho nên hiện tại mới lấy hình thức này.

Đốt cây?

Mọi người tự động dời mắt nhìn đám người Trường An Minh đốt cây lúc đầu.

Vốn dĩ bọn họ có thể mở ra hình thức đơn giản, nhưng chỉ vì đám người kia đốt cây, cho nên bây giờ phải dùng hình thức trắc trở.

Trường An Minh tỏ ra vẻ rất vô tội, bọn họ chỉ đuổi giết người ai ngờ lại đốt cây, muốn trách phải trách Lan Chỉ.

Như đã nói qua, xảy ra chuyện lớn như vậy sao Lan Chỉ lại không online.

Phía công ty còn nói ID Ma Vương sẽ có sự thay đổi rất dễ nhận biết, cũng sẽ không để mọi người loay hoay tìm Ma Vương trong server.

Thấy vậy, những người chơi mới thở phào.

Vì vậy mọi người bắt đầu kiểm tra danh sách bạn bè, xem có ẩn giấu Ma Vương không.

Lúc Minh Thù không online, trên ID sẽ không xuất hiện điểm sáng lấp lánh của Ma Vương, tạm thời không ai phát hiện cô đã thăng chức.

Những người chơi trong server khác có chút mơ hồ đều hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nghe nói còn có thể chơi như vậy, hào hứng chạy đến đốt cây.

Người chơi trong toàn server muốn hỏi toàn bộ người chơi của server kế bên, và server kế bên của kế bên của kế bên.

Bọn họ chơi hình thức này đã trắc trở lắm rồi.

Đừng đến tổn thương bọn họ!

...

"Đinh đoong..."

Minh Thù mới ăn cơm xong quay về, vừa mới thay đồ xong chuông cửa liền vang lên.

Cô ôm một túi rong biển ra mở cửa, đứng ngoài cửa là thiếu niên Minh Thù đã gặp lần trước, tóc mềm mại phủ trên trán, một đôi mắt trong sáng lanh lợi nhìn vô cùng đáng yêu.

"Có việc gì?"

Thiếu niên chớp mắt, mang theo chút vui vẻ: "Là chị!"

Minh Thù hất cằm: "Chuyện gì?"

"À... Nhà chị có bị rỉ nước không?"

"Không có."

"Nhưng... Ở nhà của em toàn là nước, chị có thể cho em kiểm tra một chút không?" Thiếu niên cẩn thận đề nghị.

Minh Thù liếc hắn một cái, cười lạnh đi vào trong, thiếu niên cẩn thận nhìn xung quanh, lại nhìn vào trong nhà bước nhẹ vào.

Minh Thù nghiêng người nhìn hắn một cái, thiếu niên cười cười lấy lòng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: "Em có thể vào xem không?"

Minh Thù cắn một miếng rong biển, rong biển kêu răng rắc giòn tan.

Thiếu niên thấy cô không cản mình, lấy dép trong tủ giày đi vào nhà.

Mở cửa phòng bếp và phòng tắm cho thiếu niên nhìn, thiếu niên cẩn thận xem vài lần, cuối cùng thất vọng nói: "Xem ra thật sự không phải ở chỗ chị, phía dưới vẫn rỉ nước em cũng không biết phải làm sao... Chị có điện thoại của chủ khu này không?"

"Không có." Có cũng không nói cho cậu biết.

Minh Thù bảo hắn ra ngoài.

Thiếu niên oan ức đi ra ngoài, đứng ở cửa, hắn nói: "Em là Thư Lâm, lúc trước chúng ta đã gặp qua, không ngờ chị ở lầu trên nhà em, lần trước..."

"Ầm!"

Thiếu niên nhìn cửa bị đóng lại, biểu cảm đơ ra.

Lão tử đáng yêu như vậy, lẽ nào không có chút rung động nào sao?

"Kẽo kẹt!"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, người ở bên trong thò đầu ra: "Cậu nói cậu tên gì?"

Thiếu niên hốt hoảng thu biểu cảm lại, ngước mặt nói: "Thư Lâm, Thư trong thư thái, Lâm..."

"Ầm!"

"... trong lâm hành (1)."

Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Thư Lâm xoay người nụ cười trên mặt dần chìm xuống.

Khỉ chứ...

"Sao cơ, cô mới dọn tới sao?"

Thư Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Nhan từ trong thang máy đi ra, hừ lạnh một tiếng. Tức giận đi vào thang máy, chẳng còn được nửa phần dịu dàng đáng yêu.

Liễu Nhan: "..."

[Cửu thiếu, ngươi lại tức giận rồi, xin giữ gìn hình tượng thiếu niên dịu dàng đáng yêu của ngươi, được không?] Hệ thống đinh đinh đoong đoong trừ đi điểm tích lũy, nhắc nhở Thư Lâm.

"Cô ta không biết ta, làm sao biết được ta là hạng người gì, đây không tính là phá hủy thiết lập, ngươi mau trả lại điểm tích lũy cho ta bằng không ngươi cứ chờ xem."

[Cửu thiếu, đây là phạm quy.]

"Ngươi nói lại xem."

[...]

Hệ thống cố gắng nói sang chuyện khác: [Cửu thiếu, cậu phải cố gắng lên, cậu và mục tiêu nhiệm vụ mới gặp nhau hai lần, tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.]

"Trả lại điểm cho ta."

Hệ thống cố gắng nói sang chuyện khác lần nữa: [Cửu thiếu, cậu cũng đừng quá áp lực, chúng ta vẫn còn cơ hội.]

"Trả điểm tích lũy cho ta."

Thư Lâm dừng lại một chút, trên gương mặt thiếu niên lộ ra nụ cười, đôi mắt trong sáng đáng yêu đầy xảo quyệt: "Nếu không ta sẽ phá thế giới này cho ngươi xem, nói không chừng Bộ Phục Hồi sẽ tìm ngươi để tính chuyện bồi thường."

[...] Trả trả trả, trả là được chứ gì!

Mất hết nét đáng yêu, hắn căn bản là đáng yêu không nổi, lúc hắn hung tàn cả ngành đều lạnh run.

Đặc biệt là đám người của Bộ Phục Hồi kia, hận không thể giết chết hắn, ném sự tinh tế cho sâu ăn.

Nó sắp táng gia bại sản rồi.

Hu hu, sao mạng nó khổ như vậy.

Thư Lâm đã vào thang máy đi xuống dưới, Liễu Nhan vẫn đứng chỗ đó.

Liễu Nhan nhìn chỗ Thư Lâm vừa đứng, lại nhìn cửa thang máy đóng chặt, người kia là bạn của cô gái kỳ lạ? Nhìn thế nào cũng kỳ lạ giống nhau.

Vẫn là nhanh chóng thuyết phục Tiêu Cảnh Hàn dọn nhà đi.

Liễu Nhan nghĩ đến thái độ gần đây của Tiêu Cảnh Hàn đối xử với mình, cô ta có chút tức giận, đều tại Lan Chỉ kia làm bây giờ Tiêu Cảnh Hàn đối xử với mình thờ ơ, muốn gặp mặt cũng khó.

"A lô."

Liễu Nhan gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra một người..."

...

Minh Thù nằm kiểu "cát ưu than" (2) trên ghế sô pha, Thư Lâm ở nhà dưới lầu của cô, nghĩ đi nghĩ lại nếu hắn muốn tấn công mình thì phải ở sát bên cạnh mình mới phải chứ.

Minh Thù so sánh thiếu niên vừa nãy với Tây Tử Lâm giả nữ trong game kia.

Nếu nhìn bên ngoài, hai người rất giống nhau đều rất đáng yêu.

Cho nên rốt cuộc là hắn đã chập dây nào lại chọn nhân vật nữ.

Hay đầu có lỗ thủng?

Ừ, nhất định là đầu có lỗ thủng.

Minh Thù không đăng nhập, cô đang lên kế hoạch phải làm thế nào.

[Ký chủ, không phải là hôm nay mua nhiều đồ ăn vặt không muốn nhúc nhích sao?]

Hài Hòa Hiệu không chút lưu tình vạch trần Minh Thù.

Minh Thù nằm trong đống đồ ăn vặt, nụ cười hạnh phúc: "Ta đang nghiêm túc suy nghĩ, đồ ăn vặt giúp ta suy nghĩ, hệ thống như ngươi làm sao hiểu được."

[...] Đúng là không hiểu được, thả vài tiểu yêu tinh đánh nhau đi.

"Khỉ chứ!"

Minh Thù chửi thầm một tiếng, hệ thống một lời không hợp liền để tiểu yêu tinh đánh nhau, phải làm sao đây.

Minh Thù ăn đồ ăn vặt một lúc, thấy thời gian còn sớm sờ sờ mở máy tính lên.

[Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online.

[Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online.

[Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online.

Thông báo trên toàn server.

Liên tục ba lần.

Kiểu chữ to còn thêm hiệu ứng, vô cùng chói mắt.

Minh Thù: "..."

Bà nội nó, không ai nói cho bố mày biết lúc đăng nhập có nhắc nhở!

***

(1) Lâm hành: Kịp lúc đi

(2) Cát ưu than: Chỉ tư thế nằm chán chường, chỉ để buôn dưa lê nói chuyện phiếm, xuất phát từ tư thế sân khấu của diễn viên Cát Ưu trong hài kịch "Ta yêu nhà ta" tập 17, 18 năm 1993.
-------

Minh Thù nhìn kênh [Thế giới] náo nhiệt lên, trẫm có nên cám ơn nó chưa nói tên của trẫm ra không.

[Chat mật] Tây Tử Lâm: Đại thần đại thần, sao ngươi lại online?

[Chat mật] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Sắp chết.

Hiện tại ngoài sắp chết ra, trẫm còn có thể làm sao?

[Chat mật] Tây Tử Lâm:...

Minh Thù mở kênh [Thế giới] ra, trên đó đang suy đoán ai là Ma Vương, gặp ai cũng nghi ngờ, bảng xếp hạng đều bị bới tung một lượt.

[Thế giới] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đừng, ta ở chỗ này này.

Im lặng...

Một giây sau, trên thế giới liền ồn ào cả lên.

[Thế giới] Harry: Mẹ ơi, Đại Lão!

[Thế giới] Mèo Của Philip: Có thể là ta hoa mắt.

[Thế giới] Hoa Tuyết Bay Đầy Trời: Trời tối rồi, nên đi ngủ thôi.

[Thế giới] Xuyên Bối: Ôi chao!

[Thế giới] Đạn Châu: Ông trời ơi, Ma Vương xuất hiện rồi! Còn là Lan Chỉ đại lão đứng đầu bảng trong bảng Tài Phú, thực là khiến kẻ khác khiếp sợ.

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Đại Lão, xem ra sau này chúng ta chỉ có thể đối đầu.

[Thế giới] Ly Ca: Yên tâm, dù vậy trong lòng chúng ta vẫn có ngươi.

[Thế giới] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đừng sợ, rất nhanh thôi các người sẽ được ở chung với ta.

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Khỉ chứ một đám nhân vật, có thể đừng diễn sâu nữa không?

[Thế giới] Mèo Của Philip: Hắn ở Tử Kim Sơn.

Minh Thù vẫn đang hái nấm ở Tử Kim Sơn, trên [Thế giới] đã cập nhật tọa độ của cô, lập tức có người chơi vội chạy sang đây.

Tốc độ của đội Đệ Nhất Lâu rất nhanh, Khô Lâu dẫn đầu là người đầu tiên chạy tới.

[Gần] Khô Lâu: Nhanh nhanh.

[Gần] Ly Ca: Bang chủ kích động như vậy làm gì? Còn cởi quần áo...

[Gần] Xuyên Bối: What the hell, Đại Lão, ngươi giết bang chủ làm gì? Dù chúng ta đối lập, ngươi cũng không cần vừa thấy mặt đã vô tình như thế, dù gì cũng từng cùng sống chết cùng nhau!

Khô Lâu vừa mới đi qua liền bị Minh Thù giết chết, lúc này nằm trên đất nhìn cực kỳ thê thảm.

[Gần] Khô Lâu: Cởi trang bị ra nhanh lên.

[Gần] Nhiễm Nhiễm: Chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục!

[Gần] Ly Ca: Đừng tưởng rằng ngươi là Ma Vương thì chúng ta sẽ sợ, bang chủ, ngươi bảo trọng.

[Gần] Khô Lâu: Mấy người đủ rồi đừng nói nhảm, cởi ra nhanh.

Giọng điệu của Khô Lâu rất nghiêm túc, lúc này mấy nhân vật mới bắt đầu cởi trang bị ra.

[Gần] Xuyên Bối: Đến đây đi, chà đạp em đi.

[Gần] Ly Ca: Bệ hạ, nô tì không thích quá thô lỗ.

Minh Thù tung ra mấy kỹ năng, mấy nhân vật thành công nằm dài ra đất, kênh [Gần] liền yên tĩnh không ít, có thể là vì đã nhận được nhiệm vụ mới.

Sau khi mấy người đứng lên lại một trận xôn xao.

Minh Thù nhìn đám người chơi can đảm đến Tử Kim Sơn, dẫn đầu là Nhan Như Mộng.

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Rất hoan nghênh các người gia nhập.

[Gần] Mèo Của Philip: Cái trò gì vậy? Gia nhập? Đại Lão ngươi cũng đừng trách chúng ta, ai bảo bây giờ ngươi là Ma Vương.

[Gần] Nhan Như Mộng: Mọi người đừng nói nhiều nữa, bắt lấy hắn ta trước đã.

Nhan Như Mộng chỉ huy người chơi của Trường An Minh tấn công Minh Thù trước.

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Có gì từ từ nói.

"Vù!"

Một kỹ năng đánh tới từ phía sau, Nhan Như Mộng điều khiển nhân vật tránh sang bên cạnh, nhưng quá nhiều người, cô ta vừa di chuyển những người khác cũng di chuyển theo.

Nhan Như Mộng bị kỹ năng phóng ra liên tiếp đánh không kịp trở tay, người của Trường An Minh nghĩ cách cứu viện, chờ bọn họ phản ứng Nhan Như Mộng đã nằm trên mặt đất, chỉ còn chút máu.

Minh Thù tiến lên khống chế Nhan Như Mộng.

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đã bảo mấy người có chuyện gì từ từ nói.

[Gần]:...

Lan Chỉ, ngươi trực tiếp ra tay biểu hiện từ từ ở chỗ nào chứ!

Liễu Nhan tức đến quăng luôn chuột, rõ ràng Lan Chỉ kém mình nhiều cấp như vậy, tại sao lại có thể là đối thủ của mình?

Cô ta mở thông tin của Minh Thù ra, lại phát hiện cô đã đầy cấp.

[Gần] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ sao ngươi lại thăng cấp? Không phải là ngươi gian lận chứ!

Những người chơi cũng hoảng hốt, đương nhiên hiểu được thao tác của Minh Thù không phù hợp với cấp bậc của cô, cũng mở thông tin của cô ra để kiểm tra.

[Gần] Mèo Của Philip: Gian lận là phải bị khóa tài khoản đúng không?

[Gần] Tái Lai Nhất Thứ: Đại Lão gian lận... Không thể nào.

[Gần] Tiểu Sửu: Thế nhưng cấp bậc không giống trước kia, nhanh như vậy đã tăng lên mười cấp, quá không khoa học đi?

[Gần] Tích Tích Tích: Vậy khẳng định là gian lận.

[Gần] Nhan Như Mộng: Tố cáo, để phía công ty phán xét.

Liễu Nhan không tin Minh Thù có thể thăng cấp như cũ trong thời gian ngắn như vậy, nhất định là gian lận.

Những người chơi cũng hiểu rất có khả năng này, cũng tố cáo với công ty game.

Cùng lúc nhận được nhiều tố cáo như vậy, Game Master không dám chậm trễ.

Không bao lâu, Game Master liền trả lời lại tin tố cáo, mọi người nhìn thoáng qua diễn đàn liền chụp lại đưa lên kênh [Thế giới], kêu gào các kiểu với Game Master.

[Thế giới] Tích Tích Tích: Làm sao có thể không gian lận? Giỡn mặt à!

[Thế giới] Mèo Của Philip: Nếu nói không gian lận, làm sao có thể tăng nhiều cấp trong thời gian ngắn như vậy?

[Thế giới] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Bởi vì ta đẹp.

Có xấu hổ hay không.

Một đại hán què chân, không biết xấu hổ còn tự nói mình đẹp?

[Thế giới] GM78: Bây giờ hắn là Ma Vương, để đảm bảo trò chơi ổn định sẽ tăng cấp bậc của hắn.

Người chơi tham gia nhiệm vụ này đều là cấp năm mươi đến sáu mươi, Lan Chỉ cấp bốn mươi tám, đây không phải là bắt nạt chó độc thân sao.

[Thế giới] GM78: Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cấp bậc của hắn sẽ khôi phục.

Sau khi nói những lời này, trên [Thế giới] liền an phận.

Game Master người ta đã nói đây không phải gian lận, chỉ là vì biến thành Ma Vương mới đột nhiên tăng cấp.

[Thế giới] GM78: Chúc mọi người chơi game vui vẻ.

Vui vẻ cái con khỉ!

Hoàn toàn không vui nổi!

Bọn họ muốn chơi hình thức bình thường.

[Thế giới] Mèo Của Philip: Đánh không?

[Thế giới] Tích Tích Tích: Đánh!

[Thế giới] Thiên Đường Của Em: Đánh!

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Khoan đã, đừng vội, đừng vội, ta có chuyện muốn nói.

[Gần] Mèo Của Philip: Ngươi muốn nói cái gì? Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là bắt ngươi, nhiều người bắt ngươi như vậy, muốn chạy cũng không chạy thoát được, dứt khoát đưa tay chịu trói là được rồi.

Một đám người chơi phía dưới hùa theo, dù hiện tại cô đã tăng cấp, nhưng một mình cũng không thể là đối thủ của tất cả người chơi được?

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Các ngươi muốn đánh nhất định phải mua dược liệu gì đó đúng không? Nào nào nào, chúng ta mua trước đã.

[Gần] Tái Lai Nhất Thứ:...

[Gần] Mèo Của Philip:...

Đây là đang trêu đùa bọn họ sao? Mình bán đồ đối phó chính mình, trong đầu đang nghĩ cái gì vậy.

Nhưng nói rất có lý, hiện tại Lan Chỉ là Ma Vương bắt được hắn sẽ có thưởng.

Cho nên người chơi rất khó cưỡng lại được, mua đạo cụ của Minh Thù, đạo cụ gần đây cô làm ra dường như là bị giành mua đến hết sạch. Dù bây giờ cô là Ma Vương nhưng chất lượng rất đảm bảo.

Khô Lâu và đám nhân vật của Đệ Nhất Lâu ở bên cạnh thì thầm chắt lưỡi.

Đây mới là gian thương hàng thật giá thật, bọn họ không theo kịp.

[Gần] Nhan Như Mộng: Lên!

Nhan Như Mộng cũng không chờ mấy người này mua đồ xong, chỉ huy người chơi của Trường An Minh trực tiếp xông lên.

[Gần] Ly Ca: Nhan Như Mộng và Đại Lão thực sự là tương ái tương sát.

Minh Thù kết thúc giao dịch khi người của Trường An Minh xông vào đánh, nhanh chóng tránh né khỏi đa số người chơi, duy trì khoảng cách an toàn.

Các loại ánh sáng kỹ năng không ngừng nhấp nháy, người chơi tuôn ra cùng một chỗ, hỗn loạn các kiểu, rốt cuộc là ai đánh ai hiện tại hoàn toàn cũng không phân rõ.

Đến cuối cùng bản đồ của Tử Kim Sơn bị đứng hình.

Nhiều người chơi bị lag (*) đến đen mặt, có thể là mạng chỗ Minh Thù mạnh nên chiếm ưu thế hơn, không bị lag đến rớt mạng, thừa cơ hội này giết được không ít người chơi.

Chờ những người chơi này chết hết, sức tấn công của Minh Thù dần giảm lại.

[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giết nữa, ngày mai quay lại.

Thời gian online hôm nay đã đủ rồi, Minh Thù đi ra khỏi Tử Kim Sơn, những người chơi còn lại đuổi theo cô ra ngoài, không ngờ bọn họ nhiều người như vậy mà cũng không bắt được cô, còn để cô chạy.

Minh Thù dùng đạo cụ ẩn thân, tránh khỏi những người chơi này.

[Đội] Xuyên Bối: Kích thích.

[Đội] Ly Ca: Trâu bò.

[Đội ngũ] Nhiễm Nhiễm: Khiếp sợ.

[Đội] Khô Lâu:...

Hộ Hoa Linh và Cố Tiểu Thỏ không ở đây, có lẽ là đã ngủ rồi.

Minh Thù và mấy người này ngồi xổm ở Tích Thủy Uyên.

[Đội] Khô Lâu: Trò chơi này thực sự rất tuyệt.

[Đội] Xuyên Bối: Đây là trò chơi kích thích nhất ta từng chơi.

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Kỳ thật bản thân trò chơi này cũng quá không công bằng, Đại Lão thân là Ma Vương còn là một tư lệnh độc lập, bây giờ còn phải tìm tiểu binh. Nếu như Đại Lão không có nhiều đạo cụ như vậy thì sớm đã bị đám người chơi kia bắt lại rồi.

[Đội] Ly Ca: Tôi nghĩ không đơn giản như vậy, kế hoạch này không thể thiết kế hình thức qua màn đơn giản như vậy. Tôi nghĩ sau khi bị bắt, hẳn là còn có chuyện gì đó.

[Đội] Khô Lâu: Đại Lão, ngươi thấy sao?

[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Hay là ta tự dâng đầu mình cho người khác?

[Đội] Ly Ca: Thôi đi, lỡ đâu kế hoạch này có lỗ hổng gì thì sao?

Minh Thù cũng chỉ thuận miệng nói vậy, căn bản không có ý định tặng đầu cho người khác.

[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Bây giờ ta phải cố gắng giết người, phải là người ở cấp năm mươi đến sáu mươi, các người đi kéo người đến đây.

Chỉ có giết càng nhiều người, đội của cô mới có thể càng khổng lồ, hình thành trận đấu đối đầu với những người chơi còn lại.

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Kéo thế nào?

[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn có thể kéo thế nào, lừa đến chứ sao, bây giờ chúng ta lại không thể lôi kéo đội vào bản đồ tàn sát. Hay là các ngươi dùng mỹ nhân kế cũng được.

[Đội] Khô Lâu: Thật không ngờ ngươi là Đại Lão như vậy.

[Đội] Ly Ca: Thật không ngờ ngươi là đại lão như vậy +1.

[Đội] Xuyên Bối: Thật không ngờ ngươi là Đại Lão như vậy + hệ ngân hà.

[Đội] Xuyên Bối: Đi gọi đại thần Hoa Linh lên đây.

[Đội] Ly Ca: Có nạn cùng chịu, cũng phải gọi Cố Tiểu Thỏ lên.

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Ta đi gọi người của Đệ Nhất Lâu, hí hí.

Bẫy người phải hãm hại người nhà trước, Khô Lâu quyết định duy trì im lặng.

Người của Đệ Nhất Lâu từ cấp năm mươi trở lên đang online cũng không nhiều lắm, sau khi lừa đến bị giết, mọi người ồn ào một trận, sau khi bị bộ ba người nhân vật của Xuyên Bối tẩy não liền tản ra, đi tìm nhiều người bị hại hơn.

Một đám người chơi bị lừa đến Tích Thủy Uyên liền bị Minh Thù giết chết, mọi người ngơ ngác, nhìn nhiệm vụ chính xuất hiện thêm một cái, thực sự không biết nên nói gì.

Đã nói trò chơi này không đơn giản như vậy.

Người viết ra kế hoạch này có vấn đề!

[Thế giới] Mê Lộc: Ma Vương lừa giết người ở Tích Thủy Uyên, hỡi những Đại Lão đang online, cùng chúng ta xông lên giết!

Khi giết người, sẽ để lộ tin tức.

Trường An Minh vừa nghe tin chạy tới Tích Thủy Uyên đầu tiên, nhưng Tích Thủy Uyên sớm đã không còn ai.

Bọn họ dạo bản đồ nửa ngày không tìm được người, không biết rằng đám người kia đã sớm thoát game đi ngủ.

Chờ ngày hôm sau Minh Thù đăng nhập, liền truyền ra chuyện sau khi bị Ma Vương giết, nhiệm vụ chính sẽ thay đổi.

Minh Thù nhìn nhân số bên phe cô, chưa đến một trăm.

Cô hơi phiền muộn, còn có người chơi trên toàn server đang chờ cô đến giết!

Ăn đồ ăn vặt trước cái đã.

Mấy ngày sau đều là người của Đệ Nhất Lâu lừa gạt người chơi khắp nơi cho Minh Thù giết, bọn họ không giết được, phải là tự tay Minh Thù giết mới được, trong trò chơi gà bay chó sủa các kiểu, cách mấy phút lại đổi mới lời chào hỏi của người chơi đối với Minh Thù.

Liễu Nhan tức không chịu được nhưng bây giờ Minh Thù có người chơi bảo vệ, bọn họ đã mất tiên cơ.

[Đội] Trường An Minh - Tiểu Lộ: Như Mộng tỷ, bây giờ chúng ta phải làm sao, liên minh với những người khác sao?

[Đội] Nhan Như Mộng: Các ngươi thấy Tiêu đại thần không?

Gần đây Liễu Nhan không thấy Tiêu Cảnh Hàn, dù là ở nhà thời gian Tiêu Cảnh Hàn quay về cũng càng ngày càng ngắn.

[Đội] Thiên Lý Truy Phong: Hình như vừa nãy thấy lão đại ở Bách Hoa Cốc.

Trong lòng Liễu Nhan nghi ngờ, bên Bách Hoa Cốc không có Boss nào cũng không có phó bản, hắn qua bên đó làm gì?

[Đội] Nhan Như Mộng: Ta đi tìm Tiêu đại thần, các ngươi nghĩ biện pháp đi.

Liễu Nhan trực tiếp truyền tống đến Bách Hoa Cốc.

Bách Hoa Cốc rất lớn, hoa ở đây nở ra đủ mọi màu sắc là một trong những địa điểm thích hợp nhất để hẹn hò trong game.

Giữa Bách Hoa Cốc có một cây đào rất lớn, hoa đào bay quanh năm trên bản đồ, mưa hoa khắp bầu trời cực kỳ lãng mạn.

Dưới tán cây, Liễu Nhan nhìn thấy Tiêu Cảnh Hàn.

Bên cạnh hắn là một người chơi nữ, hai bóng dáng đứng dưới mưa đào xinh đẹp lại mộng ảo.

Nhưng vào lúc này, bầu trời của Bách Hoa Cốc xuất hiện vô số pháo hoa.

[Gần] Cố Tiểu Thỏ: Đại thần?

Tiêu Cảnh Hàn không trả lời.

Liễu Nhan thấy như vậy hoàn toàn không thể nhìn nổi, đá một cái vào ổ cắm điện, màn hình máy vi tính liền đen lại.

Cô ta tức giận cầm lấy đồ trên bàn đập lung tung.

Gần đây cô ta bận tiêu diệt Lan Chỉ, ít có thì giờ giao lưu với Tiêu Cảnh Hàn cũng không biết bọn họ đến với nhau từ khi nào.

Không phải là Cố Tiểu Thỏ ở cùng một chỗ với Hộ Hoa Linh sao?

Sao đột nhiên lại ở bên cạnh Tiêu Cảnh Hàn?

Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội theo đuổi nam chính, không thể dễ dàng tặng cho người khác như vậy được.

...

Minh Thù cũng không biết chuyện xảy ra bên chỗ Liễu Nhan, chỉ là khi cô ra ngoài ăn cơm gặp Liễu Nhan trong thang máy.

Cô ta có chút không yên lòng, sắc mặt rất ảm đạm.

Minh Thù nhếch mày cười, khi thang máy đóng lại liền nghiêng người lách vào.

Rốt cuộc cũng cho trẫm cơ hội đánh ngươi.

Liễu Nhan hoảng hốt, ánh mắt dừng trên mặt Minh Thù: "Cô... Cô làm gì?"

"Không làm gì cả."

Minh Thù nghiêng đầu cười: "Chuẩn bị đánh cô."

Liễu Nhan nghe mà bối rối, vài giây sau mới hiểu ra nhanh chóng lui ra phía sau thang máy: "Cô bị điên à!"

"Đúng vậy."

Minh Thù gật đầu nghiêm túc, nụ cười dịu dàng: "Nếu như muốn đánh cô là bị bệnh, thì tôi đây đã bệnh đến nguy kịch rồi."

Tiểu bảo bối giá trị thù hận, đến đây đi.

"Ở đây có camera... A..."

"Quên nói cho cô biết, camera đã bị hư rồi."

Minh Thù ngồi xổm bên cạnh Liễu Nhan: "Tức giận nhiều lên nhé, cô sẽ xinh đẹp."

Tức giận nhiều trẫm mới có giá trị thù hận.

Liễu Nhan ôm bụng hung tợn trừng cô, con nhỏ này thần kinh à?

Cô ta sợ tiếp theo sẽ bị đánh cho nên không dám nói, nhìn Minh Thù rời đi.

Chờ Minh thù đi xong, Liễu Nhan lập tức báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát đến xem, trong camera không có gì cả, chỉ thấy một mình Liễu Nhan ở trong thang máy rên la lung tung.

Cảnh sát rùng mình, khỉ thật, gặp quỷ à?

***

(*) Lag: Là một khái niệm được sử dụng trong ngành công nghệ thông tin chỉ sự chậm chễ, không ổn định của thiết bị di động, máy tính hay mạng máy tính. Đi cùng với lag là giật, treo và đơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK