Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Cẩm rất chán chường, đôi mắt ảm đạm, phảng phất như đối mặt với một người chết.

Khác hoàn toàn với mấy tháng trước.

Minh Thù lúc đầu dự định đi nhưng cô lại ngừng lại, quay đầu hỏi: "Nội bộ các cậu xảy ra chuyện gì phải không?"

Kỷ Cẩm cười khổ một tiếng: "Tôi không biết."

Cũng vì không biết nên hiện tại hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Không biết mình còn có thể trở về hay không.

Hắn đã thử rất nhiều lần, đều là những đề nghị thất bại.

Minh Thù rời bệnh viện.

Dựa vào tình huống trước mắt, chỉ có một tổ chức... nhưng là tổ chức gì?

Cô không biết.

Con sen kia, chúng ta trở về đi thôi.

Thú nhỏ kéo tay Minh Thù, móng vuốt nhỏ cào lòng bàn tay cô.

Ngươi đừng đụng vào những người đó, dù gì cũng không liên quan đến ngươi, ngươi trở về ai có thể làm gì ngươi được? Để cho hai bên bọn họ tự chơi đùa đi.

Có về cô cũng không quan tâm con thú hai chân đáng ghét kia!

"Ngươi không nghe người ta nói sao, ta là nhân vật ảo?" Minh Thù bóp móng vuốt thú nhỏ: "Nói không chừng ngươi cũng là hư cấu thì sao?"

Chuyện này ngươi cũng tin? Con sen, cổ hũ mê tín không được sao!

Minh Thù: "..." Đây không phải là khoa học sao?

"Vậy nếu là thật thì sao?" Minh Thù cười một cái, nhẹ giọng nỉ non: "Thế giới này... ai nói được chính xác."

Thú nhỏ phát điên.

Con sen, đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi chính là muốn tên thú hai chân đáng ghét kia.

Thú hai chân có gì tốt!

Xấu xí còn không có lông!

Minh Thù và thú nhỏ thành một đoàn, đi vào trong đám người, biến mất trong dòng người mịt mờ.

-

"Chị Kiều, đây là ảnh chụp tuần trước, tôi đã sửa xong." Trợ lý đưa thẻ nhớ cho Minh Thù.

Minh Thù gật đầu, ý bảo hắn đặt ở trên bàn.

"Chị Kiều, sắp bước sang năm mới rồi, chị có dự định gì không?"

Minh Thù giật mình, năm mới rồi sao?

Cô vuốt chân mày: "Xử lý hết nọi việc thì nghỉ tết đi, tháng ba quay lại làm."

"Nghỉ dài như vậy sao?" Trợ lý kinh ngạc.

"Ừ." Gần đây không nhận hoạt động nào.

Trợ lý im lặng, nhiếp ảnh gia này muốn nhận hoạt động phải xem tâm trạng, nói không nhận thì không nhận.

Đơn vừa rồi trợ lý giao cho Minh Thù là cái cuối cùng, không còn việc gì nữa.

Hắn dọn sạch bàn làm việc rồi tạm biệt Minh Thù.

Trợ lý vừa đi, Minh Thù cũng không biết làm gì.

Thế nhưng lúc này, người hẹn chụp hình không ít.

Lễ mừng năm mới là lúc minh tinh bận rộn nhất.

Minh Thù nghĩ mình còn nhiệm vụ, nên chỉ chọn chụp cho vài người.

Gần sát tết âm lịch, không khí khắp nơi đều tràn ngập màu đỏ tươi tắn.

Phảng phất tất cả mọi người đều rất vui.

"Nghĩ gì thế?" Ôn Hạ Thanh quơ quơ tay trước mặt Minh Thù: "Mất hồn như thế."

"Khi nào cậu về nhà?" Minh Thù thu tầm mắt lại, hỏi người đối diện.

Ôn Hạ Thanh mỉm cười: "Mấy ngày trước đã về, tết không về."

Hắn liếc mắt nhìn Minh Thù: "Kiều Kiều về sao?"

"Về chứ, trong nhà gọi điện thoại tới." Minh Thù nói.

Ôn Hạ Thanh đáy mắt xẹt qua tia lạnh: "Lúc nào về? Vừa lúc tôi không có việc gì làm, sẽ tiễn cô."

"Đặt vé máy bay ngày mốt." Minh Thù nói: "Sao trông cậu là lạ vậy."

"Không phải sắp sang năm mới sao? Trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm xúc." Ôn Hạ Thanh đẩy món ăn đến trước mặt Minh Thù: "Cuộc sống đại học dường như còn gần ngay trước mắt, vừa chớp mắt đã nhiều năm như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh."

"Ừm."

"Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Cậu bị người ta lừa, người không có đồng nào vừa lúc gặp phải tôi đi ra ngoài chụp hình, không ngờ khi đó cậu ngốc như vậy."

"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại khi đó thật sự rất ngốc."

Ôn Hạ Thanh ôn chuyện với Minh Thù cả buổi chiều.

Lúc Minh Thù rời đi, Ôn Hạ Thanh tiễn cô, cô đi phía trước, Ôn Hạ Thanh theo ở phía sau.

"Kiều Kiều..." Ôn Hạ Thanh đột nhiên kêu một tiếng.

Minh Thù đứng ở dưới bậc thang, khuôn mặt nhỏ bé quay đầu hơi ngước nhìn hắn, trong ánh nắng chiều Minh Thù nhìn không rõ sắc mặt của hắn.

Người phía sau lắc đầu, cười nói: "Không có gì, ngày mốt tôi tiễn cậu ra sân bay."

Minh Thù khó đoán nhíu mày lại, luôn cảm thấy Ôn Hạ Thanh có chút kỳ quái.

Sau khi cô rời đi thì gọi điện thoại hỏi người quản lý, người quản lý nói Ôn Hạ Thanh mấy ngày nay bởi vì áp lực công việc nên tinh thần không được tốt.

Trừ cái này, không có vấn đề nào khác.

Minh Thù nhớ lại Ôn Hạ Thanh thỉnh thoảng nhìn cô, thỉnh thoảng thở dài.

-

Minh Thù thu dọn đồ đạc trở về Giang gia, Ôn Hạ Thanh tới tiễn cô, chỉ dặn cô cẩn thận cũng không có gì khác thường.

Minh Thù vừa trở về, thì ba cô bốn dì hỏi về vấn đề việc bạn trai.

Ba mươi tết, Minh Thù trốn trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cũng làm cho đám người kia dừng lại.

Cô nằm ở trên giường, nhìn ngọn đèn trên đầu.

Bên ngoài rất náo nhiệt.

Giang gia vẫn rất hoà thuận, lễ mừng năm mới luôn có mặt đầy đủ.

"Két."

Cửa phòng bị đẩy ra, Minh Thù liếc mắt nhìn, là đứa bé nhỏ nhất Giang gia.

Đứa bé bò lên trên giường Minh Thù, bàn tay nhỏ mập mạp ôm lấy mặt: "Cô, cô không vui sao?"

"Không có." Minh Thù đuổi nó ra: "Đi ra ngoài chơi đi."

Đôi mắt thằng bé liếc qua liếc lại: "Có phải cô thất tình không?"

"Thất tình cái gì, cô còn chưa có đối tượng." Trẻ con bây giờ biết nhiều như vậy rồi sao?

"Ôi chao, đó là vì cô thích người không thích cô sao?" Đứa bé kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

"Người cô yêu..." Minh Thù thở dài: "Cũng không biết đang ở đâu."

Đứa bé nháy mắt mấy cái, rất ngây thơ nói: "Cô đi tìm đi."

"Tìm không được thì sao."

"Vì sao tìm không được, người đó là người ngoài hành tinh sao?"

"Không biết."

"Vì sao không biết?"

"Không biết là không biết."

"Vì sao..."

Đứa bé giống như tổ hợp mười vạn câu hỏi vì sao, Minh Thù ôm nó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

"Ding."

Tiếng chuông năm mới vang lên.

"Brừ... Brừ..."

Minh Thù sờ điện thoại di động, vô ý thức bắt máy.

Giọng Ôn Hạ Thanh truyền tới: "Kiều Kiều, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

"Sao vậy, không vui sao?"

"Không có."

Ôn Hạ Thanh dừng một chút, nói: "Cậu đoán xem tôi đang ở đâu."

"Không đoán. Cậu trẻ con quá vậy!" Minh Thù không có tinh thần: "Không có việc gì tôi cúp máy đây."

"Kiều Kiều..."

Tiếng của Ôn Hạ Thanh bị ngắt quãng.

Ôn Hạ Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ đang sáng, hoa tuyết đang tuôn rơi xuống, hắn thở dài sương mù làm mờ đi tầm mắt của hắn.

Ôn Hạ Thanh không biết mình đứng bao lâu.

"Kẽo kẹt."

Cửa trên lầu bị đẩy ra, đứa bé chạy đến trước mặt Ôn Hạ Thanh, ngửa đầu nhìn hắn: "Anh à, cô nói là anh về đi, chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra."

Ôn Hạ Thanh thấy qua đứa bé này, biết nó là người của Giang gia.

Cô trong miệng nó chắc chắn là Giang Kiều rồi.

Lông mi Ôn Hạ Thanh khẽ run, hoa tuyết phía trên chấn động rớt xuống, hắn chậm rãi đưa tay sờ đầu của đứa bé.

Từ trong túi hắn lấy ra một cái hộp rồi đưa cho đứa bé: "Năm mới vui vẻ."


"Anh, năm mới vui vẻ." Ánh mắt đứa bé trong suốt, rất vui vẻ.

"Giúp anh đưa cái này cho cô ấy được không?" Ôn Hạ Thanh giao một chiếc hộp khác cho đứa bé.

Đứa bé gật đầu: "Dạ được."

"Lên đi."

"Anh trai tạm biệt."

Đứa bé cầm cái hộp biến mất ở cửa, Ôn Hạ Thanh giật giật đôi chân có chút đông cứng, xoay người rời đi.

Hẹn gặp lại.

Giang Kiều.

-

Minh Thù nhìn Ôn Hạ Thanh rời khỏi, cả người cô cũng đầy phiền muộn, làm sao còn dám... Đi nhận tình cảm của người khác.

"Cô... Cô mở cửa ra!"

Minh Thù buông rèm cửa sổ xuống, mở cửa phòng, đứa bé đem một cái hộp lên: "Anh kia đưa cho cô đó!"

Trên hộp còn có hoa tuyết, Minh Thù nhận lấy, mở hộp ra, nhưng mà trong hộp không có gì cả.

Không phải quên bỏ đồ vào mà là rỗng.

Ôn Hạ Thanh cho cô món đồ như vậy làm cái gì?

Vài ngày sau, Minh Thù mới biết được Ôn Hạ Thanh đã đi.

Người quản lý cũng không biết hắn đi đâu.

Điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời,cứ như vậy mất tích.

Rất nhiều năm sau, Minh Thù ở triển lãm nước ngoài chụp ảnh gặp phải Jim.

Anh ta dẫn cô đi đến một nơi

Xuân về hoa nở, mặt hướng về biển lớn, bia mộ sừng sững.

Hắn nói: Kiều Kiều, về sau tôi muốn làm gì tôi cũng đã nghĩ xong rồi, tôi không muốn ở trong giới đó nữa.

Hắn nói: Quá mệt mỏi.

Đúng vậy, sao không mệt được.

Yên lặng chịu đựng bệnh tật, không nói cho ai nghe, sao không mệt được.

Tối hôm tết, Ôn Hạ Thanh chỉ muốn thấy cô một lần cuối.

Minh Thù vuốt mộ bia lạnh như băng, một lúc lâu cô chỉ thở dài một tiếng: "Tôi không phải Giang Kiều."

Minh Thù sau khi trở về mở cái hộp kia, ở dưới đáy hộp tìm thấy một danh thiếp.

Là một tấm hình Giang Kiều chụp cho hắn rất lâu trước đây, bối cảnh này chắc là ở trường học, nam sinh cười tươi như ánh mặt trời, trong đôi mắt phảng phất có sự ôn hòa không giới hạn.

Bên trái ảnh có một hàng chữ.

Nơi phương xa không có em, nhưng chúng ta vẫn còn ở chung một khoảng trời, anh sẽ chìm vào giấc ngủ này đợi em.

Một năm sau.

Thiên tài nhiếp ảnh gia Giang Kiều, tác phẩm "Chìm Đắm" đạt được tượng vàng.

Cùng năm đó.

Nhiếp ảnh gia Giang Kiều qua đời.

-

Nghĩa trang.

Tô Nam Phong dẫn theo Dư Tiểu Hàn đến cúng bái, hắn vỗ về Dư Tiểu Hàn.

Dư Tiểu Hàn miễn cưỡng cười cười: "Cô ấy còn rất trẻ."

Tô Nam Phong thở dài, thương tiếc sâu sắc: "Đi thôi."

Hai người xoay người rời khỏi nghĩa trang, trên bia mộ nét mặt cô gái tươi cười như hoa, hưởng dương hai mươi sáu tuổi.

Sau khi bọn họ rời đi, một bóng người từ một bên nghĩa trang đi qua, hắn để hoa tươi trước bia mộ, đứng yên một lúc thì rời khỏi.

-

Minh Thù lần này chết cũng không bình thường, bể bơi bị rò điện, cô bị giật điện chết.

Sao không trực tiếp đánh chết cô đi!

Chết một cách kỳ lạ.

Minh Thù trở lại phòng mây trắng, đi đến đám mây bên cạnh nghỉ ngơi.

Hài Hòa Hiệu cân nhắc một chút, không dám tùy tiện lên tiếng, làm cho màn hình mây trắng thể hiện tư liệu.

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 380000

Nhiệm vụ nhánh: Vẫn chưa xong

Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành

Minh Thù vẫn như cũ không có hỏi Hài Hòa Hiệu bất cứ vấn đề gì, nằm một lúc lâu, vẫy tay để cho Hài Hòa Hiệu tiếp tế đồ ăn.

-

Cả căn phòng đều làm bằng kim loại bạc, người mặc áo choàng trắng dài đối diện một máy kiểm tra.

"Keng."

Cửa kim loại mở ra.

Người đàn ông tóc vàng từ bên ngoài bước đến.

"Cục trưởng."

Mọi người đồng thời xoay người, cung kính gọi một tiếng.

"Thế nào rồi?"

Một người đeo kính mang áo choàng trắng tiến lên: "Chủ hệ thống đã khôi phục, thế nhưng..."

Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nhìn người đàn ông áo choàng trắng: "Nhưng cái gì?"

Người này nói: "Chủ hệ thống đột nhiên tan vỡ, có mấy người không có thể về đúng lúc... Mất đi liên hệ, chỉ sợ là không tỉnh lại."

Người đàn ông tóc vàng giống như cũng không thèm để ý, hắn nhìn về khoang duy nhất trong phòng: "Hắn thế nào?"

"Tình trạng không tốt lắm, Cửu thiếu vận dụng một loại thủ pháp rất kỳ quái, giống như muốn chống lại máy xóa trí nhớ, thế nhưng chủ hệ thống đột nhiên tan vỡ, khiến cho tình trạng Cửu thiếu bây giờ..."

Người đàn ông tóc vàng nhíu mày: "Có thể tỉnh không?"

"Cái này..." Người đeo kính mang áo choàng trắng không dám hứa chắc: "Nếu như Cửu thiếu bị nhốt, khả năng rất khó trở ra, ngài cũng biết..."

"Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy biện pháp giải quyết."

Người đàn ông tóc vàng nói xong lập tức rời phòng, để lại mọi người ngơ ngác

Ba ngày...

Điều này sao có thể.

Người đàn ông tóc vàng mới vừa đi ra, chỉ thấy Lạc Yến dựa vào hành lang đứng đợi, giọng nói vô cùng hả hê: "Chưa tỉnh?"

Đôi mắt của người đàn ông tóc vàng tối xuống nhìn hắn.

"Nhìn ta như vậy làm gì?" Lạc Yến nhìn lại bản thân mình: "Hôm nay ta có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông tóc vàng liếc mắt: "Lạc Yến, ta nói cho ngươi biết, không nên động vào hắn."

Lạc Yến giống như bị chọc cười: "Ông nghi ngờ ta làm? Ta và hắn ngang bằng nhau, cục trưởng, có phải ông quá coi trọng ta hay không. Nhưng ta thật sự cũng rất vui, không ngờ trong mắt cục trưởng ta lợi hại như vậy."

Giống như người nam nhân tóc vàng muốn nhìn ra được cái gì đó trên mặt tên này, nhưng nụ cười của tên yêu tinh Lạc Yến này không biết đâu thật đâu giả.

"Hắn chết rồi đối với chúng ta đều không tốt."

Lạc Yến bình tĩnh nhún nhún vai.

-

Ba ngày sau, người đàn ông tóc vàng vẫn như cũ không có biện pháp giải quyết.

Các bộ phận bị một không khí tệ hại bao trùm, bọn họ cũng cảm giác được khí này là của cục trưởng.

Đặc biệt bộ phận kỹ thuật, bọn họ phụ trách toàn bộ chủ hệ thống, chủ hệ thống tan vỡ bọn họ phải chịu trách nhiệm, Cửu thiếu vẫn chưa tỉnh lại bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm.

Bọn họ làm sao lại xui xẻo như vậy!

"Chúng ta nghĩ không ra biện pháp gì, cục trưởng sẽ xử chúng ta đó!" Trong phòng làm việc, một đám người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Biện pháp khả thi chúng ta cũng đã nghĩ hết rồi, còn biện pháp nào nữa?"

"Đừng hoảng, cục trưởng muốn xử chắc chắn sẽ xử trưởng bộ phận trước, chúng ta đều là tinh anh bộ kỹ thuật, không thể tùy tùy tiện tiện xử chúng ta."

"Đúng đúng đúng!"

Bộ trưởng bộ kỹ thuật: "..."

"Ôi, các người đang bận sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, có người trực tiếp tránh về phía sau.

"Lạc... Lạc Yến, ngươi tới làm gì?" Bộ trưởng bộ kỹ thuật nói không lưu loát đứng lên: "Cục trưởng đã nói qua, không cho ngươi tới bộ kỹ thuật!"

Lạc Yến chỉ vào vào đường biên giới vừa chạm tới, cười hì hì nói: "Ta chưa vào, ta cũng không có vi phạm lời cục trưởng nói."

Bộ trưởng bộ kỹ thuật: "..."

Lạc Yến cười gian xảo: "Ta chỉ muốn hỏi Cửu thiếu tỉnh chưa?"

Bộ trưởng bộ kỹ thuật nhắm mắt nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi?"

"Làm sao không liên quan? Nếu hắn chưa tỉnh thì ta sẽ rất vui."

"..."

Về ân oán cùa Lạc Yến và Cửu thiếu, có thể viết thành một tác phẩm hàng trăm ngàn chữ.

Thế nhưng ân oán cụ thể gì... Bọn họ cũng không biết.

Dù sao hai người này là ngươi không ưa ta, ta cũng không ưa ngươi.

Người này không may thì người kia hả hê, giậu đổ bìm leo, khắp nơi vui mừng.

"Cục... cục trưởng." Bộ trưởng bộ kỹ thuật đột nhiên nhìn phía sau Lạc Yến kêu một tiếng.

Biểu cảm của Lạc Yến thoáng ngừng lại, hắn như không có chuyện gì xảy ra xoay người, nhìn người đang bước đến.

Người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh hắn đi qua, nói với bộ trưởng bộ kỹ thuật: "Truyền một lần nữa."

Bộ trưởng bộ kỹ thuật trợn to mắt: "Cục trưởng... chuyện này quá nguy hiểm, nếu lỡ..."

"Ngươi còn biện pháp tốt hơn?"

Bộ trưởng bộ kỹ thuật lắc đầu.

"Vậy... vị trí truyền?"

"X 3459, Y 452."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK