Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Liên cũng nhìn rõ được Minh Thù, tại sao cô ta lại ở đây?

Ở thế giới đó của cô, người con gái này đã dựa vào sự yêu thương của Hoắc Đình, chèn ép cô đủ kiểu.

Thế giới này tuy thân phận Hoắc Đình có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn là người đàn ông có quyền thế, cô cũng muốn cho cô ta nếm thử mùi vị mình từng trải qua, cảm giác bị mất đi hết.

"Hoắc tổng, thuốc đã mua về rồi."

Cửa hàng đồ ngọt đột nhiên được đẩy ra trợ lý Hoắc Đình chạy đến, dường như không phát hiện bầu không khí bên trong không đúng lắm.

Hoắc Đình thu ánh mắt lại, căn dặn trợ lý: "Bôi thuốc cho cô Hạ."

Hạ Liên cho rằng Hoắc Đình sẽ đích thân bôi thuốc cho mình, lúc này nghe được hắn nói như vậy, lòng giận dữ: "Không cần."

Trợ lý khổ sở nhìn Hoắc Đình lại nhìn Hạ Liên.

Hạ Liên liền giật lấy thuốc trong tay trợ lý, bôi thuốc lên chỗ chân mình bị bong gân sau đó nhét thuốc về tay trợ lý, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Cám ơn Hoắc tổng, không hẹn gặp lại!"

Hạ Liên khập khễnh rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, đứng ở bên ngoài cô quay đầu nhìn thoáng qua, Hoắc Đình đang đi về phía Minh Thù bên kia.

Hoắc Đình cúi đầu nhìn cô gái ngồi trước cửa sổ, giọng nói hơi nhẹ: "Tôi đưa cô về."

"Tôi quen anh sao?" Minh Thù chống cằm, nụ cười thanh thuần.

"Hoắc Đình."

"Không quen."

"..."

Hoắc Đình cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, làm sao cô có thể không biết mình. Hứa gia không thể nào không nói qua với cô, lần này hắn trở về là vì chuyện đính hôn cùng cô, chẳng mấy chốc sẽ lên lịch trình.

Minh Thù cười tươi tắn: "Anh à, nửa đêm nửa hôm không nên làm quen bừa, cẩn thận gặp ma đấy."

Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, cô đi tìm Hạ Liên chơi đùa vẫn tốt hơn.

Giá trị thù hận của trẫm đã tới.

"Hứa Bắc." Hoắc Đình cau mày gọi cô ta.

Người đi dường như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.

Hoắc Đình đuổi theo cô đi ra ngoài, ngăn cô lại ở ngay cửa của cửa hàng đồ ngọt cửa: "Trễ như thế một mình cô về, để tôi đưa cô trở về đi."

"Tôi cũng không quen biết anh? Anh lại khăng khăng đòi đưa tôi về nhà, anh muốn làm gì vậy!"

Điêu dân luôn muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm.

"Rất nhanh cô sẽ quen biết thôi."

"Cũng không muốn." Anh nhanh tới tìm tiểu Bạch Liên của anh đi, đừng ở đây cản trở tôi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt được không!

Tổng tài bá đạo xứng với tiểu Bạch Liên, anh chơi đùa gì với trẫm ở đây chứ.

Hoắc Đình mặt lạnh: "Lên xe."

Một chiếc Bentley màu đen dừng ở bên cạnh Minh Thù.

Minh Thù giật giật khóe miệng, đầu óc tổng tài này có vấn đề sao? Trẫm phải đánh hắn một trận cho tỉnh táo lại chăng?

Minh Thù không động đậy, Hoắc Đình trực tiếp ra tay nỗ lực kéo Minh Thù lên xe.

Một tay đè lại bả vai Hoắc Đình, ngăn cản hành vi của hắn: "Hình như cô gái này nói không biết anh."

Minh Thù và Hoắc Đình đồng thời nhìn về phía người đi tới, cũng ăn mặc âu phục thế nhưng âu phục không cài cúc, áo sơ mi bên trong để hở hai cúc áo lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.

So với Hoắc Đình cẩn thận tỉ mỉ, người đàn ông này có phần theo kiểu lãng mạng tùy ý, lộ ra vài phần lưu manh.

Phía sau hắn mang theo không ít người, xem ra chắc là từ cửa hàng đồ ngọt bên cạnh đi ra.

"Lạc tổng, chuyện này liên quan gì đến anh." Hoắc Đình hất tay người đàn ông ra đè bả hắn vai xuống, giọng điệu lạnh hơn so với vừa rồi.

"Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, cô gái đáng yêu này hẳn rất cần tôi giúp đỡ, phải không?" Lạc Xuyên nhìn Minh Thù, vừa rồi là ba phần lưu manh, vậy bây giờ chính là bảy phần.

Minh Thù cong môi lên cười, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm: "Không cần."

Cô từ thế bị kìm kẹp chỗ Hoắc Đình, ngay trước mặt Lạc Xuyên cầm lấy cổ tay Hoắc Đình xoay qua vai khiến hắn ngã xuống đất.

"..."

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng xe ồn ào ở xa xa đều biến mất.

Giải quyết xong, Minh Thù bình tĩnh vỗ tay một cái thuận tay gọi một chiếc taxi, lúc Hoắc Đình còn chưa kịp phản ứng lại đã chuồn mất.

Giờ không chạy, chẳng lẽ muốn đợi Hoắc Đình đứng lên gọi vệ sĩ bắt cô lại sao?

Cô cũng không ngốc.

Hoắc Đình đứng lên mặt tái xanh, đưa mắt chứng kiến Minh Thù lên chiếc xe taxi kia biến mất.

Cô gái này...

Vừa rồi nếu như không phải hắn không đề phòng trong chốc lát làm sao lại bị cô ra tay được.

Lạc Xuyên đứng bên xoa cằm: "Hơi thú vị."

Lạc Xuyên đút hay tay vào túi nhìn Hoắc Đình huýt sáo, sau đó dẫn người nghênh ngang đi khỏi để lại Hoắc Đình mặt xám đen.

-

Công ty.

Minh Thù úp mặt vào một đống giấy tờ sống không bằng chết, làm tổng tài sao nhiều việc như vậy, trẫm muốn yên tĩnh ăn đồ ăn vặt.

"Hứa tổng, đây là lịch trình hôm nay."

Thư ký cẩn thận đưa lịch trình đến trước mặt Minh Thù, nhanh chóng nói qua một lần.

"Ký hợp đồng gì, có ăn uống sao?" Không thì trẫm không đi.

Thư ký hơi chậm lại, sau đó làm hết phận sự trả lời: "Sau nghi thức ký hợp đồng sẽ có bữa tiệc."

Có bữa tiệc!

Minh Thù vui vẻ bằng lòng chuyện ký hợp đồng với thư ký.

Thư ký hơi mung lung khó hiểu ôm một xấp giấy tờ rời phòng làm việc, đi sắp xếp lịch trình tiếp theo.

Nghi thức ký hợp đồng do tổng tài đích thân ký chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, nghi thức ký hợp đồng không khó, khó khăn là đám người kia nói tới nói lui không dứt.

Minh Thù nghe thấy buồn chán, lúc nào mới ăn cơm?

Nói xong chưa?

Không phải mới vừa nói cái này à vì sao lại muốn nói nữa, nói lui nói tới có ý gì?

Tôi có thể ký tên chưa?

Hợp đồng ở đâu chứ!

Minh Thù lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong túi bắt đầu ăn, người đối diện có chút giật mình nhìn cô, thư ký lúng túng trên mặt vẫn phải giữ nguyên nụ cười.

"Hứa tổng chú ý hình tượng..." Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tôi đói." Minh Thù rất ấm ức: "Cô nói có ăn tôi mới tới."

Thư ký: "..."

"Hứa tổng có vấn đề gì sao?" Người đại diện đối diện hỏi Minh Thù: "Nếu như Hứa tổng cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể bàn bạc lại."

Tinh thần Minh Thù lập tức tỉnh táo: "Tôi mời các vị ăn cơm đi!"

Mọi người: "..."

Bọn họ còn chưa nói xong chuyện hợp đồng làm sao lại nhảy đến chuyện ăn rồi.

"Thời gian cũng không sớm, Hứa tổng nếu như đói bụng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được."

Dù sao cũng là người của công ty lớn, đối mặt với kiểu gây sự vô lý của Minh Thù, đối phương cũng không thể không nể mặt.

Rất nhiều chuyện làm ăn đều ký kết thành công trên bàn ăn, kỳ thực cũng không có gì là kỳ lạ cả.

"Hứa tổng mời đi bên này."

Đối phương mời Minh Thù cùng rời khỏi phòng họp.

"Lạc tổng."

"Lạc tổng."

Phía trước vang lên giọng nói nghiêm túc, Lạc Xuyên bị người vây quanh hình tượng của hắn hầu như không thay đổi gì, vẫn là bộ dạng tùy tiện thoải mái kia.

Âu phục bị hắn hành hạ như thế, nếu không có khuôn mặt đẹp trai hẳn chính là một thanh niên lôi thôi.

Ánh mắt Lạc Xuyên quét qua hắn chợt dừng chân lại, nhướng mày hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"

Người đứng gần lên tiếng nhỏ giọng trả lời hai câu.

"Vừa hay tôi cũng chưa ăn cơm, cùng đi chứ."

Lạc Xuyên nhìn Minh Thù phía sau: "Hứa tổng không ngại chứ?"

Minh Thù nở một nụ cười: "Ngại."

Nhiều người như vậy thì bớt đi một miếng ăn, trẫm đương nhiên là ngại rồi.


Hiển nhiên Minh Thù có ngại cũng vô ích, công ty ký hợp đồng với cô là của Lạc Xuyên nên cuối cùng vẫn là thêm Lạc Xuyên đi cùng.

Có Lạc Xuyên xuất hiện, những người còn lại chỉ cố gắng giảm tối thiểu cảm giác tồn tại, đáng lẽ lúc đầu lần ký hợp đồng này là Lạc Xuyên tới nhưng Lạc Xuyên nói hắn không rảnh, bọn họ chỉ có thể đi thay.

Ngay từ đầu bọn họ vào phòng họp còn có chút lo sợ không yên, sợ Minh Thù truy cứu trách nhiệm, hết lần này tới lần khác bọn họ không để ý gì đến họ tuyệt không quan tâm người tới là ai.

Khó khăn lắm mới thở phào lúc này Lạc Xuyên lại xuất hiện.

Lạc Xuyên và Minh Thù ngồi ở phía trên: "Chưa tự giới thiệu tôi là Lạc Xuyên, Lạc trong rơi rớt, Xuyên trong sông núi."

Minh Thù liếc hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm trên bàn đồ ăn.

Lạc Xuyên: "..."

Lạc Xuyên bắt chuyện người mang thức ăn lên, đợi các món ăn được mang lên cái bàn trống rỗng lập tức được lấp đầy, cả phòng đều là mùi thức ăn.

"Hứa tổng, uống một chén?" Lạc Xuyên tự mình rót cho Minh Thù một ly rượu vang.

Minh Thù cầm chiếc đũa gắp thức ăn: "Ăn cơm uống rượu gì chứ, Lạc tổng tự mình uống đi."

Mọi người: "..."

Xong rồi, tiểu ác ma bị người khác dỗi rồi.

Thư ký: "..."

Không muốn nói chuyện, muốn giữ im lặng.

Lạc Xuyên ngược lại không tức giận, hắn cười nhẹ một tiếng tay khoát lên ghế Minh Thù, nhìn cô gật gật: "Hứa tổng, cô nói với người hợp tác như vậy, có phải có chút không đáng yêu hay không?"

"Hợp đồng chưa ký mà." Minh Thù mỉm cười: "Lạc tổng suy nghĩ nhiều rồi."

"Hứa tổng không muốn ký sao?" Lạc Xuyên nói cao giọng.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Lạc Xuyên.]

Giờ phát nhiệm vụ đều phát kịp thời như thế sao?

Hài Hòa Hiệu ngươi tiến bộ lắm!

[Cám ơn khích lệ, ký chủ cố gắng lên.]

Minh Thù nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát Lạc Xuyên vài lần.

Lạc Xuyên hào phóng để cô quan sát.

Minh Thù thu ánh mắt lại nhai nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: "Tôi suy nghĩ kỹ một chút, ăn xong bữa cơm này chúng ta giải tán thôi."

Ý ngầm chính là không ký.

Lạc Xuyên nghe vậy không những không kinh ngạc, ngược lại còn khen cô một cách kỳ lạ: "Hứa tổng rất quyết đoán."

Mọi người: "..."

Lạc tổng không nói được hai câu sao? Thực sự không ký sao? Lạc tổng tỉnh lại đi chứ!

Lạc Xuyên không có chút ý thương lượng nào.

Mọi người rất tuyệt vọng, hay lắm ăn một bữa cơm liền phá hợp đồng sắp về tay mất rồi.

Thư ký cũng không biết nói gì, bọn họ bàn bạc hợp đồng này đã sắp nửa tháng, Hứa tổng nói không ký là không ký, trở về làm thế nào ăn nói với đám người ở công ty?

Hứa tổng đừng tùy hứng chứ!

Minh Thù và Lạc Xuyên cơm nước xong liền tạm biệt ai về nhà nấy.

"Hứa tổng bảo trọng."

"Lạc tổng cũng bảo trọng."

Hai người đứng ở bên ngoài quán rượu ngầm liếc nhau đầy thâm ý, sau đó đồng thời xoay người lên xe.

Còn trên đường trở về hai bên đều chịu sự truy hỏi của cấp dưới.

"Hứa tổng, người của công ty lúc đầu... Bây giờ không ký được hợp đồng này, bọn họ càng có lý do nhằm vào cô hay tôi liên lạc lại với bọn họ, trở về ký hợp đồng này đi."

Minh Thù rất cứng rắn: "Không ký."

Thư ký vò đầu bứt tóc thắc mắc: "Tại sao vậy?"

Minh Thù mỉm cười: "Nhìn hắn khó chịu."

Thư ký: "..."

Bên kia cũng là cảnh tượng như vậy.

"Lạc tổng, dự án này chúng tôi đã bàn bạc qua, có Bắc Thần dựa lưng vào Hứa gia rất đáng để hợp tác. Giờ liên lạc lại với bọn họ, hẳn là còn có thể ký hợp đồng."

"Không ký."

"Tại sao vậy!"

Lạc tổng nhìn người hỏi mỉm cười: "Cô ta sẽ nhanh chóng phá sản."

"..."

"Phong Quang Vô Hạn" vốn là của kịch bản Bắc Thần, nhưng diễn viên chính ngoại trừ nghệ sĩ Bắc Thần cũng có những công ty giải trí khác.

Cuối cùng vài nhân vật được chỉ định, chính là khởi động quay chính thức trở thành bộ phim của năm, Minh Thù là tổng tài cũng cần dự buổi lễ nghi thức mở máy.

Thư ký sợ Minh Thù làm hỏng chuyện nên theo sát toàn bộ hành trình.

Minh Thù gặp qua diễn viên chính ở lại trong phòng nghỉ ngơi chờ nghi thức mở máy, thư ký nhìn cô vài lần, nghe điện thoại cũng không dám rời khỏi phòng nghỉ.

Minh Thù khẽ động, thư ký lại khẩn trương: "Hứa tổng, có có cần gì không?"

"Đi vệ sinh." Minh Thù bỏ hạt đậu vào miệng: "Cô giúp tôi đi được sao?"

Thư ký xấu hổ: "Tôi dẫn Hứa tổng đi."

"Sao cô theo tôi như theo tội phạm vậy?"

Thư ký khóc không ra nước mắt.

Tôi cũng không muốn mà! Cô xem chuyện gần đây cô làm ở trong công ty xem, đám người kia đều muốn giết cô, tôi có thể làm sao đây.

Thư ký đưa Minh Thù đi vào phòng vệ sinh, mới vừa bước vào chợt nghe "bốp" một tiếng.

"Hạ Liên, biết xấu hổ chút đi."

Ở cửa phòng rửa tay, Hạ Liên và một cô gái xinh đẹp đứng đối diện nhau, đánh người chắc là cô gái xinh đẹp kia, phong thái nhân vật chính sáng chói.

Cô gái thấy có người tiến đến sắc mặt hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, căng thẳng nhìn Minh Thù gật đầu chào hỏi: "Hứa tổng."

Hạ Liên vốn muốn ra tay trả đũa nhưng vì Minh Thù đột nhiên tiến đến, cô không tiện ra tay mà chỉ có thể nhịn.

Minh Thù lướt qua người hai người, vô cùng tâm lý nói với cô gái kia: "Đánh đủ chưa? Chưa đánh đủ, tôi giúp cô thông khí."

Cô gái: "..." Sao?

"Hứa tổng." Thư ký tiến nhanh đến kéo Minh Thù: "Lễ khai máy sắp bắt đầu, không được đến muộn."

Ân oán giữa giới nghệ sĩ, Hứa tổng làm gì phải nhúng tay vào.

Cô gái kia hơi ngơ ngác theo ám chỉ của thư ký, cô mau rời khỏi nơi đây.

Hạ Liên ôm mặt chất vấn: "Hứa Bắc tôi đắc tội với cô ở đâu?"

Hạ Liên cũng là tiểu thư nhà giàu, đối mặt cùng Minh Thù bằng tuổi mình cô gọi thẳng tên cũng không coi là mất lịch sự.

"Chuyện lần trước cô đã quên sao?" Minh Thù nheo mắt: "Tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút, cô làm tôi xấu mặt như vậy có nhớ hay không?"

Lúc đó lễ phục Hứa Bắc mặc đột nhiên xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa trần truồng trước mặt mọi người.

Tuy là cuối cùng không như vậy, nhưng là lúc đó báo chí đưa tin rất nhiều về chuyện ăn mặc của cô, cô là chủ đề nóng liên tiếp mấy ngày.

Hạ Liên giật giật da đầu, cô ta làm sao biết được? Sự kiện kia đều đã qua lâu như vậy.

"Cô nói bữa tiệc rượu gì, có liên quan gì với tôi đâu?"

Khuôn mặt Hạ Liên vô tội: "Tôi cũng không chạm qua lễ phục cô, không có chứng cứ cô đừng việc xấu gì cũng đều đổ lên người tôi."

Minh Thù nhún vai, cười yếu ớt đi về bên kia: "Cô không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi cảm thấy đúng như vậy là vậy được rồi."

"..."

Cô đây là biết hay là không biết?

Đáy lòng Hạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu rõ được.

"Cô làm cái gì..." Hạ Liên nhíu mày, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.

Người ở sau mi mắt cong lên ý cười: "Đánh cô."

Ở đây không có ai, đánh người... Không phải, cơ hội tốt để kéo thù hận không thể bỏ qua.

"Hứa Bắc cô điên rồi, cô đừng tới đây tới nữa tôi gọi người đấy."

Hạ Liên tiếp tục lui về phía sau, cô cũng không muốn lui, cũng không biết vì sao đối diện với Hứa Bắc, cô ta cảm thấy có chút chột dạ yếu đuối.

Sàn nhà phòng vệ sinh mới vừa được lau dọn nên hơi ẩm ướt, Hạ Liên mang giày cao gót không đứng vững, "bạch" một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế vô cùng khó coi.


Hiển nhiên Minh Thù có ngại cũng vô ích, công ty ký hợp đồng với cô là của Lạc Xuyên nên cuối cùng vẫn là thêm Lạc Xuyên đi cùng.

Có Lạc Xuyên xuất hiện, những người còn lại chỉ cố gắng giảm tối thiểu cảm giác tồn tại, đáng lẽ lúc đầu lần ký hợp đồng này là Lạc Xuyên tới nhưng Lạc Xuyên nói hắn không rảnh, bọn họ chỉ có thể đi thay.

Ngay từ đầu bọn họ vào phòng họp còn có chút lo sợ không yên, sợ Minh Thù truy cứu trách nhiệm, hết lần này tới lần khác bọn họ không để ý gì đến họ tuyệt không quan tâm người tới là ai.

Khó khăn lắm mới thở phào lúc này Lạc Xuyên lại xuất hiện.

Lạc Xuyên và Minh Thù ngồi ở phía trên: "Chưa tự giới thiệu tôi là Lạc Xuyên, Lạc trong rơi rớt, Xuyên trong sông núi."

Minh Thù liếc hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm trên bàn đồ ăn.

Lạc Xuyên: "..."

Lạc Xuyên bắt chuyện người mang thức ăn lên, đợi các món ăn được mang lên cái bàn trống rỗng lập tức được lấp đầy, cả phòng đều là mùi thức ăn.

"Hứa tổng, uống một chén?" Lạc Xuyên tự mình rót cho Minh Thù một ly rượu vang.

Minh Thù cầm chiếc đũa gắp thức ăn: "Ăn cơm uống rượu gì chứ, Lạc tổng tự mình uống đi."

Mọi người: "..."

Xong rồi, tiểu ác ma bị người khác dỗi rồi.

Thư ký: "..."

Không muốn nói chuyện, muốn giữ im lặng.

Lạc Xuyên ngược lại không tức giận, hắn cười nhẹ một tiếng tay khoát lên ghế Minh Thù, nhìn cô gật gật: "Hứa tổng, cô nói với người hợp tác như vậy, có phải có chút không đáng yêu hay không?"

"Hợp đồng chưa ký mà." Minh Thù mỉm cười: "Lạc tổng suy nghĩ nhiều rồi."

"Hứa tổng không muốn ký sao?" Lạc Xuyên nói cao giọng.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Lạc Xuyên.]

Giờ phát nhiệm vụ đều phát kịp thời như thế sao?

Hài Hòa Hiệu ngươi tiến bộ lắm!

[Cám ơn khích lệ, ký chủ cố gắng lên.]

Minh Thù nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát Lạc Xuyên vài lần.

Lạc Xuyên hào phóng để cô quan sát.

Minh Thù thu ánh mắt lại nhai nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: "Tôi suy nghĩ kỹ một chút, ăn xong bữa cơm này chúng ta giải tán thôi."

Ý ngầm chính là không ký.

Lạc Xuyên nghe vậy không những không kinh ngạc, ngược lại còn khen cô một cách kỳ lạ: "Hứa tổng rất quyết đoán."

Mọi người: "..."

Lạc tổng không nói được hai câu sao? Thực sự không ký sao? Lạc tổng tỉnh lại đi chứ!

Lạc Xuyên không có chút ý thương lượng nào.

Mọi người rất tuyệt vọng, hay lắm ăn một bữa cơm liền phá hợp đồng sắp về tay mất rồi.

Thư ký cũng không biết nói gì, bọn họ bàn bạc hợp đồng này đã sắp nửa tháng, Hứa tổng nói không ký là không ký, trở về làm thế nào ăn nói với đám người ở công ty?

Hứa tổng đừng tùy hứng chứ!

Minh Thù và Lạc Xuyên cơm nước xong liền tạm biệt ai về nhà nấy.

"Hứa tổng bảo trọng."

"Lạc tổng cũng bảo trọng."

Hai người đứng ở bên ngoài quán rượu ngầm liếc nhau đầy thâm ý, sau đó đồng thời xoay người lên xe.

Còn trên đường trở về hai bên đều chịu sự truy hỏi của cấp dưới.

"Hứa tổng, người của công ty lúc đầu... Bây giờ không ký được hợp đồng này, bọn họ càng có lý do nhằm vào cô hay tôi liên lạc lại với bọn họ, trở về ký hợp đồng này đi."

Minh Thù rất cứng rắn: "Không ký."

Thư ký vò đầu bứt tóc thắc mắc: "Tại sao vậy?"

Minh Thù mỉm cười: "Nhìn hắn khó chịu."

Thư ký: "..."

Bên kia cũng là cảnh tượng như vậy.

"Lạc tổng, dự án này chúng tôi đã bàn bạc qua, có Bắc Thần dựa lưng vào Hứa gia rất đáng để hợp tác. Giờ liên lạc lại với bọn họ, hẳn là còn có thể ký hợp đồng."

"Không ký."

"Tại sao vậy!"

Lạc tổng nhìn người hỏi mỉm cười: "Cô ta sẽ nhanh chóng phá sản."

"..."

"Phong Quang Vô Hạn" vốn là của kịch bản Bắc Thần, nhưng diễn viên chính ngoại trừ nghệ sĩ Bắc Thần cũng có những công ty giải trí khác.

Cuối cùng vài nhân vật được chỉ định, chính là khởi động quay chính thức trở thành bộ phim của năm, Minh Thù là tổng tài cũng cần dự buổi lễ nghi thức mở máy.

Thư ký sợ Minh Thù làm hỏng chuyện nên theo sát toàn bộ hành trình.

Minh Thù gặp qua diễn viên chính ở lại trong phòng nghỉ ngơi chờ nghi thức mở máy, thư ký nhìn cô vài lần, nghe điện thoại cũng không dám rời khỏi phòng nghỉ.

Minh Thù khẽ động, thư ký lại khẩn trương: "Hứa tổng, có có cần gì không?"

"Đi vệ sinh." Minh Thù bỏ hạt đậu vào miệng: "Cô giúp tôi đi được sao?"

Thư ký xấu hổ: "Tôi dẫn Hứa tổng đi."

"Sao cô theo tôi như theo tội phạm vậy?"

Thư ký khóc không ra nước mắt.

Tôi cũng không muốn mà! Cô xem chuyện gần đây cô làm ở trong công ty xem, đám người kia đều muốn giết cô, tôi có thể làm sao đây.

Thư ký đưa Minh Thù đi vào phòng vệ sinh, mới vừa bước vào chợt nghe "bốp" một tiếng.

"Hạ Liên, biết xấu hổ chút đi."

Ở cửa phòng rửa tay, Hạ Liên và một cô gái xinh đẹp đứng đối diện nhau, đánh người chắc là cô gái xinh đẹp kia, phong thái nhân vật chính sáng chói.

Cô gái thấy có người tiến đến sắc mặt hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, căng thẳng nhìn Minh Thù gật đầu chào hỏi: "Hứa tổng."

Hạ Liên vốn muốn ra tay trả đũa nhưng vì Minh Thù đột nhiên tiến đến, cô không tiện ra tay mà chỉ có thể nhịn.

Minh Thù lướt qua người hai người, vô cùng tâm lý nói với cô gái kia: "Đánh đủ chưa? Chưa đánh đủ, tôi giúp cô thông khí."

Cô gái: "..." Sao?

"Hứa tổng." Thư ký tiến nhanh đến kéo Minh Thù: "Lễ khai máy sắp bắt đầu, không được đến muộn."

Ân oán giữa giới nghệ sĩ, Hứa tổng làm gì phải nhúng tay vào.

Cô gái kia hơi ngơ ngác theo ám chỉ của thư ký, cô mau rời khỏi nơi đây.

Hạ Liên ôm mặt chất vấn: "Hứa Bắc tôi đắc tội với cô ở đâu?"

Hạ Liên cũng là tiểu thư nhà giàu, đối mặt cùng Minh Thù bằng tuổi mình cô gọi thẳng tên cũng không coi là mất lịch sự.

"Chuyện lần trước cô đã quên sao?" Minh Thù nheo mắt: "Tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút, cô làm tôi xấu mặt như vậy có nhớ hay không?"

Lúc đó lễ phục Hứa Bắc mặc đột nhiên xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa trần truồng trước mặt mọi người.

Tuy là cuối cùng không như vậy, nhưng là lúc đó báo chí đưa tin rất nhiều về chuyện ăn mặc của cô, cô là chủ đề nóng liên tiếp mấy ngày.

Hạ Liên giật giật da đầu, cô ta làm sao biết được? Sự kiện kia đều đã qua lâu như vậy.

"Cô nói bữa tiệc rượu gì, có liên quan gì với tôi đâu?"

Khuôn mặt Hạ Liên vô tội: "Tôi cũng không chạm qua lễ phục cô, không có chứng cứ cô đừng việc xấu gì cũng đều đổ lên người tôi."

Minh Thù nhún vai, cười yếu ớt đi về bên kia: "Cô không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi cảm thấy đúng như vậy là vậy được rồi."

"..."

Cô đây là biết hay là không biết?

Đáy lòng Hạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu rõ được.

"Cô làm cái gì..." Hạ Liên nhíu mày, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.

Người ở sau mi mắt cong lên ý cười: "Đánh cô."

Ở đây không có ai, đánh người... Không phải, cơ hội tốt để kéo thù hận không thể bỏ qua.

"Hứa Bắc cô điên rồi, cô đừng tới đây tới nữa tôi gọi người đấy."

Hạ Liên tiếp tục lui về phía sau, cô cũng không muốn lui, cũng không biết vì sao đối diện với Hứa Bắc, cô ta cảm thấy có chút chột dạ yếu đuối.

Sàn nhà phòng vệ sinh mới vừa được lau dọn nên hơi ẩm ướt, Hạ Liên mang giày cao gót không đứng vững, "bạch" một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế vô cùng khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK