Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Đi ngang qua."

Hạ Phù ném lại ba chữ bước xuống lầu.

"Sau này ở đây cũng không cần Hạ tổng đội quan tâm."

Leon ngăn cản Hạ Phù.

Hạ Phù ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh đầy lạnh nhạt:

"Anh nói, không tính."

Hắn vươn tay bóp cổ tay Leon, nhẹ nhàng kéo ra phía sau, Leon liền đánh trả, hai người ở trong hành lang nhỏ so tài.

Nhưng chỉ hai mươi giây sau, hai người liền tách ra ngừng lại.

"Thực lực Hạ tổng đội cao hơn xưa nhiều rồi."

Leon nắm nắm cổ tay, có chút kinh hãi.

Không hổ danh là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Hạ gia.

Hạ Phù không để ý tới hắn, lạnh lùng xuống lầu.

"Kéo kéo cái gì..."

Leon nói thầm một tiếng, lập tức vào nhà, thấy Minh Thù an nhàn hút khẩu phần lương thực, hắn mới thở phào:

"Nữ vương sao người lại quen biết Hạ Phù?"

"Sao ngươi lại tới đây?"

Minh Thù không trả lời vấn đề về Hạ Phù: "Đồ trong đây đều là ngươi sắp xếp?"

"Ha ha, Nữ vương, đây chính là chỗ ở của người tất nhiên không thể sơ sài như vậy, như thế này mới có thể thể hiện thân phận của người."

Dù cho không có cung điện, cũng không để người khác coi thường.

Minh Thù yếu ớt nói: "Còn không bằng ngươi đổi khẩu phần lương thực cho ta."

Một phòng chỉ có thể nhìn mấy thứ không ăn được, đối với cô một chút mê hoặc cũng không có.

Leon: "..."

Không phải là hắn chuẩn bị rất nhiều sao? Còn chưa đủ cho nữ vương ăn sao?

Đây không quan trọng.

Leon nghe nói bên kia xảy ra chuyện, lo lắng cho nữ vương nên mới chạy đến đây.

Lần trước tận mắt thấy Minh Thù kích nổ khu giải trí, cho nên lần này khi Minh Thù kích nổ lâu đài hắn cũng rất bình tĩnh.

"Sợ rằng lần này Louis sẽ ra tay."

Leon rất hiểu Louis, dù gì thì bọn họ cũng từng là thuộc hạ của nữ vương.

"Hắn sẽ phái người trực tiếp tới giết ta, hoặc..."

Minh Thù mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ: "Nói cho Huyết tộc hoặc con người biết rằng tội nhân ta đây đã xuất hiện."

"Vậy chắc chắn sẽ rất phiền toái."

Leon nhíu mày: "Người... Nếu như Huyết tộc biết người xuất hiện, nhất định sẽ tới giết người."

Trong lòng người đời thì nữ vương mang tội lớn nên đáng chết, không có Huyết tộc nào muốn thấy sự xuất hiện của cô.

"Dưới tay ngươi có bao nhiêu Huyết tộc có thể sử dụng?"

"Không nhiều lắm..."

Leon nói: "Mặc dù Louis không đuổi cùng giết tận, nhưng đề phòng ta triệu tập lực lượng nên những người ban đầu theo tôi, đa số đều đã bị Louis thu nhận."

"Vậy chờ đi."

Chờ đến đúng lúc, toàn bộ thành phố sẽ náo nhiệt lên.

Thế giới náo nhiệt mới có màu sắc rực rỡ.

Leon muốn khuyên Minh Thù hành động không nên quá gấp gáp, hoặc là rời khỏi nơi này trước, chờ tập hợp đủ lực lượng mới trở lại.

Nhưng chắc chắn Minh Thù không đồng ý.

Minh Thù không chờ được người Louis, trái lại chờ Vân Sách.

Ngay trên đường tan học.

Minh Thù đưa ra chứng cứ là vài đoạn video, nhân vật chính bên trong không phải người khác chính là Vân Sách.

Cho nên ngay sau hôm từ lâu đài cổ trở về, Vân Sách đã bị phát lệnh truy nã, tuy trường học giấu giếm tin tức, nhưng Minh Thù là người tố cáo nên cũng biết rõ tình hình.

Hiện tại, Vân Sách đã mất tích ba ngày.

Vân Sách mặc quần áo màu xám tro, mang mũ lưỡi trai, che lại đầu tóc đỏ, dường như rất sợ người khác phát hiện.

Đứng trên đường Minh Thù thường đi qua, chặn đường cô.

"Vi Hề, là cô đưa di động cho bọn họ sao?"

Giọng nói Vân Sách đè nén hết sức, cố đè nén ngọn lửa đang cháy phừng phựt trên người hắn.

"Chuyện này, đương nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp hơn."

Minh Thù tự nhiên hút khẩu phần lương thực.

Vân Sách là tên biến thái, không chỉ hành hạ con người đến chết lại còn ghi hình lại.

Tên này đáng sợ như vậy, nên cô sợ mình ngứa tay giết chết hắn, không kéo được giá trị thù hận thì phiền lắm.

Vân Sách tức giận vô cùng, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Minh Thù. Hắn nghĩ rằng cô ta chờ hắn đến đàm phán điều kiện.

Không ngờ cô lại đem chứng cứ cho người khác, giờ khiến hắn bị truy nã.

Bên Vân gia cũng gió thổi không lọt, hắn không có cơ hội liên hệ với Vân gia.

Hơn nữa Vân gia...

Lần này có thể sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.

Vân Sách thở dốc hai cái, tới gần Minh Thù: "Vi Hề, đây là tự cô tìm..."

"Nếu tôi là cậu, tuyệt đối sẽ không về nước."

Minh Thù vẫn đứng yên, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Hoặc lần này cậu về nước, là muốn tìm cho mình con đường chết?"

Vân Sách đột nhiên ngừng lại, hắn cười nhạo một tiếng, tràn đầy xem thường:

"Chết? Tôi muốn biết rằng ban đầu Hạ Phù bám theo cô không tha nhưng bây giờ thì như thế nào?"

Hắn cũng không ngờ lại gặp Minh Thù trong hoàn cảnh này, nếu như không phải cô thì bây giờ hắn sẽ không bị truy nã, bí mật của hắn cũng sẽ không bị phát hiện.

Dù cho Hạ Phù nghi ngờ hắn, Hạ Phù cũng không có chứng cứ.

"Lúc có lệnh truy nã, cậu hoàn toàn có cơ hội rời đi, vì sao lại không đi? Vân Sách, cậu chính là muốn có một kết thúc đúng không? Cậu không ra tay với bản thân được, cho nên cậu muốn mượn tay Hạ Phù kết thúc cho cậu."

Giọng nói Minh Thù không nặng không nhẹ, nhưng mỗi một lời như hòn đá ngàn ký cắm vào tim Vân Sách.

Tường thành hắn xây lên đã nát be bét.

Hắn sợ hãi đồ vật từ trong tường thành bay ra, ùn ùn kéo đến bao phủ hắn.

"Cô nói bậy!"

Vân Sách rống to với Minh Thù, đầy căm hận: "Tôi chưa từng nghĩ tới cái chết, vì sao tôi muốn chết?"

"Bởi vì cậu không dám."

Minh Thù mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn nhìn đôi môi hồng nhạt của cô khẽ mở, nói rõ ràng từng chữ:

"Cậu chính là một người nhu nhược."

Hắn có cơ hội chạy trốn, cũng có cơ hội trở mình, nhưng hắn không làm gì.

"Không..."

Hắn không phải người nhu nhược.

"Tiểu Hề, cậu đứng chỗ này làm gì? Vừa tan học đã không nhìn thấy cậu, tớ tìm cậu..."

Tiếng thở hổn hển của Nguyên Tịch vang lên sau lưng Vân Sách, sau đó lại đột nhiên im bặt.

Vân Sách liền thay đổi phương hướng, hung hăng xẹt qua chỗ Nguyên Tịch.

Nguyên Tịch thấy người đó là ai, sửng sốt một chút sau đó lại nghĩ tới Tư Lạc nói với cô chuyện Vân Sách bị truy nã, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Minh Thù nhanh chóng đuổi theo.

Nguyên Tịch đã từng bị Huyết tộc đuổi theo, không cần Minh Thù quát liền xoay người chạy.

Minh Thù ngăn cản Vân Sách, túm cánh tay hắn, cố gắng đè ở bên tường:

"Thức ăn nhỏ của tôi, cậu có thể động sao?"

"Của cô?"

Vân Sách cười nhạt: "Trên người cô ta cũng không đề tên cô."

Vừa nói xong, Vân Sách tung quyền đánh về phía mặt Minh Thù, nhưng lúc sắp đánh tới đột nhiên lắc mình đuổi theo Nguyên Tịch ra ngoài.

Mẹ nó!

Minh Thù hút sạch khẩu phần lương thực liền vứt xuống đất, vén tay áo xông lên, túm áo Vân Sách lôi hắn trở về.

Nguyên Tịch chạy được một đoạn thì thấy Minh Thù cùng Vân Sách đánh nhau. Nguyên Tịch thở hổn hển, luống cuống tay chân mở túi sách, lục lọi một hồi rồi lấy ra một loại vũ khí như súng.

"Đạn... Đạn đâu?"

Nguyên Tịch gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tay không ngừng tìm trong ba lô:

"Rõ ràng mình để trong ba lô, đạn... tìm được rồi!"

Nguyên Tịch lắp đạn, nhắm ngay chỗ Vân Sách nhưng Minh Thù và Vân Sách không ngừng thay đổi vị trí, Nguyên Tịch nhắm có chút không chính xác.

A a a!

"Tiểu Hề mau tránh ra!"

Nguyên Tịch hô to một tiếng, hi vọng Minh Thù có thể ăn ý phối hợp với mình.

Minh Thù ném Vân Sách qua chỗ Nguyên Tịch ngắm bắn, đè phía sau hắn.

"Đoàng!"

Một tiếng súng nổ vang lên.


Dường như đạn của Nguyên Tịch chuyên dùng để đối phó Huyết tộc, sau khi Vân Sách trúng đạn, lực tấn công giảm đi khá nhiều, Minh Thù và Nguyên Tịch cùng hợp lực bắt Vân Sách.

Vân Sách ngã trên mặt đất, sắc mặt tối lại trừng Minh Thù, dù vậy cũng không làm ảnh hưởng nửa phần vẻ đẹp của hắn.

Người có giá trị nhan sắc cao thật tốt.

Giận dữ cũng có thể đẹp như vậy.

"Cậu nói cậu muốn trực tiếp tìm chết là được rồi, cong cong lượn lượn nhiều như vậy làm gì? Có mệt không?"

Giá trị thù hận còn chưa đầy, Minh Thù còn phải tiếp tục đụng chạm vào nỗi đau của Vân Sách.

Nguyên Tịch ở bên cạnh nghi hoặc, thở hổn hển hỏi:

"Hắn.. tại sao... muốn tự sát?

"Cái này phải hỏi chính hắn."

Ban đầu, cô chỉ cảm thấy tên Vân Sách có chút kỳ quái, rất khác thường.

Hiện tại, hắn bị truy nã, nhưng lại không rời đi ngược lại còn chặn đường cô. Nếu một người muốn sống, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

Lúc trước, hắn còn không từ mọi cách khiêu khích Hạ Phù, thế nhưng cũng không giống như muốn quyết đấu công bằng gì đó với Hạ Phù, chỉ đơn giản là khiêu khích.

Minh Thù động vào nỗi lòng của Vân Sách, lúc này Vân Sách mới đỏ mắt trừng cô.

[Giá trị thù hận đã đầy.]

Minh Thù liền cười tươi như hoa: "Đi, đổi khẩu phần lương thực."

Nguyên Tịch ngây ngẩn, đi đâu? Đổi khẩu phần lương thực gì?

"Cô muốn dẫn tôi đi đâu?"

Vân Sách giãy giụa, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao găm thì không biết lúc này, Minh Thù bị chọt bao nhiêu lỗ thủng:

"Buông ra, cô buông ra. Vi Hề, cô cho rằng bây giờ hoàn cảnh của cô như thế nào? Cô có tư cách gì để bắt tôi."

"Tôi dẫn cậu đi gặp tình yêu bé nhỏ của cậu."

Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: "Cậu không phải nằm mơ cũng muốn chết trong tay cậu ta sao? Về phần tôi rơi vào hoàn cảnh gì cũng không cần cậu quan tâm.

Đối với cô mà nói thì hoàn cảnh gì cũng chẳng sao, dù sao có chết hay không cũng được.

Hệ thống trong tay ta, ta có thiên hạ.

"Tiểu Hề..."

"Cậu về nhà trước đi."

Minh Thù vẫy tay với thức ăn nhỏ nhà mình, sau đó túm Vân Sách chặn một chiếc xe.

Nguyên Tịch: "..."

Minh Thù dẫn Vân Sách đi thẳng đến bộ giám thị Huyết tộc, trong ánh mắt tức giận của Vân Sách, thành công đổi được khẩu phần lương thực.

"Huyết tộc bán đứng đồng loại kia lại tới nữa..."

"Nghe nói có quan hệ không bình thường với Hạ tổng đội, cũng không biết là quan hệ thế nào."

"Tôi thấy cô bé kia như Lolita, không ngờ Hạ tổng đội lại thích dạng này, nhưng thực sự rất đáng yêu."

"Suỵt..."

Hạ tổng đội trong miệng bọn họ lúc này lạnh mặt ôm một cái rương từ trên lầu đi xuống, trực tiếp đi về phía phòng khách.

Hạ Phù đẩy cửa phòng khách, thấy bên trong có người, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Minh Thù ngồi trên sô pha, đối diện cô là một người trung niên tóc bạc trắng, trước đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có chút kì lạ, không khí ngột ngạt.

Hạ Dận quay đầu lại liếc Hạ Phù, hạ giọng hỏi: "Cậu nói với cô ta sao?"

Hạ Phù khó chịu với Hạ Dận, nhưng không biểu lộ ra: "Không."

"Vậy cậu nói chuyện với cô ta đi."

Hạ Dận nói xong những lời này liền rời đi, ông ta đi tới cửa đột nhiên dừng lại:

"Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì nhưng tôi muốn báo cáo."

Cửa phòng chậm rãi khép lại, Hạ Phù cứ đứng ở đó một lúc lâu mới buông cái rương.

"Dù ông ta nói gì cậu cũng đừng quan tâm."

"A, cha con các người bất hòa sao?"

Hạ Dận vừa tiến đến chưa kịp nói thì Hạ Phù đã tới rồi, cho nên thật ra Minh Thù cũng không biết ông ta muốn nói cái gì.

Hạ Phù ngẩng đầu: "Cậu không muốn chết thì phải nghe tôi."

Minh Thù nhướng mày: "Nếu tôi muốn chết?"

Hạ Phù im lặng: "Vậy cậu nghe theo ông ta."

"Cậu không cản tôi?"

"Người muốn chết thì cản thế nào?"

Lão tử hận không thể bóp chết cô.

Minh Thù cười cười: "Đúng vậy, người muốn chết nào có cản được. Vân Sách không phải là như vậy sao."

Nói đến Vân Sách, Hạ Phù cũng có chút tò mò: "Làm sao cậu bắt được Vân Sách?"

Bọn họ nhiều người như vậy lùng bắt toàn thành phố cũng không bắt được Vân Sách, nhưng cô lại bắt được.

"Không thể nói là tôi bắt được, là tự hắn tìm tới, tôi chỉ tiện tay túm hắn tới đổi khẩu phần lương thực."

Minh Thù rũ tay: "Nói chung tôi lớn lên tương đối đáng yêu, hắn muốn bị tôi bắt, dù gì cũng vinh quang hơn bị những ông già kia bắt được."

Có vẻ như Hạ Phù không tin tưởng cô ta.

Minh Thù liếc Hạ Phù, Hạ Phù nhận thấy, nhanh chóng im lặng:

"Các người cũng được xem như là nửa đồng loại, cô nỡ lòng bán đứng đồng loại sao?"

"Đồng loại sao quan trọng bằng khẩu phần lương thực."

Hơn nữa còn là đồng loại không có ý tốt.

Hạ Phù: "..."

Không muốn nói chuyện với cô.

...

Hạ Phù tiễn Minh Thù đi, xoay người liền thấy Hạ Dẫn đứng sau lưng hắn:

"Cậu không nói với cô ta?"

Hạ Phù lạnh lùng: "Không."

Hạ Dận quan sát Hạ Phù vài lần: "Cậu thích cô ta sao?"

Hạ Phù suy nghĩ một chút, nói: "Đúng."

"Cô ta là nữ vương Huyết tộc, cậu là thợ săn Huyết tộc, cậu còn thích cô ta sao?"

Giọng nói Hạ Dận tràn đầy giận dữ.

"Đúng."

Hạ Dận cười lạnh một tiếng: "Hạ Phù, gần đây là tôi quản cậu quá ít, ngay cả tên của mình cậu cũng đã quên rồi."

Hạ Phù rất muốn đáp trả, thế nhưng thiết lập không cho phép, anh ta chỉ có thể im lặng, trong lòng rủa hàng ngàn câu chửi thề.

Tên của lão tử, lão tử biết rất rõ.

"Về cấm túc cho tôi."

Hạ Dận lửa giận khó nhịn ra lệnh: "Khi nào suy nghĩ cẩn thận thì đi ra, không nghĩ ra thì đừng ra ngoài. Người nối dõi Hạ gia không chỉ có một mình anh."

Hạ Phù nhìn Hạ Dận, nói rõ từng chữ: "Là ông ép tôi."

Lúc nào lão tử bị tức đến như vậy!

Lão tử không làm.

Hạ Phù ném thẻ trong ngực xuống trúng chân Hạ Dận, lạnh nhạt liếc ông ta một cái, xoay người rời đi.

Ban đầu, Hạ Dận không kịp phản ứng.

Cho đến khi Hạ Phù xuống cầu thang, ông tôi mới nổi giận gầm lên:

"Hạ Phù!"

Hạ Phù bước nhanh hơn.

Hạ Phù nghe được tiếng hệ thống leng keng trừ điểm của hắn, liền biết không xong rồi, kích động thật sự không tốt chút nào.

Điểm tích lũy đã trừ nên chắc chắn anh ta sẽ không quay về nữa.

[Cửu thiếu, ngươi lại phá thiết lập, sẽ bị trừ điểm tích lũy.]

Cửu thiếu vốn ít điểm tích phân, lại còn làm bậy.

"Hừ, bổn đại nhân sẽ nhanh chóng kiếm về."

Hạ Phù rất tự tin.

[...] Trở lại phải bị nghiêm phạt đó!

Hạ Phù không cãi nhau với hệ thống, đuổi theo Minh Thù.

"Tôi gây sự với Hạ gia."

Minh Thù à một tiếng, sau đó bình tĩnh hỏi: "Đâu có liên quan gì đến tôi?"

Hạ Phù nhìn chằm chằm cô: "Bởi vì cô."

Nếu như hắn tiếp tục ở Hạ gia, Hạ Dận nhất định sẽ bảo hắn làm những chuyện kia, nếu hắn làm thì làm sao có thể theo đuổi cô.

Đúng!

Anh ta cũng vì nhiệm vụ!

"Cho nên cậu tìm tôi sao?"

Minh Thù ôm chặt cái rương.

"Mọi thứ của tôi đều do Hạ gia cung cấp, tôi không có chỗ để đi."

Lão tử thực sự là thiên tài: "Tôi từng cứu cậu một mạng, chẳng lẽ bây giờ cậu không giúp tôi lại được sao.”

Mặc dù nói rất có tình có lý, nhưng sao ta luôn thấy cậu ta có ý hãm hại trẫm?

Mnh Thù tiếp tục ôm chặt cái rương, nghi ngờ:

"Hạ gia sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Thiên tài Hạ gia, có thể nói mặc kệ sẽ mặc kệ sao?

Ông ta mặc kệ, nhưng liệu người khác có mặc kệ không?

Đừng có đùa.

Bồi dưỡng một người tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực.

"Dù sao... Tôi cũng sẽ không quay về."

Biểu cảm Hạ Phù xám xịt: "Chỗ đó, tôi chịu đủ rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK