Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ ba trước khi kết thúc đấu phe.

Trên một con đường trong thành phố, Tiểu Sửu như bị tăng động, trong vòng một phút thay đổi không dưới mười tư thế.

Hắn nhìn sang người nào đó bên cạnh đang uống từng ngụm nước nhỏ, ăn lương khô: "Chúng ta mai phục ở đây làm gì?"

"Mai phục cái gì." Minh Thù bỏ nước xuống.

"Chúng ta không phải là đang quang minh chính đại ngồi giữa đường cái sao?"

Tiểu Sửu nhìn lại nơi bọn họ đứng, đúng là giữa đường cái…

Hắn đổi câu hỏi khác: "Chúng ta ở chỗ này làm gì, chỉ còn ba ngày nữa là đấu phe kết thúc, chúng ta đi giết người không được sao?"

"Làm người phải có lý tưởng."

"Lý tưởng của tôi là giết người."

"Vậy cậu nên suy nghĩ lại đi."

"..."

Không có việc gì làm, đội viên của Đế Quốc Mỹ Thực ngồi dưới đất chơi đánh bài nói chuyện: "Một chọi hai!"

"Tứ quý K!"

"Át!"

Tiểu Sửu nhìn Đề Nha, sau đó hắn lại nhìn về một nơi khác. Mười ngày trôi qua, trên người bọn họ ít nhiều đều dơ dáy bẩn thỉu, duy chỉ có Đề Nha vẫn sạch sẽ giống như mỗi ngày đều tắm.

"Đến rồi!" Minh Thù nhìn về phía đầu đường, chỉ thấy bên kia có một đội đang đi qua bên này.

Đội viên chơi đánh bài nhanh chóng dọn dẹp, đứng lên nhặt lá cờ vốn bị ném qua một bên lên, giơ giơ, bày ra khí thế hung hăng.

Tiểu Sửu: "..." Nếu không phải vừa thấy bọn họ chơi đánh bài, hắn cũng sẽ tin.

Mọi người thay đổi rồi!

Tiểu Sửu cảm thấy trước đây đều là mình khiến người khác kinh ngạc, bây giờ thế giới của hắn xem ra cũng đang không ngừng đổi mới, mỗi ngày đều có bất ngờ.

Minh Thù giao chìa khoá cho một đội viên, bảo hắn đưa cho Đỗ Miên ở đối diện.

Bởi vì đều cùng một chiến tuyến, người bên kia chỉ phòng bị, cũng không động thủ.

"Đỗ Miên có ở đây không?" Đội viên hỏi một tiếng.

Đỗ Miên đã thấy Minh Thù, lúc này lại bị người gọi tên, đáy lòng cô ta thấy hơi hồi hộp.

Người dẫn đầu đội nhìn về phía Đỗ Miên.

Đỗ Miên đành phải tiến lên.

Đội viên đưa chìa khoá cho Đỗ Miên: "Lão đại chúng ta đưa."

Nói xong đội viên chạy thật nhanh về.

"Đây là gì?" Trong đội có người hỏi Đỗ Miên.

"Đó chính là Đế Quốc Mỹ Thực gây xôn xao dư luận thì phải? Lão đại của bọn hắn tại sao muốn tặng đồ cho cô? Đỗ Miên, cô biết bọn họ sao?"

Đỗ Miên đúng là đang tìm chìa khóa này nhưng cô không tìm được trên người Thu Nguyệt. Khi đó chìa khóa này rõ ràng ở trên người Thu Nguyệt.

Ai biết được chìa khóa này lại ở trong tay cô gái không thể hiểu thấu kia.

Cô ta còn đưa cho mình?

Đỗ Miên cảm thấy mơ hồ.

"Đây là chìa khóa, có trang bị." Người đàn ông lời ít mà ý nhiều giải thích.

"Người kia tên là Ngân Lạc, là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong vòng luân hồi này. Đỗ Miên, tại sao cô lại biết cô ta?"

"Tôi không biết cô ta." Đỗ Miên lắc đầu.

"Lần trước tôi..."

Đỗ Miên kể lại việc lần trước cho người kia một lần, cô chính là bị bắt nạt, sao biết được cô gái kia đang suy nghĩ gì.

Người đàn ông nghe xong mày nhíu lại, hắn biết Đỗ Miên là người mới, một người mới... sao lại có thể chọc tới người như Ngân Lạc được?

Nếu không phải Đỗ Miên nói dối, vậy việc này coi như phải tìm hiểu thêm.

"Tống đội, việc này có gian trá gì không?" Đỗ Miên nói:

"Cô ta chắc không phải có lòng tốt đưa vật quan trọng như thế này cho tôi."

"Trang bị thành phố hai sao đối với người chơi như cô ta mà nói, đã không còn sức hấp dẫn." Tống Diệp đứng ở góc độ khả quan phân tích.

Sau cùng lại thêm một câu: "Cô ta tặng cho cô thứ này là có chủ ý gì thì tôi cũng không rõ lắm."

"Cô ta sẽ không có lòng tốt như vậy, việc này nói không chừng có bẫy..." Đỗ Miên nhỏ giọng nói:

"Tôi không đi thì hơn, đừng vì trang bị mà đổi mạng của mình."

Chìa khoá là đưa cho Đỗ Miên, Tống Diệp cũng không thể nói gì. Hắn liếc mắt nhìn Minh Thù bên kia, mang người đi về một hướng khác.

Buổi tối, Tống Diệp tìm được một nơi nghỉ chân.

Đợi sau khi mọi người đều nghỉ ngơi, Đỗ Miên cầm chìa khoá, thận trọng tránh những người khác, đi theo manh mối bên trên chìa khóa, tìm được nơi đó.

Cô ta nói như vậy, trên thực tế là sợ Tống Diệp mang theo đội đi cùng với mình. Thu Nguyệt cũng ở đó, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Đỗ Miên ổn định tinh thần, tìm được nơi cắm chìa khóa.

Bóng đêm che đậy, hình bóng Đỗ Miên biến mất ở cửa vào.

-

Đỗ Miên vòng qua không ít cơ quan, đi tới một mặt tường sau cùng. Cô thử một hồi lâu mới mở được vách tường ra.

Không gian bên trong chỉ có một cái bàn, trên bàn đặt một chiếc hộp.

Vẻ mặt Đỗ Miên vui vẻ kích động tiến lên, đưa tay lên lấy chiếc hộp.

Nhưng lúc tay cô sắp chạm vào, cô lại chần chừ. Lúc tiến vào gặp phải nhiều cơ quan như vậy, vật này...

Lúc Đỗ Miên đang chần chừ, bên cạnh có bóng đen lao tới. Đỗ Miên giật mình, lúc này bỏ qua chiếc hộp, lăn về một bên.

Bên tai cô tất cả đều là âm thanh "ầm ầm", ý thức chớp mắt rơi vào bóng tối.

Cô không biết mình hôn mê bao lâu.

Khi tỉnh lại thì thấy một khuôn mặt đang mỉm cười.

"Cô..." Đỗ Miên cảm thấy trên người đau rát. Cô ta há hốc mồm vì kinh ngạc, trong đầu vẫn ong ong, hầu như ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe được.

Cô ta há to miệng: "Cô cố ý dẫn tôi tới đây? Tôi với cô rốt cuộc có thù oán gì, tại sao cô lại muốn hại tôi?"

Đụng vào cô là thứ gì, cô không thấy rõ nhưng chắc chắn không phải là người... Vì lúc đụng vào cô cũng không có nhiệt độ, càng giống vật gì đó.

Nhưng cũng chính vì nó, cô mới không quan tâm tới chiếc hộp, lăn ra phía sau... vụ nổ.

Đúng vậy, vụ nổ.

Bên tai cô tất cả đều là tiếng nổ mạnh, bây giờ ở trong đầu vẫn là âm thanh kia.

"Không có thù oán." Minh Thù nói:

"Tôi chỉ muốn cô hận tôi mà thôi, rất đơn giản đúng không?"

Đỗ Miên nghe không rõ lắm: "Cô nói cái gì?"

"Nói bây giờ trông cô thật đáng yêu." Minh Thù mỉm cười, đẩy tay Đỗ Miên ra, lấy chiếc hộp kia tới.

"Giờ là lúc chọc tức cô."

Đỗ Miên giật mình, theo bản năng muốn cướp nhưng cô vừa khẽ động, thân thể lại đau đớn một hồi.

"Cô trả lại cho tôi." Là đồ của cô, cô liều chết lấy được nó.

"Trả lại cho tôi!"

Minh Thù lui ra phía sau hai bước: "Nhưng là tôi mang cô từ bên trong ra, cô nên cảm ơn tôi, thứ này coi như là quà cảm ơn đi!"

"Nếu không phải do cô, sao tôi có thể đi vào đó!" Đỗ Miên cắn răng.

"Đó là do tôi lấy được, cô dựa vào cái gì mà cướp đồ của tôi."

"Cô muốn tìm chìa khoá, tôi tặng cho cô. Nhưng việc cô đi vào là cô tự mình quyết định, không liên quan đến tôi." Minh Thù cười xán lạn.

"Tôi cũng không cầm súng bắt cô đi vào đúng không, nói có lý chút đi."

Đỗ Miên: "..."

"Vì sao cô không giết tôi!" Đỗ Miên nghĩ mãi không ra, nếu cô ta có thù oán với mình, có thể trực tiếp giết cô.

Vì sao không giết cô.

Thay vào đó lại tìm cách... tra tấn cô?

"Không giết được." Minh Thù như an ủi, giọng nói nhẹ nhàng.

"Đừng sợ, cô sẽ không chết đâu, lần sau gặp lại."

Hy vọng lần gặp mặt sau, cô sẽ càng hận tôi hơn.

"Cô trở lại cho tôi!"

Minh Thù nhìn cô ta phất tay, bóng người dần dần biến mất trong đêm tối đen như mực.


"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Liên tiếp nổ ba đường phố, việc này cũng quá dọa người, may mắn chúng ta cách khá xa, nếu không... chúng ta cũng đã bị nổ bay, không khéo bị chết oan."

Các đội viên Đế Quốc Mỹ Thực sáng sớm đứng lên trò chuyện với nhau.

"Liên tiếp nổ ba đường phố, trang bị của thành phố ba sao?"

"Không biết là hai thần tiên nào đánh lộn, cũng không nên khiến chúng ta bị vạ lây."

"Sợ cái gì, chúng ta có lão đại. Lần này thành phố hai sao có điểm kỳ lạ, nhiệm vụ đơn giản, tại sao nhiều đại lão như vậy... đều tới."

Ngân Lạc là một, Tống Diệp nhìn thấy ngày hôm qua cũng coi như là một. Tiểu Sửu này và Đề Nha không nói lời nào là hai người nữa.

Mọi người nhún vai, ai biết đám đại lão này nghĩ như thế nào.

Có lẽ là thành phố nhiều sao nhiệm vụ quá khó khăn, tâm tình bọn họ không tốt, xuống đây tàn sát tân thủ?

"Nói mới nhớ, lão đại đâu rồi?"

Lúc này mọi người mới phát hiện lão đại của bọn họ dường như không ở đây. Những ngày trước, vào thời gian này, cô đang ngồi một bên ăn lương khô.

"Tiểu Sửu, cậu thấy lão đại đâu không?" Đội viên hỏi Tiểu Sửu bên cạnh.

Tiểu Sửu dùng giọng nói ngây thơ vô tội nói: "Có thấy."

"Đi đâu vậy?"

"À, không phải là đã trở về sao." Tiểu Sửu cười hì hì chỉ ngón tay về một nơi.

Mọi người nhìn theo, đằng xa sương mù còn chưa tan, Minh Thù cầm cờ lớn, lá cờ kéo trên mặt đất phát ra âm thanh soạt soạt.

Cô đi tới từ trong sương mù sáng sớm, mặt mày tươi cười, chào bọn họ: "Chào buổi sáng."

"Chào..."

Giáo chủ tà giáo sáng sớm đã làm gì mà không nhận ra người đi lúc nào?

Mọi người đầy nghi vấn nhưng không ai dám hỏi, đều tự mình suy đoán.

Tiểu Sửu nhảy đến trước mặt Minh Thù: "Vụ nổ tối hôm qua có liên quan tới cô đúng không? Hì hì, tôi thấy cô rời đi, cô đi không bao lâu, bên kia liền nổ tung."

"Không phải tôi, tôi chỉ đi xung quanh xem xét." Cũng biết chiếc chìa khóa đó có bẫy, may mà trẫm thông minh.

Tiểu Sửu có chút hồ nghi, ánh mắt hắn rơi trên tay Minh Thù: "Cô cầm gì trên tay vậy?"

Đó là một vật hình tròn, bên ngoài có vẻ giống trứng gà.

Đây chính là vật mà cô cướp được từ trên tay Đỗ Miên, nhìn qua là lạ... Trang bị nhân vật chính thì không thấy.

"Trứng gà." Minh Thù thuận miệng nói mò:

"Tôi lấy ở trong một căn phòng, không biết có thể ăn được không."

"Thành phố này không có những thứ đồ khác, tại sao lại có trứng gà?" Tiểu Sửu nghi hoặc.

"Sao tôi biết được, cậu hỏi nó đi."

"Cô lừa tôi!"

"Lừa cậu thì sao, cậu định đánh tôi sao?"

"..."

-

Nửa ngày cuối cùng đấu phe.

Số lượng người so với ban đầu đã giảm mạnh đến 212:287

Người chơi phe đen đều rất gấp gáp. Hiện tại nhân số ít như vậy, đối phương chỉ cần bảo đảm nhân số không bị giảm dần, chơi với bọn họ theo kiểu ngươi đuổi ta chạy, chiến đấu du kích, bọn họ xác định thua chắc.

Gương mặt Tống Diệp nặng nề, không ngờ lần này phe trắng bên kia có thể duy trì ưu thế từ đầu đến cuối.

Tống Diệp đưa ra một phương án là để tất cả mọi người phối hợp hành động.

Đỗ Miên bị thương ở cùng với thương binh, không tham gia hành động. Việc cô bị thương thật khó khăn mới nói dối được, đều do người tên Ngân Lạc kia...

Nửa giờ trước khi kết thúc đấu phe, đám người Tống Diệp liên hợp một ít người chơi tăng điểm số đến 169:174.

"Nguy rồi, quy tắc đấu phe, khi nhân số hai bên đều dưới hai trăm thì sẽ không còn hiển thị vị trí của đối phương."

"Cái gì?"

Nhiều người chưa từng chơi đấu phe, căn bản không biết có quy tắc này. Lúc này nhìn trên bản đồ một mảnh trắng xóa, họ cảm thấy hoang mang vô cùng.

"Chỉ còn lại có nửa giờ..."

"Tiếp tục tìm, nhất định phải cướp về năm đầu người." Tống Diệp sai bảo. Đây là thành phố hai sao, hắn tuyệt đối sẽ không chết tại đây.

Năm đầu người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Chỉ cần gặp được năm người là đủ rồi.

"Mọi người thấy Ngân Lạc cùng đám người của cô ta đâu không?" Có người đột nhiên hỏi một tiếng.

Lúc này, bọn họ còn không ra hỗ trợ, chẳng lẽ chờ bọn họ thua đấu phe, mọi người cùng nhau chết?

Mọi người đều lắc đầu, hai ngày nay dường như cũng không thấy bọn họ.

Hiện tại hai bên cũng không biết vị trí đối phương. Thành phố lớn như vậy, chỉ còn lại có nửa giờ, sao bọn họ tìm được...

Mười lăm phút cuối cùng.

169:174

Người chơi phe đen trong lòng nóng nảy, bọn họ tìm lâu như vậy, vậy mà một người cũng không tìm được.

Mười phút cuối cùng.

169:174

Năm phút cuối cùng.

169:174

"Hết rồi." Người chơi phe đen đã muốn bỏ cuộc.

"Thật vất vả sống tới ngày hôm nay, không ngờ lại chết ở thành phố hai sao, thực sự là... cười đến rụng răng."

"Kỳ thực ngay từ đầu sách lược của chúng ta đã sai. Phe trắng bên kia hầu hết thời gian đều đi theo đoàn, lúc trước tôi nhìn trên bản đồ, rất nhiều thời điểm bọn họ đều tụ tập cùng một chỗ... " Ban đầu bọn họ đều tự mình đơn lẻ.

Bởi vì lúc đấu phe, hơn một nửa số người bọn họ không gặp nhau.

Về sau gặp Tống Diệp, được hắn thuyết phục, bọn họ mới bắt đầu hành động chung.

Từ lúc bắt đầu đấu phe, bọn họ nên tụ tập cùng một chỗ, tăng điểm số đầu người, như vậy mới có thể bảo đảm thắng lợi cuối cùng.

Một phút cuối cùng.

169:174

"Sao vậy, đang chuẩn bị đào hố chôn mình sao?" Giọng nói trong trẻo từ đỉnh đầu bọn họ truyền đến.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tầng ba tòa nhà cao tầng, nữ sinh cầm cờ lớn màu đen, lá cờ phần phật tung bay.

Cô nụ cười xán lạn, trong đôi mắt phảng phất có ánh sáng chiếu sáng rạng ngời.

Nếu không có Tiểu Sửu đứng cạnh cô, hình ảnh sẽ vô cùng khí thế.

Minh Thù chậc chậc hai tiếng: "Kiên trì đến một giây sau cùng, mọi người mới biết được tuyệt vọng là gì."

Đỗ Miên ở trong đám người có chút chật vật ngửa đầu nhìn người phía trên.

Chỉ cảm thấy nụ cười của cô quá mức chói mắt, khiến người ta rất không thoải mái.

Cô thật vất vả sống lại một lần... không thể chết ở chỗ này.

Người chơi khác sầm mặt, người ở phía trên còn đổ thêm dầu vào lửa!

Mười giây...

"Ngân Lạc, nếu không phải là do cô, chúng ta sao có thể thua. Cô không biết đây là đấu phe sao? Thua thì tất cả mọi người thua! Bây giờ mọi người cùng nhau chết!" Đối mặt với cái chết, có người suy sụp hét to.

"Hì hì, phải chết là các người, không phải chúng ta." Tiểu Sửu cười hì hì nói:

"Thật bất hạnh nói cho các người biết, chúng ta có thẻ phục sinh ở thành phố hai sao."

Mọi người: "?"

Thẻ phục sinh là gì? Sao bọn họ chưa từng nghe qua?

Nhưng nếu không phải thật, vì sao bọn họ không hề sốt ruột?

Tiểu Sửu bắt đầu đếm ngược, ngữ điệu nhẹ nhàng, cảm giác có chút hả hê, hưng phấn.

"5..."

"4..."

"3..."

"2..."

"1..."


Vòng luân hồi.

Gọi là vòng luân hồi, chi bằng gọi là một khách sạn rất lớn, có bao nhiêu tầng thì mọi người cũng không rõ ràng lắm, số lầu mỗi người chơi có thể đi lên cũng khác nhau.

Mà bên ngoài khách sạn... một màu đen kịt, có người rời khách sạn nhưng vừa ra thì như bước hụt, rơi vào hư vô, sau một tiếng hét thảm, thi thể từ từ nổi lên.

Bây giờ đứng trước cửa sổ còn có thể thấy những thi thể này trôi nổi bên ngoài trông rất sống động.

Lúc này người chơi từ thành phố hai sao đi ra cũng đứng ở đại sảnh.

Trở lại khách sạn, bị thương trong thành phố sẽ khỏi hẳn, ngay cả người chỉ còn một hơi thở cuối cùng, về tới đây cũng sẽ đầy máu sống lại.

"Mẹ nó, không chết!"

"Tôi đã trở lại rồi..."

"Tôi cũng không chết, ha ha tôi cũng không chết."

Trước mặt bọn họ có một màn hình rất lớn, trên màn ảnh hiển thị điểm số sau cùng.

169:0

Mọi người: "..."

Tình huống gì đây?

Tống Diệp đi xuyên qua đám người, nhìn về phía đám người đang cầm cờ xin gia nhập tổ đội đứng ở đại sảnh trước màn hình.

"Lão đại, suy nghĩ cẩn thận một chút, thực sự muốn thu nhận mấy tên này sao?"

"Lão đại, việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta sau này, hãy thận trọng."

Minh Thù ôn hòa nhìn mọi người: "Mọi người không thích sao?"

"Ừ."

Tên này nghe là lạ, không có khí phách.

Minh Thù giải quyết dứt khoát: "Cứ như vậy đi."

"..."

Vậy còn hỏi bọn họ làm gì? Làm gì!

Minh Thù nộp đơn xin, vừa hay giới hạn số người lớn nhất trong một đội chính là mười lăm người.

Tiểu Sửu và Đề Nha cũng không rời đi, giống như muốn theo cô. Minh Thù nghi ngờ trong lòng hai người này cũng không thuần khiết nhưng bọn họ coi như ngoan, không gây loạn, còn giúp mình tìm lương khô... Tạm thời không so đo.

Có lẽ trẫm thực sự chính là người dễ nói chuyện như vậy.

Minh Thù xin tạo thành tổ đội xong, màn hình rất nhanh thông qua.

[Mời chọn huy hiệu đội.]

Ha? Còn có đồ chơi này nữa?

Minh Thù nhìn các hình mẫu trên màn ảnh hiện ra, bên cạnh còn có một bản cho vẽ tay, cái này có thể tự mình vẽ sao?

Tiểu Sửu phất tay áo muốn đi lên: "Để tôi vẽ, tôi vẽ khá đẹp."

Mọi người yên lặng ngẩng đầu nhìn lên cờ lớn, vẽ xấu như quỷ… Chúng tôi không nói lời nào, cậu vui vẻ là được rồi.

Minh Thù lôi Tiểu Sửu ra, từ bảng hình mẫu trên màn hình chọn ra một mẫu... hình con tôm, sau đó xác định gửi, động tác như nước chảy mây trôi.

Tiểu Sửu còn chưa kịp biểu hiện ra kỹ năng vẽ ma chê quỷ khóc của mình: "..."

Chiếc bàn bên dưới màn hình phát ra một trận âm thanh "soạt soạt", Minh Thù lấy huy hiệu đội từ bên trong ra, chia cho mọi người.

Tôm hùm nhỏ x Đế Quốc Mỹ Thực.

Không tệ.

Xong xuôi, mọi người xoay người chuẩn bị trở về lầu của mình chờ nhiệm vụ.

Nhưng lúc bọn họ xoay người lại thì thấy một đám người nhìn bọn họ chằm chằm.

"Hả!" Minh Thù lùi lại phía sau: "Định làm gì, đánh cướp hả!"

Có người yếu ớt lên tiếng: "Điểm số..." Tại sao lại là 169:0?

Tiểu Sửu cười "hì hì" tiến lên: "Có phải sợ hãi lắm hay không?"

"Sao mọi người làm được?"

Tiểu Sửu giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi, ngây thơ vô tội nói: "Bí mật, không thể nói cho các người biết, hì hì."

Hai ngày cuối cùng Minh Thù không xuất hiện, đương nhiên là đi bắt người.

Người khác chưa chơi đấu phe nhưng nguyên chủ và Tiểu Sửu đều đã chơi qua, quy tắc sau cùng bọn họ đều biết.

Hết thảy hai ngày cuối cùng, Minh Thù ngầm chạy đi bắt người. Cô chỉ phụ trách bắt người, chuyện về sau đều là Tiểu Sửu làm.

Minh Thù cũng không rõ Tiểu Sửu làm thế nào mà khi số lượng người vẫn chưa xuống dưới hai trăm, lại có thể giấu vị trí của những người đó trên bản đồ đi. Nhưng mỗi người đều có trang bị bí mật, trang bị bí mật trên người Tiểu Sửu hẳn là không ít.

Tống Diệp nhíu mày: "Có thực sự có thẻ phục sinh không?"

"Đinh!"

Phòng khách đột nhiên vang lên âm thanh, cắt đứt câu trả lời Tiểu Sửu chuẩn bị nói.

Có điều trong nháy mắt, bên trái bọn họ thêm rất nhiều người. Đám người kia so với bọn họ mà nói, càng thêm dơ dáy bẩn thỉu như từ trại dân tị nạn trở về.

"Mẹ kiếp, xem như trở về rồi."

"Lão tử phải đi về tắm."

"A, nhiệm vụ lần này vì sao lại khó như vậy, tôi còn tưởng rằng mình không về được, may mắn cuối cùng cũng đã trở về được."

Ánh mắt Minh Thù đảo qua nhìn những người đó, lúc ánh mắt quét qua một người thì dừng lại.

Đó là một người đàn ông, hắn cúi đầu, gò má rất đẹp. Mặc dù nhìn qua cũng không khác lắm những người khác, trên người không sạch sẽ nhưng cánh tay, cổ, gương mặt lộ ra ngoài đều hết sức sạch sẽ.

Bên cạnh hắn không có người đứng, giống như cố ý cô lập hắn.

Hắn không có hứng thú với tin tức nhiệm vụ hiện trên màn hình, đứng vài giây rồi đi tới thang máy khách sạn, rất nhanh đã biến mất ở hành lang.

"Đây là từ thành phố ba sao trở về." Lão tài xế Đế Quốc Mỹ Thực nói:

"Nhìn bộ dạng của bọn họ, nhiệm vụ hẳn là rất khó khăn. Thành phố hai sao và thành phố ba sao cách nhau một ranh giới, độ khó gia tăng không phải chỉ một ít, tôi không muốn làm nhiệm vụ thành phố ba sao. Có thể sống trở về từ thành phố ba sao hay không hoàn toàn là do vận may."

Minh Thù mỉm cười chém cho một câu: "Đạt tới cấp đó, không muốn làm cũng phải làm."

Mọi người: "..."

Không nói mấy lời kinh khủng như vậy có được không!

Chúng ta bây giờ là đồng đội, xin đối xử với đồng đội tốt một chút!

Đám người kia sau khi trở về, trừ người của đội mình ra, vẫn duy trì một khoảng cách đối với người bên cạnh. Ai biết nhiệm vụ lần sau có phải là kẻ địch hay không.

Tống Diệp thấy nhiều người, cảm thấy không phải thời điểm tốt để thăm hỏi nên dẫn người của đội mình lên lầu. Trước khi đi còn dẫn thêm vài người mới, trong đó có Đỗ Miên và Thu Nguyệt.

"Chờ một chút!" Minh Thù gọi bọn họ lại.

Tống Diệp quay đầu nhìn Minh Thù, đáy mắt mơ hồ có chút đề phòng.

Trong mắt Đỗ Miên có hận ý, vết thương trên người cô bây giờ khỏi rồi nhưng ký ức hai ngày bị thương đã khắc sâu trong lòng cô, tuyệt đối sẽ không quên.

Chính là người con gái này...

Để cô cảm nhận được những việc này.

Bây giờ cô ta còn muốn làm gì?

Minh Thù cười tiến lên, ánh mắt đảo qua Đỗ Miên, rơi trên người cô gái bên cạnh nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú, sắc mặt lại bình tĩnh: "Thu Nguyệt tiểu thư, hôm nay gặp mặt cảm thấy cô có cốt cách rất tuyệt, đặc biệt tặng cô một lễ vật."

"Tôi?" Thu Nguyệt không ngờ mình bị gọi tên, đưa ngón tay ra chỉ mình, hơi hơi nhíu mày.

"Tôi biết cô sao?"

"Có quen hay không không quan trọng, quan trọng là..." Minh Thù đưa trang bị như trứng gà kia ra.

"Nó là của cô."

Hô hấp Đỗ Miên cứng lại, trong lòng gào thét phẫn nộ và oán độc, cô ta lại đưa thứ này cho Thu Nguyệt!

Thu Nguyệt nhìn trứng gà không nhận: "Thứ này không phải của tôi."

"Được rồi, vậy bây giờ coi như là tôi đưa cho cô lễ gặp mặt."

"Tôi và cô không quen biết, không có công không nhận lộc, tôi không thể nhận."

"Bây giờ biết, tôi tên là Ngân Lạc."

"..."

Thu Nguyệt vẫn không nhận. Ở nơi như này, một người không thể hiểu thấu lại tặng mình đồ đạc, thế nào cũng thấy kỳ lạ, cẩn thận một chút cũng là thỏa đáng.

Minh Thù giơ tay: "Có tin tôi đánh cô không."

"..."

"Thu Nguyệt, nhận lấy đi." Tống Diệp đột nhiên lên tiếng.

Thu Nguyệt: "..." Thứ này thật sự không phải của tôi.

Ánh mắt Tống Diệp ra hiệu, Thu Nguyệt không thoải mái nhận lấy trứng gà. Đỗ Miên bên cạnh tức đến phát điên nhưng vào lúc này, ánh mắt Minh Thù quét tới: "Đỗ Miên tiểu thư, có tức không?"

Đỗ Miên nắm lấy vạt áo mình, móng tay xuyên qua vạt áo, trực tiếp bóp vào trong thịt.

Sao không tức! Lúc đầu cô đã lấy được thứ này, lại bị cô ta nửa đường cướp đi, còn đưa cho Thu Nguyệt ngay trước mặt cô...

Chẳng lẽ là bất kể như thế nào đều sẽ trở lại trong tay Thu Nguyệt, cô không có cách nào thay đổi sao?

Tống Diệp không rõ Minh Thù và Đỗ Miên có ân oán gì, ánh mắt lặng lẽ đảo qua Đỗ Miên. Thái độ của cô không kịp thu lại, vừa hay bị Tống Diệp trông thấy.

Tống Diệp nhíu mày, hạ lệnh: "Đi."

Tống Diệp mang người đi, những người còn lại muốn hỏi gì đó nhưng lại ngại Tiểu Sửu vui buồn thất thường nên cũng tản ra.

Người ở chỗ khác liếc nhìn qua bên này, có lẽ là nhìn thấy Tiểu Sửu, chỉ trỏ một hồi rồi mỗi người đều đi lên lầu của mình.

Đại sảnh rất nhanh yên tĩnh lại, chỉ còn lại những người kia vẫn mờ mịt như đứa trẻ đáng thương không biết làm gì, là các tân thủ may mắn sống sót.

Không sai, ngay cả kinh khủng như thành phố ba sao cũng có tân thủ.


Thang máy khách sạn không có phím ấn. Lúc lên lầu, trực tiếp dùng hình xăm trên cánh tay quệt vào, màn hình trước mặt sẽ hiện tầng lầu mình lên.

Nghe nói bọn họ thấy qua cao nhất là tầng bảy mươi sáu.

Thế nhưng người chơi có thể lên tầng bảy mươi sáu đã thật lâu chưa xuất hiện.

Tầng của Minh Thù thấp hơn ba tầng so với tầng bảy mươi sáu, ở tầng bảy mươi ba.

Cô nhớ kỹ tầng của nguyên chủ lần trước là bảy mươi hai... Lần này biến thành bảy mươi ba, bởi vì thực lực tăng lên sao?

Tiểu Sửu và Đề Nha ở tầng sáu mươi lăm.

Trong lúc đó, đội viên còn lại của Đế Quốc Mỹ Thực phân bố từ tầng ba mươi đến tầng sáu mươi. Có người tăng lên mấy tầng rồi, có người không thay đổi giống như được ít hay nhiều điểm kinh nghiệm, có người tăng cấp, có người còn chưa tăng.

Đưa tiễn đám đội viên kia, Minh Thù một mình đến tầng bảy mươi ba. Ở cuối thang máy, đi ra ngoài chính là một hành lang rất dài, hầu như nhìn không thấy phần cuối, các cánh cửa liên tiếp phân bố trên hành lang.

Minh Thù đi theo hành lang, một hồi lâu mới đi đến cánh cửa có đánh dấu tên cô.

Cô lui về nhìn bên cạnh cửa đối diện, trên cửa cũng không có gì, tên này hình như chỉ có chủ nhân thuộc về cánh cửa này mới có thể nhìn thấy.

Minh Thù đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng tự động sáng lên, so với khách sạn bình thường không khác gì cả.

Thế nhưng đồ đạc trong gian phòng... bày ra rất giống với của nguyên chủ trước khi đi.

Giống như căn phòng ở tầng thứ bảy mươi hai được chuyển đến tầng thứ bảy mươi ba.

Không thể dùng khoa học thông thường để giải thích thế giới này... Ăn gì đây!

Minh Thù tìm mất nửa ngày mới tìm được một túi lương khô từ trong ngăn kéo.

Trời muốn diệt trẫm!

Khách sạn không cung cấp bất kỳ thức ăn gì, vì mỗi người từ thành phố đi ra đến khi tiến vào thành phố chỉ có mười hai giờ nghỉ ngơi.

Minh Thù buồn bực đổi một bộ quần áo sạch, sau đó lấy lương khô gặm từng miếng một. Ở những thế giới trước chưa từng phải tiết kiệm như vậy!

-

Sáng sớm hôm sau, Minh Thù thu dọn đồ đạc xuống lầu. Nếu bây giờ không đi xuống, đến thời gian sẽ trực tiếp vào thành phố.

Được đưa vào từ đại sảnh và được đưa vào từ gian phòng có khác biệt rất lớn, tổng kết chính là đại sảnh tương đối an toàn, gian phòng tương đối nguy hiểm.

"Soạt soạt."

Minh Thù quay đầu thấy phía chéo đối diện vừa lúc có người đi ra.

Là anh chàng hôm qua cô nhìn thấy, hắn thay đổi một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, đầu tóc cũng gội sạch. Trong lúc đi, mái tóc bay bay.

Hai tay hắn đút vào túi, cúi thấp đầu đi về phía trước, không cảm thấy hứng thú hoặc nói thẳng ra là không thấy người đứng trên hành lang, hơn nữa còn quan sát người hắn không kiêng nể gì.

Minh Thù chờ hắn đi tới mới chậm rãi theo sau, nhưng rồi bọn họ vẫn vào cùng một thang máy.

Trong không gian thu hẹp, hai người đều không nói chuyện. Lần đầu tiên người kia ngẩng đầu là lúc đi qua tầng ba mươi. Hắn ghé mắt nhìn thoáng qua, đáy mắt lưu chuyển một thái độ khinh miệt, sau đó liền dời ánh mắt, tiếp tục nhìn thang máy sạch sẽ có thể soi bóng người trên mặt đất.

Lần thứ hai ngẩng đầu là ở tầng một, lúc cửa thang máy mở ra, liếc mắt rất nhanh. Minh Thù không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, hắn đã nhấc chân đi ra ngoài.

Thần kinh...

Không thể giải thích.

Ây da, thật là đói! Vì sao không cung cấp bữa sáng! Nơi này đúng là vô nhân đạo!

Lúc buổi sáng tương đối nhiều người trong đại sảnh, mỗi phân đội đứng vòng thành một vòng tròn riêng, tiếng bàn luận xôn xao ở trong đại sảnh truyền ra.

Minh Thù xuống không sớm cũng không muộn, đội viên của Đế Quốc Mỹ Thực đã xuống khá nhiều, Tiểu Sửu và Đề Nha đang phía sau cô.

Minh Thù đứng trước một màn hình, bắt đầu đánh chữ. Tiểu Sửu qua xem thử... ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.

Nếu người chơi có vấn đề gì có thể gõ câu hỏi vào màn hình đặt câu hỏi trong hệ thống, màn hình sẽ tiến hành giải đáp trong phạm vi có thể, hơn nữa dùng từ rất lễ phép.

Hắn gặp qua không ít người hỏi những vấn đề kỳ lạ, nhưng hôm nay...

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy câu hỏi: Vì sao không cung cấp bữa sáng.

Vấn đề này hệ thống cũng trả lời thành thật: Bởi vì không cần, mười hai giờ không cần ăn gì cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa còn có thể mang theo một số vật tư trong thành phố.

Minh Thù tiếp tục đánh chữ: Đây là các người kỳ thị người chơi, làm người chơi, tôi có quyền lợi hợp pháp bảo vệ chính mình!

Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, bên trong quy định không có điều phải cung cấp bữa sáng.

Minh Thù: Quy định là chết, bây giờ có thể thay đổi! Trò chơi lớn như vậy, các người không thăng cấp sao? Không suy nghĩ tới độ thiện cảm của người chơi sao? Không được ăn điểm tâm rất ảnh hưởng tới tâm trạng người chơi ngươi biết không! Làm một trò chơi có nhân tính, tất cả nên suy nghĩ vì người chơi!

Hệ thống đặt câu hỏi:...

Tiểu Sửu lần đầu tiên thấy có người mắng hệ thống đến im lặng.

Đây chính là trò chơi sinh tử, làm gì muốn cho người chơi trải nghiệm độ hảo cảm? Điên rồi sao!

Minh Thù: Nói đi, định giả chết hả.

Hệ thống đặt câu hỏi: Vấn đề này tôi không còn cách nào giải đáp cho cô được, xin hãy đợi.

Minh Thù nhìn trên màn hiện ra một thanh tiến độ chờ, chống cằm suy nghĩ.

Hệ thống chết tiệt này còn biết suy nghĩ...

[Nhiệm vụ phụ: Ta là một con quỷ tinh nghịch. Nhắc nhở: Mời ký chủ phá hỏng nhiệm vụ thành phố hai lần trở lên.]

Minh Thù: "..."

Tiêu đề nhiệm vụ kiểu quỷ gì thế này? Hài Hòa Hiệu ngươi thật đểu! Cái tên lúc trước tốt xấu gì cũng thấy rất cao thượng, bây giờ thành cái gì thế này!

Còn tại sao là nhiệm vụ phụ, không phải nhiệm vụ ẩn?

Giá trị thù hận nhiệm vụ phụ không cao như nhiệm vụ ẩn...

[Ký chủ, nhiệm vụ ẩn và giết người có liên quan với nhau, cô có làm không?] Hài Hòa Hiệu rất chờ mong giật dây Minh Thù. [Giá trị thù hận rất khả quan nha. Hơn nữa đây chính là thế giới trò chơi trong trò chơi, ký chủ cứ coi như đang chơi game online, không cần có áp lực tâm lý.]

Minh Thù: "..."

Trẫm có nguyên tắc, ngươi bớt ở đây giật dây trẫm đi. Nhất định phải tự tay trẫm giết sao?

[...] Nói rõ nguyên tắc đi! [Đúng vậy, tự tay giết mới tính.]

Minh Thù cự tuyệt.

[...] Trẻ con không thể dạy!

Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi không có liêm sỉ không có nguyên tắc sao, trẫm và ngươi không giống nhau.

[...]

Đợi lát nữa, nếu phá hủy nhiệm vụ thành phố, vậy chẳng phải là ta phải thua nhiệm vụ ở đây, ta sẽ toi luôn!

[Xin ký chủ hành sự tùy theo hoàn cảnh.]

"..." Hành sự tùy theo hoàn cảnh cái đầu ngươi!

"Này." Giọng nói Tiểu Sửu kéo tâm tư Minh Thù trở về.

Cô nhìn màn hình hiện lên câu trả lời của hệ thống: Chúng tôi sẽ trịnh trọng cân nhắc đề nghị của cô.

Minh Thù đạp một phát, cân nhắc cái đầu ngươi!

Trẫm sắp chết đói!

Màn hình cũng không sao cả, chỉ là một âm thanh lớn, người chơi tụ tập ở đại sảnh nhao nhao nhìn qua.

Những phát tiết như vậy thường gặp ở những tân thủ.

Mọi người đều đã nghe qua tên Ngân Lạc nhưng không hẳn đã gặp qua nên lúc này cũng chỉ liếc mắt nhìn cô như nhìn một tân thủ ngốc nghếch.

"Đinh."

Đỉnh đầu vang lên âm thanh quen thuộc, mọi người thu tầm mắt lại, nhìn lên màn hình trước mặt mình.

Màn hình lớn cuộn tốc độ rất nhanh, đầu tiên biểu hiện đội, tên đội kèm theo số thứ tự, mà đại sảnh bắt đầu xuất các số thứ tự khác nhau trên màn hình, số được xuất hiện trên màn hình.

Màn hình lớn không hiển thị tổ đội người chơi, sau khi người chơi xem xong bắt đầu tìm màn hình tương ứng của tổ đội mình, đứng vững trên mặt đất bên trong khu vực của mình.

Đế Quốc Mỹ Thực là màn hình số bảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK