Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Minh Thù đánh người xong ung dung quay về phòng, nhốt Thanh Trần ở ngoài cửa.

Nàng vừa về đến phòng đã nhìn thấy cái trứng màu bắt mắt đang lăn qua lăn lại trên bàn.

Cái thứ này, còn có thể tự mình lăn trở về sao?

Trứng màu phát hiện ra Minh Thù bước đến, lăn lông lốc đến cạnh cái bàn nhảy lên nhảy xuống:

"Hù chết trứng, nam nhân kia thật đáng sợ."

Minh Thù kéo cái ghế ngồi xuống: "Ngươi tới chỗ ta làm gì?"

Trứng màu giống như một đứa trẻ làm nũng, lăn lăn hai vòng trong giọng trẻ con non nớt tràn đầy tủi thân:

"Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, thật đáng sợ."

Khóe miệng Minh Thù giật một cái, đưa tay chỉ chính mình: "Còn ta thì không đáng sợ sao?"

Trứng màu lắc lắc thân trứng: "Vẫn còn tạm... Ngươi nói không ăn thứ có thể nói."

Nếu không vì những lời này, sau khi trốn người nam nhân kia, nó cũng không đến chỗ nàng.

"Ta không ăn, nhưng..."

Minh Thù cười nham hiểm, kéo dài âm cuối: "Không có nghĩa là người bên cạnh ta không ăn."

Trứng ngây thơ như vậy cũng hiếm gặp.

Trứng màu: "!!!"

Còn có thể loại này sao?

Mạng của nó sao lại khổ như vậy!

Ô ô ô, nó phải về nhà.

"Chắc là người chỉ đang dọa ta thôi."

Trứng màu thử thăm dò, cực kỳ tủi thân.

Nó thông minh đáng yêu như vậy, vì sao có nhiều người muốn ăn nó chứ, thực sự là nó không thể ăn.

"Ta không hù dọa ngươi đâu."

Minh Thù kéo đĩa trái cây bên bàn, cầm trái cây khẽ cắn một miếng:

"Lát nữa, ta bảo Hồi Tuyết nấu ngươi."

Trứng màu ở trên bàn nhảy nhót phát ra tiếng kêu giòn giã, giống như một đứa trẻ đang tức giận lên vì một việc không hài lòng nào đó.

Sau cùng nó hét lớn một tiếng: "Ngươi cũng là một người xấu, con người các ngươi đều là người xấu."

Trứng màu dỗi lăn xuống bàn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt Minh Thù.

Minh Thù xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn trái cây.

Nàng phun hột đang chuẩn bị ăn tiếp một trái nữa, thì trứng màu lại từ bên ngoài nhảy vào, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi cả quả trứng đều đang run rẩy.

Minh Thù nghi hoặc: "Ngươi lại quay về làm gì? Không sợ bị nấu à?"

Hay là sự hấp dẫn của trẫm quá lớn?

Trứng màu trong lòng liếc Minh Thù một cái, vô cùng gấp gáp nói: "Con rắn kia tới."

Rắn?

Trong đầu Minh Thù hiện lên con rắn ngu xuẩn kia trong sơn mạch Ma Phong.

"A!"

Bên ngoài vang lên một trận thét chói tai, có vật ngã xuống ầm ầm.

Minh Thù đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên đường hỗn loạn nhìn xa hơn một chút một quái vật khổng lồ màu vàng óng, đang qua di chuyển qua bên này.

Tất cả những nơi nó đi qua, đều bị phá hủy.

"Nó tới, nó tới."

Trứng màu nhảy nhảy trong tay Minh Thù: "Nó muốn tới ăn ta."

"Ngươi không phải là trứng thần thú sao?"

Minh Thù nhìn trứng màu: "Còn sợ nó?"

Trứng màu nhảy càng mạnh hơn:

"Bây giờ, ta còn là kỳ ấu niên, chưa trưởng thành... Theo như con người các ngươi mà nói chính là một đứa trẻ, ngươi bảo một đứa con nít như ta so với người trưởng thành, có thể so sánh được sao?"

Minh Thù tổng kết một câu: "Tại vì ngươi yếu."

"Ta rất lợi hại!"

Trứng màu có chút không phục.

Minh Thù câu môi: "Vậy ngươi đi đánh nó, sợ cái gì?"

"Ta..."

Trứng màu chần chừ, tìm cho mình một lý do tốt hơn:

"Bây giờ, ta còn chưa sinh ra, đánh với nó như thế nào? Chờ ta sinh ra, sẽ lợi hại hơn nó gấp trăm lần."

Hừ, nó không hề yếu chút nào.

Nó chỉ là chưa sinh ra thôi.

"Thế chả phải là yếu thì là gì?"

Trứng màu: "..."

Nó không hề yếu, không yếu!

Thấy con rắn đi về bên này, Hồi Tuyết và Lưu Phong đẩy cửa vào, Hồi Tuyết sợ hãi nhìn con rắn giục Minh Thù:

"Tiểu thư, nó tới rồi chúng ta rời khỏi đây trước đi."

"Cũng không phải là tới tìm ta, sợ cái gì?"

Khóe miệng Minh Thù vẫn như cũ, hiện ý cười nhàn nhạt.

"Không phải tìm người?"

Hồi Tuyết rõ ràng không tin, lúc trước ở sơn mạch Ma Phong đánh nó như thế, nó không phải báo thù thì tới làm gì?

Minh Thù chỉ chỉ trứng màu ở bên cạnh đang nhảy tưng tưng:

"Đương nhiên là tìm nó, chỉ cần đem giao nó ra là được rồi."

Trong nháy mắt trứng màu lui về sau vài mét nấp trong góc phòng, uất ức lên án Minh Thù:

"Sao người lại máu lạnh vô tình như vậy."

Minh Thù gật đầu mỉm, cười đưa mắt nhìn trứng màu, nghiêm túc hỏi:

"Ừ, ta chính là máu lạnh vô tình như thế đấy, thì sao nào?"

Có máu lạnh hay không, có vô tình hay không thì liên quan gì tới người ngoài?

Trứng màu lại càng điên cuồng hơn.

Thì sao nào!

Nàng lại hỏi nó thì sao nào! Máu lạnh vô tình đáng kiêu ngạo lắm à? Ngươi kiêu ngạo cái con khỉ ấy!

Còn có, nó đáng yêu lợi hại như vậy, thế mà nàng lại không thèm đoái hoài đến, nàng có phải là phụ nữ không? Có phải là con người không?

Không bằng cầm thú!

"Tiểu thư, nó tới rồi."

Hồi Tuyết vừa dứt lời thì con rắn đã nhanh nhẹn lướt tới, sau khi đập nát một tòa nhà thì nó đã thành công đứng trước của sổ phòng Minh Thù.

Đầu con rắn kia lớn gần bằng cái cửa sổ.

Đôi mắt vàng óng như chuông đồng nhìn chằm chằm Minh Thù, thâm trầm lại biến đổi kỳ lạ.

"Chào."

Minh Thù vẫy tay chào hỏi con rắn.

Con rắn phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, dữ tợn nói:

"Loài người kia, đem trứng thần thú giao cho ta, ta tha cho ngươi một mạng."

"Ngươi ngu như thế, còn đòi tha ta một mạng sao?"

Minh Thù cười khẽ: "Ngươi tự lo lắng cho mình đi."

Nàng chỉ ngón tay, con rắn nhìn theo ánh mắt Minh Thù, vài bóng người bao vây muốn chạy qua bên này. Hận ý trong mắt con rắn càng đậm, đuôi rắn vung lên nhà cửa ầm ầm bị chém thành hai. Đuôi sáng bóng giơ lên đồ trên mặt đất đồng thời bay lên lơ lửng giữa trời, sắc bén bay về phía những người đang chạy qua.

Phần phật.

Đuôi rắn chuyển động, đồ vật lộn xộn mang theo sức mạnh bén nhọn bắn ra xung quanh.

Lưu Phong tiến lên ngăn cản đồ vật bay đến. Hồi Tuyết nhân cơ hội nắm cổ tay Minh Thù:

"Tiểu thư, đi mau."

Hồi Tuyết kéo Minh Thù từ cửa chính rời khỏi khách điếm, khách điếm sau lưng rầm một tiếng bị phá nát, bụi mù cuồn cuộn hình ảnh con rắn đều trở nên mù mịt.

"Khụ..."

Hồi Tuyết phất tay gạt bụi, mang theo Minh Thù đến nơi an toàn. Một giây sau, cổ tay Hồi Tuyết chợt thấy bị siết, nàng bị Minh Thù kéo về sau vài bước, một vật màu đen từ trên trời đập xuống vừa lúc rơi trước mặt nàng.

"Cẩn thận một chút."

Khí nóng dồn lên tai Hồi Tuyết, nàng nuốt một ngụm nước bọt:

"Cám ơn... Tiểu thư."

Nếu như lúc nãy tiểu thư không kéo nàng, có thể sẽ đập trúng nàng.

"Chức Phách cô nương, lại gặp mặt rồi."

Minh Thù buông Hồi Tuyết ra hơi liếc mắt, Thanh Trần đứng ở một chỗ cách nàng vài bước, trên người đã thay một bộ y phục càng xinh đẹp lộng lẫy, giống như một con bướm rực rỡ.

Mặc dù là bụi bay mù mịt cuồn cuộn, cũng không ngăn được vẻ nhã nhặn tuyệt sắc của hắn.

Đúng là tú bà.

Minh Thù mỉm cười: "Sao ngươi cứ theo dõi ta vậy, yêu ta sao?"

"..."

Tên nào mà yêu được nàng vậy, còn có muốn giữ thể diện không đây. Thanh Trần cười hừ một tiếng, trực tiếp đáp lại:

"Chức Phách cô nương vẫn luôn tự khen như thế sao?"

Minh Thù khiêm tốn tiếp thu: "Cũng bình thường mà."

Ai đang khen nàng chứ!

Thanh Trần kiềm chế không nổi điên, ngoài cười nhưng trong không cười:

"Thật hy vọng y thuật và da mặt của Chức Phách cô nương đều tốt như nhau."
"Ngươi yên tâm cái khác ta không dám chắc chắn, nhưng chữa chết ngươi không thành vấn đề."

Nguyên chủ có thể trở thành truyền nhân của Tuyệt Hồn cốc, đương nhiên y thuật không hề kém. Nhưng mà làm cái việc chữa bệnh vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí sức lực này, nàng từ chối.

Nữ nhân đối diện lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cả khuôn mặt nàng cũng nhuốm ý cười không nhìn ra có bất kỳ ác ý nào, nhưng sau khi nghe nàng nói, một giây sau lại muốn bóp chết nàng.

Thanh Trần hít sâu một hơi: "Chức Phách cô nương, đừng có nói là cô chỉ là hữu danh vô thực (*) nhé?"

"Ngươi thử là biết ngay ta có phải hữu danh vô thực không ấy mà?"

Bệnh thì nàng không trị được, nhưng hại chết người thì nàng lại tương đối có kinh nghiệm.

"Tiểu thư, đừng nói chuyện nữa."

Hồi Tuyết nhìn dáng vẻ hai người, có vẻ đang nói chuyện dông dài dữ lắm nên nhanh chóng đi tới cắt ngang bọn họ:

"Nó tới rồi."

Con rắn lướt qua đống đổ nát, kéo thân thể to lớn hướng về phía bọn họ, phía sau một số người đang chạy theo tấn công nó. Đáng tiếc linh lực đánh vào người nó chỉ như gãi ngứa, không có chút hiệu quả nào.

Con rắn xác định mục tiêu, xông thẳng vào Minh Thù.

Con ngươi màu vàng ánh lên hai thân hình nhỏ bé trên mặt đất, hai người kia lại không nhìn nó, lần trước như thế lần này cũng vậy.

"A!"

Nó đường đường là thánh thú, từ khi nào lại bị con người nhỏ bé làm lơ như vậy. Đây là khinh thường nó, bất kính với nó, nhất định phải đánh một trận.

Đuôi con rắn từ bên cạnh quét qua Minh Thù và Thanh Trần, cùng nhau di chuyển hai người lần lượt tách ra, đuôi con rắn từ phía dưới đảo qua, hai người trao đổi phương hướng đứng ở vị trí của đối phương, ngay cả góc áo của bọn họ đuôi rắn cũng chưa hề động tới.

Thanh Trần ổn định thân thể phủi phủi vạt áo, chậm rãi nói:

"Thực lực của Chức Phách cô nương không tệ."

"Ngươi cũng vậy."

Thực lực nam nhân này tuy rằng không tốt lắm, nhưng bản lĩnh chạy thoát thân của hắn cũng không đến nỗi nào.

Hai người lại giả vờ khách sáo, tiếp tục ngó lơ con rắn.

Con rắn nổi giận, đuôi thay đổi phương hướng mang theo tiếng gió rít gào cuốn về phía Minh Thù.

Minh Thù tiện tay bẻ một nhánh cây bên cạnh, vung tay đánh xuống đuôi rắn, con rắn nhìn nhánh cây thông thường thì chẳng thèm quan tậm, nhưng khi nhánh cây đánh vào trên đuôi, nó đau đớn như kim châm từ đuôi tràn lên, đau đến tận xương.

"Rít rít."

Con rắn đau đến gào thét.

Loài người đáng hận.

"Chạy mau."

Minh Thù vọt tới bên người Hồi Tuyết kéo nàng chạy ra xa.

Hồi Tuyết vẻ mặt ngây ngẩn, tiểu thư lúc nãy người mạnh mẽ như vậy đều là giả vờ sao?

Minh Thù chạy khiến Thanh Trần còn không phản ứng kịp.

Hành động của nữ nhân này sao lại kỳ quái như thế? Còn tưởng rằng nàng muốn đánh một trận cùng thánh thú, nào ngờ nàng mới đánh một chút đã bỏ chạy, thế này thì khác quái nào vuốt đuôi cọp rồi chạy chứ?

Không được, hắn cũng phải chạy.

Thanh Trần vừa chạy hai bước liền dừng lại, hai tay kéo vạt áo mình. Hắn không thể chạy, hắn là các chủ Túy Hoa các, chạy trốn không phải là chuyện các chủ có thể làm.

Không được chạy.

Không được chạy.

Kết quả của không được chạy chính là Thanh Trần và con rắn đánh nhau qua vài con phố, sau khi hủy hoại vô số nhà cửa trong thành khi người của Túy Hoa các xuất hiện, hắn mới miễn cưỡng giữ hình tượng.

Mà đầu sỏ gây chuyện đã sớm không biết chạy đi đâu.

Thanh Trần tức giận thiếu chút nữa chửi lời thô tục.

Con rắn ở Tây Lăng Thành xưng vương xưng bá, người ta là thánh thú cực kì lợi hại người của các gia tộc lớn không làm gì được nó. Nghe nói Phượng Thành xuất quân chưa từng thành công, con rắn giống như nổi điên, ở Tây Lăng thành ra sức phá hoại.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, các gia tộc lớn bắt đầu thương lượng kế hoạch, không đánh chết được con rắn thì phải để nó rời đi.

Đương nhiên cũng có người có ý muốn bắt con rắn cho bản thân. Nhưng mà thánh thú nào dễ đối phó như vậy, tất cả mọi người ra tay chưa kịp thắng thì đã chết rồi.

Hành động của những người này làm con rắn tức giận, con rắn tức giận hủy diệt hơn phân nửa Tây Lăng thành, thương vong vô cùng nặng nề.

"Tiểu thư, Phượng Thành và con rắn đang nói chuyện với nhau."

Hồi Tuyết vội vàng mang về tin tức mới nhất: "Con rắn yêu cầu bọn họ giao người và Thanh Trần công tử, còn có Tiêu Như Phong, nếu không giao liền giết hết người dân trong thành."

"Tiêu Như Phong?"

Nàng không nghe lầm chứ?

Hồi Tuyết gật đầu, không sai chính là Tiêu Như Phong, là Tiêu Như Phong được tiểu thư đưa về Tiêu gia.

Minh Thù: "..."

Giao nàng và Thanh Trần thì còn có thể hiểu, còn giao Tiêu Như Phong nữa là thế nào? Từ bỏ trứng màu mà nó hằng ngày mong muốn sao?

Con rắn và Tiêu Như Phong có giao dịch gì không thể cho ai biết sao?

Minh Thù suy nghĩ sờ sờ cổ tay, một tin tức lộn xộn hiện lên trong đầu nàng, cuối cùng tổng kết ra kết luận.

Con rắn mang Tiêu Như Phong đi, trong lúc đó phát sinh chút chuyện, cũng không phải không có khả năng...

Con rắn là bàn tay vàng của nữ chính giả Tiêu Như Phong sao?

Khỉ thật trong cốt truyện không thấy xuất hiện con rắn ngu xuẩn kia!

Đạo diễn, có rắn tự dưng chạy vào này!

Hình như trứng màu mới là bàn tay vàng của Tiêu Như Phong.

Trứng màu là Tiêu Như Phong cướp từ trên tay Tiêu Như Phỉ, nhưng bây giờ trứng màu cũng không xuất hiện cùng với Tiêu Như Phỉ. Tiêu Như Phong muốn cướp cũng không có cơ hội, cho nên Thiên Đạo mới cung cấp bàn tay vàng mới cho Tiêu Như Phong sao?

Đúng là được trời ưu ái không cần sợ hãi.

Một bàn tay vàng không có, không sao còn có bàn tay vàng thứ hai, thứ ba.

Không được, phải ăn chút đồ ăn an ủi.

"Sau đó thì sao?"

Phượng Thành thân là nam chính, không thể chỉ nói chuyện đến đó là đồng ý được.

Hồi Tuyết nuốt một ngụm nước bọt: "Trải qua cuộc nói chuyện, cuối cùng chỉ cần giao người và Tiêu Như Phong ra."

Đứng sau Thanh Trần là Túy Hoa các, lực lượng của Túy Hoa các Phượng Thành vẫn còn cần cân nhắc một chút.

Cho nên cuối cùng, chỉ còn lại đệ tử Tuyệt Hồn cốc là nàng và Tiêu Như Phong không được yêu thích ở Tiêu gia trở thành vật hy sinh.

"Tiểu thư, nếu bọn họ biết thân phận của người, cũng không dám tùy tiện giao người ra, người... Ây da người đừng ăn nữa. Bọn họ muốn đem tiểu thư giao ra đổi lấy bình an của Tây Lăng thành đấy!"

Hồi Tuyết gấp gáp lo lắng.

"Bọn họ nói giao là giao được chắc?"

Minh Thù ôm đồ ăn vặt không buông tay:

"Tiểu thư nhà em là người dễ nói chuyện như vậy?"

"Tiểu thư, cao thủ trong Tây Lăng thành rất nhiều, chúng ta không đánh thắng nhiều người như vậy được."

Tây Lăng thành giống như thủ đô đại lục Huyền Nguyên, ở đây ẩn chứa vô số cao thủ.

Để Tây Lăng thành không gặp tai ương ngập đầu rất có thể sẽ mời những tiền bối này xuống núi.

Những lão quái vật kia bọn họ không thể đối phó, đến lúc đó tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.

Minh Thù quay đầu: "Nếu lợi hại như vậy, vì sao bọn họ lại không trực tiếp đánh bại con rắn?"

Hồi Tuyết nghẹn một chút không biết trả lời như thế nào.

"Hồi Tuyết, biết vì sao không?"

Minh Thù chống cằm nhìn nàng.

Hồi Tuyết gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu.

"Bởi vì kẻ yếu dễ dàng đối phó hơn. Bắt nạt kẻ yếu chính là tâm lý của tất cả mọi người."

Minh Thù vẽ vẽ vòng tròn, đôi mắt đảo quanh một vòng:

"Nhưng có một số người không muốn ủng hộ chính nghĩa đứng ra làm người quan trọng, vì chỉ cần phản đối sẽ bị rất nhiều người chửi mắng, quy cho họ một tội danh nặng nề ép họ vào đường cùng."

***

(*) Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK