Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cư dân mạng A: Người gì mà bắt nạt người khác còn ăn to nói lớn, còn có mặt mũi không?

Cư dân mạng B: Mặc dù không biết Hạ Liên nhưng nhìn thật đáng thương, bị người khác bắt nạt còn bị người ta khiêu khích, tổng giám đốc Bắc Thần rốt cuộc làm sao trở thành tổng giám đốc được?

Cư dân mạng C: Cô ta là con nhà giàu, suốt ngày ăn chơi! Ỷ thế có ít tiền liền đi bắt nạt người khác.

Cư dân mạng D: Tôi cảm thấy Hứa tổng này rất có cá tính? Chí ít cô dám nói thẳng ra không giống một số người còn cố tình che dấu.

Cư dân mạng E: Đúng là mỗi người một ý! Cá tính cái gì chứ, cô ta chính là ỷ thế hiếp người khác không có giáo dục, là tổng giám đốc thì sao chứ, tổng giám đốc có phẩm chất như vậy sao?

Cư dân mạng F: Tôi cũng thấy cô ta rất được, dám làm dám chịu.

Cư dân mạng G: Tất cả mọi người tỉnh táo một chút, chuyện này bên trong như thế nào chúng ta đều không rõ ràng, ai biết trên kia nói thật hay giả? Không nên theo phong trào.

Những người trên mạng chia làm ba nhóm.

Một nhóm cảm thấy Hạ Liên vô tội, bị kẻ có tiền ỷ thế hiếp người vì cô ta mà bất bình.

Một nhóm khác cho rằng Minh Thù dám làm dám chịu, không giống những người dối trá trong giới giải trí.

Nhóm còn lại là trung lập.

Minh Thù rất nhanh nhận được điện thoại của Dương Dương.

"Bắc Bắc, cậu làm cái gì thế? Muốn chinh phục đa số cư dân mạng sao?"

Minh Thù thâm sâu nói: "Đối nhân xử thế phải có lý tưởng cao xa."

"Bắc Bắc có thể nói tiếng người được không?"

"Tôi muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí."

"..."

Cái này với việc cô trở thành người đứng đầu giới giải trí có quan hệ gì?

Dương Dương không hiểu Minh Thù nghĩ cái gì, đừng nói là Dương Dương không hiểu, đám người phụ trách nghe Minh Thù làm màu xong cũng không hiểu lắm.

Không phải nói muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí sao? Cô muốn đứng đầu như thế này sao?

Công ty này sớm muộn cũng đóng cửa.

Giải trí Bắc Thần khẩn cấp sử dụng quan hệ công chúng nhưng không có tác dụng gì, weibo của Minh Thù bị đánh giá quá thấp, tuy cũng không thiếu người cảm thấy cô rất ngay thẳng nhưng dù sao cũng là số ít.

Giải trí Chí Thượng tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, bắt Minh Thù nói lời xin lỗi nếu không chuyện này bọn họ sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Nhưng tuyên bố này được phát ra không lâu đã bị thu lại, sau đó bình luận trên mạng cũng bắt đầu bị chèn ép trên phạm vi lớn.

"Cô cho người làm như vậy?"

Thư ký lắc đầu, không có Minh Thù đồng ý cô nào dám tự ý làm gì.

"Đi điều tra thử xem." Không biết kẻ nào ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.

"Hứa tổng, giảm độ nóng đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt."

"Tốt cái gì tốt, đồ ăn vặt của tôi..." Minh Thù phất tay: "Nhanh đi điều tra."

Thư ký "vâng" một tiếng, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Bệnh viện.

Trên trán Hạ Liên quấn một vòng băng vải, vẻ mặt bất mãn nhìn người không mời mà tới: "Hoắc tổng, anh tới đây làm gì?"

Hoắc Đình đặt hoa tươi ở bên cạnh: "Em thế nào rồi?"

"Nhờ phúc của Hoắc tổng nên không chết." Hạ Liên liếc mắt nhìn hoa tươi, chỉ là hoa tươi bình thường không có gì đặc biệt.

"Hoắc tổng vẫn là không nên xuất hiện ở đây thì tốt hơn, miễn cho tôi làm vấy bẩn Hoắc tổng."

Bàn tay Hoắc Đình đưa lên xoa đầu Hạ Liên.

"Tức giận ghê vậy."

Hạ Liên tránh khỏi Hoắc Đình, tức giận nói: "Nếu không phải là bị Hoắc tổng theo đuổi, tôi hiện tại cũng không phải ở chỗ này."

Hoắc Đình im lặng vài giây: "Anh đã cho người đè ép dư luận trên mạng, việc bồi thường cho em anh cũng sẽ để trợ lý của anh nói chuyện với em."

Hạ Liên kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình, dùng toàn lời lẽ chính nghĩa nói: "Hoắc tổng, anh coi tôi là người thế nào? Hạ gia của tôi không thiếu chừng này bồi thường, cái tôi muốn chính là công bằng."

Hoắc Đình tỉnh táo nói: "Chuyện này làm lớn lên đối với em cũng không tốt, nếu như bên kia làm ra hành động gì quá khích, em tổn thất càng nhiều."

Hạ Liên bất ngờ ấm ức: "Vậy tôi nhận không một trận đánh sao?"

Ánh mắt Hoắc Đình nhìn thẳng vào cô đọc nhấn từng chữ rõ ràng, dường như còn mang theo đánh giá cao: "Hạ Liên, em là cô gái thông minh."

Trên mặt Hạ Liên không cam lòng, giống như một cô gái yếu đuối bị cường quyền bắt nạt, cuối cùng đành bày ra bộ dạng bị Hoắc Đình thuyết phục.

Cô vốn là muốn đối phó với cô gái kia, ai biết cuối cùng kinh động tới giải trí Bắc Thần Hứa Bắc, bên phía giải trí Bắc Thần cũng không viết bài giống như bình thường mà làm lớn chuyện lên như vậy.

Gọi điện thoại cho cô ta tìm người, bên kia cũng một mực không tiếp.

Trong lòng cô cũng đã cảm thấy không yên, bây giờ Hoắc Đình cho cô một nấc thang, cô chắc chắn là muốn đi xuống.

Nhưng vì muốn sau này còn quan hệ với Hoắc Đình, cô không thể tiếp nhận bồi thường của Hoắc Đình.

Sau khi Hoắc Đình rời đi, Hạ Liên tiếp tục gọi điện nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy.

Rốt cuộc là ai...

Là muốn đối phó với cô hay là đối phó với giải trí Bắc Thần?

Nếu như là đối phó giải trí Bắc Thần thì tốt, còn nếu như là đối phó với cô...

Hoắc Đình làm việc có chút bí ẩn, bên kia Minh Thù ngày hôm sau mới nhận được tin tức.

Minh Thù tức giận đến nỗi ăn hết mười quả trứng: "Tên Hoắc Đình chết tiệt này, Hạ Liên thế nào cũng đều có lợi, hắn giúp Hạ Liên hẳn là thêm mắm thêm muối đè ép độ hot của tôi xuống làm cái gì?"

Luôn có điêu dân ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.

"Đây là Hoắc Đình bảo vệ cậu còn gì?"

Dương Dương từ nơi khác chạy về nói: "Tốt xấu gì hai người cũng là được hứa gả cho nhau từ bé đúng không? Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đính hôn, Hoắc Đình đây là vì cậu đâu có liên quan gì với Hạ Liên?"

"Hắn với Hạ Liên càng hợp nhau." Minh Thù lại ăn một quả trứng.

Tiểu bạch liên cùng với tổng tài, quá hợp nhau!

Dương Dương khóe miệng giật giật: "Nhưng Hoắc Đình là vị hôn phu tương lai của cậu."

"Không thể nào."

"Cậu không thích hắn ta sao? Hắn nhìn rất đẹp trai hơn nữa trong nhà lại có tiền, cùng với cậu môn đăng hộ đối, cậu sao lại không thích hắn ta chứ, người như Hoắc Đình là tình nhân trong mộng của hàng trăm hàng ngàn thiếu nữ đó."

"Không thích."

Dù hắn là tiền vàng châu báu, trẫm cũng không thích.

Mắt Dương Dương liếc liếc hai vòng, kỳ quái hỏi: "Thế Bắc Bắc thích ai?"

"Tôi..."

"Reng reng reng…"

Điện thoại reo lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và Dương Dương, màn hình sáng lên Minh Thù liếc nhìn đó là một số lạ.

"Alo?"

"Hứa tổng." Giọng nói Lạc Xuyên từ tốn từ bên kia truyền tới, giống như là vừa mới tỉnh ngủ.

"Lạc tổng, có việc gì sao?" Đồ thần kinh này đến số điện thoại của trẫm cũng lấy được.

"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi Hứa tổng gần đây sống có tốt không."

Minh Thù im lặng một giây, đột nhiên mở miệng: "Là anh làm?"

Việc của Hạ Liên, nghĩ kỹ một chút sẽ thấy có điểm không đúng.

Hạ Liên chắc là muốn đối phó với cô gái kia làm sao tự nhiên lại chuyển sang cô, hơn nữa những chứng cứ kia nhiều lắm, không giống như là Hạ Liên có thể thu thập được.

Ở bên kia Lạc Xuyên cười như điên: "Hứa tổng thật thông minh, có điều thông minh như vậy cũng không quá tốt, có chút không đáng yêu."

"So với Lạc tổng, tôi cảm thấy được tôi đã rất đáng yêu." Đồ thần kinh này nên đi bệnh viện tâm thần trị liệu một thời gian.

Lạc Xuyên ngừng cười, giọng nói kéo dài: "Hứa tổng nhớ cẩn thận."

Minh Thù dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt muốn ăn đòn của hắn lúc này.

Minh Thù nhếch miệng: "Đừng để cho tôi gặp được anh."

Trẫm sẽ đánh chết ngươi.

Không đợi người bên kia trả lời, Minh Thù trực tiếp cúp máy.

Dương Dương lại gần: "Là ai thế?"

Minh Thù đặt điện thoại xuống: "Lạc Xuyên, cậu quen biết hắn không?"

"Lạc Xuyên? Cậu hai của Lạc gia? Bắc Bắc hỏi hắn làm gì?"

"Thuận miệng hỏi thôi."

Dương Dương "ồ" một tiếng, cô suy nghĩ một chút: "Lạc Xuyên này không cùng người trong giới lui tới, luôn giữ mình trong sạch có rất ít tin đồn, là một người đàn ông đặc biệt nghiêm túc. Bắc Bắc, sao cậu có thể thích người như hắn được chứ?"

Minh Thù: "..."

Hoàn toàn không nhìn ra hắn ta nghiêm túc ở chỗ nào, rõ ràng là đồ thần kinh.


Cư dân mạng A: Người gì mà bắt nạt người khác còn ăn to nói lớn, còn có mặt mũi không?

Cư dân mạng B: Mặc dù không biết Hạ Liên nhưng nhìn thật đáng thương, bị người khác bắt nạt còn bị người ta khiêu khích, tổng giám đốc Bắc Thần rốt cuộc làm sao trở thành tổng giám đốc được?

Cư dân mạng C: Cô ta là con nhà giàu, suốt ngày ăn chơi! Ỷ thế có ít tiền liền đi bắt nạt người khác.

Cư dân mạng D: Tôi cảm thấy Hứa tổng này rất có cá tính? Chí ít cô dám nói thẳng ra không giống một số người còn cố tình che dấu.

Cư dân mạng E: Đúng là mỗi người một ý! Cá tính cái gì chứ, cô ta chính là ỷ thế hiếp người khác không có giáo dục, là tổng giám đốc thì sao chứ, tổng giám đốc có phẩm chất như vậy sao?

Cư dân mạng F: Tôi cũng thấy cô ta rất được, dám làm dám chịu.

Cư dân mạng G: Tất cả mọi người tỉnh táo một chút, chuyện này bên trong như thế nào chúng ta đều không rõ ràng, ai biết trên kia nói thật hay giả? Không nên theo phong trào.

Những người trên mạng chia làm ba nhóm.

Một nhóm cảm thấy Hạ Liên vô tội, bị kẻ có tiền ỷ thế hiếp người vì cô ta mà bất bình.

Một nhóm khác cho rằng Minh Thù dám làm dám chịu, không giống những người dối trá trong giới giải trí.

Nhóm còn lại là trung lập.

Minh Thù rất nhanh nhận được điện thoại của Dương Dương.

"Bắc Bắc, cậu làm cái gì thế? Muốn chinh phục đa số cư dân mạng sao?"

Minh Thù thâm sâu nói: "Đối nhân xử thế phải có lý tưởng cao xa."

"Bắc Bắc có thể nói tiếng người được không?"

"Tôi muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí."

"..."

Cái này với việc cô trở thành người đứng đầu giới giải trí có quan hệ gì?

Dương Dương không hiểu Minh Thù nghĩ cái gì, đừng nói là Dương Dương không hiểu, đám người phụ trách nghe Minh Thù làm màu xong cũng không hiểu lắm.

Không phải nói muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí sao? Cô muốn đứng đầu như thế này sao?

Công ty này sớm muộn cũng đóng cửa.

Giải trí Bắc Thần khẩn cấp sử dụng quan hệ công chúng nhưng không có tác dụng gì, weibo của Minh Thù bị đánh giá quá thấp, tuy cũng không thiếu người cảm thấy cô rất ngay thẳng nhưng dù sao cũng là số ít.

Giải trí Chí Thượng tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, bắt Minh Thù nói lời xin lỗi nếu không chuyện này bọn họ sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Nhưng tuyên bố này được phát ra không lâu đã bị thu lại, sau đó bình luận trên mạng cũng bắt đầu bị chèn ép trên phạm vi lớn.

"Cô cho người làm như vậy?"

Thư ký lắc đầu, không có Minh Thù đồng ý cô nào dám tự ý làm gì.

"Đi điều tra thử xem." Không biết kẻ nào ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.

"Hứa tổng, giảm độ nóng đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt."

"Tốt cái gì tốt, đồ ăn vặt của tôi..." Minh Thù phất tay: "Nhanh đi điều tra."

Thư ký "vâng" một tiếng, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Bệnh viện.

Trên trán Hạ Liên quấn một vòng băng vải, vẻ mặt bất mãn nhìn người không mời mà tới: "Hoắc tổng, anh tới đây làm gì?"

Hoắc Đình đặt hoa tươi ở bên cạnh: "Em thế nào rồi?"

"Nhờ phúc của Hoắc tổng nên không chết." Hạ Liên liếc mắt nhìn hoa tươi, chỉ là hoa tươi bình thường không có gì đặc biệt.

"Hoắc tổng vẫn là không nên xuất hiện ở đây thì tốt hơn, miễn cho tôi làm vấy bẩn Hoắc tổng."

Bàn tay Hoắc Đình đưa lên xoa đầu Hạ Liên.

"Tức giận ghê vậy."

Hạ Liên tránh khỏi Hoắc Đình, tức giận nói: "Nếu không phải là bị Hoắc tổng theo đuổi, tôi hiện tại cũng không phải ở chỗ này."

Hoắc Đình im lặng vài giây: "Anh đã cho người đè ép dư luận trên mạng, việc bồi thường cho em anh cũng sẽ để trợ lý của anh nói chuyện với em."

Hạ Liên kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình, dùng toàn lời lẽ chính nghĩa nói: "Hoắc tổng, anh coi tôi là người thế nào? Hạ gia của tôi không thiếu chừng này bồi thường, cái tôi muốn chính là công bằng."

Hoắc Đình tỉnh táo nói: "Chuyện này làm lớn lên đối với em cũng không tốt, nếu như bên kia làm ra hành động gì quá khích, em tổn thất càng nhiều."

Hạ Liên bất ngờ ấm ức: "Vậy tôi nhận không một trận đánh sao?"

Ánh mắt Hoắc Đình nhìn thẳng vào cô đọc nhấn từng chữ rõ ràng, dường như còn mang theo đánh giá cao: "Hạ Liên, em là cô gái thông minh."

Trên mặt Hạ Liên không cam lòng, giống như một cô gái yếu đuối bị cường quyền bắt nạt, cuối cùng đành bày ra bộ dạng bị Hoắc Đình thuyết phục.

Cô vốn là muốn đối phó với cô gái kia, ai biết cuối cùng kinh động tới giải trí Bắc Thần Hứa Bắc, bên phía giải trí Bắc Thần cũng không viết bài giống như bình thường mà làm lớn chuyện lên như vậy.

Gọi điện thoại cho cô ta tìm người, bên kia cũng một mực không tiếp.

Trong lòng cô cũng đã cảm thấy không yên, bây giờ Hoắc Đình cho cô một nấc thang, cô chắc chắn là muốn đi xuống.

Nhưng vì muốn sau này còn quan hệ với Hoắc Đình, cô không thể tiếp nhận bồi thường của Hoắc Đình.

Sau khi Hoắc Đình rời đi, Hạ Liên tiếp tục gọi điện nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy.

Rốt cuộc là ai...

Là muốn đối phó với cô hay là đối phó với giải trí Bắc Thần?

Nếu như là đối phó giải trí Bắc Thần thì tốt, còn nếu như là đối phó với cô...

Hoắc Đình làm việc có chút bí ẩn, bên kia Minh Thù ngày hôm sau mới nhận được tin tức.

Minh Thù tức giận đến nỗi ăn hết mười quả trứng: "Tên Hoắc Đình chết tiệt này, Hạ Liên thế nào cũng đều có lợi, hắn giúp Hạ Liên hẳn là thêm mắm thêm muối đè ép độ hot của tôi xuống làm cái gì?"

Luôn có điêu dân ngăn cản trẫm kiếm đồ ăn vặt.

"Đây là Hoắc Đình bảo vệ cậu còn gì?"

Dương Dương từ nơi khác chạy về nói: "Tốt xấu gì hai người cũng là được hứa gả cho nhau từ bé đúng không? Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đính hôn, Hoắc Đình đây là vì cậu đâu có liên quan gì với Hạ Liên?"

"Hắn với Hạ Liên càng hợp nhau." Minh Thù lại ăn một quả trứng.

Tiểu bạch liên cùng với tổng tài, quá hợp nhau!

Dương Dương khóe miệng giật giật: "Nhưng Hoắc Đình là vị hôn phu tương lai của cậu."

"Không thể nào."

"Cậu không thích hắn ta sao? Hắn nhìn rất đẹp trai hơn nữa trong nhà lại có tiền, cùng với cậu môn đăng hộ đối, cậu sao lại không thích hắn ta chứ, người như Hoắc Đình là tình nhân trong mộng của hàng trăm hàng ngàn thiếu nữ đó."

"Không thích."

Dù hắn là tiền vàng châu báu, trẫm cũng không thích.

Mắt Dương Dương liếc liếc hai vòng, kỳ quái hỏi: "Thế Bắc Bắc thích ai?"

"Tôi..."

"Reng reng reng…"

Điện thoại reo lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và Dương Dương, màn hình sáng lên Minh Thù liếc nhìn đó là một số lạ.

"Alo?"

"Hứa tổng." Giọng nói Lạc Xuyên từ tốn từ bên kia truyền tới, giống như là vừa mới tỉnh ngủ.

"Lạc tổng, có việc gì sao?" Đồ thần kinh này đến số điện thoại của trẫm cũng lấy được.

"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi Hứa tổng gần đây sống có tốt không."

Minh Thù im lặng một giây, đột nhiên mở miệng: "Là anh làm?"

Việc của Hạ Liên, nghĩ kỹ một chút sẽ thấy có điểm không đúng.

Hạ Liên chắc là muốn đối phó với cô gái kia làm sao tự nhiên lại chuyển sang cô, hơn nữa những chứng cứ kia nhiều lắm, không giống như là Hạ Liên có thể thu thập được.

Ở bên kia Lạc Xuyên cười như điên: "Hứa tổng thật thông minh, có điều thông minh như vậy cũng không quá tốt, có chút không đáng yêu."

"So với Lạc tổng, tôi cảm thấy được tôi đã rất đáng yêu." Đồ thần kinh này nên đi bệnh viện tâm thần trị liệu một thời gian.

Lạc Xuyên ngừng cười, giọng nói kéo dài: "Hứa tổng nhớ cẩn thận."

Minh Thù dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt muốn ăn đòn của hắn lúc này.

Minh Thù nhếch miệng: "Đừng để cho tôi gặp được anh."

Trẫm sẽ đánh chết ngươi.

Không đợi người bên kia trả lời, Minh Thù trực tiếp cúp máy.

Dương Dương lại gần: "Là ai thế?"

Minh Thù đặt điện thoại xuống: "Lạc Xuyên, cậu quen biết hắn không?"

"Lạc Xuyên? Cậu hai của Lạc gia? Bắc Bắc hỏi hắn làm gì?"

"Thuận miệng hỏi thôi."

Dương Dương "ồ" một tiếng, cô suy nghĩ một chút: "Lạc Xuyên này không cùng người trong giới lui tới, luôn giữ mình trong sạch có rất ít tin đồn, là một người đàn ông đặc biệt nghiêm túc. Bắc Bắc, sao cậu có thể thích người như hắn được chứ?"

Minh Thù: "..."

Hoàn toàn không nhìn ra hắn ta nghiêm túc ở chỗ nào, rõ ràng là đồ thần kinh.


#Lục Chước xuất hiện ở quán cà phê nào đó than thở vì lịch sử bị vùi dập của mình.#

#Lục Chước quay trở lại.#

#Tạo thần chi vương Lâm Ôn Việt ký hợp đồng với Bắc Thần.#

Ba tiêu đề này nhanh chóng trở thành điểm nóng, Lục Chước một năm trước là nhân vật gọi mưa gọi gió, Lâm Ôn Việt năm năm trước là nhân vật khuấy đảo giới giải trí.

Lâm Ôn Việt tạo ra ảnh đế ảnh hậu, không phải là người mà kẻ đến sau như anh Đoạn có thể so sánh.

Hắn cùng với các Thiên Vương, Thiên Hậu trong giới có quan hệ cực tốt.

Năm đó có người nói Lâm Ôn Việt làm người đại diện thật đáng tiếc, hình tượng của hắn cho dù là làm minh tinh cũng có thể thành người nổi tiếng.

Bây giờ Lâm Ôn Việt trở lại ký hợp đồng với giải trí Bắc Thần, diễn viên đầu tiên được hắn đại diện chính là người một năm trước là điểm nóng khắp làng giải trí - Lục Chước.

Tin tức động trời như vậy làm sao không hấp dẫn người đọc cơ chứ.

Bắc Thần không chỉ có thêm Lâm Ôn Việt, còn có thêm rất nhiều người hơn nữa đều là những người năng lực có tiếng, có người là từ công ty khác đến, có những người chưa từng nghe qua nhưng năng lực đều không tầm thường.

Trước đó bọn họ đều cho rằng vị tổng giám đốc của mình lúc nào cũng bận rộn quần áo lụa là cả ngày không thấy bóng người, không ngờ người ta âm thầm đằng sau tìm người thay thế bọn họ.

Quá phận hay không quá phận!

Làm người ta tức giận hay không làm người ta tức giận!

Người trong công ty bị sa thải càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người không dám làm gì mờ ám đằng sau nữa rất sợ người tiếp theo bị sa thải chính là mình.

Cải cách lớn như vậy, toàn bộ công ty đều cần thời gian để thích ứng rèn luyện.

Lục Chước cũng bị Lâm Ôn Việt trông coi, không có thời gian tới quấn lấy cô cho nên tiếp theo Minh Thù lại bắt đầu cùng Dương Dương và Phương Thất lang thang quần áo lụa là.

Lục Chước rất gắt gỏng.

Nhưng vì lúc trước hắn hết lần này tới lần khác trước mặt Minh Thù cứ mở miệng ra đều là muốn có người đại diện.

Bây giờ hối hận, cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Tự mình đào hố cho nên phải cố mà bò cho tới cuối đường.

Bà nó chứ, lão tử muốn về nhà.

"Sao cậu có thể ăn mặc như vậy tới đây chứ?" Dương Dương kéo kéo quần Minh Thù chê bai.

"Tốt xấu gì thì cũng nên mặc váy đi, cậu vừa ở thẩm mỹ viện về mà mặc quần áo lại không có tính thẩm mỹ gì cả."

"Tổng giám đóc không thể tùy tiện mặc váy." Mặc váy khiến trẫm không tiện phát huy.

"Phải phải, ngài bây giờ là Hứa tổng, thân phận ngài tôn quý bọn tôi không thể trêu vào."

Dương Dương càng ghét bỏ, cô nhìn ra xung quanh: "Đại nhi và Phương Thất tới trước rồi, chúng ta vào tìm bọn họ đi."

Dương Dương kéo Minh Thù vào sân, bữa tiệc tối hôm nay Minh Thù là bị Dương Dương lôi kéo tới, cô cũng không biết chủ nhân tổ chức tiệc là ai.

Dù sao đây cũng không phải bữa tiệc nghiêm túc gì, đa số là bạn của người này lại dẫn bạn của mình tới, mục đích chủ yếu chính là tới gặp gỡ quen biết mọi người nhiều hơn mở rộng quan hệ, cũng không nhất định phải quen biết với chủ nhân bữa tiệc.

Dương Dương chỉ tìm được Phương Thất và đám bạn bè của cô không tìm được Y Đại.

"Vừa rồi Đại nhi nói đi rửa tay, cũng nên quay về rồi."

Phương Thất thấy hơi kỳ lạ, có điểm lo lắng: "Để tôi đi tìm."

"Cùng đi chứ." Dương Dương kéo Minh Thù đuổi theo Phương Thất.

"Bắc Bắc, tôi nghe người ta nói công ty của cậu bây giờ rất là lợi hại."

Phương Thất cọ cọ vào người Minh Thù: "Làm sao cậu có thể mời được Lâm Ôn Việt về vậy?"

"Đây còn không phải là công lao của tôi sao." Dương Dương kêu một tiếng: "Bắc Bắc, cậu nghĩ xem nên cám ơn tôi thế nào cho tốt đi."

Minh Thù không hào phóng cho lắm: "Tôi mời cậu ăn đùi gà."

"Tôi thèm đấy, dám lấy đùi gà để đuổi tôi! Tuyệt giao một phút!"

Đúng lúc này giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến.

"Đại nhi, cậu xin lỗi Hàm Hàm đi."

"Thôi bỏ đi Triệu Dương cũng không phải là việc gì lớn, chỉ là cái này anh tặng em, vỡ mất rồi nên thấy thật có lỗi với anh."

Tưởng Hàm và Triệu Dương đứng chung một chỗ, Y Đại đứng đối diện bọn họ trên mặt thường ngày ôn hòa có mấy phần tức giận.

"Bà nó chứ, con điếm này lại dám bắt nạt Đại nhi."

Dương Dương nhìn thấy cảnh này cũng không để ý xem tình huống thực tế thế nào, trực tiếp bạo phát buông Minh Thù ra tiến lên, che ở trước mặt Y Đại: "Tưởng Hàm, Triệu Dương, các người định làm gì!"

Minh Thù và Phương Thất một trước một sau đi tới.

Triệu Dương che chở Tưởng Hàm giải thích: "Đại nhi làm vỡ vòng tay của Hàm Hàm, Đại nhi không muốn xin lỗi..."

Y Đại từ nhà vệ sinh đi ra gặp phải Tưởng Hàm. Tưởng Hàm nói Đại nhi đụng phải cô ta, cô ta đứng không vững đụng vào chậu hoa bên cạnh, khiến cho vòng ngọc trên cổ tay bị vỡ nát.

Vòng ngọc kia là Triệu Dương tặng cô ta có giá trị không nhỏ.

Sau đó Triệu Dương đi đến bắt Y Đại xin lỗi.

Y Đại nói cô không đụng vào, nhất quyết không xin lỗi vì vậy có tình hình như bây giờ.

"Triệu Dương, anh là heo sao?" Dương Dương nhịn không được mắng: "Đại nhi và anh quen biết đã bao nhiêu năm, anh lại bắt Đại nhi xin lỗi cô ta?"

Giọng nói Triệu Dương yếu thêm vài phần: "Nhưng là Đại nhi làm vỡ vòng tay của Hàm Hàm trước."

"Thôi bỏ đi Triệu Dương..." Tưởng Hàm cười cười: "Là do em không cẩn thận, không giữ gìn tốt vòng tay anh tặng em việc này không liên quan tới Đại nhi."

Tưởng Hàm nói như vậy, Triệu Dương càng đau lòng vì cô: "Đại nhi chỉ cần nói xin lỗi thôi, có gì khó đâu."

"Tôi không đụng vào cô ta." Y Đại nói: "Cậu có tin hay không."

"Triệu Dương, Đại nhi nói không đụng vậy chắc chắn là không đụng." Phương Thất khẳng định: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu nên biết Đại nhi là người như thế nào."

"Cậu nhìn thấy sao?"

Ánh mắt Minh Thù nhìn vào trong tay Tưởng Hàm, mơ hồ lộ ra một điểm màu xanh: "Cậu tận mắt nhìn thấy, hay là cô ấy nói cho cậu biết?"

Sắc mặt Tưởng Hàm có vẻ luống cuống, cô vội vàng nói: "Triệu Dương bỏ đi, cũng không phải là việc lớn gì là do em không cẩn thận."

Minh Thù vẻ mặt tươi cười: "Tôi nhớ cái vòng tay này, Triệu Dương tặng cho cô là vào lần trước chúng ta đi Myanmar đánh bạc, cái vòng này làm từ khối ngọc có giá trên thị trường khoảng một triệu sao có thể không tính toán gì, nếu đúng là Đại nhi làm vỡ tôi sẽ bồi thường cho cô."

Đại nhi nhìn Minh Thù, cơ bản là tín nhiệm cô cho nên không nói gì.

Dương Dương lại như nghe ra cái gì, nhìn Tưởng Hàm đang lộ ra dáng vẻ hốt hoảng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, cô đưa vòng ngọc vỡ ra cho bọn tôi xem một chút, nếu đúng thật là Đại nhi làm vỡ chúng tôi sẽ bồi thường."

Một triệu đối với mỗi người bọn họ mà nói có thể là nhiều, nhưng chia ra mỗi người một ít cũng không tính là nhiều cùng lắm thì mua ít đồ đi, ít đi ra ngoài chơi vài chuyến.

"Không, không… Không cần đâu." Tưởng Hàm lắc đầu.

"Hàm Hàm? Em cho Bắc Bắc và Dương Dương xem đi." Triệu Dương không rõ ràng lắm.

"Triệu Dương, em..." Phía sau lưng Tưởng Hàm đã toát mồ hôi lạnh vô cùng lo lắng, mọi việc thay đổi cô đột nhiên áp vào trong lòng Triệu Dương, tỏ vẻ mệt mỏi nói: "Triệu Dương, em đau đầu quá."

"Hàm Hàm, sao vậy?" Triệu Dương vội vàng đỡ lấy cô: "Có phải là do vừa rồi uống rượu không, anh đã bảo em là đừng có uống rồi để anh đưa em đi nghỉ ngơi."

Minh Thù: "..."

Dương Dương: "..."

Phương Thất: "..."

Trước đây Minh Thù cảm thấy mấy người bị mù mới không nghe ra mấy câu nói theo kịch bản này, bây giờ xem ra khi người ta thích một người khác đến khi mất đi bản thân mình, đúng là không nhìn thấy cái gì khác.

Dương Dương không giống như Triệu Dương dễ bị lừa như vậy: "Tưởng Hàm, cô vì sao không cho chúng tôi xem vòng tay? Có phải là cô đang lừa bọn tôi đúng không?"

"Dương Dương, Hàm Hàm khó chịu, chuyện này đợi lát nữa lại nói."

Dương Dương càng tức giận: "Cô ta giả bộ, anh không nhìn ra được sao? Bó tay, trí thông minh của Triệu Dương anh đều bị chó ăn mất rồi! Không được, tôi muốn báo cảnh sát."

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng chầm chậm hơn rất nhiều, phảng phất như một làn gió mát, có thể trấn an tâm tình xao động của mọi người xung quanh: "Chỉ là xem vòng tay một chút không phải làm lỡ việc, Tưởng Hàm tiểu thư duỗi tay ra là được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK