Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Lục Chước gióng trống khua chiêng cầu hôn được đưa lên các tiêu đề giải trí, khiến những người hâm mộ Lục Chước thất tình tập thể, oán hận tràn đầy mạng xã hội.

Từ hôm nay trở đi, chồng của bọn họ đã thành chồng của người khác...

Là chồng của một người khác, nghĩ tới đây những người hâm mộ càng khó chịu hơn.

Lúc đầu thất tình còn chưa tính, ngày thứ hai cầu hôn thành công, bọn họ ngay tại bên trên weibo nhìn thấy Lục Chước khoe ảnh giấy đăng ký kết hôn!

Phối hợp với việc Lục Chước vui vẻ ra mặt, đám người hâm mộ quyết định hết hâm mộ năm phút.

Đối với việc chứng nhận kết hôn này, Minh Thù không đồng ý nhưng mà Lục Chước không biết làm sao thuyết phục được bà Hứa, len lén lấy được hộ khẩu lừa gạt cô mang tới cục dân chính.

Trên đường đánh chén đồ ăn vặt, lúc Minh Thù đi ra trên tay đã cầm giấy đăng ký kết hôn.

"Vợ ơi."

Lục Chước hôn nhẹ lên má Minh Thù.

"Trở về đi."

Minh Thù bình tĩnh cất giấy đăng ký đi, không phải chỉ là đi công chứng thôi sao? Mấy cái giấy đăng ký kết hôn này trẫm có thể treo kín tường, có cái gì đâu mà kích động, thật là trẻ con!

"Vợ không vui sao?" Lục Chước cả người phấn khởi, cầm điện thoại loay hoay: "Cười lên đi."

Minh Thù nhìn không chớp mắt, chỉ hơi cong môi cười.

Lục Chước tiểu công tử: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chậu đã có hoa. Mọi người đừng gọi tôi là chồng nữa, vợ tôi sẽ nổi giận.

Người hâm mộ tổng tài: Rất tốt, bám lấy tổng tài rồi lại ép buộc tổng tài, nhìn vợ của Lục Chước kìa!

Người hâm mộ Lục Chước: Chồng à, sao anh lại vứt bỏ em.

Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài lạnh lùng bình tĩnh như vậy, vừa nhìn đã biết là người làm việc lớn, tổng tài không nên trầm mê trước sự dịu dàng của Lục Chước, cần phải tìm cho mình một dàn hậu cung mới là đúng đắn, làm sao có thể để Lục Chước được độc chiếm cưng chiều.

Người hâm mộ Lục Chước: Chồng à, chúng ta đã nói sẽ sống với nhau trọn đời, sao anh lại có thể có người khác, anh còn nhớ Tiểu Điềm Điềm bên hồ Đại Minh không?

Đợi khi về đến nhà, weibo của Lục Chước đã có cả đống bình luận.

Minh Thù mở điện thoại di động, thông báo từ weibo không ngừng nhảy ra, điện thoại một phút sau mới chạy được bình thường.

Cô mở weibo ra, tìm được bài viết kia của Lục Chước, chia sẻ bài viết.

Hứa Bắc: Ồ. @Lục Chước tiểu công tử: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chậu đã có hoa. Mọi người đừng gọi tôi là chồng nữa, vợ tôi sẽ nổi giận. [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh].

Minh Thù vừa chia sẻ tin này, nhóm người hâm mộ của tổng tài không bình tĩnh được.

Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài không nên dung túng tên mặt trắng này chứ! Xuất ra khí phách của cô, khiến cho hắn không thể làm gì được!

Người hâm mộ tổng tài: Sao ta thấy như ném thức ăn cho chó lên trước mặt ta vậy, ta không ăn, ta không ăn, ta không ăn, trả tổng tài của ta lại cho ta!

Người hâm mộ tổng tài: @Lục Chước tiểu công tử có phải ngươi đã đánh tráo mất tổng tài của ta, mau đem tổng tài giao ra đây!

Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài nghe ta khuyên một câu, không thể cưng chiều tên mặt trắng này, cô mà cưng chiều hắn có ngày thăng thiên!

Minh Thù liếc mắt nhìn Lục Chước đang trong phòng ngủ, khẽ thở dài.

Đăng ký kết hôn xong tiếp theo chính là bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên việc này không cần Minh Thù nhúng tay đã có Hứa gia và Lục Chước lo mọi việc.

Đêm trước hôn lễ, Minh Thù nghe nói Hoắc Đình bị đá, cô gái gần nhất cặp với hắn đã bị một người khác khác cướp mất, Minh Thù mừng rỡ tranh thủ thời gian nhắn tin chúc mừng cho Hoắc Đình.

Lúc này mà không bỏ đá xuống giếng, không phù hợp với thiết lập của cô.

Sau này Hoắc Đình và người kia đại chiến mấy trăm lần, hắn chẳng những mất vợ, còn suýt chút nữa mất luôn thân phận người thừa kế Hoắc gia.

Sau đó Hoắc Đình phải bán giải trí Chí Thượng đi, ra nước ngoài cùng một tiểu thư giàu có kết hôn, lúc này mới bảo vệ được thân phận người thừa kế Hoắc gia của hắn.

Nhưng thời gian trôi qua cũng không cách nào tốt đẹp được, tiểu thư giàu có này coi đầu hắn là một thảo nguyên xanh tươi hùng vĩ, cắm trên đầu hắn một đống sừng.

Cuối cùng Hoắc Đình và tiểu thư giàu có ly hôn, nửa đời sau không kết hôn nữa, cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Hạ Liên so với Hoắc Đình còn thảm hại hơn, tên đàn ông kia giống như quỷ hút máu cứ bám lấy Hạ Liên, lúc Hạ Liên phản kháng bị gã kia chuốc thuốc rồi bán cho một tổ chức ngầm, sau lại bị bán ra nước ngoài khi Hạ gia đến cứu cô ra, Hạ Liên đã phát điên rồi.

-

"Bắc Bắc, cậu đến đây một chuyến!"

Giọng nói Phương Thất từ bên kia điện thoại truyền tới, Lục Chước bật đèn: "Ai vậy?"

"Làm sao?" Minh Thù từ trong chăn ngồi dậy, lấy quần áo mặc lên người. Lục Chước nhìn cô, nghe cô nói chuyện điện thoại với người bên kia.

"Ừ, tôi đến ngay."

Minh Thù gác máy, nhìn ánh mắt đen nhánh của Lục Chước, cúi người hôn hắn một cái: "Bên phía Phương Thất có chút việc, em đi ra ngoài một chuyến, anh ngủ đi."

"Anh đi cùng với em." Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài gặp đàn ông, lão tử có thể yên tâm mới lạ.

Minh Thù cũng không ngăn cản, chờ hắn mặc quần áo.

Phương Thất bảo Minh Thù đến thẳng chung cư của Triệu Dương, lúc cô tới chung cư của Triệu Dương đang mở cửa, bên trong có tiếng ồn ào và tiếng khóc.

Minh Thù đi vào, tình hình bên trong phòng khách hỗn loạn hơn nữa có không ít người.

Tưởng Hàm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, sắc mặt kiêu căng. Triệu Dương đứng ở ghế sô pha bên cạnh, cúi thấp đầu không thấy rõ nét mặt.

Y Đại được Phương Thất đỡ, sắc mặt trắng bệch nhìn Triệu Dương. Dương Dương thì giẫm chân lên bàn, vung tay áo chỉ vào Tưởng Hàm mắng to.

Dương Dương đối với việc vạch trần bộ mặt thật của Tưởng Hàm vẫn rất nóng lòng, nửa năm trước cô cuối cùng đã thành công để Triệu Dương nhìn thấy rõ bộ mặt Tưởng Hàm và chia tay Tưởng Hàm, lúc đó Minh Thù đang bận việc khác, cũng chỉ là nghe bọn họ nói qua mấy lần tụ tập.

Nhưng sau khi Triệu Dương và Tưởng Hàm chia tay không bao lâu, Y Đại đột nhiên có bầu mà cha của đứa bé trong bụng chính là Triệu Dương, Y Đại nói thời gian đó Triệu Dương tâm tình không tốt, bọn họ cùng nhau đi uống rượu, cho nên... Có em bé.

Y Đại không muốn sinh đứa bé này ra nhưng Triệu Dương bất ngờ bắt đầu cầu xin cô, Y Đại mềm lòng giữ lại đứa bé trong bụng.

Dương Dương lôi kéo Minh Thù qua khuyên Y Đại mấy lần, nhưng Y Đại nói cô cũng không có cách nào, Triệu Dương tìm đến cha mẹ của cô nói cho họ biết việc cô mang thai, cha mẹ cô vì không muốn cho chuyện này truyền ra ngoài chỉ có thể để cô và Triệu Dương kết hôn.

Y Đại đối với việc Triệu Dương mãi không dứt khoát cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Tưởng Hàm tìm tới cửa nói mình cũng mang thai con của Triệu Dương, buộc Y Đại và Triệu Dương ly hôn.

"Triệu Dương, nếu là đàn ông, cậu nói một câu đi!" Dương Dương mắng chán chê, chỉ vào Triệu Dương vẫn im lặng không lên tiếng.

"Triệu Dương đương nhiên là chọn tôi, đúng không, Triệu Dương." Tưởng Hàm nhìn về phía Triệu Dương.

Triệu Dương đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tưởng Hàm, sau đó ánh mắt chuyển qua người Y Đại: "Y Đại..."

"Triệu Dương." Minh Thù chắn phía trước Y Đại, tách ánh mắt của bọn họ ra: "Y Đại mới là người vợ anh đã cưới hỏi đàng hoàng."

Triệu Dương sửng sốt: "Tôi..."

"Triệu Dương, trong bụng em là con của anh." Tưởng Hàm đưa tay vuốt bụng.

"Phì, trong bụng Đại nhi không phải chắc, mày câm miệng cho tao!"

"Cô còn muốn đánh tôi sao? Tôi cho cô biết, tôi bây giờ là phụ nữ có thai, đứa bé này nếu có chuyện gì xảy ra cô bồi thường nổi sao?"

Dương Dương bị Tưởng Hàm chọc giận, nhảy qua bàn giơ tay lên định đánh Tưởng Hàm.

Triệu Dương giật mình, lập tức lên bảo vệ Tưởng Hàm: "Dương Dương, cô đừng dính vào chuyện này, đây là ta việc nhà tôi, các người đi đi."

Tưởng Hàm ở phía sau cười đắc ý, cô đã dự liệu được Triệu Dương sẽ vì cô mà phản ứng như vậy.

Dương Dương giận quá chỉ vào mặt Triệu Dương: "Việc nhà của cậu nhưng Đại nhi là bạn tôi, cậu bắt nạt cô ấy như vậy rồi lại đuổi tôi đi, đi cái rắm á! Hôm nay cậu nhất định che chở cho cô ta có phải hay không?"

Triệu Dương đứng yên không nhúc nhích.

Mắt thấy Dương Dương chuẩn bị đánh nhau với Triệu Dương, Phương Thất vội tới kéo cô ấy lại: "Cậu tỉnh táo một chút đi. "

Phương Thất buông Y Đại ra Minh Thù thuận tay đỡ lấy cô, cả người Y Đại lạnh ngắt, mặt không còn một chút máu.

Minh Thù bảo Lục Chước mang ghế qua, Lục Chước trừng mắt nhìn lại ngoan ngoãn lấy hai cái ghế bên cạnh tới, đưa một cái cho Y Đại ngồi, một cái đưa cho vợ mình ngồi.

"Bắc Bắc..."

Minh Thù vỗ vỗ tay cô: "Ly hôn đi! Cô vì hắn lãng phí nhiều năm như vậy đã là một việc không có lợi ích gì rồi, bây giờ quay đầu còn kịp."

Y Đại tay run một cái: "Nhưng đứa bé..."

Đã năm tháng rồi, bây giờ mà bỏ đi... Đứa bé này tại trong bụng của cô lâu như vậy, cô không đành lòng.

"Cậu có thể sinh nó ra, nếu cha mẹ cậu không đồng ý nuôi, gia sản to lớn của Hứa gia cũng không tiếc nuôi một miệng ăn."

Y Đại khóc không thành tiếng, nhào tới trên người Minh Thù: "Bắc Bắc, tôi lúc đầu nên nghe lời cậu."

Lục Chước lập tức trợn to mắt, làm cái gì mà ôm vợ của lão tử!

A, còn cọ sát vào nữa!

Lục Chước hận không thể lôi Y Đại ra, đây là vợ của lão tử!

Mau buông ra cho lão tử!

Y Đại đột nhiên buông Minh Thù ra, cô lau nước mắt: "Tôi nghe lời cô, ly hôn."

Y Đại dựa vào bên cạnh đứng lên: "Dương Dương, Phương Thất."

"Mẹ nó, sao khi còn bé không phát hiện ra cậu là một kẻ cặn bã như vậy! Nếu sớm biết, bà đây đã không chơi với cậu."

"Đại nhi gọi cô!" Phương Thất vội vàng lôi Dương Dương đang đỏ mắt mắng chửi quay lại.

Y Đại nhìn Dương Dương cười, cô quay ra nhìn Triệu Dương đang che chở cho Tưởng Hàm: "Triệu Dương, là tôi sai rồi, tôi không nên thích anh, bây giờ tôi hối hận rồi cũng may còn kịp, cho nên... Chúng ta ly hôn đi!"

Cô không nên có một tia hi vọng cảm thấy Triệu Dương thực sự buông bỏ Tưởng Hàm.

Hiện thực cho cô một bài học khắc sâu lại đau thấu tim gan.

Khi còn bé, người cô quen biết đầu tiên chính là Triệu Dương, là vì Triệu Dương mới quen biết Dương Dương, Phương Thất. Bắc Bắc là người cuối cùng quen biết, khi đó bên trong vòng tròn này Dương Dương và Bắc Bắc dẫn đầu, cô thực ra rất không thích cùng bọn họ chơi đùa.

Bởi vì bọn họ chơi các trò chơi nhìn qua có chút điên cuồng cho nên mỗi lần chơi đùa, cô đều rất sợ.

Thế nhưng Triệu Dương kiểu gì cũng sẽ lôi kéo cô, nói cho cô biết quy tắc, dẫn cô chơi đùa đến cuối cùng.

Cô không nhớ rõ là khi nào thì mình bắt đầu thích Triệu Dương.

Nhưng cô đã thích hắn.

Tất cả những người xung quanh cô đều biết cô thích hắn, chỉ có duy nhất hắn không biết.

Cô cũng không nhớ rõ mình vì hắn mà từ bỏ bao nhiêu thứ, nhưng những việc này đều là cam tâm tình nguyện, bởi vì cô thích hắn.

Thích đến mức vì hắn buông bỏ cả lý tưởng của mình.

Thích đến mức vì hắn bỏ qua những thứ mình yêu thích.

Thích đến mức… cả thế giới chỉ còn lại có hắn.

Nhưng từ khi Triệu Dương gặp phải Tưởng Hàm thì thay đổi, hắn không còn là thiếu niên sạch sẽ, anh tuấn trong ấn tượng của cô nữa... Những hình ảnh đẹp đẽ đã bắt đầu ố vàng, phủ đầy bụi.

Từ nay về sau, cô phải bỏ qua người này.

Đáy mắt Y Đại không có nước mắt cô kiên định quay đi, Minh Thù đỡ cô đi ra ngoài, trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dương, cô không nói gì mang theo Y Đại rời đi.

Dương Dương "xì" một tiếng khinh miệt: "Đứa bé kia lúc nào sinh ra tốt nhất là mang đi xét nghiệm thử xem, chưa chắc là con của cậu đâu."

Triệu Dương: "..."

Minh Thù đưa Y Đại trở về, Dương Dương ở lại cùng cô.

Trên lầu đi xuống, Lục Chước từ trong bóng đêm đi tới: "Vợ à, có lạnh hay không?"

Minh Thù bị hắn kéo vào trong lòng, cô dựa vào hắn không nhúc nhích ngược lại hỏi một câu: "Lục Chước, tim một người rộng lớn bao nhiêu?"

"Em lớn bao nhiêu, trái tim anh sẽ lớn bấy nhiêu."

Nó chỉ có thể chứa đựng cô trong đó.

"Vậy anh là quái vật sao?" Minh Thù khua tay: "Em lớn như vậy, trong người anh có một không gian sao?"

"..." Ha ha, về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, không việc gì phải cùng với cô cãi nhau cho khổ thân.

Lục Chước ôm Minh rời đi, hắn không thấy được lúc Minh Thù cúi đầu nở nụ cười rạng rỡ.

-

Y Đại và Triệu Dương ly hôn rất thuận lợi, Minh Thù giám sát chặt Tưởng Hàm, giới giải trí gần đây gió êm sóng lặng, Minh Thù đột nhiên chèn ép một diễn viên không nổi danh khiến không ít người chú ý.

Mà lịch sử đen tối của Tưởng Hàm cũng bị người ta đào ra.

Tưởng Hàm sau này muốn trở lại giới giải trí là không thể nào.

Y Đại sinh ra một thằng nhóc mập mạp, Y Đại từ chối đề nghị hỗ trợ nuôi con của Minh Thù, muốn tự mình nuôi con.

Có lẽ là câu nói trước đây Dương Dương nói đã khắc sâu vào đáy lòng Triệu Dương cho nên khi đứa bé sinh ra, hắn liền đi giám định quan hệ cha con, kết quả làm cho Triệu Dương suy sụp. Cuộc sống của hắn và Tưởng Hàm hàng ngày đều là cãi vã.

Có đôi khi Triệu Dương nhớ tới Y Đại, người con gái đã đi qua nửa cuộc đời trước của mình.

Sau đó... lại rơi vào vòng cãi vã không chấm dứt.

-

Minh Thù ở thế giới này sống năm năm.

Mỗi lần nói đến việc chết như thế nào đều rất đau lòng.

Không phải là cô đang đi bơi sao?

Sao lại bị điện giật chết?

Trẫm chỉ muốn chết một cách yên lành tử tế, có thể cho trẫm chết một cách có tôn nghiêm được không? Có thể hay không? Hỏi ngươi có thể hay không?

Hài Hòa Hiệu cũng giả chết? Lúc có ý nghĩ xấu không phải rất nhanh sao?

[…] Lúc này không giả chết còn đợi khi nào.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Trên màn hình mây trắng hiện lên thông tin.

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 340000

***

Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch giá trị thù hận 80000.

Minh Thù nheo mắt.

Lần này giá trị thù hận rất khả quan!

[...] Cô lũng đoạn toàn bộ giới giải trí, toàn bộ giải trí đều phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc, giá trị thù hận có thể không cao sao?

[Ký chủ cố gắng lên!]

Minh Thù ngồi cạnh màn hình mây trắng suy nghĩ một lúc, hệ thống cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn cô cười âm hiểm như vậy, đoán chừng không phải là chuyện gì tốt.

Phòng cháy, phòng trộm, phòng ký chủ.

Suy nghĩ xong, Minh Thù mới vung tay lên: "Mang thức ăn lên!"

-

"Cạch."

Khoang thuyền trong suốt mở ra, thiếu niên từ bên trong nhẹ nhàng bước ra ngoài, hắn nhìn tiến độ nhiệm vụ thực tế bên cạnh, giống bình thường đều thất bại, hắn thu tầm mắt lại đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Trên hành lang nhiều người qua lại.

Hắn đi thẳng vào thang máy, đi lên lầu.

Đây là một phòng làm việc khá lớn, thiếu niên đẩy người máy cản đường ra đi thẳng vào trong.

Thiếu niên đập hai tay lên bàn: "Anh rốt cuộc để cho tôi làm nhiệm gì vậy?"

Ở phía đối diện, chiếc ghế chậm rãi quay lại, một người đàn ông tóc vàng vuốt mắt, không mặn không nhạt liếc hắn: "Càng ngày càng không có quy củ."

"Trả lời vấn đề của tôi."

Người tóc vàng không biểu cảm gì: "Không làm được có thể rời khỏi đây."

Thiếu niên nhíu mày, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc vàng, một lúc lâu sau hắn lạnh hừ một tiếng: "Không có lão tử không làm được việc gì đâu."

Hắn xoay người rời phòng, tới cửa gặp một người, thiếu niên vốn đang không vui tâm tình càng tệ, hằn học hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

"Báo cáo công việc, ngay cả việc này Cửu thiếu cũng muốn quản lý sao?"

Thiếu niên mắng một tiếng: "Cá mè một lứa."

"Cảm ơn Cửu thiếu khích lệ." Người kia cũng không tức giận, thản nhiên vào phòng.

Thiếu niên lại mắng: "Liên kết với nhau làm việc xấu."

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên tường bên cạnh, trên tường hiện ra một bảng xếp hạng.

Xếp thứ nhất: Lạc Yến (bộ phận đặc thù)

Xếp thứ hai: Bạch Thuật (bộ phận chiến lược)

Xếp thứ ba: Tinh Hồn (bộ phận chữa trị)

Xếp thứ tư...

Xếp thứ năm mươi: Kỳ Ngự

"Mẹ kiếp."

Không gian mười bảy kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK