Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói bậy!”

Vẻ mặt Long Sa Tuyết phừng phừng, quát lớn về phía Phù Hề: “Ta giật dây ngươi lúc nào?”

Phù Hề vẫn cảm thấy rất đau, nỗi đau này tựa như ngấm tận xương tủy. Nàng ta ôm thân mình, âm thanh run rẩy, nước mắt rơi tí tách, thì thào trong miệng: “Là… là sư nương, là nàng ta bảo ta nói như vậy.”

“Ta không có…” Long Sa Tuyết nhìn về phía Tạ Sơ Dương, vội giải thích:

“Sơ Dương, không phải ta bảo ả nói như vậy, ta thật sự không có.”

Ánh mắt Tạ Sơ Dương lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt này làm cho đáy lòng Long Sa Tuyết phát lạnh.

“Tiên Đế.” Minh Thù nhìn về phía Tiên Đế.

“Phải chăng giờ người nên cho ta một sự công bằng? Tại sao muốn hãm hại đồ đệ của ta?”

“Ngân Tranh…” Long Sa Tuyết đột nhiên bước lên, biểu cảm kích động:

“Là người hãm hại ta, tại sao người muốn hãm hại ta. Rõ ràng ta bị thương ở Cửu Liên sơn, là người chỉ thị mãnh thú đả thương ta, là người!”

Minh Thù đưa tay ngăn cản nàng ta: “Nói có lý chút đi, ta muốn động đến ngươi cần gì phải phiền toái như vậy? Ta có thể trực tiếp như thế này.”

Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Long Sa Tuyết.

Trong lòng Long Sa Tuyết run lên, còn chưa kịp phản ứng thì hình ảnh trước mặt xoay chuyển, lưng tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng.

“Ta muốn đánh ngươi bất cứ lúc nào, ở đâu đều có thể, tại sao phải tốn sức như vậy.” Giọng nói Minh Thù mang ý cười nhưng không hề che giấu sự tự tin và kiêu ngạo bên trong.

“Ngân Tranh tiên tôn, dừng tay!”

Tiên Đế quát lớn một tiếng.

“Sa Tuyết, chuyện này rốt cuộc là thế nào, con mau nói rõ!” Sợ Minh Thù lại động thủ, Tiên Đế chỉ có thể bảo Long Sa Tuyết khai báo.

Long Sa Tuyết hận tận đáy lòng. Cô lại thật dám động thủ ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Sơ Dương lại không ngăn cản, thật hận… Long Sa Tuyết nhịn nỗi hận vào lòng, nước mắt ngắn dài bao biện: “Không phải con làm, thật sự không phải con. Tiên Đế, người hãy tin con, con không có.”

“Không phải ngươi, lẽ nào con mãnh thú này lại tự mình du nhập trái phép lên đây?”

Minh Thù cười khẽ: “Vậy nó thật lợi hại.”

“Ta không biết làm sao nó lên được, cũng không giật dây Phù Hề.” Long Sa Tuyết một mực khẳng định.

Minh Thù nheo mắt: “Tiên giới không phải có tiên quân có thể giao tiếp với bất kỳ thú vật nào sao. Chi bằng gọi đến hỏi thử, xem xem rốt cuộc tại sao nó lên được.”

Long Sa Tuyết: “…”

Tiên Đế có chút lo lắng, nếu thật sự việc này là Long Sa Tuyết làm, lén mang mãnh thú lên Tiên giới không phải là chuyện đùa…

Vốn là tố cáo Ngọc Huy của Cửu Liên sơn có mãnh thú, làm sao cuối cùng sự việc lại biến thành thế này.

Tiên Đế bị Minh Thù chú ý, chỉ có thể nhìn sang Tạ Sơ Dương: “Sơ Dương tiên tôn, ngươi thấy sao?”

Chỉ cần Tạ Sơ Dương lên tiếng, Ngân Tranh tiên tôn sẽ phải kiêng nể vài phần.

Tạ Sơ Dương hời hợt: “Việc đã đến nước này vẫn nên điều tra rõ ràng.”

Đáy lòng Tiên Đế có chút hồi hộp.

Thế là đồng ý rồi.

Tiên Đế liếc nhìn Long Sa Tuyết, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫy tay cho người đi mời người kia đến.

Tiên quân này là một ông già đầy kinh nghiệm mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt của Tiên giới, vừa lên đến hai mắt đã tỏa sáng vây quanh mãnh thú: “Tiên Đế, thứ này bắt được từ chỗ nào thế, còn chưa trưởng thành, chậc chậc…”

Tiên Đế không nhịn được nói: “Mau hỏi đi.”

Lão già không dám lôi thôi với Tiên Đế, vuốt nhẹ chòm râu, tay còn lại đặt trên gáy của mãnh thú.

Long Sa Tuyết chật vật quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng vô cùng lo lắng.

Làm sao đây…

Khi nàng ta bắt nó, chắc chắn nó đã nhìn thấy mình.

Cũng không biết lão cáo già kia hỏi những gì nhưng lúc ông ta quay đầu lại, tỏ vẻ như đã hỏi xong.

Ông ta bỗng chẳng giống ai, hành lễ: “Nó bị người ta mang lên Tiên giới mới không lâu trước đây.”

Đáy lòng Tiên Đế trầm hơn nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, chỉ có thể kiên trì hỏi tiếp: “Bị ai dẫn lên?”

Ánh mắt lão già nhìn quanh bốn phía. Đầu tiên rơi trên người Minh Thù, sau đó lại rơi trên người Ngọc Huy, không nhìn Long Sa Tuyết.

“Là Ngân Tranh tiên tôn.”

Ánh mắt Long Sa Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc sau đó thở phào. Cho dù là ai đang giúp mình, bây giờ nàng ta cũng an toàn rồi, cũng may vừa rồi nàng ta khẳng định không phải mình làm.

Minh Thù chỉ phản ứng bình thường, dường như không hề để tâm đến việc bị người ta chỉ định.

Ôi chao, xinh đẹp chính là xui xẻo.

Nồi nào cũng gắn lên đầu trẫm.

Ngọc Huy có chút lo lắng, sao lại trở về trên người cô rồi? Cô còn cười được!

“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi còn gì để nói?” Tiên Đế cũng thở phào, lúc này ánh mắt nhìn Minh Thù hơi mất thiện cảm. Dù cô là tiên tôn, giờ cũng khiến mình rất tức giận.

Minh Thù mỉm cười đi tới trước lồng sắt, bàn tay trắng nõn của cô đặt trên đầu mãnh thú. Mãnh thú thở hấp hối nhìn cô một cái.

“Cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc là ai đưa ngươi lên.”

Mãnh thú khẽ ô một tiếng, chật vật ngẩng đầu nhìn Long Sa Tuyết đã bò dậy khỏi mặt đất, một âm thanh non nớt vang lên: “Là nàng ta… Ta đang ăn, nàng ta đột nhiên xuất hiện trực tiếp bắt ta vào một nơi tối tăm.”

Người trên điện vô cùng kinh ngạc, vừa rồi con mãnh thú này còn không biết nói.

Sao cô sờ một cái đã có thể nói chuyện.

Lão già càng bất ngờ hơn. Ông ta ghé sát vào lồng sắt nhìn một lúc lâu, lại cùng mãnh thú nhìn Minh Thù rồi lại nhớ đến lời mình đã nói, sắc mặt có chút khó coi lui về phía sau.

Tiên Đế nhìn bộ dạng đó cũng biết bên trong có chuyện bất thường.

Con mãnh thú kia quá nửa là nói thật. Với thực lực của Ngân Tranh không khó để một con thú nói chuyện.

Đây quả là biến đổi bất ngờ.

Tiên Đế cũng có chút mơ hồ, thứ này rốt cuộc do ai dẫn đến!

Hiện giờ lời nói của hai bên đều có sức thuyết phục, lẽ nào phải họp lại rồi bỏ phiếu?

Toàn bộ sự tức giận của Tiên Đế đổ lên đầu lão già: “Thái Phong tiên quân, vừa rồi tại sao ngươi nói là Ngân Tranh tiên tôn dẫn lên.”

“Tiên Đế, người biết đôi khi ta uống nhiều, có lẽ là nghe nhầm.” Lão già cười giải thích.

Tiên Đế hít sâu một hơi: “Sa Tuyết, quỳ xuống!”

“Tiên Đế…” Vẻ mặt Long Sa Tuyết ấm ức.

Ánh mắt Tiên Đế sắc bén. Long Sa Tuyết do dự một hồi, từ từ quỳ xuống.

“Con mãnh thú này là do con dẫn lên?”

“Không phải.” Long Sa Tuyết vẫn cắn răng phủ nhận như cũ.

Rầm!

“Còn không nói thật!” Tiên Đế tức giận thật. Nguyên nhân không chỉ vì Minh Thù, còn có cả Long Sa Tuyết.

Loài vật như mãnh thú có thể tùy tiện đem lên Tiên giới sao?

Thân thể Long Sa Tuyết run rẩy, trong lòng hiểu rõ Tiên Đế sẽ không giúp mình nữa. Nàng ta cân nhắc một chút, vội nói: “Là Sa Tuyết bị sự tức giận làm cho tâm trí mê muội, con mãnh thú này đúng là do con dẫn tới. Con chỉ là giận Ngân Tranh tiên tôn đối xử với con như vậy, con biết sai rồi.”

Long Sa Tuyết đột nhiên thừa nhận, Tiên Đế cũng không biết là nhẹ nhõm hay là sao nữa.

“Con mãnh thú này là ta dẫn lên nhưng còn một con đâu?” Long Sa Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Minh Thù:

“Con mãnh thú làm ta bị thương đâu? Lẽ nào Ngân Tranh tiên tôn không cho ta một lời giải thích ư? Nếu không phải ta bị đả thương trước, ta cũng không làm ra chuyện này!”

“Còn một con? Các ngươi đã tìm thấy chưa?” Minh Thù cười khanh khách nói.

Long Sa Tuyết: “…”

“Nếu chưa tìm thấy, sao ngươi lại một mực khẳng định đó là của Cửu Liên sơn?”

Long Sa Tuyết mở miệng: “Phù Hề nói Ngọc Huy có một con…”

“Phù Hề cũng không nói đó là mãnh thú. Nàng ấy nói là linh thú, có một con linh thú thì lạ lắm sao?”

Long Sa Tuyết: “…”


Ngọc Huy theo Minh Thù rời khỏi đại điện. Hắn vẫn hơi lâng lâng, dường như chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.

Hắn tưởng rằng hôm nay chết chắc rồi, nào ngờ hắn không sao, ngược lại Long Sa Tuyết dính chưởng.

Lời nói cuối cùng của Minh Thù đã dẹp việc này không còn một mảnh. Đừng nói thừa nhận Cửu Liên sơn có mãnh thú, thậm chí cô còn nói có thể mãnh thú chạy từ Tây Nhạc sơn qua.

Nếu không phải biết mình có một con… hắn thực sự sẽ tin.

Long Sa Tuyết khó mà chối cãi, ai bảo nàng ta tự mình đem một con lên.

Hiện giờ Tiên Đế phạt nàng ta đến đài khiển trách, mặc dù không nặng nhưng rất khó chịu.

[Hôm nay sao ký chủ không động thủ?] Hệ thống thấy có chút kỳ lạ nên hỏi.

Chúng ta phải làm một người nói lý.

[…] Đủ rồi, cô mà nói lý cái gì, cô hỏi đạo lý của bóng ma trong lòng chưa?

Minh Thù phiền muộn, đói.

Chưa ăn no nấm, đánh không lại.

Cô chỉ cần giá trị thù hận của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, sao phải lãng phí sức lực đi đánh người khác, lãng phí thể lực của trẫm không hiệu quả.

[…] Nó còn tưởng rằng não cô sắp tiến tới giai đoạn cao cấp, kết quả chính là vì đánh không lại, rất có khí phách Minh Thù.

“Sư phụ.” Ngọc Huy níu tay áo Minh Thù lại, ngước khuôn mặt nhỏ lên:

“Cảm ơn người.”

“Ta không phải vì ngươi, ta vì sự trong sạch của Cửu Liên sơn. Ngươi bớt ghé sát mặt qua đây đi.”

Ngọc Huy: “…”

Lẽ nào cô không phải vì mình sao?

Lão tử không tin!

Cô nhất định là vì mình!

Minh Thù liếc nhìn Ngọc Huy, tiểu yêu tinh rất thích thêm tình tiết cho mình, trẫm có chút buồn.

Ăn chút gì được không?

“Ngô Đồng, Dạ Nguyệt chân quân đâu?”

Ngô Đồng đã tê liệt vì hành vi gần đây của tiên tôn nhà mình: “Dạ Nguyệt chân quân bị Tiên Đế giữ lại.”

“Lại là giao dịch ngầm.” Minh Thù hừ một tiếng:

“Không đúng… Tiên Đế như vậy là cướp đầu bếp của trẫm.”

Không được, trẫm phải đoạt về.

Đầu bếp không thể mất.

Minh Thù hấp tấp quay lại, mới vào đến cửa đã thấy Dạ Nguyệt chân quân và Tạ Sơ Dương cùng nhau đi ra.

Minh Thù dừng chân liếc Tạ Sơ Dương một cái từ xa, sau đó cô phất tay áo vọt tới.

Dạ Nguyệt chân quân ngơ ngác nhìn hai người.

“Chuyện gì vậy?” Dạ Nguyệt chân quân khều Ngô Đồng ở bên cạnh:

“Ngân Tranh tiên tôn có cần ta bắt mạch cho không?”

Ngô Đồng suy nghĩ một chút: “Ta cảm thấy rất cần.”

Dạ Nguyệt chân quân và Ngô Đồng nhìn nhau, hai người cùng gật đầu, rất cần phải xem bệnh cho tiên tôn.

Tạ Sơ Dương chỉ phòng thủ, không hề phản kích nhưng chiêu thức của Minh Thù sắc bén. Hắn không phản kích ắt sẽ bị Minh Thù khống chế.

Cuối cùng Tạ Sơ Dương bị Minh Thù đè xuống đất, hung hăng đánh một trận.

Minh Thù đánh xong cảm thấy càng đói bèn kéo Dạ Nguyệt chân quân đáp mây rời khỏi, Ngọc Huy và Ngô Đồng bị giữ chân tại chỗ.

Ngọc Huy: “…” Khỉ chứ, Dạ Nguyệt chân quân kia rốt cuộc có chỗ nào tốt!

“Sư phụ thích chỗ nào của Dạ Nguyệt chân quân?” Ngọc Huy quyết định hỏi Ngô Đồng.

“Biết làm đồ ăn.”

Ngọc Huy: “…”

Biết làm đồ ăn thì có gì ghê gớm!

Hệ thống cho ta tay nghề làm bếp.

Lão tử cũng biết làm!

[Cửu thiếu, rất xin lỗi, điểm tích lũy không đủ.]

Ngọc Huy: “…”

Cấp thấp cũng không thể đổi ư?

[Không đủ] Âm thanh của hệ thống yếu ớt: [Người biết loại kỹ năng sống này phải đặc biệt nhiều điểm tích lũy.]

Khỉ chứ, dám kỳ thị lão tử. Dựa vào cái gì mà đổi kỹ năng sống phải cần nhiều điểm tích lũy như vậy!

[Cửu thiếu… người không cần dùng đến kỹ năng sống. Người xem, người đổi đạo cụ có lực sát thương lớn có phải tiện hơn không. Nhưng muốn đổi được đạo cụ có lực sát thương cao thì cần có nhiều điểm tích lũy, có mất mới có được cho nên cửu thiếu bình tĩnh một chút, mời buông đao trong tay xuống.]

“Ngọc Huy, cách xa nàng một chút.”

Trước mặt Ngọc Huy đột nhiên tối sầm. Tạ Sơ Dương đứng trước mặt hắn, thần sắc âm trầm nhìn hắn.

Ngọc Huy đặt đao trong tay ra phía sau, nét mặt biểu lộ sự phách lối, cười: “Nàng là sư phụ ta, tại sao ta phải cách xa nàng một chút?”

Phá nhiệm vụ mục tiêu của của lão tử còn muốn đục tường, không có cửa.

Tạ Sơ Dương có ý nhắc nhở: “Muội ấy bảo vệ được ngươi một lúc, không bảo vệ ngươi được cả đời.”

Ngọc Huy làm bộ nghe không hiểu lời của Tạ Sơ Dương, kiêu ngạo nói: “Ta đây sẽ bảo vệ sư phụ cả đời.”

Tạ Sơ Dương cảm thấy nói nhiều với một đứa trẻ như vậy thật mất giá, bình tĩnh nhìn hắn vài giây rồi phất tay áo rời đi.

Vở kịch hôm nay thật đúng là làm hắn không lường trước được.

Hắn không ngờ Ngân Tranh lại bảo vệ Ngọc Huy như vậy.

Cho nên… không thể giữ Ngọc Huy lại.

Mặc dù nó vẫn còn trẻ con, hắn cũng không cho phép bên cạnh cô xuất hiện nam tử.

Ngọc Huy trở lại Cửu Liên sơn. Dạ Nguyệt chân quân đã rời khỏi, Minh Thù ngồi ở phòng bếp ăn điểm tâm, gương mặt tỏ vẻ mãn nguyện.

Ngọc Huy bước qua: “Sư phụ, người không cảm thấy hôm nay Thái Phong tiên quân kia rất kỳ lạ với người sao?

Hắn rất bối rối nói ra nghi hoặc của mình.

Minh Thù cầm điểm tâm đưa lên miệng: “Có thể là thấy ta quá đẹp, không kìm được muốn gây sự chú ý với ta.”

Trong lòng Ngọc Huy phát cuồng, cô có biết xấu hổ không vậy.

Nói nghiêm túc mà lại không để tâm một chút nào.

Tốn công lão tử nghiền ngẫm cả ngày.

“Sư phụ, ta nghiêm túc nói với người, tại sao ông ta phải nói thế?” Long Sa Tuyết thì hắn có thể hiểu nhưng tại sao Thái Phong tiên quân kia lại đột nhiên chỉ ra Minh Thù.

Hơn nữa sau khi bị vạch trần vẫn đột ngột như vậy, cũng chỉ nói mình uống nhiều, nghe nhầm.

Mà Tiên Đế vẫn không nghi ngờ gì.

Nhìn thế nào cũng thấy lạ.

“Rắc rối của ngươi đã giải quyết xong rồi? Có thời gian lo chuyện của ta?” Minh Thù nheo mắt nhìn hắn.

Ngọc Huy nhớ đến con mãnh thú của mình, hắn nhẹ cúi đầu sau đó lại có chút giận dữ: “Ta không ngờ Phù Hề lại…”

Phù Hề và hắn cùng mẹ sinh ra, ai ngờ nàng ta giúp Long Sa Tuyết chỉ ra hắn.

“Cho nên bây giờ ngươi còn không đi giải quyết phiền phức của ngươi, lẽ nào thật sự muốn người ta tìm ra một con mãnh thú ở Cửu Liên sơn ngươi mới vừa lòng?” Minh Thù liếc nhìn hắn, giọng nói có chút không khách khí.

Tròng mắt Ngọc Huy trợn lên, nét mặt lại thảng thốt: “Sư phụ, ta… ta không cố ý, ta sẽ nghĩ cách đưa nó đi.”

Minh Thù cúi đầu xuống tiếp tục ăn điểm tâm, mặc kệ hắn.

Hắn nhìn điểm tâm thơm phức ở trên đĩa, đáy lòng càng phẫn nộ, biết nấu ăn thì giỏi lắm sao!

Ngọc Huy rời khỏi nhà bếp đi tìm con cóc của hắn.

Thú nhỏ lóc cóc chạy đến nhảy lên bàn, duỗi móng vuốt ngoắc điểm tâm. Minh Thù kéo cái đĩa giấu phía sau.

Thú nhỏ kêu một tiếng, xoay người đến cái đĩa khác.

Minh Thù chỉ nhìn nó, không ngăn cản nữa.

Thú nhỏ nằm trước mặt Minh Thù, móng vuốt nhỏ thuận tiện xoa tròn cái bụng, rất đáng yêu.

Con sen, ta cho ngươi biết, trên núi này có thứ khác, ngươi tự cẩn thận chút đấy!

“Thứ khác?” Minh Thù đưa tay chọc nó: “Thứ gì vậy?”

Không biết, không nhìn rõ.

Thú nhỏ bảo vệ cái bụng của mình, không để Minh Thù chọc.

“Ngươi cũng không nhìn rõ?” Minh Thù chống cằm: “Chẳng lẽ là thần thú?”

Dạ Nguyệt chân quân từng nói nơi này có thần thú.

Thú nhỏ hừ hừ, không phải đâu, mùi của thần thú rất dễ chịu.

Thú nhỏ màu hồng le lưỡi ra liếm liếm, tiếp theo lại hừ hừ. Mùi vị trên người thứ kia không dễ chịu, nhất định là rất khó ăn.


Thú nhỏ nói trên núi có thứ khác, Minh Thù quyết định tự mình đi một vòng.

Con sen này, lúc đó ta nhìn thấy ở chỗ này, nó từ bên kia chạy qua sau đó biến mất.

Thú nhỏ nhảy loạn trên mặt đất, chỉ về một hướng giải thích.

Minh Thù nhìn về phía đó, là một cánh rừng rất bình thường.

Minh Thù tiếp tục đi về phía trước. Trên đường có không ít trái cây, cô tiện tay nhặt lên.

Thú nhỏ nhanh hơn Minh Thù một bước, lúc này đột nhiên từ phía trước lăn xuống, đầu đụng vào chân Minh Thù.

Con sen, đồ đệ ngươi ở phía trước, nhìn như sắp chết.

Minh Thù chột dạ vội đi lên.

Ngọc Huy ngã trên đất, con cóc bên cạnh cả người đẫm máu, đã chết.

Minh Thù đỡ Ngọc Huy dậy, đưa tay xem mạch đập của hắn, có chút hỗn loạn nhưng chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.

Chết rồi ư?

Thú nhỏ nhảy nhảy bên cạnh Minh Thù.

Chết rồi thì tốt, chết rồi sẽ không ai tranh sủng với nó nữa!



Ngọc Huy mở mắt ra thấy rèm cửa màu trắng, có hoa lê từ cửa sổ bay vào rơi trên giường hắn, trong phòng thoang thoảng mùi thơm.

Hắn ôm đầu ngồi dậy.

Nhưng vực người dậy lại cảm thấy tinh thần choáng váng tựa như bị thứ gì trong cơ thể khoét một miếng thịt.

Cảm giác này thật không dễ chịu.

Hình ảnh hỗn loạn trong đầu Ngọc Huy từ từ liên tiếp hiện lên.

Hắn đi tìm mãnh thú của mình, hắn không biết Minh Thù giấu ở đâu nhưng nhiều ngày lục soát trên núi đều không ai tìm thấy, chắc là rất an toàn nên hắn cũng không vội.

Tìm một lúc mới thấy nhưng hắn vẫn kịp đón nó đi, đột nhiên có gì đó tập kích.

Từ lúc tập kích đến khi hắn bất tỉnh nhân sự cũng chỉ trong mấy chiêu, từ đầu đến cuối hắn đều không thấy rõ thứ gì đã tập kích mình.

Két…

“Ngươi tỉnh rồi.” Ngô Đồng bưng một bát thuốc tiên đến, cau mày nhìn hắn:

“Sao đang yên đang lành lại ngất.”

“Cái gì đây?”

“Thuốc.”

Ngô Đồng đưa thuốc tới trước mặt Ngọc Huy: “Mau uống đi.”

“Ta không sao, ta không uống.” Ngọc Huy từ chối.

“Ngươi đừng không biết tốt xấu.”

Khuôn mặt nhỏ của Ngô Đồng lạnh lại: “Đây là sư tôn đích thân nấu cho ngươi.”

Sư tôn chưa từng làm những việc này, hắn còn không uống thì thật uổng công sư tôn tốt với hắn như vậy.

Ngọc Huy nghe vậy chớp chớp mắt, chần chừ nhận thuốc.

Cô đích thân nấu…

Ngọc Huy chịu đựng uống cạn một hơi, lau miệng hỏi: “Sư phụ đâu?”

“Sư tôn đang nghỉ.” Ngô Đồng càng tức giận:

“Tối qua sư tôn đưa ngươi về…”

“Ngô Đồng.”

Ngô Đồng im bặt lườm hắn một cái, cầm cái bát không rời đi.

Ngọc Huy chạm vào lồng ngực nóng ran, chuyện Ngô Đồng chưa nói hết là gì?

Tối hôm qua làm sao?

Hắn vén chăn xuống giường, có lẽ thuốc kia có hiệu quả, hắn cảm thấy không còn khó chịu mấy. Hắn từ từ ra khỏi phòng, bên ngoài hoa lê tung bay, Minh Thù nằm dưới hoa lê, Dạ Nguyệt chân quân đứng bên cạnh đang cười nói với cô.

Ngọc Huy cảm thấy có chút chói mắt.

Hắn yên lặng lui về phòng, bực bội ngồi trên giường.

Thân thể này vừa nhỏ vừa yếu, sao cô có thể thích mình được.

Thật phiền quá…

Không biết đã ngồi bao lâu, lời nói bên ngoài đã ngưng lại. Lúc này Ngọc Huy mới nhảy xuống giường chậm rãi đi ra ngoài.

Dạ Nguyệt chân quân đi thật rồi. Minh Thù nằm trên cây hoa lê, hắn giẫm lên hoa lê trên đất, đi tới trước mặt cô: “Sư phụ.”

“Ái chà, chưa chết sao.” Nói không chừng sẽ tăng được giá trị thù hận đấy?

Ngọc Huy: “…”

Bình tình.

Không tính toán với cô.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

“Ta…”

Ngọc Huy thu lại ánh mắt táo bạo: “Sao ta về được?”

“Ta ôm ngươi về, nếu không ngươi có thể mộng du về chắc?”

Ngọc Huy: “…” Bình tĩnh bình tĩnh, chiến lược nói rồi, dù mục tiêu có chọc tức bao nhiêu cũng không thể giận.

“Nó chết rồi đúng không?” Hắn cảm nhận được mãnh thú liên hệ với mình đã chết rồi cho nên hắn mới cảm thấy thân thể như bị thứ gì khoét một miếng thịt.

“Ừ.”

Ngọc Huy ngược lại không thấy tiếc, vốn dĩ thứ kia cũng không phải của hắn. Chỉ là nó chết rồi nên thân thể mình không dễ chịu, có chút phiền toái.

Ngọc Huy cố làm ra vẻ miên man nhìn cô: “Cái gì đã tập kích ta?”

“Sao ta biết được, người bị tập kích không phải là ngươi sao, ngươi không thấy rõ?” Cô đã kiểm tra tất cả mọi nơi ở Cửu Liên sơn, không phát hiện bất cứ nơi nào kỳ lạ.

Ngọc Huy lắc đầu: “Tốc độ quá nhanh.”

Thú nhỏ cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, có thể thấy tốc độ thứ kia rất nhanh, Ngọc Huy không thấy rõ cũng là bình thường.

“Chúng ta không đi tìm thứ đó sao?” Trên Cửu Liên sơn có một thứ như vậy lại không quan tâm chút nào, trong đầu cô rốt cuộc là nghĩ sao vậy.

Minh Thù chộp lấy hoa lê, giọng nói nhè nhẹ chậm rãi: “Tìm được coi như ngươi thắng.”

Ngọc Huy: “…”

Lão tử đâu có nói chuyện thắng thua!

Thắng cũng không được gì.

Lão tử thèm vào làm.

Tuy Minh Thù không đi tìm thứ kia nhưng thú nhỏ suốt ngày lượn qua lượn lại trên núi, lúc Ngọc Huy luyện công, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nó bay nhảy rất nhanh trong rừng.

Hắn thử đi bắt nó nhưng mỗi lần đều bị thú nhỏ mạnh mẽ trói lại.

Dường như thú nhỏ này chỉ gần gũi với tên thần kinh kia, nhìn thấy người lạ nó còn tránh xa.

Thú nhỏ cũng không tìm thấy thứ kia, dường như nó đã biến mất. Cửu Liên sơn gió yên sóng lặng.

“Ngọc Huy.” Minh Thù gọi Ngọc Huy đang quét sân.

“Sư phụ.” Lại muốn bày trò gì đây.

“Thứ này nhìn xấu lạ, rất xứng đôi với ngươi.” Minh Thù ném cho hắn một viên ngọc bội, phía dưới trang trí thêm tua dài màu hồng.

Ngọc Huy: “…”

Cái gì gọi là xấu lạ, rất xứng đôi với lão tử?

Lão tử xấu chỗ nào!

Có phải phản diện đều có tật mù một mắt?

Khỉ chứ, lão tử không làm nữa!



Long Sa Tuyết bị phạt ở đài khiển trách, Minh Thù dăm ba ngày lại đến thăm.

Thăm theo kiểu bày bàn nhỏ ăn điểm tâm.

Tiểu tiên phụ trách đài khiển trách đều sợ đến phát run.

Như vậy là hận cỡ nào.

Long Sa Tuyết ở bên trong ngoại trừ hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách.

Sự việc thú dữ không nhiều người biết nhưng trước đó Tiên Đế phái người đi soát núi vẫn có nhiều người thấy. Lúc đó không hiểu sao Long Sa Tuyết đến Cửu Liên sơn, mọi người nhao nhao nhớ lại ân oán tình thù trước đây của họ.

Đa số đều nghĩ theo hướng Ngân Tranh tiên tôn nổi máu ghen gây phiền phức cho Long Sa Tuyết, mặt khác Tạ Sơ Dương lại thờ ơ, dường như không hề nói đỡ cho thê tử của mình.

Trong lúc nhất thời Tiên giới càng đồn thổi rộng ra.

Suy đoán phải chăng Minh Thù muốn tái hợp với Tạ Sơ Dương.

Minh Thù biểu hiện rằng ghen cái con khỉ, trẫm chỉ muốn một ít giá trị thù hận.

Long Sa Tuyết phải ở đài khiển trách hai tháng. Thỉnh thoảng Minh Thù đến chọc tức nàng ta nhưng đến nhiều Long Sa Tuyết cũng chai lì, Minh Thù không đến nữa.

Tiên giới tựa như yên tĩnh trở lại.

Sự việc thú dữ, nghe ý của Dạ Nguyệt chân quân là bị Tiên Đế áp xuống, dù sao chuyện này có thể gây ra một số phiền phức ở Tiên giới.

Dù trong lòng Tiên Đế nghi ngờ Cửu Liên Sơn có mãnh thú, dưới sự uy hiếp bằng tiếng cười ha hả của Minh Thù lần trước cũng không dám tùy tiện làm gì.

Không lâu sau Tạ Sơ Dương cũng đến biên giới Tiên giới củng cố kết giới, mấy năm không về được.

Minh Thù than thở, chỉ có thể lôi kéo giá trị thù hận của đồ đệ.

Đáng tiếc đồ đệ bận tu luyện, bỏ mặc Minh Thù.

Nghiệt đồ!

Minh Thù không dạy hắn nên phần lớn thời gian Ngọc Huy ở trong học phủ. Nghe Ngô Đồng nói, Ngọc Huy đã phát triển từ tiểu bá vương của Bồng Lai thành tiểu bá vương của học phủ.

Rất có tiền đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK