Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Huy nổi giận mở cửa phòng đi ra ngoài, tìm mãi mới tìm được căn phòng của Minh Thù.

Hắn nhảy cửa sổ vào, người ở bên trong ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Ngươi học được chuyện trèo cửa sổ rồi sao, người nào dạy ngươi đấy?”

“Vô sự tự thông.” Ngọc Huy đắc ý tiện tay đóng cửa sổ lại, đồng thời nghiêm túc đưa ra yêu cầu:

“Sư phụ, ta muốn ngủ với người, nếu không... ta ngủ không được.”

Minh Thù gác chéo chân, ánh mắt quan sát một lượt trên người hắn: “Nể tình ngươi nhiều năm như vậy chưa từng được ngủ, ta xem ngươi cũng đang có tinh thần lắm, không ngủ một ngày cũng không sao.”

Trong lòng Ngọc Huy bắt đầu chửi mắng.

Thường ngày cứ hoài nghi đầu óc mình bị hâm mới thích cô.

“Sư phụ, ngày hôm nay Ngô Đồng tìm đến ta.” Lão tử không phải nói đùa vấn đề này, dù sao lão tử cũng không đi.

“Sau đó thì sao?”

“Nàng ta nói ta sẽ hại người.” Ngọc Huy tiến tới:

“Người cũng cảm thấy như vậy sao?”

“Ngô Đồng nói rất có lý cho nên bây giờ ngươi đổi người ngươi thích đi. Tiên giới vẫn có rất nhiều tiểu tiên nữ tốt, sư phụ còn có thể cho làm mai cho ngươi.”

Ngọc Huy trợn tròn mắt, giận đến mức dùng miệng mình chặn miệng Minh Thù. Hắn ngồi trên người cô, hôn gấp gáp.

“Người rõ ràng thích ta, vì sao không thừa nhận?” Ngọc Huy thở hổn hển, giận dỗi hỏi cô.

“Ta thích ngươi chỗ nào?” Tay Minh Thù yếu ớt chống đỡ hắn, tránh việc hắn té xuống.

“Nếu để cho ngươi hiểu lầm, ta sẽ thay đổi.”

“Chúng ta đều như nhau!”

“Như nào?”

Ngọc Huy tự mình làm mẫu: “Như vậy!”

“Sư phụ nhiều năm rồi không có bạn, khó tránh khỏi không cầm lòng được. Với dáng vẻ này của ngươi, ta miễn cưỡng có thể để ngươi làm ấm giường cho ta.” Minh Thù nâng cằm hắn hôn một cái.

“Nhưng ngươi nghĩ ta thích ngươi là chuyện không thể.”

Ngọc Huy: “...”

Lưu manh.

Nghĩ chuyện ngủ mà không chịu trách nhiệm, đâu có dễ dàng như vậy.

Xem lão tử là gì!

Ngọc Huy rời xuống, dựa vào bên cạnh bàn, cúi thấp xuống nhìn mặt cô: “Người thực sự cảm thấy Ngô Đồng nói đúng?”

Cô là tiên tôn thân phận tôn quý, có điều cấm kỵ cũng bình thường.

“Về ngủ đi.”

Minh Thù đứng dậy: “Lúc không có chuyện gì làm thì tu luyện thêm, đừng suy nghĩ tung tung. Đầu óc hư hại vì nghĩ nhiều thì ta đi đâu kiếm về cho ngươi thay.”

Ngọc Huy: “...”

Có phải cô đang mắng hắn hay không?

Lão tử thiên tài như vậy, thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể suy nghĩ đến nỗi đầu óc hư hại.

Ngọc Huy tức giận theo cô, đi lên trước cô một bước: “Ta nói rồi, ta muốn ngủ với người, không ở cạnh người ta dễ dàng nghĩ lung tung. Như vậy lúc tu luyện sẽ không thể chuyên tâm, không chuyên tâm thì dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.”

Minh Thù: “...”

Một lúc lâu, Minh Thù cởi áo khoác ra đi tới. Ngọc Huy lộ ra một nụ cười chiến thắng ôm Minh Thù vào lòng, ngón tay vòng quanh tóc cô.

“Sư phụ, người trước đây thực sự thích Tạ Sơ Dương sao?”

Nguyên chủ nhất định là thích Tạ Sơ Dương nhưng cô... lại không thích.

“Ta mà thích hắn thì ngươi vẫn muốn đi giết hắn sao?” Ngươi có thể buông tha cho mục tiêu giá trị thù hận của trẫm được không.

“Đương nhiên, sư phụ chỉ có thể thích ta.”

Ngọc Huy rất ngạo nghễ: “Tạ Sơ Dương không xứng với sư phụ.”

“Vậy ngươi cảm thấy mình xứng với ta chỗ nào? Thân phận, thực lực?” Tiểu yêu tinh cũng thật dám nói.

“Ở đây.”

Lúc này Minh Thù ngẩng đầu, nụ cười xán lạn nói từng chữ: “Cũng không có gì đặc biệt.”

Ngọc Huy nghiêng người đè Minh Thù xuống dưới, hôn mặt cô: “Sư phụ muốn thử một chút không? Xem ta rốt cuộc thế nào?”

“Ngươi có ngủ hay không? Không ngủ thì đi tu luyện đi.”

Ngọc Huy hơi thất vọng, nghiêm túc ôm Minh Thù: “Ngủ, ta ngủ.”

-

Ngày thứ hai Ngô Đồng nhìn thấy Minh Thù và Ngọc Huy đi ra từ một căn phòng hẳn là đã có lòng muốn chết nhưng nàng không khuyên được tiên tôn, cũng không thuyết phục được Ngọc Huy, chỉ có thể giữ im lặng.

Cũng may mắn Cửu Liên sơn không có những người khác.

Chỉ là Dạ Nguyệt chân quân...

Nhất định phải trông coi kỹ Dạ Nguyệt chân quân, không thể để cho hắn phát hiện mối quan hệ giữa tiên tôn và Ngọc Huy.

Có đôi khi Ngọc Huy to gan trêu chọc Minh Thù ngay trước mặt Dạ Nguyệt chân quân, Ngô Đồng kinh hồn bạt vía chặn Dạ Nguyệt chân quân lại. Thật đúng là không thể để cho Dạ Nguyệt chân quân phát hiện điều khác thường.

“Tiên tôn, tiên tôn.” Dạ Nguyệt chân quân hấp tấp tiến đến: “Đồ đệ người và Sơ Dương tiên tôn đánh nhau rồi.”

Ngô Đồng chạy đến: “Làm sao đánh nhau?”

“Ta cũng không biết, ta nghe những người khác bàn luận mới biết. Tiên tôn đâu?”

Minh Thù như mới vừa thức dậy, y phục chưa buộc lại. Cô đi nhanh đến, ý cười nơi khóe miệng hơi lạnh lẽo: “Ở đâu?”

“Ở núi hoang bên kia. Không biết vì sao Ngọc Huy đi đến đó, Sơ Dương tiên tôn trở về thì gặp hắn.”

Lúc Minh Thù đến đã có không ít người đứng ở một đám mây bên cạnh để xem.

Long Sa Tuyết cũng có ở đó, nàng ta nhìn thấy Minh Thù đầu tiên. Tuy cô đã lâu không xuất hiện nhưng Long Sa Tuyết vẫn chú ý đến Minh Thù. Lúc này thấy được cô, Long Sa Tuyết mang biểu cảm rất ghê rợn, dường như nhớ tới chuyện mình đã trải qua lúc đó.

Nhưng chỉ trong giây sau, nàng ta liền để lộ ánh nhìn có chút hả hê.

Minh Thù bay xuống trước mặt Long Sa Tuyết, đưa tay lên đã khiến người rơi xuống đất. Long Sa Tuyết đến một chữ cũng không kịp nói.

Chúng tiên: “...”Đã nhiều năm như vậy mà Ngân Tranh tiên tôn lại vẫn không muốn gặp Long Sa Tuyết, quả nhiên là yêu đến thâm trầm.

Đáy lòng Long Sa Tuyết bỗng chốc dâng lên cảm giác nhục nhã, đưa tay lên đánh ra một đòn pháp thuật đánh đầy sát khí.

Hai người đánh vài chiêu, Long Sa Tuyết lần nữa bị rơi xuống đất. Minh Thù đứng bên cạnh nàng ta, giữa chân mày tràn đầy ý cười: “Ngươi lại đánh không thắng ta. Không sao, ngươi có thể tức giận nhiều hơn, càng tức giận càng xinh đẹp.”

Có giận sẽ có giá trị thù hận.

Có giá trị thù hận sẽ có đồ ăn vặt.

Long Sa Tuyết: “...”

Kẻ điên này.

“Ầm ầm...”

“A.”

Âm thanh xa xa kinh động đến chúng tiên đang vây xem, Minh Thù nhìn về bên kia.

Một trụ đá đã bị phá thành hai đoạn đang ầm ầm đổ xuống, còn Ngọc Huy bị một trận pháp màu vàng vây khốn. Tạ Sơ Dương anh tuấn ngự ở trên trên không lạnh lùng nhìn trận pháp màu vàng.

Minh Thù xách Long Sa Tuyết đến, đi qua phía Tạ Sơ Dương.

Long Sa Tuyết giãy giụa: “Người làm cái gì vậy, buông ta ra!”

Minh Thù cười rồi nói: “Ta mang ngươi đi gặp phu quân ngươi. Ngươi đừng giãy giụa không thì té xuống bây giờ. Gương mặt đó của ngươi không thể rơi vỡ được.”

Long Sa Tuyết muốn nói sao mặt mình lại rơi vỡ được nhưng nghĩ lại thực lực của cô, Long Sa Tuyết lại không chắc chắn lắm.

Nàng ta nhìn người càng ngày càng gần, dần lo lắng.

“Ngân Tranh, đã lâu không gặp.” Tạ Sơ Dương quay người trên không trung, mặt mày lạnh nhạt nhưng giọng nói lại có vài phần thân thiết.

Long Sa Tuyết thấy Tạ Sơ Dương căn bản không nhìn mình, trong lòng không khỏi trầm xuống. Năm đó mình bị Ngân Tranh ức hiếp như vậy hắn cũng không hề ra tay, lần này thì sao?

Vì sao nàng gả cho Ly Mặc, rồi gả cho Tạ Sơ Dương vẫn rơi vào kết cục như vậy...

Ngu Điệp và Tạ Sơ Dương trước đây đều tôn trọng nhau. Tạ Sơ Dương đối với nàng ta tốt như vậy, vì sao đến lượt nàng thì lại không thể?

*

Minh Thù chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi, thật ra cơ thể thể vẫn rất thành thật.

“Huynh bắt đồ đệ của ta làm gì?” Minh Thù không hàn huyên với Tạ Sơ Dương mà đi thẳng vào chủ đề.

“Trên người hắn có yêu khí, lại còn ra vào trong núi hoang. Ta hỏi hắn một câu nhưng hắn động thủ với ta trước.” Tạ Sơ Dương giải thích rất suôn sẻ, cũng không biết là thật hay giả.

Yêu khí?

Trên người Ngọc Huy có yêu khí hay không, Minh Thù biết rõ nhất.

“Tạ Sơ Dương, thả hắn ra.”

Minh Thù kéo Long Sa Tuyết lên giữa không trung: “Nếu không muốn vợ của huynh ngã chết như vậy.”

Tạ Sơ Dương cuối cùng cũng nhìn Long Sa Tuyết, ánh mắt rất lạnh nhạt không có chút tình cảm nào cứ như đó không phải là thê tử hắn cưới.

“Tiên giới xuất hiện yêu khí không phải là chuyện nhỏ. Ngân Tranh, ngay cả điều này muội còn không rõ sao?”

“Ta đếm ba tiếng. Huynh không thả người, ta sẽ ném.”

“Phu quân...” Long Sa Tuyết lúc này không nhúc nhích được, nàng ta cũng tin rằng Minh Thù thực sự sẽ ném nên nàng ta run lẩy bẩy nhìn Tạ Sơ Dương.

“Ngân Tranh, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ba.”

“Ta có rất nhiều điều muốn nói với muội.”

“Hai.”

Tạ Sơ Dương hơi sầu não: “Muội nhất định vì hắn mà gây chuyện với ta đến nước này sao?”

“Một.”

Minh Thù buông tay ra. Long Sa Tuyết cứ thế rơi thẳng xuống dưới trước mặt mọi người.

Tạ Sơ Dương nghẹt thở, cơ thể hắn lao nhanh xuống dưới.

Minh Thù đi qua phía trận pháp màu vàng bên kia. Ngọc Huy khuỵu gối trong trận pháp, ánh sáng màu vàng tán loạn xung quanh hắn. Và trên người hắn rõ ràng có yêu khí.

“Ngọc Huy.”

“Sư phụ...” Ngọc Huy ngẩng đầu nhìn Minh Thù, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Kiên nhẫn một chút.” Minh Thù liếc mắt nhìn phía dưới. Tạ Sơ Dương đã mang theo Long Sa Tuyết bay lên. Minh Thù móc thú nhỏ ra ném thẳng vào trận pháp.

A...!

Con sen kia!

Ngươi thật khốn nạn!

Tiếng thét thảm thiết của thú nhỏ vang lên đặc biệt chói tai.

Thú nhỏ bị ném vào trận pháp màu vàng. Trận pháp rung động một chút, thú nhỏ bị bật trở về. Minh Thù đón được thú nhỏ rồi lần nữa ném tới.

Sen kia, ta không để yên cho ngươi!

Thú nhỏ bị ném vào trận pháp lần nữa, rơi vào bên cạnh Ngọc Huy. Lông toàn thân nó đều dựng thẳng đứng, nhìn qua cực kỳ gắt gỏng nhảy nhót trong trận pháp. Toàn bộ trận pháp hoàn toàn bị phá vỡ.

Cơ thể hắn rơi xuống.

Minh Thù đón được hắn từ phía dưới: “Yêu khí trên người ngươi từ đâu mà có?”

Ngọc Huy ôm cổ Minh Thù: “Ta không biết.”

Có thể là bởi vì trận pháp nên hắn hơi khó chịu nhưng vẫn cố chấp lấy ra một chiếc túi gấm kín đáo từ trong lồng ngực đưa cho Minh Thù: “Sư phụ người xem.”

Ở bên trong là loại trái cây lần trước Minh Thù ăn.

“Ngươi tới vì muốn hái thứ này?”

Ngọc Huy gật đầu: “Sư phụ thích.”

Đáy lòng Minh Thù không nói rõ được đó là cảm giác gì. Biết rõ hắn chỉ đang diễn kịch nhưng đáy lòng lại vẫn không nhịn được mà mềm nhũn ra, cay cay.

Cô đón lấy loại quả đó cho vào trong tay áo rồi ôm thắt lưng hắn bay lên trên một khoảng.

Tạ Sơ Dương không ngờ Minh Thù phá trận của hắn dễ dàng như vậy, hắn bình tĩnh: “Ngân Tranh, muội biết mình đang làm gì không?”

“Ta đương nhiên biết mình đang làm gì.” Minh Thù cười nửa miệng. Phía sau núi đá mịt mờ, nhìn có vài phần cổ quái khác thường.

Tạ Sơ Dương lặp lại lần nữa: “Trên người hắn có yêu khí.”

Minh Thù giãn chân mày ra, chậm rãi cười rộ lên như gió xuân tháng ba mềm mại ôn hòa: “Vậy thì sao.”

Đừng nói yêu khí trên người của hắn có gốc gác kỳ lạ, cho dù có thì sao chứ.

Trái tim Tạ Sơ Dương như bị vật gì đó gây tổn thương đến thở không được, ánh mắt dường như trở nên đầy gai góc. Cô nói “vậy thì sao” nghĩa là muốn bảo vệ đến cùng ư.

Hắn không ngờ Ngọc Huy lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Chuyện lần trước hắn không nên rời đi.

“Sư phụ, ta không biết yêu khí từ đâu đến.” Ngọc Huy giải thích cho mình.

Minh Thù vỗ về lưng hắn dường như đang trấn an hắn.

Nhưng vào lúc này, thiên binh đen kịt từ hai phía nam bắc đi đến, dẫn đầu là Tiên Đế.

Ôi! Nhiều người như vậy là muốn hù dọa trẫm sao, muốn kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

Yêu giới và Tiên giới bất hòa nhiều năm. Yêu giới vẫn rục rịch muốn hủy diệt Tiên giới. Bây giờ Tiên giới xuất hiện yêu khí, Tiên giới làm sao không lo lắng được.

“Sơ Dương tiên tôn, chuyện gì xảy ra, sao lại có yêu khí?”

Tiên Đế rõ ràng là vội vã chạy đến nên chưa hiểu lắm chuyện ở đây.

Tạ Sơ Dương giao Long Sa Tuyết còn đang sợ hãi cho người bên ngoài, đi về phía Tiên Đế nói: “Lúc trở lại ta đi ngang qua núi hoang gặp phải Ngọc Huy thì phát hiện trên người hắn có yêu khí. Ta lập trận nhốt hắn nhưng lại bị Ngân Tranh làm hỏng.”

Tiên Đế nhìn ngay về phía Minh Thù.

Mãnh thú, yêu khí...

Những chuyện này sao cứ liên quan đến cô, hoặc có lẽ là đều liên quan đến Ngọc Huy...

Tiên Đế nghĩ hơi nhiều nhưng chuyện này không trách ông ta được, là do quá nhiều điều trùng hợp. Nếu xảy ra nhiều sự trùng hợp thì không còn gọi là trùng hợp nữa.

“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi giao Ngọc Huy ra đây trước để tra rõ chuyện gì xảy ra. Trên người hắn có yêu khí là chứng cớ xác thực. Nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi làm thế là bao che cho hắn, vậy có ích gì?” Tiên Đế nói không hề khách khí. Dù sao chuyện mãnh thú Tiên Đế cũng đã có thành kiến với Minh Thù.

“Sư phụ, người giao ta cho bọn họ đi, ta không thẹn với lương tâm.” Ngọc Huy tỏ vẻ không sao.

Minh Thù nhìn hắn. Ngọc Huy miễn cưỡng cười cười: “Ta không muốn liên lụy sư phụ.”

“Ngươi không muốn liên lụy ta thì trước đây đã không nên trêu chọc ta.”

Minh Thù nói giọng rất nhẹ, cười chúm chím nhìn hắn: “Bây giờ nói lời này không cảm thấy muộn rồi sao Ngọc Huy.”

Ngọc Huy: “...” Cười kinh khủng như vậy làm gì, hắn đây không phải là suy nghĩ vì cô sao?

“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi muốn bỏ mặc Tiên giới không lo sao?”

Tiên Đế dường như mang theo lửa giận: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi là tiên tôn Tiên giới không, chức trách của ngươi là bảo vệ Tiên giới chứ không phải che chở một người đầy người yêu khí.”

“Bảo vệ Tiên giới?”

Minh Thù nắm cổ tay Ngọc Huy cười: “Tại sao ta phải bảo vệ Tiên giới? Cũng bởi vì thực lực ta giỏi cho nên ta phải bảo vệ Tiên giới sao, dựa vào cái gì chứ? Thực lực ta giỏi, đó cũng là tự ta tu luyện mà có. Chẳng lẽ mọi người giúp ta tu luyện?”

Tiên Đế bị Minh Thù làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nói ra lời: “Tiên giới cho ngươi địa vị chí cao vô thượng, nên ứng với điều đó ngươi phải bảo vệ Tiên giới! “

Đây là quy củ mấy vạn năm nay thế mà cô lại nói ra những lời đó.

Thực sự là tức chết người.

“Nói thật giống như không có địa vị này ta sẽ chết vậy.”

Minh Thù cầm lấy tay Ngọc Huy mỉm cười: “Hơn nữa Tiên Đế dường như đã quên, tiên tôn cũng không phải là địa vị mà là thực lực. Ta cũng không đảm nhiệm bất cứ chức quan gì ở Tiên giới.”

Tiên Đế mới là địa vị, tiên tôn là phân loại đẳng cấp, là đại diện cho thực lực.

Tiên Đế: “...”

Sao Ngân Tranh biết ăn nói vậy rồi.

“Ngân Tranh tiên tôn, việc này chưa tra rõ, người hà tất làm ầm ĩ như thế.”

“Chi bằng giao Ngọc Huy ra đây trước, chúng ta nhất định sẽ tra rõ, sẽ không oan uổng Ngọc Huy.”

“Đúng vậy, chuyện bây giờ cũng còn chưa rõ ràng. Ngân Tranh tiên tôn không cần lo lắng như vậy, ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao?”

Chúng tiên sợ Tiên Đế không hạ màn được, nhao nhao mở miệng khuyên.

Minh Thù suy nghĩ trong đầu, nguồn gốc yêu khí trên người Ngọc Huy thật kỳ lạ...

Người Tiên giới cũng không phải nói không có lý.

[Nhiệm vụ ẩn: Mời ký chủ thu hoạch toàn bộ giá trị thù hận của Tiên giới.]

Minh Thù: “...”

Minh Thù tỉ mỉ đọc câu kia hai lần. Không sai, là thu hoạch toàn bộ giá trị thù hận của Tiên giới, không phải cô nghe lầm vì xuất hiện ảo giác.

Hài Hòa Hiệu lại đang giựt giây trẫm làm chuyện xấu.

Làm sao bây giờ!

[Ký chủ đừng ngạc nhiên, về sau chúng ta có các thế lực địch rất đa dạng, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.]

Không phải ngươi nói giá trị thù hận quần thể cần cốt truyện sao?

Hài Hòa Hiệu giải thích lưu loát, [Ta đưa ra đây là nhiệm vụ ẩn, không giống với nhiệm vụ phụ, ký chủ nỗ lực lên, cố gắng lên!]

Đừng tưởng rằng ngươi đổi một tên, nó sẽ có khác biệt.

[Có chứ, hiện tại cô không cần giải bí mật mà chỉ kiếm giá trị thù hận là được, có phải rất thuận tiện hay không?]

Đạo diễn, Hài Hòa Hiệu này nhất định là giả, nhanh bắt hắn đi!

[Ký chủ, đồ ăn vặt đang chờ cô.]

Đồ ăn vặt...

Trăm vạn giá trị thù hận, đồ ăn vặt!

Cúi người vì đồ ăn vặt.

May mà lần này Hài Hòa Hiệu không chờ cô nói xong mới công bố nhiệm vụ, nếu không... cô lại mất mặt.

“Ta không giao người cho các ngươi, các người muốn như thế nào?” Tới đây, hận ta đi, dốc sức hận ta!

“Vậy cũng chỉ có thể đắc tội với Ngân Tranh tiên tôn.”

Tiên Đế lập tức nổi giận: “Sơ Dương tiên tôn, bắt lấy bọn họ.”

Tạ Sơ Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Minh Thù rồi dừng lại ở Ngọc Huy, sát ý trào dâng: “Ngân Tranh muội thật sự muốn gây chuyện đến nước này?”

“Hết cách thôi.” Minh Thù cười nhún vai. Mọi người muốn trách cứ tìm Hài Hòa Hiệu đi, trẫm chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ.

“Chỉ cần muội giao Ngọc Huy ra đây...”

“Sắc trời còn sớm, Sơ Dương tiên tôn nằm mơ sớm quá.” Minh Thù cắt đứt lời Tạ Sơ Dương.

“Đến đây đi, đừng lãng phí thời gian. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là địch với Tiên giới.”

“Sư phụ...” Ngọc Huy kinh ngạc.

Cô lại vì mình mà trở thành địch với Tiên giới sao.

Ha ha, nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành sao?

Lúc này vẫn không quên nhiệm vụ, Ngọc Huy cũng cảm giác mình rất lợi hại, hắn nhất định là người chuyên nghiệp nhất.

“Không phải là vì ngươi.” Tiểu yêu tinh này lại muốn diễn cho mình xem sao.

Ngọc Huy: “...” Không phải vì hắn thì là vì người nào? Chẳng lẽ là vì Tạ Sơ Dương?

“Một lát nữa đánh nhau, ngươi tự chạy đi.” Minh Thù kín đáo đưa thú nhỏ cho hắn.

Thú nhỏ hơi không vui. Lão tử không muốn bảo vệ hắn. Sen ngươi thay đổi rồi, ngươi trước đây không phải như thế.

Minh Thù nắm móng vuốt nhỏ của thú nhỏ: “Ngoan một chút đi.”

Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể thu mua chuộc ta!

Bữa tiệc Mãn Hán! Phải có hai bàn!

“Đi.” Minh Thù vui vẻ đồng ý.

Thú nhỏ rầm rì hai tiếng, ì ạch leo lên trên đầu Ngọc Huy ngồi, mang dáng vẻ quân lâm thiên hạ.

Chỉ có sen mới được ôm ta.

Sờ cũng không được!

Ngọc Huy còn chưa kịp phản ứng, Minh Thù đã buông hắn ra. Cơ thể hắn không rơi xuống, có một sức mạnh kỳ lạ nâng hắn, hơn nữa hắn cảm thấy mình và thế giới này cách biệt với nhau.

Hắn tự tay sờ vào không khí, gió lạnh thổi vù vù cũng không có cảm giác gì kỳ quái.

Thú nhỏ ngồi ở trên đầu hắn, móng vuốt vỗ vào đầu nhưng nó nhỏ như vậy thì dù dùng sức nhiều hơn nữa, đối với Ngọc Huy cũng không đau là bao.

Thú nhỏ dùng sức vỗ, còn không chạy, chờ chết sao?

Nhiều người như vậy thì chắc chắn sen đánh không lại, đánh không lại sẽ tự sát. Tự sát thì những người này nhất định phải chết, chạy mau đi kẻ ngốc.

Ngọc Huy bị quấn lại, hắn cũng không dám tùy tiện lấy nó xuống. Không biết tại sao nhưng dường như hắn hiểu được ý tứ của thú nhỏ.

Nhưng hắn không thể đi.

Sư phụ còn ở bên đó...

Âm thanh giao chiến vang vọng đất trời.

Hắn nghe có người hét, chất vấn cô tại sao muốn làm như vậy.

Giọng nói của người xuyên thấu ầm ĩ nhưng vẫn mềm mại dịu dàng: “Thấy các ngươi khó chịu, muốn đánh các ngươi.”

Rõ ràng là giọng nói dịu dàng như vậy thế nhưng lời nói ra lại làm cho người ta nổi trận lôi đình.

Ngọc Huy không nhịn được cười.

-

Róc rách…

Dòng suối vui tươi chảy về nơi xa xôi, ánh nắng hoàng hôn nơi chân trời đỏ rực như lửa khói.

Ngọc Huy hơi mông lung, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Chuyện gì đã xảy ra?

Nơi đây... không phải Tiên giới.

Ngọc Huy ngồi dậy, dọa cho thú nhỏ bên cạnh nhảy ngay vào trong nước. Nó giống như một chiếc bánh trôi nổi lên trong nước, hung dữ nhìn hắn chằm chằm.

“Sư phụ.”

Hắn nhìn khắp xung quanh, nơi đây chỉ có một mình hắn.

Với một con thú tròn vo đủ màu sắc.

Thú nhỏ dùng chân ngắn bơi lên, toàn thân không hề ướt. Trên móng vuốt nhỏ nó còn ôm một viên tròn vo trắng xoá gì đó đã bị cắn phân nửa, thịt quả bên trong màu vàng nhạt.

Nó lẩm bẩm rất bất mãn, nhét miếng trái cây vào trong miệng. Ngọc Huy nghe không hiểu nhưng luôn cảm thấy là nó đang chửi mình.

“Sư phụ đâu?” Ngọc Huy không cách nào hỏi được người khác, chỉ có thể hỏi con thú nhỏ này.

“Tại sao ta lại ở chỗ này? Sư phụ ở đâu rồi?”

Thú nhỏ đặt mông ngồi dưới đất như là ăn quá no vỗ bụng vậy. Nó chỉ liếc một cái về phía Ngọc Huy, sau đó không để ý tới hắn.

Ngọc Huy: “...”

Sủng vật sư phụ nuôi sao cũng mang vẻ đức hạnh này chứ.

Lại hơi muốn bóp chết cô.

Ngọc Huy thử đứng lên. Gần đây yên tĩnh đến mức ngay cả một con động vật cũng không nhìn thấy, dòng suối nhỏ quanh co chảy về phía xa, dãy núi xa xa được phủ ánh mặt trời. Cảnh sắc thiên nhiên không hề thua kém Tiên giới.

Cô có xảy ra chuyện gì không nhỉ?

Đáy lòng Ngọc Huy bất an nhưng khi nhìn xuống con thú nhỏ tròn trịch một đống trên đất, hắn lại trấn tĩnh lại. Con thú nhỏ này hẳn rất lợi hại, nó không lo lắng gì chứng minh rằng cô không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà...

Hắn vẫn muốn gặp được sư phụ ngay.

Cảm giác lo lắng khi không gặp được sư phụ cứ dằn vặt hắn, hắn phải tìm được cô ấy.

Thú nhỏ lăn đến nhanh như chớp ngăn cản đường đi của hắn, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm. Sen nói không cho ngươi đi bất cứ chỗ nào khác!

“Ta muốn đi tìm sư phụ.” Ngọc Huy cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.

“Ta rất lo lắng cho người.”

Cần ngươi lo lắng sao, cô không chết được đâu. Ngươi cho rằng người được làm sen của ta thì ai cũng đều yếu đuối giống như ngươi vậy sao.

Thú nhỏ khinh khi Ngọc Huy một phen và vẫn không cho đi như cũ.

Ngẫm lại nó có thể lập ra một trận pháp, còn có thể lặng yên không tiếng động mang mình đến nơi đây, Ngọc Huy cảm thấy mình chắc chắn không phải là đối thủ của nó.

Ngọc Huy đi hai vòng tại chỗ. Hắn nhìn thú nhỏ, co giò chạy.

Nhưng rất nhanh thú nhỏ đã ngăn lại hắn, một người một thú cứ chạy tới chạy lui bên dòng suối nhỏ. Ngọc Huy dĩ nhiên không đi được ra ngoài.

“Hai người các ngươi còn chơi đùa được sao.”

Giọng nói quen thuộc cùng với tiếng dòng suối truyền đến khiến thân thể hắn cứng đờ, một lát sau bừng tỉnh xoay người. Giữa trời chiều, nữ tử chậm rãi đi tới, khóe miệng đang nở nụ cười nhàn nhạt.

Ngọc Huy hít thở nhẹ, cảm giác đầu ngón tay đang run rẩy lên. Hắn từ từ đi qua, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: “Sư phụ.”

Không có gì an tâm bằng thời khắc nhìn thấy cô.

Ngọc Huy cảm giác mình thực sự bị bệnh.

Nhưng hắn không muốn chữa trị.

“Ừm.” Minh Thù nhìn về phía thú nhỏ: “Ngươi làm khó hắn làm gì?”

Thú nhỏ hứ một tiếng, xoay người chạy vào cánh rừng bên cạnh.

Sen không còn là sen của ta nữa rồi, ta muốn bỏ nhà ra đi.

Ôi!

Thật đau lòng.

Phải ăn đồ ăn ngon mới hết đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK