Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Phù Dung không hề đến đây một mình, tình hình hiện giờ là như thế này, Ninh Phù Dung vừa ra hiệu, những kẻ ẩn nấp trong rừng lập tức xuất hiện.

May mà những người này thông minh, tỏ ra như vừa tìm được đến đây, thét to với bọn Diệp Mạc Trần.

“Bảo vệ bệ hạ và thừa tướng.”

Tất nhiên là Diệp Mạc Trần không ngờ lại có người đột ngột xông ra, lại còn ẩn núp kỹ như thế khiến họ không hề phát giác.

Họ bị vây lại không thể tiếp cận Minh Thù và còn phải tìm cách đối phó với đội quân đó.

“Thừa tướng, ngươi thực sự nên nghiêm túc suy nghĩ về việc hợp tác.” Minh Thù được bảo vệ ở đằng sau lại tiếp tục khuyến khích Ninh Phù Dung.

“Một cơ hội tốt thế này, ngươi giết trẫm ở đây thì đạt được hoàng vị sẽ dễ như trở bàn tay rồi. Trẫm cũng sẽ nhân cơ hội này “tẩn” cho ngươi một trận khiến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra, vụ làm ăn này cũng được đó.”

Ninh Phù Dung hận không thể đâm cho Minh Thù một nhát.

Hiện giờ trên triều tiên hoàng để lại nhiều đại thần như vậy, binh quyền cũng không đến tay, nàng ta lấy gì để tạo phản đây?

Ninh Phù Dung hít sâu một hơi, sai bọn thuộc hạ: “Bệ hạ kinh sợ quá độ, hãy đưa người rời đi trước, nhất định bảo đảm sự an toàn cho bệ hạ.”

“Vâng.”

Minh Thù nào chịu: “Trẫm muốn ở lại xem kịch.”

Ninh Phù Dung chuẩn bị sẵn mà đến, Minh Thù đoán có lẽ nàng ta muốn bắt Diệp Mạc Trần, là một chuyên gia giá trị thù hận, sao có thể để nàng ta toại nguyện được.

Ninh Phù Dung: “…”

Sao nữ hoàng lại trở nên khó giải quyết như vậy.

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một người có thể thay đổi nhiều đến thế sao?

Trong lòng Ninh Phù Dung bắt đầu nghi ngờ, nhìn Minh Thù thế nào cũng thấy sai sai. Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ nhiều.

“Bệ hạ, đao kiếm vô tình.”

Minh Thù cắn thêm miếng mứt, dửng dưng trả lời: “Da trẫm dày.”

Da mặt dày chăng?

Ninh Phù Dung ngoái đầu nhìn đám người đang khống chế Diệp Mạc Trần, đã mất hết kiên nhẫn: “Đừng để chúng trốn mất, bắt chúng lại.”

Dù thế nào cứ bắt chúng lại đã, sau này sẽ nghĩ cách khác để tìm kẻ thay thế đưa Diệp Mạc Trần ra là được.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên chát chúa, người của Ninh Phù Dung ai ai cũng đều là cao thủ cả, người của họ đã có người bị thương.

Diệp Mạc Trần cản được một đợt công kích, lúc lui về phía sau phát hiện có một kẻ đang chờ sẵn, nhung lúc này theo quán tính hắn không kịp lùi về.

Người đó rút ra một con dao, lóe qua mắt hắn.

“Vút”.

Người nọ đột nhiên đánh về phía hắn, Diệp Mạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, một người bịt mặt chạy về phía hắn.

“Gia, có rút không?”

Diệp Mạc Trần không muốn phí lời, cứ thế nhằm về phía tường bao mà chạy.

Thực ra ở bên ngoài Ninh Phù Dung cũng đã sắp xếp sẵn một số người, nhưng hiện giờ chưa thể để họ ra tay được vì Minh Thù đang ở đây, lúc đó làm sao giải thích những người ở bên ngoài tường được.

Lần đầu là trùng hợp, lần hai không còn là trùng hợp nữa.

Giương mắt nhìn Diệp Mạc Trần trốn thoát, Ninh Phù Dung bóp chặt hai bàn tay nén giận, nếu không phải vì Minh Thù thì hôm nay nàng ta đã bắt được Diệp Mạc Trần rồi.

“Chạy mất rồi.”

Ninh Phù Dung: “…” Đó là kẻ đến ám sát người đấy, người còn cười được, cười cái gì mà cười.

Ninh Phù Dung cắn răng: “Đưa bệ hạ về.”

Vẫn chưa phải là hoàn toàn kết thúc, sau khi trở về Minh Thù mượn chuyện ám sát phạt đánh Ninh Phù Dung hai mươi trượng, các vị đại thần đứng ra cầu xin, cuối cùng tất cả đều bị Minh Thù đánh.

Minh Thù phán rất hôn quân: “Nếu quan hệ giữa các ngươi và thừa tướng đã tốt như thế thì có nạn cùng chịu vậy.”

-

Buổi tối đóng quân trên núi chứ không về hành cung, Quân Tuyệt ngồi trong trướng nhìn cánh tay bị mình gãi đến bật cả máu.

Hắn nhìn đống thuốc để một bên, lẳng lặng nghiền nát rồi đắp lên cánh tay. Chỗ bị gãi xước trở nên mát lạnh dễ chịu và dần dần không còn thấy ngứa nữa.

“Bệ hạ.”

Bên ngoài có giọng người hành lễ.

Quân Tuyệt thả tay áo xuống, nhét số thuốc thừa xuống dưới chăn.

Minh Thù vén rèm bước vào, nàng thay một bộ thường phục, vẻ mặt không được sáng sủa cho lắm, nhưng kim long phía trên sáng rực rỡ di chuyển theo nàng sống động như thật.

“Nghe Liên Tâm nói ngươi lại không ăn uống gì.”

“Không hợp khẩu vị.” Quân Tuyệt ngồi im:

“Ta muốn ăn cháo.”

Hắn còn biết làm thế nào được.

Tấm thân này bản chất yếu ớt, thà chết đói chứ không ăn đồ không hợp khẩu vị, dù có ăn được thì bụng dạ kiểu gì cũng ầm ĩ.

Quân Tuyệt cũng lấy làm kinh ngạc lắm, với bản tính này mà bị giam cầm ba năm không chết đói, thật đúng là kỳ tích.

Minh Thù vén áo ngồi xuống, tự rót một ly trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Ở chỗ hoang vắng thế này sao ngươi không nói là muốn ăn thịt rồng đi.”

“Bệ hạ có không?” Quân Tuyệt mặt nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ mà có thì thần sẽ ăn.”

Minh Thù lại nhấp thêm ngụm trà rồi trêu Quân Tuyệt: “Ngươi không phải sao? Dù sao cũng là người từng làm hoàng đế, cũng có thể coi là bán long đấy.”

Trẫm còn chưa được ăn thịt rồng, ngươi còn dám đòi.

Trong lòng Quân Tuyệt cuộn trào không ngừng, có ai lại xoáy vào nỗi đau của người khác như nàng ta không? Muốn gợi lại chuyện vong quốc của hắn hay sao.

Bình tĩnh nào.

Quân Tuyệt kìm nén khát vọng muốn rút đao, nhoẻn miệng cười: “Bệ hạ có muốn nếm thử hương vị của ta hay không?”

Tay Minh Thù run run làm chén trà sóng sánh.

Khuôn mặt Quân Tuyệt vừa nghiêm túc vừa đầy vẻ chờ đợi nhìn nàng.

Lát sau Minh Thù đặt chén trà xuống: “Trẫm còn có gà quay chưa ăn xong, ngươi không ăn cơm thì nghỉ ngơi đi.”

Cái gì?

Lão tử không ăn được cơm thì ít ra ngươi cũng nên khuyên nhủ thêm chút chứ.

Cứ thể bỏ lão tử không đoái hoài hả? Còn có nhân tính không vậy?

Minh Thù ra khỏi doanh trướng, Liên Tâm đứng ở ngoài: “Bệ hạ, phượng quân vẫn không chịu ăn gì sao?”

“Đi nấu chút cháo cho hắn đi.” Minh Thù nhỏ giọng sai:

“Đưa thái y tùy hành đến kiểm tra cơ thể cho hắn, xung quanh doanh trướng bỏ thêm chút ngải, nấu chút nước nóng mang đến cho hắn trước.”

Liên Tâm: “…”

Bệ hạ, người làm gì vậy.

“Nghe rõ chưa?”

Liên Tâm vội chú tâm lại: “Vâng.”

Trong trướng Quân Tuyệt còn đang nghĩ có nên ra ngoài kiếm gì đó ăn, Lién Tâm đã đem theo mấy tay thái giám cùng với bồn tắm đến: “Phượng quân, nước có thể giảm bớt mệt nhọc, nô tỳ thấy người mệt mỏi, người hãy tắm táp trước đã. Lát nữa nô tỳ sẽ đưa thái y đến kiểm tra cho người.”

Quân Tuyệt cau mày: “Ai sai ngươi đến vậy?”

Liên Tâm cúi người rồi cung kính trả lời: “Thân thể của phượng quân tôn quý không thể để xảy ra chút bệnh tật nào, đây là sự thăm khám cần thiết, xin người an tâm.”

Quân Tuyệt: “…” Mất công hắn hí hửng.

Thấy bọn thái giám đã đổ đầy nước, hắn buồn bực đi qua cởi bỏ quần áo, Liên Tâm cúi chào rồi ra khỏi trướng.

Đợi hắn tắm và thái y khám bệnh xong xuôi, Liên Tâm mới bưng một bát cháo đến.

Mùi cháo rất thơm, bụng Quân Tuyệt vốn đã đói sẵn nay ngửi thấy mùi cháo, vội vàng đón lấy.

Liên Tâm nói: “Nô tỳ thấy vừa rồi phượng quân không ăn gì cả nên nấu cho người ít cháo, người ăn một chút đi.”

Lời của Quân Tuyệt nghẹn lại trong họng.

“Phượng quân hãy cố ăn một chút, nô tỳ xin lui ra trước.” Liên Tâm vội chớp thời cơ ra ngoài, vỗ ngực thở gấp.

Thật không hiểu nổi bệ hạ, nếu đã quan tâm phượng quân như thế, sao không cho người ấy biết?

Nỗi lòng bậc đế vương thật khó đoán.

“Liên Tâm cô nương…”

“Lại đây.”


Ninh Phù Dung bị đánh, mấy ngày sau đó đều đang dưỡng thương, mãi đến khi săn bắn mùa thu kết thúc, Ninh Phù Dung mới khập khễnh xuất hiện.

Trên đường trở về coi như bình yên, không xuất hiện chuyện thích sát gì.

Vì Quân Tuyệt mang một đám người ra chơi đùa quá trớn, các đại thần lúc này nhìn Quân Tuyệt với ánh mắt như yêu tinh hại nước.

Quân Tuyệt còn trả lại một gương mặt vô cùng hãnh diện.

Minh Thù đỡ trán thở dài, cuối cùng hắn có nhớ được điều kiện cho hắn là gì không?

Tuy trẫm không phải rất cần nhưng ít ra ngươi cũng giả vờ giả vịt chút chứ!

Hình tượng nhân vật cũng không cần nữa sao?

Sau khi hồi cung, Minh Thù tạm nghỉ hai buổi lâm triều để cho các đại thần bị đánh này nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó có thể tiếp nhận đả kích tiếp theo, tránh khỏi bị tức chết.

Ninh Phù Dung bị đánh tổn thương chưa hồi phục toàn bộ, bước đi còn có chút chật vật.

Dịch Lãng đỡ nàng đi ở sân phủ Thừa tướng.

“Thừa tướng, người trở về từ săn bắn mùa thu tâm trạng dường như không tốt, có chuyện gì xảy ra sao?” Dịch Lãng hỏi dò xét.

Ninh Phù Dung âm trầm nói lại chuyện săn bắn mùa thu với Dịch Lãng.

Dịch Lãng biến sắc liên tục: “Ý của người là nàng ta đã biết rồi? Nhưng không đúng, chúng ta dường như chẳng làm gì…”

Lần Chu đại nhân đó cũng hoàn toàn không dính dáng gì đến bọn họ.

“Nàng ta đã nói ta tạo phản, ngươi cảm thấy nàng ta không biết sao?” Ninh Phù Dung nói giọng hơi thấp:

“Bắt đầu từ chuyện Chu đại nhân đó, nàng ta chẳng những không gặp ta, còn ba lần bốn lượt nhằm vào ta. A Lãng, ngươi nói nàng ta thực sự không biết gì sao?”

“Trước đó vài ngày đã điều tra, bên người nàng không xuất hiện ai, cũng không đến nỗi có người nào chỉ điểm cho nàng ta...”

“Cho nên giờ ta không phán đoán được.” Nàng ta có phải cũng được trọng sinh trở về giống như mình không?

Nàng ta có thể trọng sinh, người khác thì sao?

Nếu như nàng ta thật sự sống lại, có phải muốn thể hiện rằng nàng ta thành công ngồi trên vị trí kia mới khiến cho nàng kiêng dè?

Tựa như nàng biết Diệp Mạc Trần về sau phát triển thế nào, nàng có lẽ sẽ biết mình...

Dịch Lãng đợi mãi không nghe được tiếng Ninh Phù Dung, đành phải mở miệng hỏi: “Thừa tướng đang suy đoán gì?”

Ninh Phù Dung lắc đầu: “A Lãng, ngươi đi liên lạc với một số người để cho bọn họ tới đây một chuyến, ta có chuyện dặn dò bọn họ.”

Mặc kệ người đó có phải trọng sinh hay không, hiện tại nàng cũng phải thay đổi sách lược.

Dịch Lãng gật đầu, hắn im lặng một lúc rồi lại nói: “Bệ hạ, người hôm nay người phái ra ngoài là đang tìm người nào sao?”

Ninh Phù Dung nhíu mày: “A Lãng.”

Dịch Lãng cười cười: “Là ta nhiều lời, ta đi trước liên hệ bọn họ, người nghỉ ngơi một chút.”

Ninh Phù Dung nhìn Dịch Lãng rời đi, nếu như không có Diệp Mạc Trần, nàng có thể sẽ thực sự thích Dịch Lãng, đáng tiếc...

Nhưng nàng đã cho hắn danh phận, cũng không tính là có lỗi với hắn.

-

Dưỡng Tâm điện.

“Bệ hạ, Mạnh tướng quân cầu kiến.”

“Người nào?” Minh Thù ngẩng đầu lên từ một đống điểm tâm.

“Mạnh tướng quân.” Liên Tâm giật khóe miệng một cái:

“Bệ hạ, tại sao người lại ăn nữa rồi, người ăn như thế không tốt đối với long thể.”

Người phê duyệt tấu chương xong chưa?

Chính sự người thảo luận xong rồi chứ?

Sao người có thời gian ăn gì được!

“Không ăn mới đúng là long thể không tốt.” Minh Thù trấn định bỏ vào miệng một miếng bánh đậu xanh hoa quế.

“Mạnh Lương?”

Liên Tâm hít thở một hơi: “Không phải tiểu Mạnh tướng quân.”

Ồ, vậy là lão Mạnh tướng quân.

Minh Thù nói thầm: “Hắn tới gặp trẫm làm gì?”

“Nô tỳ không biết.”

Mạnh tướng quân được mời vào Dưỡng Tâm điện, Minh Thù chưa từng thay đổi tư thế, cầm điểm tâm ăn vui sướng. Liên Tâm thấy may mắn vì chủ nhà mình không yêu cầu gặm chân giò.

Nếu không... hình tượng nữ hoàng khẳng định không giữ được.

Mạnh tướng quân đứng ở Dưỡng Tâm điện cảm thấy hổ mọc thêm cánh, hắn hành lễ: “Bệ hạ.”

“Có việc gì?”

Mạnh tướng quân thoáng ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên chính là không ra thể thống gì!

Ngồi không ra dáng, ăn không ý tứ.

Kỳ thực Minh Thù vẫn đủ nho nhã, chỉ là đối với quy củ hoàng thất có vẻ hơi lười nhác.

Mạnh tướng quân nén lại ý muốn vạch lỗi nữ hoàng nhà mình: “Bệ hạ, vi thần có một chuyện muốn nhờ.”

Minh Thù lắc đầu: “Từ chối.”

Khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì, lại muốn mưu hại trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm.

Cự tuyệt cự tuyệt.

Mạnh tướng quân trợn tròn mắt, ta đây còn chưa nói, người đã cự tuyệt?

“Mạnh tướng quân có thể đi.” Đừng quấy rầy trẫm ăn đồ ăn.

Mạnh tướng quân nhắc nhở: “Bệ hạ, vi thần còn chưa nói...”

Minh Thù mỉm cười: “Cho nên Mạnh tướng quân có thể không cần nói.”

Mạnh tướng quân: “!”

Mạnh tướng quân nhìn về phía Liên Tâm, bệ hạ bị điều gì đả kích sao?

Liên Tâm vô tội lắc đầu, lòng vua khó dò, ai biết bệ hạ hiện tại nghĩ gì chứ.

Mạnh tướng quân được mời ra Dưỡng Tâm điện nhưng Mạnh tướng quân không đi, ngược lại quỳ gối bên ngoài Dưỡng Tâm điện, mang bộ dạng cần phải phải nói ra.

Lúc Quân Tuyệt tới, Mạnh tướng quân đã quỳ được vài giờ nhưng người tập võ quỳ như thế một chút, nhìn qua Mạnh tướng quân vẫn có tinh thần hưng phấn.

“Phượng quân!”

Mạnh tướng quân gọi Quân Tuyệt lại.

Quân Tuyệt ngừng bước chân lại, xoay người nhìn Mạnh tướng quân.

Mạnh tướng quân gặp Quân Tuyệt cũng chỉ vài lần, mỗi lần Quân Tuyệt đều cực kỳ chật vật. Bây giờ Quân Tuyệt mặc trang phục phượng quân, phong thái ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt khiến đại nam nhân như Mạnh tướng quân đều có chút cảm động.

Mạnh tướng quân nhớ lại lúc tiên hoàng vẫn còn sống, nghe đồn qua chuyện khó nghe đó...

Nói tiên hoàng giam lỏng Quân Tuyệt là do đã có tình cảm với hắn.

Tin đồn này có tính chân thực bao nhiêu Mạnh tướng quân không biết nhưng hắn biết tiên hoàng có khoảng thời gian nhìn về hướng giam lỏng Quân Tuyệt đến xuất thần.

Mạnh tướng quân ngăn chặn ý nghĩ lung tung này trong đầu, trước tiên hành lễ: “Phượng quân có thể nghe vi thần nói vài câu không?”

“Không nghe.”

Quân Tuyệt cự tuyệt thẳng thắn, không khác gì với vị bên trong kia.

Mạnh tướng quân liên tiếp bị cự tuyệt: “...” Ngày hôm nay ra khỏi cửa không coi ngày!

Quân Tuyệt ngoài miệng tuy là cự tuyệt nhưng người lại không đi, ngược lại đang nhìn Mạnh tướng quân.

-

Lúc Quân Tuyệt vào Dưỡng Tâm điện, cả người đều mang theo sự lạnh lùng. Hắn cũng không quan tâm gì đến lễ nghi, nặng nề đi đến chỗ Minh Thù rồi ngồi xuống bên cạnh.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: “Chuyện này là sao, có người thất lễ à?”

Thất lễ với đại gia ấy à!

Trừ ngươi ra, còn ai dám thất lễ với lão tử!

Minh Thù cho một miếng bánh ngọt vào miệng, vừa cầm bút phê duyệt tấu chương, bầu không khí trong lúc này nhất thời an tĩnh lại.

“Mạnh tướng quân muốn thêm người vào hậu cung vì người.”

Giọng nói Quân Tuyệt vang lên.

Minh Thù “hứ” một tiếng, đặt bút xuống: “Mạnh tướng quân lớn tuổi như vậy còn muốn vào hậu cung của trẫm, chí hướng này không tồi.”

Quân Tuyệt cắn răng: “Là Mạnh Lương.”

“Mạnh Lương à.” Đây chính là đối tượng giá trị thù hận.

Minh Thù nhịn không được vểnh khóe môi lên.

Nụ cười này trong mắt Quân Tuyệt thì không phải là chuyện nhỏ: “Sao thế, bệ hạ thích Mạnh Lương?”

“Thích chứ.” Có giá trị thù hận đều thích, giống như thích Ninh Phù Dung vậy.

Quân Tuyệt: “...”

Người nào hợp ngươi đều thích, chỉ là không thích lão tử à?

Dựa vào cái gì!

Lão tử đẹp mắt như vậy ngươi không thích, muốn đi thích cái loại không đứng đắn, đầu óc có bệnh à!

“Vậy bệ hạ hãy hạ chỉ đi, đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung.” Quân Tuyệt nói:

“Nhân tiện ban cho ta cái chết.”


Nghiêm túc chứ?”

Minh Thù hỏi như thật, Quân Tuyệt sửng sốt một chút nhưng chợt nhớ hắn cũng có tôn nghiêm, liền nặng nề gật đầu: “Nghiêm túc, bệ hạ nếu muốn đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, hãy ban cho ta cái chết. Ta sẽ không chia sẻ người cùng người khác.”

Nàng dám ban cho mình cái chết, hắn nhất định sẽ bóp chết nàng.

Minh Thù cười: “Nếu đã như vậy, trẫm chỉ có thể thỏa mãn ngươi.”

Quân Tuyệt: “...”

Mặt Quân Tuyệt nhăn nhó, thân thể cũng ngồi ngay ngắn một chút.

Nàng cho Liên Tâm mang bút mực đến, trực tiếp viết thánh chỉ.

Nội dung thánh chỉ hắn không thấy rõ, Liên Tâm đang cầm thánh chỉ rời đi, nhưng sau đó bên ngoài chỉ truyền đến tiếng Mạnh tướng quân cám ơn rối rít.

Đó là kích động sao?

“Bệ hạ, còn một bản nữa đâu!” Quân Tuyệt nhắc nhở Minh Thù.

“Trên phượng quân chính là hoàng đế, ngươi muốn soán vị?” Minh Thù liếc mắt nhìn hắn.

Quân Tuyệt khẽ nhíu mày, làm bộ nói: “Vừa rồi ta nói, bệ hạ nếu đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, hãy ban cho ta chết.”

Minh Thù nhấc bút tiếp tục viết thánh chỉ, lần này nội dung không nhiều lắm, chỉ mấy chữ, viết tựa như chơi đùa.

Nàng đóng ngọc tỷ lên, trực tiếp ném cho Quân Tuyệt.

Quân Tuyệt cầm thánh chỉ, cũng không biết có cảm giác gì, hơi tê người rồi mở ra đọc, dù sao nàng ta cũng không thích mình...

Trên thánh chỉ rồng bay phượng múa viết vài chữ to…

Cút về Tiên Vũ cung đi.

Quân Tuyệt: “...”

Cái này là gì?

Quân Tuyệt đang muốn phát hỏa, đã thấy Liên Tâm nháy mắt với mình. Hắn miễn cướng đè nén lửa giận, không phá vỡ hình tượng nhân vật, khí thế cầm thánh chỉ hung hăng đi về.

“Tiểu yêu tinh này còn cao giá hơn trẫm sao.” Minh Thù nói thầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.

Liên Tâm theo Quân Tuyệt ra khỏi cửa, nàng tiễn Quân Tuyệt một đoạn: “Phượng quân, bệ hạ không đón Mạnh Lương tướng quân tiến cung, người thả lỏng tinh thần đi.”

“Vậy thánh chỉ đó viết gì?”

Liên Tâm nghĩ dù sao ngày mai tất cả mọi người sẽ biết chuyện này, cũng không giấu giếm gì: “Là thay Mạnh Lương tướng quân ban hôn.”

Tâm trạng Quân Tuyệt bất chợt tốt trở lại, nhưng nghĩ lại cũng không đúng, hắn xoay người trở lại Dưỡng Tâm điện.

“Tại sao quay lại?”

Quân Tuyệt cho những người còn lại lui xuống, đợi khi Dưỡng Tâm điện được đóng cửa lại, Quân Tuyệt mới nói: “Người không muốn binh quyền Mạnh gia sao?”

“Nghe ý này của ngươi, trẫm hẳn là nên đón Mạnh Lương tiến cung?”

Quân Tuyệt nín một hơi thở: “Ta không phải có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì?”

“Mạnh tướng quân chỉ có một người con trai là Mạnh Lương, Mạnh Lương là then chốt binh quyền. Người không nên ban hôn cho hắn như vậy... Đế vương quyền thuật người không học qua sao?”

Minh Thù cười híp mắt lắc đầu: “Không.”

Quân Tuyệt: “...”

“Trẫm lại không sợ bọn họ tạo phản nên binh quyền đối với trẫm mà nói, có cũng được không có cũng được.” Minh Thù giọng nói nhẹ bỗng:

“Bọn họ tạo phản mới tốt.”

Như vậy thì có lý do chính đáng để đập bọn họ rồi.

Quân Tuyệt kinh ngạc nói: “Thiên hạ mà mẫu hoàng người vất vả gây dựng lên, người bại dễ dàng như vậy sao?”

E đây là tên ngốc.

Đối thoại trước đó giữa nàng và Ninh Phù Dung, hắn còn tưởng rằng nàng đang gạt Ninh Phù Dung, bây giờ xem ra những lời này của nàng là thật, nàng thực sự rất chờ mong bọn họ tạo phản.

Có hoàng đế chờ mong thần dân của mình tạo phản sao?

Không có!

Mà hắn còn muốn tiến công chiếm đóng một kẻ ngu ngốc như vậy!

Hắn chỉ sợ hắn cũng là kẻ ngốc!

Xùy xùy xùy... lão tử thông minh, kẻ thần kinh này mới là kẻ ngốc.

Minh Thù đột nhiên tự tay kéo Quân Tuyệt tới, nàng ngửa đầu nhìn hắn: “Ái phi, ngươi có phải đã quên hay không, vong quốc chính là ngươi, nếu như ta bị người ta tạo phản, ngươi nên vui chứ.”

“Ta không vui.” Quân Tuyệt chịu đựng nội tâm đầy kích động.

“Tịch Chiếu đã không còn, thiên hạ bây giờ rất tốt, ta không muốn bởi vì chiến loạn lại gây họa tới bách tính.”

Lão tử chính là người ôm đại nghĩa to lớn.

“Hơn nữa...” Quân Tuyệt muốn nói lại thôi, hắn thấp thỏm thử tới gần Minh Thù:

“Ta thích bệ hạ nên ta hy vọng bệ hạ yên lành.”

“Yêu thích ta đến nỗi có thể buông huyết hải thâm thù?”

Quân Tuyệt gật đầu.

Đây cũng không phải là huyết hải thâm thù của hắn, quan trọng nhất là kẻ đánh bại Tịch Chiếu không phải nàng, là mẫu hoàng nàng.

“Vậy ngươi...” Minh Thù dừng một chút, khóe môi cười đến xán lạn:

“Xem ra mị lực của trẫm vẫn khá lớn nha.”

Ha ha!

Lớn cái cầu!

Lão tử cũng là vì nhiệm vụ mới chịu đựng ngươi!

Đổi thành người bình thường, đâm ngươi một dao cũng còn nhẹ.

Không đúng, vừa rồi bọn họ không phải đang nói chuyện Mạnh Lương sao?

“Bệ hạ, Mạnh Lương...”

“Nên dùng cơm trưa rồi, đi thôi, ngày hôm nay ta ăn chung với ngươi.” Minh Thù đứng dậy, dắt Quân Tuyệt đi ra ngoài điện.

Quân Tuyệt: “...”

Quân Tuyệt mấy lần muốn nói chuyện Mạnh Lương cùng Minh Thù nhưng đều bị Minh Thù hời hợt cho qua.

Dùng xong bữa, Minh Thù cười dịu dàng hỏi hắn: “Ái phi, ngươi thích gì?”

Quân Tuyệt chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà lên, sao cảm giác dối trá vậy nhỉ? Có chuyện cứ nói không được sao? Làm như thế để cho ai nhìn đây!

Chịu đựng cơn buồn nôn, Quân Tuyệt nhanh chóng nhập vai diễn: “Ta thích bệ hạ.”

“Trừ cái này ra.”

Quân Tuyệt lắc đầu.

Minh Thù kiên nhẫn hỏi thêm: “Vậy ngươi có gì muốn làm?”

Xóa bỏ BUG Ninh Phù Dung này, nhân tiện khiến cho ngươi yêu ta.

Lời này có thể nói không?

Không thể!

Quân Tuyệt vẫn lắc đầu như cũ.

“Không có việc gì, ngươi từ từ suy nghĩ, nghĩ ra nói cho trẫm. Ngươi nói yêu cầu gì, trẫm đều bằng lòng cho ngươi.”

Khỉ chứ!

Kẻ thần kinh muốn làm chuyện gì đây!

Sao lão tử lại cảm thấy hơi sợ hãi!

Nàng ta vô duyên vô cớ đối tốt với mình như vậy sao? Khẳng định có âm mưu!

Quân Tuyệt nhìn Minh Thù: “Gì cũng đáp ứng?”

“Ừm.”

“Bệ hạ có thể yêu ta không?”

“Đổi cái khác.”

“Không phải bệ hạ nói gì cũng đáp ứng sao?” Lừa đảo!

“Trừ chuyện này ra.”

Quân Tuyệt suy nghĩ một chút: “Bệ hạ đêm nay... ở lại đây đi.”

Minh Thù há hốc mồm, hai chữ “cự tuyệt” còn chưa nói ra đã bị Quân Tuyệt cắt ngang: “Bệ hạ dù không làm gì, ở lại ở chỗ này cũng được.”

Lên giường, vậy sẽ không do nàng quyết định nữa.

Có câu nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi! Có được thân thể của nàng, sẽ cách không xa việc có được trái tim của nàng ấy nữa, ha ha!

[Cửu thiếu, người không sợ thất thân sao?] Hệ thống yếu ớt nói.

Sợ! Lão tử sợ muốn chết được không!

[Vậy người còn vui mừng như thế?]

Chỉ là vui mừng... trời mới biết hắn đang vui vẻ vì cái gì, có thể là khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ không xa nữa, hắn vui vẻ thì sao, không cho hắn vui mừng sao.

[...] Dược hoàn dược hoàn, làm bậy nha!

Minh Thù nghĩ đến chuyện mình có thể là một hôn quân nên cuối cùng đã bằng lòng ở lại.

Liên Tâm vẫn còn kinh ngạc, bệ hạ tuy là âm thầm đối tốt với phượng quân, chuyện gì cũng đều dành cho thứ tốt nhất nhưng trước kia không để cho phượng quân biết, thời gian tới Tiên Vũ cung đều ít, chứ đừng nói đến việc ngủ lại.

Ngày hôm nay đột nhiên ngủ lại ở chỗ này...

Trước đó gió êm sóng lặng như vậy, còn không phải là bởi vì bệ hạ không ngủ lại Tiên Vũ cung sao, cũng không cho phượng quân thị tẩm sao?

Lần này không biết được đám triều thần bên ngoài kia lại nghĩ cái gì.

Phượng quân muốn thị tẩm, Liên Tâm nhanh đi gọi lão nhân trong cung qua đây, dạy riêng cho Quân Tuyệt bài học, chuẩn bị đầy đủ trang bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK