Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không dám không dám, đại nhân ta không dám chạy." Hồng y nữ quỷ dùng sức lắc đầu, hiện tại ả đâu dám chạy!

Minh Thù cười gật đầu: "Ừ, dám chạy ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."

Minh Thù ăn miếng trái cây cuối cùng, cười xán lạn: "Ta đánh gãy chân, chưa chắc có thể liền lại được đâu."

Trẫm không giống với những con quỷ khác.

"..."

Hồng y nữ quỷ cũng không dám có suy nghĩ khác, ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Thù.

"Xe của ta, còn có người trong đó nữa, mang trở lại cho ta."

Bóng tối xung quanh Minh Thù biến mất, vẫn là con phố vừa rồi. Lúc này cô đứng ở giữa đường, xe đậu ở cách đó không xa, đèn xe bật sáng bao phủ một bóng người đang chật vật đang cầm kiếm gỗ đào chém lung tung.

Tạ Hồi như cảm giác được điều gì, đột nhiên xoay người, kiếm gỗ đào nhắm thẳng về phía Minh Thù, hét lớn: "Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi, dám tính kế với ta!”

Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào xông tới, Minh Thù ngăn hắn lại, Tạ Hồi kêu to: "Xem ta bắt con tiểu quỷ này!"

Minh Thù đẩy hắn lui về phía sau.

"Ngươi xong chưa?"

Tạ Hồi tằng hắng một cái, sửa sang lại quần áo, hất tóc.

"Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi."

Hồng y nữ quỷ: “..."

Minh Thù: "..."

Thần kinh.

"Sao cô không bắt ả lại?" Tạ Hồi quay người về phía Minh Thù nói:

"Đây là lệ quỷ, ta thấy chí ít cũng hai trăm năm rồi."

Minh Thù mỉm cười, đi qua bên cạnh hắn rồi lên xe. Hồng y nữ quỷ tự giác đi theo, sau đó còn quay lại nhìn Tạ Hồi cười quỷ dị.

Tạ Hồi chỉ cảm thấy xung quanh gió lạnh thổi vù vù, hắn giơ kiếm gỗ đào ngắm nhìn bốn phía, trong miệng vừa lẩm bẩm vừa lên xe.

Hồng y nữ quỷ rất yên lặng ngồi ở đằng sau. Minh Thù đang cầm trái cây gặm, cô ăn trái cây cả đêm vậy mà lấy mãi vẫn chưa hết, không bao giờ hết sao?

Tạ Hồi nổ máy nhưng chưa đi được bao xa, xe lại chợt dừng lại.

Chỉ thấy phía trước lóe ra ánh lửa, một chiếc xe buýt ở giữa đường, xăng rỉ trên mặt đất, cách đó không xa có tia lửa, có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

Xung quanh xe tất cả đều là âm khí giống như âm khí trên người hồng y nữ quỷ ngồi phía sau.

Hồng y nữ quỷ thấy ánh mắt Minh Thù xẹt qua, co rúm người lại giải thích: "Trước khi mọi người tới, ta cảm giác trong xe này có một con bé ăn rất ngon, cho nên chỉ tiện tay..."

Có điểu ả còn chưa ra tay, sát tinh Minh Thù đã tới rồi cho nên xe này mới đậu ở đây.

Minh Thù suy nghĩ một chút, mở cửa xe đi xuống.

Đây là một chiếc xe buýt vận chuyển hành khách, từ bên ngoài không nhìn thấy động tĩnh bên trong, không biết người ở bên trong đã chết hay chỉ bị hôn mê.

"Cứu người!" Tạ Hồi vừa gọi điện thoại vừa mang theo kiếm gỗ đào vọt tới.

Minh Thù dựa vào cửa xe, sai nữ hồng y quỷ: "Ngươi đem con bé mà ngươi bảo ngon ra đây."

Hồng y nữ quỷ đáp một tiếng rồi bay ra khỏi xe.

Ầm một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo một cô bé mặc váy trắng từ từ bay lên từ cửa sổ. Tạ Hồi thở hổn hển kéo người ở trong xe ra, thấy hồng y nữ quỷ chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đem được người ra, suýt chút nữa tức đến mức hộc máu. Tại sao người và quỷ lại khác biệt lớn như vậy chứ?

Đôi mắt cô bé váy trắng nhắm chặt, có vẻ rất đau đớn, trong tay nắm chặt một khối ngọc đã vỡ. Hồng y nữ quỷ nhìn cô bé với vẻ thèm thuồng.

"Thích không?"

Giọng nói êm ái vang lên, hồng y nữ quỷ gật đầu liên tục không ngừng, xém tý nữa là chảy cả nước miếng.

"Thích, mùi trên người nó chỉ có thể là đại bổ."

Minh Thù vuốt vuốt tóc cô bé váy trắng, mỉm cười nhìn hồng y nữ quỷ.

"Tốt, chăm sóc cho cô bé thật cẩn thận. Nếu như cô bé thiếu một sợi tóc, ta sẽ bẻ gãy chân của ngươi.

Đây chính là nữ chính, có lẽ sẽ là đồ ăn ngon.

Thành quỷ đã rất khó khăn nên phải tìm một ít đồ ăn ngon.

Hồng y nữ quỷ nhìn nụ cười xán lạn của người trước mặt cô bé, ả dường như cảm giác được ác ý sâu đậm từ bên trong.

Biết rõ ả thích con người này, còn cố ý để ả trông coi, thật đáng ghét!

Hồng y nữ quỷ nhìn nữ chính Tô Đồng mà chảy cả nước miếng, Minh Thù đứng bên ngoài nhìn Tạ Hồi cứu người từ trong xe đi ra.

“Cô nên qua đây giúp đỡ đi!”

Tạ Hồi nhìn Minh Thù hét lên.

Minh Thù nở nụ cười nhu hòa.

"Ta chỉ quản những việc sau khi chết, những việc khi còn sống ta mặc kệ."

Tạ Hồi biết địa phủ có quy củ của địa phủ, có điều…

"Vậy sao cô còn cứu người kia? Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu."

"Ta chỉ muốn cứu một người." Ngươi cho rằng ai ai cũng đều là nữ chính, đáng để trẫm đi cứu sao?

Tạ Hồi: "..."

Tạ Hồi cũng không nói nhảm với Minh Thù, tiếp tục ra bên ngoài cứu người. Hắn đã kéo ra sáu người, ngay khi Tạ Hồi chuẩn bị quay trở lại, dưới xe buýt bất ngờ bắn ra những tia lừa, trong khoảnh khắc bùng lên ngọn lửa lớn.

Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, Tạ Hồi nếu không chạy nhanh thì cũng bị nổ trúng.

Tạ Hồi đứng bên ngoài ngọn lửa lau mồ hôi trên đầu.

Hắn quay đầu, Minh Thù vẫn đứng nguyên chỗ cũ, độ cong khóe miệng chưa từng thay đổi giống như một bức vẽ.

-

Xe cứu thương và xe cứu hỏa hú còi đến, đám cháy nhanh chóng bị dập tắt. Bên trong có lẽ không còn người sống, cũng chỉ có những người được hắn cứu ra trước đó là còn sống.

Tạ Hồi và những người này cùng được đưa tới bệnh viện thành phố Đông Hoa, Tô Đồng tất nhiên cũng được xe cứu thương mang đi.

"Đại nhân." Thẩm Hàm Nguyệt tìm được Minh Thù tại cửa bệnh viện.

"Giải quyết xong rồi sao?"

"Đưa xe chuyển phát nhanh này trở về địa phủ trước." Minh Thù phân phó đâu vào đấy.

"Tạm thời không biết có còn xảy ra chuyện gì không, người đứng sau màn còn chưa tìm được, chẳng qua chỉ bắt được một tiểu quỷ."

Thẩm Hàm Nguyệt đã thấy lệ quỷ đang lơ lửng cách Minh Thù không xa. Bởi vì ả rất sợ Minh Thù nên khi Thẩm Hàm Nguyệt thấy ả mới không lập tức ra tay.

"Rõ." Thẩm Hàm Nguyệt đón lấy chiếc xe chuyển phát nhanh. "Đại nhân, bây giờ ngài..."

"Có việc ta sẽ liên hệ với cô." Minh Thù cắt lời Thẩm Hàm Nguyệt, quay đầu mỉm cười.

"Nhớ kỹ mỗi ngày đều đốt cho ta đồ ăn ngon, càng nhiều càng tốt, đừng bao giờ quên."

"Vâng…"

Minh Thù bay vào bệnh viện, hồng y nữ quỷ như một làn khói đuổi kịp Minh Thù.

Bệnh viện có âm khí rất nặng, hồng y nữ quỷ rất thích nơi đây, bay lên bay xuống.

"Cô bé kia ở chỗ nào?"

"Đã chuyển tới phòng bệnh, cô ta không có gì đáng ngại.” Hồng y nữ quỷ bay tới phía trước Minh Thù dẫn đường.

Tạ Hồi ngồi ở ngoài phòng bệnh để tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, ánh mắt quét qua Minh Thù đang mang hồng y nữ quỷ vào bên cạnh phòng bệnh, đứng lên một cách vô thức.

Người của địa phủ và lệ quỷ làm bạn có vẻ kỳ quái, có điều nghĩ đến việc cô ta là An Ca, Tạ Hồi mới tỉnh táo một chút.

Trong phòng bệnh.

Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt nằm trong phòng bệnh, phía trên có vài con tiểu quỷ đang lơ lửng. Minh Thù đi vào, đám quỷ này thấy con quỷ mới vào lợi hại hơn so với bọn chúng, lập tức chạy về phía các góc tường.

Hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là ngọc của nữ chính vỡ rồi nên đã dẫn những tiểu quỷ này tới đây, có thể thấy nữ chính có điểm khác biệt.

"Em gái tôi không sao chứ, sao lại xảy ra tai nạn xe chứ? "

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng của một nam một nữ nói chuyện với nhau.

"Ngươi ở đây trông coi cô bé, không cho phép con quỷ nào tới gần nó, hiểu chưa?"

Quỷ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Hồng y nữ quỷ ra dấu là mình biết rồi.

Minh Thù có thể tự do lựa chọn khiến con người có khả năng thấy hoặc không thấy mình, cho nên khi cô bước ra cũng không ai phát hiện.

Bên ngoài phòng bệnh có một cô gái trẻ đang đứng, vẻ ngoài rất giống với Tô Đồng. Cô ta nắm tay bác sỹ tỏ ra rất lo lắng hỏi về tình trạng của Tô Đồng.

Người không biết, tuyệt đối sẽ bị đánh lừa bởi dáng vẻ của cô ta.

“Yên tâm, bệnh nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi." Bác sĩ giải thích với Tô Nhu, sau đó vội vã rời đi vì bận rộn.

Sau khi bác sĩ xoay người rời đi, ánh mắt Tô Nhu liền lộ ra vẻ chán ghét và nhăn nhó.

Minh Thù đứng bên cạnh cô ta chứng kiến tất cả, Tô Nhu cảnh giác liếc qua chỗ Minh Thù nhưng không thấy gì. Cô ta nghi ngờ nhìn mấy lần, cuối cùng mới xoay người vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh những con quỷ khác đều không thấy nữa, hồng y nữ quỷ ngồi ở trên bệ cửa sổ đối diện.

Tô Nhu vào phòng cảm thấy căn phòng hơi lạnh nhưng cô ta nhìn quanh vẫn không thấy gì, chỉ cho rằng có thể do âm khí ở bệnh viện hơi nặng.

“Sao mày còn chưa chết?” Tô Nhu đứng trước giường bệnh của Tô Đồng, ánh mắt đầy thù hận. Hình như cô ta thấy miếng ngọc Tô Đồng đang nắm chặt trong tay, cười lạnh một tiếng: “Không chết cũng tốt, mày hãy thử nếm trải tất cả những gì trước đây tao từng chịu đựng.”

Tô Nhu lấy ra một lọ nhỏ từ trong túi, hình như muốn cho Tô Đồng uống.

“Tiểu Hồng, ngươi đi hù dọa cô ta đi.”

Hồng y nữ quỷ tiến lại gần Minh Thù.

“Tên của tôi không phải là Tiểu Hồng, tôi tên... được rồi, Tiểu Hồng thì Tiểu Hồng. Hù dọa thế nào? Dọa cho sợ hay là hù cho chết?”

“...” Ma quỷ đều hành động vênh váo như vậy sao?

“Dọa nhẹ nhàng thôi, đừng dọa đến điên là được.” Sợ thành kẻ ngốc, thù hận của trẫm biết tìm ai đòi lại.

“A...” Tiểu Hồng bay tới trước mặt Tô Nhu.

Âm khí nồng nặc khắp nơi, tiếp đó trước mặt Tô Nhu liền xuất hiện một khuôn mặt quỷ máu me đầm đìa.

Tiểu Hồng nghĩ Tô Nhu sẽ thét chói tai nhưng ngược lại không có. Tô Nhu nhanh chóng lấy ra một lá bùa dán lên gáy Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn lá bùa đang bay bay cản trở trước mặt bèn đưa tay lấy xuống. Lá bùa tự cháy, lúc này Tô Nhu mới xanh mặt.

“Ngươi đừng qua đây!” Làm quỷ lâu như vậy, kiếp trước lại gặp qua nhiều, Tô Nhu không sợ quỷ thế nhưng cô ta vẫn phải kiêng kỵ năng lực quỷ. Hiện tại, cô ta chỉ là một con người, một người bình thường.

Tiểu Hồng há miệng to đẫm máu, nhào qua phía Tô Nhu.

Tô Nhu xoay người chạy ra ngoài cửa, Tiểu Hồng biết bên ngoài còn có Tạ Hồi nên không đuổi theo.

Tạ Hồi đứng ở ngoài cửa, Tô Nhu đi ra ngoài sẽ đụng phải hắn.

“Sao vậy?” Tạ Hồi có trực giác liền hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Vừa rồi hắn phát hiện An Ca và hồng y nữ quỷ đều vào phòng bệnh này.

Hai con quỷ sẽ không thông đồng làm bậy, ăn cô gái nhỏ kia chứ?

Tô Nhu nhanh chóng kiềm lại cảm xúc: “Không có, không có việc gì.”

Tạ Hồi hồ nghi, Tô Nhu gượng cười, hình như con quỷ không đuổi theo phía sau. Cô ta nhanh chóng đi về phía toilet.

Tạ Hồi nhìn theo bóng lưng Tô Nhu càng thấy nghi ngờ, hắn suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Vừa đi vào liền thấy hai con quỷ một trái một phải tung bay hai bên trong phòng bệnh của Tô Đồng, tư thế đó như sắp ra tay.

“Các người làm gì đấy!” Tạ Hồi đóng cửa lại.

Tiểu Hồng quả thật rất muốn ăn nhưng có Minh Thù ở bên cạnh, ả nào dám. Chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, chỉ được nhìn mà không được ăn, thật là khó chịu, không gì khó chịu hơn cảm giác này.

“Ồn ào cái gì, tôi sẽ không ăn cô ấy.” Minh Thù bay xa một chút.

“Ngươi vào đây làm gì?”

Tạ Hồi: “…”

Tôi tới xem có phải cô chuẩn bị ăn thịt người, không muốn làm nhân viên công vụ nữa không.

Không biết từ đâu, Minh Thù moi ra một ổ bánh mì vừa gặm vừa bay. Vừa bay ra xa một mét liền nghe bên kia thét chói tai hai tiếng.

Tô Đồng tỉnh rồi.

Tỉnh lại thấy khuôn mặt đầm đìa máu, sợ đến hồn bay phách lạc.

Sau đó là tiếng thét của Tiểu Hồng.

“Ngươi là quỷ la gì mà la?”

Muốn hù chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

“Là cô ấy thét trước!” Tiểu Hồng đẩy hết trách nhiệm cho Tô Đồng.

“Mọi người đừng tới đây.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đồng trắng bệch.

Ở đây, chỉ có Tạ Hồi là người. Hắn tằng hắng một cái: “Cô đừng sợ, tôi là thiên sư, sẽ không để bọn họ hại cô.”

Tô Đồng cũng có thể phân biệt người và quỷ, Tạ Hồi nói chuyện với cô gái một lúc. Tuy vẫn còn sợ nhưng đã khá hơn nhiều.

Cô nhìn Tiểu Hồng trở về bình thường, lại nhìn Mình Thù cách đó không xa đang gặm bánh mì... Quỷ cũng có thể ăn bánh mì sao?

“Tôi nhớ, hình như tôi gặp tai nạn... Đây là bệnh viện sao? Mọi người... ở đây làm gì?” Tô Đồng không biết vì sao mình có thể thấy mấy thứ này, rất lâu, đã rất lâu rồi không thấy.

“Ây, không sai, cô bị tai nạn xe, tôi đã cứu cô.” Minh Thù cười híp mắt nói.

Tô Đồng kinh ngạc, cô nhìn về hướng Tạ Hồi, muốn nhận được một câu trả lời từ Tạ Hồi.

Tuy Tạ Hồi cảm thấy rất vô nghĩa nhưng vẫn gật đầu, đây là sự thật.

“Cô, tại sao cô muốn cứu tôi?”

Một con quỷ cứu mình, Tô Đồng cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Trong ấn tượng của cô, quỷ đều rất đáng sợ. Giống như con quỷ áo đỏ bên cạnh, với vẻ ngoài dữ tợn và đều muốn ăn cô.

“Cô biết nấu cơm không?” Minh Thù bay tới gần một chút, hỏi với vẻ mong đợi.

Làm quỷ rất khó khăn, không tìm được ai nấu ăn ngon, thật xin lỗi dạ dày của trẫm.

Con quỷ này thật không giống với những con quỷ mà Tô Đồng từng gặp qua, trên người cô ấy không có âm khí. Nếu như không phải Tạ Hồi nói cho cô biết, cô sẽ cho rằng đó là một con người.

Hơn nữa cô ấy rất đẹp, mang theo một nụ cười ấm áp. Tô Đồng dường như cảm thấy quỷ cũng không còn đáng sợ nữa.

“Biết chứ.” Thế nhưng việc này thì có quan hệ gì với việc cứu Tô Đồng?

Minh Thù cười càng ấm áp: “Để báo đáp ơn cứu mạng, có phải cô nên cảm tạ tôi không?”

“Ơ...” Tô Đồng nói với vẻ thấp thỏm: “Vâng... đúng vậy.”

“Tôi không cần cô lấy thân báo đáp, cô nấu cho tôi ăn là được rồi.” Minh Thù rất mong chờ vào tài nấu nướng của Tô Đồng, nếu có đẳng cấp của một đầu bếp thì càng tốt.

Vì sao cô cảm thấy việc này càng ngày càng kỳ lạ nhở?

Tạ Hồi ở bên cạnh cũng đồng cảm. Không phải một mình cô có cảm giác sai sai, hắn cũng thấy sự việc này có chút kỳ lạ.

Nhân viên công vụ đến từ địa phủ có vẻ ngoài không giống với yêu tinh quỷ quái.

-

Tạ Hồi không thể chờ lâu nhưng Minh Thù và Tiểu Hồng chính là những con quỷ rảnh rỗi, hai con quỷ bay lơ lửng trong phòng của Tô Đồng. Tô Đồng sợ sệt chui trong chăn, tại sao các cô ấy còn chưa đi.

“Em gái.”

“Chị.” Mắt Tô Đồng sáng ngời. Có người đến, cô không cần phải sợ hãi nữa.

Tô Nhu bước vào, ánh mắt không ngừng đảo khắp phòng, không phát hiện gì khác thường. Lúc này cô ta mới đi vào trong, nụ cười trên mặt thật ngọt ngào: “Làm chị sợ muốn chết, em không có việc gì thật may mắn, chị đã hỏi bác sĩ, không có gì đáng ngại.”

“Dối trá.” Tiểu Hồng bay tới bên cạnh Minh Thù, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Tô Nhu.

Vừa rồi cô gái này không phải muốn hại cô gái trên giường sao nhưng bây giờ lại làm ra vẻ như tỷ muội tình thâm.

Con người thật dối trá.

Minh Thù không có phản ứng gì, tiếp tục gặm bánh mì.

“Bây giờ muộn quá rồi, ba mẹ không mua được vé cho nên không thể lập tức về đây.” Tô Nhu an ủi Tô Đồng:

“Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, sẽ có thể xuất viện nhanh thôi.”

Tô Nhu xoay người đi rót nước cho Tô Đồng. Nhân lúc quay lưng với Tô Đồng, cô ta đã cho thêm một ít bột phấn vào nước.

Minh Thù gặm hết miếng bánh cuối, nhấc tay đẩy tới một luồng âm khí. Đầu ngón tay Tô Nhu cứng ngắc, ly nước rơi xuống đất vỡ vụn.

Tô Nhu cảm thấy rợn tóc gáy như thể bị ai đó nhìn chằm chằm nhưng không thấy ai cả.

Con quỷ đó vẫn ở đây sao?

“Chị?” Tô Đồng cảm thấy kỳ lạ nhìn Tô Nhu, ân cần hỏi: “Chị không sao chứ?”

Tô Nhu nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao cả, trượt tay thôi, chị đi dọn dẹp.”

Tô Nhu không dám làm gì nữa, cô ta không rõ đấy là thứ gì. Nếu lỡ chọc giận đối phương, đối với cô ta mà nói chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Nếu như đến để phá Tô Đồng, vậy thì không phải rất tốt sao.

Tô Nhu lo lắng nếu tiếp tục ở đây sẽ gặp chuyện cho nên cô mượn cớ rời đi, tuy rằng Tô Đồng rất sợ nhưng cũng không nghi ngờ.

Ngày hôm sau, mẹ của Tô Đồng đã trở về. Có mẹ ở đây, Tô Nhu không dám làm càn nữa, mỗi ngày đều diễn thật tròn vai người chị tốt.

Có cảnh sát qua hỏi chuyện Tô Đồng, Tô Đồng nói hết chuyện xảy ra trên xe với cảnh sát, so với những chuyện người khác đã kể thì cũng không khác mấy nên không có thêm thông tin gì.

Lúc gặp chuyện không may, Tô Đồng vẫn còn mang miếng ngọc trên người cho nên cô không nhìn thấy gì cả.

Tô Đồng ở lại bệnh viện thêm vài ngày, Minh Thù và Tiểu Hồng cũng đợi ở đây. Ở chung vài ngày, hai con quỷ cũng không làm hại cô, Tô Đồng không còn sợ hãi nữa.

Ngược lại thì lúc Tô Nhu tới, thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài chuyện kỳ quái nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

“Sao ngày nào cô cũng ăn vậy, cô có phải là quỷ không đấy?” Tiểu Hồng đã muốn hỏi Minh Thù từ lâu, song ngại Minh Thù khủng bố nên vẫn không dám hỏi.

Hôm nay thật sự không nhịn được nữa, cô nhất quyết phải hỏi.

Có con quỷ nào cả ngày ôm đồ ăn vặt ăn chứ.

Cũng không phải quỷ chết đói nha.

Đã là quỷ thì nên hấp thu âm khí để trở nên lớn mạnh, sao lại ăn mấy đồ ăn tầm thường này.

“Ta có phải là quỷ hay không, không phải ngươi rõ nhất sao?” Minh Thù liếc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cười ha ha. Minh Thù đột nhiên níu lấy gáy cô:

“Đã là ma quỷ, sao cô vẫn duy trì đầu óc minh mẫn như vậy?”

Thông thường ma quỷ không thể nhận thức rõ ràng nhưng hai con quỷ này lại khác.

Tiểu Hồng sợ hãi: “Tôi cũng không biết… Tôi vẫn luôn như vậy, chắc là trời sinh?”

Tiểu Hồng không nói bậy, mặc dù cô là quỷ nhưng cô biết mình không giống những con quỷ khác, đây cũng có thể là lý do người đó tìm đến cô.

Trong phòng bệnh, mẹ Tô Đồng đang thu dọn đồ đạc, bà đột nhiên ồ một tiếng, đem một vật đến trước mặt Tô Đồng: “Đồng Đồng, sao ngọc này lại vỡ rồi?”

“Lúc con tỉnh lại đã vỡ rồi.”

Tô Đồng nói, cô biết ngọc này là do một vị thiên sư cho. Cũng vì khối ngọc này mà nhiều năm như vậy cô mới không nhìn thấy quỷ.

“Chuyện lớn như vậy, tại sao con không nói với chúng ta?” Mẹ Tô vô cùng khẩn trương:

“Con có thấy thứ đó không?”

Tô Đồng liếc mắt nhìn Minh Thù và Tiểu Hồng: “Tạm thời không có.”

Cô không muốn để cho mẹ Tô lo lắng, hơn nữa ở bệnh viện trừ hai con quỷ này, cô quả thật không thấy con quỷ nào khác nữa.

Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm.

Không thấy là tốt rồi.

Tô Đồng cẩn thận hỏi: “Mẹ, cái này có thể sửa không?”

Mẹ Tô cũng không chắc: “Chắc có thể…”

Bà chần chờ nói: “Đợi ngày mai mẹ dẫn con đi tìm xem sao.”

Nếu như con gái không thấy những thứ kia nữa thì quá tốt, nếu như vẫn thấy…

“Mẹ, em gái, xe tới rồi, chúng ta đi thôi.” Tô Nhu đứng ở cửa gọi mọi người, ánh mắt cô rơi vào miếng ngọc trên tay mẹ Tô, hơi nghi hoặc. Sau đó cô ta rời ánh mắt đi, làm như không thấy: “Mẹ, buổi tối làm chút đồ ăn ngon cho em gái nha. Gần đây ở bệnh viện chắc chắn không ăn được gì ngon, một lát nữa con đi mua thức ăn.”

Mẹ Tô cất ngọc đi, tùy ý trả lời một tiếng, sau đó lại quay sang Tô Đồng hỏi han ân cần.

Tô Nhu cắn môi, chủ động qua xách đồ đạc.

“Ôi chao, bà mẹ này cũng thật bất công, thảo nào bà Tô Nhu kia lại muốn giết chết Tô Đồng.” Tiểu Hồng bên cạnh nhổ nước bọt.

Minh Thù cười khẽ, Tô Nhu vốn không nên làm con gái của mẹ Tô, mẹ Tô không thích cô ấy, thật tội nghiệp.

Hơn nữa, chỉ là mẹ Tô cưng chiều Tô Đồng nhiều hơn một chút nhưng đối xử với Tô Nhu cũng không giống người ngoài như những nhà khác. Tô Đồng có, cô ta cũng có, là vì Tô Nhu muốn quá nhiều.

“Những cảnh sát này có vai trò gì chứ, tra cái gì cũng không ra, các người phải bồi thường cho con gái chúng tôi.”

“Con gái đáng thương của tôi, con gái của tôi.”

Một đám người vây quanh trước cửa bệnh viện, động tay động chân với cảnh sát.

Đây là gia đình của những người chết trên chuyến xe bus, nghe nói học cùng trường với Tô Nhu. Bọn họ đi đến thành phố lân cận để tham gia cuộc thi hùng biện, ai mà biết lúc trở về lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Cậu cứu bọn họ, vì sao không cứu con gái của tôi, vì sao? Vì sao không cứu con gái của tôi, nó còn nhỏ như vậy.”

“Nếu cậu cứu nó, nó sẽ không phải chết, vì sao cậu không cứu nó, vì sao?”

Tạ Hồi đứng ở giữa đám đông, có người lôi hắn ra vừa khóc vừa mắng.

Tạ Hồi chỉ còn mặc một chiếc quần đùi hoa, tóc bị những người nhà này giựt đến rối bù, quần áo cũng không còn, bả vai bị cào đến rỉ máu, khuôn mặt hơi chau mày.

“Mẹ...”

Đến lúc này, Tô Đồng mới biết bạn học của cô đều chết hết.

“Đồng Đồng, không sao đâu, không liên quan tới con.” Mẹ Tô lập tức an ủi, ở bên cạnh che chở cho cô di chuyển ra ngoài:

“Đừng sợ, mẹ ở đây.”

Nhưng mà họ vẫn chưa thể đi được vì đang bị những thân nhân phẫn nộ này cản lại.

Bọn họ dùng những từ ngữ độc ác công kích Tô Đồng.

“Vì sao không phải là mày chết.”

“Sao mày vẫn còn sống, mày dựa vào cái gì mà sống. Chúng nó đều chết thì mày làm sao mà sống được.”

Mẹ Tô Đồng hết mình bảo vệ con gái, mắng những người đó tới đỏ mặt tía tai.

Minh Thù đứng ở sau, nhìn Tạ Hồi, vừa lúc Tạ Hồi cũng nhìn cô, hắn nở nụ cười khổ, ai mà biết chuyện lại xảy ra thế này.

Hắn đã hết sức cố gắng cứu những đứa trẻ đó.

Minh Thù bay vào đám người.

Lòng người nhỏ nhen.

Đến độ có thể nói ra những lời chết chóc như vậy đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi như con mình.

Chỉ vì con họ đã chết.

Cho nên mày cũng không nên sống.

Minh Thù kéo tay Tô Đồng, Tô Đồng giật mình đơ toàn tập, tiếp đấy cô cảm giác áp lực đến nghẹt thở ở trước mặt cũng biến mất.

Sức mạnh vô hình đã tạo ra một con đường, mẹ Tô khóc, đưa Tô Đồng chạy ra ngoài.

Tô Đồng phát hiện Minh Thù và Tiểu Hồng luôn theo cô. Trên đường cô nhìn thấy rất nhiều quỷ, có con còn bay theo cô nhưng chẳng biết tại sao lại không dám tiến lên.

Nguyên nhân chắc là hai cô quỷ này.

Hai cô quỷ thật sự rất tốt.

Tô Đồng nghĩ vậy.

-

Nhà họ Tô.

“Đại nhân.” Thẩm Hàm Nguyệt đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Hồng tạm trốn đi thật xa, sợ Thẩm Hàm Nguyệt đóng gói mình chuyển phát nhanh về địa phủ.

“Chuyện gì?” Minh Thù dựa vào bàn học của Tô Đồng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

“Đại nhân, ngài biết một khu vực sẽ có hai dẫn hồn giả. Thành phố Đông Hoa cũng không ngoại lệ nhưng có một dẫn hồn giả... đã bãi công từ lâu rồi. Tôi muốn xin đổi một dẫn hồn giả để phụ trách khu vực này, nếu không... một mình tôi không làm xuể được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK