Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Linh Yển dọn dẹp xung quanh quan tài, có mấy chiếc hộp xung quanh quan tài. Mặc dù hộp không được mở ra nhưng Minh Thù vẫn có thể cảm giác được âm khí âm u.

Mà ở vị trí phần đuôi quan tài, rõ ràng thiếu đi một chiếc hộp.

Linh Yển nhìn một lúc rồi đem vùi về lại trong đất.

Hắn liếc mắt nhìn quan tài, tìm được nắp quan tài đậy xong liền lấp hố lại.

“Ngươi không hiếu kỳ là ai làm sao?” Đào quan tài của người ta lên nhưng lại không mang thứ gì đi.

Linh Yển phủi phủi tay, liếc nhìn Minh Thù: “Đào rất tùy tiện, chắc là người không biết gì. An Ca, trước đây cô rất thông minh mà.”

Minh Thù nghĩ đến chuyện trước khi đến đây được nghe qua những lời bán tán ở thôn Đại Tần, cô cười một cái, lười biếng nói: “Đói bụng, không muốn động não.”

Ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, heo sao!

“Bây giờ chúng ta làm gì?”

“Đợi.” Linh Yển rời miếu đá, hắn yên lặng nhìn chằm chằm miếu đá: “Vì mấy thứ này nên sẽ đến thôi.”

“Ừm, xuống núi ăn gì đi.” Dù sao cũng không liên quan gì đến trẫm, trẫm muốn ăn no rồi trở về tăng giá trị thù hận thôi.

Linh Yển: “...”

-

Cách một trăm cây số trên đường cao tốc tỉnh.

Một người đàn ông mặc áo sườn xám kiểu Trung Quốc ngồi ở ghế lái phụ từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Tài xế là một người đàn ông khỏe mạnh, nhìn trang phục hẳn là người bản xứ.

“Ta nói đại sư nghe, ông từ xa xôi tìm đến chỗ này của chúng tôi làm gì vậy?” Người đàn ông nói giọng phổ thông không được chuẩn lắm, giọng còn to nên trong xe đều là giọng của hắn.

Tô Nhu ở phía sau bị đánh thức, cô chậm rãi ngồi dậy nhìn sơ qua xung quanh không thấy được Cô Dực, cô thầm thở phào một hơi.

Triệu Đức Sinh mở mắt to, cười ôn hòa: “Ông anh, anh từng nghe qua Tây Sở quốc bao giờ chưa?”

“Tây Sở quốc?” Người tài xế lắc đầu:

“Sở quốc thì tôi có nghe qua, địa điểm Sở quốc xưa kia cũng không ở đây, nhìn tiên sinh ăn mặc trang phục này là khảo cổ sao?”

“Anh cũng biết khảo cổ sao?”

“Hả, không đâu, Tây Bắc chúng tôi mặc dù không giống như những nơi khác thế nhưng những nhóm đến khảo cổ cũng không ít, nhưng cũng không có kết quả gì.”

Triệu Đức Sinh cười không rõ ý tứ: “Tây Bắc là chỗ tốt.”

“Tốt cái gì chứ, nghèo chết.”

“Triệu tiên sinh.” Tô Nhu gọi một tiếng:

“Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”

Triệu Đức Sinh quay đầu, ánh mắt đảo qua người cô, rõ ràng hơi không vừa ý, nhưng vẫn cho tài xế đỗ lại: “Nhanh lên một chút.”

Tô Nhu cắn môi gật đầu, xuống xe đi vệ sinh.

Chờ cô trở lại, Cô Dực đã ngồi ở đằng sau, Triệu Đức Sinh không biết hay là không thấy được, hay là giả bộ như không thấy, luôn miệng nói chuyện với tài xế.

Tô Nhu lạnh sống lưng, chậm rãi lên xe.

Xe khởi động, tiếp tục đi về phía Tây Bắc.

Thực sự dung mạo Cô Dực rất đẹp trai, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi hiên ngang, toàn thân đều lộ ra vẻ thân sĩ. Nhưng Tô Nhu biết hắn ta rất điên cuồng, giết người giết quỷ đều không chớp mắt.

Không biết vì sao Triệu Đức Sinh lại muốn thức tỉnh hắn.

Tô Nhu không dám ngồi quá gần hắn, Cô Dực lại chủ động ngồi lại, tay lạnh như băng đặt lên đùi cô, đầu ngón tay thuần thục tiến vào làn váy.

Tô Nhu chỉ cảm thấy có một con rắn độc trườn theo bắp đùi của cô ta làm cô dựng cả tóc gáy.

Cô ta cắn môi, không dám lên tiếng.

Có lẽ là có Triệu Đức Sinh và tài xế, Cô Dực chỉ dùng tay dày vò cô chứ không làm gì quá đáng.

“Kỳ quái... sao đột nhiên trở nên lạnh.”

Tài xế xoa xoa cánh tay, chà xát đến nổi da ga.

Triệu Đức Sinh liếc mắt nhìn về phía sau. Cô Dực ôm Tô Nhu, tay còn đặt ở dưới lớp váy của cô nhưng ánh mắt lại nhìn phía trước, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.

Triệu Đức Sinh tâm lý ném cho Tô Nhu một chiếc áo: “Hơi lạnh đấy, đừng để bị lạnh.”

Chiếc áo vừa lúc che đi chân Tô Nhu và tay Cô Dực. Cô Dực nhìn cười với Triệu Đức Sinh một cái.

Tô Nhu nhìn Triệu Đức Sinh với vẻ cầu cứu nhưng Triệu Đức Sinh đã quay đầu về lại.

Chiếc áo đắp lên trên đùi Tô Nhu, Cô Dực ôm cô đặt ngay trên đùi mình, xốc váy cô lên. Tô Nhu hoảng sợ nhìn hắn, đừng...

Phía trước có người.

Cô Dực đưa tay che mắt của cô lại, Tô Nhu kinh hồn bạt vía, rất sợ hắn moi mắt cô ra.

Tô Nhu hận.

Tất cả những điều đáng lý là do Tô Đồng phải chịu, tại sao lại bắt cô tới chịu thay.

Vì sao...

“Ối, cô gái này...” Tài xế phát hiện Tô Nhu khác lạ, cố gắng quay đầu hỏi.

“Phía trước có phải sắp đến huyện An Phong rồi không?”

Tài xê bị Triệu Đức Sinh cắt ngang lời nên quay qua trả lời:

“Sắp rồi, qua trạm thu phí trước mặt chính là địa phận huyện An Phong rồi. Nhờ mấy năm gần đây có chính sách tốt để sửa đường, nếu không... chúng ta muốn đi huyện An Phong phải tốn rất nhiều thời gian.”

Tô Nhu hoàn toàn không dám ngẩng đầu, sợ bị tài xế trước mặt phát hiện sự khác lạ. Tài xế bị Triệu Đức Sinh quấn lấy hỏi, trong lúc nhất thời không đếm xỉa tới cô, Cô Dực lại càng thêm không kiêng nể gì cả.

-

Đêm lạnh như nước, thân thể Tô Nhu giống như một tảng băng. Mỗi lần Cô Dực muốn cô xong, cô cảm giác mình giống như người được vớt ra từ trong hố băng.

Cô được Triệu Đức Sinh đỡ, sắc mặt tái nhợt đi về hướng khách sạn.

“Ba phòng.” Tài xế đến tiếp tân đặt phòng, bởi vì cần phải có chứng minh nhân dân nên hắn đến hỏi Triệu Đức Sinh. Nhưng Tô Nhu không có, tài xế nói với lễ tân một hồi mới xong được chuyện phòng ở.

Khách sạn không có thang máy nên phải đi thang bộ, một chàng trai mặc quần cộc hoa đón tiếp nói: “Tôi còn ở huyện An Phong, yên tâm đi, có thể xảy ra chuyện gì...”

Ánh mắt Tạ Hồi rơi trên người Tô Nhu, dường như vô cùng kinh ngạc về chuyện Tô Nhu tại sao lại ở chỗ này. Triệu Đức Sinh đỡ Tô Nhu đi nhanh qua, có mấy bước sai nhịp.

“À, đang nghe đây.” Tạ Hồi nói với người trong điện thoại phía bên kia:

“Tôi có chút việc nên cúp trước nhé.”

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu, người đi lên trên đã biến mất.

Vừa rồi sao hắn cảm giác có âm khí không bình thường?

Nhưng cảm giác kỹ thì giống như không có.

Còn Tô Nhu tại sao lại ở chỗ này?

Tạ Hồi nhớ tới chuyện lần trước, người đàn ông đi cùng Tô Nhu kia... Tạ Hồi vỗ đầu một cái, chân nam đá chân chiêu vội đuổi theo lên trên.

Nhưng hắn tìm toàn bộ khách sạn cũng không tìm được người.

Triệu Đức Sinh nhận ra Tạ Hồi, đi lên xong liền từ bên kia đi xuống lại rồi rời khỏi khách sạn.

Hiện hắn không muốn chọc đến đám thiên sư như Tạ Hồi.

Tạ Hồi không tìm được người, càng nghĩ càng không đúng, hắn rời khách sạn đi thẳng đến thôn Đại Tần.

Minh Thù và Linh Yển đều còn ở thôn Đại Tần. Lúc trước hắn đi có gặp nhưng trong thôn chỉ là người chết, có đứa bé bị điên, cũng không có chuyện khác nên hắn rời đi nơi khác.

Giờ mới vừa trở lại huyện An Phong chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì gặp Tô Nhu.

Thôn Đại Tần và huyện An Phong cách nhau hai mươi cây số, buổi tối sẽ không có xe đi đoạn đường đó nên hầu như chỉ dựa vào đi bộ, cho nên Tạ Hồi đến đó thì cũng đã là nửa đêm.

Trong thôn rất yên tĩnh, hắn nhìn phía xa liền thấy Minh Thù và Linh Yển đang bay ở bên ngoài một hộ gia đình.

Linh Yển rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, khuôn mặt âm trầm.

“Hai người đang làm gì đấy?” Tạ Hồi chạy tới, cũng nhìn vào bên trong một chút, chỉ thấy trong đám heo đó có một con heo mẹ đang sinh một con heo con.

Tạ Hồi: “...”

Hai kẻ thần kinh này nửa đêm bay đến bên ngoài nhà người ta nhìn heo mẹ sinh heo con sao, đúng là sở thích khác người.

“Ái chà, Tạ thiên sư.”

Tạ Hồi: “...”

Mỗi lần cô ấy gọi mình là Tạ thiên sư, cứ luôn cảm giác cô ấy đang châm chọc mình vậy.

"Đi thôi." Nhìn thấy Tạ Hồi, sắc mặt Linh Yển càng trầm hơn, kéo Minh Thù bay về phía thôn.

"Này, chờ tôi một chút, có việc cần nói với cô." Tạ Hồi hấp tấp chạy theo sau.

"Vừa rồi ở huyện An Phong tôi nhìn thấy Tô Nhu."

Nghe được tên Tô Nhu, Minh Thù ngừng lại. Linh Yển túm không được, lập tức trở mặt:

"An Ca, cô có đi hay không?"

Tạ Hồi: "..."

Chả hiểu sao hắn có cảm giác “Người ấy và tôi em chọn ai”.

"Ngươi chọn ta hay chọn hắn!"

Giọng Linh Yển gần như vang lên đồng thời với lúc ý nghĩ trong đầu Tạ Hồi xuất hiện.

Tạ Hồi: "..."

Không ngờ có một ngày, hắn cũng trở thành nam thứ trong câu chuyện cẩu huyết.

"Không cho ta ăn chân giò, ai thèm chọn ngươi." Minh Thù dứt khoát bỏ rơi Linh Yển, tràn đầy phấn khởi hỏi Tạ Hồi:

"Tô Nhu tới đây làm gì? Ở đâu?"

Tạ Hồi ngó Linh Yển phía sau sắc mặt đang đen như đáy nồi, lúng túng không thôi. Người này có phải là hiểu lầm gì rồi không?

Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào thề: "Người quỷ khác biệt, ta tuyệt đối không có tà niệm với An Ca."

Ầm ầm.

Tiếng sấm không báo trước trên đỉnh đầu vang lên.

Tạ Hồi sợ đến mức lập tức thu hồi kiếm gỗ đào.

Minh Thù và Linh Yển hầu như đồng thời nhìn về phía hắn. Một người mặt chứa ý cười, có thâm ý khác, một người âm u biến hóa kỳ lạ, đằng đằng sát khí.

"Trùng hợp, trùng hợp..." Hắn thực sự không có tâm tư khác với An Ca, ông trời đột nhiên cho sét đánh cái gì.

Rào rào…

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống ầm ầm.

Tạ Hồi chớp mắt đã bị ướt sũng.

-

Hai quỷ một người tìm được một căn phòng không có người ở. Tạ Hồi muốn cởi quần áo ra hơ cho khô, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Linh Yển bắt phải mặc trở lại, chỉ có thể mặc quần áo ướt ngồi trước đống lửa.

"Mọi người tới đây để làm gì?" Trước đó hắn cảm thấy Minh Thù ở chỗ này, dù thấy huyện An Phong không có gì khác thường cũng không rời đi.

"Ngươi tới đây làm gì?" Minh Thù đang gặm khoai lang không biết lấy ở đâu ra.

Linh Yển đứng bên cạnh đưa tay kéo Minh Thù vào lòng mình, đánh dấu chủ quyền.

"Không phải lúc trước tôi bảo với cô rồi sao." Tạ Hồi vắt vạt áo, phàn nàn nói:

"Có thiên sư nói huyện An Phong âm khí dị thường nhưng bọn họ không rảnh, nên chỉ có ta đi tới đây. Nhưng ta điều tra ở gần An Phong, ngoại trừ mấy con lệ quỷ tác quái, cũng không có việc gì kỳ lạ cả. Mấy con lệ quỷ còn chưa đến mức kinh động các thiên sư khác. "

Minh Thù đưa vỏ khoai lang cho Linh Yển. Linh Yển cầm lấy rồi đưa một củ khoai lang khác cho cô.

Tạ Hồi để mắt đến những hành động của họ làm cùng nhau, có điều lúc này hắn quan tâm tới mục đích của Minh Thù hơn.

"Rốt cuộc mọi người tới nơi này để làm gì."

"Không liên quan đến ngươi." Linh Yển lên tiếng.

"Sao lại không liên quan tới tôi chứ, chức trách của thiên sư chúng tôi chính là bảo vệ sự yên ổn cho nhân gian, nhiều lúc sẽ có cùng nguyện vọng với địa phủ." Tạ Hồi không phục.

"Mọi người nói cho ta biết, nói không chừng ta còn có thể giúp một tay thì sao."

Hắn thực ra chỉ là tò mò.

Lòng hiếu kỳ hại chết thiên sư, lời này cũng rất thích hợp.

Linh Yển cười nhạt: "Ngươi từng nghe qua Tây Sở quốc không?"

Tạ Hồi sửng sốt.

"Liên quan gì tới Tây Sở quốc? Quốc gia này cũng diệt vong hơn hai nghìn năm rồi... Tây Sở quốc thật sự tồn tại sao?"

Minh Thù mỉm cười.

Khóe miệng Tạ Hồi co quắp lại.

Đợi đã... Minh Thù gọi gã kia là gì nhỉ?

"Linh Yển... Hả, ngươi không phải là tế tư Linh Yển của Tây Sở quốc đã được ghi chép lại đó chứ?"

Tạ Hồi từ dưới đất nhảy lên, hắn giơ kiếm gỗ đào thoát ra thật xa.

"Ngươi muốn làm gì! Tây Sở quốc đã diệt vong hai nghìn năm rồi."

Linh Yển cười nhạt, tràn đầy khinh thường. Hắn cúi đầu nhìn Minh Thù, không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, duy trì trạng thái lạnh lùng.

"Ta không nhìn ra Tạ thiên sư biết cũng không ít." Minh Thù cười.

"Để thanh kiếm của ngươi xuống đi, nếu hắn muốn làm gì, thanh kiếm gãy của ngươi có thể chống đỡ được sao?"

"Kiếm gãy cái gì, đây là kiếm để làm phép!" Tạ Hồi cãi lại, kiếm gỗ đào của hắn chính là bảo bối.

Hắn nhìn Linh Yển, chậm rãi quay về chỗ cũ.

"Linh Yển, tôi lại được nhìn thấy Linh Yển còn sống, thật làm cho người ta không thể tin nổi."

Minh Thù đưa tay chống cằm, trong miệng vẫn đang ăn miếng khoai lang.

"Ta rất tò mò, sao ngươi biết tới Tây Sở quốc."

Tạ Hồi thản nhiên nói: "Có một quyển sách ghi chép về chuyện của Tây Sở quốc và Linh Yển, tôi chỉ không ngờ lại có liên hệ với các người.”

"Sách gì?"

"Tôi không nhớ rõ, sư phụ cho tôi xem. Mặt trên ghi chép rất nhiều bí văn, có điều sau khi sư phụ tôi qua đời thì quyển sách kia đã không thấy đâu nữa... Lúc đó tôi còn tìm rất lâu nhưng không tìm được." Tạ Hồi cau mày, tấm bùa lần trước, hắn nghĩ dường như đã từng thấy trong quyển sách kia...

Căn cứ vào những lời Tạ Hồi nói, nơi của các thiên sư có ghi chép lại về Tây Sở quốc. Có điều ghi chép về Linh Yển đơn giản hơn một ít, chỉ là ca tụng công đức nói hắn vì thiên hạ chúng sinh mà hi sinh sinh mệnh. Lúc đó hắn không có gì để nói, về phần ghi chép phía sau cũng có đoạn liên quan tới Linh Yển, nói hắn bị giam ở trong địa phủ.

Có điều khi đó hắn cũng không thể nào tin được, dù sao quyển sách kia giống hư cấu nhiều hơn. Các loại bí văn vô cùng phức tạp, hắn nhìn thấy chỉ tưởng rằng chỉ là người xưa tự nghĩ ra rồi viết thành sách.

Không ngờ bây giờ lại thực sự nghe đến Tây Sở quốc.

Còn nhìn thấy Linh Yển sống, hắn không thể không tin vào nội dung trong quyển sách kia.

"Cho nên bây giờ mọi người tới đây làm gì?" Nói một hồi hắn vẫn không biết mục đích của bọn họ, ngược lại hắn biết cái gì đều đã nói ra sạch sẽ, Tạ Hồi cảm thấy thiệt thòi.

Minh Thù phiền muộn: "Cứu vớt thế giới."

Luôn có người muốn để trẫm cứu vớt thế giới.

Người đẹp chính là không được hoan nghênh.

"Tại sao cô không đi cứu vớt ngân hà?" Tạ Hồi không nói, thấy ánh mắt hai quỷ trước mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng một chút.

"Mọi người nói thật hả?"

Minh Thù cười nhẹ nói: "Ta trông giống quỷ nói dối sao?"

Tạ Hồi: "..."

Ta có thể phải xem lại tình hình hiện tại.

Tạ Hồi biết Tây Sở quốc, Minh Thù cũng không giấu giếm. Dù sao nhiều người thì thêm được sự giúp đỡ miễn phí, cô chỉ cần đứng ở một bên ăn đồ ăn vặt xem cuộc vui, không cần động não, rất tuyệt.

Minh Thù nói xong, Tạ Hồi ngây người.

Đại khái không còn nghi ngờ Minh Thù nói bừa, đúng là muốn cứu vớt thế giới.

"..." Tạ Hồi nuốt một ngụm nước bọt.

"Mọi người biết là ai làm sao?"

Linh Yển cười nhạt, thái độ đó rõ ràng cho thấy hắn biết.

"Được rồi, coi như các người biết là ai làm. Vậy các người không đi tìm người, đợi ở chỗ này làm gì?"

Linh Yển đã khinh thường tới đỉnh điểm.

"Nếu như biết ở nơi nào, còn cần ở đây ôm cây đợi thỏ sao?"

"Vậy sao ngươi xác định người lấy đi đồ vật nhất định sẽ tới? Biết đâu chỉ là có người ngẫu nhiên phát hiện bị mang ra ngoài, vừa lúc rơi vào tay người kìa thì sao? Dù sao vùng Tây Bắc này cũng từng là nơi phồn hoa, trộm mộ cũng không phải là không có."

Tạ Hồi phản bác.

"Hắn nhất định sẽ tới."

Linh Yển nói một cách chắc chắn.


"Một người đàn ông chết trong thôn."

"Chỉ là một người đàn ông chết sao? Có chỗ nào kỳ lạ sao?" Mỗi ngày đều có người chết, không có gì kỳ lạ cả.

Minh Thù bóc vỏ khoai lang, cắn một miếng thật to. "Hắn chết vào ngày mùng bốn tháng tám."

Tạ Hồi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, hôm trước chính là mùng bốn tháng tám. Hắn nhận được điện thoại cho nên hắn mới tới đây.

"Cho nên lại có người lấy gì đó đi?"

"Cơ thể của ta trông giống như còn sống." Minh Thù tấm tắc khen.

"Ngươi có khi phải gọi ta một tiếng lão tổ, mà giờ gọi thử ta nghe xem nào."

"Thân thể của cô sao lại ở đó?" Tạ Hồi ngơ ngác.

Minh Thù khuôn mặt chăm chú: "Đại khái là bị hiến tế."

Tạ Hồi nghẹn họng.

"Nói cách khác, cô là người của Tây Sở quốc hai nghìn năm trước?"

Minh Thù phiền muộn: "Cứ cho là vậy nhưng ta không nhớ rõ, chờ ta về điều tra hồ sơ của ta đã."

Tạ Hồi: "..."

Hắn chỉ muốn hỏi, cô và Linh Yển rốt cuộc có quan hệ thế nào.

"Ngươi biết cách hoàn hồn không?" Minh Thù nheo mắt nhìn Tạ Hồi.

"Cô... muốn làm gì?"

"Làm người."

"Làm quỷ không tốt sao? Cô xem cô bây giờ là quản lý cao cấp của địa phủ, quản lý rất nhiều quỷ, rất uy phong."

"Quá phiền toái." Ăn cái gì cũng phiền phức, trẫm rất buồn.

Tạ Hồi nghe không hiểu câu nói của cô, nghiêm túc nói: "Cô đã chết được hai nghìn năm rồi. Cho dù thân thể vẫn còn cũng không khả năng hoàn hồn, hơn nữa thuật hoàn hồn, cả ở địa phủ và thiên sư đều có sắc lệnh nghiêm cấm."

"Cho nên thực sự không được?"

Tạ Hồi: "..."

Cô có nghe ta nói hay không thế!

Linh Yển kéo Minh Thù đi, để lại Tạ Hồi ngơ ngác nhìn đống lửa.

Làm gì thế.

Mưa lớn vẫn đang rơi, gọt rửa ngôi làng yên tĩnh. Màn mưa mông lung, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi.

Linh Yển kéo Minh Thù ra ngoài, nhẹ nhàng đi dọc theo mái hiên, rồi bất ngờ xoay người ghì chặt Minh Thù vào cây cột dưới mái hiên.

Bóng đêm che giấu cảm xúc trong mắt hắn. Minh Thù cảm giác được, hắn lúc này hình như rất tức giận, xung quanh nhiệt độ đều giảm xuống không ít.

"Linh Yển tiên sinh, ngươi lại có cái gì đó sai sai nữa sao?" Đang yên đang lành kéo trẫm ra ngoài làm gì!

Giọng nói Linh Yển trầm thấp, dường như phải cắn răng mới nói ra được như bình thường: "Cô muốn làm người một lần nữa sao?"

Trước mặt Minh Thù chỉ có một hình dáng mơ hồ nhưng cô vẫn mỉm cười:

"Nếu như ta thật sự là An Ca, hai nghìn năm trước có lẽ ta không muốn chết. Bây giờ ta muốn sống lại là có lỗi sao?"

Ngươi không muốn để cho trẫm sống, trẫm càng muốn sống, cho ngươi tức chết!

Linh Yển dùng sức cầm lấy cánh tay Minh Thù, ánh mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm cô:

"An Ca, ta không cho phép."

"Ta là gì của ngươi, ngươi muốn không cho phép là được sao? Ta cứ muốn đấy!" Minh Thù lấy Linh Yển làm mục tiêu chọc tức, giọng nói hết sức vô sỉ.

Linh Yển vô cùng tức giận, bất ngờ cúi đầu đặt miệng lên môi Minh Thù không chút nhẹ nhàng, ngang ngược cạy đôi môi cô ấy ra.

Âm khí trên người hắn bắt đầu quấy phá, phía sau hắn hình thành một đoàn bóng đen dữ tợn, chúng dường như đang nhe răng cười.

Minh Thù mắt nhìn chằm chằm vào đoàn bóng đen kia.

"An Ca, lúc ta hôn cô, cô không thể tập trung được sao?" Linh Yển dán lấy môi cô nói, giọng nói có vẻ không thoải mái.

Minh Thù nhắm mắt lại.

Linh Yển đè cô ra hôn loạn một hồi. Khi Minh Thù mở mắt ra lần nữa, đoàn bóng đen kia đã biến mất.

Chỉ lúc tâm tình Linh Yển đặc biệt kích động, đoàn bóng đen kia mới có cơ hội khống chế hắn.

Minh Thù có chút buồn, lẽ nào về sau không thể chọc tức hắn sao?

Cuộc sống như thế ít vui đi rất nhiều.

Thành quỷ đã khó khăn như thế, còn muốn cướp đi niềm vui của trẫm, chết đi cho rồi.

[Cô đừng chết.] Hài Hòa Hiệu diễn tả việc ký chủ chết một lần, đó là một tai nạn.

Minh Thù giấu Hài Hòa Hiệu đi, tựa vào Linh Yển suy nghĩ.

Linh Yển đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"An Ca."

"Ừ."

"Đừng muốn làm người nữa được không?"

Luôn có những gã ngốc khuyên trẫm đừng làm người là cớ làm sao?

Trẫm tại sao lại không thể làm người!

Đây là muốn tìm cách chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm đúng không?

Âm hiểm!

"Lý do."

Linh Yển dừng một chút: "Ta sẽ mất cô."

"A." Âm điệu trong giọng nói của Minh Thù không có gì thay đổi, nhẹ nhàng thì thầm:

"Ngươi rất sợ sao?"

Linh Yển đang sờ mặt cô, một lần nữa cúi đầu hôn lên mũi, lên khóe môi cô, cuối cùng là một cái hôn thật sâu mang theo cảm giác nhẹ nhàng không diễn tả được.

"Ta rất sợ, sợ mất đi cô, sợ sẽ không còn được gặp cô nữa." Sợ là khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn rời khỏi thế giới này, cô chỉ là một vị khách qua đường trong trí nhớ rộng lớn của mình.

Trong lòng Linh Yển cảm thấy khó chịu.

Hắn buông Minh Thù ra.

"Cô hãy suy nghĩ thật kỹ! Chọn ta hay chọn một lần nữa làm người."

Hắn biến mất trong đêm mưa, hắn cần phải tỉnh táo một chút.

Có một số việc nếu không kiểm soát, khi đã xảy ra sẽ không thể ngăn cản.

Hắn đã đi tới bước này, hoặc là cùng cô vượt qua hạn định thời gian kế tiếp, hoặc là nhân lúc bây giờ hắn vẫn còn có thể đấu tranh rời đi.

Linh Yển ngồi xổm ngoài thôn. Mưa đã tạnh, sắc trời dần nổi lên ánh sáng mờ, toàn thôn đều bị ánh sáng mờ bao phủ, sắc vàng rực rỡ.

Bây giờ hắn chỉ muốn có điếu thuốc để hút.

[Cửu thiếu, hay là chúng ta đi ra!] Hệ thống đại khái không chịu nổi bộ dạng Cửu thiếu nhà mình như vậy. [Dù sao nếu như người rời đi muộn thì kết quả cũng thế, nhiệm vụ của người chắc chắn không làm được. Bây giờ rời đi, người sẽ bớt phải đau khổ.]

[Tôi nói cho người biết, không thể thích người này. Cô ấy đối với người mà nói chỉ là khách qua đường, người không có cách nào nhớ được cô ấy, cũng không thể giữ cô ấy lại được.]

[Cửu thiếu, người và cô ấy không phải người của cùng một thế giới.]

Hệ thống nói liên tục không dừng làm cho Linh Yển thấy rất phiền, thế nhưng câu nói sau cùng kia khiến hắn sửng sốt.

Hệ thống nói không sai.

Hắn và cô không phải người của một thế giới.

[Cửu thiếu, có muốn tôi cho người xem những người đó có kết quả ra sao không?] Nói không chừng Cửu thiếu sẽ tỉnh táo lại, dù sao Cửu thiếu là một người máu lạnh, làm sao có thể vì tình yêu hư vô mà buông bỏ tất cả.

Linh Yển đứng dậy, tay lấy ra một bó hoa dại trong túi. Hoa dại ở trong tay hắn bị nghiền nát, nước hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay của hắn.

"Ta biết bọn họ có kết cục thế nào, ta và bọn họ không giống nhau."

[Đúng đúng Cửu thiếu, có vẻ người đã tỉnh táo lên nhiều.] Hệ thống thấy được lời khuyên của mình có hiệu quả.

Linh Yển buông tay ra, hoa dại bị nghiền nát từ trong tay hắn rơi xuống. Gió thổi qua cuốn về phía hư không, yếu ớt rơi xuống bùn lầy.

Chàng trai tuấn tú tuyệt trần đón lấy sáng mờ, ánh mắt kiên định.

"Ta là thiên tài đệ nhất vũ trụ, cho nên kệt cục của ta sẽ không giống như bọn họ."

[...] Có dự cảm xấu.

Tính tình này của Cửu thiếu... Đừng xem hắn bình thường cà lơ phất phơ, ai trêu chọc đều tức giận.

Nhưng lòng hắn sâu xa khó lường, người nào xúc phạm hắn đều không có kết cục tốt. Thứ mà hắn muốn... nhất định sẽ phải lấy cho bằng được.

Ngay cả là một tinh cầu bị chôn cùng.

Người của cục quản lý thời không đều cảm thấy Cửu thiếu có bệnh tâm thần phân liệt nhưng kiểm tra sức khoẻ hàng năm cho thấy Cửu thiếu vô cùng bình thường, hắn là trời sinh đã có bệnh thần kinh.

Hệ thống phân tích cảm thấy lạnh run.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK